- 5 -
Cầm năm vạn bạc trong tay, Liên không ăn xài thả cửa như đã tính. Bây giờ chi tiêu trong nhà, Hổ để cho nàng lo, nên xuất tiền nhiều quá làm cho nàng ngộp.
Nhưng lý do chánh đáng của sự tiết kiệm của Liên là một ý chí cương quyết gom một số vốn để thoát thân. Nàng thường nghe người ta nói:”Có tiền mua tiên cũng được”. Như thế nàng sẽ dùng mãnh lực đồng tiền dành dụm để chuộc lại tài liệu kia! Hoặc nếu Hổ mà ngoan cố thì…nàng sẽ thuê người hạ sát hắn.
Ừ, sao lại không dám hạ sát hắn. Sự căm hận của nàng to lớn vô cùng nên chính nàng đã mấy lần toan giết hắn kia mà!
Mỉa mai và chua xót thay, chỉ vì nhu cầu vật chất mà nàng cần tiền nên mới sa chơn. Bây giờ làm được tiền, nàng lại phải hà tiện, và quyết hà tiện cho được mới nghe. Nếu trước kia, an phận được trong sự khiêm tốn, túng thiếu, thì băng trinh vẫn còn nguyên vẹn!
Dầu sao, nàng cũng nghe cuộc đời đã bình lặng trở lại. Giờ chắc chắn không còn sóng gió nào làm cho nàng khiếp đảm nữa. Bất quá, hắn sẽ tái diễn cái trò nầy vài lần rồi thôi, vì thiếu con thịt để săn. Nàng sẽ là trái chanh bị vắt khô cạn nước không còn khai thác được nữa và hắn sẽ buông tha nàng. Chừng đó, số vốn của nàng đã khá đủ để làm lại cuộc đời.
Chỉ lo rủi ro gặp phải con thịt bản lãnh cao cường thì rầy rà. Con thịt ấy mà làm dữ để thoát thân, không nói làm gì, nhưng nếu hắn trả đũa thì Hổ ở tù mà nàng cũng bị tội tùng đảng.
Chừng đó lại còn lùm xùm ra xấu hổ hơn là mang tội ăn cắp tiền. Nhưng ôi thôi, không còn lui bước được nữa rồi.
Từ khi quyết định tiện tặn thì Liên cũng đã quyết học hành. Đỗ đạt và tiền tài là hai cái chìa khoá mở cửa ngục cho nàng. Liên nghĩ thế.
Nàng đi học mà tới lớp rất trễ, cốt tránh Văn đón đường. Có về, nàng lỏn cửa sau. Mỗi lần nghĩ tới Văn, nàng không còn nghe rung động sâu xa mãi tận những tế bào của nàng nữa, mà chỉ nghe man mác buồn, tiếc thưong một mối tình cũ.
Tuy nhiên, mặc dầu Sàigòn to lớn, nàng cũng không thể trốn biệt được, và trưa hôm đó, ở tiệm uốn tóc ra, nàng chạm ngay mặt Văn.
Người thanh niên nầy mới yêu lần đầu nên tình yêu còn pha đủ các chất hờn giận của trai gái mới lớn lên.
Trong mấy giây phút đầu, chàng bối rối, nhưng cơn thịnh nộ nối liền theo đó. Chàng muốn thộp ngực Liên như bắt kẻ gian đã thoát khỏi tay chàng hỗm rày. Nhưng chàng giữ lại được, sừng sộ hỏi:
– Liên, Liên đi theo ai hỗm rày?
Liên cũng sợ hãi lắm khi bị bạn bắt gặp thình lình. Nhưng mấy tháng nay nàng đã sống, và đã trải qua nhiều xúc động nên tập bình tĩnh mau lẹ được. Nàng còn đủ thản nhiên để tức giận được trước lời lẽ thô lỗ của Văn. Nàng phản đối bằng hai tiếng mà đồng bào miền Bắc thường dùng và miền Nam không có tiếng tương đương để thay thế.
– Ô hay! Cái ông nầy!
Văn hiểu rõ nghĩa của hai tiếng “ô hay” ấy nên chàng giựt mình, dè dặt, rồi bỗng chua xót một niềm tủi hổ vô biên.
“Ô hay!”. Phải, chàng đã có quyền gì đâu! Tình yêu mà nàng đã trao cho chàng không trọn vẹn, nàng có quyền lấy lại bất cứ giờ phút nào. Hai người đã có gì với nhau đâu, sao mà chàng dám xáng xả thốt ra câu mắng nhiếc nặng nề ấy giữa công chúng!
– Liên! Liên làm như vầy cũng như là giết anh.
Liên còn tức sự sỉ nhục vừa ném lên đầu nàng nơi công cộng nên bỏ đi luôn. Văn vội vã chạy theo bạn, giọng van lơn cầu khẩn:
– Liên ơi, tha lỗi cho anh. Anh đã mất trí, không còn phân biệt phải trái được rồi. Nếu Liên không cho anh hỏi vài lời thì anh tự tử mất.
Sợ hắn tuyệt vọng rồi đâm liều, và cũng vì thương bạn, nên không nỡ tàn nhẫn quá. Liên đi thêm một đỗi đường cho tới chỗ vắng người rồi dừng bước lại.
– Anh thật thô bỉ như một anh phu gạo.
– Anh xin lỗi em, nhưng em cũng nên biết giùm anh, biết nỗi đau khổ của anh từ mấy tháng nay, em đi biệt mà không có một lời giã từ anh…
Liên cảm động đỏ cả mắt cả mũi. Lệ của nàng đã rưng rưng và chỉ đợi nàng nháy mắt một cái là rơi xuống! Liên mang kiếng màu. Không ai thấy được mấy giọt lệ nơi khoé mắt nàng cả, và nàng cố tránh nháy mắt kẻo lệ rơi xuống mà Văn thấy được. Nàng muốn tỏ ra lạnh nhạt với Văn, thế còn hơn là để hắn hy vọng đeo đuổi chờ đợi mãi rồi khổ thêm cho hắn.
– Nếu em giã từ anh, anh sẽ cố nài, rắc rối lắm. Em dứt đột ngột như vậy là ngỡ anh sẽ giận được em và khỏi khổ.
– Nhưng nào anh có giận được em. Phải, quả anh có giận em đó, giận nhiều lắm, nhưng rồi đâu vào đấy cả, vì anh yêu em còn nhiều hơn là giận em.
– Anh nên quên em đi là hơn.
– Trời ơi, sao em nói được một lời như vậy? Liên không nhớ lần ta mới gặp nhau, cả hai đều nghe rõ là ta đã gặp người bạn đời ta sao? Liên không nhớ những ngày ta mong chờ nhau, hăm bốn tiếng đồng hồ của mùa nghỉ hè, dài như là một thế kỷ?
– Nhưng lòng em đã thay đổi rồi…
– Trời ơi! Hay là Liên giận hờn sơ sót gì của anh. Xin Liên cứ nói ra để anh nhận tội…
Liên không cầm được nước mắt nữa, nên vội quay đi.
– En có quyền tự do muốn yêu ai tùy em. Em đã hết yêu anh rồi, anh đừng theo quấy rầy em nữa.
Liên vừa nói vừa chạy, không đủ can đảm nghe tiếng nấc của Văn. Lên taxi rồi, xe đã rút chạy, mà nàng như thấy được sau lưng người yêu ngày nào của nàng đứng nhìn theo nàng qua màn lệ.
Về tới nhà, Liên nằm vật xuống giường rồi để cho nước mắt cầm giữ từ nãy giờ tự do tuôn trào ra. Nàng không yêu Văn bằng thứ tình yêu gắn bó của người trinh nữ trước đây nữa, cái đó thì đành rồi. Nhưng không vì thế mà nàng hết yêu hẳn người bạn cũ, và nhứt là dửng dưng được trước đau khổ của chàng, không ngậm ngùi thương cho mối tình đẹp đã mất.
Chiều hôm nay tiếng chuông lễ thể xác đã đánh lên, chánh thức rao đi bốn phương tám hướng sự chết thật sự của tình yêu đầu của Liên, sự chết của cả một đời nữ sinh “áo trắng đơn sơ mộng trắng trong“
Nàng đã dứt khoát với cuộc đời cũ rồi, đã chặt gãy cây cầu, không muốn và cũng khó mong trở qua bờ cũ nữa.
Không có biên giới giữa tuổi nầy và tuổi khác, giữa đoạn nầy và đoạn khác trong đời người, nên con người qua khỏi mỗi khúc đường mà không hay biết, không cần nghĩ gì hết.
Nhưng nếu có những cây trụ đánh dấu mỗi bước đi như cảnh gặp gỡ khi xế nầy, con người bỗng giựt mình dừng bước ngó ngoái lại đọan đường vừa qua.
Liên ngó ngoái lại đoạn đường ấy: chỉ có mấy tháng ngắn ngủi thôi, thế mà bao tang thương đã qua đó. Từ một cô gái trắng trong, nàng đã bước xuống đến nấc thang kế chót của cái thang phẩm giá con người.
Nấc thang cuối cùng là nấc thang của hạng gái buôn phấn bán hương, nàng chưa bước xuống tới đó nhưng chỉ mới thoáng thấy cái nhầy nhụa của nó, nàng đã rùng mình rồi.
Khi Hổ đến thăm nàng thì bắt gặp Liên đang vá một chiếc áo trong. Là một kẻ đã lăn lóc nhiều trong mọi nếp sống, Hổ biết quan sát tinh tế và chú ý đến chi tiết kỳ dị đó: một cô gái vì thích tiêu xài nên bán cả linh hồn cho hắn, và giờ làm ra tiền dễ dàng lại vá từng chiếc áo rách là nghĩa làm sao?
Hắn hỏi Liên, nhưng không mong nàng trả lời thành thật:
– Tại sao em lại vá áo?
– Em khổ hạnh để cho tiêu tội ác.
Hổ bật cười quên mất thắc mắc khi nãy của hắn.
– Như vậy em nên ăn chay niệm Phật thì nó mau tiêu hơn. Em nè, lời tục thường nói:”Đạp gai lấy gai mà lể”. Em đã phạm tội ác thì không có gì rửa tội có hiệu quả bằng làm tội ác khác. Anh đã…
– Anh muốn bắt em qua đủ mười cửa ngục dưới Diêm Đình hả?
– Qua một cửa hay qua mười cửa cũng thế thôi. Cốt tránh khỏi phải qua cửa nào hết mà đã trót dấn thân vào rồi thì lùi cũng chẳng khỏi tội. Em nè, anh vừa tìm ra được một con thịt.
– Nếu em không đồng loã với anh nữa thì anh sẽ làm gì em, anh nói em nghe thử để xem em dám dứt khoát với anh hay không.
Em tin rằng trước khi đâm ra khốn nạn như vậy, anh đã có lúc lương thiện và lần đầu mà anh có hành động lưu manh, anh đã đau xót lắm và không muốn tái phạm nữa nếu không bị đồng tiền thúc giục. Em thì bây giờ em đã hết cần tiền rồi.
– Nhưng em cần được yên thân. Anh đã tới hồi vận đen, túng quẫn lắm rồi thì anh hay làm liều. Giờ mà anh vào tù thì hết lo sợ và hết lo tiền để sống. Em mà bỏ anh đi, anh đi tự thú vụ chú chệt Trang Vinh ngay để được vào tù và để hại em.
Liên châu mày. Đây là khí giới thứ nhì mà Hổ nắm trong tay sau tờ thú tội của nàng. Thứ khí giới nầy hai đứa cùng nắm với nhau, duy chỉ có điều là Hổ nắm đằng cán còn nàng thì nắm đằng lưỡi.
Thì ra tình thế đã biến khác nữa rồi. Làm tờ thú tội thì mắc nợ đến hủy cả tương lai. Còn mắc nợ thứ nhì là cái nợ tùng đảng thì cứ phải đi sâu vào đường bất lương.
Sự làm thinh của Liên nói rõ lên cho Hổ nghe rằng nàng đã đầu hàng, nên hắn bắt đầu trình bày kế hoạch của cuộc đi săn mồi của hắn:
– Con thịt nầy là một kẻ đáng ghét. Trang Vinh thì em không thương hắn vì hắn là ngoại kiều. Nhưng kẻ nầy, mặc dầu là đồng bào của ta, em cũng chẳng xót thương được.
Hắn rất dê, nội cái vụ đó đủ cho em ghét hắn rồi. Dê và rất khốn nạn về vụ gái. Hắn đã đổ tiền ra để mua gái: gái thơ xinh đẹp mà con nhà nghèo, hắn mua đến hai ba muôn trong một tuần. Còn vợ trẻ của ai túng thiếu thì tám chín nghìn là giá thường của hắn.
Thứ người như vậy thì trừng phạt bằng tội nào cũng còn nhẹ cả.
– Còn thứ người như anh, mua con gái người ta mà không xuất ra đồng xu nào, thì trừng trị bằng gì?
– Bằng gì tùy em. Khi nào em đủ bản lãnh trừng trị anh thì chừng đó anh sẽ đền tội. Giờ thì anh bận chạy gạo, không thèm nhớ đến điều đó cho mệt trí.
Em nên nghe hết lý lịch của hắn. Hắn đã hại cháu vợ hắn, và không biết bao nhiêu vợ con của người khác. Đối với người giúp việc của hắn, (hắn là một nhà thầu khoán lớn) hắn rị mọ bóc lột người ta dữ lắm. Đồng tiền của hắn là đồng tiền cướp giựt phần nào thì ta có cướp bớt lại chút ít, cũng chỉ là công bằng thôi.
Nhưng hắn là tay có sạn trong đầu, chớ không phải thật thà như Trang Vinh dễ doạ nạt như vậy đâu, thì khó lòng mà cho hắn vào tròng bằng mưu kế cũ được.
Anh nghĩ nát trí mới tìm ra mẹo nầy là… anh bẹo em cho hắn thấy, và giới thiệu em là tình nhân của anh. Anh sẽ để hở cho hắn thoáng hiểu rằng anh đang túng, sẵn lòng nhường em lại cho bất kỳ ai nếu nhận được một số tiền.
Khi hắn bằng lòng điều kiện ấy rồi, anh sẽ đòi hỏi một số tiền thật lớn cho hắn sợ mà rút lui.
– Ủa, sao lại làm cho hắn rút lui?
– Ấy thế mới cao trí. Nếu anh đòi ít, rốt cuộc hắn vẫn không chịu lòi tiền, vì qua một đêm suy nghĩ, con cáo già ấy sẽ thấy rằng chịu như vậy là mất tiền toi; vì thà là em bán mình, tuy cũng hèn nhưng được sự an ủi là có tiền, chớ em lại dại gì mà để cho anh bán em anh ăn. Anh mà có nhường em, em cũng chẳng thèm theo hắn. Và muốn đạt mục đích hắn lại phải đến thương lượng riêng với em để mà mua chuộc em. Chừng hắn nhận định được lẽ đó rồi thì thế nào hắn cũng tìm em mà đề nghị với em một số tiền.
– Như vậy sẽ không còn vấn đề chia hai?
– Sao lại không còn?
– Vì anh sẽ có công gì trong vụ ổng thương lượng với em?.
– A..ha …ha…anh ngỡ em thông minh lắm chớ. Em nhỏ ơi, em nhỏ còn non lắm, làm sao mong đương đầu với anh, mong thoát khỏi anh được. Em nhỏ nên biết rằng, anh mà giấu tên hắn, em nhỏ có tìm ra hắn được hay không chớ?
– Vậy công đưa địa chỉ, anh tính bao nhiêu?
– Nào chỉ có phải là địa chỉ không mà thôi đâu. Em biết tên hắn, biết nhà hắn, rồi em sẽ hành động ra sao? Em giả đò đi học về ngang qua đó để hắn thấy rồi si tình à? Ảo vọng, dầu có si tình bao nhiêu, tía hắn cũng không dám ló mòi. Rờ tới con gái nhà lành thì nó mắng cho mà ê mặt.
– Vậy chớ anh làm sao?
– Cốt là cho nó quen với em cái đã. Mà cũng không thể làm bộ xin một chân nữ thư ký để được nhận. Bởi vì nó biết rõ tâm lý của những cô nữ thư ký lắm. Những cô ấy đều sợ mất chỗ làm, nhưng chỉ có một số ít chịu ngã, phần lớn đành chịu đói, tát cho nó một tát tai và ra đi. Cô nào chịu ngã tức là chỉ cần chỗ làm và đồng lương thôi, nó khỏi mua chuộc gì hết.
Quả thật Liên thấy mình còn non lắm. Sau khi nghe mấy điểm bí quyết nhà nghề của Hổ, nàng chú ý đến sự giải thích của hắn như một cô học trò chăm chú vì đó là những tiết lộ mới lạ về lòng người mà nàng vừa được biết. Hổ lại tiếp:
– Điều thứ nhứt là cho hắn quen với em.
Điều thứ nhì là cho hắn biết rằng em đã hư. Nếu em là một nữ sinh trong trắng, thì như anh đã nói, tía hắn cũng chẳng dám mong ước: hắn chỉ dám mua con gái nhà nghèo và dốt nát thôi.
Điều thứ ba là cho hắn biết, mặc dầu em hư mà còn đường vì em còn đi học, lại là con của một gia đình rân rát. Như thế mới tăng giá trị em lên, và hắn mới thèm khát dữ.
Điều thứ tư là em là một cô gái ăn xài to, rất cần tiền mà anh cung cấp không phỉ. Em đã thấy rõ rồi chớ?
– Đã rõ, nhưng hắn đã mua con gái có hai muôn, hắn dại gì mua em nhiều hơn vì em đã hư rồi?
– Ấy cái mới tài. Con người thì y như là nghệ thuật, tức là vô giá. Cũng thời hai bức tranh bằng khổ với nhau, mà bức thì sáu trăm, bức lại sáu ngàn..
Mặc dầu đã gần như quen ăn nói trắng trợn, Liên cũng còn thấy đau xót khi nghe Hổ nói đến giá cả của con người. Hắn tiếp:
– Em …em đẹp đã đành, nhưng chắc không phải đẹp hơn tất cả những cô gái khác. Nhưng em được bảo vệ bằng bức tường thành giòng họ em, địa vị của em, hắn không mong đánh giá em như đã đánh giá các cô gái khác.
Cái quan trọng là em phải biết tự cao. Khi mà hắn thấy anh đòi hỏi quá trớn, buông anh để tiêu lòn thương lượng với em thì thành hoặc bại, hay thành nhiều hoặc thành ít gì cũng chỉ còn do em mà thôi.
Như thế, em không thể đóng kịch miễn cưỡng như đối với Trang Vinh được. Đây là một khán giả sành xem hát và rất khó tánh, diễn dở thì y trả vé lại ngay.
Liên chỉ làm thinh suy nghĩ rồi thở dài. Lần nầy thì chính nàng thủ vai gần như chánh. Nàng phạm tội với tất cả ý thức của nàng khi để tâm diễn vở kịch của Hổ.
Lương tâm nàng khó lòng làm thinh để rồi đổ thừa cho kẻ khác như trong vụ trước nữa rồi.
Tuy nhiên, Liên khỏi phải ái ngại lâu vì Hổ đã trình bày một ông Hoàng Ngọc Sáu, thầu khoán, giàu có, đáng ghét, vì những tội ác của ông ta.
Và để bù trừ lại tội ác của chính mình, Liên làm eo làm xách:
– Như vậy thì rõ ràng công em nhiều hơn rồi còn gì nữa. Lần nầy phần em sáu mươi phần trăm.
– Sáu mươi phần trăm trên hai trăm ngàn, em nhớ cho, tức là một trăm hai mươi ngàn đồng. Mà đã hết đâu, chừng hắn mê em rồi, em cứ rút tiền của hắn.
Liên cười mai mỉa và nói cho bõ ghét:
– Và em sẽ dựa hơi nhà giàu để trừ khử tên lưu manh đã bẻ gãy đời em.
Hổ cười ha hả rất lâu mới nói được:
– Nếu được như vậy thì anh mất em ngay sau vụ nầy, chớ không mong được chia tiền. Nhưng anh là cuộc-chê mà, em đã biết chớ, anh đã có sạn trong đầu từ lâu rồi. Công phu luyện được một con chim mồi, ai dại gì để nó sẩy lồng bay cao.
Không, em sẽ không dựa hơi hắn được và còn cần anh hơn trước nhiều lắm. Này nha: Em đâu có chịu để hắn ấp yêu em, vì em có thích bán mình đâu. Như vậy em sẽ trốn hắn khi lấy được tiền. Nhưng hắn giàu lắm và có rất nhiều tay chân bộ hạ để tìm ra em. Em sẽ sợ hắn trả thù và cần anh che chở giùm cho.
Hổ lại cười ha hả khiến Liên tức sôi gan lên. Hắn đã nói trúng y ý định của nàng, làm như là nằm sẵn trong tim óc nàng vậy. Thì ra hắn mà còn cầm linh hồn của nàng trong tay được là nhờ hắn cao tay ấn chớ không phải chỉ nhờ những lá bùa kia đâu.
– Đồ khốn nạn!
Đây là lần đầu từ sau lúc qui thuận mà Liên căm hận chửi mắng tay phù thủy đã mê hoặc nàng để sai khiến nàng.
Hổ vẫn cứ bình tĩnh cười và hối thúc:
– Em nên trang điểm mau lên. Đêm nay hắn có mặt ở Mỹ Cảnh trong bữa ăn tất niên của giới thầu khoán của hắn. Lúc nầy là lúc hắn tạm ngưng công việc để rảnh trí mà nghỉ ngơi và ăn Tết. Như vậy hắn đủ thời giờ để mê gái.
Liên uể oải đứng lên vào buồng trong trang điểm. Hổ xem chừng đồng hồ tay mấy lần rồi sốt ruột đứng lên đi qua đi lại. Trước đây, hắn đã bị vợ là Thanh làm bực mình mỗi khi vợ chồng có đi đâu chung với nhau. Thanh để ra cả một tiếng đồng hồ để cải lão hoàn xuân.
Liên thì dễ chịu lắm. Nàng chỉ đánh phấn sơ sịa thôi theo lời chỉ dẫn rất sành điệu của Thanh. Nhưng từ mấy tháng nay, Liên đã chịu ảnh hưởng của mấy nhà mỹ viện kém thẩm mỹ, điểm trang lâu quá.
Hổ dòm vào trong nói:
– Nhớ cho rằng hắn chỉ mê gái ngây thơ. Diện sắc sảo quá hắn không thích, nghe không?
Liên chợt hiểu và xóa bỏ hoá trang mà nàng đã cặm cụi làm từ nãy đến giờ khiến Hổ lại càng sốt ruột hơn.