Chương 115 Đêm không ngủ
Ngoài cửa không biết lúc nào đã bắt đầu mưa, nhưng mà mưa lại không rơi xuống nóc miếu, bởi trước khi những hạt mưa kia rơi xuống nóc miếu thì đã bị Thần ý trong miếu xông lên đánh tản đi.
Trời đất bên ngoài là một màu đen, khu chợ phiên lại như một dải ánh sáng trong đêm đen này.
Cổng sân miếu lại là một vùng sáng trắng, như thể có một cánh cổng ánh sáng màu trắng nằm trên mặt đất.
Chúc Khác chỉ lo đọc sách, nghe thấy Tạ An Lan hỏi vậy cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Triệu Phụ Vân là ai vậy?"
"Là cái người thường hay đến thần miếu của ngươi." Tạ An Lan nói.
"Đến miếu này của ta biết bao nhiêu người, không biết ngươi đang nói ai?" Chúc Khác hỏi.
"Được rồi, coi như ta không hỏi đi. Giang hồ hiểm ác a, gia tộc, cá nhân tu hành phải hỗ trợ lẫn nhau. Ta sống trong thế gian này như thể côn trùng trong tấm lưới, chẳng biết lúc nào mới giãy thoát khỏi nhân thế a." Tạ An Lan như cảm thán nói.
“Một người bạn của ta từng nói qua, nếu không phụ thuộc vào gia tộc sẽ không bị gia tộc liên lụy." Chúc Khác nói.
"Ha ha, nếu không có gia tộc sao ta có được ngày hôm nay? Tựa như ngươi, nếu có một ngày có người nói thiên hạ này không thể có Xích Viêm thần giáo thì ngươi làm thế nào?" Tạ An Lan hỏi.
"Thần Quân ở trên cửu thiên kia, sao có thể vì người khác nói có hoặc không có?" Chúc Khác nói ra.
"Tuy rằng Thần Quân đã được người thờ phụng từ thời viễn cổ, nhưng chỉ chân chính được lập giáo xây miếu ở vùng đất này của chúng ta, có các loại giáo điển được in ấn, đều là sau khi Chu Vũ Hoàng Đế tế phong ở núi Tề Vân mới có đấy." Tạ An Lan nói.
"Hưng suy chìm nổi chẳng qua là thái độ bình thường ở nhân gian, Thần Quân trên trời cũng chưa từng thay đổi qua. Hắn có tế phong hay không thì Xích Viêm vẫn một mực ở đó rồi." Chúc Khác nói.
"Nhưng mà chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sinh tồn của những người phụ thuộc vào Thần Quân." Tạ An Lan nói.
"Ngươi nói không sai." Chúc Khác ngẩng đầu nhìn y, lại cúi đầu đọc sách: "Nhật nguyệt luân chuyển vốn là bình thường trên thế gian, ngươi không thể vi phạm được, cọng lông phụ ngoài da, sớm muốn gì cũng sẽ có ngày rụng mất."
Tạ An Lan đứng dậy, thở dài một hơi nói: "Có người giết Triệu Phụ Vân, nếu đã động thủ thì chắc chắn không chỉ phái một người đến. Kẻ trước chỉ thăm dò thủ đoạn pháp thuật của hắn mà thôi."
Lúc này bên ngoài yên tĩnh, một nữ đạo nhân đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết mấy câu này, không biết nên tiến vào tìm miếu chúc trừ tà hay không. Nàng không biết Triệu Phụ Vân, nhưng vừa vặn ở phường thị bắt gặp được trận rối loạn đột ngột đó, nàng cũng thấy hình như đó là tu sĩ quý khí từng nói chuyện với mình.
Hắn tên là Triệu Phụ Vân sao?
♣ ♣ ♣
Triệu Phụ Vân đi về, cảm giác rung động khó hiểu trong lòng vẫn còn, hơn nữa còn mãnh liệt hơn. Hắn biết nguy hiểm còn chưa hết, cũng hiểu những người không cam lòng trong phủ Quảng Nguyên này rốt cuộc đã không nhịn được mà ra tay thăm dò. Mà bản thân hắn được núi Thiên Đô phái trú đóng ở đây làm sao thoát được khỏi nguy hiểm này.
Đột nhiên hắn nghĩ đến Hứa gia bên trong núi Thiên Đô.
Hắn chắc chắn mình tới nơi này là do Hứa gia xuất thủ, nhưng mà Hứa gia cao minh ở chỗ này. Họ chẳng qua là đề nghị bình thường, điều động cũng là bình thường, nhưng chỉ vì bọn họ có thể sớm biết được kế hoạch trong núi cho nên bản thân hắn đi tới, chính là đi tới tâm bão.
Hắn đi qua một ngõ nhỏ, bên ngoài ngõ có thắp đèn.
Hắn đứng đó không hề động, tay trên ngực, lòng bàn tay nâng, một ngọn lửa hội tụ trong lòng bàn tay.
Hắn duỗi thẳng tay ra, cái bóng mờ của hắn chiếu trên mặt đất, bao gồm cả ngọn lửa trên bàn tay.
Chỉ thấy cái bóng đột nhiên có màu sắc, từ hắc ám nguyên bản trở nên sống động, hóa thành một đạo nhân áo lam nằm trên đất. Nó yên lặng ngồi dậy, chồng lên thân thể Triệu Phụ Vân. Ngọn lửa trên tay cũng nhanh chóng biến hóa, ngưng hình, hóa thành một ngọn Liên Hoa đăng màu xanh đen.
Lúc ngọn lửa huyễn hóa thành ngọn đèn, Triệu Phụ Vân cũng động. Hắn bước về đi phía trước một bước, nhưng đó là cái bóng của hắn, còn bản thân hắn lại lùi về phía sau, ẩn vào trong bóng tối.
Một 'Triệu Phụ Vân' trông rất sống động nâng bảo đăng trong tay bước nhanh mà đi, còn chính hắn thì đứng đó. Một lát sau hắn lại lặp lại, huyễn hóa ra một người nữa cầm đèn mà đi.
Liên tục ba lần, tổng cộng có ba người lần lượt đi ra ngoài.
Vào lúc này Triệu Phụ Vân cảm giác mình cỗ rung động trong lòng đột nhiên giảm đi rất nhiều. Hắn hiểu là địch nhân đã bị mình mê hoặc, hoặc nhất thời không tìm ra được chân thân mình. Nhưng rung động này không biến mất nên hắn vẫn thận trọng như cũ.
♣ ♣ ♣
Hôm nay Tôn Khả Nhị không ở trong nhà mà đang ở trong một gian phòng ốc đối diện xéo với tòa nhà của Triệu Phụ Vân.
Cửa sổ phòng đóng kín, chỉ có một ngọn đèn bày trên bàn, ánh sáng trong phòng này đầy cô tịch và quái gở, bị hắc ám áp chế.
Nàng thật không ngờ mình vậy mà lại nhận được mệnh lệnh tới nơi này phục sát Triệu Phụ Vân.
Nàng thấy qua pháp lực pháp thuật của Triệu Phụ Vân, cũng cho là mình không phải là đối thủ của hắn. Cũng may chủ thượng không nói một mình nàng ra tay, chỉ bảo nàng cung cấp một lộ tuyến ngăn chặn Triệu Phụ Vân trên đường về nhà mà thôi. Cho nên nàng mới ở gian nhà đối diện với gian nhà của hắn này.
Nàng đã thuê nơi này ngay sau khi Triệu Phụ Vân đến ở chỗ này, nàng không biết thuê gian nhà này làm gì, nhưng nàng vốn dĩ là một người thích có sự chuẩn bị trước mà.
Sau khi cung cấp địa chỉ, không bao lâu có một người đội mũ tròn màu đen từ trong khe cửa chui vào.
Có lẽ đây không phải là người, bởi lúc người này chui vào từ khe cửa, lấy bộ dạng dẹp lép lách vào đã khiến nàng hãi hùng khiếp vía. Mà kẻ kia tiến vào cũng tránh đi phạm vi có ngọn đèn trên bàn chiếu rọi, đứng sau bóng đen của cây cột nhà, như thể đã biến mất vậy. Không bao lâu sau nàng cảm thấy như phạm vi chiếu sáng của ngọn đèn đang bị thu hẹp lại, mình cùng ngọn đèn này bị hắc ám bao vây.
Mà nàng nhìn về đằng sau cây cột, chỉ thấy một mảnh hắc ám, căn bản không nhìn thấy là kẻ nào, không nhìn thấy gì cả, thậm chí nàng còn không rõ 'người' kia còn ở đó không?
Nàng biết rõ 'người' này phụng mệnh tới giết Triệu Phụ Vân, nếu không nàng vừa thấy đã nhanh chóng tránh xa đi rồi.
Nàng cảm thấy áp lực đến hoảng, không khỏi lên tiếng: "Tiền bối, ngài biết về pháp thuật Triệu Phụ Vân kia chứ?"
Trong bóng tối chỉ yên tĩnh, đang lúc Tôn Khả Nhị cảm thấy bối rối thì có tiếng nói vang lên, chẳng qua âm thanh kia như từ bên cửa sổ truyền tới, không biết đối phương đã đi từ sau cây cột đến cửa sổ từ lúc nào mà nàng rõ ràng không hề phát hiện ra.
"Người này thiện hỏa pháp, có một pháp khí hình ngọn đèn, khả năng ngự pháp rất tốt, thiện Huyễn Hóa thuật, vung tay áo có thể tránh được kiếm đâm." Giọng nói bên cửa sổ kia hơi khàn khàn.
Tôn Khả Nhị nghe gã nói vậy, cảm thấy Triệu Phụ Vân này càng khó đối phó.
"Không biết tiền bối có cách ứng phó chưa?" Tôn Khả Nhị cẩn thận hỏi. Nàng muốn hiểu thêm về thực lực đối phương, để đoán định xem đến lúc đó nàng nên làm thế nào, nhưng lại sợ đắc tội đối phương.
"Hắc hắc, tiểu cô nương là sợ ta không phải đối thủ của hắn? Ngươi yên tâm, nếu ta không đối phó được, ngươi cứ rời đi trước."
Tôn Khả Nhị lại nghĩ thầm, có người nổi danh nào tương tự người trước mặt này không?
Tu sĩ thế giới này, giết người đấu pháp đều là lén lén lút lút, không thích nổi danh, có lẽ đối phương là tu sĩ thường ẩn trong sơn động nào đó, vì kiếm linh thạch mà tới nơi này. Nàng không rõ đối phương có phải là người trong giáo phái mình không, trong lòng hơi chút lo lắng.
Nàng lại chợt nghĩ có lẽ buổi tối hôm nay Triệu Phụ Vân chưa hẳn về tới nơi đây được. Bởi nàng nghe nói có người nước Thiên Sơn muốn giết hắn, bởi vì người nước Thiên Sơn giết Tuân Lan Nhân đã thất bại, không chỉ thất bại mà còn bị phản sát chết ba người.
Lúc ấy nàng nghe được tin tức này đã rất khiếp sợ, cho nên nàng mới nghĩ, có lẽ người nước Thiên Sơn mới lấy lui cầu tiến, chọn giết chết Triệu Phụ Vân.