- 8 -
Hai chữ “Bình Dương” in to nhảy múa trước mắt Liên vì tin tức về tỉnh nhà của ai cũng thường lưu ý họ trước nhứt.
DƯ LUẬN BÌNH DƯƠNG XÔN XAO
TRƯỚC VỤ TỰ TỬ CỦA CỰU CAI TỔNG HUỲNH VĂN HẠ
Mắt Liên hoa lên, tay nàng run rẩy và mồ hô trán của nàng nhỏ giọt xuống. Qua hơn ba phút đồng hồ nàng mới cố trấn tĩnh lại để đọc cái tin sét đánh của tờ báo sáng ấy:
BÌNH DƯƠNG -Trưa hôm qua Ông Hùynh văn Hạ, cựu Cai Tổng hàm Tri Huyện tại Bình Dương, một nhơn vật có tiếng trong tỉnh, đã lén bà Hạ, tự tử bằng cách treo cổ trong buồng riêng của ông đặt tại nhà bếp.
Khi bà Hạ vào buồng, thấy chồng đang lủng lẳng, tri hô lên, hàng xóm chạy tới thì ông Hạ đã lạnh từ bao giờ, không phương cứu cấp nữa.
Nên biết rằng nhà của ông Huỳnh văn Hạ bị niêm phong trót tháng nay để bán phát mãi, thành thử ông bà phải dọn xuống nhà bếp mà ở.
Chắc thua buồn vì bị sạt nghiệp nên ông Cai Hạ mới quyên sinh như vậy, có tin gì thêm bổn báo sẽ loan sau.”
Liên rụng rời và ôm mặt khóc oà. Mặc dầu ông Huyện rất nghiêm khắc, ông cũng hết sức thương con, và Liên thương cha không kém thương mẹ. Nhưng nàng khóc nhiều, phần lớn cũng vì ân hận một điều: nàng đã hy sinh cả thân nàng để cứu vãn danh dự của cha. Giờ ông cụ đã khuất bóng thì sự hy sinh thật là vô ích. Mẹ nàng cũng rất trọng danh dự, nhưng bà lại thương con hơn là quí cái danh dự ấy.
Nếu nàng lỡ dại sau tang cha, thì cái hại mà nàng phải gánh lấy đã được hạn chế, chớ có đâu lại đến tan nát cả đời nàng như thế này.
Tuy nhiên Liên cũng dẹp sầu được để lo việc thực tế.
Chắc sáng nay, hay chiều hôm qua, mẹ nàng đã cho người đi gọi nàng. Bà cụ đã khổ mà không tìm được tung tích con. Nàng phải tức tốc về ngay mới được và chắc chắn là trong lúc tang ma bối rối, bà cụ sẽ không tra gạn lôi thôi.
Sau tang ma, chắc mẹ nàng nghèo lắm để đủ thì giờ băn khoăn về nếp sống của con, vả lại chừng ấy sẽ hay.
Nàng để lại cho Hổ mấy dòng vắn tắt rồi xách va-li kêu xích-lô xuống bến xe đò.
Sáng hôm đó, Hổ cũng đọc báo, cũng hay tin dữ trong gia đình Liên nên chi hắn đến nhà Liên để kiểm soát lại xem có phải là Liên đã đi rồi hay không. Mấy dòng vắn tắt ấy làm cho hắn đỡ lo vô cùng.
Như Liên, hắn nghĩ ngay đến sự vô lý sự hy sinh của Liên, một khi cái người sợ tiếng xấu đã chết. Như vậy Liên có thể ở luôn trên Bình Dương sau tang ma, vì khi cha nàng đã sạt nghiệp đến tự tử thì nàng có bị bêu xấu vì toan ăn cắp tiền cũng chẳng ai cười chê gì nữa. Người ta chê con gái của một ông nhà giàu kia, chớ còn con gái của một ông bị phá sản thì cũng như là một ông nghèo xơ xác, chẳng ai chú ý đến làm gì.
Hắn lo lắng mất con quốc mồi dày công rèn luyện ấy lắm. Nhưng bức thơ ngắn đó thật là an ủi. Nếu Liên muốn thoát, chắc nàng chẳng bận tâm để tin lại làm gì. Thì ra Liên đã ghiền cái nghề này rồi à? Thật là không ngờ.
Hắn không biết rằng Liên để thơ lại cho hắn vì không kịp suy nghĩ thái độ. Nàng thấy ra đi thình lình thì phải để vài lời cho người nhà an lòng vậy thôi. Cái chết của thân phụ nàng xảy ra đột ngột quá, nàng không kịp định phải có thái độ nào đối với Hổ.
Mở cửa mả cho cha xong, Liên mới rảnh trí để sắp đặt cuộc đời sắp tới của nàng. Giống như Hổ, nàng thấy bây giờ thì đã thoát tay ác nghiệt ấy được rồi. Nhưng tình thế đã khác hẳn trước đây: tất cả bất động sản của ông Cai sẽ bị phát mãi; tiền mặt, bà Cai không có một đồng dính lưng (tiền ma chay do nàng bao hết trước sự ngạc nhiên của mẹ nàng)
Như vậy Liên thấy cần phải thoát bằng lối khác: trở xuống Sàigòn kêu gọi lòng thương của Hổ để hắn tìm cho sở làm hầu nuôi mẹ.
Chắc Hổ sẽ giúp nàng vì nếu không, hắn cũng mất nàng, lại chẳng được ơn gì cả.
Liên ở nhà đến khi cúng xong lễ hăm mốt ngày mới xin mẹ ra đi nói rằng đi học tiếp.
Từ sau ngày mở cửa mả, bà Cai đã nhiều lần hỏi vặn con:
– Liên nè, má làm sao mà an lòng được khi thấy con có nhiều tiền dữ vậy. Con làm đám ma cho ba con không kém gì nhà giàu hết. Cả chợ ai cũng nói ba con với má làm bộ suy sụp để quỵt tiền chủ nợ. Chủ nợ họ định đuổi má ra khỏi nhà bếp này nay mai.
– Thì con đã thưa với má rằng con buôn bán chợ đen mà.
– Con làm gì có hàng để buôn bán chợ đen?
– Con làm trung gian hàng lậu thuế.
– Như vậy thì nguy hiểm lắm. Trời ơi! ba mầy vừa qua đời, nếu mầy lại bị bắt thì tao sống với ai?
– Má đừng lo, con không làm nữa đâu. Có lẽ rồi con sẽ rước má với em xuống ở với con rồi chừng đó mặc sức cho má kiểm soát con. Má thấy là con chỉ đi làm việc, làm cho một hãng buôn thôi.
– Má làm sao mà đi được khi còn phải làm giáp năm, mãn khó cho ba con. Vả lại má thương mến xứ sở quá, đi thì bỏ mồ mả ông bà chắc má không nỡ.
– Con nghĩ, làm giáp năm mãn khó ở xa cũng chẳng sao. Vả lại không có cách nào khác, vì nay mai, má với em sẽ lấy gì mà sống?
Bà Cai cũng bí lối nên không hỏi thêm gì. Viễn ảnh phải bỏ xứ mà đi khiến bà khóc mùi mẫn.
Không bao giờ hơn bây giờ, Liên nghe cần tiền liền khi trở xuống Sàigòn.
Giờ thì gánh nặng gia đình nàng phải chịu một mình trên vai. Bà Cai là người nội trợ đảm đang, nhưng không biết tháo vát làm ăn thì Liên nghiễm nhiên là cột trụ của gia đình vậy.
Giờ thì nàng khỏi phải sợ Hổ nữa. Tự nhiên hắn phải thấy rằng nàng hết băn khoăn lắm vì danh dự gia đình, một khi người cha rất trọng danh tiếng đã qua đời rồi.
Tuy nhiên nàng chưa biết thoát ra bằng cách nào. Lần đầu tiên trong đời người đứng ra mướn một căn nhà rồi tự làm chủ lấy, rồi bươn chải mà sống cũng bằng như phiêu lưu vào một chốn xa lạ. Cứ nghe ngài ngại bước.
Nhà nầy nàng đứng tên thật đó, nhưng không thể tiếp tục sống trong mức sống tốn kém như thế nầy nếu không thích hợp tác với Hổ nữa.
Liên trở về căn nhà ở đường Lương Hữu Huê sau nhà thương Từ Dũ để nghiền ngẫm một chương trình thoát ly, và tự nhiên nàng tỏ ý định với Hổ mà nàng hết sợ và ngờ rằng sẵn sàng giúp nàng để được ơn.
Hổ vẫn lịch sự như bao giờ:
– Trong hoàn cảnh đau đớn ấy mà anh không thể về để chia buồn cùng gia quyến và gánh vác công việc dùm em, thật anh có tội lắm. Nhưng xin em thông cảm, tình thế của ta không phân minh, anh ra mặt chỉ hại cho em thôi.
– Anh nghĩ và làm đúng. Nhưng không sao, mọi việc đã trơn tru, mặc dầu nhà không có đờn ông.
– Thôi thì em cũng nên tạm quên tang khó để mà nghĩ đến mưu sinh. Giờ thì em phải tự lập, chớ không còn mong nhờ cha mẹ được nữa.
– Đúng như vậy và em cũng đang tìm cách sống đây. Dầu sao, em cũng đã giúp anh một thời gian, giờ anh có thể giúp lại em được hay không?
– Thì anh sẽ cứ giúp em như cũ, sao em lại hỏi như vậy?
– Là vì em không muốn sống như thế nữa. Em muốn rước má em và em của em xuống đây rồi đi làm để nuôi mẹ, nuôi em.
– Như vậy thì anh phải xa em?
– Cố nhiên.
– Nhưng anh còn yêu em lắm!
Hổ cũng thừa biết rằng Liên không còn lý do để sợ hắn nữa, nên hắn nín đi về án cũ của Liên. Hắn chỉ đánh vào mặt tình cảm. Tuy biết Liên không thể nào lầm vì tình yêu giả của hắn, hắn vẫn lập luận theo chiều hướng đó vì không thể vô cớ mà cầm cẳng cầm chân Liên được.
Liên cười gằn:
– Anh yêu em! Cám ơn anh đó. Nhưng giữa hai tên cướp cũng phải có sự thành thật. Họ phải hợp tác một cách lương thiện để làm chuyện bất lưong. Bọn lưu manh thường khi bị bắt hoặc rã bọn chỉ vì giả dối với nhau, anh há lại không biết điều đó hay sao?
– Anh yêu em thật tình. Em không tin mặc em. Nhưng anh quyết bám vào tình yêu ấy. Nếu em tìm cách thoát khỏi anh, thì sẽ rất hại cho em.
Hổ dùng cái giọng lạnh lùng một cách hiểm ác của mọi lần khiến Liên hiểu ngay những gì sẽ chờ đợi nàng nếu nàng thực hiện ý định của nàng.
Nhưng giờ, nàng không khóc, cũng chẳng nổi giận như trước. Kinh nghiệm sống đã trui rèn tâm chí nàng, nên nàng quyết nhẫn nại để tìm mưu.
Nàng cắn môi, ngồi trầm ngâm không nói. Hổ đứng lên mà rằng:
– Trong mình em có đại tang, anh biết vậy. Nhưng không lẽ ta ngồi đây đến mãn khó. Hôm nay, anh đã tìm ra một mối. Em nên nghỉ cho khoẻ vài hôm rồi anh đưa kế hoạch cho.
Hổ đi ra không chào hỏi, cũng chẳng day lại lần nào. Đó là một thái độ ngầm nói lên lời hăm doạ của anh ta và Liên không cần thông minh lắm cũng hiểu được.
Hai ngày liền, hắn không trở lại. Trong thời gian ấy Liên tính số vốn liếng của nàng. Nàng còn được hai chục ngàn. Căn nhà này do nàng đứng tên, nhưng vào không tiền nước, nên có đi thì phải xách va-li mà đi không, chớ không mong sang lại cho ai.
Ở đất Sàigòn này, mà với hai chục ngàn trong tay, làm được cái gì?
Nàng còn lẩn quẩn trong lối bí thì Hổ đến. Hắn tươi cười như hai người bao giờ cũng đồng ý với nhau, đoạn hắn đưa ngay tên con thịt ra. Đó là vị giáo sư đã cảm Liên.
Số là con thịt cũng hiếm lắm, hắn tìm mãi thịt ngon không được mới nghĩ đến kẻ gần gũi của Liên. Hắn điều tra và biết ông giáo sư ấy chưa vợ, rất cần kiệm nên có dư, và nhứt là ông ấy đã bối rối trước mặt Liên.
Khi Liên nghe đến tên vị giáo sư của nàng thì nàng rụng rời. Nàng chưa bao giờ thầm yêu ông thầy của nàng, mặc dầu ông ấy đẹp trai hơn Văn và mặc dầu nàng biết rõ tình cảm của ông đối với nàng.
Đó là một người nàng mến phục và kính thì không lòng nào nàng đành đưa ông ấy vào bẫy cả.
– Dầu sao em cũng chưa cạn hết chất người. Ông ấy là thầy của em, một ông thầy đứng đắn, làm tròn bổn phận một vị giáo sư, một công dân tốt thì anh tính…
– Em không được quyền chọn. Nhận hay không em cứ nói ngay để anh còn có thái độ.
Hổ vừa nói vừa bước ra đóng cửa. Liên thấy ngay rằng nàng sẽ bị hành hung vì hắn quyết ngược đãi nàng cho nàng phải sợ.
Thấy Liên làm thinh hắn tiếp:
– Em đã kinh nghiệm rồi, anh khỏi cần chỉ dẫn thêm gì cả. Em cứ đưa hắn đến đây cho anh. Anh cho em một an ủi nầy nếu em yêu cầu: là em muốn được hắn yêu thật sự cũng không sao. Anh sẽ để cho hai người tự do vài hôm rồi anh mới ra tay.
Thật là tàn nhẫn! Nếu sự việc xảy ra như vậy, thì Liên là một cô gái buôn hương rồi và Hổ là một tay ma cạo, không hơn không kém
Liên không tự trách mình đã hèn yếu không từ chối ngay đề nghị của Hổ! Nếu nàng không hèn yếu thì nàng cố lì được ngay từ lúc đầu và đã chẳng sa chơn như thế này.
Và con người hèn yếu ấy nhận lãnh sứ mạng bằng cách làm thinh, nhận lãnh vì cả sợ, nhưng không muốn thi hành chút nào và định bụng tìm cơ gỡ rối.
Nàng đành cù cưa, lòng mong hão một phép lạ thình lình xảy ra, hoặc Hổ mất tích, hoặc vị giáo sư trẻ tuổi ấy thôi dạy ở trường của nàng. Nhưng không việc gì xảy ra cả, và nàng cứ phải bước lần tới cho đến một khi kia….
Trưa hôm ấy ngày thứ ba trong tuần, Ngọc vận chăn tắm, cởi trần ra, toan nằm xuống gạch thì bỗng qua bức màn cửa sổ, chàng thấy một thiếu nữ xách giỏ nylon từ nhà đối diện bước ra.
Ngọc rụng rời. Sao mà thiếu nữ giống hệt Liên, cô nữ sinh học trò của chàng mà chàng đã yêu thầm trong một năm rồi..
Vì ăn mặc kỳ dị như thế, nên Ngọc không dám mở cửa chạy ra xem kỹ coi có phải là Liên hay không. Chàng ném chiếc gối cầm nơi tay lên gạch rồi nằm xuống, bụng an ủi rằng nếu quả đó là Liên thì thế nào chàng cũng tìm được Liên. Ở nhà ấy đi ra, tức là Liên có quen lớn với nhà ấy.
Tuy nhiên, chàng vẫn không yên, cứ nghe bứt rứt xốn xang trong bụng mãi, vì không biết được ngay thiếu nữ là ai.
Cách đây bốn tháng, một hôm tự nhiên Liên khuyến khích chàng, không phải bằng lời nói mà bằng những cử chỉ kín đáo nhưng hùng biện.
Chàng yêu trộm cô nữ sinh ấy rất lâu, nhưng vì tánh nhút nhát, lại vì tình cảnh thầy trò, rất dễ mang tai tiếng nên chàng đành ôm mối tình câm ấy mà tuyệt vọng.
Được cô học trò ngầm khuyến khích, Ngọc bạo dạn bước tới chỗ làm quen thân, nhưng vẫn đứng đắn được trong sự giao thiệp.
Họ thân nhau, có những buổi cùng đi dạo mát với nhau và cố nhiên Ngọc đã tỏ tình. Liên do dự đến suốt một tuần lễ để rồi gởi cho thầy học một mảnh giấy con trong đó có ghi một câu ngắn:
“Em rất cảm động vì lời lẽ của anh, và xin hẹn anh tối hôm nay tại công trường Cộng Hoà. Em sẽ đưa anh về nhà để giới thiệu với má em.”
Đêm ấy Ngọc đợi mãi đến mười một giờ khya mà không thấy bóng Liên đâu cả và sáng hôm sau đó thì cô học trò siêng năng không đến học nữa.
Bạn đồng lớp với Liên không ai biết nhà của Liên ở đâu. Nhà trường chờ nàng trong hai tháng rồi xoá tên nàng trong sổ.
Từ ấy những nay, Ngọc không hề nghe ai nói đến Liên và cứ đêm đêm, chàng ra nơi công trường Cộng Hoà, bùi ngùi đứng đợi người yêu trễ hẹn và mất tích một cách khó hiểu.
Đợi như vậy được trên một trăm ngày là chàng nản chí nằm nhà.
Chàng dọn về xóm Nguyễn Tri Phương nầy hơn một tháng nay mà chưa quen với nhà đối diện. Nhà nầy đóng cửa mãi từ sáng đến chiều nên rất khó làm quen và chàng không biết trong nhà có những ai và những ai.
Có lẽ thỉnh thoảng người ta cũng mở cửa ra vào, nhưng chàng bận đi dạy học, nên không thấy được.
Hai dãy nhà đối mặt nhau mà chàng đang ở, xây bằng gạch lốc, để trần chớ không tô xi-măng. Nhà lợp bằng thiếc nên không khí nóng bức lạ thường. Nền đất được chàng gót gạch bông để trưa nằm lên đó cho đỡ nóng.
Ngọc nằm gác tay lên trán, lắng nghe tiếng trẻ con hàng xóm nghịch leo lên cây trứng cá ở đầu ngõ hẻm để tranh hái trái, ý nghĩ miên man về hình bóng xuất hiện khi nãy qua bức màn thưa.
Từ mấy tháng nay chàng nhớ không nguôi hình bóng đó và mặc dầu sự vắng mặt của Liên kéo dài lâu quá, hình ảnh của nàng càng ngày càng rõ ràng hơn lên trong trí chàng chớ không phai mờ vì thời gian.
Liên bị tai nạn thình lình sao? Nhưng chàng đã đọc kỹ báo hằng ngày những hôm sau đó mà không hề thấy một thiếu nữ nào được đưa vào nhà thương vì tai nạn xe cộ.
Liên đổi ý thình lình chăng? Thật là khó tin, chính nàng đã khuyến khích chàng kia mà!
Người thanh niên nầy mới vỡ lòng yêu, nên yêu nhiều quá. Và sự mất tích thình lình của người bạn tình đầu tiên của chàng đã gây thương tích nặng quá trong lòng chàng.
Thiếu nữ mà chàng thấy mặt khi nãy, mặt hơi già dặn chớ không ngây thơ như cô nữ sinh mấy tháng trước, nhưng lại đẹp sâu sắc hơn nhiều chính nhờ sự già dặn ấy. Nhưng cho dẫu dung nhan nàng có mặn mà hơn, chàng cũng tìm lại được nơi nàng, người con gái của mấy tháng trước.
Chỉ xa nhau có mấy tháng thôi, không thế nào mà chàng lại lầm lẫn nàng với một cô gái khác được.
Ngọc nằm như vậy được chừng một tiếng đồng hồ rồi thay y phục, nhưng không đi dạy học mà chỉ bắc ghế ngồi sau bức màn mà rình.
Chàng định rằng cô ấy thế nào cũng về nếu cô ta ở nhà trước mặt.
Nhưng một tiếng đồng hồ qua rồi hai tiếng, rồi ba tiếng chàng đợi cho đến tám giờ tối mà vẫn không thấy bóng ai về. Sự sốt ruột của chàng không bằng sự nóng lòng vào cái đêm đợi bạn tại công trường Cộng Hoà, nhưng cũng đã làm cho chàng trải qua từ sự xót xa đến cơn tức giận.
Đêm ấy chàng bỏ bữa ăn tối, mở ghế bố ra trước nhà nằm hóng mát với hy vọng mong manh gặp thiếu nữ về trễ.
Căn nhà trước mặt vẫn đóng cửa kín mít mặc dầu trời tháng giêng đã đuổi hầu hết những người trong xóm ra sân.
Cửa sổ thì mở và bên trong thắp đèn ống rất sáng, nhưng chàng không thấy được đồ đạc trong ấy vì bức màn che cửa may bằng vải dầy.
Lạ quá, cái căn nhà tầm thường ấy mà chàng không buồn ngó đến từ khi dọn về đây, lại bỗng dưng hấp dẫn lạ kỳ.
Chàng bị căn nhà ấy quyến rủ như là một nơi chốn thân yêu và nằm đó mà đoán đủ thứ về việc trong nhà.
Có tiếng trẻ con, một đứa bé gái mà chàng đoán là lên mười, học bài vang lên. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ cho chàng hình dung ra cả một cảnh gia đình: một bà mẹ ngồi nhai trầu trên đi-văng, ngóng đợi đứa con gái đầu lòng về trễ, hai ba đứa bé mà đứa lớn học hành còn mấy đứa khác thì chơi gì dưới nền gạch không biết!
– Trời nực quá thầy Ba há?
Người láng giềng của chàng làm thợ máy, cũng đã mở ghế bố ra sân nằm gần chàng lúc nào không hay. Giờ hắn gợi chuyện chàng mới giựt mình day lại nhìn hắn.
Hắn cởi trần và vận chăn tắm như chàng khi trưa và hình như cũng đang rình chàng. Kẻ rình có bộ tịch kỳ lạ lắm, nên lại bị kẻ khác tò mò rình lại họ.
– Ừ, trời nực thiệt, anh Sáu à!
– Trời nực mà căn nhà ấy cứ đóng cửa kín mít.
Hắn đoán được trong tim đen của Ngọc và biết rằng Ngọc đang rình căn nhà bí mật kia. Hắn nói ra câu ấy và chắc chắn được hoan nghinh.
Quả thật thế, Ngọc đang không biết làm sao để hỏi thăm về nhà ấy một cách tự nhiên thì chụp được dịp tốt nên chàng mừng rối rít:
– Ừ, làm sao nhà ấy cứ đóng cửa hoài, y như là bên trong chứa cờ bạc…
Anh Sáu thợ máy cười lớn mà rằng:
– Tại người ta đờn bà giá, người ta sợ, lo thủ vậy thôi, chớ xóm của mình lương thiện lắm.
– Té ra anh quen với nhà đó?
– Không quen, nhưng biết rõ gia đạo họ. Cái nhà ấy lạ kỳ, đờn bà trong nhà không xẹt qua xẹt lại các nhà khác như tất cả đờn bà ở đây.
Chủ nhà là một bà độ năm mươi. Bà ấy có hai con, đều là gái. Cô gái lớn độ hai mươi, đứa út chỉ lên mười thôi. Cái con bé đang học bài đó…
– Có phải cô con gái lớn diện mạo như vầy…như vầy hay không?
– Đúng y như vậy. Hồi mới dọn về đây, cô con gái lớn lãnh đồ trong xóm về may. Nhưng họ ở đã hai tháng trời mà tìm không đủ công việc để sống, nên cô gái lại đi làm..
– À! Có phải làm đêm hay không? Tôi thấy cô ấy đi mà tới giờ này chưa về.
– Không, cô ấy làm cho một hãng bên Khánh Hội, một tuần lễ mới về một lần..
– Khánh Hội gần quá mà sao cả tuần mới về một lần?
Anh Sáu thợ máy dường như mới chợt nhận ra sự kỳ lạ đó nên chưng hửng giây lát rồi nói:
– Ừ, sao lạ vậy tôi cũng không biết! Khi nãy thầy nói cổ đi sao không về. Cổ đi làm đó. Hễ cứ sáng thứ hai đúng tám giờ là cổ về tới đây. Rồi trưa thứ ba, lối 1 giờ lại ra đi cho tới sáng thứ hai tuần sau.
Ngọc buồn nhưng lại vui. Buồn vì phải đợi đến một tuần lễ sau mới gặp lại thiếu nữ, còn vui vì chắc chắn sẽ được gặp lại cô ta.
– Anh có biết cô ấy tên gì hay không?
– Chỉ nghe má cổ kêu cổ là con Ba thôi. Nè, giỏi lắm đa nghen. Đi làm vậy chớ hễ về nhà là lau gạch, giặt gỵa, may vá luôn tay, không ló ra khỏi cửa, y như là má cổ vậy.