← Quay lại trang sách

- 7 -

Em Liên nè! Anh thấy em cần phải đi học Ăng-Lê.

– Chi vậy anh?

– Nếu ngày kia ta làm ăn không được nữa, mà anh cũng chẳng bao bọc em được nữa thì em phải tự mưu sinh cho được. Em học xong một khoá, anh sẽ gởi em vào làm nơi một xí nghiệp quen.

– Nhưng …

– Phải, em vừa mới chia với anh được hai trăm ngàn của ông Sáu, nhưng số tiền ấy em xài vài tháng là mòn hết. Phải phòng xa mới được.

Liên không tin lời nào của Hổ cả, mặc dầu hắn nói nghe hữu lý lắm. Nàng đoán hắn sắp đặt một chiến dịch mới và đi học Ăng-Lê nằm trong kế hoạch của chiến dịch đó.

Liên ngồi làm thinh, nhìn ra đường vắng hoe và phía trước cũng là một bức tường như hôm ở Lê Lai và Phạm Ngũ Lão.

Ngay sau ngày lấy được tiền của ông Sáu, họ dọn về căn nhà ở con đường sau nhà thương Từ Dũ nầy. Nó có tính cách tương tợ như nhà ở hai con đường kia, nghĩa là ở phía đối diện không có những con mắt tò mò xét nét họ.

Hổ biết rằng ông Sáu không dám kiện thưa gì cả vì sợ mang xấu, nhưng ức lòng quá, ông có thể trả thù ám muội thì nguy cho cả hai, nên hắn quyết định trốn liền sau khi Liên quỵt tiền của ông.

Con đường đen tối và tiền đồ của nàng cũng đen tối như vậy. Thật ra Liên đã bớt nhờm khi nghĩ đến những hành động bất lương của nàng. Lòng nàng đã bị bao nhiêu mưa gió trui rèn cho rắn lại rồi. Nhưng dầu sao tất cả phong trần ấy cũng chưa xoá hết thiện căn nơi nàng, nên nàng băn khoăn khi đoán rằng Hổ đang trù liệu một cuộc cướp giựt khác.

Hổ tiếp:

– Nhưng em phải học theo lối tắt, em học văn chương trong sách vở cổ điển thì mười năm chưa chắc đã thành công. Có một lớp Anh ngữ thực dụng bực cao cấp dạy đêm cho công, tư chức, em nên ghi tên ngay vì họ dạy kỹ và nhận học viên có hạn, có hạn thật tình chớ không phải quảng cáo đâu nhé.

Vả lại anh ghen lắm, không muốn em đi học chung lộn với học sinh con trai. Chúng nó bảnh quá, làm cho anh sợ. Lớp học nầy chỉ có những người lớn tuổi, đứng đắn, anh an lòng được.

Liên như bỗng chợt hiểu đôi chút, qua lời giải thích dài dòng của Hổ. Công chức, tư chức, học đêm! Đó là những danh từ gợi lên những ý và khi hội những ý ấy lại thì hình như là hình ảnh của một nạn nhân mới hiện ra.

Nàng bật cười khi nhớ lại tĩnh từ đứng đắn mà Hổ gán cho danh từ người lớn. Phải, người lớn có đứng đắn hơn thanh niên học sinh thật, nhưng lại có cái bên trong không đẹp của thứ người lớn nơi Hổ.

Đột ngột nàng hỏi:

– Anh nhắm ai, thì anh phải nói trước cho em biết.

– Không mà! Đi học thật mà!

– Em không tin chút nào!

– Không tin thì thôi.

– Thôi thì thôi, không đi học vậy.

– Nhưng tại sao em muốn biết trước nạn nhân?

– Là vì có những người mà em không muốn hại.

– Như ai và như ai?

– Em không biết, nhưng không phải hễ anh biểu cho ai vào tròng là em nghe lời đâu.

– Cũng được. Nhưng anh mà có nói ra, chắc em cũng không biết hắn là ai. Hắn là thâu ngân viên cho một xí nghiệp lớn.

– Có vợ có con chưa?

– Có.

– Bộ anh muốn bỏ đói vợ con người ta sao?

– Nhưng hắn đáng trừng phạt. Hắn dê lắm.

– Ai, anh cũng bảo là đáng trừng phạt hết.

– Thì em sẽ thấy hắn, sẽ xét đoán hắn, và kiểm soát lời anh nói chớ.

– Em không muốn là như vậy nữa. Tội ác nhiều quá rồi.

– Nhưng anh lại muốn.

Hổ chỉ nói có bấy nhiêu thôi, và vẻ mặt anh ta lạnh lùng ác hiểm một cách kỳ lạ. Liên rùng mình nhớ lại những thoi đấm hôm mấy tháng trước.

Không bao giờ nàng thấy ghét Hổ hơn bây giờ. Hổ, con người đã làm hỏng cả đời nàng, con ác quỉ ấy lại đang lôi kéo nàng để đầu độc cả hạnh phúc của bao gia đình khác.

Sao nàng lại không hạ sát hắn ngay từ bây giờ khi nàng đã có tiền. Ừ, nàng phải nghĩ đến điều này một cách nghiêm trang mới được.

Sáng hôm đó Liên đi đóng tiền, ghi tên vào học lớp Anh ngữ thực dụng ở đường Hồng Thập Tự, và tối lại là nàng học buổi học đầu.

Quả y như lời Hổ nói. Đây là lớp học của người lớn, những người đang có công ăn việc làm, hoặc vừa mất việc muốn thêm vốn hiểu biết để tìm việc khác.

Người học viên trẻ nhứt cũng trên ba mươi, và rất ít đàn bà học lớp này. Tất cả đều nghiêm trang, đứng đắn chớ không lao chao như ở các lớp cho tuổi trẻ và lúc ra về họ êm ru.

Trong một lớp riêng cho thiếu nữ, Liên đã là hoa khôi rồi, huống hồ chi đây là chỉ có đờn bà đứng tuổi và đờn ông không mà thôi thì nàng khác nào đoá hoa nở về đêm.

Những ông “học trò cha” nghiêm nghị là thế mà thỉnh thoảng cũng liếc sang nhìn trộm nàng một cái và có lẽ họ ôm hận sao họ không ở tuổi hai mươi nữa.

Tuổi trên ba mươi của năm bảy người trong đó cũng là tuổi đang xuân, nên chi qua vài buổi học là có người làm quen với Liên, y hệt như là nàng học ở các lớp học thường.

Hình như tám người đang xuân của lớp đều thích làm quen với nàng, nhưng chỉ có ba thầy là bước tới. Mấy người khác vì nhút nhát hay vì cho rằng như thế xem không được, nên chỉ nhìn nàng từ xa rồi thôi.

Thật là một câu thai đố vô cùng bí hiểm. Liên tìm hoài mà không thể nào biết được ai là nạn nhân mà Hổ nhắm.

Có những thầy lù khù mà trái lại cũng có những thầy rất bảnh, không hiểu thầy nào có tiền, thầy nào háo sắc. Y như là đi xem một phim trinh thám. Án mạng đã xảy ra, bao nhiêu người hoạt động trong đó, người nào cũng có thể là thủ phạm cả, nhưng làm sao biết được ai là kẻ tay đã bẩn máu?

“Tại sao Hổ lại để mình hoàn toàn mù mịt như thế này? Hắn có căn dặn hễ anh chàng nào ló mòi là cho hắn hay tin ngay để hắn đưa chỉ thị cho. Có lẽ hắn không nhắm hẳn ai, mặc dầu hắn biết trong đó có vài con thịt ngon.”

Đêm thứ sáu, Liên đang đi bộ về nhà, y theo lời Hổ dặn, là nên đi bộ thì nghe tiếng động cơ xì-cút-tơ phía sau lưng nàng.

Trong giây phút một kỷ niệm bỗng sống dậy. Lần đầu tiên Hổ theo nàng cũng y như thế này và kỳ lạ thay cũng ở trên con đường này.

Người cỡi xì-cút-tơ cũng ngừng lại trước nàng và xuống xe đứng lại toan hỏi chuyện.

Hắn đã có bụng mỡ, nhưng ngày trước chắc là đẹp trai như Hổ, Liên xem lại thì đó là một học viên trong đám “còn xuân mà không dám”. Nhưng giờ thì hắn tỏ ra rất là “dám” vì hắn không thủ phận làm quen công khai ở đằng lớp học như mấy người khác mà lại đuổi nàng trên khoảng đường vắng này:

– A, cô Ba, té ra cô ở hướng này? Nếu còn xa, mời cô lên xe tôi mà đi cho đỡ mỏi chơn.

Liên chào hắn rất lễ phép và nói:

– Cám ơn thầy, nhưng thôi để em đi bộ.

– Tôi thật tình mà.

– Cám ơn thầy lắm, nhưng em xin vô phép không dám nhận lời thầy mời.

Liên cứ tự nhiên rảo bước đi, bỏ hắn tiu nghỉu đứng đó một mình. Giây lâu sau, nàng nghe máy nổ rồi đi xa lần. Hắn về do hướng khác.

Đêm ấy, khi Hổ hay tin, hắn biểu Liên tả hình dáng người ấy cho hắn nghe:

– Tướng bằng anh, nhưng mập mập, có bụng to, nước da đen có nút ruồi ở đầu chân mày bên mặt.

– Đích thị là nó rồi.

– Nó là ai đó?

– Bảy Nên, thu ngân viên của hãng địa ốc An Cư.

– Giàu lắm hả?

– Không. Lương khá cao, nhưng làm sao mà giàu được.

– Như vậy thì…

– Không phải luôn luôn có nhà giàu cho ta làm thịt đâu. Tìm được bọn khá khá là đủ rồi.

– Nhưng tư chức không gọi là khá được.

– Ấy, những ngày đầu tháng, có khi hắn thâu được cả trăm ngàn.

– Bộ anh tính ăn cướp cạn, đón đường hắn mà giựt hả?

– Sẽ tái diễn tấn tuồng Trang Vinh.

– Như vậy thì ác lắm. Trang Vinh là chủ nhơn, mất tiền không ai la rầy gì cả. Hắn làm công, tiền đâu hắn đền cho chủ? Anh định đưa hắn vào tù à?

– Không, hắn có của chìm. Lúc trước hắn làm quản lý cho một hãng kia, ăn gian, cất được mấy chục căn phố cho mướn. Hắn sẽ bán phố để bồi thường số tiền mất.

– Cũng tội lắm.

– Anh đã bảo tiền cất phố là tiền gian lận kia mà. Vậy em phải làm như vầy…như vầy…mấy đêm sau.

– Liệu hắn sẽ theo em nữa hay không?

– Hắn ta là một thằng si, làm sao lại chịu thua khi bị em lạnh nhạt có một lần thôi.

Hổ mặc dầu không quen với Nên, nhưng đã biết Nên rất rõ. Ấy, vì nghề nghiệp, hắn đã tìm hiểu rất nhiều người trong giới làm ăn, vai chánh hay vai chạy hiệu gì, hắn cũng lập tiểu sử tỉ mỉ của họ cả.

Nhờ thế mà Hổ liệu việc trúng như Từ Mậu Công. Đêm sau đó khi Liên vừa rẽ vào đầu đường nàng ở thì Nên đã tới sau lưng nàng.

Hắn đi bộ chớ không có xe như đêm rồi và bạo lời hơn:

– Cô Ba không chịu đi xe thì tôi đây cũng quyết hành xác tôi để đi bộ.

Liên cũng lễ phép chào hắn rồi thản nhiên đi qua. Nhưng thấy hắn quyết đeo nàng bén gót chớ không bỏ cuộc nữa, nàng sợ hãi nói:

– Em van thầy, em đã có chồng. Nếu chồng em bắt gặp đi với thầy như vầy thì tội nghiệp em lắm!

Nên sững sờ nhìn Liên rất lâu rồi than:

– Trời ơi, tôi đâu có dè … tôi cứ ngỡ cô là học trò.

Đáng lý thì sau câu chuyện như vậy, Liên đã yên thân mà đi được rồi, vì Nên vừa vỡ mộng. Nhưng nàng lại mỉm cười mà rằng:

– Thì em là học trò chớ thầy bảo là gì?

Nụ cười của Liên làm cho Nên ngây người ra. Hắn ấp úng:

– Nghĩa là tôi tưởng cô là …là….nữ sinh.

– Thì học trò với nữ sinh cùng một thứ chớ gì.

– Nghĩa là…nghĩa là… tôi ngỡ cô là…chưa chồng.

Liên cười dòn lên:

– Thầy nói chuyện nghe ngộ nghĩnh và buồn cười quá!

– Dạ xin cô thứ lỗi cho tôi.

– Không, em dám đâu lỗi phải với thầy.

Liên lại đi, hắn lại theo:

– Cô Ba nè! Cô đã có chồng, cô có quyền cự tuyệt tôi, xỉ vả kẻ đi theo cô trong đêm tối. Nhưng cô chỉ nhỏ nhẹ yêu cầu tôi đừng theo cô thôi. Sao mà cô rộng lượng với tôi như vậy cô Ba?

– Vì em không nỡ.

– Sao lại không nỡ cô Ba? Phải chăng…

– Em van thầy, đừng nói ra hết câu ấy!

– Dạ, tôi vưng lời cô. Nói ra hay không nói ra không quan trọng, miễn là cô hiểu nỗi lòng âm thầm của tôi là đủ rồi.

– Thôi, thầy nên đi đi, vì em về gần tới nhà.

Nên dừng chơn lại, tần ngần nhìn dáng điệu uyển chuyển của Liên. Nàng xa dần trong bóng tối, nhưng hình ảnh nàng đêm nay lại gần gũi thầy thâu ngân viên hơn bao giờ cả.

Cố nhiên là Nên tế nhận được điều này: Liên chỉ sợ bị chồng bắt gặp thôi, chớ chưa hề xua đuổi thầy ta vì lẽ khác.

Tại sao lại có cảm tình mau lẹ và dễ dàng ấy? Nên có tự hỏi đôi lời ngắn ngủi, không tự giải được, nhưng không để thắc mắc đóng đô trong trí thầy. Sung sướng quá vì thắng lợi đầu tiên ấy, thầy rất sợ sự phũ phàng lòi ra: thầy không trẻ, không đẹp, không giàu để một nhan sắc như thế cảm thầy.

Và cố nhiên là tối hôm sau nữa, thầy lại theo Liên. Lần nầy thầy ta lại theo kịp cô gái đã có chồng bất ngờ ấy, từ đằng rạp Ô-Lem-Bích để xa nhà cho cô dạn tiếp chuyện.

Hôm nay là ngày đầu tháng, thầy Nên thâu từ sớm đến chiều có trên tám mươi ngàn đồng. Sẵn ngon trớn thâu, thầy thâu luôn đến phút chót, chớ Không về đóng tiền nội hôm đó. Kế đó rồi gặp anh em rủ đi nhậu nhệt cho tới giờ học đêm.

Đêm nay cả lớp đều ngạc nhiên khi thấy thầy Nên mang sách vở nhiều quá, đến đầy ứ cặp da của thầy. Chỉ có Liên là biết những gì nằm trong cặp da ấy thôi.

– Cô Ba! Bữa nay chắc cô không vội đuổi tôi ngay, vì ở đây rất xa nhà.

– Em nào dám đuổi thầy.

– Cô đã có chồng, nhưng còn làm dâu hay được ra riêng rồi cô Ba?

– Dạ, cha mẹ chồng em đã qua đời hết rồi!

– Vậy à?

Nên không biết nói gì nữa nên làm thinh một lúc lại nói:

– Đường còn xa, cô đừng đuổi tôi nghen cô Ba.

– Hôm nay thì khỏi đuổi vì chồng em đã đi Huế hồi sáng này.

– A..

Nên mừng quýnh, không rõ mừng chuyện gì vì thật ra thầy đã chinh phục được Liên đâu. Vì thế thầy “A” một tiếng dài rồi lại cụt hứng nữa.

Họ đi song song nhau, và Nên thấy sao mà mau tới nơi quá. Thầy hỏi vớ vẩn:

– Thưa cô Ba, cô có đi làm việc hay không?

– Thưa ông, chỉ một mình chồng em đi làm thôi.

– Thầy làm gì cô?

– Dạ, làm sở hoả xa.

– Hèn chi mà đi Huế. Tôi đi với cô cho tới nhà, có hại cho cô lắm không cô Ba?

– Thưa không, em không quen lớn với ai ở lối xóm hết.

Và khi Liên dừng bước trước một căn phố thì Nên nghe cả một trời hận chia tay sắp diễn ra.

Liên thấy được sự tuyệt vọng trên mặt người bạn đồng lớp, do dự giây lát rồi mời:

– Hay là thầy vào nhà chơi.

Tấn kịch Trang Vinh tái diễn lại đêm nay, diễn nghiêm trang hơn nhiều vì Nên không phải lù khù như Trang Vinh.

Liên đã phải khai rõ rằng nàng là gái có chồng, chớ không thể để một anh chồng bá vơ bỗng nhiên lù lù hiện ra một cách nhơn tạo được vì Nên sẽ sanh nghi bị gài bẫy và sẽ phản ứng mạnh.

Hắn phải sợ hãi thật sự vì đã phạm tội thật sự. Phải, cái điểm phạm tội thật sự này rất cần, nên lần này sự hợp tác của Liên có tánh cách tích cực. Nàng đã phải để cho Nên chinh phục hầu Hổ bắt quả tang sự vừa thành công của Nên.

Và họ không dọn nhà đi đâu nữa cả, vì họ diễn kịch khéo quá, Nên không cảm thấy bị nạn oan ức, sẽ không nghĩ đến việc trả thù.