← Quay lại trang sách

Chương 5

Ngày 10 tháng 7. Nắng.

Lại một kỳ nghỉ hè nữa đến. Tôi viết thư báo cho bố rằng tôi đã tìm được việc dạy thêm, cả hè có thể kiếm được ba trăm tệ, rất khả quan. Nếu tìm được một việc nữa thì sẽ kiếm được sáu trăm tệ, và tôi cũng có thể cho em trai tôi tiền. Bố không trả lời thư; thực ra bố tôi không biết trả lời thư.

Cả khu ký túc vắng tanh, vắng ngắt hệt như chạy nạn, chỗ nào cũng bừa bộn giấy vụn và rác rưởi như thể vừa bị ai bới tung lên. Chỉ còn lại mấy sinh viên tình cảnh thảm hại, tinh thần uể oải. Tôi ngồi bơ vơ trong gian phòng lộn xộn, lòng buồn vô hạn. Tôi không biết mình nên đi đâu, làm gì. Chỉ thấy buồn, rất buồn, buồn chỉ muốn chết. Tôi vội vàng chạy ra ngoài, chạy xuống khoảnh sân rộng phía dưới, hít một hơi thật sâu, sau đó lại buồn. Tôi không biết phải đi đâu. Tôi thấy cần phải tìm một người, dù chỉ để nói chuyện gẫu hay lang thang trên đường cũng được, phải tìm một người quen, nếu không nỗi cô đơn và chán chường này sẽ giết chết tôi mất.

Tôi tìm một hồi, không có người nào tôi quen cả. Thực ra là tôi rất muốn tìm một cô gái, một cô gái quen tôi nhưng không nhất thiết phải có quan hệ gì. Đến chỗ cô ấy nghỉ một lát những mong an ủi được trái tim hoang mang vì cô đơn của mình. Thế mà cuối cùng tôi đành đi lang thang với tâm trạng trống trải trong ngôi trường cũng vô cùng trống trải.

Tôi đi ra sân vận động, lẻ loi ngồi trên khán đài rộng mênh mông. Nỗi cô đơn của tôi quá lớn, nó cần một không gian rộng hơn sân vận động này rất nhiều, cần một không gian bao la như bầu trời, cần một khoảng không vô tận như vũ trụ để bao trùm lên nó. Lần đầu tiên tôi phát hiện thấy nó lớn như vậy, thực tế như vậy. Ai bảo tinh thần của con người là hư vô? Gian phòng ký túc xá chật hẹp đó suýt giam chết tôi. Giờ thì đã khá hơn. Tôi bình tĩnh lại. Nỗi cô đơn và lo sợ đó đã tan đi như khói bụi.

Tôi bỗng nhớ đến mẹ, nhớ em trai và dì tôi. Tôi thấy xấu hổ vì không về gặt lúa mạch giúp bố, thấy mình thật ích kỷ, ích kỷ đến nỗi ngay cả mình cũng chán ghét bản thân mình.

Dường như đau khổ cũng có trọng lượng. Trái tim như bị đè sắp nổ tung.

Đột nhiên tôi muốn khóc thật to. Nhưng khóc không thành tiếng, mà cũng chẳng có giọt nước mắt nào chảy ra.

Chỉ có trái tim tôi đang đớn đau, rỉ máu.

Ngày 15 tháng 7. Nắng.

Công việc dạy thêm mà tôi liên hệ gặp trục trặc. Bà chủ gọi điện thoại cho người gác cửa nói ông ngoại đứa trẻ mất đột ngột, cả gia đình họ phải về quê chịu tang, có lẽ ít nhất một tuần nữa mới quay lại.

Tôi đành phải đợi. Buổi chiều, tôi bắt chước thợ chuyên đi quét vôi ve viết một tấm biển, vì không tìm được bảng gỗ nên đành viết lên tấm bìa cứng lớn thông báo tìm việc. Tôi đứng đợi ở cổng chợ gần trường. Mọi người đều nhìn tôi với vẻ tò mò. Lúc đầu tôi còn hơi ngại ngùng, sau đó thì chẳng để ý nữa. Tôi lấy ra một quyển sách để đọc, mặc cho mọi người qua lại nhìn ngó. Cả buổi chiều không có khách hàng nào ghé thăm.

Ngày 16 tháng 7. Âm u.

Buổi trưa, tôi cầm tấm biển tìm việc đó đến chợ. Bốn giờ chiều, có một người phụ nữ bán rau đến hỏi tôi:

“Một tiếng bao nhiêu tiền?” “Tám tệ.”

Bà ta liếc tôi một hồi, hỏi: “Nhà cậu ở nông thôn à?”

“Vâng.” Đây là câu hỏi tôi không muốn trả lời nhất.

“Sao cậu không nói tiếng phổ thông?”

“Cháu... cháu...” Đây cũng là câu hỏi tôi thực sự không muốn nghe.

Bà ta lắc đầu bỏ đi. Tôi cúi đầu như người vừa phạm lỗi; khi tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt bà ta liếc đọc hàng chữ tôi viết. Ánh mắt đó thực sự khiến tôi giận dữ, nhưng tôi không có can đảm phẫn nộ.

Không có người nào ghé vào nữa.

Ngày 18 tháng 7. Âm u.

Mấy ngày sau đó, tôi gần như không còn đủ can đảm tìm việc dạy thêm nữa. Trước mắt tôi luôn hiện lên vẻ kỳ thị của người phụ nữ đó. Nhưng vì miếng cơm, tôi lại lấy mọi can đảm và đợi ở cổng chợ, nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Rất nhiều người nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, thậm chí có phần thương hại, còn có cả những nụ cười không hiểu vì lí do gì. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương sâu sắc, và khi sự tổn thương đã lên đến tột đỉnh thì chẳng cần phải quan tâm nữa. Tôi không còn để ý đến mọi người, chỉ chuyên tâm đọc sách của mình. Tôi nhìn thấy linh hồn tôi đang nằm trước cổng chợ trong tình trạng máu chảy ròng ròng, ông đi qua, bà đi lại, ai cũng muốn giẫm một chân lên đó, đạp những đôi chân bẩn thỉu thế tục lên đó với vẻ sung sướng, cho đến khi linh hồn tôi rên rỉ với giọng khản đặc, họ mới hả hê bỏ đi. Tôi cũng bước đến, chầm chậm giẫm lên vết thương đó và ra sức di chân, cho đến khi không còn tiếng gì phát ra nữa mới chịu thôi. Tôi nhìn thấy nó biến thành một tấm da, có thể khoác lên trên người, cũng có thể xoắn thành một sợi dây hay vò thành miếng giẻ lau, lau sạch nền xi măng mà tôi đang ngồi.

Chỉ còn lại hai hào. Tôi mong đứa trẻ đó nhanh chóng quay về, và tôi còn mong buổi chiều gặp được một người tốt bụng, thậm chí mong buổi chiều có được một món hời nào đó.

Tôi lại cầm tấm biển đi đến cổng chợ. Ba giờ chiều, đột nhiên xuất hiện một nhóm người mặc áo blu trắng bê bàn và bảng tuyên truyền đến. Hóa ra là kêu gọi mọi người hiến máu nhân đạo.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

Mặt trời lại chuẩn bị xuống núi. Vẫn không có người nào ghé thăm. Không còn hy vọng gì nữa. Tôi không có tiền gọi điện, nhưng tôi thầm nghĩ, chỉ cần gia đình nọ quay về là sẽ ổn thôi. Tôi có thể thế chấp món đồ gì đó cho chủ cửa hàng điện thoại. Tôi gọi điện thoại cho họ, hy vọng họ đã quay về, vẫn không thấy có người.

Tôi quay về ký túc xá. Đúng lúc đến giờ ăn cơm, nhưng tôi lấy gì để mua cơm?

Tôi đi đi lại lại, đột nhiên nhìn thấy một cậu đồng hương. Chúng tôi đã từng gặp nhau một lần. Tôi bước đến chỗ cậu ta.

Cậu ta nhìn tôi cười, gọi “đồng hương” từ xa.

Thấy vậy, tôi vô cùng phấn khởi. Hóa ra cậu ta vẫn còn nhớ tôi. Cậu ta nói:

“Này, ngại quá, đồng hương ạ. Tớ chỉ còn có hai tệ, cậu cho mượn hai mươi tệ đi. Tối nay tớ về nhà, mai sẽ gửi trả cậu.”

Tôi khóc dở mếu dở:

“Tớ cũng đang định vay tiền cậu đây. Tớ chẳng còn xu nào cả.”

“Có thể tìm người nào quen để vay tạm một ít được không? Tớ chẳng quen ai cả.” “Tớ cũng vậy.”

Chúng tôi đợi ở đó, hy vọng một người quen xuất hiện. Nghỉ hè người vắng, đợi một lúc mà chẳng thấy ai. Cậu ta bảo, mua một cái bánh màn thầu, ăn xong rồi tính. Tôi đã đói không thể chịu được nữa. Nửa cái bánh, không ăn thì thôi, ăn vào lại càng đói hơn. Làm thế nào bây giờ? Chúng tôi định cầm món đồ gì đó, ăn cho no bụng rồi tính tiếp. Tôi nghĩ một hồi, không có gì để cầm cả. Cậu ta có một cái radio.

Và thế là chúng tôi đi đến quán ăn ngoài cổng trường, mất một thời gian khá lâu mới thuyết phục được ông chủ cho cầm cái radio, đổi lại chúng tôi được hai bát cơm. Chúng tôi đều cảm thấy bữa cơm này sao mà ngon thế. Mặc dù nhà rất nghèo nhưng chưa bao giờ chúng tôi bị đói bụng. Nhà không còn gì ăn, có thể sang vay hàng xóm. Không ngờ bây giờ chúng tôi lại rơi vào tình cảnh này.

Ăn xong cơm, chúng tôi lại bắt đầu rầu rĩ. Không có tiền gọi điện, nhưng tôi vẫn gọi, vẫn không có người nhấc máy. Cậu ta trêu tôi nói:

“Làm thế nào hả đồng hương? Bọn mình, nhà không về được, bụng ăn không no, không đến mức phải đi bán máu chứ?”

Vừa nghe thấy vậy, tôi nói: “Cậu biết giá bán máu không?”

“Không biết, chắc chắn là không ít. Sức khỏe bọn mình tốt thế này, chỉ cần kiếm được ít tiền về nhà là tốt rồi.”

Ngày 19 tháng 7. Nắng.

Buổi sáng, tôi nghĩ ra một cách, đến làm thêm ở quán ăn để kiếm cơm, khi nào đi dạy thêm được sẽ thôi. Nhưng vừa sáng sớm, cậu đồng hương đã đến tìm tôi. Đúng là sức khỏe cậu ta rất tốt, thuộc type người khá bồng bột. Cậu ta rủ: “Đi bán máu đi!” Tôi nói, hay là mình làm thêm gì trước đã. Cậu ta nói, bao giờ mới kiếm được tiền về nhà. Cậu ta bảo đang rất sốt ruột, chuẩn bị đi bán máu, hỏi tôi có đi không.

Thấy hào hứng, tôi liền đi theo cậu ta.

Trưa đến, chúng tôi đã có tiền. Cậu bạn cũng không quay về ký túc nữa mà lên xe về nhà ngay. Sức khỏe của tôi có phần yếu hơn. Dù sao cũng có tiền, có thể cầm cự vài hôm.

Ngày 22 tháng 7. Nắng.

Trường mở rất nhiều lớp dạy thêm, sinh viên học hàm thụ cũng bắt đầu đăng ký nhập học. Trường nhộn nhịp hẳn lên.

Tối đến, tôi nhìn thấy rất nhiều nữ sinh ăn mặc thời trang đi lại trong trường để khoe vẻ đẹp cơ thể. Tự nhiên tôi cảm thấy hơi xao xuyến, nhớ đến người phụ nữ bán dưa hấu hè năm ngoái; nhớ đến cơ thể đầy đặn của chị ta, tôi thấy hơi hối hận vì sự nhát gan và rụt rè của mình.

Ô hô! Người xưa nói: “No cơm ấm cật dậm dật mọi nơi.” Thật là không sai. Mấy hôm trước, tại sao tôi không nhớ ra rằng trong tôi vẫn còn một cơn đói khác?

Ngày 23 tháng 7. Nắng.

Tôi nghi là gia đình kia cố tình từ chối tôi, nếu không đã qua mười mấy ngày sao vẫn không thấy về?

Tối đến, tôi lại gọi điện thoại. Không ngờ có người nhấc máy khiến tôi giật mình. Mười mấy ngày qua, ngày nào tôi cũng gọi điện, tôi đã quen với việc không có người nhấc máy. Giờ có người nhấc điện thoại, tự nhiên tôi lại không biết nói gì với họ.

Đó là chị chủ, chị ấy bảo tôi mai đến nhà. Tôi vô cùng phấn khởi.

Ngày 24 tháng 7. Nắng.

Tôi dậy rất sớm, ngồi ô tô hơn một tiếng đồng hồ mới đến được nhà chị.

Nhà chị ấy ở Cục Đường sắt. Nhà chỉ có chị và cậu con trai mười tuổi. Trông chị còn rất trẻ, chỉ tầm hai tư, hai lăm tuổi; nhưng chị bảo với tôi đã hơn ba mươi. Tôi thầm nghĩ, chứ sao, con trai đã mười tuổi rồi còn gì. Chị ấy cũng nhìn tôi từ đầu đến chân khiến tôi mất tự nhiên. Nhìn đôi giày của mình bám đầy bụi, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chị ấy rót cho tôi cốc nước, bảo tôi ngồi xuống. Tôi lắp bắp nói tôi đã đợi họ mười mấy ngày rồi, không dám về nhà. Vừa nghe thấy vậy, chị ấy liền hỏi tôi:

“Cả kỳ nghỉ em không về nhà à?” “Em định sẽ như vậy.”

“Lần trước em nói em học môn gì tốt?” “Tiếng Anh và Văn.”

“Môn Toán thì sao?”

“Trước khi vào đại học, môn Toán của em luôn đứng ở tốp đầu của lớp.” “Thế thì tốt!”

Chúng tôi bàn bạc sẽ dạy môn tiếng Anh và Toán cho con trai chị ấy. Chị ấy nói với tôi chị rất bận, chồng chị đi làm ăn, quanh năm phải xa nhà. Lần này chồng chị từ quê đi thẳng đến nơi làm ăn, chắc phải một thời gian nữa mới về nhà. Vì thế chị ấy có kế hoạch mới, muốn tôi ban ngày trông nom con trai cho chị, có thể dạy thêm, cũng có thể đưa cậu ta đi chơi. Tôi hơi chần chừ, tôi vẫn muốn tìm một công việc dạy thêm khác. Chị ấy rất hiểu những suy nghĩ của tôi, nói thẳng mỗi ngày sẽ trả tôi ba mươi tệ. Vừa nghe thấy vậy, tôi vô cùng phấn khởi, bèn nhận lời ngay. Chị ấy hỏi tôi có biết nấu cơm không. Tôi nói không biết. Chị ấy bảo, nếu chị ấy bận không về được thì đưa con chị ra ngoài ăn cơm.

Con trai chị ấy không những kém thông minh mà còn rất lười học, vừa nhìn là tôi đã biết. Cậu ta tên là Linh Linh. Chị ấy đặt tên đó. Tôi cười với cậu ta bằng vẻ thân thiện; dường như cậu ta không thích tôi, chỉ nhìn tôi và gọi một câu cho phải đạo “Thầy Lâm”, rồi không thèm liếc tôi cái nào nữa. Cậu ta không nói chuyện với chúng tôi. Khi tôi và bà mẹ nói chuyện, cậu ta làm việc riêng của mình. Trông cậu ta cũng rất say sưa.

Buổi trưa, chị ấy giữ tôi ở lại ăn cơm, tôi thấy ngại nhưng không còn cách nào khác. Tôi không thể quay về trường vì theo kế hoạch thì buổi chiều tôi sẽ dạy con chị học; chiều chị ấy cũng phải đi làm. Tôi chưa bao giờ ngồi riêng với phụ nữ ‐ mặc dù có mặt Linh Linh nhưng tôi thấy cậu ta chỉ mải mê với việc riêng của mình chứ không chịu ngồi yên ăn cơm; hơn nữa cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tôi hơi đỏ mặt, cầm đũa cũng không chắc.

Tên chị là Nghiêm Trâm, một cái tên bình thường, mọi người đều gọi chị là Trâm. Chị ấy cũng bảo tôi gọi là chị Trâm, nhưng tôi không sao nói được. Chị ấy đúng là con người của xã hội, ăn mặc rất đúng mốt, hằng ngày đều trang điểm nhẹ. Chị vốn xinh xắn, dáng cũng đẹp, chỉ có điều ăn nói rất thô; thành thử con người có vẻ thô tục. Chị là nhân viên bán hàng. Ngôn ngữ, cử chỉ của chị ấy khiến tôi tự tin hơn rất nhiều. Vừa ăn cơm chị ấy vừa kể với tôi, ngày trước chỉ ham chơi, lang thang với đám con trai, không quan tâm đến học hành, giờ mới ra nông nỗi này. Chị ấy không muốn để con trai cũng bị như thế. Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng, trong mắt chị ấy, tôi cũng có một địa vị nhất định, tôi bỗng nói năng rõ ràng, tự nhiên hơn. Linh hồn bị đè bẹp ở cổng chợ bắt đầu lặng lẽ sống lại.

Ăn cơm xong, Linh Linh đòi đi chơi. Đúng lúc tôi cũng muốn xuống đường đi loanh quanh. Tôi sợ ngồi một mình với phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ xinh đẹp.

Ngày 27 tháng 7. Nắng.

Thực ra là tôi làm giúp việc. Ban ngày chị rất ít về nhà. Buổi trưa, tôi và Linh Linh ăn cơm ở ngoài. Tôi muốn tự nấu ăn, nhưng sợ nấu không ra gì, chị lại cười nên thôi. Chiều qua, chị về nhà rất sớm, nói siêu thị mất điện, không bán được hàng. Chị muốn mời tôi ăn tối, tôi nói tôi phải về. Chị không chịu. Tôi đành ở lại. Ăn xong cơm đã gần chín giờ, chị bảo:

“Hôm nay siêu thị ra quyết định, từ giờ trở đi chín rưỡi đóng cửa. Thế nên, em có thể ở lại cả tối để chăm sóc thằng bé nhà chị được không?”

Tôi rất khó xử. Không phải vì tôi không muốn mà thực sự là không dám ở. Cứ nghĩ đến việc ở nhà một người phụ nữ, tôi lại vô cùng sợ hãi. Chị nói:

“Hay là để chị tăng cho em thêm mấy tệ nữa?” Vừa nghe thấy vậy, tôi vội nói:

“Không, không, chị đã trả em rất nhiều rồi.

Chỉ có điều em thấy như thế không tiện lắm.”

“Không sao đâu, em cứ ngủ ở phòng con trai chị, nó sẽ ngủ với chị.”

Tôi đồng ý.

Đêm đến, tôi không tài nào ngủ được. Tôi suy nghĩ liên miên. Tôi nghĩ, nếu nửa đêm người phụ nữ xinh đẹp đó vào phòng tôi thì tôi phải làm thế nào? Tôi lại nhớ đến người phụ nữ bán dưa năm ngoái. Tôi cảm thấy họ giống nhau vô cùng.

Dưới tầng vẫn có tiếng người nói chuyện, hình như vòi nước nhà hàng xóm đang chảy ri rỉ. Tôi ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Ngày 29 tháng 7. Nắng.

Mấy ngày hôm nay, tôi đều kín đáo quan sát chị ấy. Phòng chị lúc nào cũng bừa bộn, chăn không bao giờ gấp. Chỉ có hôm tôi vừa đến là thấy gấp chăn, hôm sau cũng gấp chăn, nhưng đến ngày thứ ba không gấp nữa. Chị ấy nói vẻ ngại ngùng:

“Bận quá, gấp chăn cũng lười.” Tôi cười bảo:

“Có sao đâu. Ký túc xá bọn em có mấy cậu chẳng bao giờ gấp chăn, đến khi khoa chuẩn bị kiểm tra vệ sinh mới vội vàng gấp.”

“Bọn em là con trai, phụ nữ như bọn chị sinh ra là để làm những việc này.”

“Đấy là quan niệm cổ lỗ sĩ, giờ ai còn nghĩ thế nữa.”

“Ờ thì chị cũng chỉ nói vậy. Thực ra là do chị lười. Anh ấy chẳng mấy khi ở nhà, chị thì ngày nào cũng đi làm, Linh Linh đi học. Nhà ít khách, thành ra quen.”

“Không sao thật mà.”

Đúng thực tôi nghĩ không sao cả. Phụ nữ thường thích sạch sẽ, những người phụ nữ sạch sẽ đều có yêu cầu cao đối với đàn ông. Phụ nữ cứ lười một chút lại hay, như thế đàn ông sẽ thấy thoải mái hơn. Tôi còn phát hiện ra rằng người phụ nữ xinh đẹp mà hơi biếng nhác một chút mới hấp dẫn.

Sáng ra tôi dậy rất sớm, còn chị ấy thì không. Lúc chuông đồng hồ báo thức, tôi nghe thấy chị trở mình tắt chuông rồi lại ngủ tiếp. Khi tôi rửa mặt xong xuôi và bắt đầu đọc sách, tôi nghe chị đột nhiên choàng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, lê dép chạy vào nhà vệ sinh. Tiếng chị dội rửa trong nhà vệ sinh rất to làm tôi mất cả tự nhiên. Lúc ra cửa, chị mới sực nhớ ra là có một người đàn ông đang ở trong nhà, chị đỏ mặt cười, hỏi tôi vì sao dậy sớm như vậy. Tôi nói, dậy sớm tập thể dục quen rồi, không ngủ tiếp được. Chị ấy không nói gì nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc và trang điểm nhẹ nhàng. Khi thu dọn xong xuôi để chuẩn bị ra khỏi nhà, chị đã biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, hiện đại; vẻ uể oải lúc trước không còn nữa.

Chị ấy đi rồi, tôi vẫn còn chìm trong suy nghĩ. Cười một mình. Người phụ nữ này thú vị thật.

Ban ngày thỉnh thoảng chị ấy cũng gọi điện về, hỏi tôi và Linh Linh ăn cơm chưa v. v... Buổi tối, tầm chín giờ mười lăm, chị về đến nhà. Thấy chị khẽ ngâm nga bài hát đang được ưa thích ngoài hành lang, tôi không nén được cười. Phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn giống như còn con gái. Chị ấy mở cửa, thấy tôi đang đứng đón trước cửa, bèn cười với tôi. Chị ấy đặt túi xách xuống, ra nhà vệ sinh thay dép, rửa mặt, sau đó lấy ít đồ ăn vặt trong túi ra, mang thêm ít đồ uống trong tủ lạnh, gọi tôi ngồi xem tivi cùng. Lúc đầu chị còn giữ ý với tôi; ngồi một lát, chị bỏ dép ra và khoanh tròn chân trên ghế sofa. Chị ấy rất thích xem tivi. Chương trình nào chị cũng thích. Chị kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị của giới văn nghệ sĩ, kể về những diễn viên mà chị yêu thích, những cảnh trong phim truyền hình mà tôi không được xem. Tôi không thích xem tivi lắm, nhưng dần dần bị lây thói quen của chị, tôi gần tivi hơn nhiều.

Tối nay chương trình truyền hình chiếu bộ phim kể về một người giúp việc yêu ông chủ, chị xem rất chăm chú. Tôi cũng ngồi xem cùng. Đột nhiên, chị ấy nói:

“Em thấy đó, bọn đàn ông, sau khi làm chuyện đó với người giúp việc lại bỏ rơi người ta. Ôi, kiếp đàn bà! Ai bảo số phận phụ nữ đã được thay đổi nào?”

“Em thấy người giúp việc cũng không nên làm như vậy; chị ta đã đến làm việc cho nhà người ta thì phải biết không nên để nảy sinh chuyện tình cảm rắc rối với ông chủ chứ. Hơn nữa, một người giúp việc, trình độ văn hóa và địa vị xã hội thấp, làm sao ông chủ lấy làm vợ được?”

“Ừ!” Chị đồng tình. Dường như sực nhớ ra điều gì, một lúc lâu chúng tôi không nói thêm gì nữa. Mãi đến khi xem xong bộ phim truyền hình đó, chị mới cười hỏi:

“Em bảo, liệu có thể có tình yêu giữa anh giúp việc và bà chủ không?”

“Em không biết.” Nói xong, sực nghĩ đến mối quan hệ giữa tôi và chị, mặt tôi đỏ bừng.

Chị nhìn tôi cười và chuyển sang chủ đề khác:

“Ở trường em, thầy trò yêu nhau nhiều lắm phải không?”

“Vâng.”

“Có thành được không?”

“Cũng tùy. Nếu thầy giáo còn độc thân thì phần lớn đều thành. Nếu không thì khó nói lắm.”

“Có cô giáo nào yêu nam sinh viên không?” “Hình như chưa nghe nói bao giờ.”

“Thế không công bằng. Tại sao đàn ông thì được mà đàn bà lại không thấy nghe nói bao giờ?”

Đã gần mười hai giờ, chị bảo buồn ngủ. Chúng tôi ai về phòng nấy.

Ngày 30 tháng 7. Nắng.

Ở đây tôi chưa bao giờ cảm thấy tự ti. Có rất nhiều thứ chị ấy không bao giờ để ý, đặc biệt là tướng mạo đàn ông. Chị là người phụ nữ rất nhạy cảm và tinh tế khi đánh giá đàn ông. Và còn một điều là chị ấy lớn lên từ một gia đình vô cùng nghèo khổ nên chị không có thành kiến gì với xuất thân của tôi. Có thể nói, chúng tôi đều thông cảm cho nhau.

Ngày lại ngày, tôi cố gắng tận tâm chăm sóc Linh Linh, dạy Linh Linh học tiếng Anh. Lúc cậu ta chơi, tôi cũng chơi cùng cậu. Tôi phát hiện ra rằng, trong sâu thẳm tâm hồn, Linh Linh cũng có một nỗi cô đơn và tự ti sâu sắc. Cậu ta kể với tôi, hiện nay cậu ta có bốn người bạn ngồi cùng bàn, đều là con gái. Có một cô bạn rất xinh, cũng khá tốt với cậu, nhưng sau đó cô bạn này lại ngồi cùng bàn với cậu bạn khác. Linh Linh không thích các cô bạn còn lại. Cậu ta hỏi tôi có bạn gái ngồi cùng bàn không. Tôi nói, sinh viên bọn anh không có chỗ ngồi cố định, thế nên cũng không có bạn gái ngồi cùng bàn. Linh Linh nói bằng giọng ngây thơ: “Thế thì anh cũng không có bạn gái phải không?” Tôi cười và đáp không. Ngày nào chúng tôi cũng chuyện trò, tâm sự với nhau một lát. Mấy ngày sau, cậu ta gần như từ bỏ thái độ đối địch và trở nên thân thiện với tôi hơn. Cậu bắt đầu nói được mấy câu tiếng Anh đơn giản, bài tập cũng hoàn thành đúng thời hạn.

Trước những tiến bộ ấy, Nghiêm Trâm vô cùng phấn khởi. Chị nói, trước đây chị không biết phải làm gì với cậu con trai, ai ngờ chỉ mấy ngày mà tôi đã thay đổi được cậu ấy.

Hôm nay, Nghiêm Trâm về nhà và sốt sắng bảo:

“Phong à, em coi này, chị mua cho em chiếc quần soóc. Trời nóng thế này mà em toàn mặc quần dài, không thấy nóng à? Nào, mau thay ngay đi, để chị xem thế nào.”

Tôi đỏ mặt. Nhưng chị ấy vẫn bắt tôi phải thay. Trước đây tôi chưa bao giờ mặc quần soóc. Ở quê tôi, mùa hè trời không nóng lắm, không cần phải mặc quần đùi. Kể cả có nóng đi nữa thì người dân quê tôi cũng không có thói quen này. Chị đẩy tôi vào phòng rồi đóng cửa lại, bắt tôi thay quần. Tôi ngại ngần cởi quần dài ra. Trời ạ, chân tôi rất trắng – cũng do thường xuyên mặc quần dài nên không bắt nắng. Tôi xỏ lại quần dài, ra khỏi phòng và nói:

“Thôi chị ạ!”

“Không được, sao em lại vậy nhỉ. Hay là do chị mua không hợp? Chị thấy sinh viên bọn em đều mặc loại quần soóc đang mốt này mà.”

“Quần soóc đẹp lắm!” Tôi không muốn nói rằng tôi chưa bao giờ mặc quần soóc. Tôi sợ chị ấy khinh thường.

Chị ấy lại đẩy tôi vào phòng. Tôi đành phải mặc vào, mặt đỏ bừng đi ra. Chị ấy nhìn rồi nói: “Đẹp thế còn gì!”

Tôi đi vào định thay lại quần dài, chị trách:

“Sao em lại thế? Giờ em mặc luôn đi, đừng thay quần dài nữa. Thời tiết này, em không nóng à, chị còn thấy nóng thay cho em.”

Tôi nói, giọng ngại ngùng: “Da em trắng quá!”

“Chứ sao. Da em trắng thật đấy, trắng hơn cả da con gái, ha ha ha.”

Tôi đỏ bừng mặt, cả buổi tối xem tivi mà tâm trạng cứ để đâu đâu. Chị ấy cười phá lên:

“Thanh niên gì mà như con gái. Ai thích người như em hả?”

Ngày 31 tháng 7. Nắng.

Trời nóng không thể chịu nổi.

Đêm đến, tôi lại mất ngủ. Hình như chị ấy cũng không ngủ được.

Chị vào nhà tắm dội nước một hồi lâu, tôi đoán chị ấy đang tắm. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi.

Đột nhiên, chị ấy mở cửa bước ra. Tôi nín thở nghe tiếng bước chân của chị, thấy hình như chị ấy đang bước về phòng tôi. Tim tôi như ngừng đập.

Chị ấy đẩy thẳng cửa phòng tôi ra, tôi thót tim. Tôi đang nghĩ xem nên làm thế nào. Rồi nghe thấy tiếng chị nói:

“Phong à, không ngủ được thì tắm một cái, thấy dễ chịu hơn đấy.”

Tôi bảo vâng. Chị ấy đi về phòng mình. Tôi mới thấy yên tâm. Sau đó tôi nghĩ, sao chị lại biết tôi không ngủ được?

Ngày 1 tháng 8. Nắng.

Cơ thể lại bắt đầu rạo rực. Thật mạnh mẽ, đáng sợ.

Năm nay tôi cũng đã hai mươi, bằng tuổi ấy, ở quê tôi cũng vợ con cả rồi; còn tôi, chưa bao giờ được chạm vào một người con gái, nói gì đến việc chiêm ngưỡng thân thể họ. Tôi nhớ lại sự hoang mang của mình khi lần đầu tiên xem phim sex, nhớ đến Lâm Miên ‐ người con gái đầu tiên để lộ cơ thể mình trong cuộc đời tôi ‐ mặc dù cô ấy chỉ múa ballet, nhưng với tôi, dường như một chân trời bí mật đã hé mở.

Thời tiết mỗi ngày một nóng. Hơn chín giờ Linh Linh đã ngủ.

Mười giờ, Nghiêm Trâm về nhà với vẻ mệt mỏi. Tôi đang xem tivi. Chị ấy lại đi tắm. Tôi sợ âm thanh đó, tiếng nước chảy như làn roi quất lên da thịt tôi. Tôi bảo em ra ngoài đi loanh quanh. Chị ấy nói cẩn thận đấy, ở đây hơi lộn xộn.

Trên đường, rác bay tứ tung. Ban ngày, đây là chợ bán hàng, tối đến thành bãi rác. Nghe mấy học sinh nói, đây là khu vực lộn xộn nhất trong thành phố. Nói nó lộn xộn, không có nghĩa là nói trên đường nhiều rác, mà là có rất nhiều gái mại dâm. Mấy tối trước, tôi không ngủ được bèn đi ra đường ngó nghiêng. Đúng là có nhiều cô gái ăn mặc hở đang đứng trên đường, thỉnh thoảng có một vài người đàn ông đi đến, có người trêu ghẹo đùa cợt, có người lại đi theo nhau.

Tôi thấy hơi sợ. Đúng là có vài cô gái, nhưng tôi không biết đâu là gái bán hoa, đâu là người đang đợi người quen, hoặc đâu là người qua đường. Tôi cũng không dám nhìn họ, sợ họ bất ngờ túm tôi và nhét tôi vào bóng tối. Có cô nhìn tôi chằm chằm, tôi liếc cô ta một cái, rất già, cũng rất xấu. Tôi nghĩ, dẫu tôi có là gã đàn ông lắm tiền và rất hư hỏng thì cũng không thèm loại đàn bà đó. Tự nhiên tôi cảm thấy vô cùng căm ghét tình dục. Một thứ thật xấu xa!

Tôi không đi tiếp nữa.

Lúc quay về, Nghiêm Trâm vẫn đang tắm rửa. Tivi vẫn bật, tôi liền ngồi xuống xem.

Một lát sau. Chị đi ra, chiếc váy ngủ thùng thình. Đó là loại váy ngắn, để lộ cánh tay và đôi chân. Chị ngồi trên ghế sofa cạnh tôi, tán gẫu. Tôi không dám nhìn chị. Cứ nhìn chị là tôi lại không kìm được ý muốn nhìn chân chị. Chị nói với tôi, ở quãng đường này có rất nhiều cô gái đang hành nghề đó, tôi không nên tùy tiện chuyện trò với họ. Chị hỏi tôi vừa nãy ra ngoài có nhìn thấy không. Tôi bảo có, nhưng tôi cảm thấy ghê tởm. Đa số là người vùng khác đến đây thuê phòng để hành nghề mại dâm. Chị còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện khiến tôi thực sự kinh ngạc.

Sau đó nói đến chuyện của tôi. Chị hỏi tôi đã có bạn gái chưa, hỏi thăm tình hình gia đình tôi. Nói đến đây, tim tôi lại đau nhói. Sự tự ti còn nặng nề và tối tăm hơn cả ngọn núi. Vì trời quá nóng, chúng tôi liên tục lau mồ hôi. Chị ấy là người rất thú vị. Hình như chị ít khi có thành kiến với người khác, chị có thể nhìn nhận mọi người và mọi sự vật bằng thái độ khách quan nhất. Trong lúc nói chuyện, chị không ngừng ăn quà vặt và uống nước, nét mặt cũng rất linh hoạt. Có lúc chị ấy còn để lộ vẻ ngây thơ như trẻ con. Chị kể cho tôi nghe hồi bằng tuổi tôi, chị có mấy bạn trai, họ là những người như thế nào. Hồi đó, chị thích mạo hiểm. Đám bạn trai đó đều là những gã thích đánh nhau, vì chị mà dám vào sinh ra tử. Thế nên chị rất thích hai chữ “nghĩa khí”, động một tí lại nhắc đến nó. Chúng tôi nói chuyện đến tận hai giờ sáng. Chị nói: “Thôi thôi, ngày mai còn phải đi làm, đi ngủ thôi.”

Vẫn còn nóng quá. Vì uống quá nhiều nước nên tôi phải đi vệ sinh liên tục. Tôi trông thấy cửa phòng chị hé mở, chắc là do trời nóng quá. Đèn đường hắt vào phòng mờ mờ ảo ảo. Tôi không dám nhìn vào trong. Khoảng bốn giờ sáng, tôi lại đi vệ sinh, nghe thấy tiếng ngáy đều đặn của chị và Linh Linh, tôi bèn mạnh dạn nhìn trộm một cái. Linh Linh cởi trần nằm nghiêng ngủ, khăn đã đạp ra từ lâu. Chị không đắp gì, chỉ mặc chiếc váy ngắn đó. Vì trời quá nóng, có lẽ do trở mình nhiều, chiếc váy ngủ chỉ còn che nửa phần trên, nửa phần dưới đều lộ hết ra ngoài. Phần gợi cảm nhất của một người phụ nữ đang phơi bày ra trước mắt tôi.

Không nhìn thì thôi, nhìn thấy tôi lại không thể ngủ được nữa.

Ngày 2 tháng 8. Nắng.

Mấy tối liền, chúng tôi đều nói chuyện, rất tâm đầu ý hợp. Vẻ nhiệt tình không giấu giếm và những lời nói, cử chỉ của chị thực sự khiến tôi cảm động. Tôi trằn trọc mấy đêm liền, đành phải ngủ bù vào buổi trưa, đến đêm lại không ngủ được.

Ngày 3 tháng 8. Nắng.

Buổi sáng, tôi dậy rất sớm. Thực ra tôi hầu như không ngủ. Sau khi dậy, chị ấy nhìn vào mắt tôi rồi hỏi:

“Không ngủ được à?”

“Vâng.”

“Không ngủ được thì đi tắm, tắm xong là ngủ được.”

“Vâng. Tối nay em sẽ thử xem.”

Hôm nay, chị mang rất nhiều đồ đạc đi làm, một mình cầm không hết. Tôi bảo để tôi cầm giúp. Chị ấy do dự một lát rồi đồng ý.

Thực ra siêu thị mà chị ấy làm cách đây không xa lắm. Ngồi xe chỉ mười phút là đến. Chị đặt đồ xuống, bảo tôi quay về. Tôi nói một lúc nữa mới đến giờ dạy Linh Linh học, tôi muốn ngó nghiêng một lát. Chị nhanh nhẹn sắp xếp đồ đạc, vừa thu dọn vừa chào hỏi mọi người xung quanh. Chị là người nhiệt tình, xinh đẹp, hiển nhiên là lấy được thiện cảm của mọi người. Có mấy người đàn ông lúc đi ngang qua đều cười tươi với chị, tiện thể còn liếc tôi một cái. Tôi không được tự nhiên lắm. Có một người đàn ông đi đến, đúng lúc chị đang cúi người lấy đồ, ông ta liền vỗ vào mông chị, cười chào chị với vẻ bỉ ổi. Chị đứng dậy đá gã đó một cái rồi cũng cười đáp lễ. Bất ngờ chị quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt có phần phẫn nộ của tôi. Chị cúi đầu xuống. Tôi thấy rất nhiều người nhìn về phía mình. Tôi quay người đi ra. Tôi không biết tại sao lại cảm thấy buồn vô hạn.

Tôi vừa ra khỏi siêu thị thì nghe thấy tiếng chị gọi ở đằng sau. Chị chạy ra, nhìn vào mắt tôi và nói: “Em về nhà ngủ một giấc đi!”

“Vâng.”

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng lúc ngồi trên xe, bỗng thấy mình bực tức một cách vô cớ. Trong lúc dạy Linh Linh học, tôi thầm nghĩ, chị là người phụ nữ hư hỏng, ít nhất cũng là người không có trình độ. Tối đến, mới hơn chín giờ chị đã về. Tôi đang nằm trên giường suy nghĩ, thấy chị về liền nhổm dậy chào. Chị hỏi tôi sao không xem tivi. Tôi nói chẳng có gì hay. Chị ấy nhìn qua rồi không nói gì nữa.

Tôi bật tivi, cầm chiếc điều khiển tìm chương trình hay. Rửa mặt xong, chị ra ghế sofa ngồi nhìn tôi dò chương trình rồi nói:

“Hình như hôm nay em không được vui?” “Không. Em hơi mệt.”

Chúng tôi nói chuyện vu vơ. Tôi vẫn đang chờ đợi lời giải thích của chị về chuyện sáng nay, nhưng chị không nhắc gì đến. Chị vẫn nói nhiều như thế, chỉ có điều lần này toàn về công việc ở siêu thị. Chị nói chị rất mệt, ngày nào cũng làm từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, giờ lại đổi thành chín rưỡi tối. Nói một hồi rồi chị tỏ vẻ tủi thân. Chị lặng lẽ nhìn tivi, người thẫn thờ. Tôi cũng ngẩn người nhìn tivi, không dám nhìn chị. Nhưng rồi tôi vẫn quay người lại, đôi mắt đẹp của chị ánh lên vẻ mệt mỏi, mơ màng, mấy sợi tóc xõa xuống mặt trông rất lẻ loi. Thấy tôi nhìn, chị liền quay về với vẻ quen thuộc thường ngày, nhìn tôi cười, vén tóc sang bên mai, chị nói:

“Hôm nay mình nghỉ sớm đi!”

Chị vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa rồi quay vào phòng ngủ. Tôi nằm xuống giường suy nghĩ lan man. Ánh mắt mệt mỏi của chị vẫn ám ảnh tôi, một tình cảm dịu dàng chợt trào dâng trong lòng. Tôi không cần lời giải thích của chị về chuyện sáng nay, cũng không bực tức một cách vô cớ nữa.

Tôi biết, tôi đã yêu chị.

Tôi không ngủ được, muốn dậy đi tắm. Tôi không có thói quen tắm nước lạnh, chỉ lấy khăn lau người. Đang lau, tôi bỗng phát hiện ra chị quên thu chiếc quần lót vừa thay. Chắc là chị mệt thật. Đột nhiên tôi nảy ra một ý định. Trong lúc vội vàng lau người, tôi lén cầm quần lót của chị ra ngoài. Bất chấp mọi thứ, tôi hít lấy hít để. Thứ mùi đó khiến tôi ngây ngất; không kìm nổi mình, tôi đã thủ dâm. Tôi yêu chị. Tôi cảm thấy thật sung sướng, giống như chúng tôi đã làm tình với nhau một lần. Vì cảm giác làm tình này, tôi lại càng yêu chị hơn.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chị dậy. Chị vào nhà vệ sinh. Tôi sợ quá, sợ chị vào phòng tôi hỏi chuyện chiếc quần lót. Tôi nghe thấy chị lại rửa mặt, sau đó lại quay về phòng ngủ.

Tôi lắng nghe, chắc chị đã ngủ, liền vội vàng lén trả chiếc quần lót về chỗ cũ.

Ngày 4 tháng 8. Nắng.

Sáng nay, lần đầu tiên tôi được ngủ một giấc ngon lành. Không biết chị đi từ lúc nào. Việc đầu tiên của tôi là vào nhà vệ sinh xem, thấy chị đã thu chiếc quần lót.

Nhớ lại hành động tối qua của mình, tôi cảm thấy thật ghê tởm. Tôi vô cùng căm ghét bản thân.

Không biết có phải tất cả bọn đàn ông đều có những hành động như tôi không? Có phải tất cả những người giống tôi đều cảm thấy nhục nhã không? Có phải dục vọng của tôi mạnh mẽ quá không? Có phải tôi có bệnh hay không? Tự nhiên tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp chị. Vừa dạy Linh Linh học, tôi vừa suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi chốn này.

Nhưng tôi đã yêu chị thật rồi.

Ngày 5 tháng 8. Âm u.

Mấy hôm nay, tôi gần như không dám gặp chị. Tôi cảm thấy hành vi bỉ ổi đó của mình sẽ bị chị phát hiện, khinh bỉ. Nhưng tôi lại rất muốn được nói chuyện với chị, muốn được ngắm chị. Chị cũng ngày càng quan tâm đến tôi, có lẽ là do đã quen hơn.

Hôm nay, bỗng nhiên chị gọi điện thoại về, nói là tối nay muốn nấu cơm cho chúng tôi ăn. Tôi thấy hơi căng thẳng. Chị mua cho tôi chiếc áo. Đây là điều tôi không thể ngờ tới. Tôi nhất quyết không nhận, chị không chịu, bắt tôi vào thử, nói không vừa có thể đi đổi. Tôi ngại thử trước mặt chị, chị liền cười và nói: “Thôi thôi, thanh niên con trai mà thẹn thùng thế à? Nào, thử đi chị xem sao.” Tôi vào phòng để thay. Chị nhìn rồi nói, vừa lắm. Nói rồi chị lấy tay vuốt phẳng chiếc áo cho tôi. Bàn tay chị áp vào cơ thể tôi. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như bị điện giật thế này. Chị lại không hề để ý. Chị rất phấn khởi, vừa cười vừa nấu cơm. Linh Linh thì xem phim hoạt hình, tôi chẳng có việc gì làm, đành hỏi chị có cần giúp gì không. Chị nói: “Thế nói chuyện với chị đi, nói chuyện với sinh viên bọn em cũng thú vị lắm.”

Chị làm rất nhanh. Vì trời quá nóng, chị chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ ngắn và váy ngắn. Tôi vừa quan sát chị, nghe chị nói chuyện, vừa lén nhìn chỗ gợi cảm nhất trên cơ thể chị và nghĩ ngợi lung tung. Hiếm khi tiếp xúc với những người phụ nữ như thế, trước đây tôi thường nghĩ họ rất tầm thường, chẳng có gì thú vị; nhưng mấy ngày vừa qua, tôi đã nhận thấy chị có một điểm rất hấp dẫn người khác. Khắp cơ thể chị toát lên sức sống chưa hề phôi phai của tuổi trẻ. Sự nhiệt tình, niềm lạc quan, thái độ không hề sợ hãi trước cuộc sống và những ham muốn trần trụi của chị đều khiến tôi cảm thấy thân thiết. Chị không kì thị, không thành kiến với tôi mà còn hết sức tôn trọng, hâm mộ tôi. Trong trường đại học, những cô sinh viên sống trong giàu sang nhung lụa đều giống như những con người làm từ sương giá, họ luôn luôn bất mãn, chán chường, thất vọng, họ không phải chịu những áp lực của cuộc sống, không hiểu những con người sống dưới đáy xã hội có suy nghĩ gì. Họ chỉ biết bản thân họ, không màng đến xã hội, chỉ thích mơ ước viển vông.

Tối đến, tôi dạy Linh Linh học, còn chị xem tivi. Giữa chừng chị mang trà đến cho tôi. Hơn chín giờ, Linh Linh đi ngủ. Chúng tôi vẫn xem tivi và liên tục lau mồ hôi trên người, đột nhiên, chắc vì đã quá quen với tôi hoặc quên mất tôi đang có mặt ở đấy, chị lấy khăn mặt lau nách. Bỗng như nhớ ra điều gì, chị quay sang nhìn tôi, đúng lúc tôi đang nhìn chị. Chị cười hỏi:

“Chưa thấy con gái bao giờ hả?”

Tôi đỏ bừng mặt, không biết nói gì. Tôi chỉ thấy ngượng. Tôi cúi đầu, chị lại nói:

“Chị đùa thôi. Chị em mình đùa với nhau quen rồi, quên mất em còn đang là sinh viên.”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười dỗ dành của chị. Chị thật hấp dẫn! Mọi thứ ở chị đều tươi sáng, xinh đẹp. Ai bảo thế tục là xấu xa? Người phụ nữ bận rộn với cuộc sống đời thường này thật trong sáng, tự nhiên, không mảy may che đậy.

Chị tiếp: “Mấy anh chàng làm cùng chị hay nói bậy, bọn chị cũng nói, nói nhiều thành quen. Có lần, mấy đứa con gái bọn chị còn cởi cả quần của họ.” Thấy tôi lộ vẻ kinh ngạc, chị cười: “Chỉ có điều, mấy lão đó hay vỗ mông bọn chị lắm.” Chị nhìn tôi bằng ánh mắt tinh nghịch: “Nhưng chỉ là đùa, đùa xong rồi thôi.” Đúng vậy. Tôi tin. Cuối cùng chị đã giải thích. Tôi đã hoàn toàn tha lỗi cho chị chuyện để gã đàn ông đó vỗ mông.

Câu nói của chị khiến tôi thoải mái. Tôi đã dám nhìn thẳng vào chị. Rồi tôi nói, số con gái mà tôi từng tiếp xúc, chỉ có mẹ và dì tôi. Chị cười và nói:

“Chỉ nói linh tinh! Đấy không phải con gái, đấy là mẹ. Ý chị muốn nói là ở trường em có bạn gái hay không?”

“Không ạ.”

“Thế có nghĩa là chưa được nếm mùi đàn bà?” Mặt đỏ bừng, tôi nín thinh. Chị lại cười, nói:

“Trông em kìa, thanh niên lớn bằng ngần này rồi, người ta mới trêu như thế mà đã đỏ mặt, thử hỏi làm sao có bạn gái được? Nhưng mà đừng làm chuyện đó với con gái quá sớm. Chẳng có lợi gì đâu.”

Tôi im lặng. Trong lĩnh vực này, tôi không có quyền phát ngôn. Đột nhiên chị hỏi tôi:

“Em đã có ý trung nhân chưa?”

Tôi lắc đầu. Hình như chị cũng hơi thất vọng thì phải, chị thở dài rồi nói:

“Đứa con gái nào thèm thích người như em? Con trai phải hư thì con gái mới yêu. Em càng nghiêm túc thì người ta càng không thích em.”

“Em cũng biết thế này không ổn, nhưng không sửa được. Em chẳng biết làm thế nào cho mình thoải mái.”

“Nói thế này không hay lắm, nhưng em nhạy cảm quá, có phần hơi tự ti. Chị không biết sinh viên các em suy nghĩ thế nào? Có gì phải tự ti? So với bọn chị, các em đã hơn hẳn rồi, thế chưa đủ hài lòng sao? Chị còn không thấy tự ti, vậy mà em, để chị nói cho em biết… ôi, hay là chị dạy em vài chiêu. Hồi bằng em bây giờ, chị hư hỏng lắm, toàn dạy bọn con trai phải theo đuổi con gái như thế nào. Có học không?”

Tôi cười. Dĩ nhiên là tôi muốn học. Tôi hoàn toàn không biết có những chiêu ấy cơ đấy.

“Thứ nhất, nhìn thấy cô gái mình thích em phải thật tự nhiên, phải cười tinh nghịch với cô ấy, như thế này này.” Chị cười, như hút hồn; tôi thích nụ cười đó. “Học được chưa? Không được, không được, em nhìn chị, cười lại xem nào.”

Tôi không làm được, chị cứ bắt tôi cười. Tôi liền cười tinh nghịch với chị, chị nói không giống. Tôi lại học theo hai, ba lần nữa, chị bảo vẫn chưa giống, nhưng cũng có phần khiến người ta phải cảm động. Mặt tôi lại đỏ lên.

“Thế không được, người ta vừa nói em đã đỏ mặt. Nhất định phải luyện sao cho mặt thật dày, biết không? Sau đó em phải làm ra vẻ kiêu kiêu, không thèm để ý đến cô ấy. Nhưng phải làm cho cô ấy thường xuyên chú ý đến em. Bất ngờ xuất hiện vào những lúc mà cô ấy không thể ngờ tới, giống như trong phim vậy, ôm bó hoa hồng đẹp nhất. Tặng cô ấy, nói là ánh mắt của em thật mê hồn, hoặc nói em đẹp quá, hay nói thẳng ra là em đã yêu cô ấy thật rồi. Sau đó em bỏ đi, để cô ấy phải nhớ em. Trong thời gian này, em phải tung ra một số thông tin về mình, ví dụ em kiêu ngạo, tài hoa xuất chúng, dũng cảm hơn người, ví dụ cô bạn gái cũ của em đến tìm em nhưng em không thèm để ý đến cô ta, ví dụ em từng phải đổ máu vì cô bạn gái cũ của mình, tóm lại, hoặc là em phải trở thành anh hùng, hoặc em phải trở thành một chàng lãng tử. Là con gái, ai chẳng thích sĩ diện. Chính lòng sĩ diện đó sẽ châm lửa cho tình yêu bùng cháy. Em chưa từng yêu ai; nếu yêu rồi, em sẽ hiểu. Ở giai đoạn yêu đương nồng nàn nhất, con gái toàn sống trong ảo tưởng. Đấy, em nhìn chị xem, cứ nhắc đến những chuyện này lại say sưa. Em có phải là người như vậy không?”

Chắc chắn tôi không phải là mẫu người mà chị nói.

Đêm đến, tôi lại sống trong mặc cảm tự ti. Lần đầu tiên tôi dập tắt lòng ham muốn hừng hực của mình. Trước mắt tôi luôn hiện ra nụ cười tinh nghịch và ánh mắt quyến rũ, đa tình của chị. Tôi biết, từ say mê cơ thể chị, tôi đã yêu trái tim chị. Rất nhiều rào cản giữa chúng tôi đã bị xé bỏ trong tối hôm nay. Nhưng tôi không biết, rốt cuộc chị có ý gì với tôi. Có phải đối với bất kỳ người con trai nào chị cũng như vậy không? Có phải vì tôi là thầy giáo dạy con chị nên chị mới có cách đối xử đặc biệt đó với tôi không? Cũng có thể vì chị vốn là người nhiệt tình như vậy? Tôi suy nghĩ miên man, không nghĩ ra khả năng và dấu hiệu gì chứng tỏ chị yêu tôi. Chị là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, hơn tôi mười mấy tuổi. Giữa chúng tôi có thể xảy ra chuyện đó không? Nhưng nhìn chị vẫn còn rất trẻ, đặc biệt là vẻ vô lo, vô nghĩ của chị.

Ngày 6 tháng 8. Nắng.

Mọi nỗi đau khổ của tôi đều bộc lộ vào ban đêm. Trong đêm khuya tĩnh lặng, dục vọng ban ngày trốn vào chỗ tối đi ngủ bắt đầu khiêu chiến, biểu tình, gào thét với tôi. Nó giày vò cơ thể yếu đuối của tôi hết lần này đến lần khác, làm lung lay đạo đức, tín ngưỡng của tôi, làm dao động tất cả mọi thứ trong tôi. Đấy là một thằng tôi khác, một con người thô lỗ, nhưng tôi băn khoăn mãi: Đây là con người chân thực của tôi ư? Người ta nói, con người khác động vật ở điểm này. Phải chăng bản chất động vật trong con người tôi quá mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn hẳn những người khác. Cuối cùng tôi đã rút ra được kết luận đó. Tôi không thể chịu đựng được lời thỉnh cầu của cơ thể: nó đòi phải được thỏa mãn, thỏa mãn lòng hiếu kỳ cao độ. Đúng vậy, tôi chưa nhìn thấy con gái, càng không biết mùi của con gái là thế nào.

Câu chuyện Van Gogh cắt tai tặng người kĩ nữ đã khiến tôi thực sự bàng hoàng. Van Gogh cũng là người, Van Gogh cũng như tôi phải gánh chịu nhiều đau khổ. Chúng tôi là anh em, bạn bè, là người cùng cảnh ngộ nên thương nhau, nhưng ông có can đảm đó, còn tôi thì không. Kĩ nữ là thẩm phán đen của thành phố này, họ thử thách đàn ông bằng cơ thể rất khó hình dung của mình; họ thử thách đạo đức của một thời đại.

Tối qua rất muộn mà chị vẫn chưa về. Chị đã từng nói với tôi, nếu muộn quá thì chị sẽ ở nhà bạn. Linh Linh đã ngủ say. Người tôi rạo rực, tôi bèn xuống dưới đi dạo loanh quanh. Đây là khu dân cư nên ngoài đường vẫn rất đông người.

Nhưng đi sâu vào ngõ thì mỗi lúc một vắng.

Trong đó có rất nhiều tiệm cắt tóc đèn mờ và vài tiệm rửa chân.

Có một tiệm cắt tóc vắng khách, bên trong có hai nhân viên phục vụ ăn mặc rất kì cục. Cô béo hơn bước ra hỏi tôi:

“Anh cắt tóc hay mát xa?”

Tôi ngập ngừng một lát rồi nói: “Cắt tóc.”

Tôi nghe bạn bè cùng phòng nói rất nhiều tiệm cắt tóc còn phục vụ cả chuyện đó trên danh nghĩa mát xa. Tim tôi đập thình thịch, nhưng lòng lại thấy rạo rực vô cớ. Cắt tóc xong, cuối cùng cô gái cũng mở miệng hỏi:

“Anh có mát xa không?” Tôi thấy hơi hồi hộp. “Có!”

Tôi ấp úng nói, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Giờ tôi chỉ có một mong muốn là được nếm trái cấm để giải đáp cho những băn khoăn của mình. Tôi hỏi giá. Cô nhân viên nói năm mươi tệ. Năm mươi tệ, giống như lời đồn của mọi người. Tôi theo cô ta vào gian phòng tối bên trong. Cô ta bảo tôi nằm xuống. Còn tôi thì nghĩ, cô này xấu quá! Lẽ nào lần đầu tiên trong đời lại làm với cô ta ư? Tôi thấy hơi buồn, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.

Cô ta bắt đầu mát xa cho tôi. Tôi như ngất đi và bắt đầu chờ đợi. Sau đó, tôi nói chuyện với cô ta. Cô ta nói về quê quán. Người nhà không biết cô ta đang làm gì. Đó là một nguyên tắc. Chỉ một lát sau, cô ta nói xong rồi. Tôi ngớ người ra, hỏi có phần tiếp theo không. Cô ta nói không có. Tôi nói còn một phần nữa. Cô ta nói phần đó không làm ở đây, nếu muốn phải đi theo cô ta đến một địa điểm khác. Tôi hỏi ở đâu, cô ta nói ở dãy nhà đằng sau. Tôi nghe nói rất nhiều gái làm tiền đã cướp đồ của đàn ông bằng cách lột hết mọi thứ trên người họ, cướp hết tiền bạc, vật dụng của họ, sau đó còn đánh họ, người nào không bị đánh còn là may, có người mất cả mạng. Tôi thấy hơi sợ. Cô ta rất hiểu những lo lắng trong lòng tôi, nói ở đây rất an toàn. Cô ta càng nói, tôi càng sợ. Tôi thấy mình đã bị lừa, bèn vứt năm mươi tệ kiếm được không hề dễ dàng đó lại rồi đi ra với vẻ đầy nuối tiếc.

Trên đường quay về, bất giác tôi cảm thấy mình thật đáng sợ. Suýt nữa tôi đã làm chuyện đó. Đối với tôi và gia đình tôi, năm mươi tệ đáng quý biết nhường nào! Đây là tiền tiêu vặt mấy hôm trước Nghiêm Trâm cho tôi, tổng cộng cho tôi một trăm tệ, tôi chỉ tiêu mất mười tệ, hôm nay một lúc tiêu hết năm mươi tệ. Tôi thấy chán ghét, căm hận chính mình. Lần đầu tiên đi tìm gái bán hoa lại thất bại thế này. Tôi thầm nghĩ, không biết các tác gia và các nhà nghệ thuật khi đi tìm kĩ nữ có tâm trạng như tôi không? Họ suy nghĩ gì?

Tôi ngồi bên vườn hoa cách nhà Nghiêm Trâm không xa để nghỉ một lúc. Tôi không muốn về nhà chị ngay. Tôi nhớ đến những việc làm kỳ quái của mình từ khi vào đại học mà thấy hối hận vô cùng. Tôi lại nhớ đến mẹ. Vừa nhớ đến mẹ, tôi lại nhớ đến hành vi bỉ ổi của mình trong giấc mơ. Vừa nghĩ vừa ứa nước mắt, tôi thầm chửi: Đồ súc sinh!

Quay về phòng vẫn không sao ngủ được, dù có chửi rủa bản thân thế nào thì dục vọng của cơ thể vẫn không đếm xỉa đến những điều này. Tôi tìm đĩa sex, tôi nghĩ chắc chắn nhà chị phải có. Phòng khách không có, phòng ngủ chắc phải có rồi. Tôi nhẹ nhàng mở cửa tủ ở đầu giường Nghiêm Trâm, không phát hiện được gì. Ngốc thế, sao có thể để ở đây được? Con trẻ rất dễ lục thấy. Tôi nhìn lên nóc tủ tường, tim hơi run. Tôi nhẹ nhàng tìm một chiếc ghế, mở ra xem, trong đó có một cái túi to, toàn đĩa sex. Tôi lấy ra và đưa vào VCD xem.

Tôi vừa lén lút xem, không dám bật tiếng, vừa thầm nghĩ, con người đều giống nhau, đều có thất tình lục dục, chẳng ai có thể tránh khỏi.

Người ta nói động vật không có linh hồn. Có lẽ những con người trong phim đó cũng chẳng khác gì động vật, đều không có linh hồn. Nếu có thì chắc thể xác của họ chính là linh hồn. Nhưng con người có linh hồn thật không? Cái mà tôi muốn nói là thứ linh hồn có thể tách khỏi mối liên hệ với thể xác, là thứ nghe nói sau khi người ta chết, nó vẫn không chết. Nếu thật như thế thì đáng sợ biết bao! Rất có thể nó cũng sẽ bị các linh hồn khác kì thị, chửi rủa, rất có thể cũng giống như tôi hiện nay phải sống trong đau khổ ‐ phải đau khổ trong sự mâu thuẫn có nên tìm gái điếm hay không; vậy thì, không có vẫn tốt hơn. Đã chết rồi thì mọi thứ hãy chết hết đi, việc gì phải giữ nó lại để chịu đau khổ?

Thế nhưng, nếu thứ linh hồn bất tử đó thực sự không tồn tại thì tất cả mọi thứ của chúng ta sẽ không còn bị phán xét, không còn kiếp sau, vậy thì tất cả những việc mà hiện tại chúng ta làm còn có ý nghĩa gì? Việc gì tôi phải chịu đựng nỗi sỉ nhục và đau khổ này? Giả dụ hiện giờ tôi là một kẻ hư hỏng toàn làm những việc thất đức, chỉ cần tôi được sống thoải mái, chỉ cần khi sống không bị người đời can thiệp, thì tôi có gì phải sợ. Con người chết rồi mọi thứ cũng hết, hà cớ phải để tâm đến bao thứ đạo đức, tình cảm. Đúng rồi, có rất nhiều người nói sống là vì con cháu đời sau, thật nực cười, đáng thương làm sao! Đã không có linh hồn thì làm sao anh có thể nhìn thấy con cháu đời sau sinh sống thế nào, tội gì phải suy nghĩ nhiều đến vậy! Thậm chí có thể nói, anh không cần để tâm đến những điều này, anh cưỡng hiếp mẹ mình, chị em mình, cưỡng hiếp tất cả mọi đạo đức, lương tri trên thế gian thì cũng có sao?

Không phải con người chết rồi thì mọi thứ cũng đều hết đó sao? Cần gì phải quan tâm đến những cái như đạo đức, lương tri?

Nhưng như vậy thì có cái bất tử như linh hồn sẽ tốt hơn, nếu không, chúng ta sống còn có ý nghĩa gì?

Song, ai có thể chứng minh cho sự tồn tại của nó?

Ngày 7 tháng 8. Nắng.

Hôm qua, chị về rất sớm, thấy tôi cắt tóc liền cười:

“Chị tưởng em để dài như chị cơ.”

Tôi cười, nói: “Nóng quá. Cắt đi mát hơn.” “Cắt ở đâu vậy?”

Tôi hơi giật mình nhưng vẫn nói: “Ở dưới.” Chị nhìn tôi, quay đầu đi rồi nói:

“Em phải cẩn thận đấy. Mấy tiệm cắt tóc dưới đó đều không nghiêm chỉnh đâu.” Bất ngờ chị quay đầu lại, “Ngộ nhỡ cô nào mắc bệnh thì sẽ lây sang đàn ông.”

Tôi không dám nhìn vào mắt chị, chỉ nói: “Ai thèm để mắt đến em? Vừa nghèo vừa khổ.”

“Bọn họ chỉ nhìn vào tiền thôi. Phải cẩn thận đấy!”

Tôi cười. Đột nhiên tôi cảm thấy rất có lỗi với chị. Tôi yêu chị, chỉ có điều tôi cảm thấy chúng tôi mãi mãi sẽ không thể nên mới có hành động ngu ngốc đến vậy. Nhưng chị có yêu tôi không?

Ngày 8 tháng 8. Nắng.

Chồng chị thường gọi điện về, có lúc chị đứng ở đầu dây bên này kể rất nhiều chuyện như một cô bé, có lúc chị lại nổi cáu với chồng, nói đã bao lâu rồi mà không chịu về nhà.

Tối qua, đột nhiên chị khóc. Trông chị rất buồn. Tôi không biết nên khuyên chị thế nào, cũng không hiểu chuyện giữa hai người. Đợi khi Linh Linh đã ngủ say, tôi liền quay về phòng. Tôi không muốn quấy rầy chị. Tôi nằm trên giường suy nghĩ mông lung. Một ông già đang gào ầm ĩ ở một quán karaoke dưới đường. Tôi thầm nghĩ, không chỉ có đám thanh niên trẻ tuổi như chúng tôi mang nhiều tâm sự, ngay cả các ông già cũng phải ra ngoài làm càn. Đạo đức thời nay thật loạn rồi!

Đột nhiên, chị đẩy cửa vào. Chị hỏi tôi: “Sao hôm nay không xem tivi?”

“Em thấy chị đang gọi điện thoại.” “Sao không bật đèn?”

“Đèn đường rất sáng.”

“Ừ!” Nói rồi chị ngồi lên giường, tiếp tục kể:

“Cậu con thường đi ngủ sớm, chị nằm một mình trên giường. Có lúc thanh thản, có lúc lại rất buồn, cảm thấy thế giới này chỉ còn lại một mình mình.”

Tôi không ngờ chị cũng có những giây phút yếu đuối như thế. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, cánh tay và bắp đùi để trần của chị trở nên bí ẩn, dịu dàng, đáng thương. Trước đây tôi chỉ nhìn thấy những cái gợi cảm để lộ ra ngoài của chị, còn hôm nay, chị đẹp biết bao! Tôi yêu vẻ đẹp ưu sầu này.

Bất ngờ, chị hỏi tôi:

“Có phải chị xấu lắm không?”

“Không, rất đẹp!” Tôi trả lời dứt khoát, và cảm thấy mình rất dũng cảm.

“Chị già rồi.”

“Không, nhìn chị thấy giống cô gái mới ngoài hai mươi. Bạn bè em đều khô