Chương 104 Gia tộc và cá nhân
Bên trong Trấn Nam Quan, ánh lửa ngút trời.
Ngày bình thường, ở nơi khác nếu trời mưa thì trong phòng thường sẽ bị ẩm mốc, nhưng nơi này lại khô ráo quanh năm.
Ánh lửa phá tan tầng mây trên trời, dù là ngày hay đêm thì bầu trời cũng chỉ có mặt trời hay ánh sao lóng lánh.
Trong phủ Trấn Nam Vương có một tòa tế đường.
Tế đường này được bày đầy tượng thần, kích thước giống nhau, cao chừng hai mươi tấc, bày biện từ cao xuống thấp, mỗi tượng thần đều có tư thế giống nhau, đều nâng bàn tay trước người.
Trên bàn tay họ đều có khắc tên họ.
Trước mỗi một tượng thần đều có một ngọn đèn. Ngọn đèn chiếu lên trên những tượng thần này khiến tượng trở nên rất sống động.
Bên dưới cùng có một lư hương cao cỡ nửa người, bên trong cắm đầy nhang.
Lúc này đang có hai nén nhang đang đốt dở, còn có hai người đang đứng trước lư hương.
Một người trung niên, một người thanh niên.
Người trung niên kia không xa lạ gì, là Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân, còn người thanh niên kia là con trai độc nhất của ông ta, Lam Huy.
"Mấy năm gần đây ngươi vẫn một mực làm người coi miếu ở phủ Quảng Nguyên, ta chưa từng can thiệp qua bởi đây là truyền thống Lam gia chúng ta, cũng là yêu cầu tu hành, không ở trong phủ Quảng Nguyên thì cũng ở nơi khác."
"Nhưng ngươi cần hiểu rõ Xích Viêm thần giáo chúng ta tu hành theo thần quyền, lại không thể đáp ứng nguyện vọng của hương chúng. Hương chúng cung phụng Xích Viêm Thần Quân được che chở bao nhiêu là dựa cả vào bọn họ, chúng ta có thể khai quang tượng thần cho bọn họ, có thể bán hộ thân phù cho bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể biến mình thành Xích Viêm Thần Quân."
"Bởi vì chúng ta không chịu nổi hương nguyện vô tận trùng kích. Mang ngươi tới đây là để cho ngươi biết trong những tổ tiên của chúng ta, cũng có một vài vị kinh tài tuyệt diễm đã không coi trọng tổ huấn, tự nghĩ bản thân có thể phá vỡ được quy tắc, cho là mình cho thể đi ra được tân lộ nên đã đáp ứng hương nguyện, cuối cùng đều vẫn mệnh trong thời điểm tốt đẹp nhất."
"Ngươi thông minh từ nhỏ, có thể tĩnh tâm, thích cân nhắc pháp thuật, tu hành tài tình, cho nên lúc ngươi nói muốn đi làm người coi miếu, dù ngươi còn nhỏ nhưng ta cũng không nói gì thêm. Nhưng mà gần một năm nay, ta nghe nói ngươi đã không ít lần đáp lại hương nguyện, có thật vậy không?" Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân hỏi.
"Đúng vậy, cha." Lam Huy cúi đầu đáp.
"Nói cho ta biết, tại sao lại vậy?" Lam Thiếu Huân hỏi.
"Bởi vì rất nhiều người bị tà ma xâm hại, căn bản vô pháp tiến vào trong miếu. Mà những tượng thần hay bài vị được thờ phụng trong nhà bọn họ cũng dễ dàng bị ô uế."
"Chúng ta chẳng qua chỉ mượn Xích Quân Thần Hỏa, không phải là Xích Quân. Đây là câu phải học thuộc ngay khi vừa bắt đầu tu hành. Đến bây giờ mỗi ngày mở mắt dậy ta cũng còn phải mặc niệm một lần trong lòng, ngươi có phải đã quên mất rồi hay không?"
"Phụ thân đại nhân, ta không quên." Lam Huy cúi đầu, nhanh chóng trả lời.
"Ngươi không quên, nhưng ngươi không làm được." Trong lời của Lam Thiếu Huân đã có lửa giận, nói: "Ngươi biết rõ còn cố phạm phải, là ngươi nghĩ mọi người không tài tình, không tài giỏi bằng ngươi? Nơi này có bao nhiêu vị tổ tiên, có bao nhiêu người trong Xích Viêm thần giáo phái không bằng được ngươi?"
Ông ta cảm thấy con của mình quá coi thường người trong thiên hạ rồi.
"Nhi tử không nghĩ như vậy, chẳng qua là cảm thấy bọn hắn quá khổ." Lam Huy nói.
"Hạnh phúc trên đời này quá ít, cực khổ mới là bình thường ở chốn nhân gian này." Lam Thiếu Huân thật sự nổi giận. Ông ta cảm giác tư tưởng đứa con trai này có vấn đề.
"Ngươi quản được bao nhiêu người?" Lam Thiếu Huân quát lớn: "Hiện tại gia tộc của chúng ta gặp phải tai ương diệt tộc, ngươi tới quản xem!"
Lam Huy cúi đầu, nhưng lúc ngày ngẩng lên nhìn một hàng linh tượng tổ tiên trên kia, trầm mặc một hồi mới nói: "Nếu không có gia tộc, thì sẽ không có tai kiếp gia tộc."
Y vừa dứt lời, hai mắt Lam Thiếu Huân thoáng cái đã phún lửa. Ông ta quay người, vung một tát ra, cả người Lam Huy bị đánh bay ra ngoài.
"Lời này ngươi có thể nói được sao? Ngươi hưởng dụng hết thảy của gia tộc, là hết thảy những thứ mà các đời tổ tiên phấn đấu mà có, vậy mà ngươi lại có thể nói lời này? Tâm của ngươi không đau sao? Ngươi chỉ thấy người khác cực khổ, ngươi cúi đầu nhìn xem cái nơi ngươi đang đứng, ngẩng đầu nhìn xem các vị liệt tổ liệt tông xem, chúng ta cũng sắp sửa cực khổ rồi, lương tâm của ngươi có đau không?"
Lam Thiếu Huân vỗ vỗ chỗ tim mình, mà Lam Huy nửa nằm trên mặt đất nhìn một mảnh lửa cháy trong mắt ông ta, đây không phải là minh hỏa mà là thần huy.
Y không nói nên lơi, ánh mắt khẽ híp, cả người sững sờ. Sự tích tổ tiên phấn đấu y nghe nhiều đến thuộc lòng, y biết các đời tổ tiên đã vì bảo trụ địa vị chủ đạo của gia tộc ở phủ Quảng Nguyên, bảo trụ uy danh Trấn Nam Vương này mà đã phải trả cái giá cực lớn.
Nhưng những năm này, y làm người coi miếu nơi đó cũng chứng kiến quá nhiều cực khổ. Y cảm thấy cuộc sống của những người kia như thể đang mạo hiểm trong đêm tối, nhìn qua như mở mắt nhìn thế giới phong phú nhưng kỳ thật cái thế giới muôn màu này không có liên quan gì tới bọn họ cả, chỉ có các loại ngoài ý, ốm đau vĩnh viễn quấn quanh bọn họ.
Tai hoạ có thể từ yêu ma, có thể từ chính sự ngu muội của mình, có thể từ sự nhỏ nhen của mình, có thể từ ghen ghét của người khác, hoặc có thể từ bất công của chính thế giới này mà tới.
Nhưng mà y cảm thấy không thể trách bọn họ, bọn họ không sai, mà là thế giới này sai.
"Ngươi ở nơi này tự kiểm điểm lại cho ta, cho liệt tổ liệt tông nơi này."
Lam Thiếu Huân chỉ vào một hàng ngọn đèn cùng tượng thần, lớn tiếng nói xong rồi đi ra ngoài, nói với gia tướng canh giữ ở cửa: "Khóa kỹ lại cho ta, nếu không thanh tỉnh được thì xem như ta không có đứa con trai này."
Ông ta một đường tức giận đi tới thư phòng, trong lòng vừa tự hào lại vừa thất vọng về con mình.
Tự hào là vì con mình có tài năng tu hành, thậm chí tài năng hơn cả một số tổ tiên trước kia, tuổi cũng trẻ hơn, lại có thể đáp ứng được cầu nguyện của hương chúng, có thể mượn được thần quyền. Nhưng ông ta thất vọng chính là con của mình lại là một kẻ trách trời thương dân.
Cảm hoài nỗi khổ thế gian, chắc chắn tương lai chết không yên lành.
Ngoài phòng có một thị nữ bưng trà dưỡng âm an thần tới. Trà này giúp tâm thần người được tĩnh lặng, không để lửa nóng tổn thương hồn, cũng là loại trà cần thiết cho người tu hỏa pháp.
Một vị phụ nhân vừa lúc đi tới, cản nàng lại, nhận khay trà trong tay, sau đó phất phất tay bảo thị nữ lui ra.
Bà bưng khay trà tiến vào thư phòng, nhìn trượng phu của mình, thấy ông ta đang nhìn một bức họa.
Đó là tổ tiên truyền thừa xuống, vẽ một mảnh hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, rơi xuống mặt biển. Nghe nói sau này biển kia đã biến thành vùng sa mạc cát vàng mênh mông, đại hỏa đã đốt khô cả một vùng biển.
Bà đặt khay trà xuống, sau đó nâng ấm lên rót một ly trà, bưng đến bên người Lam Thiếu Huân. Lam Thiếu Huân nhận lấy, thở dài nói: "Thừa ân tổ tiên, hộ hậu bối phát triển, giữ thanh thế gia tộc không suy, sao mà khó quá."
"Có câu nói rằng lịch kiếp trùng sinh. Ta nghĩ Huy nhi nếu đã lịch qua được, tất sẽ hiểu rõ được." Phu nhân nói ra.
"Bốn chữ lịch kiếp trùng sinh này, từ xưa đến nay đã lừa được biết bao người a. Tuyệt đại đa số người đều vì lịch kiếp mà chết, nếu được trùng sinh trở lại, ta không còn là ta, thân nhân gia tộc không còn nữa, bằng hữu không còn, trùng sinh trở về có ý nghĩa gì đâu."
"Mỗi người mỗi cách sống, Lam gia chúng ta gặp phải tai kiếp, tóm lại cũng nên có chút chuẩn bị, không phải sao?" Phu nhân không nhanh không chậm nói.
Lam Thiếu Huân biết rõ ý của bà, là hi vọng có thể giữ lại được gia tộc, lưu lại một đường lui.
"Vào lúc này mà đuổi con trai mình đi thì ai chẳng biết ý định của chúng ta. Nếu nhà nhà đều học theo chúng ta, vậy làm sao chúng ta còn vượt qua được trận nguy cơ này."
Lam Thiếu Huân trầm ngâm một chút mới nói.
"Không bằng thử để cho Huy nhi thành hôn đi." Phu nhân nói ra.
Lam Thiếu Huân nghe xong, chỉ vùi đầu trầm ngâm, uống cạn chén trà trong tay, phu nhân lại rót đầy tiếp. Ông ta lại uống nữa, xong mới mới mở miệng nói: "Một gia đình, có thể khiến cho một nam nhân trở nên có trách nhiệm, thu lại hết thảy kiêu ngạo, dù hắn có có bao nhiêu mộng tưởng cùng ý tưởng bốc đồng, kết hôn xong hắn cũng chỉ có thể chôn vùi sâu trong nội tâm mà thôi."
"Hắn muốn tùy hứng thì đừng trách chúng ta đeo dây cương lên cho hắn. Dù hắn có là ngựa hoang, dù hắn là cơn gió khoáng dã thì cũng bị buộc phải ở nơi này, phải hồi tâm lại." Lam Thiếu Huân nói xong, phu nhân bên cạnh chợt lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói: "Ngươi, hóa ra vẫn nghĩ vậy sao?"
"Mỗi giai đoạn nhân sinh lại sẽ có những suy nghĩ khác nhau. Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Huy nhi mau chóng thành hôn." Lam Thiếu Huân đặt chén trà xuống, quay người ra khỏi thư phòng.