- 6 -
Giới của ông Sáu không đông đảo lắm. Đó là những nhà thầu khoán quan trong mà người ta đếm được trên đầu mười ngón tay. Thành ra bữa cơm tất niên của họ, họ ăn tại tửu lầu hẹp nầy không bất tiện lắm.
Năm chiếc bàn được kéo sát lại để họp thành một bàn dài cho mười hai thực khách, kê sát hông tàu phía ngoài sông cho được gió nhiều.
Ông Hoàng Ngọc Sáu ngồi dựa lưng ra sông để chưng bộ mặt trước của ông ta vào phía có đông đảo thực khách khác. Đó là một bộ mặt thịt của con người thích ăn ngon ngủ kỹ và được ăn ngon ngủ kỹ.
Ông và Hổ có quen nhau và có trác táng chung với nhau nhiều bận. Ông ta biết Thanh và nhớ rằng Hổ không có nhơn tình bao giờ cả. Hổ là con người rất ưa thích các thú vật chất, trừ đờn bà.
Lần nầy, ông ta hơi ngạc nhiên mà thấy Hổ có nhơn tình, nhưng khi Hổ đưa Liên đi ngang qua trước mặt ông thì ông ta hết ngạc nhiên nữa.
Một người đàn ông dù ít ưa gái đến đâu, cũng không thể không bắt nhơn tình với một nhan sắc kiều diễm như Liên. Ông ta thấy răng có lẽ đây là lần đầu tiên và lần cuối cùng trong đời hắn mà Hổ có mèo, vì cô gái nầy xem ra hễ thấy mặt cô ta thì không thể không yêu được.
Hổ chỉ quen một mình ông Sáu thôi nên chỉ đưa tay ra hiệu “rua” một mình ông ta, và Liên bắt chước bạn cúi đầu chào người quen ấy với một nụ cười khó hiểu và với vẻ e thẹn rụt rè của một nữ sinh.
Bọn thầu khoán ăn cơm từ lúc mới đỏ đèn, để rồi còn kéo nhau đi nơi khác nữa, nên chi họ đã xong bữa lúc mà Hổ và Liên chỉ mới kêu món xúp thôi.
Ông Sáu tay cầm ly sâm-banh, môi ngậm xì-gà, bước lại bàn của Hổ và Liên, nghiêng mình chào cô gái còn bé quá đối với tuổi tác của ông để được ông lễ phép như đối với một mạng phụ phu nhơn.
Rồi ông kéo ghế ngồi tự nhiên trước mặt họ và yêu cầu Hổ:
– Anh giới thiệu tôi với người đẹp đi chớ.
– Ông Hoàng Ngọc Sáu, đại thầu khoán nhà cửa và gái đẹp. – Hổ giới thiệu bông đùa.
Trong khi ông Sáu vỗ vai Hổ để phản đối thì Liên cười ngặt nghẽo, cười vui thật tình chớ không diễn kịch đâu. Đoạn, Hổ lại giới thiệu bạn:
– Liên, em tôi.
– Em thế nào?
– Nó là một đứa em gái vậy mà.
– À, biết rồi.
Ông ta nói xong, đưa ly lên ngay mặt Liên rồi hát nho nhỏ: “Tôi có người em nhỏ”. À la santé de Em nhỏ!
Hắn ngụm một ngụm rượu và Liên tưởng tượng mùi xì-gà dính trên môi hắn pha với mùi rượu chắc biến thành một mùi khó chịu vô cùng.
– Anh Hổ mời tôi ngồi lại uống rượu với anh chớ?
– Dạ, thì xin mời ông, tôi chỉ sợ ông không bỏ bạn được đó thôi.
Quả thật thế, ở bàn thầu khoán, thực khách đã đứng cả dậy để đi. Một người huýt sáo nho nhỏ để gọi ông Sáu. Ông ta day lại cười với họ rồi nói to lên:
– Tụi bây cứ đi mà không có tao.
Mặt ông ta đỏ rần vì rượu thấm nhiều, nên ông ta bất kể khách khứa của một nơi không phải ai muốn la hét tự do lúc nào thì la.
Bạn ông cười hóm hỉnh. Họ đi, nhưng thỉnh thoảng day lại nhìn ông ta mà cười nữa.
– Xin mời ông!
Bồi bàn đã bưng xúp lại và Hổ mời ông thầu khoán theo lịch sự. Chàng hỏi thêm:
– Ông uống chi?
– Tôi chỉ uống được sữa tươi thôi, cho dã bớt rượu.
Nói đoạn ông hỏi Hổ bằng ngoại ngữ:
– Chinh phục được hồi nào đó?
– Ba tháng nay.
– Trong giới ăn chơi à?
– Sao ông hỏi lạ thế? Ông không thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng đó sao.
– Thấy, nàng có vẻ nữ sinh lắm. Nhưng tôi không tin là anh chiếm được một nữ sinh.
– Luôn luôn chuyện gì cũng có ngoại lệ chớ. Nàng là nữ sinh lại là con một vị cai tổng giàu có ở Bình Dương.
– Ý chết, thế là nàng nghe được câu chuyện của ta nãy giờ.
– Ông khỏi phải lo. Nữ sinh học theo chương trình Việt thì ngoại ngữ yếu lắm. Riêng nàng thì nàng dốt ngoại ngữ số dách vì làm biếng học.
– Đẹp quá!
– Hổ mà, ông biết chớ! Nếu không đẹp nhứt nước, Hổ có bận tâm đến đâu. Chỉ phiền một điều là nó ăn xài như một bà hoàng. Hổ nầy muốn sụm rồi ông ơi!
– Còn trẻ, còn ngây thơ quá mà ăn xài?
– Nói đúng ra thì là tại tôi thiếu tài chánh thôi. Sang cho nàng một căn phố, sắm đồ đạc, cho tiền túi mỗi tháng sáu ngàn và đưa đi ăn uống, đi giải trí, tổng cộng mỗi tháng chỉ tốn độ mười lăm ngàn thôi, đối với nhà giàu có thấm vào đâu. Nhưng tôi chỉ là một anh cuộc-chê thôi.
– Đã đuối chưa?
– Chưa, nhưng cũng sắp đuối đây. Mà tôi cố bám vì tôi còn mê.
– Liệu không kham thì sang lại cho mỗ.
Ông Sáu nói nửa đùa nửa thật, và nói xong cười ha hả như vừa pha trò cho vui. Hổ mà có bất bình cũng không phản đối được.
Nhưng hắn không giận. Hắn chỉ ngạc nhiên như vừa chợt nghe một đề nghị lạ kỳ nhưng đáng chú ý.
– Ông nói chơi hay nói thật?
– Cà rởn mà bồ, đừng có giận.
– Không, ai giận hồi nào. Nhưng nếu ông nói thật thì ta sẽ bàn kỹ.
– Ừ, nếu tôi nói thật thì sao?
– Thì là một dịp cho tôi gỡ vốn. Tốn quá ông ơi, tôi ngộp rồi.
Này nhé, sang một căn nhà cho nàng đứng tên một trăm ngàn (thật ra, đó là nhà cho mướn cao giá nên khỏi tiền nước); mua sắm đồ đạc, một trăm ngàn đồng nữa; dụ dỗ nàng bằng một số tiền mặt, một trăm năm mươi ngàn, là đi hết ba trăm rưỡi rồi. Mấy tháng nay ăn xài độ năm chục nữa…ông có muốn thì xỉa ra bốn trăm ngàn đi.
Ông Sáu le lưỡi lắc đầu:
– Mỹ nhân đâu có mắc đến thế?
– Ông không nghe họ nói một nụ cười đáng ngàn vàng đó sao. Ông sẽ mua được hàng muôn nụ cười…
– Nhưng anh hưởng xong, giờ bắt tôi chịu à?
– Chớ sao! Nếu không, thà là tôi buông tay cho nó rơi vào khoảng trống không. Ông mua là ông mua sự nhường lại của tôi, chớ có phải là chịu những tổn phí cũ của tôi đâu.
– Như vậy, tôi sẽ đưa ngay cho nàng số bạc ấy, đã được ơn hơn lại đỡ tốn cho tôi về sau.
– Nhưng hơi phiền là ta sẽ phải tính sổ với nhau.
Ông Sáu cười đến rung cửa kiếng của tửu lầu:
– Nếu có chuyện tính sổ thì anh bị thanh toán chắc chắn. Nhưng thôi, đừng đùa, ta sao lại xích mích nhau vì một đứa con gái. Chừng nào tôi bị anh hăm doạ, tôi sẽ cho anh một sở làm xứng đáng, chắc anh êm vì thời buổi nầy làm cuộc-chê cũng mệt, phải không anh?
Hổ ra vẻ sợ hãi, lo lắng và gượng gạo nói:
– Ông đừng mong hão. Lát nữa đây, nàng sẽ theo về với tôi rồi như chim trời cá nước, nàng sẽ bặt tăm, ông làm sao tìm dấu vết được.
– Và hễ chim trời cá nước thì ai bắt được nấy ăn phải không?
– Nếu bắt được!
– Lẽ cố nhiên là được. Tôi chỉ phải thuê một người đi theo sát anh, thế là một khi kia, họ sẽ biết nhà nàng.
Hổ nổi giận đập mạnh chiếc muỗng lên dĩa xúp, và ông Sáu cười hề hề đứng lên, chìa tay ra mà rằng:
– Nói chơi thôi đừng giận.
Hổ không thèm bắt bàn tay đó. Ông Sáu vẫn cười và vừa nghiêng mình chào Liên, ông vừa nói:
– Sao anh lại khai chiến với tôi. Tôi là kẻ mạnh mà.
Ông Sáu quay lưng bước ra được bốn năm bước rồi mà còn nghe sau lưng Hổ chửi nho nhỏ bằng tiếng Việt.
– Đồ thằng già khốn kiếp!
Ngay sau bữa ăn đó, Hổ đã bắt đầu đóng kịch thật khéo, vì hắn biết rằng ông Sáu thuộc vào hạng có thể thi hành lập tức ý định.
Từ bờ sông về nhà, hắn và Liên đổi xe taxi gần một chục lần. Hắn cố làm cho giống hệt sự thật, cho lộ rõ sự sợ hãi của một kẻ rất cần xoá dấu vết sau lưng, để cho ông Sáu cắn câu thật mám, có thế ông ta mới tin nhiều và mới dễ mắc bẫy.
Hắn sẽ làm như vậy những ngày sau đó, không đi xì-cút-tơ mà đi bằng đủ thứ xe, nhưng sẽ lơi thận trọng cho nhơn viên của ông Sáu theo dấu được.
Riêng đêm nay thì quyết là không. Dễ quá, ông ấy sẽ sanh nghi. Ông ta là một con cáo già, phải bị nhọc sức suốt tuần lễ ông ta mới bị lừa.
Và quả một tuần lễ sau là ông Sáu có địa chỉ của Liên trong tay.
Trong đời mê gái của ông Sáu, chưa bao giờ ông ta khổ tâm và tốn tiền bằng lần nầy. Trước đây, ông muốn ai được nấy, mà được mau chóng, chớ không phải đợi cả tuần, bị nào nhớ, nào thương, nào thèm khát dày vò ông như bây giờ. Những cô nào xem ra khó lắm, không thể mua chuộc được thì ông đã khôn hồn không dám muốn. Đằng nầy Liên thì khác hẳn. Nàng tuy còn ngây thơ, mà lại có vẻ lẳng lơ, nghĩa là rất có thể mua chuộc được nàng, nàng lại chịu làm nhơn tình của một kẻ có vợ. Từng tuổi của Hổ, nàng phải biết rằng hắn đã có vợ, thì nàng là một cô gái không tôn sùng đạo đức lắm. Vì thế mà ông ta dám muốn, nhưng bị Hổ kỳ đà.
***
Khi ông Sáu có địa chỉ trong tay thì hai tiếng đồng hồ sau đó Liên đã có khách.
Được Hổ báo trước sự thăm viếng ấy, Liên làm bộ ngạc nhiên khi tiếp người khách lạ đó. Đó là một người đàn bà ngũ tuần nhưng ăn diện như lúc nửa chừng xuân.
Bà ta có tướng giàu có sang trọng và quả bà ta đến đây trên một chiếc xe DS.
Bà khách mới để chơn tới ngưỡng cửa, đã gọi tên cô chủ nhà. Nàng bước ra và bà ấy hỏi:
– Chào cô Liên, cô có nhớ tôi hay không?
Liên ngơ ngác thật tình, ngỡ rằng đó không phải là người khách mong đợi mà là người khác. Nàng hơi tái mặt vì sợ, bởi nàng ngỡ trốn biệt thế gian sao lại có một người quen nào biết nhà nàng.
– Chắc cô không còn nhớ nữa. – Bà ấy cười nói – vì tôi đã già rồi.
– Nhưng xin mời bà vào cái đã.
Khách theo chủ nhà ngồi nơi ghế xa-lông rồi hỏi:
– Ông Cai tổng và bà Cai vẫn mạnh chớ, cô Liên?
Liên lại càng sợ hơn vì người nầy là người quen của cha mẹ nàng. Liên ú ớ đáp:
– Thưa, cám ơn bà, ba má cháu vẫn mạnh.
– Tôi là bạn của bà Cai cách đây mười năm, thuở cô còn học lớp ba. Cô quên tôi cũng phải, vì tôi rời khỏi tỉnh Bình Dương cũng đã mười năm rồi.
Liên cố nhớ, nhưng không thể nào kêu gọi được một hình ảnh bạn của mẹ nàng mà tương tợ như bà khách hôm nay.
Tuy nhiên nàng không thắc mắc lâu về điểm đó mà chỉ băn khoăn vì sao bà nầy lại biết nàng ở đây.
Khách như đoán được ý của chủ nhà, giải thích liền, sau lời khai mào trên đây.
– Tôi là chị ruột của ông thầu khoán Sáu. Tôi chỉ nói tên cậu ấy ra chắc cô nhớ, và tôi đến thăm cô để xoá bỏ giùm cậu ấy một điều ngộ nhận.
Số là đêm đó lúc rời bàn ăn, cậu ấy nghe ông Hổ chửi cậu ấy bằng tiếng Việt. Thế nào cô cũng tò mò hỏi lý do cơn giận của ông Hổ, và cô đã biết rằng cậu ấy cà rởn về cô. Thật ra cậu ấy không có ý quấy nào cả, cô hiểu chớ. Cái thứ đờn ông ấy mà, hễ họ thấy gái đẹp thì họ trầm trồ, rồi họ quên đi.
Nhưng cậu ấy cứ lo ông Hổ nói thêm nói bớt cho cô khinh cậu ấy, nên cậu ấy nhờ tôi đến đây giải bày cho cô rõ.
Liên thấy bọn nầy toàn là một lũ cáo già như nhau cả. Chúng nó đi ngay vào đề một cách khôn khéo chớ không bịa ra một câu chuyện xa vời nào khác. Con mẹ nầy, chắc là con mẹ mai mối gì của lão ta đây, mụ ta đóng kịch cũng tài lắm. Nhưng kịch của Hổ và nàng soạn ra thì cao hơn và nàng phải đóng tài hơn con mẹ nầy mới được.
Liên làm bộ như mừng rỡ vì thấy chuyện không có gì, không đáng lo như lúc vừa tiếp khách lạ.
– Ngỡ gì, thưa bà, cháu có dám giận hờn gì đâu.
– Thì ai lại không biết cô rộng lượng, vả lại đời bây giờ ai có sắc đẹp được người ta trầm trồ thì còn nên hãnh diện nữa là khác. Nhưng sợ ông Hổ ổng thêm bớt.
– Không, ảnh không có thêm bớt gì cả, vì cháu không có hỏi gì cả.
– Nếu vậy thì quí hoá quá. Nhưng cuộc viếng thăm nầy không vô ích, vì tôi được dịp làm quen với cô mà mới nói chuyện qua vài câu tôi đã thích rồi. Đôi bạn già trẻ mình chơi với nhau chắc lâu, nếu cô không chê tôi là già nói chuyện buồn hiu.
– Dạ, cháu đâu dám.
– Cô có nhiều bạn gái không?
– Dạ cháu trơ trọi lắm.
– Như vậy làm bạn với tôi là vừa. Tôi cũng rất cô đơn từ khi ông nhà tôi qua đời. Nhưng cô không có bạn gái mà có cậu Hổ thì cũng như là đông đúc bạn…
Liên thở dài:
– Bà không biết tình cảnh cháu, chớ thật là dở khóc dở cười. Cháu lầm, ngỡ anh ấy chưa có vợ. Giờ đã lỡ rồi không biết tính sao, lắm khi cả tuần anh ấy mới ghé qua đây giây lát.
– Vậy à?..tôi cứ ngỡ. Thôi, không sao, từ đây có tôi. Nói thật với cô chớ tôi tuy già cả lẩm cẩm chớ có tiền, thì đôi bạn mình có thể đỡ buồn phần nào. Xe của tôi đậu trước nhà mà cô thấy đó, cô muốn lấy dùng bất kỳ lúc nào và trong bao lâu tùy thích. Còn tiền bạc cô cần bao nhiêu, cứ nói.
Bà khách mở ví lấy ra một chiếc hộp mà Liên đoán rằng đó là hộp đựng viết máy. Mà quả viết thật, hiệu P.61. Nhưng không phải là cây viết máy bán trên thị trường đâu, khi nàng nhìn kỹ lại, lúc bà khách đặt chiếc hộp mở nắp trước mặt nàng:
– Cậu nó nghe cô còn đi học, nên gởi tặng cô cây viết máy đặc biệt nầy gọi là món quà tạ tội.
Cái móc vàng tây dùng cài viết vào túi, được nạm thêm năm chiếc hột xoàn tấm, lóng lánh dưới ánh đèn. Năm hột xoàn nầy giá tổng cộng chỉ độ bảy tám ngàn là cùng, nhưng đó là cái bằng chứng dám xài tiền của ông Sáu. Liên nói:
– Có gì đâu mà ông Sáu và bà cứ thắc mắc hoài lại bày vẽ rắc rối. Cháu xin vô phép không dám nhận của nầy.
– Nếu cô từ chối tức là chưa tha thứ, chị em tôi làm sao an lòng được. Cậu nó đã mua một chiếc đồng hồ đeo tay tự động hiệu OM. mà dây đeo nạm toàn xòan to hột định tặng cô để đáp ơn tha thứ khi cô chịu nhận món quà tạ tội nầy.
Cô không thương, từ chối lần nầy thì tội nghiệp cho em tôi lắm.
Mắt Liên sáng Liên vì mừng rỡ thật sự, mà cũng vì cố ý làm ra vẻ ham của. “Nạm toàn xoàn to hột”, thì ít ra cũng phải mười hai viên kim cương lớn, một món quà đáng kể.
Bà khách kể lể:
– Nhờ trời, cậu nó làm ăn khá lắm. Gì không biết chớ sự sản cậu nó bây giờ có đến mấy mươi triệu. Cậu nó lại rộng rãi, xài tiền như nước, tôi thấy mà phát ngộp.
Ấy, nói điều nầy cô đừng cười chê. Năm kia, cậu nó yêu một cô đào hát, không xinh đẹp gì cả, mà cậu nó đã biếu cô nọ một cái biệt thự và một chiếc xe Huê Kỳ.
Liên le lưỡi như nghe con số ấy mà kinh hãi.
– Có thấm vào đâu cô – bà khách thêm. Vậy mà đến lúc cô ấy có thai, ông mướn người ta đến ba trăm ngàn để nôm, làm đám cưới linh đình cho họ, lại ký giấy cấp dưỡng trong mười năm.
– Cô đào ấy tốt số quá!
– Mà nó có xinh đẹp gì cho cam. Không bằng gót chơn cô. Tôi nói thật đó mà, chớ không nịnh cô đâu. Tôi có phải đờn ông sao mà nịnh đầm.
Con đó tốt phước thiệt, như vậy, làm bé vẫn không thiệt thòi gì, một vợ một chồng cũng không dám bì.
Liên ra vẻ suy nghĩ miên man và mơ mộng đến cảnh giàu sang mà bà khách vừa bẹo trước mắt nàng.
Lần nầy nàng đóng kịch khá hơn vì không còn ghê tởm bao nhiêu, bởi con thịt là một kẻ bất lương, vả lại đây là lần thứ nhì, nên nàng đã bớt thành kiến.
Bà khách nhìn từng ly từng tí những biến đổi trên nét mặt của Liên, và con người lăn lóc với nghề trên ba mươi năm trường ấy không một chút nghi ngờ về cái bẩy người ta đang gài. Trái lại, bà ta cho rằng gài bẫy một cô gái thơ như Liên sao mà dễ dàng quá sức.
Bà ta đứng lên nói:
– Thôi xin phép cô. Ngày mai, đúng y giờ nầy, tôi sẽ trở lại đây để tặng cô món quà biết ơn tha thứ. …À, nè cô, tôi ngại gặp ông Hổ quá. Sợ ổng lại hiểu lầm mà sanh ra rắc rối nữa. Cô liệu tôi sẽ phải đụng độ ổng hay không?
Liên giựt mình, bối rối sợ hãi đến tái mặt. Nhưng nàng trấn tĩnh lại được và nói:
– Không sao, anh Hổ không bao giờ đến đây giờ nầy.
– Tốt hơn là đừng cho ông Hổ biết rằng tôi đến đây thăm cô nhé.
– Dạ.
Bà khách cười dòn rồi day lại tát yêu lên má Liên và nói:
– Tụi mình có vẻ mèo chuột lén lút với nhau.
Liên cũng cười, bỗng bà khách nhìn sửng Liên giây lát rồi khen:
– Trời, cô đẹp ghê hồn, giờ tôi mới chợt thấy. Sắc đẹp của cô thì ở nhà vàng mới xứng đáng. Tôi thấy một nhan sắc như vậy mà phải đi ô-tô-buýt hay xe xích-lô máy tôi tức lắm.
Món quà “đền ơn tha thứ”, đến ngày hôm sau, đúng y như bà khách đã báo trước.
Chiếc đồng hồ OM. nhỏ bằng ngón tay cái của đờn bà, mỏng như giấy cứng isorel, bốn kim, mà có một kim chỉ ngày tháng. Đồng hồ tự động, lên giây bằng những cử động thông thường của người đeo.
Giây đồng hồ là một sản phẩm lô-canh, đặt làm riêng tại Sàigòn để nạm hột xoàn, và giây ấy được nạm đến mười bốn hột chớ không phải mười hai như Liên đoán.
Bà khách hỏi:
– Cô đã nói ông Hổ cả tuần mới đến một lần, mà ổng đến bất thần hay đến theo ngày định trước?
– Dạ, bất thần.
– Tiếc quá, tôi muốn mời cô đi ăn một bữa cơm tối với tôi để kỷ niệm cuộc sơ giao giữa tôi và cô. Nhưng ông Hổ biết tôi là chị của cậu nó, chắc ghét lây tới tôi, nên làm sao tôi dám mời cô, sợ đụng đầu với ổng.
Liên suy nghĩ một lát rồi nói:
– Thật ra cháu cũng muốn đi với bà lắm. Anh Hổ vừa đến đêm rồi, mà kinh nghiệm dạy cháu rằng ảnh không bao giờ đến hai đêm liên tiếp. Hay là ta đi ăn cơm đêm nay?
– Nếu được sớm như thế nầy thì quý hoá hết sức. Tối nay tôi sẽ đến đây đúng bảy giờ cô nhé. Xin cô trang điểm xong giờ đó.
Hổ quả nhiên không đến, cả ban ngày cũng không. Hắn để cho bà mối hoàn toàn tự do lui tới. Và hắn không có chỉ thị nào trao cho Liên nữa. Liên phải có sáng kiến, tùy cơ mà ứng biến vì không ai đoán trước được cái gì sẽ xảy ra để mà nghiên cứu cách ứng phó.
***
Khi xe ngừng trước tửu lầu Đồng Khánh, Liên ngạc nhiên hết sức. Thì ra họ đi ăn cơm Tàu, nhưng sao lại chỉ có hai người? Nàng làm bộ dẫy nẩy lên nói:
– Không đâu bà, cháu không lên đó đâu, trên ấy đông đảo quá cháu sợ gặp người quen.
– Ấy, không phải là lên tuốt trên phòng chung đâu. Tôi đã đặt một mâm riêng cho chị em mình ở dưới nầy, thân mật lắm.
Mâm cơm riêng ấy dọn trong một phòng ngủ mà tửu lầu sắm để cho thuê nhưng biến nó thành buồng ăn riêng hôm nay để chìu ý khách.
Cơm Tàu, nhưng có ba bộ chén đũa, và Liên đang tự hỏi bộ chén thứ ba là để dành cho ai thì bà khách đã nói:
– Đến giờ phút chót, tôi mới chợt thấy ăn tay đôi buồn quá nên định hỏi ý kiến cô xem thử coi nếu tôi gọi điện thoại cho cậu nó đến ăn với ta, cô có thấy gì trở ngại không? Cũng là một dịp may cho cậu nó được tạ tội và cám ơn ngay với cô.
Liên tỏ vẻ ái ngại:
– Thật là bất tiện. Cháu đi với bà đã ngại rồi, giờ lại có ông Sáu xen vào bữa ăn nữa e miệng thế….
– Cái đó tùy cô. Ở đây kín đáo lắm, chẳng ai dòm ngó ta đâu mà lo.
– Nhưng ổng đã có cử chỉ đẹp như vậy thì cháu làm sao mà từ chối.
Không hiểu bà chị giả của ông Sáu gọi điện thoại nào và ổng ở đâu mà chỉ hai phút sau là ông ta vác mặt đến.
Ông Sáu ăn diện như đi dự lễ và nghiêng mình chào như các nhà quí phái Âu châu thời xưa, lúc ông ta vừa mới đẩy cửa vào buồng ăn.
– Những ngỡ không bao giờ còn được cô cho thấy mặt nữa. Mừng quá, tôi cứ lo là chiêm bao!
– Ông dạy quá lời, thật ra tôi là người chịu ơn ông về mấy món quà.
– Ồ, mấy món quà vặt, xin cô đừng nói đến nữa.
Suốt bữa ăn, á xẩm chiêu đãi viên bị ông Sáu thay thế để phục dịch cho Liên, và ông thầu khoán ấy tỏ ra là một người lịch thiệp và rất trẻ tánh.
Đến món ăn tráng miệng thì bà chị giả xin phép đi ngoài. Ông Sáu hỏi đột ngột:
– Xem ra hai ông bà thương yêu nhau dữ lắm hả?
– Dạ, cũng chỉ vì quá yêu anh Hổ mà em phải lầm lấy một người đã có vợ.
– Thành ra tương lai mờ mịt?
– Dạ, đúng y như vậy.
– Nhưng dầu sao, cô cũng phải làm lại cuộc đời của cô chớ?
– Dạ, em cũng định như vậy.
– Mà không có gì giúp cô làm lại cuộc đời chắc chắn cho bằng một số tiền hồi môn quan trọng và một người mối lái có uy tín. Tôi không muốn nói đến những bà mối nhà nghề nói giỏi mà không ai nghe. Một người có uy tín là một người giàu có, có giao thiệp rộng, điểm chỉ một đám nào với một đám nào là cả đôi bên, đàng trai đàng gái gì cũng đều tín nhiệm hết thảy.
– Nhưng hai món đó là hai mặt trăng, cả hai đều khó đối với em.
Liên biết lão thầu khoán không thành thật, nhưng luận điệu của lão thì trúng ngay bon. Nàng nói câu vừa rồi, cũng chỉ để giúp lão bước tới thôi, nhưng lời ấy cũng đúng y sự thật. Thật là ngộ nghĩnh, những kẻ gian trá thường nghĩ quấy, nhưng lời lẽ của họ vẫn là lời lẽ của người ngay.
– Khó thật, nhưng cô lại có ưu thế để chiếm hai mặt trăng ấy, miễn là phải theo một vài điều kiện nho nhỏ. Cô Liên nè, tôi thí dụ con trai một phú thương yêu cô, chưa chắc gì cha mẹ nó mà chịu đi hỏi cô cho nó, nếu không ai cho cha mẹ nó biết là cha mẹ cô rân rát, nhứt là không ai bảo đảm của hồi môn.
Tôi có thể giúp cô độ ba trăm ngàn để làm của hồi môn ấy, và trong vòng sáu tháng, điểm chỉ cho cô một thanh niên vào hạng tôi vừa nói.
Tôi quen biết rộng. Đất Sàigòn nầy, thương gia nào, kỹ nghệ gia nào có con sắp cưới vợ gả chồng, tôi đều biết cả, và nói là họ nghe ngay.
– Nhưng khi không mà em thọ ơn nặng của ông như vậy, em ngại lắm.
– Không có gì mà ngại là vì không có ơn gì hết. Chắc cô đã thông mình để hiểu biết vì sao tôi lại giúp cô như vậy.
Ông Sáu không cần vòng vo mà đi ngay vào đề, vì Liên nhận quà, tức là ham của, mà kẻ ham của, chắc chắn không phẫn nộ trước đề nghị một số tiền kếch sù.
Kinh nghiệm đã dạy ông Sáu điểm tâm lý đó. Ông có dịp thử bài toán nhiều lần mà không lần nào sai cả, kể cả lần nầy.
Liên thở dài mà rằng:
– Chỉ vì tha thiết làm lại cuộc đời nên em mới không nổi giận khi hiểu thâm ý của ông. Nhưng em vẫn cứ yêu anh Hổ, không lòng nào mà phản bội ảnh được…
– Nhưng cô đang ở trong một ngõ bí, phải chụp lấy cơ hội để mà thoát chớ. Cô liệu Hổ sẽ yêu cô mãi mãi hay không?
– Đó là ông nói theo lý trí. Theo tình cảm thì khác.
– Tôi hiểu cô. Nhưng rồi trên đời, rốt cuộc ai cũng phải dẹp tình cảm lại để sống theo lý trí. Như vậy, dẹp sớm chừng nào, hay chừng nấy.
Nếu cô thấy đề nghị của tôi có lợi cho tương lai của cô thì tôi sẽ mở một trương mục tại ngân hàng, tên cô, và sẽ đóng ngay số tiền vừa hứa.
– Thôi đi ông, em không muốn tên tuổi của em bị phổ biến ra.
– Chớ không thì làm thế nào? Không lẽ bắt cô vác cả bao bạc về nhà..
Liên mỉm cười đáp:
– Sao lại không?
Ông Sáu cười ha hả như Đổng Trác:
– Tôi cứ tưởng tượng cái cảnh ấy mà buồn cười. Tôi rủ cô đi biển hứng gió với tôi một ngày mà phải chở theo cả xe bạc, rồi cô lại trở về Sàigòn với của nợ ấy. Coi bộ nặng nhọc quá.
– Không có vấn đề đi biển với bao bạc ấy. Ta sẽ đi tay không.
– Hay, như vậy đỡ cho được một đoạn nhưng cất tiền trong tủ nhiều quá, rủi cháy nhà thì mệt.
– Nhưng ông đừng hiểu lầm. Em quyết làm lại cuộc đời nên mới thọ lãnh của ông. Mà đó là một cuộc trao đổi sòng phẳng chớ ông đừng mong lường tình của em được.
– Sao cô lại dùng đến lời không đẹp ấy với tôi?
– Em chỉ nói giả tỉ thôi. Em cần sự bảo đảm của ông, nghĩa là khi nào em thấy sự giúp đỡ của ông cụ thể hoá rồi, thì chừng ấy mới có chuyện đi hứng mát.
– Cô không tin tôi, tôi cũng có thể không tin cô. Ngộ như tôi cũng đòi sự bảo đảm cụ thể thì cô bảo sao?
– Thì thôi vậy.
Ông Sáu lo lắng suy nghĩ mãi một hồi mà không tìm được lẽ gì để thắng đối phương cả.
– Cô em nè! Nếu một trong hai ta mà gian trá thì sẽ có một kẻ mất cái gì. Tôi thì tôi mất tiền, còn cô, cô mất gì?
– Đó là lời đề nghị của ông, chớ em có bao giờ nghĩ đến điều ấy đâu. Em thấy như vậy là hợp lý, và không thích đổi ý.
– Cô cương quyết giữ lập trường chớ?
– Dạ, em cương quyết.
Nếu như cô gái nào khác mà đòi hỏi như vậy, chắc ông Sáu đứng lên đi về ngay, vì đó là một lối lường gạt non quá. Nhưng ông tin nơi vẻ ngây thơ của Liên phần nào, nên ông do dự.
Sự ao ước của ông lâu ngày nên nó trưởng thành, khó lòng dẹp bỏ được, và thiếu nữ đang ngồi trước mặt ông quyến rủ vô cùng.
Là người làm ăn, ông dư biết hễ liều thì có thể được to, cũng có thể mất cả, và chỉ kẻ nào có gan mới làm giàu được.
Sự mất tiền suông xem ra dễ như chơi chơi, nhưng biết làm sao. Vì thế mà rốt cuộc ông nhượng bộ. Hôm nay là thứ tư, ngày mốt là thứ sáu định là ngày giao tiền, và bữa kia là bữa hai người hẹn nhau đi Long Hải.