Chương 118 Bày diễn pháp
Triệu Phụ Vân quả thật có chút tâm đắc về Huyễn Hóa thuật, chẳng qua hiện tại lại không cách nào kết sinh phù lục mới trong khí hải nữa.
Người tu hành bình thường lúc Trúc Cơ có thể kết sinh một đạo phù lục, muốn kết sinh thêm thì phải đợi tới lúc mở Tử Phủ. Mà Triệu Phụ Vân thật ra cũng coi như có một đạo, còn phù lục Kiếp pháp phù là quấn kết cùng với Xích Viêm Thần phù, tới hiện tại hắn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ hết, mà phù lục Kiếp pháp phù trong khí hải đan điền hắn cũng chưa hiển hiện rõ ràng.
Chẳng qua pháp ý ẩn chứa bên trong đạo phù lục của Triệu Phụ Vân nhiều hơn người khác. Có hỏa, quang, vô cấu, phá tà, phần thiêu, dự đoán kiếp bản thân. Kết phù lục xong cũng coi như đã biến chúng thành căn cơ bản năng, nhưng muốn phát huy được hết bản năng này cần phải tu hành cùng học tập không ngừng.
Nhờ giai đoạn Huyền Quang hắn đã tu hành được nhiều loại kỹ nghệ pháp thuật, sau khi hắn dùng ngự hỏa thuật kết phù lục, ngự hỏa của hắn đã thành bản năng, kết hợp với kỹ pháp cũng coi như là lô hỏa thuần thanh.
Kỹ xảo ngự quang hóa châm lại chưa từng được hắn dùng qua, ngược lại hắn không ít lần dùng Đao Binh quyết hóa quang làm đao giết địch. Mà quang này lại tương đương với rất nhiều loại pháp ý trong lòng hắn ngưng kết thành.
Đao Binh quyết vốn là loại đạo pháp như vậy.
Còn Huyễn Hóa thuật, sau khi có được Hồ Thị Huyễn Thuật Tâm Pháp hắn như được mở ra một chân trời mời về pháp thuật huyễn hóa. Nhất là ngày đó quyết sát Mông Ngạn Hổ, hắn lĩnh ngộ tới niệm của người khác, kết hợp với niệm của bản thân, gửi vào trong hình ảnh huyễn hóa ra khiến Huyễn Hóa thuật thêm biến hóa chân thật hơn hẳn.
Khi những đệ tử Hạ Viện này nghe người khác nói về cái bóng huyễn hóa mà Triệu Phụ Vân thi triển ra, đã xác định Huyễn Hóa thuật của hắn không giống người thường. Trong tích tắc khiến cái bóng khắp đường phố như sống dậy, căn bản không phải là Huyễn Hóa thuật bình thường có thể làm được.
Bọn họ nghe ngóng được tin tức này nhanh như vậy chủ yếu phần lớn đều nhờ đám học sinh của mình nói lại. Mấy học sinh này đều là người bản địa, dù mới bước lên con đường tu hành nhưng đã có thiên ti vạn lũ quan hệ với giới tu hành bản địa, cho nên mới phải mới biết rõ mọi chuyện.
"Ý ngươi là pháp thuật nào?" Triệu Phụ Vân hỏi.
Hắn vừa hỏi vậy, các sư đệ muội Hạ Viện cũng biết Triệu Phụ Vân đang có hứng thú, bèn nói: "Sư huynh, ta nghe nói ngươi có thể khiến mấy cái bóng trên đường phố đều sống lại."
Triệu Phụ Vân nhìn ánh mắt mọi người mang đầy hiếu kỳ và mong chờ, không khỏi cười nói: "Pháp phân ngoại cảm và nội sinh, nhưng dù ngoại cảm làm chủ hay nội sinh làm chủ thì đều phải thành tâm. Tâm có thành, thì thần mới thành, như vậy pháp tự nhiên tùy tâm mà thành."
Triệu Phụ Vân nói xong chợt cảm giác mấy lời vừa rồi có hơi quen thuộc, ngẫm nghĩ lại, mới nhớ trước kia mình đọc một số tạp thư, cũng từng có người nói qua.
Có người nói cần tâm thành, có người nói cần kiếm thành, bản thân hắn lại cảm thấy hai thứ này đều cần thiết, dù loại nào thì đều không thể nằm ngoài việc nội ngoại tương hợp.
Đương nhiên hắn nói thần mới thành ý chỉ là thần ở bên ngoài, cũng có thể nói là hết thảy những thứ bên ngoài.
Không có người nghi hoặc, rõ ràng tâm thần nhất thể, sao lại tâm thành rồi mới đến thần thành?
Lúc này vừa vặn buổi tối, đầu giờ Hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), vách tường bên trong Bính Hỏa đường giăng đầy đèn. Ngọn đèn trong gió lắc lư, trong đó Xích Viêm thần đăng trên bàn cạnh Triệu Phụ Vân hiển nhiên là sáng nhất.
Tuy rằng xung quanh đều thắp đèn nhưng vẫn cứ có cái bóng. Những sư đệ muội Hạ Viện đang ngồi đó, đột nhiên cảm thấy như bị người nhìn chằm chằm vào, bèn cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân mình. Bọn họ chỉ cảm thấy cái bóng kia như đang ở trong một không gian khác, đang là một người khác cúi đầu nhìn mình cũng là lúc mà bản thân mình đang cúi đầu nhìn cái bóng.
Rõ ràng cái bóng vẫn là cái bóng, nhưng lại như được trao cho ý chí riêng.
Bọn hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Phụ Vân, có người hỏi: "Sư huynh, cái bóng này, sao mà quỷ dị như vậy?"
"A, sao mà quỷ dị, chẳng qua do tạp niệm của bản thân các ngươi huyễn tưởng ra mà thôi, cái bóng vẫn chỉ là cái bóng." Triệu Phụ Vân vừa cười vừa nói.
Bọn họ nghe vậy, lại nhìn cái bóng dưới chân thì quả thật như vậy, dù có lắc lư cũng chỉ vì ngọn đèn lắc lư nên mới khiến cái bóng động theo mà thôi.
Chẳng qua là vì gió thổi.
"Sư huynh, ngươi ngự pháp tinh xảo, có thể biểu diễn cho chúng ta một chút chứ?" Lại có người nói.
"Cũng được, ngự pháp vô hình, khó lòng sáng tỏ. Ta lợi dụng ngọn lửa làm gốc, làm mẫu cho các ngươi vậy." Triệu Phụ Vân nói xong, thò tay nắm chặt vào hư không. Toàn bộ ngọn lửa trên vách tường Bính Hỏa đường lập tức tắt mất.
Hắn dùng Tự chú Diệt, ngự hỏa lại là bản năng, muốn diệt hết ngọn lửa đèn trong phòng này chẳng qua chỉ một ý niệm mà thôi.
Chỉ có ngọn Xích Viêm thần đăng vẫn chiếu sáng. Mọi người chỉ thấy Triệu Phụ Vân duỗi vung tay lên, một đốm lửa từ trên thần đăng bay lên, lơ lửng trên không giữa mọi người và Triệu Phụ Vân.
Hắn đột nhiên chỉ một ngón tay, vẽ một cái, ngọn lửa kia tách ra làm hai ngọn lửa.
Mọi người biết đây là nhất niệm lưỡng phân.
Lại thấy ngón tay phải Triệu Phụ Vân vòng một vòng tròn, ngọn lửa bên kia chuyển động trong hư không, đi lòng vòng như một con chim nhỏ đang bay lượn, hoặc như một đóa hoa đỏ nhung theo gió tung bay, linh động vô cùng. Mà ngọn lửa còn lại vẫn ở nguyên chỗ đó không nhúc nhích, như vậy tuy rằng vẫn là nhất niệm lưỡng phân nhưng đã lại tiến một bước.
Ngay sau đó lại thấy tay trái Triệu Phụ Vân cũng xòe ra, ngọn lửa đang lơ lửng bất động đã dùng một loại tiết tấu khác bay đi, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, phương thức hoàn toàn khác với ngọn lửa bên phải.
Mọi người thấy vậy, có nhiều người thầm kinh hãi thán phục, bởi vì bọn họ không làm được.
Nếu là ngự pháp, bọn họ có thể luyện tập ra đấy.
Tiếp theo, một ngọn lửa trong đó lại phân thành hai phần, hai phân thành bốn ngọn lửa, được xếp chỉnh tề với nhau, hoặc như sóng lửa đằng trước dâng cao thì phía sau hạ xuống nhấp nhô không ngừng. Rõ ràng ban đầu chỉ có một ngọn lửa nho nhỏ, sau đó đã tạo thành cả một xu thế phô thiên cái địa khắp cả gian phòng.
Còn có vòng xoáy ngọn lửa, quấn nhiễu, kéo thành sợi, biến hóa hư thực. Có mấy ngọn lửa rơi xuống đất lại biến thành mấy con chim nhỏ chạy nhảy dưới chân mọi người khiến tất cả nhìn mà thán phục không thôi, không khỏi thầm cảm thán: "Lúc Triệu sư huynh ở Hạ viện không nổi danh gì, không nghĩ kỹ năng ngự pháp cơ sở vững chắc như vậy."
Tất cả đệ tử Huyền Quang trong Hạ Viện nơi này đều không ai làm được như vậy cả. Bọn họ không khỏi nghĩ, khó trách Triệu sư huynh vừa Trúc Cơ mấy năm ngắn ngủi đã có thể giết tu sĩ Trúc Cơ khác dễ như uống nước. Sau khi kết phù lục, hắn còn có thể kết hợp các pháp thuật trong phù lục để nhanh chóng hình thành nên nhiều loại pháp thuật đến vậy.
Triệu Phụ Vân về tới nhà mình thì đã thấy Tuân Lan Nhân ở đó rồi.
Hắn không cách nào nhìn biểu hiện trên mặt Tuân Lan Nhân ra được gì, bèn kéo ghế ngồi bên cạnh. Hai người trầm mặc không nói gì.
Tới nửa đêm, Triệu Phụ Vân đi rót một bình trà đến. Tuân Lan Nhân không uống trà, chỉ một mực nhắm mắt. Gió đêm ngoài phòng thổi vào, lại bị ánh đèn sáng đuổi ra ngoài.
Mãi đến khi có ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống mái hiên, Tuân Lan Nhân mới mở mắt, nói: "Có đôi khi, chúng ta gặp phải những sự kiện phức tạp, chỉ cần thủ vững tâm mình, làm chuyện cần làm. Tu hành là tu hành, dù hoàn cảnh bên ngoài có thế nào, dù chúng ta có ở trên núi hay ngoài núi, cũng lấy tu hành làm căn bản."
Triệu Phụ Vân nghe nàng nói vậy, lại cảm thấy nàng không chỉ nói cho mình nghe mà đại khái như đang tự nhủ tâm nàng.
"Tuân sư, người biết rốt cuộc tại sao núi Thiên Đô chúng ta lại muốn tới nơi đây sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.
Tuân Lan Nhân trầm mặc một thoáng, mới nói: "Cụ thể thì ta không rõ ràng lắm, nhưng mà hiệp nghị cùng Đại Chu là từ tổ sư mệnh lệnh xuống. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chúng ta tới đây không phải chinh phục, mà là dung nhập. Bởi vì chúng ta cần nơi này yên ổn."