Chương 113 Phường thị Quảng Nguyên
Xích Viêm sắc lệnh: Đốt."
Một câu pháp chú này đã được uẩn nhưỡng trong lòng của hắn nhưng mãi vẫn không nói nên lời, không thể xuất ra hiệu lệnh được. Nhất là hai chữ 'Sắc lệnh'.
Nhưng sau khi hắn biết được Xích Viêm Thần Quân là chỉ liệt diễm thì chú ngữ phù văn Xích Viêm này thoáng cái đã rõ ràng hẳn. Mà hai chữ 'Sắc lệnh' kia nhưng thể kết hợp được hết thảy ý nghĩ trong lòng hắn cùng với pháp ý thiên địa lại, hình thành nên một kết thúc cùng bắt đầu một cách chân thực nhất.
Một đạo pháp lệnh vừa ra khỏi miệng, hiển hiện giữa trời đất, như diễn hóa ý của hắn ra.
Thế là hắn khép miệng không còn diễn luyện pháp thuật ra, hết thảy uẩn nhưỡng một đạo Sắc lệnh trong lòng mình, thai nghén chúng.
Ngày hôm nay là lần thứ năm hắn đến thần miếu Xích Viêm tế đăng trở về. Hắn đi trong phường thị, đại khái hôm nay là ngày họp chợ nên các tu sĩ nơi xa khác đều đi vào. Trong hạp cốc có rất nhiều tu sĩ tới, trải một tấm vải đen lên mặt đất, bày đồ đạc của mình ra.
Có rất nhiều vật cổ quái, có thể là một bình đất dính theo máu, hoặc trong đất chứa một ít trứng côn trùng, có thanh kiếm gãy đầu, có kim loại sứt mẻ, có bán phù lục nữa.
Giấy viết tên thần, kết hợp với Vân Văn mà thành phù lục, có Thanh Tâm phù, Kim Quang phù, Hỏa phù, Phá Tà phù, Trảm Sát phù đủ loại.
Hắn đứng trước một quầy hàng nho nhỏ, cầm một tấm Hỏa phù lên cảm ứng và xem xét.
Hỏa phù trong thiên hạ thường là vẽ một đạo đồ án Vân Văn Hỏa phù mà thành, tinh tiến thêm một bước thì gọi là Thần Hỏa phù. Mà Thần Hỏa phù có một chữ Thần, cho nên còn phải kết hợp thêm tên của Thần.
Nổi danh nhất chính là Xích Viêm Thần phù, nhưng dù là người của Xích Viêm thần giáo cũng không dễ dàng vẽ được Xích Viêm Thần phù. Với tu sĩ cấp thấp bình thường khác thì để gia tăng uy lực Hỏa phù, bọn họ thường dùng Thần khác thay thế.
Giống như mọi người không cách nào nhìn thẳng vào mặt trời giữa trưa, nhưng lại có thể nhìn thẳng vào mặt trời sáng sớm hay chạng vạng tối, cho nên nhiều năm qua cũng phát triển ra không ít tên thay thế cho Xích Viêm.
Đương nhiên còn có một loại tự có thần vận nồng đậm, đưa vào bên trong phù sẽ có một loại nhân khí tức đậm đặc, cũng có thể được gọi là Thần Hỏa phù.
Lúc ấy Triệu Phụ Vân tự ngộ ra Xích Viêm Thần phù chính là kết hợp của hai loại này.
Triệu Phụ Vân nhìn lá phù này, cảm thấy rất tốt, phù văn bên trên cũng rất đặc biệt. Trên giấy phù màu chàm, ấn ký phù văn đen như bị ngọn lửa hun qua, như thể một mảnh gỗ bị đốt cháy, lửa bên trên đã dập tắt nhưng mồi lửa vẫn còn ẩn sâu bên trong, chỉ cần một cơn gió thổi tới đã có thể tùy thời bùng lên thành lửa lớn đốt cháy mọi thứ.
Mà dưới phần đồ án đạo Hỏa phù kia có thần danh nhưng hắn lại không nhận ra.
"Đây là Hỏa phù gì?" Triệu Phụ Vân hỏi.
Chủ quán là một nữ tử mặc đạo bào cũ, nhìn có vẻ mỏi mệt.
"Lão Dương Hỏa Phù." Nữ tu sĩ đáp. Nàng liếc nhìn qua Triệu Phụ Vân, tuy không nhìn ra được tu vi của hắn nhưng cảm giác ý vị thanh sạch, mang theo một cỗ Thuần Dương chi khí từ trong ra ngoài, quanh người như thể không vấy bụi trần.
Nghe thấy cái tên Lão Dương này, Triệu Phụ Vân chợt biết là thần vận pháp ý gì rồi.
"Ngươi vừa từ nơi nào đi ra vậy?" Triệu Phụ Vân đột nhiên hỏi.
Nữ tử sững sờ, thầm cảnh giác nhìn Triệu Phụ Vân.
Triệu Phụ Vân hỏi như vậy là bởi hắn cảm giác trên người nữ tử này bị thứ không sạch sẽ quấn lấy. Hắn không nhìn ra là thứ gì nhưng pháp ý Vô cấu giúp hắn loáng thoáng cảm giác được thứ không sạch sẽ.
Thường thì đa số âm tà quấn lên thân người rồi sẽ chui vào trong ngũ tạng lục phủ, hoặc chui vào da thịt cốt nhục cho nên không dễ dàng mà nhìn ra được.
"Ngươi... đạo trưởng sao lại hỏi vậy?" Nữ đạo nhân hỏi.
"Không có gì, chỉ cảm thấy có lẽ trên người của ngươi có thứ quấn lấy, đi tới thần miếu Xích Viêm xem thử đi, nơi đó có thể trừ tà, miếu chúc cũng không tệ." Triệu Phụ Vân đứng dậy đổi sang quầy hàng khác.
Nơi đây bày bán một số đồ, có mới có cũ, chủ yếu là những thứ pháp khi hoặc không phải pháp khí. Trong đó có một cái lô linh thạch thật khiến hắn rất muốn mua, không chỉ xinh đẹp mà còn vì hắn chưa có.
Cho tới nay, người khác thường dùng linh thạch tu hành, mà hắn thì thiếu thốn linh thạch nên chưa bao giờ dùng qua, cho nên đến cả bếp lò dùng linh thạch nấu cũng không có. Bên trong Linh thạch có tích tụ Linh khí, cần phải có phương pháp mới hấp thu được. Trong đó cách dễ nhất, phổ biến nhất là nấu cho bốc hơi, sau đó Linh khí bên trong linh thạch sẽ tán phát ra ngoài.
Có người còn chuyên viết sách tổng kết các loại chưng nấu thu nạp linh thạch. Triệu Phụ Vân biết có rất nhiều người trong lúc chưng nấu còn bỏ thêm một chút dược vật an thần giúp cho lúc tu hành thêm an thần định ý. Đương nhiên cũng có nhiều người bỏ thêm rất nhiều thứ tạp nham trong đó.
"Khách nhân muốn mua bếp lò sao? Đây là bếp lò Tuyên Đức chế tạo, ngươi xem tạo hình cổ xưa nhưng màu men thiên thanh này lại đang phổ biến hiện nay, rất thích hợp cho tu sĩ khí vận trang nghiêm, trẻ tuổi tuấn dật như ngươi."
Người bán bếp lò này là một ông lão nhưng ánh mắt rất tinh tường. Bên cạnh ông là một đứa cháu đang rất nghiêm túc học tập lời chào hàng của ông lão.
Linh thạch trên người Triệu Phụ Vân chỉ là lộ phí trong núi cấp còn dư lại mà thôi, hắn lại không làm cung phụng ở nơi nào cả, chỉ là tu sĩ thuần túy nhờ trời mà tu hành.
"Ta chỉ nhìn xem thôi." Triệu Phụ Vân đáp.
"Vậy ngài cứ nhìn đi, linh thạch lô này có kỹ nghệ luyện chế đặc biệt, do một vị đại sư Tuyên Đức chế tạo ra đấy, linh thạch nung đốt sẽ phun ra sương linh khí qua lỗ thông này, hình thành nên một con rồng sương, có thể cảm nhận thêm về khí vận long hành nữa."
Triệu Phụ Vân tưởng tượng một chút, không khỏi thầm buồn cười. Thiết kế này thật sự chỉ có hoa không quả, cảm nhận được khí vận long hành gì chứ, sao có thể...
Hắn cứ vậy một đường nhìn ngó, tới một cái sạp hàng, bên cạnh cắm một lá cờ, mặt cờ viết "Chiêu mộ cung phụng", lá cờ khác có thêu tên thế gia trên đó. Chẳng qua hắn không rõ danh hào thế gia nơi đây cho lắm nên cũng không xác định được thế gia chiêu mộ có phân lượng thế nào.
"Phần Hà Lý thị!"
"Hồ Khẩu Sa thị!"
"Minh Lĩnh Nam Cung thị!"
♣ ♣ ♣
Hơn mười nhà thế gia chiêu mộ, bên cạnh bàn còn có từng tấm thẻ bài, trên đó viết bố cáo và các yêu cầu. Ví dụ như có một tấm viết chiêu mộ linh thực phu, người tuần tra ban đêm, đám người nuôi ong...
Trong đó điều kiện đối với linh thực phu là gieo trồng mười loại linh dược cùng lúa linh trở lên, thúc giục được mây mưa phủ xuống. Người tuần tra ban đêm thì cần có tu vi ít nhất phải là Huyền Quang, biết hỏa pháp, ưu tiên tu sĩ Xích Viêm thần giáo, tiếp nữa là tu sĩ kiếm đạo.
Triệu Phụ Vân biết nơi đây nói đến Xích Viêm thần giáo cũng không phải là nói giáo phái tu sĩ thuần túy mà là nói về người tu hành về giáo phái giáo lý loại này, có hỏa pháp mạnh hơn tu sĩ so với bình thường nhiều lắm.
Hắn đứng đọc những điều kiện chiêu mộ kia, cũng thấy thỉnh thoảng có tu sĩ tiến đến hỏi thăm. Mấy người chiêu mộ trong thế gia kia cũng đánh giá hắn. Trong đó có vài người chợt biến sắc mặt, đại khái là nhận ra hắn rồi. Dù sao ngày đó có rất nhiều người đã đến coi hắn quyết sát Mông Ngạn Hổ trên tường thành nam.
Không có người của thế gia nào tiến tới hỏi cả, hắn nhìn một hồi rồi rời đi.
Người trên phường thị hối hả vội vàng.
Đột nhiên trong lòng hắn nảy sinh một tia hoảng hốt, nhưng hắn vẫn bình thản đi tới, đi trong đám người, nhìn nhìn ngó ngó, hoặc ngồi xổm xuống xem, hoặc đi qua bóng đêm, lách vào trong đám đông.
Người xung quanh có hỏi han trao đổi, có đi ngang qua, có ở bên cạnh cúi đầu nhìn xem hàng họ.
Một đạo kiếm quang chợt hiện, từ bên cạnh hắn xuất hiện. Đó là một trung niên có gương mặt bình thường, gầy gò, nhưng trong tích tắc đó ánh mắt gã bộc phát ra sát cơ mãnh liệt.