← Quay lại trang sách

- 9 -

Ngọc đã biết được đại khái những gì cần biết, trừ tên của thiếu nữ ra. Được thoả mãn, chàng nghe tiếp bằng hai tai lơ đễnh những câu chuyện con cà con kê của anh Sáu vì trí bận theo đuổi người ra đi.

Chàng tin chắc rằng đó là Liên, và cứ theo lời anh láng giềng này, thì gia đình Liên dọn về đây đúng vào những ngày nàng mất tích.

Thế nghĩa là trước kia nhà nàng ở nơi khác, rồi gặp gia biến gì không rõ nên đổi chỗ ở, và hình như phải trốn nợ nần gì đó mà không dám trở lại những nơi quen biết cũ.

Một tuần lễ sao mà dài ghê như thế này? Ngọc đã bỏ dạy mấy buổi sáng để đi Khánh Hội, rảo qua các cửa hãng, các cửa hiệu buôn vào giờ mở cửa hãng, nhưng không gặp ai giống xa hay giống gần thiếu nữ mà đời sống xem ra rất bí mật kia cả.

Thứ tư, thứ năm, thứ sáu… Cái đêm chúa nhựt sau ấy, chàng thao thức mãi cho đến hai ba giờ sáng và cho đồng hồ reo hồi 5 giờ khuya, mặc dầu cứ theo lời anh Sáu thợ máy thì cô gái về đây đúng 8 giờ, không sai chạy lần nào.

Ngọc đi ăn điểm tâm ở hiệu thật sớm. Ăn xong đồng hồ mới chỉ 6 giờ sáng thôi. Chàng nghe như kiến bò trên hai chân chàng, cứ muốn nhảy, muốn chạy, không thôi nó bứt rứt khó chịu lắm.

Chàng nhớ là anh Sáu đã nói rằng cô gái luôn luôn về nhà bằng xích-lô đạp. Nghĩ rằng đón thiếu nữ trước nhà bất tiện, chàng quyết định chận đường nàng ở xa, ngay từ ngoài ngã ba đường Trần Quốc Toản với con đường đưa vào khu nhà của chàng.

Thế rồi chàng đứng nơi ngã ba ấy, như một anh lính canh, mắt luôn luôn nhìn về hướng ngã ba Lý Thái Tổ – Trần Quốc Toản là hướng mà thiếu nữ sẽ từ đó về nhà.

Nửa giờ, mười lăm phút, mười phút. Ngọc đưa cánh tay xem đồng hồ rất thường khiến các bà đi chợ đoán biết ngay chàng đang nóng nảy.

Bảy giờ rưỡi, bảy giờ bốn mươi lăm…tám giờ.

– Lẽ cố nhiên!

Ngọc lẩm bẩm khi thấy giờ đã tới mà người thì không. Lẽ cố nhiên là tuần nầy nàng không về, ra ngoài lề một khi, việc bất thường có thể xảy ra cho bất kỳ ai. Nhưng luôn luôn kẻ nào mong đợi thì hay gặp phải sự bất thường của kẻ khác.

Nhưng Ngọc vẫn còn hy vọng. Nàng có thể về trễ hơn mọi thứ hai khác, và đó cũng là điều cố nhiên. Luôn luôn kẻ mong chờ hay gặp trường hợp về trễ của kẻ mà họ đợi.

Và thường thường những gì mình mong thì hay đến vào những lúc thờ ơ nhứt của mình. Ngọc đang nhìn theo một chiếc xe quảng cáo thì xích-lô của Liên trờ tới. Xe Liên đi qua khỏi đó mà chàng không hay biết. May quá anh phu xích-lô phải tránh hai em bé tập xe đạp nên chạy chậm lại và chàng kịp nhận ra thiếu nữ thoáng thấy trong tuần trước.

Thiếu nữ cũng chợt thấy Ngọc cùng một lúc với Ngọc thấy nàng, và cả hai đều ngạc nhiên kêu lên:

– Liên!

– Ngọc!

Nhưng kêu bạn xong, Liên không còn mừng rỡ như bạn nữa, mà chỉ sợ hãi thôi. Nàng toan biểu xe chạy luôn, nhưng không kịp vì Ngọc đoán được ý nàng, và nhảy tới đứng cản trước đầu xe.

Liên buộc lòng phải bước xuống đất, trả tiền xe. Nàng trấn tĩnh lại, chào Ngọc rất lễ phép và hỏi:

– Anh cũng ở gần đây hay sao?

– Em hỏi như là hỏi người ít quen. Sao em bình tĩnh đến như vậy?

– Có nên trở về chuyện cũ hay không? Em thấy rằng bốn tháng đủ xoá một…

– Em thấy như vậy, nhưng anh lại thấy khác. Sự ấm ức trong lòng anh, chỉ đợi ngày nay để bùng nổ lên thôi. Nếu em đổi ý, đổi lời trước khi đi biệt tích thì đó là chuyện khác. Đằng nầy…

– Hay là ta sẽ nói chuyện sau. Anh ở đâu, xin cho em biết.

– Nhà anh đối mặt nhà em. Anh đã thấy em đi ra trưa hôm thứ ba trước, và đã đợi em về suốt tuần lễ nay.

– Như vậy thì thật là tiện. Ta sẽ tới thăm nhau.

– Khi nào em rảnh?

– Em làm lụng không hở tay. Nhưng khi nào anh thấy em mở cửa lớn ra tức là khi đó em tiếp anh được.

– Em đừng có lừa anh như lần trước.

– Lần trước em không có ý lừa anh. Nhưng…

– Em đã gặp tai biến gì?

– À, phải, tai biến. Vì có gia biến nên em đành lỗi hẹn với anh.

– Gia biến thế nào?

– Rồi anh sẽ rõ.

Ngọc không làm sao biết được rằng đêm ấy nàng có bổn phận dắt chàng vào bẫy. Nhưng đến phút chót, nàng không nỡ, mà cũng không dám về nhà nên trốn luôn về Bình Dương, rước mẹ xuống và tìm thuê nhà nơi nầy.

Hôm thứ hai ấy, Ngọc nghỉ dạy chỉ ngồi nơi cửa sổ mà rình nhà bên kia. Chàng ăn mặc đàng hoàng sẵn để khỏi phí thời giờ thay đổi y phục, cho mãi đến bốn giờ chiều, cửa bên ấy mới mở toác ra.

Ngọc mừng quýnh lên, không kịp dòm vào nhà đó để cho biết đang có ai trong ấy. Chàng vội chạy ra khỏi cửa nhà chàng thì bỗng nghe Liên kêu rú lên:

– Kìa anh Ngọc, anh ở đây hay sao?

Ngõ hẻm chạy trước hai dãy phố đâu mặt, chỉ rộng có bốn thước, nên Liên nói lớn chàng nghe như nàng đứng trước mặt chàng.

Chàng ngẩng lên, chưa kịp ngạc nhiên về câu hỏi kỳ lạ của người bạn cũ. Liên đang ngồi trên đi-văng với mẹ, một người đờn bà trạc năm mươi, nàng ngóng ra ngõ hẻm để dòm người quen và hỏi câu đó.

Chàng mới để chơn tới ngưỡng cửa nhà nàng thì nàng đã mau miệng giới thiệu với mẹ:

– Thưa má, anh Ngọc đây là bạn đồng sở với con bên Khánh Hội.

Bà cụ chào khách, mời chàng vào trong và quay đi vô buồng. Liên lại nói:

– Trời ơi, vậy mà từ thuở giờ em có biết là anh ở đây đâu. Anh đi bằng xe gì? Nếu tiện, cho em quá giang, em khỏi phải ở lại bên ấy.

Bấy giờ Ngọc hiểu được sự giả dối của Liên. Nàng nói láo với mẹ như vậy để có thể tự nhiên tiếp chàng tại nhà, và tự nhiên sang chơi nhà chàng về sau.

Và để cho sự giả dối rất có lợi ấy khỏi bị lộ tẩy, chàng a tùng theo Liên và đáp:

– Tôi đi xe buýt nhọc lắm. Từ thuở giờ cũng không hỏi thăm nhà cửa, gia đạo cô thế nào, nên ở trước mặt nhà cô mà không hay.

– Thật là buồn cười. Giờ anh đi đâu đó, tối nay anh có nhà hay không, em sẽ qua thăm anh?

Ngọc tức lắm. Từ sáng đến giờ, chàng đã bỏ ăn để đợi cánh cửa mở. Cửa mở, chàng mới vào nhà nàng, chưa ngồi ấm ghế, đã bị đuổi khéo đi.

Nhưng được cái là nàng hẹn tối qua chơi, tức là cả hai sẽ tự do mà trao gởi tâm sự chớ không phải ké né giữ gìn như ở đây nữa, nên chàng được an ủi phần nào. Và tự nhiên, chàng lại phải a tùng mà đáp:

– À, thừa dịp ngày nghỉ (ta nghĩ lạ quá, ngày thứ hai và sáng thứ ba) tôi đi xi-nê. Cô có đi hay không tôi xin mời?

– Dạ, cám ơn anh, em bận việc nhà lắm.

– Tối, tám giờ tôi có ở nhà, mời cô qua chơi.

– Dạ, thế nào em cũng qua thăm anh cho biết nhà anh dọn dẹp ra sao.

– Thôi, xin phép cô. Cô thưa lại với bà rằng tôi kính chào bà.

Bà Cai đã ra nhà sau từ lúc Ngọc mới vào nên khi chàng đi bà không có mặt.

Ngọc đi xi-nê thật, vì cũng chẳng biết chui đầu vào đâu cho hết buổi chiều dài nầy. Nằm nhà mà đợi đến tám giờ tối, chàng sẽ chết rục xương. Mà cũng không thể ở nhà được, vì người ta đã lỡ thấy chàng sửa soạn y phục và chàng đã trót nhận rằng sắp đi.

Chàng xem phim gì, chàng cũng chẳng rõ. Ngồi trong rạp có máy lạnh mà nghe nóng như ngồi ở đầu máy xe lửa.

Khi kim đồng hồ dạ quang chỉ 6 giờ thì chàng đi ra, tìm hiệu để ăn cơm.

Chàng về tới nhà, mặt trời còn chiếu sáng đằng hướng Phú Thọ, vì 7 giờ y như 6 giờ. Mặc dầu bên ngoài còn sáng trưng, chàng cũng vặn sáng tất cả đèn trong nhà, đèn phía trước, đèn trong buồng, đèn sau bếp. Chàng tin rằng như vậy, sự có mặt của chàng ở nhà mới rõ rệt và nếu Liên đến càng sớm càng hay.

Và quả Liên sang chơi sớm hơn giờ đã hẹn. Nàng cố ý qua thăm Ngọc lúc bảy giờ rưỡi là lúc mà trời bên ngoài vừa tối. Giờ ấy, những người ưa hóng mát ngoài ngõ hẻm chưa ra đó, mà những người tò mò cũng khó thấy nàng.

Cuộc gặp gỡ lần thứ nhì này, khác hẳn cuộc gặp gỡ khi trưa. Chủ nhà không mừng rỡ bề ngoài và không tiếp khách bằng những lời đon đả nói cười.

Ngọc rộn lên trong lòng, nhưng không thể vui cười được. Và Liên xẻn lẻn khi không còn được bảo vệ bằng sự giữ gìn bề ngoài của Ngọc nữa. Giờ thì nàng như là đã bị bắt buộc phải lột trần tình cảm và ý nghĩ ra trước mặt con người đã biết sự thật về ước hẹn của nàng khi trước.

Hai người ngồi đối diện làm thinh lâu lắm, Ngọc mới hỏi được, giọng run run vì cảm động:

– Thế nào em? Gia biến ra sao?

Liên thở dài mà rằng:

– Giờ gặp lại nhau đây thì chỉ nên biết những giây phút bây giờ. Trở lại chuyện cũ ích gì, mà anh cứ muốn trở lại hoài.

– Nhưng anh làm sao nguôi được sự ấm ách của một đêm dài đợi em ở công trường Cộng Hoà.

– Em xin lỗi đó…

– Được, anh sẵn lòng quên hết, miễn là em đối đãi với anh như vào các ngày trước đêm đó.

– Chớ sao. Nhưng anh nên nhớ cho rằng vào ngày ấy ta vẫn chưa có gì với nhau. Anh đã đeo đuổi theo em, và em có cảm tình với anh. Em định đưa anh về nhà để giới thiệu anh với má em. Chỉ có thế thôi, và điều ấy đã được thực hiện bữa trưa hôm nay.

Lối trình bày sự việc của Liên làm cho Ngọc đuối lý. Chàng cụt hứng giây lâu, cố nén nghẹn vì căm tức.

– Phải, bề ngoài thì như vậy đó. Nhưng em mặt mũi nào chối được với anh rằng chính em đã khuyến khích anh, khiến cho mối tình câm lặng của anh thành hình, và sau đó, em đặc biệt có cảm tình với anh nên mối tình của anh mới trưởng thành. Nó lớn lên, và anh không làm sao bóp chết nó được hết. Anh đã đau khổ nhiều lắm rồi, em nỡ nào lại tàn nhẫn mà làm như quên thực trạng giao thiệp giữa hai ta lúc đó.

Liên châu mày! Cái thực trạng giao thiệp giữa họ lúc đó là thực trạng chỉ có phân nửa thôi, chỉ thật phía bên Ngọc thôi, còn nàng thì hoàn toàn giả dối.

Quả nàng đã kính phục, đã mến ông thầy học nhiều, nhưng chỉ có thế thôi. Nhưng nếu nói sự thật trắng trợn ấy ra thì cũng bằng như đâm một lát dao vào tim của Ngọc vậy.

Và không hiểu sao, từ lúc nghe Ngọc nói ra niềm đau khổ của chàng, nhận được sự thành thật của chàng, nàng nghe như là mối tình một chiều lúc trước là có thật ở cả hai bên. Lòng nàng thoáng nghe xót đau cho cuộc đổ vỡ của mối tình ấy. Nàng nghe như là quả nàng đã yêu đôi chút người thanh niên tội nghiệp này.

Liên châu mày và cứ làm thinh.

– Sao, em không chối à?

– Em không chối, nhưng anh cũng nên nhìn nhận rằng em chưa hứa hẹn dứt khoát gì hết.

– Em Liên, nè! Nếu em đang yêu ai, thì anh đành chịu vậy chớ biết sao. Bằng như mà lòng em còn rảnh rang, xin em nghĩ mà thương xót anh. Tự nhiên anh bị đẩy vào cuộc yêu đương rồi lại bị bỏ rơi khi anh không phạm lỗi nào cả. Nếu em thấy là em đã chọn lầm, và đến phút chót đã đổi ý, xin tự xét lại cho kỹ. Biết đâu em không lầm và chính sự đổi ý của em mới là lầm.

– Dạ, em xin hứa là em sẽ xét lại.

Một lần nữa, Liên đã giả dối. Nàng không lầm. Sở dĩ trước đây nàng không yêu ông thầy học vì đã trót trao cả tấm lòng cho Văn.

Ông thầy học nầy rất đủ điều kiện và ở vài khía cạnh nho nhỏ, ông ấy còn hơn Văn một bậc. Bây giờ không mong nối lại tình yêu với Văn, và nếu phải chọn người khác, nàng thấy không ai hơn Ngọc được, khỏi cần xét đi xét lại gì nữa hết.

Nhưng mà nàng không thể lấy Ngọc làm chồng, cho dẫu là chỉ muốn lập một cuộc hôn nhân theo lý trí, không cần tình yêu.

Ngọc là một người có tầm hồn cao đẹp, mà nàng không còn gì cao quý để hiến dâng cho chồng.

Nàng hứa xét lại tình thế vậy thôi để đánh cù cưa, rồi sau ra sao sẽ hay. Nàng mong Ngọc sẽ ít đau khổ vì mòn lần hy vọng hơn là bị từ chối đột ngột.

Ngọc hỏi:

– Em sẽ xét lại? Nghĩa là hiện giờ lòng em còn rảnh rang?

– Dạ, quả đúng như vậy.

– Và nghĩa là em không chê anh lắm, nghĩa là ta có thể yêu nhau?

– Thưa, đúng như vậy.

– Cám ơn em. Giờ thì em xem anh là bạn thân được chớ?

– Dạ, làm sao em không nhận anh là bạn thân em được.

– Là bạn thân với nhau, chắc anh có quyền hỏi em vài điều mà không bị em coi là quá tò mò về đời tư của em. Em làm cho hãng nào bên Khánh Hội?

– Em chỉ sợ anh theo đuổi mà phiền cho em. Vậy xin không nói tên hãng của em cho anh biết.

– Không làm sao mà anh khỏi ngạc nhiên về chỗ làm ăn của em. Từ Khánh Hội về đây có bao xa đâu, sao em phải ở lại. Mà có hãng buôn nào lại nuôi cơm nhân viên trong nhà.

– Có chớ anh, hãng của người Tàu nào cũng nuôi cơm nhân viên hết.

– Vậy ra em là cho người Trung Hoa?

Liên cười:

– Anh đã dò dẫm để đoán biết, em dại gì mà nói rõ thêm chi tiết.

– Cho là như vậy đi, cũng vẫn không ổn. Ai lại có mẹ già em dại ở gần kề, lại không về?

– Anh thử nghĩ, sang xe buýt hai lần, về tới nhà mệt lủi đi thì còn ăn uống, nghỉ ngơi gì được nữa. Em kém sức khoẻ lắm.

– Thật là khó tin.

– Anh hỏi thì không sao. Chớ anh vặn và anh nghi ngờ thì không tốt rồi đó.

– Nhưng làm sao anh khỏi thắc mắc về đời tư không được phân minh của người mà anh yêu. Em nên thông cảm nỗi khổ của anh.

– Em đến để thăm anh sau gần nửa năm xa cách. Anh nên vui vẻ mà tiếp em, chớ sao lại bắt đầu làm buồn không khí ở đây?

– Anh xin lỗi em.

Ngọc gượng vui và hỏi:

– Hôm nay thì đã trể rồi nhưng thứ hai tuần sau em xin phép má đi xi-nê với anh được hay không?

– Em thú thật với anh là em ít thời giờ. Vả lại trước đây, em lén má mà đi, giờ thì không thể lén được.

– Hay là anh qua bên ấy rước em.

– Em đã nói là muốn giấu chỗ làm kia mà.

Ngọc buồn dàu dàu, làm thinh rất lâu rồi lại hỏi:

– Sau khi sai hẹn với anh đêm ấy, em có khi nào tưởng tượng đến nỗi khổ của anh đã phải đợi em cả đêm ngoài đường hay không?

– Em xin anh chớ nhắc lại chuyện cũ, buồn lắm.

Liên đáp và lơ đãng trông lên kệ sách của Ngọc gắn trên tường. Nàng nhìn những gáy sách, đọc tên từng quyển và bỗng chú ý đến một tiểu thuyết mới ra, quyển “Đôi Ngã” mà tác giả là một phái nữ. Nàng hỏi:

– “Đôi Ngã” có hay không anh? Em nghe họ nói đến tiểu thuyết nầy nhiều lắm.

– Cũng khá hay.

– Anh đọc xong rồi chớ? Cho em mượn được hay không?

– Em cứ lấy mà đọc.

– Em mượn lâu nha anh, suốt cả tuần mới trả. Em đưa qua bên Khánh Hội, đọc cho đỡ buồn.

– Em muốn giữ bao lâu cũng được.

– Thôi, xin phép anh. Tuần sau ta lại gặp nhau.

– Lâu quá!

– Nhưng biết sao!

– Em nên nghĩ đến anh.

– Chắc chắn là em sẽ nghĩ đến anh nhiều, mặc dầu…

Thấy Liên ngập ngừng, chàng hỏi:

– Mặc dầu sao?

– Mặc dầu em muốn được anh quên đi và được quên anh.

Ngọc tiễn bạn ra đến ngõ hẻm, Liên nói lớn cho mọi người nằm hóng mát nơi đó đều nghe:

– À, anh nhớ mai đánh máy tiếp hồ sơ đó. Em còn phải làm cho xong sổ chỉ tồn hàng hoá, kẻo lão chủ hãng cứ mè nheo mãi.

– Được, cô cứ để đó cho tôi.

Anh Sáu thợ máy ngạc nhiên quá sức, đợi cho Liên vào nhà đóng cửa xong, anh hỏi Ngọc:

– Sao hôm nọ thầy làm như thầy không quen biết với nhà ấy?

– Phải, tôi không quen biết với gia đình đó, nhưng lại làm chung một sở với cô ấy, mà không dè cổ ở đây.

– Hừ, thầy đã nói là thấy cổ từ trong nhà đi ra, lại hỏi thăm tên cổ kia mà?

– Phải, nhưng tôi thoáng thấy, rồi cổ đi tuốt. Người giống người, chừng gặp tận mặt mới biết là cổ.

Ngọc rất khó chịu vì sự bắt bí vô tình của anh láng giềng. Người trong các xóm bình dân họ hay dòm ngó nhau, thật là khổ.

Và chàng bỗng thấy chính chàng cũng là kẻ đã làm bực mình người ta bằng cách dòm ngó vào đời tư của Liên. Biết vậy nhưng Ngọc không tự trách mình vì chàng đã yêu và tự thấy có quyền dò xét người mà chàng yêu.

Tuần lễ này không dài bằng tuần lễ trước, vì ít ra chàng cũng biết được phần nào tình cảm của Liên đối với chàng hiện giờ. Nhưng lại nhớ Liên hơn trước. Trong bốn tháng vắng mặt, chàng chỉ sầu, giờ tình yêu sống lại, chàng nhớ bạn như nhớ một người vợ mới cưới rồi phải đi xa.

Chàng nghe Liên như là một cô gái trong truyện Liêu Trai với những cuộc đi về bất thình lình và đời nàng hoàn toàn bí mật.

Tò mò là bản chất của con người và khám phá bí mật đem lại cho họ một thú vị vô song. Ừ, Ngọc quyết khám phá cuộc đời kỳ lạ mà thiếu nữ ấy đã quyết giấu. Và chàng nghĩ nhiều quá về bí mật của nàng, về phương pháp truy tầm, nên lạ thay, chàng nghe yêu nàng hơn bao giờ hết.

Thứ hai sau, Ngọc không đón Liên ngay từ ngoài đường nữa vì không còn lý do để làm như vậy. Chàng cũng không được Liên tiếp hay được tiếp Liên nội ngày hôm đó. Tuy nhiên chàng cứ ở nhà để rình người về.

Thấy mặt một chút xíu cũng đủ rồi, cho bù với nỗi nhớ niềm mong cả một tuần.

Chắc Liên có ghé chợ Sàigòn hay sao mà mua đồ nhiều lắm, đến hai giỏ đầy. Và như thường lệ, nàng gõ cửa vào nhà rồi đóng cửa lại liền cho đến suốt ngày.

Người trong xóm chỉ nghe tiếng đứa bé gái reo lên mừng chị rồi thôi, mẹ con họ sống âm thầm hết sức.

Hôm ấy hai người không có hẹn với nhau, nhưng Ngọc cứ hy vọng là Liên đến chơi. Chàng đợi bạn cho đến bảy giờ rưỡi tối thì quả Liên đến thật.

Tay trái Liên cầm quyển tiểu thuyết “Đôi Ngã” mang đến trả, tay mặt một gói quà gì Ngọc chưa thấy rõ..

Lạ quá! Ngọc nghĩ thầm! Sao mà hai người gặp nhau cả trong những toan tính nho nhỏ. Chính nàng cũng có quà tặng bạn hôm nay và chàng mau chơn chạy bào buồng lấy quà của chàng ra, miệng nói liền:

– Anh cũng có quà tặng em. Đố em biết gì đây?

Liên thấy bên trong của giấu gói một vật vuông, có vẻ cứng như là một chiếc hộp bằng giấy bồi.

– Nước hoa! – Nàng đoán bừa.

– Em đoán tài như thầy bói.

– Quà của em thì thấy ngay, nhưng anh lại không thèm ngó đến.

Đó là một mớ chuối khô gói bằng giấy kiếng.

– Sao lại không, nhưng anh bận khoe quà của anh đã chớ.

Liên mở gói giấy thì té ra đó là hộp nước hoa hiệu MUÔN THUỞ. Đây là thứ nước hoa không phải làm trong xứ, cũng chẳng phải nhập cảng hẳn, mà là nước hoa ngoại quốc được chiết ra ve nhỏ rồi pha rượu thêm, mùi vẫn còn tốt, lại rẻ tiền được, nhờ có pha, và nhờ trình bày thành loại ve nhỏ ấy.

Liên cầm hộp nước hoa hai mươi ve ấy rồi ngậm ngùi rơi nước mắt, nhớ lại hai năm về trước, cũng vì thèm nước hoa sang trọng mà đến phải không còn dám ngó mặt người quen cũ nào hết.

Bôi nước hoa rẻ tiền này lên tóc, có lẽ nàng sẽ bị những người sành trang diện xem thường nàng. Nhưng mà kẻ nào không sợ bị xem thường là kẻ ấy có thể được một số người khác xem trọng.

– Chắc em có ghé chợ? – Ngọc hỏi.

Liên giựt nẩy mình không phải vì đang nghĩ vơ vẩn bị hỏi thình lình mà vì câu hỏi ấy làm nàng bối rối. Nàng ú ớ rồi đáp:

– Dạ…ơ…hơ…có.

Bất giác nàng đưa tay che lấy gói chuối khô, như là không muốn cho ai thấy gói quà nữa, sợ họ hỏi tỉ mỉ về nguồn gốc của nó.

Cái cử động ấy do tiềm thức sai khiến, Ngọc thấy nhưng chưa lưu tâm đến nhiều.

Chàng lật quyển tiểu thuyết mà bạn vừa trả, cho vui tay, vừa lật vừa hỏi:

– Sao, em thấy truyện này có hay không?

Liên trả lời thế nào, chàng cũng không nghe vì chàng kinh ngạc trước một mẩu giấy nhỏ nằm giữa hai trang sách. Có lẽ Liên dùng giấy ấy để làm dấu nơi nàng vừa đọc tới mà phải ngưng để làm việc khác.

Đó là một cái vé chiếu bóng; vé chiếu bóng thì không có gì mà lạ, nhưng kỳ thay, vé ấy là vé vào cửa một rạp xi-nê ở tỉnh.

Không thể nào mà một người xem chiếu bóng ở Định Tường xong lại mang cả vé lên Sàigòn để đánh rơi cho Liên lượm mà ngăn sách.

Ngọc thừ người ra, mắt thơ thẩn đi trên các vật trên bàn và khi nó lướt qua gói chuối khô thì chàng đến muốn ngộp thở vì một sự thật vừa thoáng thấy!

Như cái máy, trí chàng nhập hai vật lại, vé chiếu bóng của một rạp xi-nê ở Định Tường và thứ chuối khô mà chàng biết rằng đó là món quà mà nguồn gốc ở dưới ấy.

Món chuối nầy hình như là ở đâu bên Bến Tre gởi qua và thấy bán nhiều ở bến đò Rạch Miễu và ở bến xe Định Tường.

Phải, Liên có thể mua chuối ấy ở Sàigòn, nhưng còn vé hát kia? Cũng có thể một người bạn trai của nàng xem chiếu bóng ở Mỹ Tho, lơ đãng quên vé trong túi áo sơ-mi và vô tình mang nó về Sàigòn nhưng cũng khó lòng mà có sự tình cờ như vậy.

Mặc dầu không nghe câu đáp của bạn, Ngọc vẫn hỏi:

– Em thích truyện nầy chớ?

– Dạ thích.

– Bạn hữu em có thích không?

– Không, em không cho ai mượn hết.

Ngọc hỏi như vậy để chắc ý rằng không có người thứ nhì nào mó tay vào sách và bỏ quên vé chiếu bóng trong đó, và chính tay Liên đã để mẩu giấy ấy giữa hai trang truyện.

Liên thấy được sự nghi ngờ trong câu hỏi mẹo của Ngọc, nên sợ hãi hỏi:

– Sao anh lại hỏi như vậy? Sách có bị lấm hay rách gì không?

– Không.

Nàng bối rối hết sức rồi đứng lên xin phép ra về.

Mặc dầu trước sau Liên ở có mấy phút đồng hồ và hai người chưa nói gì được với nhau, nhưng Ngọc không tiếc lắm khi Liên đứng lên.

Chàng như là kẻ không hồn, tâm trí bận rộn về một việc mà chàng ngỡ vừa khám phá được: là Liên đang có một bí mật lớn trong đời nàng.

Chàng tiễn bạn ra cửa như lần trước, tự bảo thầm trong bụng:

– Thế nào ta cũng phải khám phá cho ra những bí ẩn của đời nàng.

Và sáng thứ sáu đó, ngày mà chàng không có giờ dạy, cả ngày thứ bảy sau đó nữa, chàng đi Định Tường.

Ngọc bật cười khi bước xuống khỏi chiếc xe đò. Chàng đã đi Khánh Hội nhiều lần mà không làm sao tìm thấy Liên, nếu Liên quả có làm ở Khánh Hội đi nữa thì nay làm thế nào mà gặp được Liên.

Chàng thấy mình là một tay thám tử tập sự chạy đi tìm thủ phạm mà trong tay chỉ cầm được một dấu hiệu rất là nghèo nàn: chỗ ở không chắc đúng của một cô gái vô danh.