Chương 109 Khảo nghiệm
Triệu Phụ Vân đã đọc qua vài lần quyển Đệ Nhị Nguyên Thần pháp mà Tuân Lan Nhân đưa cho, biết nguyên thần thứ hai tương đương với việc tạo cho mình một bộ thân thể bên ngoài.
Như thể nhánh rễ của một thân cây mọc lên một thân cây mới.
Hắn cần phải đưa một điểm thần niệm tiến vào bên trong Huyền Xá châu, không ngừng phát triển như thai nghén ra phôi thai. Chỉ là thời gian thai nghén này rất dài. Hơn nữa còn phải đợi đến lúc có được tu vi nhất định bởi vì không dễ dàng để tách ra một đạo thần niệm cường đại được.
Nhưng mà khi luyện thành, điểm tốt đầu tiên chính là có pháp lực thâm hậu hơn người khác rất nhiều, ít nhất về mặt pháp lực tương đương với hai người. Hơn nữa còn có khả năng huyễn hóa không giới hạn. Bởi vì Huyền Xá châu vốn cũng không phải là thân thể mà thuộc về loại hình bảo vật ở giữa hư và thực, có thể hóa thành Huyền Xá đại thủ bắt nhiếp phi kiếm, bắt nhiếp pháp bảo của người khác, còn có thể hóa thành khánh vân hộ thân. Nếu bị một người ám toán cũng có thể trực tiếp dùng nguyên thần thứ hai cản tai họa được.
Còn có thể thông qua nguyên thần thứ hai thi triển những thuật pháp mà bản thân không thể thi triển. Ví dụ như hiện tại hắn không cách nào thi triển được pháp thuật thủy tính, bởi vì pháp lực của hắn đầy hỏa tính, căn bản là không thi triển được.
Còn có thể để bản thể tu hành, còn nguyên thần thứ hai hoạt động khắp nơi.
Triệu Phụ Vân đưa tay chạm vào cây tinh phiên, trên tay chợt thấy nhoi nhói như kim đâm. Nhìn kỹ đồ án mặt cờ phát hiện là một bức vẽ Bắc Đẩu Thất Tinh hoàn hảo. Cán cờ có viết mấy chữ triện cổ - Bắc Đẩu Thất Tinh phiên.
Hắn nghĩ tác dụng chủ yếu của cờ này hẳn là tiếp dẫn tinh lực, chắc hẳn chủ nhân ban đầu của cờ này tu hành pháp thuật liên quan tới Bắc Đẩu Thất Tinh.
Tác dụng của pháp bảo vẫn luôn là hỗ trợ bản thân tu hành dễ dàng hơn, hoặc gia tăng uy lực pháp thuật của mình, hoặc có tác dụng bảo vệ, hoặc có đủ cả hai tác dụng.
Hắn không khỏi nghĩ đến những bảo vật hiện có của mình. Mặc Lam Liên Hoa đăng, Huyền Xá châu chưa tế luyện, tượng thần Yểm ma chưa rõ tác dụng, Bắc Đẩu Thất Tinh phiên chưa tế luyện. Trong đó hắn chỉ có thể dùng được Liên Hoa đăng. Liên Hoa đăng trong suy nghĩ của hắn, sẽ là một ngọn đèn có thể hộ thân luyện ma. Xa hơn nữa là hắn muốn cầm đèn này chiếu khắp cửu u, nổi lửa đốt núi nấu biển.
Huyền Xá châu có đủ huyền diệu để khiến bản thân nó có giá trị dù ở trong tay bất cứ người nào.
Có điều Bắc Đẩu Thất Tinh phiên này với Triệu Phụ Vân chỉ là gân gà. Hắn mang một thân pháp lực hỏa tính, đã có Liên Hoa đăng tương hợp với pháp thuật bản thân, căn bản không cần tới Bắc Đẩu Thất Tinh phiên này.
Đương nhiên Tuân Lan Nhân cũng biết, nhưng vẫn cho mình.
Lời nàng để lại trước khi đi không khỏi khiến Triệu Phụ Vân suy nghĩ. Tuân sư từng nói qua vài ngày sẽ về, bảo hắn không nên tu hành những pháp thuật tạp nham kia.
Dù là tế bảo hay luyện pháp thì cũng cần dồn vào rất nhiều thời gian. Có câu nói bác mà không tinh (trăm hay không bằng tay quen), chỉ có biết nhiều thì mới có thể tinh thông được.
Khi mà tri thức đã đến độ cao nhất định thì cần có tri thức khác đến bổ trợ. Chẳng qua Tuân Lan Nhân dường như khá gấp gáp, tựa hồ cảm thấy với thế cục nơi này hiện nay, tốt nhất không nên tu hành những pháp thuật khác.
Hắn cũng có thể lý giải, dù sao tinh lực người là có hạn. Muốn pháp khí của người khác biến thành của mình thì cần phải dồn rất nhiều thời gian tẩy luyện, không phải một sớm một chiều mà thành công.
Hắn không khỏi nghĩ lại, tuy rằng mấy ngày nay mình không chểnh mảng tu hành, chỉ là Tuân sư vẫn luôn khuyên bảo mình phải cố gắng tu tập Linh Văn, thế nhưng đã bao lâu rồi mình không đọc lại một lượt bộ Cửu Thiên Vân Văn Bản Chương Lục?
Hắn không khỏi nhớ lại nội dung quyển sách mà mình từng đọc qua.
Một người tu hành cần có cảnh giới cao, pháp lực thâm hậu, pháp bảo kỳ tuyệt, pháp thuật huyền diệu mới được xưng tụng là đại tu một phương, là người trấn áp khí vận của một tông.
Người ở cảnh giới cao, hành sự hành pháp đều từ trên cao đi xuống thấp, bắt tay làm từ chỗ lớn, không câu nệ dây dưa ngoài lề, ở tu pháp cũng chủ yếu tu những pháp thuật pháp thuật mang tính trọng yếu như đặt một quân cờ trên bàn cờ, đặt xuống, chính là thắp sáng cả một địa phương. Pháp thuật trọng yếu kia tu thành, sẽ mang đến cho hắn rất nhiều tri thức cũng như tầm nhìn xa.
Đó chính là một người có cảnh giới cao.
Mà pháp lực, pháp bảo, pháp thuật được xưng là tam pháp, là thứ cơ bản nhất mà một tu sĩ cần có. Có người nói, nhìn tam pháp định được tiền đồ.
Hắn đây là muốn tam pháp của mình như thế nào?
Pháp lực còn dễ nói, mỗi ngày có thể tu hành, công khóa sớm tối chưa từng đoạn qua. Tế luyện pháp bảo trong khoảng thời gian này đã đến bình cảnh. Mà pháp thuật thì mình cũng có luyện tập Đại La Huy Tụ, Ngự Quang Hóa Châm quyết, thỉnh thoảng lại ôn luyện thoáng qua một chút kỹ nghệ thi pháp như băng tâm, nhất niệm lưỡng phân, ký niệm huyễn hóa, đa niệm phân chí, nhiếp niệm cầm nã, Trất Bỉ Lân Thứ (niệm dày đặc đan xen), Tằng Điệp Lãng Dũng (niệm trùng trùng lớp lớp), Hư Thực Biến Hoán, Vạn Lưu Quy Tông, Pháp Lực Hồng Lưu...Những lúc hắn tập ngự hỏa cùng Huyễn Hóa thuật đều có luyện tập qua.
Đằng Thân chi pháp thì trong phòng nhỏ hẹp không thể thoải mái tập, cho nên luyện ít hơn.
Mà Cửu Thiên Vân Văn Bản Chương Lục thì gần như chưa từng luyện qua lần nào.
Hắn thầm cảm thấy hổ thẹn. Cảm giác như mình đã làm Tuân sư thất vọng. Bởi vì nếu tu tập Linh Văn tốt thì rất nhiều pháp thuật có thể tiện tay hình thành. Nếu không tu tập Linh Văn tốt thì cách tốt nhất là thành thành thật thật đi luyện tập pháp thuật mà người khác đã nghiên cứu ra.
Hắn lấy một tấm vải ra, gói ghém cây Bắc Đấu Thất Tinh phiên vào, cũng gói cả tượng thần lại.
Hắn đã nghĩ thông suốt, bản thân không nên do dự tu luyện những thứ vô dụng đối với tu hành của mình hiện tại. Phải tinh thông đã, nếu không còn tiến bộ nữa hãy nói tới bác - học nhiều thêm, sau đó lại quay về sở trường mà đi tới nữa.
Hắn ngồi đó, bên cạnh bàn là Liên Hoa đăng rọi sáng, tay cầm Cửu Thiên Vân Văn Bản Chương Lục bắt đầu đọc một lượt.
Nội dung trong quyển sách này theo vân phù mà tính chỉ là tám mươi một đạo, mà theo văn tự bình thường tính thì phải dùng hơn ba vạn chữ để giải thích.
Nghe nói có rất nhiều người học thứ này nhưng chân chính thành công lại không có mấy người.
Một đạo Vân Phù Linh Văn thì rất nhiều người biết vận dụng, nhưng nếu liên kết lại thì không có bao nhiêu người vận dụng được. Thông thường chúng như xương mắc tại cổ họng, như châm trong não, hỗn độn một mảnh căn bản không niệm ra được, hoặc bất chợt quên một phần nào đó. Nếu trong một thời gian không ôn tập thì sẽ quên hết Vân Phù Linh Văn này, vài năm sau sẽ hoàn toàn không nhớ rõ được nữa.
Linh Văn tự mờ, chỉ có người minh mẫn mới không quên.
Vì vậy hắn bắt đầu ôn tập Cửu Thiên Vân Văn Bản Chương Lục mỗi ngày, từng bước từng bước nhớ lại từng đạo Linh Văn bên trong.
Ngày hôm nay Tuân Lan Nhân lại đến, nàng đứng bên ngoài nhìn thấy Triệu Phụ Vân đang ngồi đọc từng đạo Vân Văn, ngón tay nguệch ngoạc trong hư không như đang viết lên. Pháp quang trong thân cũng nổi lên lúc sáng lúc tối, như gió đang thổi, lúc như có tia chớp lập lòe.
Nàng khẽ thở ra một hơi dài, đi vào.
"Bái kiến Tuân sư!" Triệu Phụ Vân ngừng tụng niệm. Những ngày gần đây hắn vẫn luôn niệm Linh Văn, thế mà thần ý bản ngã hắn lại cảm thấy bồng bềnh khoáng đạt hẳn, như thể cảm nhận được chút ít thế gian pháp vậy.
"Rất tốt, cuối cùng ngươi cùng đi lên chính đồ, quyển này ngươi có thể cầm đọc." Tuân Lan Nhân quan sát Triệu Phụ Vân, thò vào trong tay áo lấy ra một quyển sách, đưa tới.
Triệu Phụ Vân nhận lấy, bên trong là kiểu chữ xinh đẹp, hiển nhiên là bản sao chép tay.
"Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn, đây là?" Triệu Phụ Vân nghi hoặc.
"Đây là đại di ngươi lưu lại cho ngươi, coi như là thù lao của ta. Nàng nói nếu ngươi cảm thấy hứng thú với Linh Văn thì cho ngươi đọc, nếu không hứng thú thì bỏ qua."
Tuân Lan Nhân nói xong, Triệu Phụ Vân mới hiểu vì sao Tuân sư lại bảo mình học tập Linh Văn, hơn nữa lúc biết mình dồn thời gian cho mấy pháp thuật cùng pháp khí lộn xộn khác đã mất hứng, nhưng mà nàng không trực tiếp chỉ rõ cho hắn. Hơn nữa cuối cùng còn cho mình một cây Bắc Đẩu Thất Tinh phiên, coi như là một loại 'tâng’ là muốn nhìn xem mình có đổ dồn đại lượng tinh lực tế luyện hay không.
Hiển nhiên đây là một khảo nghiệm.
Trên đường tu hành đều là sương mù, trong sương mù lại đầy ánh sáng, không biết ánh sáng nơi nào mới thật sự là chân pháp.
Hắn không nghĩ tới Tuân sư lại lặng lẽ khảo nghiệm mình, sau lưng không khỏi cảm thấy mát lạnh. Hắn có thể tưởng tượng ra, nếu mình trầm mê tu luyện bảo vật không có tác dụng với tu hành của bản thân, xem như vô duyên với quyển Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn này.