← Quay lại trang sách

Chương 116 Tránh chiến

Tôn Khả Nhị biết giáo phái mình chỉ có một mục đích là khiến núi Thiên Đô, phủ Quảng Nguyên cùng nước Thiên Sơn đánh nhau.

Nàng cũng biết không riêng gì người phủ Quảng Nguyên muốn biết núi Thiên Đô định làm gì mà chủ thượng của nàng cũng muốn biết. Chẳng qua chuyện này không quan trọng, chỉ cần đánh nhau là được.

Nàng lại nghĩ tới ngày ấy mời Triệu Phụ Vân đến, lại bị hắn phớt lờ, trong lòng thầm nảy sinh khoái ý báo thù.

"Cũng không biết lúc trước khi chết hắn thấy được ta sẽ có phản ứng gì?" Trong lòng Tôn Khả Nhị có khoái ý, nhưng lại lo lắng nghĩ ngợi. Nàng sợ thất thủ, sợ bị người núi Thiên Đô tra được, nhưng đã tới bước này, không có khả năng không tuân mệnh lệnh của chủ thượng được.

♣ ♣ ♣

Triệu Phụ Vân ra khỏi phường thị. Hắn cảm giác được từng đạo phân thân huyễn hóa của mình bị diệt, sau đó bên tai nghe thấy tiếng tiêu.

Có người ngồi trên hòn đá cao ven đường, dưới bầu trời sao thổi tiêu. Tiếng tiêu du dương lại mang theo cảm giác bi ai mà thê lương.

Triệu Phụ Vân nghiêng đầu nhìn qua. Là một nữ tử mặc đồ trắng. Dưới ánh sao mờ ảo, một thân áo trắng của nàng ta đặc biệt rõ ràng, là đồ tang trắng, quanh người hiện ra một tầng sáng nhạt.

Trong tiếng tiêu lộ rõ nỗi đau thương khiến trong Triệu Phụ Vân còn nảy sinh ra chút chán nản, không khỏi thở dài một tiếng: "Đêm yên tĩnh, mặc áo trắng thổi tiêu, cảnh đẹp thế này lại dùng để giết chóc, khó tránh khỏi làm người thương tâm."

Nàng kia căn bản cũng không trả lời, chỉ thổi tiêu như trước. Triệu Phụ Vân nhìn qua, một cơn gió thổi tới, vạt áo của nàng tung bay, dây lưng lụa trắng của nàng tung bay lên. Gió kia như có ma lực thổi tan nàng ta đi. Nữ tử như một đóa hoa bồ công anh bị cơn gió thổi tan thành từng cánh hoa trắng nhỏ.

Trong nháy mắt đó, không trung xung quanh chợt phiêu phù hơn mười nữ tử mặc áo trắng. Các nàng bị gió thổi rơi trên ngọn cây, rơi ở bên cạnh dòng suối nhỏ, rơi vào trong bụi hoa, rơi ở trong bóng tối xa xa, có một số còn bay cả lên không trung.

Nếu không phải kiếp ý mà Triệu Phụ Vân cảm nhận được càng ngày càng nồng thì hắn hầu như chỉ cho rằng tràng tung bay tùy ý này như một tràng diễn pháp, không giống như giết người mà chỉ giống giao lưu giữa các bằng hữu mà thôi.

Nhưng cảm giác phù lục Kiếp pháp phù truyền đến nói cho hắn biết, nguy hiểm đang gia tăng.

Đúng lúc này đột nhiên tiếng tiêu dày đặc hơn, như thể cơn gió kia đã gom góp hết tất cả tiếng tiêu tản mát vào một chỗ.

Những bóng người áo trắng kia đã tán hết trong bóng tối cùng ánh sao, nhưng mà tiếng tiêu lại như biến thành hợp tấu. Trong thoáng chốc, tiếng tiêu nguyên bản chỉ mang đầy bi thương đã dâng trào đau thương, trong lòng hắn không hiểu sao cũng có cảm giác như bị roi quất.

Báo động nguy hiểm từ phù lục Kiếp pháp phù vậy mà đã biến mất, như bị tê liệt và che đậy mất.

Bầu trời trước mắt hắn chợt hiện lên gợn sóng, mảnh núi rừng u tĩnh đột nhiên tỏa sáng. Ngọn núi với những ánh sao như có như không rơi xuống chợt trở nên thần bí, như thể được phủ trùm một tầng sa tinh quang mỏng.

Núi non trở nên tĩnh mịch mà thần bí.

Con đường trở về trước mắt hắn chợt tuôn ra sương mù, trong đó có một chi đội ngũ xuất hiện. Đám người này mặc áo đen, tay cầm gông xiềng khóa sắt, trong đội còn kéo theo một chiếc xe chở tù. Trong xe không người, tựa hồ như đến đây để bắt người.

Đột nhiên có một âm thanh vang lên: "Triệu Phụ Vân, thọ nguyên của ngươi đã đến."

Hai người trái phải đi đầu tiên đã vung xích sắt ra. Xích sắt xuyên qua hư không, lập tức quấn lên Triệu Phụ Vân.

Triệu Phụ Vân đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy có thứ gì đó xuyên qua thân thể của mình, sau đó một lực cực lớn kéo hắn một phát. Tiếng tiêu đột nhiên cao vút như thể muốn kéo ý thức của hắn đi.

Trong tích tắc này, hắn cảm giác như thần hồn của mình bị xích sắt kéo kéo ra khỏi thân thể, chỉ thoáng cái đã thấy rét lạnh kéo tới.

Triệu Phụ Vân cảm giác không thể phản kháng được, bị đẩy vào trong xe tù kia. Rồi một tiếng ầm vang lên, hắn như nghe thấy tiếng xe tù đóng cửa lại.

Hắn thử nhắm mắt, không nhìn, cũng thử không nghe hết thảy âm thanh kia nhưng đều không làm được. Dù hắn nghe hay không, dù hắn nhìn hay không thì hết thảy vẫn hiện rõ trong lòng hắn.

"U Minh bắt người, người ngoài tránh lui." Lại có một âm thanh vang lên, hơn nữa còn vọng rất xa.

Triệu Phụ Vân nhìn cỗ xe chở tù chở theo mình đi về phía sâu trong hắc ám kia, mà con đường núi này vậy mà đi thông tới U Minh.

Mọi chuyện phát sinh cực nhanh, nhanh đến quỷ dị.

Tiêu Vũ Nhi xuất thân từ núi Phong Vũ, sư phụ của nàng là Phong đạo nhân. Nàng được Phong đạo nhân nuôi lớn nhưng Phong đạo nhân đã chết ở phủ Quảng Nguyên. Có người tới tìm nàng nói sẽ cho nàng một cơ hội trả thù. Mặc dù nàng biết là có người muốn lợi dụng mình nhưng vẫn không chút do dự đáp ứng.

Nàng kết phù lục là Phá pháp Phong phù, có ngự phong, phá pháp ý, ngoài ra còn tu thuật huyễn pháp và một môn U Minh Câu Hồn đàn pháp.

Một tu sĩ Tử Phủ nước Thiên Sơn đã mang nàng tới đây, người này rất nổi danh, đến mức dù sư phụ còn thì cũng sẽ cực kỳ khách khách khí khí với y.

Ánh mắt nàng thanh lãnh, nhìn Triệu Phụ Vân vẫn đứng đó không nhúc nhích. Nàng biết Triệu Phụ Vân đã trúng U Minh Câu Hồn đàn pháp của mình rồi. Bao nhiêu năm qua, phàm là người lâm vào trong đàn pháp này của nàng đều hiếm có kẻ nào giãy giụa đi ra.

Nàng thừa hiểu mình cùng Triệu Phụ Vân không cừu không oán, nhưng mà nàng cũng biết người này có quan hệ không cạn với kẻ đã giết sư phụ mình, chỉ cần giết hắn tương đương với báo được một nửa mối thù rồi. Đây là nàng tự an ủi mình. Dù sao sư phụ không phải là đối thủ của người kia thì lúc nào nàng mới chính thức báo thù được đây.

"Ân oán thù hận trên thế gian này, đều sẽ không vô duyên vô cớ." Nàng nghĩ trong lòng, nhưng pháp thuật vẫn tiếp tục thi triển. Chung quanh của nàng có ẩn giấu một tòa tế đàn, bên trong có hình người, có cỗ xe, có pháp kỳ, hết thảy đều quỷ dị, tản sáng mờ thần bí.

Triệu Phụ Vân biết không thể tiếp tục mãi như vậy, nếu không mình sẽ chết.

Hắn cố câu thông hạt giống phù lục ở sâu vào trong ký ức của mình. Vào lúc này, hắn gian nan nhập định, định thần, thúc niệm.

Giờ khắc này chính là khảo nghiệm căn bản của hắn.

Năng lực Băng Tâm mà hắn vẫn huấn luyện bao lâu nay đã được phát huy. Đây không phải là pháp thuật nhưng có thể cưỡng ép bản thân thanh tĩnh lại trong lúc bị nguy hiểm buồn bực, bài trừ những quấy nhiễu bên ngoài.

Những hình ảnh trong mắt, trong tai, trong lòng hắn dần dần đi xa, biến mất trong bóng tối, mà hắn thì đang lần mò tìm kiếm một nguồn sáng trong nơi sâu xa.

Thời gian dần qua, nguồn sáng kia càng ngày càng rõ ràng, cũng càng lúc càng nổi bật, rốt cuộc đã nhích tới gần, sau đó nhập vào người hắn. Trong tích tắc này, hắn cảm thấy ấm áp, không còn rét lạnh nữa, hắn cảm thấy như mình đã về đến nhà. Trên người tuôn ra một lực lượng quen thuộc.

Ngay tích tắc này, Triệu Phụ Vân vốn đang không động đậy đứng đó, ánh mắt mê mang chợt mở to ra, ánh lửa trong mắt dâng lên, pháp quang quanh người đỏ thẫm. Ngón tay của hắn cong lên, một tia lửa sáng từ trong túi chứa bảo bay ra, rơi vào lòng bàn tay trái của hắn, hóa thành một ngọn đèn. Ngọn lửa đèn nảy lên như hòa cùng tiếng tim đập của hắn.

Ngọn đèn kia vừa rơi vào lòng bàn tay của hắn đã lóe sáng, có ánh sáng màu vàng đâm vào hư không, đâm rách hắc ám ra.

Trong tích tắc khi ánh sáng màu vàng đi vào trong hắc ám hư vô, một bóng người trắng đột nhiên bị đốt cháy, một số bóng người đang ẩn nấp trong bóng tối cũng dần hiển lộ ra, sau đó bị đốt cháy. Chúng vốn là bị đốt thủng, sau đó ngọn lửa mới nhanh chóng lan tràn ra.

Tiếng tiêu vẫn lưu chuyển trong gió, trước mặt nữ tử mặc áo trắng kia có từng tầng từng tầng lá xanh bay phất phới theo gió, chặn ánh đèn kia lại.

Lá xanh này không phải là lá cây bình thường mà là pháp khí, một chiếc lá tung bay trong gió hóa thành hơn mười chiếc lá, chặn đứng ánh sáng của ngọn đèn. Phía trên mỗi mảnh lá đều có ngưng khắc phù văn.

Nhưng mà ánh lửa kia biến hóa quanh co, hóa thành một con hỏa long đột ngột xông lên không trung, rồi từ trên bầu trời mà lao xuống, như rạch phá một đường trên trời. Ánh lửa cũng từ bên ngoài hắc ám rơi vào bên trong.

Tiếng tiêu đột nhiên cao vút, hỏa long bị đánh tản ra. Lại có gió thổi tới, lửa tản ra trong gió, thành từng sợi dài, thành từng bụi phấn, có bay lên, cũng có rơi vào trong bóng tối rồi biến mất không thấy gì nữa.

Ánh lửa bị chặn nhưng mà ý của tiếng tiêu lại theo gió chui vào tai. Chẳng biết lúc nào bên người hắn đã nổi lên một cơn gió. Gió thổi qua ngọn đèn rồi nhanh chóng yếu đi, tuy không ngừng thổi nhưng chỉ khiến ngọn lửa lắc lư đôi chút mà thôi.

Uy lực của pháp phù chữ Định bên trong ngọn đèn đã thể hiện ra.

Chỉ thấy Triệu Phụ Vân thò tay vào ngọn lửa đèn nhéo một cái, tay phải đã có thêm một ngọn lửa đỏ đậm.

Vung ném đi.

Ngọn lửa kia như một quả cầu bốc cháy, gào thét phóng về phía tấm thuẫn do mấy lá cây kết thành. Quả cầu mang theo lực va chạm cực lớn xông vào trong tấm thuẫn kia, chỉ chớp mắt sau giữa hai chiếc lá đã xuất hiện một khe hở. Trong nháy mắt xuất hiện khe hở kia, đã có tia lửa theo khe đó chui vào.

Mỗi ánh lửa lại hóa thành một con hỏa long dũng mãnh lao tới nữ tử kia. Nữ tử áo trắng như tơ liễu bị thổi bay trong gió, tung bay lên cao. Tiếng tiêu của nàng không đứt đoạn, những con hỏa long kia tới gần nàng đều không ngừng tán loạn mất.

Triệu Phụ Vân nâng đèn trong tay, bước nhanh vào hư không. Ánh lửa dưới chân hắn bùng lên. Ngọn đèn trong tay cũng tản ra hào quang xán lạn. Hắn cảm thấy trong hư không có một lực lượng không rõ đang đánh tan pháp ý của mình, không để cho thân pháp phi đằng của mình mượn lực được, như thể người đang chạy trên cát, dưới chân không ngừng lún xuống.

"Đốt!" Triệu Phụ Vân chỉ ngón tay vào nữ tử áo trắng kia. Một mảnh lá cây xanh biếc cản trước mặt nàng, thế nhưng cả người nàng đã như cảm thấy bị đốt cháy. Ý niệm trong đầu nàng khởi động, Phá pháp phong ý bắt đầu dâng lên muốn xua tán hỏa diễm dính lên thân nàng đi, nhưng ngọn lửa này bền bỉ vô cùng, dính chặt lấy ý thức của nàng.

Ngọn lửa này không phải ngọn lửa bình thường, mà là Thần Hỏa.

Đúng lúc này, nàng thấy được Triệu Phụ Vân đưa ngón tay vẽ một cái lên hư không. Nàng như nhìn thấy có một vệt sáng vàng kim xẹt qua.

"Diệt!"

Tiếng chú âm vang lên, nàng cảm thấy trong ý thức của mình bị một đao màu vàng kim chém xuống. Nàng chỉ có thể nổi gió đến để thổi tan chúng đi. Nhưng mà lúc này trên người nàng đang bị lửa thiêu đốt, loạn trong giặc ngoài, phá pháp phong ý không thể dày đặc được.

Hơn nữa nàng căn bản không kịp ngăn cản khi vệt sáng vàng kim kéo tới, thậm chí nàng còn không biết lúc bình thường mình có thể ngăn cản được hay không nữa, phong ý và ý thức của nàng đã lập tức bị chém nát.

"Người này thật mạnh." Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tiêu Vũ Nhi, nàng cố hết sức rồi.

Người như một con bướm trắng theo trong gió lộn nhào, bị cuốn bay đi.

Mống mắt của nàng còn phản chiếu lấy ngọn núi ở hai bên sơn cốc này, mỗi bên có một người đang đứng. Một người trong đó là vị tu sĩ Tử Phủ nổi danh trong nước Thiên Sơn mang nàng tới đây, còn người kia là nữ đạo nhân đội mũ quan đỏ.

Nữ đạo nhân kia mặc một thân đạo bào đen tuyền, tóc búi cao đội mũ quan, một đôi mắt phượng nhìn về phía đỉnh núi đối diện.

Hư không phía trên đỉnh đầu nàng, có ánh sao mơ hồ như sáng ngời hơn hẳn.

Đỉnh núi đối diện có một người đang đứng, cả người tản ánh sáng xanh, rõ ràng không có khí thế đặc biệt gì nhưng lại như hòa thành một thể với ngọn núi.

Triệu Phụ Vân bị hai cỗ khí thế đột nhiên xuất hiện làm kinh hoảng, sau khi nhìn thấy Tuân Lan Nhân thì hắn không nấn ná ở đây thêm nữa. Hắn biết rõ nếu hai người kia muốn chiến một trận, hắn ở đây chỉ làm cửa khẩu cho người khác đột phá mà thôi. Vì vậy hắn nhanh chóng đi qua con đường trong sơn cốc, nhắm thẳng về phủ Quảng Nguyên.

Phủ Quảng Nguyên đã ở trước mắt, nhưng cửa thành đã đóng.

Hắn tung người nhảy lên đầu tường.

Chẳng qua là mới tới đầu tường, hắn đã cảm thấy có người trong bóng tối đang nhìn chằm chằm mình, bèn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy người kia mặc một thân võ sĩ phục, đầu đội khăn võ sĩ, y nhìn hắn, như vẫn luôn ở đó.

Triệu Phụ Vân kinh ngạc bởi lúc nãy hắn không hề cảm giác được gì cả. Y như pho tượng, mãi đến khi mình đến đầu tường thì ánh mắt y mới trở nên sắc bén, mới khiến hắn chú ý tới.

Triệu Phụ Vân cảm thấy có lẽ lúc mình ở phía xa thì đã bị y để mắt tới rồi.

Đối phương không nói lời nào, chỉ cắp đao đứng yên chỗ đó, nhìn chằm chằm.

Triệu Phụ Vân không khỏi cúi người thi lễ với đối phương, thấy y không nói gì bèn quay người nhảy xuống tường thành.

Hắn một đường đi thẳng tới chỗ ở của mình. Buổi tối hôm nay quả thật đã phát sinh quá nhiều chuyện rồi.

Một cuộc ám sát, một cuộc chặn giết.

Đều nguy hiểm muôn phần, may mắn mà đã qua.

Chẳng qua là vì sao hắn càng gần về tới nhà thì cảm giác nguy hiểm kia lại càng tuôn trào?

Đêm nay, ám sát, nguy hiểm, thế nào mà như nhổ củ cải, từng tầng từng tầng lộ ra, lột tầng này lại xuất hiện thêm một tầng nữa?

Mặc dù Triệu Phụ Vân không bị thương nhưng tâm thần đã mỏi mệt. Hai lần đấu pháp không dài dòng nhưng đều cực kỳ hao tổn tinh thần.

Càng cách nhà ở càng gần, cảm giác nguy hiểm lại càng nặng nề. Hắn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ lại có người mai phục ở nhà mình?

Vì vậy hắn bèn quay người đi về phía Đạo Tử viện.

Rất nhiều tu sĩ trong lúc nhập định đều có trực giác về nguy hiểm, cho nên rất nhiều người muốn đánh lén người khác, đều sẽ che giấu cảm giác hiện hữu của mình đến thấp nhất, cực lực che giấu mình đi.

Triệu Phụ Vân tiến vào Đạo Tử viện không che giấu khí tức của mình nên nhanh chóng kinh động đến sư đệ Hạ Viện chịu trách nhiệm gác đêm ở Đạo Tử viện.

“Sư huynh, sao lại tới đây?" Lữ Dương kinh ngạc hỏi.

"Không có gì, ngươi cứ tiếp tục đả tọa đi." Triệu Phụ Vân không kể những gì mình trải qua tối nay cho y nghe. Hắn không muốn để người khác biết mình có năng lực biết trước nguy hiểm. Nếu bị lộ ra ngoài, sẽ khó tránh được có người có tâm lợi dụng.

Triệu Phụ Vân càng bình thản thì lại khiến Lữ Dương cảm thấy chuyện không đơn giản, bởi vì Triệu Phụ Vân chưa từng có lần nào đột ngột quay về Đạo Tử viện trong đêm khuya khoắt thế này qua.

Cho nên y cũng cẩn thận đề phòng hơn.

Hành lang Đạo Tử viện đốt đèn sáng trưng. Nơi này có pháp trận do Triệu Phụ Vân tự tay bố trí xuống, hắn còn bày Xích Viêm thần đăng lên bàn cạnh mình, có thể lập tức hóa làm trận cơ gia tăng uy lực pháp trận này thêm.

Bên ngoài có gió thổi tới, thổi tới bên cạnh đèn đã lập tức tản đi, ngọn lửa đèn không chút sứt mẻ.