← Quay lại trang sách

Chương 110 Tứ Pháp

Triệu Phụ Vân tiện tay mở quyển Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn ra nhìn.

"Đây là đại di ngươi lấy được trong lần tiến vào một tòa Thần điện cổ, trong đó Chư Thiên là chỉ chỗ ở của tất cả Thần Linh bên trong Thiên Giới." Tuân Lan Nhân nói.

"Thiên Giới? Thế gian này còn có Thiên Giới?" Triệu Phụ Vân kinh ngạc hỏi. Hiển nhiên hắn từng đọc qua một số truyền thuyết liên quan đến chuyện này, ví dụ như lịch sử thế giới này, ngay từ đầu chính là mảnh đất có đủ loại Thần Linh thống trị.

Đương nhiên ban đầu không ai chối bỏ những người tự xưng là Thần Linh này cả. Thần Linh cùng các loại sinh linh khác cùng ở một chỗ, sau này đại bộ phận Thần Linh đã bị lật đổ. Có rất nhiều người chết, cũng có nhiều người đi ra thiên ngoại, mở ra Thần Vực của riêng mình.

Sau này việc thống trị đại địa trở nên phức tạp hơn, có yêu, có ma, có quỷ, có thần, có người, có các loại giáo phái tổ chức. Trải qua hơn hai ngàn năm hỗn loạn, dần dần mới hình thành loại bố cục do nhân loại làm chủ như bây giờ.

Sở dĩ có thể phát triển thành bố cục này là vì dần dần nhân loại nơi đây đã liên hợp lại, tựa như nước nước Đại Chu này. Vùng đất này ban đầu có rất nhiều thế lực nhưng Hoàng Đế khai quốc nước Đại Chu đã đơn giản liên hiệp mọi người lại, dù cho không phải là nhân loại, chỉ cần khát khao hòa bình đều có thể ở cùng nhau.

Cái gọi là Thiên Giới mà hắn một mực cho là truyền thuyết cũng bởi vì hắn chưa thấy qua, cũng không có ai nói với hắn qua.

"Trời mà chúng ta thường nói chính là thế giới ở bên ngoài giới vực này, cho nên mới nói một giới một bầu trời. Ngươi không cần hiếu kỳ nhiều về vấn đề này, hiện tại ta và ngươi không nhất thiết phải tìm hiểu. Đã từng có rất nhiều Thần Linh tiêu vong, bọn họ để lại không ít tiểu giới, cứ vài năm lại có tin tức có người phát hiện ra tiểu giới truyền tới."

Triệu Phụ Vân nghe đến đó, lại nghĩ đến đại di mình. Nàng vẫn luôn tìm kiếm ở một nơi kia, hiện tại nghĩ lại hẳn đó là giới vực Thần Linh nào đó.

"Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn này chủ yếu dạy ngươi tạo thành pháp chú thế nào. Uy lực một đạo chú ngữ rốt cuộc cũng có hạn, chúng cần từ đơn giản đến phức tạp, lại từ phức tạp hóa giản đơn lại." Tuân Lan Nhân đưa quyển sách cho hắn, rồi nằm trên ghế của Triệu Phụ Vân ngủ một đêm, sau đó lại đi mất.

Triệu Phụ Vân đọc cuốn sách này, bên trong không đề cập thẳng đến pháp chú mà chỉ ghi chép đủ loại đối thoại của Thần Linh. Ngay như câu đầu tiên đã viết: "Vô Thủy sắc lệnh: trời đất cần có âm dương, trong cao đục thấp, trời đất phân chia."

Ghi chép về Vô Thủy đạo tổ cũng chỉ có như vậy, phía sau đó ghi tiếp các sắc lệnh của Thần Linh khác.

Triệu Phụ Vân nhanh chóng hiểu ra, quyển Cửu Thiên Vân Văn Bản Chương Lục chỉ xem như là vỡ lòng trong quá trình tu hành Linh Văn. Như lúc còn nhỏ học chữ, trước tiên phải nhận biết nhiều chữ đã, mà cuốn sách này thì dạy ngươi làm sao nói ra được.

Chẳng qua không phải dạy ngươi nói chuyện, mà làm mẫu cách sử dụng pháp chú.

Hắn phát hiện chú ngữ Thần Linh kia như đang nói chuyện, hoặc là trực tiếp hạ mệnh lệnh cho người, chẳng qua là dùng phương thức văn bản biểu đạt ra.

Ví dụ như câu thứ hai trong đó: "Hư Vô đại đế quân sắc lệnh: Người tụng tên ta, có thể độn nhập hư vô."

Trong lòng Triệu Phụ Vân khẽ động, không khỏi nghĩ chẳng lẽ tụng niệm tên Hư Vô đại đế quân là có thể độn vào hư vô sao?

Hắn muốn thử nghiệm nhưng có lẽ hắn không biết tên Hư Vô đại đế, thử niệm lên 'Hư Vô' hoặc ' Hư Vô đại đế quân' đều không cảm thấy gì cả.

Hắn cứ ở đó nhìn chăm chú, suy nghĩ, nhìn từng dòng một, cuối cùng đến khi đầu hoa mắt choáng, khó mà thi pháp được, như thể trong đầu đã hóa thành bột nhão, các loại phù văn đảo lộn hết cả. Chẳng qua sau khi hắn đọc hết, phát hiện phía sau có diễn giải.

Như thể phía trước là công thức nhìn như đơn giản nhưng lại không hiểu thấu, có người giúp ngươi giải đáp ra. Đương nhiên hắn cũng nhìn ra đây chỉ là phiên bản đơn giản hóa. Dù vậy hắn tự hiểu người phiên dịch ra được như vậy đã rất lợi hại. Mà khi hắn thầm nghĩ đến người này, lại chợt nghĩ tới tên đại di mình.

Cái tên Vân Ỷ Thanh này, dù tu hành nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn chưa từng nghe thấy người khác nhắc đến qua, nhưng hắn chắc chắn đại di không phải là tu sĩ bình thường. Người có thể lang thang bốn phía, thăm dò các loại bí cảnh, mỗi lần tìm là hơn mười năm, thậm chí đến muội muội của nàng đã chết hơn một năm nàng mới tới nhìn, sao có thể là tu sĩ bình thường được.

Hắn nhập định, tĩnh tâm định ý, lại lần nữa đọc lại những dòng Vân Ỷ Thanh viết.

"Ý niệm của con người là vô cùng, nhưng kì thật hữu hạn. Một niệm kết một đạo phù, được một đạo pháp. Pháp trong lòng, không thi triển ra, sẽ không ấn chứng được đạo lý của trời đất. Muốn triển khai pháp trong lòng mình ra ngoài trời đất, cần có phương pháp và thuật."

"Khí Hải kết Hỏa Phù, niệm động sinh hỏa, chỉ là đạo pháp bình thường. Muốn chiêu cáo trời đất phải dùng tên của trời đất, hoặc ý của tên thần đó mà thi hỏa trong thế gian. Như thế hỏa này mới không còn là hỏa bình thường, mà là hỏa có chứa thiên ý, hoặc có chứa thần ý."

Triệu Phụ Vân đọc tới đây bèn hiểu ra, như thể hắn muốn giết một người. Nếu cầm đao trong tay, dựa hết cả vào năng lực của mình. Đối phương sẽ phản kháng, có thể còn phản sát. Nếu dùng danh nghĩa triều đình giết một người, có thể điều một chi quân đội đến, như vậy đối phương khó có thể phản kháng lại.

Nghĩ tới đây, hắn lật trang giấy, trang kế tiếp viết.

"Thi pháp, lúc thi phải có danh."

"Pháp kết trong lòng như binh phù, phù lục có danh là pháp ấn, là dựa vào hành pháp làm cơ sở, dung hợp pháp ấn ở tâm vào pháp tượng ở trời đất."

"Hành pháp tứ cảnh, Bản ý, Thỉnh Tá, Đại Hành, Hợp Đạo."

Triệu Phụ Vân thấy được Tứ Cảnh này, chợt thấy dễ hiểu hẳn.

Bản Ý chính là dùng ý chí vốn có hành pháp, lúc trước chúng yêu chúng thần đều là dùng ý bản thân hành pháp cả. Bọn họ đã đến cảnh giới phản phác quy chân, hoặc nói ở mặt ý nào đó đã hợp đạo rồi, cho nên ý chí của chính bọn họ cũng coi như là đạo pháp.

Sau đó nữa là phần đi vào phương thức Thỉnh Tá.

"Hành pháp như chinh phạt, như trong nước cần quân, cần có đại nghĩa, cần có quyết ý, cần biết được lương thảo bao nhiêu, biết địch thực hư thế nào."

'Trong nước cần quân' ý chỉ trong người cần kết được phù lục, 'đại nghĩa' ý chỉ có thầy chỉ dẫn nổi danh, 'quyết ý' là chỉ cần phải thủ vững ý chí, 'lương thảo' chính là biết được pháp lực của mình bao nhiêu, 'biết địch thực hư thế nào' ý chỉ cần phải phân biệt được chính xác phương vị địch nhân thật hay giả, không phải đi loạn khắp nơi.

"Mà học pháp môn Thỉnh Tá chính là thỉnh thần ý đến, chủ yếu là chỉ tính danh nghĩa trong này. Được thần trợ, đương nhiên mọi việc đều thuận lợi, như trong quân thỉnh tướng quân vào doanh. Quân đội chuẩn chỉnh, chiến lược ắt phát huy gấp bội."

Triệu Phụ Vân đọc đến đây, hắn nghĩ bản thân thỉnh Xích Viêm Thần Quân lúc trước kỳ thật cũng là Thỉnh Tá. Chỉ là hiện nhìn lại, lúc đó thỉnh Xích Viêm Thần Quân trú thân có thể khiến uy lực hỏa pháp tăng gấp đôi nhưng cũng để lại ảnh hưởng lớn cho thân thể hắn.

Uy lực Thần Hỏa kia, khiến Yểm ma còn phải nhượng bộ lui binh.

Kế tiếp là những chú ngữ được dùng làm mẫu, lại dùng hỏa pháp làm mẫu làm Triệu Phụ Vân không biết có phải đại di biết mình dùng hỏa sát trúc đạo cơ hay không.

Hắn nhìn đạo bí phương pháp chú: "Xích Viêm bất diệt, tá lạc trản gian, sử ngã u thất quang minh."

Hắn đọc hết, chợt nhắm mắt lại. Theo như ý của chú văn mà tụng niệm ra, ngọn lửa trên thân đèn thoáng cái đã như được có thêm Thần ý.