← Quay lại trang sách

Chương 117 Nam Cung tướng quân

Tôn Khả Nhị đợi đến sốt ruột.

Chẳng lẽ hắn đã chết?

Sẽ chết rồi sao?

Nàng lấy quyển Âm Lục Bí Ngữ Thư, lật đến trang sách viết tên mình, bên trên đã có một hàng chữ: "Đã vào thành!"

Nàng khép sách lại, mở miệng nói: "Đã vào thành, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng."

Nàng nhìn kẻ bên cửa sổ kia, chẳng qua chỗ đó càng thêm hắc ám hơn mà thôi, người lại không thể nhìn thấy.

Chẳng qua nàng cảm giác chỗ hắc ám kia như khẽ nhúc nhích.

Nàng đang chờ đợi, kẻ bên cửa sổ cũng đang chờ đợi.

Thời gian dần dần trôi qua.

Bên kia, Triệu Phụ Vân ngồi trong Đạo Tử viện, một ngọn Xích Viêm thần đăng bày trên bàn bên cạnh. Hắn nhắm mắt nhập định, cảm nhận được cái cảm giác nguy hiểm trong lòng mình đã trầm lắng xuống. Hắn biết mình đã chọn đúng.

Mà Tôn Khả Nhị bên kia thì một mực sốt ruột chờ đợi. Bên ngoài có người gõ mõ cầm canh đi qua, lại có một đội quân thành vệ tuần tra ban đêm đi qua, sau đó không còn ai đi qua nữa. Không bao lâu, trên quyển Âm Lục Bí Ngữ Thư của nàng xuất hiện chữ: "Bỏ qua."

Tôn Khả Nhị lập tức đứng dậy, nói: "Đi."

Nàng không biết làm thế nào 'chủ thượng' biết được tình hình nơi đây, nhưng nàng đoán hẳn trong số người gõ mõ cầm canh hoặc quân thành vệ tuần tra ban đêm có tai mắt của 'chủ thượng'.

Triệu Phụ Vân không trở về, rất có thể hắn phát hiện ra gì đó nên không trở về, có thể hắn đã bị thương cho nên đã ẩn náu đi. Có rất nhiều khả năng nhưng chắc chắn hắn đã không trở về. Bên ngoài trời vẫn còn tối nhưng nàng biết, sắc trời sắp sáng rồi.

Nàng mở cửa, sau đó cẩn thận đi ra ngoài, khóa cửa, cũng không chờ đợi người kia.

Sau khi rời khỏi gian nhà này, nàng đi vào một con phố, nhanh chóng mà cẩn thận bước đi trên con đường, rồi ngừng lại trong một con ngõ nhỏ, sau đó quay đầu lại. Phía sau lưng nàng, chẳng biết lúc nào đã có một cái bóng đen bám theo.

"Thế nào? Tiền bối là còn có lời gì nói với ta sao?" Tâm tình Tôn Khả Nhị chìm xuống. Nàng biết những kẻ trong tà đạo này thường mang tâm tư tà ác cổ quái, không tồn tại thứ gọi là đồng bọn.

"Hắc hắc, tiểu cô nương thật xinh đẹp, không bằng vui đùa với lão hán ta một lúc." Lão hán đội mũ tròn, lưng hơi còng vừa cười vừa nói.

Trong lòng Tôn Khả Nhị thấy buồn nôn, nói: "Tiền bối đang nói đùa sao, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

"Lão hán khó khăn lắm mới vào trong thành một chuyến, lại ở cùng ngươi trong phòng lâu như vậy, mùi thơm trên người ngươi cứ dụ dỗ lão hán mãi. Dù sao trời vẫn còn sớm, vui đùa một lúc đi vậy." Lão hán kia cười cười, thân mình từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Trong mắt Tôn Khả Nhị đã bùng lên lửa giận, tay nắm chặt một khối ngũ thải thạch pháp khí của nàng, có thể đánh được cả nhục thân lẫn linh thể.

Nàng kết phù lục lấy thổ tính làm chủ, bản pháp phù lục gia truyền bao gồm trịch thuật (quăng ném) và chiêu lai thuật (nắm bắt).

Trong thế gia, không chỉ có kết sát chi pháp mới được dùng làm pháp môn gia truyền. Nếu không có truyền thừa thì kết sát cũng chỉ có ngũ hành đơn tính, không cách nào bao quát được các pháp tính khác. Chiêu lai trong đó có thể nắm bắt đến một số tồn tại không giải thích được. Mà trịch thuật cũng huyền diệu không kém. Nàng ném thứ gì đều mang theo ý vị tất trúng cả.

Đột nhiên Tôn Khả Nhị nghĩ đến một người - Chu Lão Hán.

Chu Lão Hán là một kẻ tà nhân nàng từng nghe qua lúc còn nhỏ, rất ít người nhìn thấy rõ mặt lão. Nghe nói lão có bộ dáng già cả, cực kỳ xảo trá, ưa thích nhân hồn, nghe nói còn thích ăn não và tâm tạng người.

Nhưng mà Tôn Khả Nhị vẫn ghê sợ nhất ở điểm khác, nghe nói kẻ này cực kỳ háo sắc. Sau khi gian dâm nữ tính mới ăn hồn và não họ.

Đúng lúc này, đầu ngõ xuất hiện một người.

Người này là một trung niên mặc bào phục võ sĩ, đầu đội khăn võ sĩ, hông đeo một thanh đơn đao nhìn về phía hai người trong ngõ.

Tôn Khả Nhị vui mừng kêu lên: "Nam Cung tướng quân."

Lão hán đội mũ tròn quay người lại, thấy người mặc trang phục võ sĩ kia mà biến sắc mặt, lại nghe đối phương nói: "Chu Lão Hán, ngươi cũng dám tiến vào phủ Quảng Nguyên, vậy thì đừng đi ra ngoài nữa."

Chu Lão Hán gào thét một tiếng, há mồm phun một ngụm khói đen, cả người lão cũng vọt vào. Trong khói đen này có mê thần hồn, còn có cả che đậy được tầm nhìn.

Khói mê cuồn cuộn bốc lên, trong tay của lão còn có thêm một lá cờ nhỏ đen kịt. Cờ đen phất lên, một con ác quỷ đầu có hai sừng, hai mắt đỏ thẫm từ trong khói mù lao ra, phóng về phía võ sĩ kia. Còn bản thân lão thì vọt nhảy lên nóc nhà.

Đúng lúc này có một tiếng đao xé gió vang lên, ánh sáng trắng xẹt qua hắc ám, ác quỷ kia tán loạn dưới ánh đao.

Chu Lão Hán đã lướt lên nóc nhà, cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt mà kinh sợ quay đầu lại. Vừa lúc đó ánh đao sáng như mảnh trăng cong đã xẹt qua. Một cái đầu lâu bay lên, khói đen tuôn ra như muốn hóa thành người bỏ trốn. Lại một ánh đao khí xẹt qua, bóng người bằng khói đen vừa ngưng thực đã lại theo gió tán mất.

Tôn Khả Nhị biết người kia là ai. Y là Nam Cung Phi, tướng quân phòng giữ phủ Quảng Nguyên này.

"Đa tạ Nam Cung tướng quân." Tôn Khả Nhị hành lễ với Nam Cung Phi trên nóc nhà. Nam Cung Phi nhìn nàng một cái, nói: "Dù rằng Tôn gia nhân khẩu đạm bạc, ruộng tốt tán hết, vẫn là nên cố gắng tu trì, không nên lẫn lộn vào cùng đám người tà đạo kia. Nếu không cách xa đám hắc tà nhân này, e là họa không xa."

Tôn Khả Nhị há to miệng, lại không nói thêm được lời nào. Cái nhìn vừa rồi của Nam Cung tướng quân như thể đã nhìn thấu hết cả bản thân nàng. Trong lòng nàng sinh ra một tia sợ hãi.

♣ ♣ ♣

Triệu Phụ Vân ngồi trong Đạo Tử viện mãi cho đến hừng đông.

Hết thảy đều bình an, đến lúc trời tảng sáng thì một tia nguy hiểm cuối cùng trong lòng cũng tản đi. Hắn biết lúc này mình đã tránh thoát, xem như thoát được một kiếp. Trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm giác minh ngộ như có như không, lại như hiểu sâu hơn một tầng với kiếp ý.

Hắn không khỏi nghĩ có lẽ mình nên đi học một môn quẻ thuật tính mệnh phối hợp với phù lục Kiếp pháp phù của mình.

Mấy ngày nay, hắn lần lượt vượt qua hoặc tránh thoát kiếp số, đạo phù lục Kiếp pháp phù trong lòng càng thêm rõ ràng.

Trời đã sáng, mấy đệ tử Hạ Viện trong Đạo Tử viện cũng đã ngủ dậy. Ngày hôm sau bọn họ cũng đã nghe tới tin Triệu Phụ Vân giết người trong phường thị Quảng Nguyên.

Hơn nữa sau khi nghe được cả quá trình, qua đủ lời kể lại, có nói hắn bị ám sát, có nói hắn cố tình thiết lập cạm bẫy, trong đó còn có cả pháp thuật là thứ bọn họ quan tâm nhất. Sau khi nghe xong, cả bọn đều chấn động tâm thần. Bọn họ thấy rằng Triệu Phụ Vân thi pháp thần bí mà lưu loát như vậy mới là bộ dạng mà tu sĩ nên có trong tưởng tượng của mình.

Lại nghe nói sau khi ra khỏi phường thị, sư huynh còn giết thêm một tu sĩ nước Thiên Sơn. Không biết ai truyền ra tin này mà chỉ hai ngày sau, tin tức sống động như thể có người tận mắt nhìn thấy vậy.

Ánh mắt đám đệ tử Hạ Viện mỗi khi thấy Triệu Phụ Vân đều sáng lên.

Trong một lần giảng pháp, có một sư đệ không nhịn được mà hỏi: "Sư huynh, có thể đề cập một chút về pháp thuật ngươi thi pháp trong phường thị không?"