← Quay lại trang sách

- 4 -

Cửa hiệu của Trang Vinh ở đường Lý Thành Nguyên không có bày bán gì cả. Đó là văn phòng của nhà nhập cảng thuốc Bắc, trang trí nửa Tây nửa Tàu với mấy bàn viết thật to trên có máy điện thoại tự động và mấy chiếc ghế trường kỷ cẩn ốc xa cừ.

Một viên tài phú mặc áo thung ba lỗ, tay cầm điện thoại nói chuyện với khách hàng, tay khác đẩy lắc cắc những viên gỗ tròn của chiếc bàn toán cho vui những ngón tay ở không của hắn.

Thấy Liên vào, hắn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục nói điện thoại. Liên đứng lâu quá mỏi chân, phải ngồi lên một chiếc ghế trường kỷ lâu đời, gỗ lên nước đen mun.

Nói điện thoại xong, viên tài phú mới nhìn Liên rồi hỏi:

– Cô kiếm cái gì?

– Thăm ông chủ Trang Vinh.

Biết tánh của chủ hắn, người tài phú ngỡ hiểu và không còn lấy làm lạ vì sự có mặt của cô gái ở đây nữa.

Hắn vào trong lâu lắm, rồi trở ra hỏi:

– Cô quen với ông chủ làm sao?

– Chú nói má chín Xường thì ông chủ nhớ ra tôi.

Lần nầy người tài phú vào trong một lát rồi trở ra mời Liên vô.

Trang Vinh đầu hớt trọc, những sợi tóc bạc đâm lên trông giống như lông bàn chải đánh răng bằng ni-lông. Như người tài phú, hắn cũng mặc áo thung ba lỗ và đang nằm trên một thứ trường kỷ rộng như chiếc đi-văng.

Chiếc gối bằng sứ và đầu trọc của hắn hai thứ cọ xát nhau khiến người ta cảm giác rằng đầu hắn cứng ghê lắm.

Trang Vinh ngồi dậy rồi “à” một tiếng, đoạn đưa tay chỉ một cái đôn sứ cho Liên ngồi:

– Cú nường ngồi lớ! Cú nường là bà con của má chín hả?

– Không phải, tôi là người có thuốc.

– Vậy hả, ai chỉ nhà tôi cho cú nường biết?

– Má chín.

– Sao khị lại chỉ tôi?

– Khị với tôi không đồng ý, khị đòi đưa người lại quá đông để xem thuốc. Tôi sợ lậu việc; khị chỉ ông chủ để tôi nói thẳng với ông chủ rồi cũng cho khị chút ít tiền mà.

– Hò…hò….!

Trang Vinh vừa gật đầu vừa nói “hò…hò” mấy tiếng.

Liên hồi hộp ghê lắm, sợ cái buổi vỡ lòng của kẻ gian, tim đập thình thình như sắp bị bắt ở tù đến nơi.

Nhưng qua được vòng rào thứ nhứt, nàng bình tĩnh trở lại phần nào.

Trang Vinh nhìn nàng rất lâu rồi hỏi:

– Sao cú nường còn trẻ quá lại làm ăn thứ nầy?

Hắn cứ nghi ngại mãi, do dự mãi mới hỏi ra câu đó.

– À, cái nầy má tôi mà, chớ không phải tôi. Má tôi không muốn đi, sợ họ để ý. Tôi còn nhỏ, không ai theo dõi làm gì. Má tôi làm áp-phe thường quá họ biết mặt.

Trang Vinh lại gật đầu..”hò…hò…” rất bằng lòng trước lời cắt nghĩa của Liên. Hắn lại hỏi:

– Sao cú nường nói má mà không nói ba?

– Ba tôi chết lâu rồi ông chủ à.

Ông chủ nhập cảng thuốc Bắc lại “hò …hò…” gật gật, nhưng lần nầy với ý nghĩa khác. Ông ta đã chú ý đến sắc đẹp của cô con gái, và đã có những ý nghĩ riêng của ông.

Tình cảnh gia đình của cô mà ông ta vừa biết bỗng làm cho ông ta thấy một sự dễ dàng tương đối: một người goá phụ rất có thể túng bấn, hay không giàu có gì, chắc chắn ham tiền hơn là khi nhà có cây cột trụ vững chắc là người đàn ông, gia phong lại có thể dễ dãi hơn là khi còn người cha nghiêm khắc.

Tuy thế, ông vẫn đưa luận điệu của người má chín ra:

– Ngộ thì cũng phải thử, chớ nhắm mắt mua sao được.

– Nhưng tôi tin ông hơn. Nhiều người biết chỗ quá, không tốt. Vả lại biết đâu ông sẽ tin má tôi và sẽ thử dể hơn. Biết nhau cũng tốt, những lần sau, ông với tôi, ai cũng khỏi tốn tiền để cho má chín.

– Hổng được lớ. Tôi hổng biết thử. Má chín biết thử.

– Vậy hả? Nhưng thôi, tối ông cũng ra xem sao. Tôi ở đường Lê Lai số…

– Tại sao lại tối?

– Thì tối không ai thấy. Tôi với má tôi ở một mình, tối không có khách nào khác.

Nếu không có gì thì nhứt định Trang Vinh sẽ không đi vì quả đúng như thế, ông ta chỉ biết dựa vào sự bảo đảm của viên mại bản thôi.

Nhưng trường hợp nầy lại có cái gì. Cái đó rất là mong manh, vì Liên không có nụ cười khoé mắt nào để mê hoặc nhà nhập cảng nầy hết. Nàng chỉ thi hành mạng lịnh và chương trình của Hổ một cách không phấn khởi như là một diễn viên không thích vở tuồng, không để tâm hồn mình vào đó.

Cái gì mong manh ấy chỉ là sắc đẹp và tình cảnh gia đình mẹ goá con côi của Liên thôi. Hắn thoáng có một tia hy vọng vọng hão, và nghĩ rằng dầu sao, đi Sàigòn một chuyến cũng chẳng tốn hao gì. Vì thế mà hắn nhận lời.

Trước khi về, Liên nói:

– Phải dè quen được với ông chủ, má tôi để dành một trăm kí lô sâm Cao Ly bán cho ông chủ tốt hơn. Có bán một món rồi, tin cậy nhau, dễ nói chuyện khác hơn.

– Cô có sâm nữa sao?

– Có mà bán rồi, sáng mai trả tiền và lấy hàng.

– Bao nhiêu một kí?

– Bán rẻ quá mà ông chủ. Có tám trăm đồng một kí thôi.

Trang Vinh động lòng tham nói:

– Tôi mua có giá hơn.

– Mà bán rồi.

– Bán cho ai?

– Ai biết. Người đó cũng người Trung Hoa. Bây giờ sáng mai y lại lấy sâm.

– Để tôi coi.

***

Trang Vinh đến thật sớm, trời vừa khuất mình. Liên chưa ăn cơm tối thì đã thấy mặt hắn rồi. Hắn định bụng nếu mua giành được một trăm kí-lô sâm nầy, trở về nhà lúc đầu hôm khỏi nguy hiểm vì xe chạy khuya có thể bị khám xét dọc đường.

Qua khỏi căn nhà mà Liên đã chỉ đến mười căn phố, hắn cho xe đậu rồi đi bộ lại đó.

– A, ông chủ! Mời ông chủ vào.

Ông Trang Vinh mặc Âu phục theo lối một người mới học ăn mặc, nhưng mặt mày sáng sủa, không quê kệch chút nào. Vì thế biết ngay ông ta là người thành phố, và hơn thế nữa, là người Trung Hoa lao động đã từ địa vì cùng khổ lên đến giàu có.

Chỉ có chiếc cặp da của ông là sang trọng hơn hết vì đóng bằng da nhập cảng và no phình lên.

Liên mặc y phục mỏng trông càng hấp dẫn hơn khi sáng nhiều dưới ánh sáng hồng của phòng tiếp khách nhà nàng.

– Nhà giàu quá.

Ông Trang Vinh khen, để nghe câu trả lời của Liên hầu đoán ra gia cảnh nhà nầy.

– Thưa ông chủ, vì làm ăn, phải như vậy, chớ thật ra cũng túng thiếu lắm.

– Vậy hả? Sao lại có tiền trữ thuốc tây, thuốc ta?

– Thuốc của họ, má tôi chỉ đứng bán thôi.

– Nhưng có thuốc ở đây sao?

– Có, ở trên gác, trong buồng, ông coi lúc nào cũng được.

– Sâm còn không?

– Còn, mai sáng sớm mới giao.

– Tôi muốn coi sâm.

– Bán rồi, ông coi làm gì. Ông coi thuốc tây thôi.

– Tôi muốn coi sâm mà. Nếu thiệt tốt, tôi mua giá lên, trả tiền liền bây giờ, lấy liền mà.

– Ông mua lên, mà bao nhiêu?

– Cái đó tùy sâm tốt hay xấu. Xấu lắm tôi cũng mua hơn giá đó. Má cô đâu?

– Má tôi đi khỏi. Nhưng tôi bán được.

– Má đi khỏi, khó quá mà!

Ông Trang Vinh nghe cô gái ở nhà ban đêm một mình đã không mừng lại càng bực tức. Ông không mong tán tỉnh cô gái được thì dầu cho gặp cô ta giữa đồng vắng cũng vô ích.

Ông chỉ ước gặp người mẹ để xem bà thuộc hạng nào, có ham tiền hay không. Nhưng thôi, rồi ông sẽ trở lại, giờ thì coi hàng cái đã.

– Thôi, cô cho tôi lên gác coi sâm.

– Ừ, nhưng đợi để tôi xem chừng bên ngoài cái đã, coi có gì khả nghi hay không.

Liên bước vội ra cửa, ngó dáo dác và thấy từ hướng buyn-đinh Lam Sơn một chiếc xích-lô đạp chạy tới. Người ngồi trên xe là ai nàng không thấy rõ, nhưng biết chắc rằng người ấy là Hổ vì cái ám hiệu hai điếu thuốc cháy, một trên môi hắn và một trên tay hắn.

Hai người đã thoả thuận với nhau là Hổ sẽ cho xích-lô đạp qua lại trước nhà mãi, hễ thấy dạng Liên đứng nơi khung cửa ngó mông tức là nàng sắp đưa Trang Vinh vào tròng.

Hổ chỉ phải chờ đợi mười phút, sau đó là xông vào nhà đúng lúc rồi.

Liên đứng đó hơi lâu một chút cho chắc ý rằng Hổ thấy nàng đoạn đi mau vào trong, vừa đi vừa nói:

– Ông chủ vào đây.

Khi Trang Vinh ôm cặp bước đến cửa buồng thì Liên đã tới đầu giường nàng. Trang Vinh không thấy gác đâu cả, ngạc nhiên mà nhìn Liên, lặng thinh hỏi nàng bằng mắt. Nhưng ông ta còn ngạc nhiên hơn khi bỗng thấy Liên lảo đảo như say rượu. Nàng ôm mặt mà kêu:

– Trời ơi, sao mà tôi chóng mặt như vầy!

Rồi nàng ngả đại trên giường, nằm sóng soài trên ấy. Liên đóng kịch rất dở vì thiếu tập dượt, và nhứt là vì nàng chỉ làm một cách máy móc những gì Hổ khiến nàng làm.

Tuy nhiên Trang Vinh vẫn hoảng hốt lên và xen vào sự bối rối của y, sự hồi hộp kỳ lạ của một người đờn ông háo sắc trước cảnh một cô gái đẹp bịnh hoạn thình lình trong một căn nhà vắng, cần được giúp đỡ.

– Làm sao? …hò…cô hai làm sao?

– Ư…hư…ư …chóng mặt lắm ông chủ ơi!

– Tôi đi kêu thầy thuốc nha?

– Khỏi, một lát hết ông chủ à!

Trang Vinh biết rõ rằng ông không cứu giúp gì được, vả lại con bịnh cũng chẳng hề cầu cứu đến ông, nhưng không hiểu sao ông cứ đứng đó, đáng lý ra ông phải đi ra buồng ngoài.

Chẳng những vậy mà thôi, ông còn bước gần lại giường, miệng hỏi, giọng dịu ngọt:

– Cô hai làm sao? Cần tôi đỡ dậy hay không?

– Cám ơn ông chủ, ông chủ khỏi nhọc công.

– Đỡ dậy chớ, nằm lại cho ngay ngắn, nằm đầu giường cấn lắm.

– Ư…hư…ư…cám ơn ông chủ.

Lần nầy Liên không có nói tiếng “khỏi” nữa nên ông chủ hiệu buôn thuốc bắc dạn chơn hơn, và y đã bước đến sát đầu giường.

– Cô hai làm sao?

Hắn không biết hỏi câu gì khác hơn câu đó và tim hắn đập mạnh nhứt trong đời hắn, mạnh hơn cả những lúc kinh sợ hồi còn bé.

– Làm sao? Đỡ cô hai dậy nha?

– Ư…hư…ư…cám ơn.

– Có cấn không cô hai.

– Ư…hư…ư…cấn lắm.

Hắn vẫn còn sợ hãi và sau mấy giây gom góp can đảm, hắn cúi xuống đưa tay đỡ Liên dậy.

– Em ơi!

Trang Vinh giựt mình, chưa kịp nghĩ gì thì Hổ đã bước đến đầu giường, nhẹ như con mèo vì hắn đi giày đế cao su sống.

– À, Hổ quát, à ra bây làm như vậy!

Bấy giờ hắn đã bước qua khỏi nơi đó, tức là vào phía bên trong, tức là nhìn ngay mặt Trang Vinh đang tái lét.

Trang Vinh hoảng sợ quá nên rụng rời tay chơn không kịp đứng ngay dậy, không kịp lấy lại hai tay đang đỡ Liên, thành ra Hổ đưa máy ảnh lên chụp cảnh nầy dễ dàng.

Khi ánh đèn phơ-lát (flash) tắt, Trang Vinh mới lấy tay lại, đứng ngay ngắn nhưng vẫn chưa hoàn hồn. Hổ hét:

– Thì ra con đàn bà khốn nạn, mầy đợi tao đi vắng để rước đàn ông vào buồng!

Vừa hét hắn vừa hầm hầm bước tới tát cho Liên một cái vào má đối diện với mà bị tát hôm kia.

– Nhưng…

Hắn quát lên tiếng “nhưng” rất to và rất có vẻ tuồng, vừa quát vừa day lại nhìn Trang Vinh bằng đôi mắt đỏ ngầu, không phải vì giận mà vì chai 33 hắn đã uống khi nãy.

– …nhưng phải trị thằng nầy trước cái đã. À, thằng già dê nầy, tao phải giết mày mới được.

Hổ vừa nói, vừa thò tay vào túi quần rút con dao bấm, bấm nút một cái, lưỡi dao bắn ra sáng giới.

Trang Vinh hết cả hồn vía, đưa cặp da ra đỡ. Hổ bước tới một bước, hắn lùi lại một bước và hai người rượt nhau chầm chậm quanh giường. Khi đã đánh một vòng và lùi trở ra tới đầu giường ngoài, Trang Vinh có ý muốn vụt thoát ra cửa buồng. Nhưng Hổ đã lanh lẹ nhảy tới thộp ngực hắn và kề mũi dao sát cổ hắn.

Hắn la:

– Ý ô! đừng có đâm ngộ, ngộ oan ức lắm mà! Ngộ đi mua sâm Cao Ly mà!

– Ừ, thằng già dê, mầy đi mua sâm Cao Ly đặng uống cho bổ khoẻ rồi vào đâu làm ngụy hử?

– Không mà, cô nầy mời tôi tới bán sâm Cao Ly mà…

– Hừ, nói khó tin dữ. Nhà tôi làm gì có trữ sâm Cao Ly bao giờ đâu.

– Oan ngộ quá trời mà! Ông chủ ơi, tha cho ngộ, lỡ mà ngộ chết cũng khó cho ông chủ chớ.

Hổ phá lên cười ha hả:

– Tao thủ tiêu xác mày không khó lắm, đừng có doạ tao mất công. Mà lỡ thủ tiêu không kịp, tao cũng chỉ ở tù vài năm là cùng. Tao ghen, tao không dằn được, giết mầy thì được giảm tội, mầy biết chớ?

– Oan cho ngộ quá mà ông chủ ơi, tội nghiệp cho ngộ mà.

– Tao không sợ lời hăm doạ của mầy, nhưng thôi cũng tha chết mầy một phen. Hiền ơi, đi mời trưởng toà mau lên, còn thằng Cần thì chận cửa ngoài trước kẻo nó sẩy.

Hổ chỉ làm bộ kêu như vậy thôi, chớ ngoài trước không có ma nào hết. Hắn dùng danh từ xưa là trưởng toà, chớ không dùng tiếng thừa phát lại vì biết Trang Vinh không sành Việt ngữ mới. Vả lại tiếng “Toà” làm cho hắn sợ dữ hơn.

Bấy giờ Trang Vinh đã hoàn hồn, hắn nói:

– Trưởng Toà làm gì. Ngộ bị nị xô vô buồng nầy mà!

– Rõ ràng là thằng nói ngược. Vậy chớ tấm hình mầy ẵm vợ tao mà tao chụp hồi nãy đó không đủ bỏ tù mày hả?

Nhớ lại vụ chụp hình, Trang Vinh tái mặt. Hổ doạ thêm:

– Tao sẽ cho báo Tàu đăng hình mầy lên, cho vợ con mầy biết rõ những lúc mầy vắng nhà, mầy đi đâu. Cho khách hàng của mầy biết mầy có phải người hẳn hòi hay không.

Nghe những lời ấy, Trang Vinh càng hoảng hơn. Nếu nhựt trình Tàu mà đăng hình ông đang đỡ Liên thì ông không còn mong làm ăn gì được, không còn mong sống yên ổn được trong tổ ấm của ông nữa.

– Ông chủ nghĩ lại mà, ngộ oan mà!

– Không biết, mầy phá gia cang tao, mầy làm cho hạnh phúc gia đình tao tan nát thì tao phải đưa nó và mầy ra toà. Nếu không, tiền đâu tao nuôi một con vợ hư. Tao phải bỏ mà không được, vì còn dính hôn thú.

– Tội nghiệp mà, ông chủ ơi! Hay là để ngộ chịu thiệt hại cho ông chủ, ngộ đưa ông chủ vài chục ngàn, cho bà chủ về xứ. Ngộ oan mà, bà chủ cũng oan ức quá mà!

– Hừ, mầy tưởng vợ tao nó dại, thò tay lãnh mấy chục ngàn à. Tao mà không bằng cớ, không đưa mầy ra toà thì phải nuôi nó trọn đời. Nếu không, cũng phải vài trăm ngàn nó mới chịu cho. Cấn à, thằng Hiền mời trưởng toà tới chưa, sao mà chậm như rùa vậy?

– Thôi ông chủ nè, ngộ có sẵn một trăm ngàn, đem theo để mua sâm, ông chủ lấy hết đi, còn một trăm ngàn nữa mai ngộ giao cho.

Hổ chau mày làm thinh. Thấy cá ăn câu, sợ nó đổi ý, Trang Vinh vội vã mở cặp ra, trút bạc như trút giấy. Những ghim giấy năm trăm đổ xuống giường rồi chài bài ra làm cho Hổ chóa mắt.

– Tôi nghiệp nghen ông chủ. Mai ngộ giao số tiền còn lại.

– Thôi, tao cũng để phước đức lại cho con cháu, tao tha mầy một phen, nhưng phải ra khỏi nhà tao lập tức, không tao nổi điên lên thì chết bây giờ.

Trang Vinh mừng như bắt được vàng, vội xách cạt-táp mà chạy. Hổ gọi vói theo:

– Mai khỏi cần trở lại, tao không ham tiền đâu.

Hắn đợi cho Trang Vinh đi xa rồi đóng cửa lại. Anh ta trở vô buồng, chống nạnh ưỡn ngực nhìn Liên và cười lớn nói:

– Em coi, vở tuồng anh soạn, rờ-xết mê hay không?

Thấy Liên vẫn bình thản đếm bạc, anh ta bước tới xoa má nàng rồi hỏi:

– Xin lỗi cái tát khi nãy, đóng kịch phải như vậy. Nhưng sao em cất hết bạc? Đã thoả thuận chia hai kia mà?

– Thì cất đó, chớ ai lấy đi đâu.

– Không được, mạnh ai nấy bỏ túi phần nấy, vì ta phải dọn nhà đi tức thì bây giờ.

Liên ngạc nhiên trố mắt nhìn Hổ:

-Sao lại dọn nhà, mà dọn nửa đêm?

– Vì ngày mai rất có thể Trang Vinh đi thưa. Cha nó lú, chú nó khôn. Nó mất tiền oan mạng như vậy ắt tìm bạn thân mà tỏ tâm sự, rồi thì thế nào cũng có một thằng quân sư nó dạy khôn dạy khéo.

Ta đi ngay để xoá dấu vết, ngăn nhà chức trách theo đuổi ta.

– Nhưng làm sao tìm được nhà.

– Anh đã lo liệu đủ cả, đã thuê một căn nhà phía bên kia kho xe lửa nầy, đường Phạm Ngũ Lão. Nhà cửa ở bển cũng được cái ưu thế của nhà cửa bên nầy là phía trước nhà là vách tường, đỡ lo kẻ tò mò dòm ngó.

– Nhưng vô ích, anh đã đưa tên em cho chủ nhà nầy.

– Anh nói em tên là H. thị Liền. Biên lại tiền nhà biên là thế.

– Rồi làm sao mà anh khai gia đình cho được?

– Anh lấy thuốc tẩy dấu huyền thành chữ Liên trong biên lai tiền nhà, như vậy biên lại lại mang tên Liên, đúng với thẻ căn cước của em và khai gia đình người mướn nhà quả tên là Liên. Thôi, em ở nhà, ai gọi cửa đừng mở, anh đi kêu xe cam-nhông quen biểu nó lại dọn nhà ngay.