Chương 108 Luyện bảo
Bên ngoài đêm tối đen, đã sắp tới lúc bình minh.
Có một ngọn đèn đặt trên bàn, ngọn lửa vàng kim, chiếu sáng cả một vùng.
Triệu Phụ Vân quay đầu lại nhìn Tuân Lan Nhân còn đang nhắm hờ mắt, khẽ hít sâu một hơi để bản thân không hít thở quá lớn.
"Tuân sư đều tới lui vội vàng, đệ tử sợ ngày mai lại không thấy tiên tung của Tuân sư nên mới chờ ở đây, chưa từng nghĩ đã quấy rầy Tuân sư nghỉ ngơi, thật là lỗi lớn." Triệu Phụ Vân nói.
"Hừ, ngươi muốn luyện bảo gì?" Tuân Lan Nhân lại hỏi lại.
"Đệ tử cảm thấy dùng lửa đốt luyện đi Yểm ma bên trong Huyền Xá châu có hơi phí phạm, nên mới nghĩ đến có thể dung hợp Yểm ma vào trong tượng thần này, luyện ra một kiện pháp bảo hay không?" Triệu Phụ Vân nói.
“Ha ha, nói cụ thể một chút xem." Tuân Lan Nhân nói.
"Tuân sư, người...người có thể đổi sang cách cười khác không? Đây là cười lạnh, có ý trào phúng." Triệu Phụ Vân cảm thấy nàng này cười một tiếng trước khi nói chuyện khiến hắn thấy rất không được tự nhiên, bèn nhắc nhở.
"Hóa ra là ngươi nghe ra à?" Tuân Lan Nhân nói.
Triệu Phụ Vân trầm mặc một hồi, nói tiếp: "Tuân sư, ta là nghĩ thế này, thiên hạ chư thần có thể thỉnh có thể cảm được, có người nói thiên ngoại có thần thánh, lại không người gặp được chân thân. Cho nên ta mới muốn thử xem có thể luyện ra được một thần linh trên đời này hay không."
Tuân Lan Nhân mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Triệu Phụ Vân hỏi: "Là cái gì, khiến ngươi cảm thấy mình có thể làm được chuyện này?"
"Ách." Triệu Phụ Vân trầm ngâm một chút, đáp: "Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng cao thượng hóa, còn đơn giản hơn là ta muốn luyện một kiện pháp bảo có thể thừa nhận hương hỏa. Có người nói thần ma nhất thể, ta nghĩ..."
“Nếu đã nghĩ vậy thì tế luyện cũng được, vì sao còn hỏi ta?" Tuân Lan Nhân hỏi.
"Tuân sư đạo hạnh cao thâm, tinh thông luyện bảo, tất nhiên đệ tử muốn thỉnh giáo Tuân sư." Triệu Phụ Vân đáp.
"Hai thứ này, một thứ vô ích đối với tu hành của ngươi, một thứ không hợp với tu hành của ngươi, cùng lắm là hư mất chứ sao." Tuân Lan Nhân nói ra.
"A, Tuân sư nói rất đúng." Triệu Phụ Vân không hiểu sao cảm thấy hôm nay tâm tình Tuân Lan Nhân không vui.
"Vậy nhờ Tuân sư trợ giúp chút ít lúc đệ tử cần kíp." Triệu Phụ Vân nói xong, hắn cũng quyết định nếu Tuân Lan Nhân không muốn giúp thì thôi, thất bại thì thất bại, dù sao hai thứ này đều không ảnh hưởng tới tu hành của mình.
Hắn đặt Huyền Xá châu lên phía trên Liên Hoa đăng, hít thở một hơi dài. Ngọn đèn bùng lên, biến hóa thành một ngọn lửa, như hình thành một bàn tay vô hình nâng Huyền Xá châu lên bắt đầu thiêu luyện.
Lúc trước Yểm ma có thể khốn trụ Tuân Lan Nhân trong động phủ, nhưng đã bị nàng nhân lúc Triệu Phụ Vân Thỉnh Thần đưa vào trong động phủ mà đánh một kích trọng thương nó.
Ý tưởng của Triệu Phụ Vân rất đơn giản, chính là bức Yểm ma bên trong Huyền Xá châu đi ra ngoài, khiến nó phụ lên tượng thần.
Yểm ma bên trong Huyền Xá châu bị thiêu luyện không chui ra, mà tản ra ánh sáng màu đỏ tươi chống cự lại ngọn lửa.
Triệu Phụ Vân cho rằng có thể nhanh chóng bức nó ra, lại không nghĩ rằng đốt một hơi ba ngày trời mà Yểm ma vẫn chưa đi ra, hắn lại không thể rời đi, đành phải dùng Huyễn Hóa thuật huyễn hóa bản thân mình đi qua bên đạo tử đường.
Chẳng qua lúc này Tuân sư cũng không vội rời đi.
Hắn tiếp tục thiêu luyện, một thoáng hết nửa tháng, ánh sáng màu đỏ trên hạt châu kia cũng không thể gắng gượng thêm nữa mà co rút lại. Sau ba ngày nữa, ánh sáng màu đỏ kia đã chui ra khỏi hạt châu. Chỉ là nhìn nó có vẻ không linh hoạt, chỉ xoay quay phía trên hạt châu như thể một đám sương mù đỏ quay cuồng, không cách quá xa nhưng cũng không tiến vào phụ lên tượng thần.
Triệu Phụ Vân biết phía trên phía trên có thần tính, hẳn phải cực kỳ hấp dẫn nó.
Đương nhiên, người cũng cực kỳ hấp dẫn nó, nhưng chẳng qua nó đang suy yếu nên căn bản không dám tới gần Triệu Phụ Vân. Pháp tính bên trong phù lục mà Triệu Phụ Vân kết ra có uy hiếp cực lớn với nó.
"A!" Tuân Lan Nhân nằm ở nơi đó, cười lạnh một tiếng hệt như lúc nàng vừa tới đây. Nếu không phải như đã qua nhiều ngày, bên ngoài nhật nguyệt đã thay đổi không ngừng, hắn còn tưởng rằng thời gian đã bất động đấy.
Sau một tiếng cười lạnh đó, nàng đột nhiên bắn ra một tia Linh quang thủy vận rơi vào trong tượng thần. Khí tức Thần Hỏa từ tượng thần tản ra liền bị che lấp.
Ngay sau đó, tay nàng vòng một vòng vẽ nên một vòng tròn trên không trung, nhốt chặt sợi tơ đỏ Yểm ma kia lại, rồi như có một bàn tay vô hình bắt lấy tơ đỏ kia nhấn nó vào bên trong pho tượng.
Triệu Phụ Vân xoay lưng về phía Tuân Lan Nhân, khóe miệng mỉm cười. Làm sao hắn không biết cần phải phong bế huy quang của Thần Hỏa trên người tượng thần lại, thế nhưng hắn mang một thân hỏa pháp, có muốn phong bế cũng không phong bế được. Chỉ là tâm tình Tuân sư không tốt, cho nên hắn chỉ đành để thế này.
Yểm ma kia quả nhiên quấn chặt lấy tượng thần. Tuân Lan Nhân phong bế hỏa tính của tượng, nhưng thần tính ngưng kết do được tế tự nhiều năm bên trong lại có lực hấp dẫn Yểm ma cực lớn.
Hắn biết rõ đã hoàn thành bước đầu tiên.
Mà Tuân Lan Nhân vẫn nằm chỗ đó như trước, tựa hồ muốn nhìn xem Triệu Phụ Vân có ý định làm gì.
"Đa tạ Tuân sư xuất thủ tương trợ, đệ tử đã hoàn thành xong bước tế luyện bảo vật đầu tiên." Triệu Phụ Vân nói ra.
"Vậy bước thứ hai chuẩn bị làm thế nào?" Tuân Lan Nhân hỏi. Nàng như có chút hứng thú, bởi nàng phát hiện qua nhiều ngày rồi nhưng Triệu Phụ Vân vẫn không có vẻ gì là vui đùa.
"Đệ tử từng đọc qua một số sách tế bảo ở Tàng Pháp lâu trong núi, tế luyện bảo vật ngoài huyết tế, pháp tế thì còn có Thần tế nữa."
"Ngươi muốn dùng Thần tế? Không phải tượng thần này trước kia cũng thông qua Thần tế mà hình thành sao?" Tuân Lan Nhân hỏi.
"Yểm ma là một loại tồn tại có tính phát triển và dung hợp cực mạnh, chỉ cần ta làm nó trở nên lớn mạnh, nó sẽ hoàn toàn cắn nuốt hết được thần tính trên tượng thần."
"Sau đó thì sao?" Tuân Lan Nhân hỏi tiếp.
"Không biết." Triệu Phụ Vân đáp: "Hết thảy đều phải xem nó phát triển đã."
"Tu pháp cho tốt, Huyền Xá châu cũng không phải một sớm một chiều là tu thành nguyên thần thứ hai được, cần một khoảng thời gian thai nghén dài dòng buồn chán. Không cần phải lãng phí nhiều thời gian vào những thứ khác." Tuân Lan Nhân nói xong, đứng dậy, lại thò tay vào trong ống tay áo, rút ra một lá cờ nhỏ. Trên lá cờ có tinh quang quấn quanh.
Nàng vung qua phía Triệu Phụ Vân, nói: "Tuy rằng không biết tượng thần kia sẽ thành cái gì, nhưng kết hợp với ngọn đèn của ngươi, cùng với mảnh lá cờ này, hẳn cũng có thể bày ra được chút pháp đàn thi pháp. Ngươi cầm lấy dùng đi, tự suy nghĩ xem có thể sử dụng thế nào."
"Còn nữa, mấy ngày này không nên đi loạn khắp nơi." Tuân Lan Nhân nói xong bèn đi ra khỏi phòng.
Mà Triệu Phụ Vân chỉ nhìn theo bóng Tuân Lan Nhân như mây khói biến mất trong ánh mặt trời bên ngoài, trong lòng thở dài một hơi.
Hắn quay đầu nhìn mặt cờ không người thi pháp vẫn đứng thẳng giữa hư không, trong lòng biết thứ này không phải tu sĩ Trúc Cơ bình thường có thể tế luyện ra được.