← Quay lại trang sách

Chương 112 Tế đèn

Thanh niên coi miếu này mỉm cười, Triệu Phụ Vân cảm thấy y cười vô cùng rực rỡ.

Chỉ nghe y vừa cười vừa nói: "Dư Huy cũng nói là rất hay."

Triệu Phụ Vân sửng sốt, hắn không biết vì sao hai người đang nói chuyện y lại đột nhiên nhắc đến người thứ ba.

"Dư Huy là ai?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Là một người cũng có ý tưởng tương tự ta. Chỉ là gần đây người nhà hắn gọi hắn về, buộc hắn kết hôn, cũng không biết hiện hắn thế nào." Chúc Khác mang theo vài phần chế nhạo cùng vài phần lo lắng nói.

"Có một bằng hữu có suy nghĩ tương tự, đó là một điều hạnh phúc." Triệu Phụ Vân nói.

"Đúng vậy." Chúc Khác nói xong, chỉ vào đồ trong miếu nói: "Dùng thứ gì cứ lấy."

Triệu Phụ Vân nghĩ nghĩ, chợt hỏi: "Chỗ này của ngươi có cho thuê tế đàn không?"

Chúc Khác cười nói: "Người khác mà hỏi thì chắc chắn ta sẽ nói không có. Nhưng ngươi hỏi, ta có thể đưa tế đàn tu hành hàng ngày của ta cho ngươi mượn dùng."

"A, là vì sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Bởi vì ta cảm giác ngươi và ta là người đồng đạo." Chúc Khác nói xong, Triệu Phụ Vân gãi gãi đầu cảm thấy như câu vừa rồi không hợp lý lắm, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra chỗ nào không đúng.

"Đi theo ta." Chúc Khác nói xong bèn đi ra phía sau.

Y mang theo Triệu Phụ Vân đi về phía sau, trong đó có một gian phòng hình tròn, vào bên trong mới thấy không gian không nhỏ. Bên trong mờ mờ, hỏa khí thiêu đốt thành một màu đỏ ráng chiều.

"Đây là tế đàn tu hành của ta, chỗ này thì ngươi không cần bố trí thêm mấy nghi cụ kia nữa."

"Ngươi cho ta mượn dùng?" Triệu Phụ Vân lại lần nữa bất ngờ hỏi.

"Đương nhiên." Chúc Khác đáp.

"Vì sao?" Triệu Phụ Vân lại hỏi.

"Ta nói rồi, ta cảm thấy chúng ta là đồng đạo. Ta cũng đã nói, ta hi vọng quang huy Thần Quân có thể chiếu rọi đến mỗi người, còn một phần nữa là ta cũng vui lòng." Chúc Khác nghiêm túc nói.

Sắc mặt Triệu Phụ Vân có hơi ngưng trọng. Hắn không sợ bị người uy hiếp, không sợ lòng người nảy sinh các loại cướp giết. Vừa rồi hắn mới cảm giác thoáng qua, trong lòng không nảy sinh bất kỳ cảm giác nguy hiểm cả. Nhưng mà chuyện này khiến trong lòng hắn sinh ra một loại sợ hãi khó hiểu.

"Ngươi đang nghĩ, ta quá tốt, không biết sau này phải báo đáp ta thế nào sao?" Chúc Khác cười hỏi.

Triệu Phụ Vân nhìn tế đàn, xoay đầu lại cười nói: "Ngươi sẽ thèm để ý đến sao?"

"Không sai, ngươi đúng là đồng đạo với ta. Ngươi nhìn Xích Viêm trên bầu trời này, phổ chiếu thiên hạ, có từng yêu cầu ai đó báo đáp lại chưa?" Chúc Khác ngẩng đầu, chỉ vào bầu trời nói.

Lúc này trời mặt bên trên đang bị mây che lại, nhưng ánh sáng vẫn vẩy chiếu khắp thiên hạ.

Triệu Phụ Vân xoay người lại, cúi thấp người hành lễ với Chúc Khác, nói: "Đã vậy, đa tạ."

Hắn tiến vào tế đàn hình tròn, đi vào rồi mới phát hiện nơi đây được xây bằng đồng đỏ. Bên trên điêu khắc các loại chú văn cùng đồ án, có thứ hắn biết, cũng có thứ hắn không biết.

Những chú văn đồ án này hình thành nên một vòng sáng, hay như một tầng sóng nước, cuối cùng đều sẽ hội tụ vào chính giữa. Mà chính giữa hiển nhiên là nơi mà Chúc Khác vẫn ngồi tu hành ngày thường.

Sau khi Triệu Phụ Vân đi vào, Chúc Khác bèn đóng cửa lại.

Bên trong nóng mà yên tĩnh.

Hắn lấy ngọn đèn của mình ra, đặt ở chính giữa.

Vừa đặt xuống, ngọn đèn như thể đã kéo hết thảy nhiệt độ trong tế đàn hội tụ lên ngọn lửa của mình, tạo thành một ngọn lửa đỏ tươi mà mắt thường còn nhận ra được. Lúc này lửa đèn như biến thành một đóa hoa nở rộ.

Hắn cũng buông bỏ hết mọi suy nghĩ khác, chỉ chuyên chú tế luyện Xích Viêm thần đăng.

Pháp môn tế luyện Xích Viêm thần đăng này là tụ dẫn Xích Viêm Thần Hỏa vào ngọn đèn, sau đó bắt lấy giữ lại.

Triệu Phụ Vân không biết ai lớn mật như vậy, mới nghĩ ra cách tế luyện này.

Hắn thấy, đây chính là giam lấy Xích Viêm Thần Quân trong ngọn đèn. Hơn nữa biện pháp tế luyện này dùng chín làm cực hạn, tầng tầng thứ thứ giam cầm lại.

Mấu chốt là ở chỗ giam cầm này.

Chỉ là giam cầm ở đây không phải theo nghĩa đen của từ giam cầm, mà là chỉ về cách dung luyện đèn này. Tương đương với dùng Xích Viêm Thần Quân đúc thành thân đèn ở thế gian này. Mấu chốt nhất là ở đạo pháp phù hình vòng tròn này, là một đạo pháp phù mang ý quấn trói, đồng thời còn có khả năng giam cầm lại.

Trước kia hắn thi triển hỏa pháp hóa rồng cũng dựa vào ý đạo pháp phù này thi triển ra. Sau này hắn học Vân Phù rồi mới lý giải sâu hơn ý trong đó.

Chẳng qua hắn cảm thấy đạo pháp phù này nên dùng để luyện pháp khí dây thừng, vòng các loại mới là tốt nhất. Nếu dựa vào pháp lực thi triển phù pháp này hẳn phải cần có pháp lực cường hoành mới được.

Từ khi quyết định tế luyện Thần đăng, hắn đã bắt đầu cố gắng luyện tập một đạo pháp phù này.

Hắn cảm thụ được Xích Viêm Thần ý bên trong tế đàn, sau đó nhắm mắt lại, thầm niệm trong lòng: "Xích Viêm bất diệt, tá lạc trản gian, sử ngã u thất quang minh."

Dưới sự dẫn dắt của ý niệm, trong tích tắc này, một cỗ thần ý cùng ánh lửa đã bắt đầu tụ họp về phía ngọn đèn.

Hắn thi triển từng bước từng bước.

Ánh lửa trên ngọn đèn càng ngày càng nhiều, dần dần sinh ra màu vàng.

Hắn lại đưa tay vẽ lên không trung, vẽ ra một vòng ánh sáng, trùm bên ngoài bấc đèn, trong lòng đã bắt đầu tổn tưởng ý niệm quấn trói giam cầm. Cái vòng ánh sáng kia dần quấn từng vòng từng vòng quanh ngọn đèn.

Cứ thế, đợi một lúc áng chừng bình thường ngọn lửa sẽ tán đi, nhưng ngọn lửa này vẫn không còn ở đó. Triệu Phụ Vân thầm cao hứng, lại tiếp tục thi pháp, Xích Viêm trên ngọn đèn càng ngày càng nồng đậm.

Tuần hoàn chín lần, hắn mới thu công lại.

Đợi một lúc, hắn lại tế luyện một phen, không ngừng đánh hạt giống phù lục Xích Viêm Thần phù vào, lại đợi Thần Hỏa luyện hóa xong lại bắt đầu tế luyện tiếp.

Hắn phát hiện cứ tế luyện như vậy, bản thân mình dẫn nhiếp Thái Dương tinh hỏa đến đã nhanh hơn hẳn. Hắn thò tay chụp lấy, đèn kia đã rơi vào trong tay, bị thu vào trong túi. Hắn còn mơ hồ cảm thấy trên ngọn đèn truyền đến cảm giác bạo liệt như muốn đốt thấu cả túi bảo nang. Hắn còn cho là nếu tế luyện thêm một lúc nữa, hẳn túi bảo nang đã không thể cất chứa được đèn này rồi. Cho dù cố cất chứa vào thì cũng sẽ bị ngọn lửa đèn đốt hỏng mất.

Hắn ra ngoài cửa, phát hiện Chúc Khác vẫn đang đọc sách. Thấy Triệu Phụ Vân đi ra, y lại không đứng dậy, chỉ cười nói: "Như thế nào, tế đàn của ta dùng tốt chứ?"

"Tế đàn của đạo hữu cực giai, ân nghĩa này tại hạ sẽ mãi ghi nhớ."

"Không cần vậy đâu, Xích Viêm chiếu sáng thiên hạ, là không cần người hồi báo." Chúc Khác vừa cười vừa nói.

Triệu Phụ Vân thấy người này không phải là kiểu ưa thích nhắc mãi ân tình ngoài miệng bèn không nói nữa, nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã ngả về tây bèn cáo từ rời đi.

Hắn một đường đi ra khỏi phường thị, ngay lúc ánh mặt trời lặn hết thì cũng về tới nhà, sau đó lại tế luyện ngọn đèn, lại lần nữa đánh từng đạo phù lục Xích Viêm lên ngọn lửa đèn, khiến ngọn lửa vẫn luôn xao động dần trở nên an ổn xuống.

Hắn nhìn chén đèn nhỏ này, nói: "Về sau gọi ngươi là Xích Viêm thần đăng đi."

Đèn vừa chiếu rọi, thiên hạ sáng lòa.

Như thế, hắn ngày ngày tu hành Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn, cách vài ngày lại tới thần miếu Xích Quân trong phường thị tế luyện Xích Viêm thần đăng một lần.

Mỗi ngày cảm thụ được Thần viêm, lại kết hợp với Chư Thiên Sắc Lệnh Bí Ngôn, một đạo sắc lệnh đã dần dần được hình thành trong lòng hắn.