← Quay lại trang sách

Chương 107 Kiếm quang trong mây

Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ nhiếp được hết thảy hơi nước trong thân thể, còn nhiếp cả thần hồn, cực kỳ đáng sợ.

Phong đạo nhân phát hiện cho dù mình có hóa gió mà độn đi, kỳ thật cũng không thể thoát được bị nhiếp thần hồn.

Một đạo pháp thuật này của nàng cực kỳ bá đạo. Chỉ có thể dựa vào tu vi đón đỡ, hoặc là có bảo vật trấn áp thần hồn may ra mới không sợ.

Nếu là thần hồn vững chắc, khống chế được nhục thân cực giai mới có thể bít kín các lỗ chân lông không để hơi nước bị nhiếp đi thì mới không sợ. Thế nhưng đại bộ phận mọi người không thể làm được.

Lần này Tuân Lan Nhân chủ yếu nhằm vào Phong đạo nhân, đương nhiên pháp thuật nhiếp thần hồn có phạm vi khá rộng nên ngay cả Kim Giáp thi cũng nằm trong lồng bao này.

Phong đạo nhân muốn hóa gió mà đi, nhưng gã lại cảm thấy chỉ cần mình hóa gió trong phiến hư không này sẽ bị định trụ lại. Pháp chú chữ Định kia lại có tác dụng trói buộc cực mạnh đối với các loại pháp thuật du động loại gió.

Chẳng qua gã tu hành nhiều năm, cho nên không thiếu thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Chỉ thấy gã thủ vững tâm thần chống lại Nhiếp pháp, trong tay đã có thêm một pho tượng phát sáng. Mặt pho tượng này tương tự như mặt gã, là con rối thế thân của gã.

Gã ném lên không trung, con rối kia thoáng cái đã biến thành một người có hình dáng giống với Phong đạo nhân như đúc. Mà Phong đạo nhân cảm nhận được cỗ nhiếp lực một cỗ cường đại kia thoáng cái như đổ xô ra, như cơn hồng thủy gặp được cánh cửa đê mở rộng mà đổ qua.

Gã thừa cơ hóa gió độn ra, thoát khỏi mảnh tinh không thần bí kia. Lúc quay đầu nhìn lại, gã chỉ thấy Kim Giáp thi còn đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trời không.

Kim Giáp thi tu hành Thiên Thi huyền công, công pháp này phải biến mình tu hành trở nên trì độn, thần hồn cùng thân thể nhu hợp lại với nhau, nên không sợ pháp môn nhiếp hồn. Không chỉ không sợ nhiếp hồn, mà gã cũng không sợ đại bộ phận pháp thuật khác, có điều thủ đoạn của gã cũng vì vậy mà khá thiếu thốn.

Bởi vì công pháp tu hành này mà thân thể gã rất nặng nề, không thể bay trên không trong thời gian dài được. Cho nên lúc trước Tuân Lan Nhân ở trên mặt đất, gã đã dùng một côn đánh tan Tuân Lan Nhân. Chỉ là lúc này nàng đã ở trên không trung, gã đã bất lực rồi.

Kim Giáp thi nhìn Phong đạo nhân bỏ chạy, biết đã không thể làm gì được Tuân Lan Nhân. Gã bèn cất bước chạy về phía núi Lưỡng Giới.

Đúng lúc này, trên bầu trời có một luồng sáng trắng rơi xuống.

Đồng thời có một âm thanh lãnh khốc mà uy nghiêm vang lên: "Trảm Phong."

Giọng nói này vang lên, luồng sáng kia xẹt qua một cơn gió, một người bị chém thành hai đoạn đột nhiên hiện ra. Kiếm quang kia căn bản cũng không ngừng lại mà kéo lê một đường vòng cung màu trắng, nhanh chóng vọt về phía Kim Giáp thi đang nhanh chóng bỏ chạy.

"Đoạn kim."

Kiếm quang bùng lên.

Thanh côn thép trong tay Kim Giáp thi đã xoay tròn trên đỉnh đầu thành một vầng sáng đen.

Trong thoáng chốc bùng lên đó, kiếm quang như hóa thành ngàn vạn thanh kiếm từ đủ các góc độ khác nhau rơi trên người Kim Giáp thi. Chỉ trong nháy mắt, Kim Giáp thi này như bị lăng trì, da thịt như kim loại trên người rơi rụng từng khối xuống. Cuối cùng đầu lâu gã cũng bị chém rụng, bay lên, rơi trên mặt đất lăn vài vòng, nhưng khung xương trên người vẫn còn chống côn thép đứng đó không ngã.

Kiếm quang bay lên bầu trời. Trong đám mây trên trời có một người bay xuống, là Mã Tam Hộ.

Đạo kiếm quang kia bay trở lại vỏ kiếm sau lưng y.

Chỉ thấy y đưa tay túm lên không trung, túi Càn Khôn của Phong đạo nhân cùng cây bảo phiến đã đã rơi trên tay của y.

Y cầm lấy cây quạt nhìn nhìn, rồi nói: "Mấy năm trước, Phong đạo nhân đã cùng Vũ đạo nhân mượn thiên thời, đấu một ngày đêm trên không trung phủ Nam Lăng với ta. Hôm nay bọn hắn tách ra, lại chết dưới tay bần đạo."

Y nói xong, nhìn Tuân Lan Nhân lại nói: "Nghe nói Tuân sư có được một quả Tri Phủ quyền ấn."

"Đúng vậy, Mã sư huynh." Tuân Lan Nhân đáp.

"Không bằng chúng ta trao đổi, thanh Kim Ngọc Tiêu Diệp phiến nhìn hoa lệ nhưng kì thật tế luyện không tốt, vẫn nghe nói Tuân sư muội thiện luyện bảo vật, nghĩ đến nhất định cây quạt sẽ được độ lại bảo quang trong tay sư muội."

Mã Tam Hộ dứt lời đã ném cây quạt ném tới. Tuân Lan Nhân đón lấy, tay khẽ trầm xuống, hơi lành lạnh, thoạt nhìn hoa lệ vô cùng nhưng nhìn kỹ thì phù văn trên bề mặt cây quạt đơn giản, không khỏi nghĩ nếu Phong đạo nhân kia có thể tế luyện cây quạt này thật tốt thì hẳn mình muốn đánh thắng gã cũng tuyệt không nhẹ nhàng như vậy.

Hơn nữa cây quạt này khá đẹp, nàng cũng khá thích. Vì vậy nàng không nói thêm gì nữa mà ném Tri Phủ bảo ấn mấy ngày trước giết Tri Phủ nhiếp lấy qua.

Ngay sau đó nàng lại nhiếp lấy tinh phiên của âm quỷ núi Bắc Âm sau khi chết làm rơi xuống.

"Mã sư huynh một mực đi theo sau ta?" Nàng vừa làm vừa nói.

"Tuân sư muội hành tẩu ở phủ Quảng Nguyên, tất sẽ khiến người có ý chú ý tới. Chỉ là bần đạo coi thường sư muội. Pháp thuật pháp bảo của sư muội rất cường đại, như là bần đạo uổng công vô ích rồi."

"Nếu không có sư huynh thì sao có thể giết được hết hai người bọn họ." Tuân Lan Nhân nói: "Sư huynh làm rất tốt, nhưng lần sau thỉnh không nên làm như vậy."

Mã Tam Hộ sững sờ, chợt nở nụ cười gượng nói: "Thường nghe người trong núi nói Tuân sư muội thẳng thắn ngay thẳng, quả nhiên là thế."

"Sư huynh ngươi là viện chủ Tuần Sát viện, vẫn ít nghe người khác nói huyên thuyên đi, tổn hại uy nghi của ngươi." Tuân Lan Nhân nói xong, thò tay chụp vào trong hư không, cảnh tượng biển cát kia bị nàng nắm vào trong tay, hóa thành một hạt châu. Sau đó nàng tung người lên bầu trời, hóa thành một đạo ánh nước như có như không đi xa.

Mã Tam Hộ đứng ở nơi đó nhìn Tuân Lan Nhân rời đi, trong lòng trầm tư. Y không biết mình đi theo sau nàng có phát hiện hay không, hay giả vờ không biết.

Còn nữa, ngay lúc nói chuyện với mình, nàng rõ ràng không thu hồi pháp bảo lại, là cố ý hay đã quên thu hồi?

Chẳng lẽ còn sợ giữa nơi hoang dã này, mình sẽ hạ sát thủ hay sao?

Y nghĩ đến đây, không khỏi sửng sốt một chút.

Lại nghĩ, vì sao Tuân sư muội lại đa nghi như thế? Rốt cuộc nàng đã phải trải qua những gì?

Lúc Mã Tam Hộ rời đi, tiện tay mang theo cây côn thép kia theo.

Sau khi y rời đi, xa xa trong núi chợt lóe sáng lên. Điểm sáng dần dần đi qua trong này. Trong bóng tối có người vậy mà đã mang một thân cốt nhục Kim Giáp thi đi mất.

♣ ♣ ♣

Triệu Phụ Vân lại lần nữa gặp được Tuân sư. Hắn nhìn thấy nàng, là lúc nàng đang nằm trên ghế kia ngủ. Bộ dáng có chút mệt mỏi.

Hắn thầm cao hứng vì Tuân sư đã đến, lại không muốn quấy rầy, thế nhưng sợ mình mải tu hành đến hôm sau nàng lại đi mất, bèn ở bên ngoài đọc sách.

Đọc sách, còn lấy pho tượng bằng gỗ táo cùng Huyền Xá châu lật lật xem.

Rốt cuộc, hành động của hắn đã khiến Tuân Lan Nhân chú ý.

"Làm sao? Ngươi muốn luyện bảo rồi hả?" Tuân Lan Nhân vẫn nằm nơi đó, giọng nói hơi lành lạnh, lại có chút ngái ngủ hỏi.

"Tuân sư tỉnh rồi, ta làm ồn người sao?" Triệu Phụ Vân vui vẻ, lại mang theo vài phần áy náy hỏi.

"Ha ha!" Tuân Lan Nhân cười lạnh một tiếng: "Ngươi ở nơi này, tiếng thở lớn như vậy sao có thể không làm ồn."