← Quay lại trang sách

Chương 119 Căn nguyên biến động

Ánh mặt trời rơi vào phòng, xuống ngưỡng cửa, phủ một tầng kim sa lên đôi giày hoa lan màu đen của Tuân Lan Nhân.

"Chưởng môn tổ sư thật còn sống?" Triệu Phụ Vân hỏi.

Tuy rằng hiện tại Chưởng môn núi Thiên Đô đã không phải là tổ sư khai phái, nhưng mọi người vẫn thường xưng là Chưởng môn tổ sư, mà Chưởng môn bây giờ thì thường chỉ gọi là Chưởng môn.

Hắn nghe nói Chưởng môn khai phái còn sống, chẳng qua đã nhiều năm rồi chưa ai gặp qua mà thôi. Thậm chí Triệu Phụ Vân cảm thấy đây chỉ là lời tuyên truyền cho bên ngoài, có lẽ người thật đã sớm mất tích, có lẽ còn sống nhưng không tìm thấy.

"Đương nhiên Tổ sư còn sống, còn truyền pháp chỉ xuống." Tuân Lan Nhân đáp.

"Vậy bây giờ tổ sư đang ở đâu?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Tu sĩ Hóa Thần chu du Đại Thiên, có ai biết ở nơi nào đâu?" Tuân Lan Nhân nói.

"Rốt cuộc vì sao chúng ta tới đây, Tuân sư cũng không biết sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Biết thì thế nào, không biết thì thế nào?" Tuân sư nói: "Có phải ngươi cảm thấy mọi người núi Thiên Đô chúng ta nên yên ổn trên núi tu hành, truy cầu tương lai kết Kim Đan, Anh Biến, Hóa Thần mới xem như là tu hành chân chính."

Triệu Phụ Vân im ắng khẽ gật đầu. Hắn cảm thấy bị quấn nhiễu trong mấy chuyện tranh đấu trong thành này quá lãng phí thời gian cùng tinh lực, khiến tâm sinh bức bối, tâm tình không dễ chịu, như thế nào tu hành được?

Huống chi hắn tu hành được coi là khổ tu, không cần cả linh thạch, mỗi ngày chỉ thải luyện âm dương linh khí nạp vào trong đan điền của mình, hình thành nên pháp lực. Cho nên hắn cũng không thích ở lại nơi này.

"Nếu như ngồi một mình trong núi thanh tu có thể bước tới phá cảnh thì thế gian này làm sao có nhiều tranh đấu như vậy?"

“Mọi người đều nói tâm thuần tịnh, chiếu theo vạn vật thiên địa mà kết pháp. Vây ngươi xem thử, từ lúc chúng ta trúc Đạo Cơ kết phù lục trong khí hải đan điền đã cần chân sát làm dẫn, mở Tử Phủ cũng cần có thiên cương điểm hóa mới kết được thêm một đạo phù lục mới."

"Hết thảy đều không rời ngoại vật."

Triệu Phụ Vân lại không cho là như vậy, nói: "Thế nhưng những thứ đó đều là ở thiên địa tự nhiên."

"Người tu hành, mấu chốt tại tâm, tâm niệm cường đại thì pháp lực mới tăng trưởng được, mà tâm linh phát triển lại cần có cần kinh nghiệm thế sự. Đấu tranh trong núi là thế sự, đấu tranh nơi đây cũng là thế sự."

"Ngươi biết bên trong núi Thiên Đô có bao nhiêu Trúc Cơ, bao nhiêu Tử Phủ, bao nhiêu Kim Đan không?" Tuân Lan Nhân hỏi.

Triệu Phụ Vân lắc đầu. Đương nhiên hắn không biết, chỉ biết cùng tiến vào Thượng Viện với hắn có bảy người.

"Tu sĩ Trúc Cơ chân chính từ Hạ Viện lên Thượng Viện trong núi Thiên Đô có danh sách ghi chép cả, tổng cộng ba vạn bảy ngàn năm trăm hai mươi ba người (37.523 người). Trong đó chỉ có bốn ngàn hai trăm người còn lưu lại được hồn đăng trong Tổ Sư đường, hiện tại chỉ còn giữ liên lạc được với bảy mươi hai Tử Phủ."

Triệu Phụ Vân biết, chỉ có tu sĩ Tử Phủ mới lưu lại hồn đăng, cho nên chỉ khi thành Tử Phủ mới có thể xem như là dòng chính của núi Thiên Đô. Đương nhiên loại đệ tử từ Hạ Viện đi lên như hắn cũng được tính.

Núi Thiên Đô lập phái hơn một ngàn năm cũng chỉ hơn bốn ngàn hai trăm Tử Phủ. Có lẽ tuy ban đầu không tuyển bao nhiêu đệ tử, từ sau khi Đại Chu lập quốc thì núi Thiên Đô mới bắt đầu hưng thịnh, nhưng như vậy vẫn coi là không nhiều.

"Tu sĩ Kim Đan trong danh sách là một trăm năm mươi sáu, mà trong Tổ Sư đường chỉ có năm mươi ba hồn đăng chưa tắt, trong núi có ba vị, Anh Biến một vị."

Triệu Phụ Vân nghe xong hơn bốn ngàn người trong danh sách Tử Phủ chỉ có hơn một trăm Kim Đan. Mà hắn cảm thấy tu sĩ đạt tới Tử Phủ thì đều là người có thiên phú xuất chúng cả, ví dụ vị Tuân sư trước mặt mình đây.

Đây là lần đầu tiên Triệu Phụ Vân biết hóa ra trong núi chỉ có ba Kim Đan, một vị tu sĩ Anh Biến.

Hắn rất hiếu kỳ, thiên hạ có bao nhiêu Kim Đan, có bao nhiêu Anh Biến, lúc này thấy có cơ hội, thấy được Tuân sư nói không ít bèn hỏi.

"Một vị Kim Đan thọ năm trăm năm, có thể hưng một quốc gia. Thiên hạ ai nói rõ được có bao nhiêu Kim Đan? Có lẽ đột nhiên có một ngày tu sĩ Kim Đan núi Thiên Đô chúng ta muốn cắt đứt liên hệ với núi Thiên Đô, như vậy trong núi không thể liên lạc được nữa. Bọn hắn cũng có thể diệt hồn đăng trong Tổ Sư đường, không ai biết được bọn họ sống hay chết nữa."

"Ngươi có biết tổ sư từ Kim Đan đến Anh Biến, lại đến Hóa Thần cần bao nhiêu thời gian không?" Tuân Lan Nhân hỏi.

"Bao lâu?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Khoảng chừng một trăm năm, mà Chưởng môn của chúng ta bây giờ cũng là đệ tử được tổ sư thu nhận lúc trước, là Anh Biến duy nhất ngoại trừ tổ sư trong lịch sử hơn ngàn năm tồn tại của cả môn phái."

Tuân Lan Nhân nói đến đây, hắn tựa hồ như bắt được tin tức nào đó mà thoáng trầm ngâm một chút, nói ra: "Tổ sư từ Kim Đan đến Hóa Thần, đoạn thời gian đó chẳng lẽ là khoảng thời gian người trợ Đại Chu lập quốc?"

"Không sai, tổ sư từ Kim Đan đến Hóa Thần ở đoạn thời gian đó." Tuân Lan Nhân từ nằm trên ghế mà đứng lên, bước qua ngạch cửa, đi tới trước tiểu viện, đón lấy ánh sáng mặt trời. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người nàng, nổi lên một tầng cầu vồng.

Tuy rằng nàng không dùng hỏa sát Trúc Cơ, là dùng thủy sát Trúc Cơ, hiện tại cả người đều là pháp lực pháp lực nhưng vẫn thải nhiếp ánh nắng mặt trời để rèn luyện pháp lực, chỉ âm không thì không đủ.

"Cũng là nói hiện tại núi Thiên Đô chúng ta tham gia vào đây, là muốn thế gian biến động?" Triệu Phụ Vân nghi hoặc hỏi, hắn cảm thấy sợ hãi với phỏng đoán của mình.

Tuân Lan Nhân thoáng trầm mặc, mới nói: "Trước mắt có thể nói như vậy, có thể nói khi Thiên Địa biến động, kiếp số trùng trùng điệp điệp sẽ thích hợp cho việc đột phá hơn. Bởi trong khoảng thời gian an ổn mấy trăm năm này, hầu như không có bao nhiêu tu sĩ đẳng cấp cao đột phá, số lượng tu sĩ Kim Đan ít dần, tu sĩ Anh Biến hầu như không có, cho nên có người cho rằng Thiên Địa biến động mới thích hợp cho tu sĩ đột phá, kiếp cùng vận đi cùng nhau."

Triệu Phụ Vân lẳng lặng nghe, Tuân Lan Nhân tiếp tục nói: "Nhưng mà núi Thiên Đô chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chủ động tạo ra kiếp số hay tranh đấu, chẳng qua hiện tại trong trời đất này đều đầy rẫy những mâu thuẫn, quả thật nên cọ rửa qua một lần."

"Ngươi xem nước Đại Chu này kiến lập đã lâu như vậy, mâu thuẫn giữa thế gia, vương thất cùng với môn phái nhỏ trùng trùng điệp điệp. Ngươi ít qua lại trong thiên hạ, khó mà cảm nhận sâu được. Những người kia tranh đoạt tài nguyên, linh thạch tu hành, đan dược, bảo tài luyện bảo mà thường xuyên ám sát, ước chiến, quần đấu với nhau."

"Ví dụ như vài ngày trước, Tam Xuyên Hồ Khẩu phát sinh sự kiện mười mấy thôn trại bị đánh lén trong một đêm, thủ đoạn cực kỳ khốc liệt, nguyên nhân là vì Thủy tộc bị săn giết trong thời gian dài, lại không cửa tố cáo cho nên mới giận dữ mà tập kích hơn mười thôn trại bên hồ."

"Còn nữa, có một số vì khoáng sản mà dẫn phát tranh đấu không ngừng. Những năm này khắp nơi đều lác đác xuất hiện đạo phỉ."

Đột nhiên Tuân Lan Nhân thò tay vẽ lên hư không, động tác không tính là nhanh nhưng lại như đang dùng hư không làm giấy, vẽ chú ngữ lên trên.

"Núi Thiên Đô chúng ta muốn làm người thủ hộ sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Là vậy, nhưng cũng không phải vậy." Động tác Tuân Lan Nhân không ngừng nghỉ.

"Thứ nhất là có pháp chỉ của tổ sư, thứ hai là quả thật vương thất Đại Chu có đưa cho chúng ta chỗ tốt, sau này ngươi sẽ biết."

"Thêm nữa là đại bộ phận người trong núi cũng muốn tham dự vào trong này, tuy không thể làm nguyên nhân gây biến động nhưng cũng muốn lịch qua một kiếp trong thế gian."

Triệu Phụ Vân đã hiểu, nói cho cùng mọi người đều là tu sĩ, nhìn thấy trời đất biến động đã không muốn đóng cửa sơn môn, canh giữ động phủ mà muốn xuống núi đọ sức một phen.

"Như vậy hiện nay là ai, hay thế lực nào muốn phát động loại tai kiếp này?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Cũng khó mà nói rõ, vương thất Đại Chu phán đoán một là nước Thiên Sơn, một là Vô Gian Quỷ Vực phía tây, lại có một phương là Hải tộc từ biển tới." Tuân Lan Nhân nói.

"Hải tộc?" Triệu Phụ Vân không biết về Hải tộc, không khỏi hỏi: "Hải tộc sinh sống ngoài biển, liên quan gì tới người sống trên đất liền chúng ta?"

"Bên trong Hải tộc có rất nhiều kẻ sống trên đất liền, chẳng qua bị đuổi chạy ra biển. Trong đó rất nhiều Hải tộc có thể sống cả ở trên cạn và dưới nước, hơn nữa Thủy tộc ở đất liền vẫn luôn có liên hệ với Hải tộc, bọn họ tích lũy oán hận nhiều năm như vậy vẫn chưa từng ngừng nghỉ qua."

Triệu Phụ Vân chợt trầm mặc. Bởi hắn chợt phát hiện dù mình là một tu sĩ nhưng vẫn không cách nào cảm giác được hỉ nộ ái ố của chúng sinh.