← Quay lại trang sách

Chương 105 Thần phù cùng mai phục

Triệu Phụ Vân vẫn luyện pháp tu hành hằng ngày, còn viết hết tất cả những ý tưởng luyện bảo mà mình có vào một quyển sách.

Hắn suy ngẫm thật lâu.

Luyện một kiện pháp bảo không phải là một chuyện dễ dàng. Hơn nữa phiền toái nhất lại là việc kết hợp lại, tương đương với dung hợp nước và lửa lại với nhau.

Hắn cảm thấy vẫn nên tìm linh cảm từ trong âm và dương đi.

Coi Yểm ma là âm mà tượng thần gỗ táo là dương. Hắn có trực giác nếu mình có thể luyện thành bảo vật này, như vậy tu hành của mình chắc chắn sẽ có một bước tiến bộ lớn.

Nói cho cùng tất cả pháp đều là lý giải và ứng dụng những ở thiên địa quy tắc.

Có người từng nói pháp thuộc về trời cao, ta chỉ mượn tới dùng.

Dù là thần linh, trong trời đất mênh mông cũng chỉ đứng ở chỗ cao hơn, gần đạo hơn mà thôi. Đương nhiên đây là lời của những tu sĩ có khí lượng viết ra.

Đối với đại bộ phận tu sĩ mà nói thì hôm nay kiếm được bao nhiêu linh thạch, hái được bao nhiêu vị dược thảo, đổi được bao nhiêu hạt đan dược mới là bình thường. Hoặc cũng có thể là hôm nay vẽ được bao nhiêu tấm phù lục hộ thân phù, đổi được bao nhiêu tiền, sau đó mua thêm được một số đồ cần thiết cho tu hành.

Có những người tu hành đi tới đi lui, thu thải luyện âm dương, nhìn sao tính thiên hạ, cũng có những người cúi đầu lo lắng sinh hoạt.

Triệu Phụ Vân không nghĩ ngợi nhiều, hắn chỉ muốn mỗi ngày sống không uổng phí là được.

Ngoài tu luyện thì hắn còn đi tới miếu thần Xích Quân nữa. Lão nhân trong thần miếu không trợ giúp mấy người tới dâng hương nhiều được.

Triệu Phụ Vân đi ngang qua chỗ đó, nếu vừa hay gặp gỡ sẽ tiếp nhận. Ví dụ như có người muốn mua hộ thân phù. Đương nhiên không thể nói đến mua bán trong thần miếu, chỉ có thể nói là cầu Xích Viêm Thần Quân phù hộ.

Ngày hôm nay Triệu Phụ Vân vừa mới tới thì có một đôi bà cháu đi tới. Người phụ nhân lớn tuổi chống quải trượng trong tay, bên cạnh là một thiếu nữ. Thiếu nữ còn xách theo một cái giỏ trúc. Một tay thiếu nữ đỡ lấy bà lão, thấy trong thần miếu có người bèn cúi đầu xuống nhìn đường, đỡ bà mình bước qua ngạch cửa.

Từ cách ăn mặc của hai người, có thể thấy gia cảnh của các nàng không tệ lắm.

Bà lão kia không sợ người lạ, thấy Triệu Phụ Vân ở trong miếu chỉ gật đầu cười, sau đó lại lấy nhang trong giỏ trúc ra, đốt lên, cung kính thắp hương. Sau đó bà lại kêu cháu gái mình thắp hương.

"Xin hỏi Dư miếu chúc có ở đây không?" bà lão hỏi.

Người thay thế coi miếu tên là Nghiêm Đạt đã đáp: "Dư miếu chúc có một số việc nên đi ra ngoài, phù mà bà cần e là chỉ có thể đến miếu khác cầu thôi."

Ông ta biết lão phu nhân này, tên là Phùng Doanh. Nhưng mà lão phu nhân lại không biết ông ta. Lúc còn nhỏ, ông ta từng đi theo người lớn trong nhà tới linh điền nhà bà bắt chuột đồng. Nhà bà lão không tính là thế gia nhưng cũng có một chút linh điền trồng linh thực, nghe nói cũng trồng một số dược thảo nữa.

Lúc linh thực gần chín thì sẽ có một số loại một ít động vật gặm cắn tới ăn, chủ nhà muốn tiết kiệm tiền sẽ mới một số người có chút kinh nghiệm săn bắt đến giúp đỡ. Nhà ông ta vừa hay cũng có nghề này, chẳng qua sau này trong một lần bắt chuột vào ban đêm cùng đám người, cha ông ta gặp gỡ âm tà. Nghe nói lúc ấy đột nhiên có người gọi hỏi tên cha ông ta. Không biết làm sao mà lão cha quay đầu lại, trả lời một câu, sau đó đi thẳng vào trong cánh rừng, đến khi đồng bạn tìm được thì đã chết mất rồi.

Cái ngày đó ông ta không đi cùng cha mình, lúc biết tin cha mình chết, cả người ông ta cứng đờ ra.

Trong nhà mất đi trụ cột, ông ta vất vả lớn lên, sau đó cũng hành nghề giống cha mình, phụ giúp việc trong linh điền. Chẳng qua ông ta chưa làm được bao lâu thì đã bị thương, nguyên nhân là đi ngang qua một con bù nhìn bị nó hút lấy một sợi dương khí. Sau đó cả người ông ta cứ lạnh lẽo mãi, nhất là vào mùa đông, dù cho mùa đông phủ Quảng Nguyên không hề lạnh lẽo thì ông ta cũng lạnh đến mức trùm kín chăn vẫn không chịu được. Vì vậy ông ta mới tới thần miếu Xích Viêm làm việc, bởi chỉ có nơi đây ông ta mới cảm thấy ấm áp.

Lúc ấy còn trẻ tuổi, lão phu nhân này là một người phong nhã tài hoa, là người con gái xuất sắc nhất đồng lứa, quản lý một đám người, cho nên cũng hấp dẫn ông ta. Nhưng mà nghe nói sau này bà đã yêu một tiêu sư. Người tiêu sư kia không giống với tiêu sư bình thường mà là âm dương tiêu sư, chẳng qua sau này thế nào nữa thì ông ta không rõ.

Mấy năm này ông ta nhận ra bà, nhưng bà lại không nhận ra Nghiêm Đạt.

Trong lúc bà nói chuyện với Dư miếu chúc, ông ta biết được trước kia trượng phu của bà áp tải hàng mà chịu một chút thương tổn, đến tuổi già thì bắt đầu trở nên nghiêm trọng, kiếm được bao nhiêu tiền thì đều bỏ ra chữa bệnh hết cả. Về sau đại khái là bà phát hiện Thần phù cầu ở chỗ Dư miếu chúc này có hiệu quả không tệ, lại rẻ tiền, cho nên thường tới nơi này.

"A." Phùng Doanh có hơi thất vọng. Bà không phải không tới cầu thần miếu khác qua, chỉ là Thần phù tòa thần miếu này có hiệu quả tốt nhất.

"Không biết lúc nào thì Dư miếu chúc trở về?" Phùng Doanh hỏi.

"Tiểu cũng không biết." Nghiêm Đạt đáp.

Phùng Doanh chán nản. Bà không phải không có kiến thức. Bà gặp qua rất nhiều người coi miếu trong thần miếu nhưng chỉ có miếu chúc tòa thần miếu này mới khiến bà có cảm giác đặc biệt.

"Đình Nhi, đi thôi." Phùng Doanh gọi cháu gái mình rời đi.

"Xin chờ một chút." Triệu Phụ Vân đứng bên cạnh một mực cảm thụ thần vận, đột nhiên nói: "Các ngươi muốn cầu một đạo phù đúng không? Ta vẽ cho các ngươi vậy."

Phùng Doanh chưa từng gặp qua Triệu Phụ Vân, cháu gái nàng cũng vậy, bởi vì các nàng không ở trong thành mà thường sẽ ở trong phường thị ngoài thành. Bà tính nói không cần bởi Thần phù hộ thân bình thường căn bản là vô dụng, nhưng Triệu Phụ Vân đã nói vậy thì bà cũng không cự tuyệt.

"Đi lấy phù chỉ (lá bùa) cùng chu sa đến." Triệu Phụ Vân bảo Nghiêm Đạt đi lấy, ông ta không chút do dự mà đi.

Sau khi lấy ra, Triệu Phụ Vân không cần điều chỉnh cả thân tâm đã đưa tay vẽ xuống, mà thật cũng không giấu giếm nên các nàng nơi đây đều nhìn thấy rõ ràng. Phù bút hạ xuống, thần quang trong hư không đã ngưng kết cả lên ngòi bút. Trong tích tắc, một đạo phù đã vẽ xong, không có chút do dự được đưa thẳng tới.

Tu vi của bà không cao nhưng đã gặp không ít phù lục, nhất là những năm này vẫn luôn cầu phù lục từ người coi miếu lúc trước. Vừa nhìn phù lục này, dù chi tiết có phần khác biệt so với phù lục Dư miếu chúc vẽ ra nhưng mà bà cảm giác được thần vận trên này rất nồng đậm, như thể có một tầng quang huy bao phủ phía trên.

"Đa tạ đạo trưởng ban phù, tôn tính đại danh của ngài là gì, lão thân nguyện ý dùng linh thạch mua." Phùng Doanh nói.

Triệu Phụ Vân chỉ khoát khoát tay, đi ra khỏi miếu, rất nhanh đã đi xa.

Nghiêm Đạt ở trong miếu lại không kìm được mà nói: "Đây là tân giáo dụ đại nhân, nếu là phu nhân còn cần Thần phù như vậy thì lần sau có thể trực tiếp đi tìm giáo dụ đại nhân."

"A, hóa ra hắn chính là giáo dụ đại nhân, quả là trẻ tuổi a." Phùng Doanh nói: "Đa tạ đã báo cho."

Nói xong bà lại hiến một góc bạc nữa vào trong hòm công đức.

Triệu Phụ Vân cảm thấy nếu mình gặp phải người cần được trợ giúp mà mình có đủ khả năng thì sẽ trợ giúp, cũng không cần người khác cảm tạ này kia gì cả. Bởi vì hắn thấy mình có thể giúp được người cần trợ giúp, giảm đi chút ít đau khổ cho họ thì trong lòng cũng vui vẻ, như gặt hái được niềm vui, cần gì phải dính thêm hơi tiền bên ngoài nữa.

Về đến trong nhà, bên trong không người, Tuân sư không đến.

Hắn chờ đợi, bởi hắn cảm thấy mình cần phải có Tuân sư ở đây mới luyện được món bảo vật kia.

Chẳng qua hắn không biết lúc này Tuân Lan Nhân đang bị ba người vây vào giữa.

Tay trái nàng nâng Huyền Âm châu, tay phải cầm Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ, nhìn người trước mặt nhưng vẫn luôn đồng thời chú ý ở hai người khác.

"Ngươi chính là Tuân Lan Nhân, Tử Phủ tân tấn của núi Thiên Đô sao? Tuổi còn trẻ mà lại dám bá đạo như vậy. Hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi biết, nếu tùy ý đoạt tính mạng người thì cũng sẽ có người tới đoạn đạo đồ của ngươi."

Lúc này bầu trời đầy ánh sao, trong núi vài tiếng chim đêm lao xao.

Sương mù mờ ảo xa xa, nơi đó, nặng nề sát cơ.