Chương 111 Xích Viêm thần đăng
Triệu Phụ Vân nhìn ngọn lửa đèn, cảm thụ Thần ý trong đó.
Trước kia hắn tá pháp, đều phải tồn tưởng Xích Viêm Thần Quân, thỉnh trú lên thân mình, rồi thông qua cảm ứng mới khiến thần ý Xích Viêm Thần Quân nơi sâu xa đáp xuống ngọn đèn. Lần này hắn đã không cần thông qua người mình nữa.
Hắn nhìn ngọn đèn chiếu sáng cả gian phòng, suy nghĩ trong chốc lát, thầm cảm thấy đây hẳn không tệ với một người Trúc Cơ, nhưng với hắn mà nói lại không có bao nhiêu tác dụng. Bởi ngọn lửa trên ngọn đèn của hắn vốn đã không phải hỏa diễm bình thường.
Nếu là người bình thường, thông qua chú ngữ này khiến cho ngọn đèn của mình sáng cả đêm thì đã vô cùng tốt. Hắn nghĩ tới chuyện mình từng làm với những ngọn đèn trong huyện Vụ Trạch, dù cách làm khác nhưng kết quả lại giống nhau, trong lòng có hơi đắc ý.
Hắn nhìn tiếp nữa, bên dưới không còn ghi chép về pháp chú mới, mà là về lai lịch Xích Viêm.
"Xích Viêm là biệt danh của mặt trời nóng cháy trên bầu trời. Thời cổ mọi người tế tự liệt nhật, xưng là Xích Viêm Thần Quân. Hương hỏa tụ họp, thần quyền sinh ra, nhưng Xích Viêm lại vô tính, để thế nhân trộm dùng."
Tiếp đó là một bộ pháp môn tế luyện pháp bảo.
"Pháp môn tế luyện Xích Viêm thần đăng."
Pháp môn này thuộc về loại kết hợp giữa pháp môn Thần tế và tế luyện phù văn cấm chế, không câu nệ bản chất tài liệu gì, đương nhiên nếu là bảo tài thì ngọn đèn luyện ra sẽ tốt hơn.
Mà Triệu Phụ Vân tin rằng ngọn đèn trong tay mình tuyệt không tệ.
Hắn nhìn kỹ pháp môn Thần tế trong đó, không khỏi hồ nghi. Chẳng lẽ đại di biết bói toán, biết phương hướng tu hành của mình nên mới cố tình ghi chép lại loại tế luyện pháp bảo này trong Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn?
Rồi sau đó hắn đọc tiếp, phát hiện chẳng những có phương thức tế luyện Thần đăng này mà còn có Thần Ứng Chi Pháp, là một loại phương thức mượn Thần Hỏa đáp ứng hương nguyện.
Điều này làm cho Triệu Phụ Vân thầm kinh hỉ, lại càng hồ nghi hơn.
Những ghi chép tiếp theo là những giải thích pháp chú cùng ví dụ mẫu thông thường.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định tế luyện ngọn đèn của mình trước đã.
Pháp môn Thần tế, cần phải dựng tế đàn, còn cần nhiều bảo tài làm lễ.
Vì vậy hắn đi tới một tòa phường thị bên ngoài phủ Quảng Nguyên, cũng được gọi là phường thị Quảng Nguyên, do mấy đại thế gia nắm trong tay, không ai dám tới đây gây rối.
Đây là lần đầu tiên hắn tới đây từ lúc đi tới phủ Quảng Nguyên.
Phường thị như một tòa thành thị nhỏ, nằm trong núi, dù cách phủ Quảng Nguyên không xa nhưng lại như hai thế giới với phủ Quảng Nguyên. Người bình thường trong phủ Quảng Nguyên rất nhiều, cư trú dày đặc, mà tu sĩ thì lại như thể những loài động vật ẩn mình trong khu rừng rậm. Mà trong phường thị này thì tu sĩ như thể những động vật trong rừng rậm đi ra ngoài cả.
Các tu sĩ sinh hoạt như phàm nhân, có trồng ruộng, làm quần áo, chế khí phôi, trồng dược chế dược, có bán phù, xem bói, thanh lâu và quán rượu. Còn có cả bán đấu giá, bán sách vở, thú cưng, đạo tràng giảng pháp, giảng kinh...
Có động phủ, tĩnh thất, diễn pháp tràng, thực tiên lâu... đủ các ngành nghề không khác gì với thế tục phàm trần, đương nhiên là giống ở mặt ngoài mà thôi.
Cho tới nay hắn vẫn luôn sinh hoạt ở núi Thiên Đô, sau đó phụng mệnh làm nhiệm vụ, tu hành, xuống núi tới Vụ Trạch, lại về núi tu pháp rồi tới phủ Quảng Nguyên này, cho nên kỳ thật hắn không am hiểu nhiều về sinh hoạt của tán tu cho lắm.
Hắn muốn mua một ít pháp khí làm lễ bày tế đàn, để có thể làm Thần tế Liên Hoa đăng. Cũng may pháp khí làm lễ không đắt đỏ.
Trong phường thị cũng chia cấp bậc khác nhau, phân thành cao trung đê.
Một loại nằm trong hạp cốc hẹp dài, trên vách đá hai bên có rất nhiều sơn động, bên ngoài treo lồng đèn, cắm cờ, bên trên có chữ hiệu. Chính giữa hạp cốc là từng lều vải, bên trong bày biện hàng rong. Nếu là buổi tối thì bọn họ cũng sẽ thắp đèn, xốc một góc lều lên để bày rõ hàng của mình đang bán là gì.
Bây giờ là ban ngày, chỉ là hạp cốc này đang ở trong bóng râm nên làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm.
Ngoại trừ nơi này thì còn có chỗ bán hàng cao cấp hơn, phải là một số thế lực lớn mới được kinh doanh.
Hắn tìm tới một gian thần miếu Xích Viêm, dựng ở trên sườn núi hướng về phía mặt trời. Miếu này không nhỏ nhưng cũng không được coi là lớn.
Lúc hắn tới trước sườn núi, mới nhìn thấy thần miếu này có treo hai lá cờ lớn màu đỏ, bên trên có hai chữ to màu đen, theo thứ tự là Thu Mua và Nghi Khí
Hắn có hơi bất ngờ, rõ ràng trong miếu Xích Viêm Thần Quân còn có chuyện buôn bán, vì vậy hắn bèn đi tới. Vừa lên tới sườn núi thì hắn đã cảm thấy nhiệt độ cực nóng.
Sau khi đi vào, bên trong có một người mặc áo tế có tay áo màu đỏ lửa đang ngồi đọc sách, cũng không chào mời hắn. Triệu Phụ Vân chỉ đánh giá qua, chính giữa là tượng thần Xích Viêm Thần Quân, nơi khác thì bày đầy tượng thần nhỏ, phù lục hộ thân phù, phù tiền, gương, đũa, bát, kinh thư, bàn ghế, lệnh bài... cần gì có đó. Hắn tiện tay cầm một vật lên xem, phát hiện phía trên còn có khắc kinh văn Xích Viêm Thần Quân.
Những thứ này Triệu Phụ Vân tiện tay có thể tế luyện ra.
Hắn là đang cần tế luyện Xích Viêm thần đăng, là muốn tiến một bước tới pháp môn Thần tế.
"Các ngươi nơi đây có cho thuê nghi khí sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Đúng vậy, quan khách." Người coi miếu trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, đi từ sau quầy ra ngoài, tới trước mặt Triệu Phụ Vân.
"Quan khác là người bên ngoài sao?" Người coi miếu trẻ tuổi hỏi.
"Làm sao nhìn ra được?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Khẩu âm khác biệt, hơn nữa một thân hỏa khí của ngươi cực kỳ hòa hợp với miếu này của chúng ta. Lúc đầu ta còn nghĩ ngươi là Tiểu Hồng Y từ nơi khác đến đấy."
Triệu Phụ Vân biết Tiểu Hồng Y trong lời này là một loại xưng hô đối với cấp bậc Tế Tự bên trong Xích Viêm thần giáo.
Bình thường chấp chưởng một miếu được gọi là miếu chúc, nhưng mà miếu chúc ở miếu nhỏ sao có địa vị giống với miếu chúc ở miếu lớn. Cho nên nội bộ bọn họ đều gọi cấp bậc Trúc Cơ là Tiểu Hồng Y, cấp bậc Tử Phủ là Đại Hồng Y. Chẳng qua Xích Viêm thần giáo phân tán, đẳng cấp cũng chỉ là lễ nghĩa, quan hệ giữa cao tu và đê tu không đủ để ai ra lệnh cho ai được.
Kim Y của Xích Viêm thần giáo ở phủ Quảng Nguyên là Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân, ông ta rất hiếm khi can thiệp vào chuyện của giáo phái, nên mọi người cũng không mưu cầu nhiều với việc truyền đạo.
Triệu Phụ Vân chỉ cười cười, hỏi: "Các ngươi mượn danh Thần Quân để buôn bán, chẳng lẽ không sợ khinh nhờn Thần Quân sao?"
Nào biết người coi miếu trẻ tuổi này lại cười đáp: "Thần Quân chiếu rọi khắp chư thiên, há để ý chuyện này. Nếu để ý chuyện này thì sao có thể phổ chiếu khắp thế gian?"
"Hóa ra ngươi là phái Phổ Chiếu." Triệu Phụ Vân nói.
"Đúng vậy, ta nguyện Thần Quân quang huy hóa thành đăng hỏa hạ xuống mỗi ngọn đèn, chiếu sáng từng hộ gia đình, chiếu sáng mọi chỗ âm u." Người coi miếu trẻ tuổi dùng một loại ngữ khí tùy ý nói một câu kia, nhưng Triệu Phụ Vân lại cảm thấy được đối phương rất chân thành.
Một người nói lời chân thành hay không, vẫn có thể cảm thấy được đấy.
"Cầu đạo hữu như nguyện." Triệu Phụ Vân nói.
"Ngươi đã xưng ta một tiếng đạo hữu, có thể thấy được ngươi thừa nhận ta. Dù ngươi không phải người trong Thần Giáo nhưng thừa nhận lý niệm của ta, chính là người trong đạo của ta. Ngươi cần gì cứ việc lấy dùng, dùng xong trả về là được."
Người coi miếu trẻ tuổi khẳng khái nói.
Triệu Phụ Vân thật không ngờ đến, lại hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh."
"Ta là Chúc Khác! Chúc trong chúc nguyện, Khác trong Khác Thủ (tuân thủ), tên này được đặt vào ngày ta nhập đạo. Hi vọng ta có thể tuân thủ nghiêm ngặt đạo trong lòng mình." Người coi miếu đáp.
"Hay, tên rất hay." Triệu Phụ Vân nói.
Ký thác tâm nguyện của mình, biến chúng thành hiện thực, đương nhiên là một cái tên hay.