Chương 120 Nguyên Từ Hồng Quang hoàn
Triệu Phụ Vân nghe mấy chuyện này mới hiểu ra, khó trách hắn cảm giác nơi nào cũng có xao động, không chỉ ở người bình thường mà còn có ở tu sĩ.
Trong người thường, thì những ngày này hắn đã nghe được hơn mười vụ án hung sát. Trong đó có vợ giết chồng, chồng giết con, con giết cha, có nhảy xuống giếng, bỏ thuốc độc cả nhà, tự sát.... còn có cưỡng gian rồi giết chết trong ngõ nhỏ tối.
Triệu Phụ Vân không làm việc trong nha môn nên không biết trong những vụ án này có người tu hành tham dự hay không, cho nên không rõ tình huống bản án.
"Chỗ Trấn Nam Vương phủ có người trông coi nên không ai dám manh động, Nam Lăng có không ít sư huynh ở đó, phủ Quảng Nguyên có ta và Mã sư huynh nên ngươi không cần lo lắng, nên tu pháp thì tu pháp, nên giáo dụ thì làm đúng trách nhiệm của giáo dụ, có nhiệm vụ thì cần hoàn thành."
Tuân Lan Nhân nói vậy khiến Triệu Phụ Vân nhớ tới nhiệm vụ thu thập tư liệu các thế lực trong phủ Quảng Nguyên mà phó viện chủ Vô Lượng viện đã giao.
Lúc trước núi Thiên Đô chỉ truyền đạo thụ pháp, không liên quan đến tranh chấp thế gian, đột nhiên tham dự vào hẳn có nhiều điểm không hiểu biết về các thế lực trong đó, cho nên mới để Triệu Phụ Vân tìm hiểu rõ thế lực nơi đây.
Triệu Phụ Vân không biết lúc Tuân Lan Nhân không ở chỗ mình thì sẽ ở nơi nào. Thấy Tuân Lan Nhân sắp đi, hắn chợt hỏi: "Ngày thường Tuân sư sẽ nghỉ ngơi chứ?"
Tuân Lan Nhân không trả lời, cả người nàng hóa thành một vầng thủy quang dưới ánh nắng mặt trời, rồi biến thành một tia sáng đỏ phóng thẳng lên trời.
Triệu Phụ Vân ngẩng đầu nhìn, ánh nước kia chiếu qua ánh mặt trời tạo thành một chiếc cầu vồng như có như không treo qua bầu trời, xuyên qua đám mây, sau đó hướng về nơi xa.
Hắn cũng muốn sớm học được độn thuật. Hắn cảm thấy độn thuật mới là pháp môn bảo mệnh và đi đường tốt nhất của một tu sĩ. Nếu không có độn pháp, hẳn là không nên đi tìm kiếm thăm dò huyệt động làm gì.
Hơn nữa hắn còn biết có rất nhiều tu sĩ Tử Phủ chưa chắc đã tu thành độn thuật.
Hắn ngày ngày cảm ngộ hỏa ý của mình, hy vọng nhanh chóng hóa lửa độn đi.
Lúc mặt trời ló rạng, hắn đều sẽ bày Xích Viêm thần đăng dưới ánh nắng mặt trời bên ngoài viện. Ngày hôm nay hắn chợt nhớ mình còn có một kiện pháp khí thu bắt.
Đó là Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn đoạt được từ chỗ Mông Ngạn Hổ, là một vòng tay màu đen, từ lúc đoạt được vẫn một mực cất đi. Lúc này hắn lấy ra xem, cầm nặng tay, lạnh buôn buốt, bên trên có phù văn quấn quanh nếu muốn dùng phải tế luyện lại một lần nữa, không phải đơn giản. Chẳng qua đó là với người khác, chứ với hắn mà nói lại tế luyện khá dễ dàng, vì có thể trực tiếp dùng Thần Hỏa thiêu luyện.
Hắn ném Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn màu đen trong tay rơi vào hỏa diễm Thần Hỏa trên không. Ngọn lửa kia như có một bàn tay cái tay vô hình nâng Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn lên. Pháp lực theo ngọn lửa thiêu mà xuyên vào bên trong.
Thiêu luyện một ngày, hỏa diễm xuyên vào bên trong, pháp lực thuận thế tiến vào tẩy rửa hết pháp lực nguyên bản còn sót lại trong đó. Lại thiêu liên tục ba ngày đêm nữa, pháp lực của hắn mới hoàn toàn gột rửa sạch sẽ hết pháp lực nguyên bản bên trong đó đi, để pháp lực hỏa tính của hắn xuyên vào trong tỏa thân hoàn. Từ lúc này cả Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn tản ra ánh sáng màu đỏ, hòa cùng một thể với ngọn lửa trên Thần đăng.
Gần đây hắn lĩnh ngộ được một đạo phù văn tên là Viên Hoàn pháp phù, vừa hay chủ phù văn bên trong Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn cũng là phù văn này cộng với một đạo Như Ý phù, nếu hắn có thể tế luyện tốt có thể dễ dàng sử dụng.
Hắn muốn thông qua quá trình thiêu luyện mà ngưng kết Xích Viêm Thần phù vào trong đó, nhưng lại nhanh chóng phát hiện Xích Viêm Thần phù của mình rất khó ngưng kết. Vì vậy hắn mới bóc phù lục kia ra, lại ngưng kết một đạo kim quang phù, sau đó là Vô Cấu phù, rồi đến Phá Tà pháp phù, tiếp đến mới ngưng kết Viên Hoàn pháp phù. Đạo pháp phù này sẽ được đặt song song với loại Cấm Tỏa pháp phù nguyên bản trong đó.
Hắn cảm giác như Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn mọc thêm ra một cánh tay vậy.
Pháp khí khác với pháp bảo ở chỗ bên trong pháp khí được sắp xếp một đạo phù văn, mà bên trong pháp bảo là một đạo cấm chế.
Cấm chế là phù văn quấn quanh kết hợp với nhau mà thành, giống phù lục nhưng lại có điểm khác.
Phù lục là tên gọi chung của Phù và Lục. Phù là phù hào pháp tướng trong trời đất, còn Lục thì chỉ danh hào của chư thiên thần thánh. Mà Phù lục kết trong người, thì Lục ở đây là 'Thần ý' của bản thân thay thế cho danh hào của thần thánh rồi.
Ánh mặt trời lên cao, rồi trời chiều lại đến, hình thành nên một tầng mây như thể đang bốc cháy.
Triệu Phụ Vân vẫy tay, Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn một mực ở trên thần hỏa đã bay đến phía trên lòng tay hắn.
Hắn không trực tiếp đón lấy mà đặt trên bàn để nguội lại, rồi dò xét cẩn thận qua. Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn nguyên bản đen kịt đã lộ ra một chút ánh sáng đỏ, là phù văn do pháp lực của hắn ngưng kết thành, như thể cả bầu trời đêm tối có từng đốm từng đốm sao đỏ vàng lấp lánh.
Hắn cầm lên nhìn, cảm thấy đặc biệt đẹp, ý niệm trong đầu khẽ động, vòng tròn trước mặt lóe sáng, đột nhiên mở rộng ra. Triệu Phụ Vân khẽ vươn tay, cái vòng đã đeo lên cổ tay hắn. Nhìn từ xa nó như một chiếc vòng tay màu đen có điểm điểm ánh sáng đỏ vàng kim, hắn xuôi tay thả xuống thì đã được giấu dưới ống tay áo rồi.
Trong lòng hắn đầy vui vẻ, còn nghĩ thầm: "Mặc kệ trước đó ngươi tên là gì, hiện tại gọi là Nguyên Từ Hồng Quang hoàn đi."
Đột nhiên có một tràng bước chân đi tới, cửa nhà bị gõ vang, hắn phất tay mở cánh cửa ra.
Là hai người mặc quần áo nha dịch, đều là Triệu Phụ Vân chưa từng gặp qua. Nhưng sau khi hai người đi vào, đều hành lễ với Triệu Phụ Vân, một người nói: "Bái kiến giáo dụ đại nhân."
Triệu Phụ Vân hơi nghi hoặc hỏi: "Các ngươi tới tìm ta, có chuyện gì sao?"
"Giáo dụ đại nhân, mấy ngày gần đây có giáo đồ Tà Thần trong thành giết người, chúng ta muốn thỉnh giáo dụ đại nhân hỗ trợ tìm bắt." Người dẫn đầu nói.
"Ngươi tên là gì?" Triệu Phụ Vân hỏi. Hắn không biết vì sao đối phương lại đến tìm mình, bởi mình đến từ núi Thiên Đô, hơn nữa chỉ là một giáo dụ trong thành mà thôi.
"Tại hạ là Nhạc Tử Nhân, khẩn cầu giáo dụ đại nhân cho phép chư vị đạo sư Đạo Tử viện tham dự tuần tra ban đêm. Mấy ngày gần đây đã có hơn ba mươi người chết, lòng người trong thành đều bàng hoàng."
"Hơn ba mươi người?" Triệu Phụ Vân có chút kinh ngạc, lại hỏi: "Sao lại tới tìm ta?"
"Bởi vì..." Nhạc Tử Nhân thoáng chần chừ, mới nói: "Bởi vì tất cả tu sĩ thế gia đều đã lui về nhà, không còn đảm nhiệm chức vụ trong nha môn. Bọn họ nói nếu núi Thiên Đô đã giết chết Tri Phủ Quảng Nguyên thì để các ngươi chịu trách nhiệm toàn bộ phủ Quảng Nguyên đi."
Triệu Phụ Vân nhíu mày. Hắn không khỏi nghĩ chẳng lẽ trên núi đã tính tới tình huống này, nên mới phái hơn mười đệ tử Huyền Quang từ trong núi đến sao.
Triệu Phụ Vân biết rõ mục đích trên núi rồi, cũng không cự tuyệt, dù hắn cảm thấy đây chính là thủ đoạn của những thế gia bên trong bản thành.
Hắn bảo vị Nhạc Tử Nhân này trở về đợi, chờ mình hỏi qua ý kiến của chư vị đạo tử Đạo Tử viện rồi quyết định.
Nhạc Tử Nhân rời đi, Triệu Phụ Vân bèn đi tới Đạo Tử viện, triệu tập mọi người hỏi xem lúc bọn họ đến, trong núi có mệnh lệnh nào khác nữa không.
"Hồi sư huynh, trong núi không nói đến những nhiệm vụ khác, chỉ nói chúng ta tới đây đều tuân theo mệnh lệnh của sư huynh." Lữ Dương đáp.
Triệu Phụ Vân nghe xong, trầm ngâm trong chốc lát nói: "Hôm nay đầu giờ Dậu có bộ đầu trong nha môn tới tìm ta, nói tà ma không ngừng giết người trong thành, mà người của thế gia đều rút khỏi nha môn cả rồi nên y muốn thỉnh mọi người buổi tối có thể tham gia tuần tra và phá án được không, ý các ngươi thế nào?"
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn nhau, trầm mặc. Mọi người đều biết mâu thuẫn giữa núi Thiên Đô và thế gia trong thành này, e sợ sẽ bị rơi vào cạm bẫy các loại.
Phải biết rằng trong thiên hạ có Chư Thiên thần thánh, cũng có khủng bố tà ác tương tự tồn tại.
Những thứ tà ma kia không lương thiện gì, được người tế tự, có thể được gọi là Tà Thần. Cho nên tất cả mọi người đều rất thận trọng.