Chương 4
Tiểu thuyết của Lâm Phong không những giúp Dư Vĩ hiểu thêm về cậu, mà còn giúp Dư Vĩ nhận thức đầy đủ hơn về tâm lý giới tính của lớp thanh niên trong độ tuổi Lâm Phong; đồng thời nó cũng ảnh hưởng đến cuộc sống và nội tâm Dư Vĩ, đặc biệt là những suy nghĩ được Lâm Phong thể hiện trong đó. Dư Vĩ còn đọc được một số bài viết trên mạng, có rất nhiều bài viết về các vấn đề thuộc lĩnh vực tâm lý, đặc biệt là về cuộc sống riêng tư. Trong tiểu thuyết Thời đại sống thử, tác giả đã mô tả cảnh sống chung của mình với bạn gái thời đại học. Trong bài viết Chuyện tình một đêm, tác giả thuật lại mình đã trải qua đêm đó như thế nào. Còn trong tiểu thuyết Đàn cầm, tác giả kể chuyện một nam sinh học nhạc đã yêu cô giáo dạy thanh nhạc của mình, nhưng cô giáo dạy thanh nhạc lại yêu chồng, tâm lý cậu sinh viên biến đổi nhiều; cuối cùng không những làm hỏng cuộc đời mình, mà còn làm tan nát cả một gia đình. Ngoài ra có một số bài viết đơn giản, chủ yếu trút bày những ham muốn tức thời nhưng cũng rất thú vị, mặc dù thô tục nhưng vô cùng chân thực. Một cuốn tiểu thuyết có tên là Thời đại học đã miêu tả hết sức lộ liễu tâm lý tình dục của một sinh viên đại học. Dư Vĩ cảm thấy mạng Internet thật đáng sợ, chỉ cần mở ra là dường như có thể thâm nhập vào cơ thể con người, nhìn thấu mọi cái xấu xa của con người. Trước kia người ta chỉ viết về những cái đẹp, còn nay, dường như mạng chỉ chuyên viết về những cái xấu xa.
Sau đó Con Một gửi mấy lá thư cho Dư Vĩ. Dư Vĩ muốn cô cho anh biết tên thật của cô, hoặc có thể gặp mặt nói chuyện, nhưng hình như Con Một không muốn cho anh biết lai lịch thật của mình. Dư Vĩ cũng đành chịu. Trong thư anh đã kể ra những kinh nghiệm lâm sàng khi anh còn ở nước ngoài; anh nói với cô rằng, tìm ra lối thoát được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cô, không ai có thể giúp cô được.
Còn Yêu Thật Lòng thì ngày nào cũng gửi thư cho Dư Vĩ. Một hôm bỗng ngừng bặt mọi tin tức, ba ngày liền Dư Vĩ không nhận được email nào của cô. Đến ngày thứ tư, anh nghe tin có một cô gái nhảy lầu tự tử vì thất tình nhưng không thành, bại liệt toàn thân. Dư Vĩ giật mình, anh đoán cô sinh viên đó có thể là Yêu Thật Lòng. Sau này, anh không còn nhận được thư của cô nữa. Dư Vĩ nghĩ, chắc chắn là cô ấy. Anh không ngờ khả năng chịu đựng của sinh viên lại kém thế; kém hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Sự việc này khiến Dư Vĩ không thể đọc cuốn tiểu thuyết của Lâm Phong với tâm trạng thanh thản như trước được ‐ trong khi đây lại là điều tối kị khi đọc tiểu thuyết. Anh theo dõi tiếp câu chuyện với một tâm trạng khác thường.
Ngày 5 tháng 3 năm 1997. Nắng.
Dường như mỗi lần kì nghỉ đến đều báo hiệu một sự thay đổi.
Mã Phi đã có người yêu mới, một cô ca sĩ. Cậu ta hầu như không sống ở ký túc nữa. Cô ca sĩ đó từng phát hành hai album, có ảnh hưởng khá lớn trong nước. Hằng ngày cô ta đều lái xe đến đón Mã Phi. Nghe Mã Phi kể, cô ta sống trong một biệt thự ngoại ô.
Giai cấp trung lưu cũng ít đá bóng hơn, người nào người nấy đều tập trung phục vụ bạn gái. Buổi trưa, họ về phòng rất sớm, cầm cặp lồng đến nhà ăn ăn cơm với người yêu. Tối đến, hôm thì họ qua đêm trong giảng đường, hôm lại qua đêm ở rạp chiếu phim và phòng chiếu video. Trưởng lão gầy phe Tiêu dao cũng đã có bạn gái. Ngay cả Giai cấp vô sản trầm lặng, ít nói cũng ngày ngày viết thư tình một cách đều đặn, hóa ra cậu ta vẫn liên hệ thường xuyên với cô bạn gái hồi cấp ba ‐ hiện đang làm thư ký cho ông sếp của một công ty. Nghe giọng cậu ta thì thấy hình như người ta cũng không mặn mà lắm, nhưng cậu vẫn không chịu bỏ cuộc. Hiện giờ chỉ có tôi và Trưởng lão béo phe Tiêu dao là chưa có người yêu, cả ngày chẳng biết đi đâu, đành phải lên thư viện. Thư viện là đại dương để tôi đặt bao dấu hỏi, tôi miệt mài mò chiếc kim đầy ý nghĩa ở đó.
Mọi người, kể cả lúc ngủ, cũng khó gặp nhau; trên giảng đường lại càng khó gặp hơn. Mã Phi càng ngày càng ít đi học. Cậu ta cho Trình Nhất Đào máy nhắn tin, còn mình thì đổi sang điện thoại di động. Vừa tan học, di động của cậu đã đổ chuông. Thỉnh thoảng gặp cậu ta, thấy cậu ta không còn phong độ như trước. Giường cậu ta thường xuyên để trống, điều này đã tạo điều kiện thuận lợi cho phe Tiêu dao vì đồng hương của phe này đông, có lúc chuyện trò đến rất khuya liền ngủ luôn ở đó, không về nữa.
Ngày 7 tháng 3. Nắng.
Mai là ngày Quốc tế Phụ nữ. Trong giờ học Giáo dục phẩm chất đạo đức ‐ tư tưởng, Bí thư Đoàn đưa ra câu hỏi: Sinh viên có nên yêu hay không? Mọi người cười đau cả bụng. Sinh viên ngồi dưới chê ông thầy cổ lỗ sĩ. Ông thầy cao hứng giảng, giảng mãi, giảng mãi, rồi chợt hỏi cô sinh viên xinh xắn Tiểu Ngọc:
“Tôi muốn hỏi quan điểm của em về tình yêu và hôn nhân?”
“Tình yêu là tình yêu, hôn nhân là hôn nhân, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Em thấy câu: “Tình yêu là cơ sở của hôn nhân” đúng hay sai?”
“Không đúng. Có những cuộc hôn nhân không cần tình yêu. Cũng có nghĩa là em yêu một người nhưng không nhất thiết phải lấy anh ta.”
Bí thư Chi đoàn đứng như trời trồng trên bục giảng. Lúc này, một sinh viên đứng dậy nói:
“Em cho rằng câu hỏi đã quá lỗi thời, nó thuộc phạm trù những năm 1980, nên đổi sang câu khác, đại loại như: “Sinh viên có thể sống thử hay không?”, hoặc “Sinh viên có thể kết hôn hay không?”
Tất cả mọi người vỗ tay tán thưởng. Tôi không vỗ tay. Tôi cảm thấy mình giống sinh viên những năm 1980; có lẽ tôi là sinh viên còn sót lại của thập kỷ tám mươi.
Ngày 14 tháng 3. Nắng.
Lại đến thời gian phải học chính trị. Một người phụ nữ lạ tìm đến lớp tôi, giới thiệu là giáo viên Tâm lý học của trường, muốn làm một cuộc điều tra. Trước tiên, Bí thư Đoàn phát biểu vài câu, sau đó người phụ nữ trình bày với chúng tôi nội dung cần điều tra, liên quan đến vấn đề cuộc sống tình dục của sinh viên. Điều tra không ghi tên, sinh viên phải điền đúng tình hình thực tế. Tôi nhìn thấy trên đó thôi thì đủ mọi thứ. Ghê nhất là bắt mọi người phải điền mình đã từng có quan hệ tình dục hay chưa, quan hệ với mấy người. Càng đọc xuống phần sau, tôi càng thấy bất ngờ, lại còn có cả câu hỏi liên quan đến học thuyết Freud, hỏi có nằm mơ có quan hệ với mẹ mình hay không.
Mắt tôi nhòe đi, tôi có cảm giác như mấy chục đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi không dám điền, đành điền qua loa một mạch cho hết rồi hoang mang rời khỏi giảng đường.
Tối đến, Trình Nhất Đào báo cho chúng tôi một kết quả thật kinh ngạc: Điều tra cho thấy, có một nửa sinh viên nam và hơn hai phần ba sinh viên nữ từng có quan hệ tình dục. Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán chuyện này; trước tiên điều tra trong phòng xem ai còn là trai tân. Trước đây có lần mọi người điều tra ai đã mất trinh, lần này lại đổi thành ai là trai tân. Chắc là chỉ còn mình tôi. Nhưng bọn họ vẫn không tin. Cuối cùng, Trưởng lão gầy phe Tiêu dao hỏi:
“Mấy ông thử nói xem, lớp mình ai còn là gái trinh?”
“Làm sao ông biết người ta có còn là gái trinh hay không?” Trình Nhất Đào chế giễu.
Hai người của phe Tiêu dao liền nói, dáng đi của gái mất trinh không giống với gái còn trinh. Sau đó bọn họ bắt đầu điểm mặt từng người. Tiểu Ngọc là người đầu tiên bị loại khỏi danh sách, không cần phải nói đến khoảng cách giữa hai chân cô ấy, chỉ cần nhìn vào máy nhắn tin của cô ấy là đã thấy rõ vấn đề. Cuối cùng, Trần Mai cũng bị liệt vào danh sách đó, vì Trần Mai từ nhỏ phải đi lại trên đường đồi núi, chân hơi cong. Điều này đã trở thành lí do thất thân của cô ấy.
Đêm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Có lẽ tất cả bọn họ đều đã có người yêu, chỉ còn tôi vẫn là trai tân. Từ trước đến nay người ta đều tự hào vì mình còn trinh, hôm nay, không ngờ nó đã khiến tôi tự ti đến vậy.
Tôi không hiểu những người khác làm chuyện đó với con gái vào lúc nào, ở đâu, không hiểu tại sao trong lớp lại có nhiều con gái mất trinh đến thế. Trong đó có những người chưa bao giờ thấy có bạn trai.
Tôi nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp bán dưa hấu mùa hè năm nào, nhớ đến Lâm Miên. Không biết Lâm Miên và Mã Phi đã làm chuyện ấy chưa? Tôi vô cùng căm thù đôi trai gái đáng ghét đó.
Ngày 20 tháng 3. Nắng.
Đã có điểm thi môn ngoại ngữ. Hai người phe Giai cấp trung lưu đã qua được cấp bốn, còn tôi thì qua cấp sáu.
Thời gian còn lại không biết làm gì, đành phải đi thư viện. May mà bắt đầu từ học kì này, thư viện của trường có nhiều cải tiến, có một số phòng mở cửa suốt hai mươi tư giờ, một số mở cửa từ tám giờ sáng đến tận mười một giờ đêm, thành ra tôi bỗng có một nơi trú ngụ lí tưởng.
Sáng dậy, trước hết là lên giảng đường; khi không có giờ tôi liền sang thư viện. Nhiều lúc trưa cũng không về, đến tận mười một giờ đêm mới về phòng. Không biết người khác học Triết học như thế nào, còn tôi càng đọc nhiều sách Triết học lại càng thấy cuộc đời vô vị. Phòng lúc nào cũng thiếu người, hôm nay là phe Tiêu dao, ngày mai là Giai cấp trung lưu. Có lúc, ngay cả Giai cấp vô sản cũng không thấy mặt. Tôi là kẻ trung thành nhất với căn phòng.
Nghe nói Lâm Miên vẫn chưa qua được môn ngoại ngữ. Học kỳ này, hình như ánh mắt của Lâm Miên cũng hướng ra xã hội. Đợt mới vào học, nghe nói Lâm Miên làm trưởng phòng tiếp tân ở một khách sạn năm sao. Một tuần sau, một chiếc BMW xuất hiện ở trường. Lâm Miên bước từ trên xe xuống, tay cầm một chiếc ví da. Chiếc xe đó rời trường chưa được bao lâu, điện thoại trong ví da của Lâm Miên đã đổ chuông. Lâm Miên rút máy di động, vừa nói vừa cười bước vào khu sinh viên. Đúng lúc tan học.
Hôm nay, trong trường có dán một tờ thông báo, nói rằng trong thời gian tới, đài truyền hình thành phố sẽ tổ chức cuộc thi người đẹp, phần thưởng giải nhất là một vạn tệ.
Chúng tôi đều nghĩ Lâm Miên sẽ tham gia, và chắc chắn sẽ giành được giải nhất.
Ngày 1 tháng 4. Nắng.
Buổi trưa, Trình Nhất Đào quay về ký túc xá, thấy trên giường có một tờ giấy do Lâm Miên nhờ người đưa sang, nói muốn nhờ cậu giúp một việc. Trình Nhất Đào hỏi mọi người trong phòng, có người bảo là bạn bên phòng khác mang đến. Trên giấy nhắn buổi chiều gặp ở giảng đường nào đó.
Suốt buổi chiều, Trình Nhất Đào ngồi nghĩ tại sao Lâm Miên lại tìm mình. Cậu ta không ngủ trưa. Mọi người cũng không ngủ. Có người đưa ý kiến:
“Hay là Lâm Miên thích ông rồi?”
“Cô ta thích tớ, tớ thèm vào thích cô ta.” Trình Nhất Đào ra vẻ ta đây.
“Ông đừng để thành Mã Phi thứ hai đấy nhé.”
Mỗi người xen vào một câu khiến lòng dạ Trình Nhất Đào xốn xang. Buổi chiều không có giờ, Trình Nhất Đào đi khỏi, còn chúng tôi nằm xuống ngủ. Chúng tôi cũng đang tự hỏi, Lâm Miên tìm cậu ta làm gì?
Lúc này, cậu đưa tờ giấy ban sáng bước vào, hỏi Trình Nhất Đào đã đi chưa. Chúng tôi nói đi rồi. Cậu ta cười. Chúng tôi không hiểu, cậu ta nói:
“Hôm nay là ngày gì hả?”
Lúc này chúng tôi mới vỡ lẽ. Cá tháng Tư.
Tối đến, Trình Nhất Đào quay về mà không nói gì, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Trưởng lão gầy phe Tiêu dao hỏi cậu ta buổi chiều có gặp Lâm Miên không. Trình Nhất Đào vừa cười vừa chửi:
“Mẹ kiếp, không biết bố con thằng nào giở trò?” Trưởng lão gầy vẫn không chịu tha:
“Xem ra cậu vẫn rất có tình ý với Lâm Miên đấy chứ?”
“Ai có tình ý với cô ta?”
“Đừng vờ vịt nữa. Có một vẫn muốn có hai mà.”
Ngày 5 tháng 4. Nắng.
Nghe nói cuộc thi người đẹp sắp khai mạc, số nữ sinh đăng ký dự thi của trường Đại học Phương Bắc lên tới một trăm.
Điều mọi người quan tâm nhất là Lâm Miên có tham gia hay không. Một hôm, Gam xanh của Giai cấp trung lưu đã nắm bắt được thông tin qua bạn gái cậu ta. Hóa ra bạn thân của cô bạn gái cũng đăng ký dự thi, cô ấy đã nhìn thấy tên của Lâm Miên trong danh sách đăng ký.
Lúc này mọi người mới yên lòng. Lại sắp có một chủ đề hấp dẫn, một sự kiện tương lai để chờ đợi.
Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này hết sức vô vị.
Ngày 10 tháng 4. Nắng.
Sự vô vị đó thường xuất hiện khi tôi vừa tỉnh giấc. Mở mắt ra, tôi gặp ánh mặt trời rọi chiếu khắp phòng, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Tôi vội vàng ngồi dậy, tưởng chừng mình đã ngủ rất lâu, song nhìn quanh, mọi người vẫn đang say giấc, tôi dỏng tai lắng nghe, bên ngoài cũng rất im ắng. Rồi tôi thần người, vừa như suy nghĩ vừa như không. Cuộc đời không mục đích, buổi chiều nay lại càng không. Lỗ Tấn nói rất đúng: “Con người tỉnh dậy không có lối thoát là điều tất yếu.” Ông đã nhìn thấu được con người.
Có lẽ do ngủ quá lâu nên đầu hơi khó chịu, người rã rời; tôi lại nằm xuống. Tôi hồi tưởng thời gian học khí công với thầy Biên vào mùa đông năm ngoái. Hồi đó, sức khỏe tốt thật, thân thể dẻo dai, nhưng họ nói khó tin quá. Nghe nói năm nay vẫn tổ chức lớp, song rất nhiều người đã rút lui. Thầy Biên từng nói sẽ biểu diễn cho chúng tôi xem tiết mục vận khí công đốt giấy, tôi không được chứng kiến, nghe nói sau này thầy cũng không biểu diễn. Nhưng lớp học mà thầy tổ chức kiếm được rất nhiều tiền. Đấy là một nguyên nhân khiến tôi coi thường thầy. Một nguyên nhân khác là thầy Biên nói sắp đến ngày tận thế, thầy muốn cứu chúng tôi. Tôi nghĩ, nếu những kẻ có tâm lý bất bình thường như chúng tôi sống sót, còn những người khác, nhất là những cô gái như Lâm Miên mà cũng chết thì chúng tôi sống còn có nghĩa lí gì, thà chết cùng còn hơn! Nhưng thầy Biên cứ đòi cứu chúng tôi. Giáo sư dạy môn Văn nghệ học cũng không còn hứng thú với những trò khí công của họ; ông ca ngợi cuộc sống thế tục. Tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn làm siêu nhân.
Tôi cứ nằm trên giường suy nghĩ miên man, Giai cấp vô sản cũng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, cảm thấy ngày tận thế đã đến, rồi cậu ta lại từ từ nằm xuống, có lẽ cũng giống như tôi, khắp người bải hoải. Tiếp theo, những người khác lần lượt tỉnh giấc, sau đó lại nằm xuống. Cho đến khi có người ngáp một cái và bắt đầu nói chuyện, thế giới lại được khôi phục ý nghĩa của nó. Cuối cùng, tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại tôi và Giai cấp vô sản.
Cậu ta thở dài. Tôi cũng thở dài. Cậu ta hỏi: “Ông đang nghĩ gì vậy?”
Tôi liền kể cho cậu ta.
Cậu ta không cười mà nói bằng giọng nghiêm túc:
“Ôi, tôi mà nghĩ thấu được việc sau khi người ta chết thì tôi không buồn nữa.”
Hóa ra cậu ta luôn rầu rĩ vì câu hỏi này.
Ngày 12 tháng 4. Nắng.
Sau khi vào đại học, một suy nghĩ kỳ quái thường ám ảnh tôi. Cái gì cũng khác với tưởng tượng của tôi, tất cả đều mất đi ý nghĩa. Có lúc, đột nhiên tôi muốn tự tử. Tôi nghĩ, có lẽ tự tử sẽ chứng tỏ được ý nghĩa tồn tại của tôi. Đặc biệt là vào sáng Chủ nhật, tôi tỉnh giấc và phát hiện thấy trong phòng chẳng có ai, đúng vậy, ngay cả tôi cũng không còn tồn tại. Cái cảm giác cuộc đời thật vô nghĩa đó vô cùng mạnh mẽ, tôi liền nghĩ đến tự tử.
Tôi đã từng đọc rất nhiều bài bình luận và bài viết nói về chuyện nhà thơ tự tử. Những người đó giống như tôi, dường như đều mắc bệnh tâm lý, có các khuyết tật bẩm sinh, vì thế thường khác với người bình thường. Sự tự tử của họ là tất yếu, vì thế nên họ được đời đời sống mãi. Được đời đời sống mãi ư? Tôi thường tự hỏi mình. Họ biết là mình được đời đời sống mãi không?
Tôi đã từng nghe các buổi thuyết trình về Tâm lý học, tôi cũng biết ít nhất tôi mắc hai căn bệnh: chứng tự kỷ và chứng trầm cảm. Tôi thường buồn phiền vì chuyện này, nhưng tôi biết làm thế nào?
Ngày 15 tháng 4. Nắng.
Báo sáng ra ngày hôm nay đã đăng kết quả của cuộc thi người đẹp. Lâm Miên đầu đội vòng nguyệt quế, tay vẫy cao hoa tươi.
Cô ấy đã giành được thắng lợi.
Mọi người đều tranh nhau đọc tờ báo đó, cứ như là chưa bao giờ được gặp cô ấy vậy. Thực ra kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán. Lâm Miên bỗng nhiên trở thành minh tinh của trường. Nếu như trước kia mọi hành động của cô ấy đều khiến các “vệ sĩ” không hài lòng, thì hôm nay cô đã tìm được đồng minh là các phương tiện thông tin đại chúng. Tục ngữ nói, những lời bịp bợm được nói nhiều cũng trở thành chân lí. Những cái thuộc về trào lưu, thời thượng được tuyên truyền nhiều cũng trở thành chính thống.
Buổi tối, sau khi đã tắt đèn, Trưởng lão béo phe Tiêu dao nói:
“Ông thử nói xem, hiện giờ liệu tay xã hội đen hoặc tay giàu có nào đang tìm hiểu các thông tin về Lâm Miên nhỉ? Ví dụ, gia đình này, số đo ba vòng hoặc bạn trai cô nàng.”
“Nghe nói đàn bà lên giường nhiều thì eo sẽ to ra, không hiểu sao Lâm Miên lại chẳng thay đổi gì nhỉ?” Một cậu khác cũng tỏ vẻ trầm ngâm.
“Sao ông biết là không thay đổi? Ông đo rồi à?” Giai cấp trung lưu vặn lại.
Đêm đến, tôi lại mơ thấy được làm tình với Lâm Miên. Nửa đêm tỉnh giấc, giường lại ướt sũng một góc.
Ngày 20 tháng 4. Nắng.
Tối nay, có một nhà thơ đến thuyết trình, tôi đã đi dự. Ông ấy kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện thú vị của bản thân. Khi mới tốt nghiệp, ông được phân công về làm ở một huyện nhỏ. Hằng ngày ông đều lang thang trên đường. Một hôm, có một cô gái xinh đẹp đi lướt qua ông, ông gọi cô gái và nói thẳng với cô ấy rằng tôi thích em vì em quá đẹp. Cô gái nghĩ gã này là một tên lưu manh nên chẳng đoái hoài gì đến ông. Ông cứ đi theo cô gái, thấy cô bước vào khu vực toàn nhà cấp bốn. Ông định theo vào thì cô gái đã khóa cửa lại. Ông đứng cách đó không xa để đợi. Buổi trưa, người đi làm, tan ca đông nên phải mở cửa. Ông đi vào trong, đúng lúc nhìn thấy cô gái đó đang ăn cơm với gia đình. Ông bước đến và giới thiệu với bố cô gái mình là ai, làm việc ở đâu, tại sao lại có cảm tình với cô gái, và nói rằng mình không thể sống thiếu cô, muốn lấy cô làm vợ. Người nhà cô gái đều nghĩ ông bị mắc bệnh tâm thần, tìm cớ đuổi ông đi. Sau đó, hằng ngày, sau khi đi làm về, ông đều đứng đợi cô gái. Một tuần sau, cô gái đó thấy ông thú vị quá, bèn nói chuyện với ông. Sau đó không lâu, cô gái đem lòng yêu ông. Họ đã cưới nhau. Ông nói, con người luôn cần sự can đảm.
Buổi thuyết trình của nhà thơ đã tác động rất lớn đến tôi. Cái mà con người tôi thiếu nhất chính là sự can đảm.
Ngày 23 tháng 4. Nắng.
Buổi chiều, mọi người đều đang ngủ say. Tôi không ngủ mà ra đường lang thang. Một mình loanh quanh trên đường, cảm thấy thật lẻ loi, thê lương.
Tôi luôn có cảm giác mình đang đi ngược chiều; người đi đường đều vội vã tấp nập, dường như đang vội vã đi làm một việc gì đó hết sức cấp bách, khẩn trương. Tôi không quen người nào, cũng không có người nào quen tôi. Không cần phải tự ti vì bất cứ điều gì, không cần phải buồn khổ vì bất cứ điều gì. Tôi chính là tôi, một thằng tôi cô đơn và có thực. Tựa như cảnh quay trong phim. Người đi đường không liên quan gì đến tôi, cảnh phồn hoa trên đường không liên quan gì đến tôi, người hát rong kia không liên quan gì đến tôi, thế giới này không liên quan gì đến tôi. Tôi không cần phải quan tâm đến nhân loại, tôi chỉ quan tâm bản thân tôi. Trên con đường ồn ào náo nhiệt này, tôi lặng lẽ nhớ về quá khứ của mình, nhớ về những cô gái mà tôi thích.
Bất giác, tôi bước đến cổng trường Y, tôi đi lang thang vào trong. Hoa đinh hương bên đường đã nở, giống như một giấc mơ màu hồng phấn. Gió thổi nhè nhẹ, hương thơm dịu dàng như thiếu nữ len lỏi vào tận bên trong, khiến con người bỗng nhiên cảm nhận được một sự êm đềm vô bờ bến. Tôi không biết lúc mưa, dáng vẻ của đinh hương sẽ thế nào, chẳng biết có tiêu điều, lẻ loi như Đới Vọng Thư[1] miêu tả trong thơ của mình hay không. Ấn tượng của tôi về đinh hương là vẻ ngây thơ trong trắng, đôi mắt bí ẩn như trẻ con, tựa như con gái trong trí tưởng tượng của tôi. Đúng vậy, tựa như người con gái, lặng lẽ mà thẹn thùng, kiêu ngạo mà không vênh váo, hơi thở kì diệu và thánh thiện.
[1] : Đới Vọng Thư (1905 ‐ 1950), nhà thơ “dấn thân” của Trung Hoa, người đặt nền tảng cho thơ hiện đại Trung Quốc ‐ ND.
Một cô gái xinh đẹp đeo chiếc balô nhỏ bước đến. Cô bước thong thả không mục đích, tôi rất thích ánh mắt lơ đãng đó. Đột nhiên, lòng tôi xốn xang lạ thường; tôi muốn được hôn cô ấy, dù là bộ phận nào cũng được. Cảm giác đó thật mạnh mẽ, cao thượng, trong trắng. Trước kia tôi chỉ có những rung động ấy với Lâm Miên, nhưng nó lại không giống như Lâm Miên. Cô ấy sắp bước đến gần tôi. Tôi nhớ lại câu chuyện của nhà thơ nọ.
Tôi đón đường cô ấy rồi nói lớn:
“Bạn ơi, xin lỗi. Tớ muốn phiền bạn một việc, tớ, tớ, tớ...” Tôi không biết phải nói thế nào. Tôi không đủ can đảm để nói ra, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo của cô ấy. “Bạn định nhờ việc gì?” Chắc là cô ấy nhìn thấy vẻ ngại ngùng của tôi, thấy tôi không giống với bọn lưu manh.
Tôi cúi đầu cố gắng lấy hết can đảm, nhìn làn da trắng ngần và đôi chân đang đi đôi bốt ngắn của cô ấy rồi nói:
“Tớ muốn mượn tất của bạn.”
“Tại sao?” Cô gái nhìn vào tất của mình, lùi ra sau một bước theo bản năng.
“Em gái tớ từ quê lên thăm tớ, không có tất đi.” Tôi cũng không biết tại sao mình lại có thể nói dối tự nhiên đến vậy.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, tôi tiếp tục bịa:
“Nhà bọn tớ rất nghèo. Tiền tớ học đại học đều vay của họ hàng, tớ không có tiền mua tất cho em tớ. Nhưng em gái tớ lại nhìn thấy mọi người đi toàn tất đẹp, trời lại lạnh thế này.”
“Tôi không quen cậu.”
“Tớ cũng là sinh viên trường Y.”
“Tại sao không mượn người khác mà cứ đòi mượn tôi?”
“Hôm qua, từ xa em gái tớ đã nhìn thấy bạn, thấy tất của bạn là đẹp nhất, và thấy bạn rất... rất... rất xinh.” Mấy chữ cuối cùng tôi phải lấy hết sức bình sinh mới thốt ra được, nói nhỏ đến mức ngay cả tôi cũng không nghe thấy.
Cô ấy cười rồi nói: “Thôi được! Nhưng mà hơi hôi đấy. Cậu mang về bảo em gái giặt đi.”
Cô ấy quay người rồi cởi tất ra cho tôi, tôi nhìn thấy bàn chân nhỏ nhắn, đầy đặn đó. Tôi khát khao được hôn lên đó một cái. Bất giác tôi nhớ đến tiểu thuyết của Maupassant có nhân vật nam hôn lên vết chân và bàn chân của người phụ nữ mà anh ta yêu. Lần đầu tiên đọc, cảm thấy hơi ghê tởm; lần thứ hai nghĩ lại, thấy hơi khó hiểu, tại sao lại làm như vậy? Lần thứ ba nghĩ lại, cảm thấy vô vị; chắc chắn chỉ là tưởng tượng. Hôm nay nghĩ lại, cảm thấy chân thực và gần gũi làm sao!
Khi đưa tất cho tôi, mặt cô ấy đỏ bừng. Tôi vội vàng nắm chặt trong lòng bàn tay và nói lời cảm ơn. Cô ấy cười rồi bỏ đi, có vẻ như rất vui.
Tôi không ngờ mình lại to gan và có tài nói dối đến vậy. Thấy cô gái đã đi xa, tôi vội vàng quay về trường. Trên đường có một đoạn chỉ có ô tô, rất ít người đi bộ. Tôi lấy đôi tất sang trọng, xinh xắn đó ra để ngửi. Mùi thơm dịu nhẹ của cơ thể quyện với mùi mồ hôi khiến tôi suýt ngất. Đó là mùi thơm thực thụ của cô ấy.
Ngày 28 tháng 4. Nắng.
Trường tổ chức một cuộc thi khiêu vũ, nghe nói Lâm Miên cũng tham gia. Một nửa số người trong phòng tôi đã đi xem. Lâm Miên nhảy điệu Cha cha cha, chúng tôi không quen bạn nhảy của cô ấy, nghe nói là mời từ đoàn ca múa nhạc. Điệu nhảy đó tôi thường xem trên tivi, nhưng đây là lần đầu tiên được xem tận mắt. Thực ra là trước kia tôi không tham gia bất kỳ hoạt động nào.
Khỏi phải nói, Lâm Miên là cô gái thu hút khán giả nhất trong buổi hôm đó. Cặp chân trần dài, bờ vai tròn trĩnh, cặp mông uốn éo, vẻ cao ngạo và xinh đẹp, nụ cười lạnh lùng, chúm chím, thật cuốn hút vô cùng.
Có ai còn nhớ trước kia cô từng múa ballet chăng? Chắc chắn hồi đó nụ cười của cô không lạnh lùng như bây giờ.
Ngày 6 tháng 5. Nắng.
Sau đợt nghỉ, mái tóc Lâm Miên thay đổi. Cô nhuộm tóc.
Ngày 8 tháng 5. Nắng.
Hai hôm sau, trường lại có thêm một cô gái nữa nhuộm tóc. Bắt đầu từ hôm đó, trào lưu mới tràn vào trường học.
Ngày 10 tháng 5. Âm u.
Hôm nay làm được một bài thơ ngắn. Tôi không biết nên đặt tựa đề gì cho nó: Hình Thiên[2] sống lại hay Ca tụng can đảm, hay Tinh thần của nhành cỏ nhỏ?
[2] : Hình Thiên: nhân vật trong truyện thần thoại cổ của Trung Quốc, có tinh thần phản kháng mạnh mẽ ‐ ND.
Cuối cùng tôi đã được sống lại
Giữa mùa đông, trong vẻ trầm mặc đằng đẵng của mùa đông khốn khổ
Sau khi luật lệ nghiêm khắc chém vào sọ tôi
Trong nỗi thương nhớ ánh sáng đầy đau đớn ngày lại lặp ngày
Trong niềm tin phục thù mỗi lúc một dâng cao
Tôi đã sống lại
Tôi sống lại trên mảnh đất có luật pháp hà khắc
Lấy dao đẽo tạo nên sọ tôi
Lấy dao dựng nên cơ thể bé nhỏ của tôi
Tôi chỉ có một niềm tin
Tiến quân vào pháp luật hà khắc tự nhiên
Tiến quân vào bầu trời vời vợi hư vô
Kiếp trước tôi là nhành cỏ nhỏ
Kiếp này tôi là Hình Thiên
Kiếp sau tôi vẫn muốn làm một con dao nhọn.
Dư Vĩ không hiểu bài thơ này Lâm Phong viết là để ca ngợi sự can đảm của cậu hay thể hiện một niềm tin nào đó, tóm lại nó hơi lạ lùng, nhưng vẻ lạ lùng này đã khiến tiểu thuyết của Lâm Phong có thêm một sức mạnh mới. Trong cuốn tiểu thuyết viết dưới dạng nhật ký này, có rất nhiều bài thơ giống như thế. Chỉ có điều Dư Vĩ không hiểu, khi Lâm Phong viết những vần thơ này, có một số bài tuy mang tính triết lí, song chí khí của cậu rất mạnh mẽ, thậm chí hơi ngông cuồng; nhưng chỉ cần không làm thơ, chỉ cần viết những đoạn tự thuật là nhuệ khí đó của cậu lại chùn xuống. Có lúc, Dư Vĩ cảm thấy những bài thơ đó được Lâm Phong bổ sung vào sau, vì chúng có vẻ “đơn hình lẻ bóng”, lạc lõng trong cả cuốn tiểu thuyết.
Ngày 18 tháng 5. Nắng.
Lần đầu tiên đọc Lược truyện về Thẩm Tùng Văn, thấy Thẩm Tùng Văn viết rất nhiều thư tình cho cô gái mà ông yêu thương và cuối cùng đã có một kết cục tốt đẹp, lòng tôi thấy vô cùng cảm động. Tôi viết tặng Lâm Miên rất nhiều thơ. Sau đó tôi phát hiện ra rằng, những bài thơ này, tưởng là viết tặng Lâm Miên, nhưng thực ra lại là mượn Lâm Miên để viết về người tình trong mộng của tôi. Tôi không biết làm gì với những bài thơ đó, cũng không biết làm có hay hay không, càng không thể biết liệu Lâm Miên có cảm động trước những bài thơ này không.
Tôi thường gặp Lâm Miên trên đường và đứng từ xa ngắm cô. Mắt cô chỉ hơi nhướn lên, liếc tôi một cái rồi không thèm nhìn nữa. Tôi biết đối với cô, tôi là một kẻ quá bình thường; nếu cô ấy biết gia cảnh của tôi, e rằng ngay cả hàng ngũ những người bình thường cũng khó lọt vào. Gần đây cô ấy đã thay ít nhất hai cậu bạn trai. Hiện tại là một gã cao to, rắn rỏi, nghe nói hình như học khoa Thể dục thể thao. Mọi người trong phòng cũng thường xuyên bàn luận về cô ấy. Có người nói cô đùa cợt với đám đàn ông. Có người nói thực ra tố chất của cô rất kém, nhìn vào đám bạn trai của cô là thấy rất rõ, vì tố chất của bạn trai Lâm Miên mỗi ngày một kém cỏi hơn. Có người lại chửi thẳng cô là gái làm tiền, nói cái mà cô thay đổi không phải là tâm hồn của đàn ông mà là cơ thể đàn ông. Trong ký túc xá nam, bất kể bạn là ai, chỉ cần bị người khác bình luận là bạn có nguy cơ phải đối mặt với sự bới móc tàn khốc và những lời chửi rủa độc địa nhất. Tôi lẳng lặng nghe mà lòng đau nhói.
Thực lòng mà nói, tôi biết mình mãi mãi không bao giờ có được Lâm Miên. Cô ấy và tôi là hai mẫu người khác nhau. Cho dù cô ấy có yêu tôi thì tôi cũng không muốn. Tôi biết thân phận của mình. Việc cô ấy yêu người khác không ảnh hưởng đến chuyện tôi yêu cô ấy. Tôi cũng chưa bao giờ hận đám đàn ông đó. Tôi không biết mình yêu vẻ kiêu ngạo của cô hay yêu cơ thể kiều diễm của cô. Tôi không biết. Trong phòng, tôi là người rất ít nói. Thực tế là ở bất kì chỗ nào tôi cũng trầm lặng, ít nói cả. Tôi không thích thể hiện mình; và tôi biết, người khác cũng không muốn để tôi thể hiện. Tôi thích quan sát, thích đối thoại với chính mình. Đó cũng là một cách hưởng thụ. Giường của tôi nằm ở tầng trên, phía trong cùng; trong lúc người khác phát biểu ý kiến, tôi thường nằm trên đó, yên tĩnh lắng nghe, rồi tự phát biểu ý kiến với lòng mình. Tôi biết, họ cũng khinh thường tôi. Kể từ sau lần bố tôi đến đây, họ lại càng khinh miệt tôi hơn. Chỉ có hai cậu còn thông cảm với tôi, quan tâm hỏi han tôi nhiều thứ. Điều này khiến tôi càng trầm tư hơn.
Cứ tối đến, tôi lại một mình lên giảng đường. Bọn họ không bao giờ tự học, vì thế cũng rất ít tới đó. Trên giảng đường, tôi làm một việc có ý nghĩa nhất là viết ra những suy nghĩ trong lòng tôi, hoặc làm thơ tặng Lâm Miên.
Ngày 20 tháng 5. Nắng.
Thời tiết ngày càng ấm hơn. Sau khi trường tổ chức xong hội thao, các nữ sinh thi nhau trưng diện váy và khoe vóc dáng của họ. Chắc chắn Lâm Miên phải là người cầm đầu trong số đó. Cơ thể cô ấy luôn luôn làm say lòng con trai, khiến những gã dũng cảm tự cho mình là tài giỏi cũng phải khom lưng cúi đầu.
Trong trường chỗ nào cũng trồng đinh hương, mùa này hoa đinh hương còn rất thơm. Hương thơm của phương Bắc thường đến muộn. Buổi chiều, lúc trời chập choạng tối, Lâm Miên thường ăn mặc sành điệu và đi dạo cùng cậu bạn trai quanh trường để biểu diễn. Đây đã trở thành cảnh tượng quen thuộc của trường.
Tôi ngồi trước quảng trường của tòa nhà khoa Tự nhiên, tay cầm cuốn Ác hoa[3], ngày ngày chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Miên. Tôi không nhìn cậu người mẫu đó. Anh ta xuất hiện hay không không liên quan gì đến tôi. Điều quan trọng là tôi bắt buộc phải nhìn thấy Lâm Miên. Tôi không biết người khác có yêu thầm cô như tôi không? Mà hình như Lâm Miên cũng biết các ưu thế của mình. Cô không bao giờ che giấu sự kiêu ngạo; kể cả khi đi cùng bạn trai, cô vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng đó. Vì vậy, tôi biết, cô chưa yêu cậu người mẫu đi bên cạnh mình. Chẳng qua anh ta cũng chỉ làm nền để tôn thêm sự xinh đẹp và sang trọng của cô mà thôi. Cô mặc rất phong phanh, tháng Năm phương Bắc vẫn còn lạnh, nhưng cô không lạnh. Chiếc váy mỏng manh nhẹ bay trong gió, mọi người đi ngang qua đều không kìm nổi, phải quay lại ngắm cơ thể mê hồn của cô.
[3] : Tập thơ của Baudelaire ‐ ND.
Ngày 22 tháng 5. Nắng.
Tối qua, tôi nằm mơ gặp Lâm Miên. Một điều khiến tôi buồn cười là chúng tôi lại chơi với nhau từ nhỏ, gặp nhau tại vùng quê mà tôi đã từng sinh sống. Cảnh trong giấc mơ thật buồn cười. Rõ ràng là người lớn, vậy mà trong mơ lại như trẻ con. Cánh đồng xanh ngát, làng xóm hiện ra mờ ảo. Nhưng rồi bất giác chúng tôi lại quay về ngôi trường trung học ngày xưa. Cô ấy học cùng lớp với tôi, ngồi đằng trước tôi. Chúng tôi đang trong giờ tự học, lớp học ồn ào. Lâm Miên đi ra, đi vào mà chẳng coi ai ra gì; con trai trong lớp đều rất tôn sùng cô ấy. Tôi vẫn ngắm nhìn cô mà không nói câu nào. Sau đó, không hiểu tại sao lại chuyển sang cảnh khác. Chúng tôi đang chạy; nghe nói có loài vật nào đó biến thành vật giống cỗ máy đang tàn sát con người khắp nơi. Chúng tôi cố gắng chạy ra khỏi phòng học chật chội đó, mọi người xô đẩy nhau, giẫm đạp lên nhau mà chạy nhưng không sao thoát ra được. Tôi nhìn thấy Lâm Miên vẫn lạnh lùng đứng ở một góc như không liên quan gì đến việc này. Tôi rất muốn quay sang nói với cô, bảo cô chạy ngay ra ngoài, nếu không thì không kịp nữa. Nhưng tôi không có can đảm nói chuyện với cô.
Sau đó, tôi tỉnh dậy. Bây giờ đang là nửa đêm. Tôi đi vệ sinh, quay vào thì không ngủ được nữa. Tại sao gần đây toàn mơ thấy Lâm Miên? Không mong cô ấy yêu mình, không muốn lấy cô ấy, tại sao cứ nhớ nhung suốt ngày? Nhưng cũng không thể bảo mình không được nhớ. Thế giới này còn có người nào giống tôi không? Suy nghĩ liên miên một lúc, tôi lại ngủ thiếp đi. Lần này vẫn mơ thấy Lâm Miên. Trong hầu hết các giấc mơ, cô đều xuất hiện trong vũ điệu Cha cha cha, bộ ngực căng đầy, đôi chân tròn trịa, cặp mông tròn cong cong, rồi cả chiếc cổ cao kiêu kì nữa.
Ngày 23 tháng 5. Nắng.
Buổi chiều có giờ, tôi dậy muộn nên không đi học. Phòng chỉ còn lại mình tôi. Tôi lấy thơ viết tặng Lâm Miên ra đọc, thấy phần lớn đều rất hay. Đột nhiên tôi nảy ra một ý, gửi tất cả số thơ này cho Lâm Miên. Sau đó lại nghĩ, có lẽ mỗi ngày gửi một bài sẽ hay hơn.
Và thế là tôi đã dũng cảm gửi đi bài thơ đầu tiên nhưng không ký tên, cũng không ghi rõ địa chỉ cụ thể. Tôi không muốn để cô ấy biết đây là thơ tôi viết tặng, vì tôi chỉ yêu cô ấy, mà không cầu mong gì ở cô ấy cả.
Ngày 24 tháng 5. Nắng.
Hôm nay, tôi lại gửi bức thư thứ hai đi.
Ngày 15 tháng 6. Nắng.
Mấy hôm nay, dường như tôi muốn phát điên. Ngày nào tôi cũng gửi cho Lâm Miên một bài thơ, tổng cộng đã gửi mười sáu bài, tốn rất nhiều tiền cước bưu điện của tôi. Có mấy hôm tôi cố tình đợi bên đường, liếc nhìn vẻ mặt của Lâm Miên lúc đi qua tôi. Dường như cô chưa bao giờ thèm để ý đến tôi, thậm chí ngay cả một cái liếc cao ngạo cũng không bao giờ lướt qua tôi.
Tối đến, vừa về phòng, Trình Nhất Đào đã kể một chuyện hết sức kì lạ. Nói là mấy hôm trước, Lâm Miên gặp Bí thư Đoàn nói chuyện, nhờ bí mật tìm giúp cô một người. Nghe xong tim tôi đập mạnh. Trình Nhất Đào nói, Bí thư Đoàn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Lâm Miên, vì thế cũng thấy vô cùng phẫn nộ trước hành vi của kẻ giấu tên đó.
Nghe Trình Nhất Đào kể, Lâm Miên nhận được mười sáu bài thơ tình, nhưng tác giả không đề tên thật nên không biết là ai viết. Khi Lâm Miên nhận được bài thơ đầu tiên, cô cảm thấy rất nực cười, bèn đưa bài thơ đó cho bạn thân cùng phòng đọc, kết quả là mọi người trong phòng đều biết chuyện. Mấy ngày sau, ngày nào cũng nhận được một bài thơ, lại càng thích thú. Nhưng đến bài thơ thứ mười, cô muốn biết ai là người đã làm thơ. Một tuần sau, hằng ngày cô vẫn đều đặn nhận được một bài thơ, cô bắt đầu thấy đau đầu. Cô không biết người làm thơ tặng đó có mục đích gì, cũng không biết người này ở đâu. Đến ngày thứ mười bảy, đột nhiên cô không nhận được thơ tình nữa. Đến lúc này thì cô lại không thể chịu đựng nổi. Cô đến phòng chuyển phát thư và lên khoa kiểm tra, đều không có thư của cô. Mọi chuyện đã thay đổi. Vì không còn nhận được thơ tình nữa nên cô cứ đi đi lại lại trên con đường đến phòng chuyển phát thư. Ngày nào bạn bè cũng trêu cô khiến cô càng coi trọng chuyện này. Cô đọc đi đọc lại từng bài thơ, tất cả đều ca ngợi cô. Thơ viết rất hay, vừa ca ngợi vẻ đẹp của cơ thể cô lại vừa ca ngợi vẻ cao quý của cô. Hồi học cấp ba, cô đã nhận được thư tình của bạn trai trong lớp, nhưng không bao giờ cô đếm xỉa đến. Từ đó đến nay, cô chưa bao giờ nhận được nhiều thơ tình như vậy, mà lại đều do một người viết, điều này càng khiến cô thấy mình xinh đẹp. Cô nhớ đến chuyện đám bạn trai trong lớp đánh nhau vì cô, nhớ đến cả chuyện có cậu vì không được cô để ý nên đã viết thư dọa dẫm, sau đó bị cô giáo điều tra ra. Đó là một học sinh cá biệt. Càng nghĩ cô càng thấy sợ, sợ cậu ta tìm mấy tên lưu manh ngoài xã hội sỉ nhục và hủy hoại dung nhan của mình.
Lâm Miên càng nghĩ càng sợ, nhưng cô cũng biết, chắc chắn người viết những bài thơ này không phải là hạng người đó. Cô biết người này yêu cô vô cùng. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Lâm Miên đã chia tay với bạn trai. Bạn trai cô phao tin sẽ tìm ra bằng được thằng nhóc gửi thơ đó và cho một trận. Lại một tuần nữa trôi qua, Lâm Miên không nhận được bài thơ nào nữa; cô chờ đợi sự xuất hiện của chúng. Cô thích được người khác ca ngợi, cưng nựng. Những bài thơ này khiến giá trị của cô càng được nâng lên, khiến cô được khoác lên mình màu sắc huyền thoại. Giống như trong phim vậy, đầy vẻ bí ẩn và mạo hiểm. Cô thích được như vậy. Hằng ngày cô đều suy nghĩ về những bài thơ đó và tưởng tượng ra người sáng tác chúng. Cô lén đi kiểm tra nét bút của những người hay làm thơ trong lớp. Cô còn đọc lén cả thơ của các nhà thơ khá có tiếng trong trường, phong cách cũng không giống. Cô không biết làm thế nào để tìm ra người này. Đêm đến cô bắt đầu mất ngủ, ba đêm liền cô không chợp mắt được, cô cảm thấy mình như sắp phát điên. Phải tìm ra người này thì cô mới có thể yên tâm ngủ ngon, học hành và yêu bản thân mình được. Và cô cũng không muốn để bạn trai cũ của mình tìm ra người này vì muốn tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Cô không muốn để người này bị tổn thương.
Cuối cùng cô đã tìm đến phòng làm việc của Bí thư chi đoàn, hy vọng có thể tìm ra người ấy. Bí thư chi đoàn tìm nét bút của các sinh viên hay làm thơ để đối chiếu, cũng không phát hiện ra điều gì, vì những bài thơ đó được viết rất gọn gàng, còn bài tập hằng ngày học sinh nộp đều viết khá tháu. Rất khó tìm ra, vì thế câu chuyện càng được đồn đại nhiều hơn.
Tôi vừa sợ gã người mẫu cao to trả thù, sợ bị mất mặt trước đám sinh viên toàn khoa, thậm chí toàn trường nếu bị bại lộ; vừa sợ nếu Lâm Miên biết một gã nhỏ bé tầm thường như tôi mà dám gửi ngần ấy thơ cho cô thì sẽ làm tổn thương đến tôi.
Đám bạn cùng phòng coi đây là chuyện cười và tán gẫu suốt đêm. Có người ủng hộ hành động của tôi, bảo phải làm giảm đi vẻ kiêu ngạo của những cô gái như Lâm Miên; có người nói hành động này nhẫn tâm quá, đặc biệt là đối với một người tuyệt vời như thế; có người còn chửi tôi là một thằng hèn, làm bao nhiêu thơ như thế mà không dám xuất đầu lộ diện...
Tôi không dám nói câu nào. Tôi biết không có ai nghi ngờ tôi. Không ai biết tôi đang làm thơ; tôi chưa bao giờ đưa cho ai đọc thơ của mình. Không ai ngờ một con cóc như tôi lại đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng cứ nghĩ Lâm Miên mất ngủ vì chuyện này, tôi lại thấy mình có phần hơi quá đáng. Nhưng tôi cũng mừng thầm, cuối cùng đã được hả giận một phen.
Ngày 16 tháng 6. Nắng.
Trưa nay, tôi lại nhìn thấy Lâm Miên. Cô không hề thay đổi, vẫn một vẻ cao ngạo, lạnh lùng. Cô không muốn lộ vẻ yếu mềm trước kẻ sùng bái mình. Cô ấy mãi mãi là một Lâm Miên cao quý.
Tối đến, Trình Nhất Đào lại kể cho chúng tôi biết các thông tin bí mật về Lâm Miên. Nhà cô ấy ở Thiên Tân, tổ tiên là quý tộc Mãn Thanh, bố làm sếp, mẹ là giảng viên đại học. Hình như có một ông cậu là tỉ phú. Thế lực gia tộc rất mạnh. Có người liền hỏi, tại sao phải đến đây học đại học? Thấy bảo là không thi đỗ ở Thiên Tân, còn điểm chuẩn của khu vực này lại không cao lắm; vả lại trường Đại học Phương Bắc là trường nổi tiếng, phải cái địa điểm hơi hẻo lánh mà thôi.
Lòng tôi lại chùng xuống. Khoảng cách giữa hai chúng tôi quá lớn.
Nghe nói Lâm Miên vẫn đang tìm người làm thơ.
Ngày 18 tháng 6. Nắng.
Tôi viết hai câu bằng nét bút hết sức gọn gàng: “Đừng tìm nữa, tôi chỉ viết tặng em mấy bài thơ, không có mong muốn gì khác. Tôi sẽ không lộ diện đâu.”
Rồi tôi gửi đi.
Ngày 20 tháng 6. Nắng.
Tôi không ngờ thơ của tôi lại gây phiền hà cho Lâm Miên. Điều duy nhất tôi cảm thấy vui là đã đuổi được cậu bạn trai học hành kém cỏi của cô ấy đi.
Nhưng chuyện này bị đồn ầm ĩ trong khoa; các sinh viên làm thơ hay đều bị gọi đến phòng làm việc của Bí thư Đoàn để kiểm tra, nhưng không những không thu được kết quả gì mà càng khiến câu chuyện đậm thêm màu sắc huyền thoại, trở thành chủ điểm bàn luận của sinh viên khoa Văn. Đồng thời, chính vì điều này mà tất cả mọi người đều mong tìm ra tác giả. Mọi người đều chờ đợi diễn biến với tâm trạng hí hửng, nhưng câu chuyện vẫn chưa có hồi kết.
Tôi mãi mãi không dám nhận mình là người sáng tác những bài thơ đó. Tôi có một cái hòm gỗ ‐ vật hồi môn duy nhất của dì tôi. Khi tôi vào đại học, mọi người đều xách va li da, tôi không có, dì tôi liền tặng cái hòm này. Tôi giấu bản thảo trong hòm, sợ bị người khác phát hiện.
Không bao giờ Lâm Miên biết được bí mật này.
***
Hôm nay là buổi liên hoan chia tay của sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp. Từ chiều đã có người uống say khướt, loạng choạng đi lại trong sân trường, thỉnh thoảng còn có mấy cô sinh viên cầm chai bia. Nghe nói, tình hình xin việc năm nay rất khó khăn. Các doanh nghiệp nhà nước phần lớn không ổn; công ty liên doanh thì yêu cầu cao; còn các bộ, ban, ngành lại không dễ vào, rất nhiều sinh viên đến thời điểm này vẫn chưa tìm được việc.
Tối đến, trên dãy phòng của sinh viên sắp tốt nghiệp ồn ào tiếng chúc rượu. Hôm nay là ngày được uống thoải mái, cũng là ngày chia tay. Lúc ở bên nhau thì đều mong sớm được chia tay, đến ngày chia tay lại lưu luyến, bồi hồi. Mười một giờ đêm, đèn vừa tắt; mọi người bắt đầu xả ra những phiền muộn dồn nén trong bốn năm qua. Thoạt tiên là ném vỏ bia xuống dưới tầng, tiếp đó lại ném phích nước, ném tất cả những thứ muốn bỏ lại. Chẳng biết ai khởi đầu vụ đốt ga trải giường; chỉ lát sau, rất nhiều phòng đốt theo.
Khu chúng tôi cũng hưởng ứng phong trào.
Bên ký túc xá nữ còn sôi sục hơn, họ vừa gào thét vừa đốt ga trải giường.
Biết tin, lãnh đạo trường đến ngay hiện trường, lựa lời dập tắt cơn cuồng nhiệt này.
Tinh thần đó cũng tác động đến chúng tôi. Đêm ấy, chúng tôi khó khăn lắm mới chìm được vào giấc ngủ trong tiếng thở than, trong dự cảm bi quan về tương lai của mình.