Chương 106 Tuân Lan Nhân tài tình cao diệu
Núi Thiên Đô có bốn viện, Vô Lượng, Tuần Sát, Lôi Đình, Chưởng Giáo.
Vô Lượng quản hết thảy tục sự trong ngoài. Tuần Sát giám sát trong ngoài sơn môn xem có người nào bất tuân sơn quy hay không. Lôi Đình như tên gọi, chủ chiến đấu. Mà Chưởng Giáo viện chuyên chủ giáo hóa, cũng là nơi ra quyết sách tối cao trong núi Thiên Đô.
Tất cả viện chủ, phó viện chủ đều thuộc danh nghĩa Chưởng Giáo viện.
Mà Tuân Lan Nhân không thuộc danh nghĩa nơi nào khác cả, sau khi Tử Phủ trực tiếp vào Chưởng Giáo viện.
Từ khi núi Thiên Đô quyết định biến phủ Quảng Nguyên thành nơi nhập thế thì nàng đã chủ động xung phong đến nơi này. Không chỉ có Quảng Nguyên, mà lúc trước còn tới Nam Lăng nữa, cho nên lúc Triệu Phụ Vân tới núi Phi Long thỉnh người mới gặp được nàng.
Nàng đi theo đám đệ tử Hạ Viện cùng đến phủ Quảng Nguyên này đấy. Thậm chí còn đến sớm hơn cả Triệu Phụ Vân nghĩ tới.
Nơi này tên là núi Lưỡng Giới.
Núi Lưỡng Giới là một dãy núi nằm ở chỗ giao giới giữa phủ Quảng Nguyên và phủ Nam Lăng. Vốn dĩ hai phủ cũng không có đường ranh giới rõ ràng, chỉ dùng một mảnh núi này làm giới tuyến.
Núi này liên miên trải dài mấy trăm dặm, có một số đoạn thế núi hiểm trở, một số đoạn thanh u. Trong núi có rất nhiều người ẩn tu, lập động phủ, thu thêm vài ba đệ tử phụ giúp luyện đan trồng dược. Lúc cao hứng bọn họ còn có thể thỉnh thêm ba năm hảo hữu nói chuyện luận đạo.
Động phủ có thể là một ngọn núi một động phủ, cũng có thể là một ngọn núi vài động phủ. Giữa những người đó cũng có mâu thuẫn nhưng đa số không thuộc kiểu thù địch. Dù sao thì thế giới người tu hành chưa bao giờ thiếu ân oán gút mắc cả.
Tuân Lan Nhân không có bạn bè gì ở núi Lưỡng Giới, mà nàng kỳ thật cũng không phải người ưa kết giao bằng hữu. Nàng tới nơi này chỉ để cảm nhận chút ít bầu không khí tu hành ở núi Lưỡng Giới này, sau đó dạo một vòng phường thị Lưỡng Giới nơi đây.
Trong đó chủ yếu là xem thử thái độ giới tu hành đối với chuyện núi Thiên Đô đi vào phủ Quảng Nguyên thế nào.
Mặc dù nơi đây đa số là tán tu nhưng cũng có rất nhiều người thuộc thế gia định cư trong này. Nhưng sau khi đi dạo một vòng, ra khỏi núi thì nàng bị ba người này ngăn cản.
Nàng biết chắc lúc mình ở trong phường thị núi Lưỡng Giới đã có người nhận ra mình.
Nàng chậm rãi xoay người, nhìn rõ ba người này.
Một kẻ thân hình phiêu hốt như thể cái bóng. Quanh người gã có hắc khí nồng đậm hình thành nên cả một vòng xoáy, trên tay lại cầm một cái quạt. Mặt trên quạt có đồ án hình những ngôi sao bằng phù văn, như thể hô ứng cùng với ngôi sao lóe sáng trên bầu trời.
Kẻ này không phải là người, mà là quỷ, hoặc là nói âm hồn tu sĩ đã mất đi thân thể.
Hai kẻ khác, một kẻ như thể mặc một bộ khôi giáp toàn thân màu vàng. Nhưng Tuân Lan Nhân cũng đã nhìn ra đó không phải là khôi giáp mà là nhục thể nguyên thủy của gã. Ngoài ra tấm vải bố cột lệch bên hông của gã còn khiến cả người gã lộ ra một vẻ thô kệch mà dã tính nữa.
Gã cũng không phải là người mà là một bộ Kim Giáp thi, tương đương với tu sĩ Tử Phủ. Trên thân thể nó kết một tầng kim giáp, trên mặt cũng như thế, nhìn như thể những nốt mụn hoặc là tầng rỉ sét trên lớp sắt thép vậy. Trên tay của gã còn cầm theo một thanh côn thép tinh mang đầy sát khí, hiển nhiên gã là kẻ chuyên chủ cận chiến đáng sợ.
Kẻ khác thì là một đạo nhân nhìn lôi thôi lếch thếch, có hơi xấu xí. Thế nhưng kẻ này lại cầm một cây quạt màu xanh biếc trong tay, viền quạt khảm nạm vàng, cán quạt cũng có màu vàng như bằng vàng thật, còn có dây treo ngọc thạch màu đỏ, nhìn đẹp đẽ mà thần bí.
Cây quạt này có lẽ nên nằm trong tay một vị phu nhân thâm khuê hay một vị tiểu thư, mà không nên ở trên tay đạo nhân lôi thôi này.
Khí tức trên thân ba người đều là Tử Phủ, có thể thấy cả ba chuẩn bị cực chu đáo mới tới.
"Âm quỷ núi Bắc Âm, cương thi mộ Hoạt Tử Nhân, Phong đạo nhân núi Phong Vũ, để cả ba vị phải cùng ra tay, cho dù ta có chết thì e rằng chuyện này cũng đủ lưu truyền một đoạn thời gian." Tuân Lan Nhân nói.
"Ha ha, vẫn luôn nghe nói núi Thiên Đô ra một vị nữ tu tu hành tài tình cao diệu, có thể bóp chết một thiên tài như vậy đã đủ khiến người ta cao hứng a." Phong đạo nhân núi Phong Vũ lôi thôi kia vừa cười vừa nói.
"Bàng môn tả đạo, một đám xấu xí vô song, làm sao ta có thể chết dưới tay các ngươi được." Tuân Lan Nhân dứt lời, đã ném Huyền Âm châu trong tay lên bầu trời.
Huyền Âm bảo châu rời tay bay đi, hóa thành một mảnh tinh không huyễn ảo ngay trên đỉnh đầu của nàng, nhìn kỹ thì lại như một đại dương mênh mông mà thâm trầm, màu lam trong đó như thể những con cá trong biển cá, lóe lên xa xa gần gần.
Trên lá cờ trong tay âm quỷ núi Bắc Âm lập lòe ánh sáng, thế nhưng gã chỉ cảm thấy cảm ứng giữa mình và ngôi sao bên trên bầu trời lúc này đã bị cắt đứt. Chỉ thấy gã lay động tinh phiên như muốn phá tan thứ đã cắt đứt cảm ứng của mình.
Mà Kim Giáp thi thì cầm theo côn thép, mang theo một thân sát khí vọt lên.
Trong ba người thì hiển nhiên gã thuộc về cận chiến, cho nên mới xông lên trước.
Mà Phong đạo nhân núi Phong Vũ chỉ nhẹ nhàng quạt quạt gió như không tính ra tay. Gã thầm thấy ba người vây công một người quá khó coi đi, trong lòng gã vẫn luôn kiêu ngạo dù bên ngoài miệng chưa từng nói ra. Nếu không gã há lại rời khỏi sư môn, đi vào rừng làm cướp ở nước Thiên Sơn lấy yêu ma làm chủ như vậy.
Bởi gã cảm thấy là vào rừng là cướp, chiếm núi là vua.
Kim Giáp thi đã vọt lên, côn thép trong tay đã giơ lên cao, nhắm về phía Tuân Lan Nhân đánh xuống.
"Định!"
Một tiếng quát nhẹ, ánh sao sáng trên bầu trời như lóe sáng lên, cả một phiến hư không như bị ngưng kết lại. Nhưng kim quang trên người Kim Giáp thi kia vẫn phun ra nuốt vào như bình thường, côn thép rung rung, hư không ngưng kết như sắp bị đánh vỡ.
Ngay khi Kim Giáp thi đánh vỡ "Định" nhằm vào thân mình, gã đã dùng tốc độ cực nhanh đến không ngờ, thừa cơ đánh thẳng tới Tuân Lan Nhân.
Tuân Lan Nhân như không kịp trốn tránh, dưới xu thế có thể đánh nát núi cao kia, cả người như lập tức tan vỡ ra.
Ngay khi thân thể nàng tán vỡ, hóa thành vô số giọt nước lơ lửng ở trên hư không, rơi xuống mặt đất. Trong mỗi giọt nước lại xuất hiện một hình ảnh nho nhỏ như thể mặt gương nhỏ, trong đó xuất hiện một nữ tu đội mũ quan đỏ, mặc đạo bào đen tuyền, tay cầm một tiểu kỳ thần bí, mặt tiểu kỳ đang lóe ra ánh sáng màu xanh lam.
Từng giọt nước phiêu du trong không trung đang lóe lên ánh sáng thần bí, mà đạo nhân bên trong giọt nước đang vung vẩy Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ.
Trong hư không phảng phất như có mấy trăm người cùng đọc lên một chữ pháp chú: "Nhiếp!"
Sắc mặt Phong đạo nhân đột nhiên biến đổi, cây quạt trong tay của gã vung lên. Một trận gió lớn ập tới như muốn thổi bay hết mảng giọt nước li ti kia. Nhưng đã chậm một bước.
Ngay khi pháp tự chữ Nhiếp bộc phát, thân thể âm quỷ núi Bắc Âm đột nhiên như không có sức phản kháng, bị kéo vào trong mảnh không gian đen tuyền trên đỉnh đầu.
Gã vốn là âm hồn, dĩ nhiên đã bị pháp tự Nhiếp xem khắc chế tự nhiên, thậm chí gã còn không kịp kêu thảm lên một tiếng nữa. Âm thanh kia như bị nhiếp bắt đi cả rồi.
Trận cuồng phong mà Phong đạo nhân quạt ra thổi bay giọt nước lên, vầng sáng trên giọt nước lập tức ảm đạm xuống, vỡ tán cả đi.
Chỉ là đúng lúc này, bầu trời lại vang lên một tiếng: "Định!"
Gió kia lập tức ngừng lại, sắc mặt Phong đạo nhân biến thành cực kỳ ngưng trọng. Cả người gã không động được, hạt giống phù lục đại biểu cho gió trong thân thể bùng sáng, ào ào từ trong lồng ngực phun ra, hóa thành một cơn cuồng phong thổi tan chú pháp định thân này. Ngay sau đó lại thấy gã quạt một quạt, cuồng phong chợt nổi lên, hai trận chồng lên nhau, cuốn tất cả lên trời.
Mà một ngôi sao màu lam ở chỗ sâu trên bầu trời đột nhiên hiển hiện, lập loè tinh quang, trong một chớp mắt gió kia đã ngừng lại.
Có một bóng người như hiển hiện ra khỏi mặt nước. Chỉ thấy nàng ta vung vẩy lá cờ về phía Phong đạo nhân, miệng thét ra một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Nhiếp!"
Nàng chỉ tới tới lui lui hai chữ này, một chữ Định, một chữ Nhiếp, thêm một nữa là hóa nước độn tránh một côn của Kim Giáp thi. Thế nhưng chỉ là chữ Định, chữ Nhiếp kết hợp với pháp bảo của nàng đã khiến người ta có cảm giác như không thể ngăn cản, không thể địch lại được.
Phong đạo nhân thừa nhận bản thân xem thường vị tu sĩ thiên tài núi Thiên Đô Tuân Lan Nhân này rồi. Lúc trước gã cảm thấy nàng trẻ tuổi, cảm thấy mới tu hành không lâu, tuổi trẻ lại mới tu hành trong thời gian ngắn có thể luyện được bảo vật gì đây? Lại có thể tu ra được bao nhiêu diệu pháp đây?
Thế nhưng lúc này gã phát hiện, nàng tựa hồ không có quá nhiều pháp thuật thật, nhưng mà luyện bảo lại quả thực huyền diệu mà đáng sợ.