Chương 114 Cái bóng quỷ dị
Mọi thứ xung quanh rất bình thường, người bán hàng rong đang bán hàng, những người khác đi dạo hoặc nhìn ngó hàng hóa.
Tai họa ngay sát nách.
Sát cơ đột khởi.
Hiển nhiên rất nhiều người cảm thấy Triệu Phụ Vân tinh thông pháp thuật, sẽ sở trường viễn chiến. Đại đa số người tu hành cấp thấp thường luyện tập chút kiếm thuật cận thân đề phòng bị tập kích, mà Triệu Phụ Vân lại không tu tập kiếm thuật. Hắn tu tập Âm Dương Thập Bát bàn là ngự pháp, lúc tu tập Đại La Huy Tụ tiến thêm một bước thì kỳ thật hắn đã không sợ cận thân, nhưng đó là chỉ cận thân bình thường. Mà loại ám sát này dù với ai đi nữa cũng đều là nguy hiểm chí mạng.
Làm thích khách sẽ không câu nệ tu tập pháp môn gì, cũng không hẳn bắt buộc phải tu kiếm thuật mới trở thành thích khách được, dù rằng tu kiếm thuật phù hợp để làm thích khách. Chỉ cần pháp thuật trong chớp mắt có được lực bạo phát cường đại, lúc thi triển pháp thuật có thể sung túc và có tính ẩn nấp thì đều có thể nhận ủy thác của người khác làm sát thủ ám sát người.
Kiếm quang chợt nổi lên, sát ý đậm đặc mà thuần túy hơn cả của Mông Ngạn Hổ lúc quyết đấu.
Một đường ngưng kết, nhắm thẳng dưới xương sườn hắn cắt tới.
Gã có danh hiệu Nhất Tuyến Kiếm, ý tứ nói một kiếm một đường thẳng, cũng ý nói sinh tử chỉ nằm cách nhau một đường đó.
Gã có nghe nói qua trận quyết đấu giữa Triệu Phụ Vân và Mông Ngạn Hổ trên tường thành, nhưng với gã tu hành là tu hành, pháp lực là pháp lực, mà pháp thuật là pháp thuật. Trong thế giới sát thủ, mấy thứ pháp lực, pháp thuật, pháp bảo đều là bỏ đi. Bởi vì lúc sát thủ ra tay, đại đa số người chỉ có thể theo bản năng mà khởi động pháp lực bản thân, rồi dùng pháp lực dũng động đẩy người gần mình đi.
Đương nhiên nếu chênh lệch giữa hai bên quá lớn thì sẽ giống như kiểu vung quạt đẩy bay con muỗi, mà dưới tình huống hai người không chênh lệch thì sẽ không cách nào đẩy ra được, càng không thể ngăn cản được kiếm của gã.
Triệu Phụ Vân dùng hỏa sát Trúc Cơ. Gã biết trong pháp thuật của tu sĩ dùng hỏa sát Trúc Cơ sẽ ẩn chứa hỏa tính, có hiệu quả làm ít công to trong việc đối phó với những thứ như tà vật, âm quỷ. Nhưng gã cảm thấy sẽ không có bao nhiêu ưu thế nếu đối phó với người, không có gì khác biệt cả.
Hết thảy đều phải dựa vào tu trì của mình.
Mà gã dùng kim sát Trúc Cơ, tu tập kiếm thuật từ nhỏ, một mình một kiếm hành tẩu thiên hạ, kiếm sát thành cương, chém âm quỷ cũng chém được cả nhục thân. Cho nên gã tin chắc có thể cận thân chém được Triệu Phụ Vân, hoặc là nói tin chắc mình có thể giết chết được tu sĩ môn phái Trúc Cơ kỳ.
Có người cảm thấy tu sĩ đại môn phái được tu sĩ cấp cao dạy bảo, có tầm nhìn khoáng đạt, đạo đồ rộng lớn, có thể đi được xa hơn tu sĩ bình thường. Nhưng trong mắt một số người thì tu sĩ đại môn phái thiếu khuyết hiểu biết trực quan về giang hồ hiểm ác.
Mỗi năm có một đám đệ tử từ trong môn phái đi ra, rồi chết đi. Chỉ có những tu sĩ đã từng rèn luyện qua ở thiên hạ, lại lần nữa trọng tân đứng lên mới có thể trở thành một nhóm cao cấp nhất trong thiên hạ kia,
Gã không biết sau này Triệu Phụ Vân sẽ như thế nào, gã thấy rằng hắn có tiềm chất trở thành tu sĩ hàng đầu, ít nhất gã cảm giác đến. Chỉ là nếu gã đã nhận nhiệm vụ ám sát này, như vậy hắn chỉ có chết!
Góc độ một kiếm này cực kỳ xảo trá, cho dù Triệu Phụ Vân biết Đại La Huy Tụ thì ở tình huống này cũng khó mà ngăn đỡ được.
Kiếm quang xuất hiện, đám người xung quanh nghe được tiếng kiếm ngân vang mà sợ hãi quay đầu nhìn lại đã thấy ánh kiếm kia cắt ngang qua thân thể một người thanh niên, chém đứt nửa người rồi.
"Trúng!" Nhất Tuyến Kiếm xuất kiếm ra, đã chắc chắn một kiếm của mình tuyệt đối không thất bại.
Quả là thế!
Chẳng qua gã còn chưa kịp kinh hỉ thì một cảm giác vô lý tuôn ra, trong lòng chợt kinh nghi. Bởi lúc kiếm của gã chém qua người Triệu Phụ Vân lại không cảm nhận được chút chống cự nào, không có khả năng như vậy được.
Trước mắt, nửa người trên của Triệu Phụ Vân như sắp đổ sụp xuống, đồng thời loại khí tức sống động kia đã nhanh chóng tán đi, hẳn không thể là người giấy được. Nhưng gã lại thấy 'Triệu Phụ Vân' nhanh chóng ảm đạm xuống, khuôn mặt biến mất, tan biến trong hư vô, như hòa cùng với cái bóng trên mặt đất thành một thể.
Gã không khỏi nhìn cái bóng trên mặt đất, lại phát hiện mỗi cái bóng trên mặt đất đều như sống lại, như xuất hiện diện mạo, mở mắt ra, đang ngẩng đầu nhìn gã ở các góc độ khác nhau.
Gã quay người chạy đi, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt như một con khỉ, tốc độ cực mau lẹ. Kiếm pháp và thân pháp của gã vô cùng dứt khoát, lượn quanh trong đám người lại không hề va chạm vào bất cứ người nào. Nhưng mà lúc ánh mắt gã rơi xuống mặt đất lại phát hiện những nơi gã đi qua, mấy cái bóng người trên mặt đất đều động, như mọc ra hai mắt nhìn chằm chằm gã.
Trong lòng gã chợt cảm thấy kinh khủng.
Loại cảm giác không chỗ ẩn nấp này cực kỳ không tốt. Gã là một tu sĩ tu kiếm đạo, một thân kiếm thuật lăng lệ ác liệt, ý chí kiên định, không dễ bị mê hoặc, không dễ bị tà vật phụ thể, ánh mắt cũng cực giai, hiếm có huyễn thuật nào giấu giếm được cặp mắt của gã. Nhưng lúc này đây gã đã bị người giấu giếm được, thậm chí còn không biết đã đổi chân nhân thành huyễn thân từ lúc nào.
Gã nhìn mấy cái bóng kia, chỉ mong có thể thoát khỏi chúng. Thấy bên cạnh có một cái ngõ nhỏ, gã bên chạy thẳng vào.
Trong ngõ tối đen, không có bóng người.
Cảm giác bị người theo dõi nhìn chằm chằm rốt cuộc biến mất.
Nhưng mà gã vẫn thấy không cam tâm. Gã bình tĩnh lại, biết mình nên bỏ đi, sát thủ một kích không trúng hẳn phải nên chạy xa ngàn dặm.
Gã muốn đi, lại phát hiện đầu ngõ xuất hiện một vầng sáng. Trong vầng sáng có một người đang cầm đèn đứng nơi đó, không ai khác lại là Triệu Phụ Vân, kẻ mà gã muốn giết.
Chỉ thấy Triệu Phụ Vân nâng một ngọn đèn thần bí trong tay, đứng đầu ngõ, không đi tới.
Ban đầu nhìn thấy Triệu Phụ Vân, gã chỉ cảm thấy người này nhẹ nhàng thanh tú, là kiểu quý công tử đại gia tộc. Nhưng lúc này gã nhìn vào ánh mắt Triệu Phụ Vân, chợt hiểu đây tuyệt không phải là một quý công tử không biết thế đạo gian nan mà là một kẻ âm trầm một mực chôn giấu ý nghĩ sâu trong lòng mình.
Đèn chiếu sáng lên người gã, tạo thành một cái bóng dài thật dài phía sau lưng.
"Ai sai ngươi tới giết ta?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ nói sao?" Nhất Tuyến Kiếm không định bỏ chạy. Gã muốn chính diện chém giết Triệu Phụ Vân. Tuy rằng gã hiếm khi làm như vậy. Cho tới bây giờ gã chỉ toàn ra tay đánh lén nhưng vẫn có lòng tin vào kiếm thuật của mình, gã cảm thấy Triệu Phụ Vân đã tạo cơ hội cho mình, khoảng cách này đã đủ để tiếp cận rồi. Chỉ cần cất bước tới, kiếm đã có thể xẹt qua cổ họng Triệu Phụ Vân, hoặc đâm vào mi tâm của hắn.
Gã đã có quyết định, vận dụng huyễn thân bộ pháp, biến ảo ra ba đạo huyễn thân cận thân. Vừa quyết định xong thì Triệu Phụ Vân bên kia đã nói: "Quả thật ngươi sẽ không nói."
Triệu Phụ Vân vừa mở miệng, gã cảm thấy có cơ hội, pháp lực trong người bộc phát. Thế nhưng cái bóng phía sau gã đã trở mình dựng lên, biến thành một người sống ôm lấy gã.
Cơ thể vừa rời khỏi mặt đất chuẩn bị xông lên đã bị kéo lại, lực trói buộc lên mình cực mãnh liệt khiến gã kinh hãi không thôi. Kiếm trong tay gã vòng ra sau lưng vạch một đường. Gã đã nghĩ cái bóng của mình sống lại rồi.
Đúng lúc này, trong mắt gã bùng lên một ngọn lửa, rồi như có một luồng sáng đỏ vàng rơi xuống người khiến gã cảm thấy nóng rực.
"Đốt!" Gã nghe có tiếng pháp chú vang lên, trong lòng có lửa tuôn ra, ngũ tạng bị thiêu đốt. Ngay sau đó, hai mắt gã bị ngọn lửa thiêu đốt, sau đó là mặt, rồi đến toàn thân. Gã phát hiện cả người gã đều đang bị thiêu đốt.
Gã vô cùng hoảng sợ, muốn chạy trốn nhưng lại bị cái bóng trên mặt đất quấn chặt lấy. Kiếm trong tay gã vung múa, cắt cái bóng kia thành từng mảnh nhỏ nhưng ngọn lửa trên người gã càng ngày càng hừng hực, cuối cùng gã không còn động đậy nữa mà ngã xuống.
Triệu Phụ Vân cầm đèn đi đến, hắn đi vào, ngọn đèn lại biến mất. Ngõ nhỏ lại tràn ra hắc ám bao phủ hết thảy mọi thứ.
Triệu Phụ Vân vừa biến mất trong bóng tối, phía sau đã có người đuổi tới ngõ nhỏ, chỉ thấy trong ngõ nhỏ đầy hắc ám quái dị. Hắc ám như nước, có thể cắn nuốt hết thảy mọi thứ.
Người kia đuổi tới, đi vào không nhìn thấy ai, lại trở ra ngoài. Lúc gã trở lại còn có thêm một người, đối phương vung tay ném ra một quầng lửa sáng. Có ngọn lửa, hắc ám tản đi, một tử thi hiện ra.
Hóa ra có người bị giấu trong bóng đêm.
"Huyễn thuật thật cao minh." Người sau tiến vào cũng chỉ đánh giá mảnh hắc ám này một phen, mắt híp lại như đang suy tư gì đó.
"Thất gia, có người thấy được người kia chính là giáo dụ Triệu Phụ Vân của phủ Quảng Nguyên, hắn giết người trong phường thị, bôi xấu quy củ phường thị, chúng ta có cần đi bắt hắn về?"
Nói chuyện là một người trẻ tuổi cơ bắp. Y khẽ khom người, có hơi nịnh nọt, mang theo giọng điệu muốn lập công nói.
Người được gọi là Thất gia kia chừng ba mươi, trên mép có hai chỏm râu dài chỉnh tề. Vừa nghe thủ hạ này nói bèn quay đầu lại, đưa mắt nhìn kỹ đối phương.
"Hồ Thiên a, ngươi theo ta mấy năm rồi?" Thất gia hỏi.
"Thất gia, từ lúc ta tu hành đã theo Thất gia lăn lộn, ta có thể làm tuần nhai trong phường thị này cũng là nhờ có ngài chiếu cố." Nam tử cơ bắp tên Hồ Thiên kia đáp.
"Đúng vậy a, ngươi bắt đầu tu hành đã đi cùng ta, theo lý ta không nên nói gì ngươi, nhưng là có một số chuyện tốt nhất không nên nói bậy. Việc ngày hôm nay, không ai được phép nói lung tung ra bên ngoài. Đào hố chôn người này đi." Thất gia phân phó nói, những người khác bèn lên tiếng đáp lại.
Hồ Thiên kia vẫn nói ra: "Thế nhưng là có rất nhiều người đã thấy Triệu Phụ Vân giết người trong phường thị."
"Người khác nhìn thấy nhưng chúng ta không nhìn thấy, đã không có khổ chủ, chúng ta lại không phải phán quan lão gia của nha môn." Thất gia lại lần nữa liếc nhìn Hồ Thiên thật lâu, thò tay vỗ vỗ vai gã rồi đi ra ngoài.
Y không muốn tìm Triệu Phụ Vân gây sự vào thời điểm này. Ai cũng biết núi Thiên Đô là mãnh long quá giang, đều đang đợi xem tiếp theo sẽ có chuyện gì phát sinh. Vào lúc này mà dám nhảy ra gây sự với Triệu Phụ Vân, không phải quá ngu ngốc sao? Đang yên lành làm chuyện ngu ngốc làm gì?
Tạ gia ở phủ Quảng Nguyên không sánh kịp Lam gia nhưng cũng thuộc loại thâm căn cố đế, Tạ gia cần xác định xem rốt cuộc núi Thiên Đô muốn làm gì, không thể bị trói cùng Lam gia trên một con thuyền được.
Y một đường đi thẳng tới thần miếu Xích Viêm trong phường thị.
Cửa miếu không đóng, người coi miếu bên trong vẫn đang đọc sách dưới đèn.
Y tiến vào, bái Thần Quân, sau đó mới đi đến ngồi cạnh Chúc Khác, tự rót cho mình một chén trà mới nói: "Biểu đệ, mấy ngày nay ngươi tiếp xúc với Triệu Phụ Vân kia, ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?"