Chương 103 Cảm kiếp nồng, muốn luyện bảo
Hắn chưa từng gặp qua nữ tử này nhưng nhìn đến Tôn Thừa Trạch, chợt rõ người này chắc chắn là vị cô cô muốn mời mình đến uống trà.
Nữ tu này không đơn giản. Bởi vì sự xuất hiện của nàng đã khiến trong lòng hắn nảy sinh cảm giác bất an khó hiểu.
Nàng có thứ gì có thể thương hại đến mình, hơn nữa lại có ý định hại mình?
Vốn hắn chỉ muốn kính nhi viễn chi, đứng từ xa mà nhìn, nhưng nàng ta đã đến tận cửa, cho nên hắn chỉ biết nhíu mày mà thôi.
Hắn rất ít khi nhíu mày, bởi điều này có nghĩa là có chuyện phiền lòng. Hắn lại không thích biểu hiện tâm sự lên trên mặt.
Hắn mới tới gần, đối phương đã mở miệng nói: "Giáo dụ đại nhân, tiểu nữ Tôn Khả Nhị bái kiến giáo dụ đại nhân."
Triệu Phụ Vân đứng lại, nói: "Cái gì đại nhân với không đại nhân, ta và ngươi đều là người tu hành, lấy tầm đạo mà sống, dùng đạo hữu đối đãi."
Tôn Khả Nhị từng thấy qua Triệu Phụ Vân giết Mông Ngạn Hổ, lúc này mới nói: "Đại nhân uy chấn Quảng Nguyên, không dám dùng đạo hữu đối đãi. Ngài chấp chưởng giáo cương một phủ, là đại nhân chân chính."
Triệu Phụ Vân cảm thấy nữ nhân này nhìn qua xinh đẹp nhưng nói chuyện quanh co lòng vòng, phiền lòng vô cùng, chỉ một chuyện xưng hô thôi mà dây dưa lâu như vậy. Vẫn là Tuân sư hơn hẳn, nói chuyện dứt khoát, có chuyện nói ra, không có chuyện thì nhắm mắt ngủ ngon.
"Tôn đạo hữu có chuyện gì sao?" Triệu Phụ Vân hỏi thẳng, giọng hắn đã chuyển lạnh lùng.
Tôn Khả Nhị cảm thấy hồ nghi. Nàng cảm giác Triệu Phụ Vân này có vẻ như cự người ở ngoài ngàn dặm. Nàng nghe nói Triệu Phụ Vân không phải là người kiêu ngạo, thế nhưng cảm giác lúc này sao lại không giống lời đồn như vậy?
"Kỳ thật chủ yếu là muốn kết bạn với đạo hữu. Ngày đó phong thải của đạo hữu trên tường thành làm cho người ta kính ngưỡng không thôi, ai lại không muốn kết giao với đạo hữu chứ?" Tôn Khả Nhị nói ra.
"Tôn đạo hữu quá khen, nếu đã không có chuyện khác, vậy thỉnh Tôn đạo hữu cứ tự nhiên." Triệu Phụ Vân nói xong, sau đó vào cửa. Khi vào cửa vẫn còn gật nhẹ đầu với Tôn Khả Nhị còn đang đứng sững bên ngoài.
Cửa khép lại, che chắn hết cả mặt Triệu Phụ Vân.
Sắc mặt Tôn Khả Nhị chợt đỏ lên. Nàng là người tu hành thật nhưng lại rất giỏi nói chuyện, lại xinh đẹp, tuy gia thế xuống dốc nhưng chỉ cần muốn kết giao với người thì sẽ rất hiếm khi thất bại.
"Cô cô, chúng ta đi vậy, có lẽ viện chủ có việc bận." Tôn Thừa Trạch nói.
Tôn Khả Nhị hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn Tôn Thừa Trạch nói: "Thừa Trạch, ngươi nhất định phải tu hành cho tốt, sau này trọng chấn gia nghiệp, sẽ không có bất kỳ người nào dám xem thường ngươi."
"Bởi vì đến lúc đó ngươi không chỉ đại biểu một cá nhân, mà còn là toàn bộ gia tộc. Phía sau của ngươi sẽ có một nhóm tùy tùng lớn, đến lúc đó thanh thế của ngươi đủ để người coi trọng." Tôn Khả Nhị nói ra.
"Vâng, cô cô, ta nhất định sẽ cố gắng." Tôn Thừa Trạch rất nghiêm túc trả lời. Y đã trả lời như vậy không biết bao nhiêu lần, có đôi khi y cảm giác như mình chết lặng.
♣ ♣ ♣
Triệu Phụ Vân chỉ thoáng nghĩ qua Tôn Khả Nhị kia một chút rồi không nghĩ tới nữa.
Hắn đang nghĩ tới thế cục phủ Quảng Nguyên, cảm thấy dù cho núi Thiên Đô cùng Trấn Nam Vương phủ đạt thành hiệp nghị nào đó thì Trấn Nam Vương phủ cũng sẽ không cam lòng đấy.
Bởi vì một bước này của núi Thiên Đô bước ra tương đương với dẫm nát mặt mũi của Trấn Nam Vương phủ. Đương nhiên đôi khi mọi thứ đều phải dựa vào thực lực nói chuyện, không có thực lực thì dù bị giẫm phải cũng không thể kêu hừ một tiếng được. Nhưng mà với một thế lực đã tồn tại thật lâu đời thì cũng không dễ để tiếp nhận như vậy.
Phủ Quảng Nguyên không chỉ có một Trấn Nam Vương phủ. Trấn Nam Vương phủ chỉ là người đứng đầu là cả phủ Quảng Nguyên mà thôi. Nhiều năm như vậy, người trong phủ Quảng Nguyên tản ra khắp các nơi, có nhập môn phái, cũng có quan hệ thông gia đến các phủ khác.
Tuy rằng Triệu Phụ Vân không rõ bên trong núi Thiên Đô có tu sĩ cấp cao xuất thân từ phủ Quảng Nguyên hay không nhưng hắn cảm giác, cảm thấy chuyện vẫn còn lâu mới kết thúc, hiện tại mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Trong lòng của hắn, cảm giác phù lục Kiếp pháp phù mang đến tựa như thể mây đen đang dần tích tụ trước khi thành cơn mưa to rơi xuống, không chỉ tan biến đi sau cuộc quyết sát trên tường thành ngày đó mà còn như tích tụ lại nhanh hơn nữa. Chuyện này khiến hắn cảm giác như sắp có một loại bão tố ập xuống, mà mình thì ở trung tâm của cơn gió bão ấy, nên hắn khó mà tránh được cảm giác nôn nóng.
Tuy rằng vài ngày trước Tuân sư có đến, không nói gì nhưng hắn biết Tuân sư không chỉ cứu mình, mà nàng như thể thông cáo với mình hiện tại chỉ như là cơn tĩnh lặng trước cơn giông bão mà thôi. Hôm nay biết được ngay cả người coi miếu Xích Quân cũng đã bị Vương Phủ triệu về, hắn không khỏi muốn biết rốt cuộc những thế gia này đang làm gì, muốn thế nào đây?
Chẳng qua hắn cũng biết bằng thân phận hiện tại, mấy thế gia nơi này căn bản không thể nào nói cho mình tin tức gì. Hơn nữa hôm nay gặp phải nữ tử bị yêu ma đầu thai kia đã khiến hắn cảm nhận được thế cục hiện nay đã khiến yêu ma ẩn náu trong phủ Quảng Nguyên đang xao động lại.
Có điều hắn cơ bản đã xác định được, Xích Viêm Thần Quân trong lòng hắn xem như là một 'khái niệm' về Thần, chỉ là tồn tại đó không phải là tồn tại như kiểu của 'người' mà thôi.
Hơn nữa Xích Viêm Thần Quân do Hoàng Đế khai quốc Đại Chu phong tặng. Hắn chợt cảm thấy có lẽ trong triều đình cũng có không ít người như mình, đánh cắp thần quyền.
Đây có lẽ là bí mật bên trong giáo phái Xích Viêm.
Triệu Phụ Vân xoa xoa tai. Đến bây giờ bên tai của hắn vẫn còn nghe thấy âm thanh như có như không, như đang có người cầu nguyện. Điều này làm hắn không thoải mái, hơn nữa hắn cảm thấy nếu cứ kéo dài chuyện này e là sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn.
Hắn bắt đầu nhập định, dọn dẹp sạch hết tất cả những cái không thoải mái mà cảm xúc thần vận kia mang tới.
Hắn cho rằng là một tu sĩ, hàng ngày phải nhập định mới là tốt nhất, như thể tinh lọc thân tâm, giúp cho bản thân mình thần thanh hồn định, như thế mới được không âm tà tích lũy trong lòng mình được.
Tựa như phòng ốc của mình, mỗi ngày quét dọn sạch sẽ mới là tốt nhất.
Thoáng cái đã đến ban đêm, hắn từ trong nhập định tỉnh lại.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời trong chốc lát, nhất thời ngộ ra được nhiều thuật pháp, nhưng lại không có loại nào khiến hắn cảm thấy có thể đóng định càn khôn, chuyển bại thành thắng được cả.
Hắn bèn chải vuốt sở học sở ngộ trong lòng mình, rồi nghĩ đến bảo vật của mình. Đột nhiên trong lòng nảy sinh ra một ý nghĩ.
Hắn bày hết mọi thứ trên bàn, lại đổ hạt châu từ trong túi chứa bảo ra.
Từ khi hắn lấy được hạt châu này tới nay, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn kỹ, sau này cơ bản rất ít khi lấy ra, vì hắn cảm thấy thực lực của mình chưa đủ để tế luyện ra nguyên thần thứ hai.
Mà bây giờ trong Huyền Xá châu này còn giam cầm thêm Yểm ma. Năm đó Yểm ma này có thể vây khốn Tuân Lan Nhân, nên hắn cảm thấy nhất thời nửa khắc không thể nào tẩy luyện Yểm ma châu trở thành Huyền Xá châu lại lần nữa được. Hơn nữa nếu làm vậy thì Yểm ma bên trong đó cũng khá phí phạm.
Hắn đột nhiên nghĩ tới luyện bảo, luyện Yểm ma này thành một kiện bảo vật.
Hắn lại cầm lấy tượng thần Xích Quân bằng gỗ táo tới.
Yểm ma là quỷ quái không trí tuệ, nếu có thể hợp lại với tượng thần này, vậy thì sẽ hình thành biến hóa thế nào?
Lúc ở trong núi hắn từng đọc qua nhiều ghi chép, có một số pháp bảo cường đại đặc biệt được luyện chế thành, ngoài những yếu tố tất yếu còn có chút vận khí nữa, người thường có muốn phục chế cũng rất khó.
Đến bây giờ với hắn mà nói, tượng thần này đã không có nhiều tác dụng, bởi những tác dụng mà tượng thần có thì Mặc Lam Liên Hoa đăng của hắn cũng có cả.
Nếu như cả hai không có cách nào dung hợp thì Yểm ma sẽ bị thần diễm từ thần tính Xích Quân trên tượng thiêu luyện không còn gì, hoặc tượng thần bị ô uế cuối cùng bị hủy đi. Nhưng nếu có thể dung luyện được hẳn sẽ là một kiện bảo bối cường đại.
Yểm ma có tính xâm lược mạnh mẽ nhưng lại không có trí tuệ. Hắn nhớ lại một số phương pháp dùng Yểm ma luyện chế pháp khí đọc được từ trong núi. Yểm ma phiên, Ma Thần phiên, Thực Tâm bảo kính, Hứa Nguyện hồ lô...