← Quay lại trang sách

- 10 -

Ở đây trái với Khánh Hội, chỉ có nhà ở và công sở. Vài nơi có thể thâu dụng nhân công phụ nữ như nhà thuốc tây chẳng hạn. Chàng rảo qua một vòng là rõ cả: Liên không có làm ở các hiệu ấy.

Ở Khánh Hội chàng cũng chẳng tìm được Liên, nhưng không tuyệt vọng như ở đây. Trên ấy, chàng cho rằng vì không biết hết các hãng buôn nên sơ sót trong cuộc dò dẫm và thế nào nàng cũng ở quanh quất đâu đó. Ở đây, chàng biết thành phố như biết bàn tay thì khó lòng mà tin được rằng có Liên nhưng chưa tìm ra.

Ngọc không trở về nội nhựt hôm đó, vì nằm trong một thành phố nhỏ xinh xắn mà ngậm ngùi cho mối tình của chàng, chàng thấy thú vị hơn là về thủ đô huyên náo mà không khí không nên thơ để giúp chàng buồn.

Buồn vì tình là một cái thú vô song mà Ngọc rất biết thưởng thức.

Tối lại, chàng thơ thẩn trên những con đường vắng cở trẻ con tập cỡi xe đạp trên ấy được, và thích nhìn vào những căn nhà ấm cúng sáng đèn, không mong tìm gặp Liên bất thình lình ở nơi đó, mà vì cảnh gia đình đầm ấm trong đó quyến rủ chàng.

Ngọc đi lần xuống công viên thiết lập dài theo bờ sông Cửu Long, đứng đó hàng giờ mà nhìn cảnh sông nước mênh mông dựa một thành phố lạ mãi cho đến mười giờ đêm, nghe bụng đói, chàng mới rẽ qua bờ một con rạch mà người địa phương cũng vẫn gọi là sông, bờ sông Bảo Định để tìm thức ăn trong những cái quán nhiều vô số kể nơi đó.

Ở đây không khí gợi nhớ những chợ ngoại ô đông đúc của Sàigòn với những khách ăn đêm ở các quán lều quanh mấy chợ ấy.

Ngọc tránh các quán đắt khác mà những nữ chiêu đãi viên duyên dáng thủ vai quan trọng hơn là tài nấu phở, tài pha cà-phê của chủ nhơn.

Chàng ăn cái món hiền lành nhứt mà không mấy ai thưởng thức là món cháo trắng, và trong quán vắng teo ấy, chàng vui với cuộc sinh hoạt về đêm trên con sông hẹp đó.

Các quán cất cạnh nhau, không có hàng rào ngăn sân và ghế bàn của hai quán khác nhau, thành ra khách bên nầy và khách bên kia như ngồi chung một sân nhà.

Bên nầy là một cái quán bì bún trong đó hai gia đình lao động với đàn con đông đúc đang gầm xuống những tô bún của họ, bên kia quán là đầu Cầu Quây.

Một dãy quán kế tiếp đó chạy mãi ra đến cửa rạch.

Đang ăn lỡ chừng bỗng Ngọc nghe một chuỗi cười trong và dòn như pha lê bể, giọng cười rất quen thuộc mà chàng được nghe cách đây 5 tháng, và không sao nghe lại được từ khi tái ngộ với Liên.

Chàng rất ưa giọng cười đó và mê Liên vì nhiều điểm trong đó có cả giọng cười như một mớ sạn rơi trên mâm thau.

Chàng quay lại để xem con người có giọng cười của Liên ấy có được đẹp như Liên không và…

Ngọc chết sửng rất lâu trước cảnh tượng mà chàng chợ thấy khi day ra sau. Cách đó một cái quán, Liên đang ngồi chung với bốn thực khách con trai, lả lơi cười cợt.

Không, chàng không thể hiểu lầm được. Mặc dầu không phải là tay ăn chơi, và chỉ giao thiệp với những người đứng đắn thôi, Ngọc cũng thấy ngay rằng đó là tác phong một cô gái buôn hương bán phấn.

Gái tân thời, cho dẫu trắc nết và dễ dãi đến đâu, cũng chẳng nhìn bạn trai của họ bằng đôi mắt lẳng lơ một cách trắng trợn như thế.

Liên mặc trắng như nữ sinh, da mặt để trần không phấn phấn son gì cả, và đó là lối trang điểm khéo léo của gái giang hồ thời nay vì họ biết đờn ông thích như vậy, chớ không phải là nàng đơn sơ với người thân đâu.

Bốn người bạn của nàng, không hiểu thuộc thành phần nào trong xã hội. Họ đều còn trẻ cả, ăn mặc đẹp, một lối đẹp không đứng đắn và cả bốn đều mặt đỏ tay tuy họ rất còn trẻ tuổi.

Ngọc ngồi trong một dáng điệu rất là bất tiện, tay mặt cầm đũa, tay trái vịn tô cháo trắng, thân hình ngay ngắn, nhưng đầu như bị ai vặn tréo ra sau lưng và cột chặt mãi trong dáng điệu ấy.

Lâu lắm, chàng mới nghe mỏi cổ và bây giờ mới nghĩ tới việc buông đũa xuống rồi xây ghế lại để nhìn nghiêng qua cái quán ấy.

Thực khách, ẩm khách ai cũng bận sống trong không khí riêng của họ nên Liên không thấy Ngọc.

Nàng đứng lên, nhưng lạ thay, không đi với bạn nàng, mà chỉ tiễn họ thôi.

Bấy giờ, hai người khách đờn ông khác đến quán. Hai người cao niên và Liên lại đon đả nói cười với họ và được họ mời ngồi lại chính nơi cái bàn mà nàng vừa rời.

Bỗng Ngọc chợt hiểu. Mặc dầu không mặc áo choàng như tất cả nữ chiêu đãi viên khác, Liên cũng là nhân viên của quán đó.

Nàng mặc thường, giả dạng như là khách thường, có lợi cho quán hơn, vì như vậy nàng được phép trò chuyện thân mật với khách và như vậy quyến rủ họ dễ dàng hơn.

Ngọc thừ người ra, cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn bạn nữa cho đỡ xót đau.

Thì ra, bí mật của đời nàng là đây! Cả một lâu đài đang đổ vỡ trong lòng chàng, lâu đài hạnh phúc mà chàng xây đắp trong một từ mấy tháng nay, bỏ dở công việc một lúc vì Liên vắng mặt, nhưng đã tiếp tục cuộc kiến thiết ấy lại từ ngày tái ngộ đến giờ.

Nhưng khó lòng mà trốn cảnh tượng trước mặt được, nên Ngọc lại ngước lên nhìn.

Trời ơi, cái gương mặt ngây thơ kia, con người mà chàng cứ ngỡ là thơm mùi trinh nữ kia lại là gái buôn hương được!

Không, cái anh chàng Ngọc thứ nhì đang si tình, đang nằm trong bụng của chàng đừng cãi, đừng binh vực mất công. Đành rằng sinh hoạt như Liên, vẫn trong trắng như thường, làm bộ vui cười với khách trong giây lát thì đã sao đâu. Trên lý thuyết thì là như thế nhưng trong thực tế Ngọc biết rõ ràng là không như thế được.

Chiêu đãi viên thực thụ có thể chỉ bưng rượu tính tiền, rồi khi quán đóng cửa lại, về nhà với chồng con. Nhưng chiêu đãi viên theo cái lối của Liên thì khác hẳn.

Bỗng không hiểu do sự tình cờ nào mà Liên liếc qua bên hướng quán cháo trắng và như Ngọc khi nãy, nàng rụng rời ngồi chết sững lúc mà bốn mắt gặp nhau.

Ngọc vội vàng xây ghế về vị trí cũ, không phải để cho Liên ngỡ chàng không thấy (đã trễ rồi) nhưng để tỏ rằng chàng không tò mò và kính trọng tự do đời tư của nàng.

Liên cứ nhìn cái lưng của Ngọc, rồi ngồi đó mà thẫn thờ, không lưu ý đến khách nữa. Hai người khách bợm nhậu nầy ngó theo hướng nhìn của Liên rồi hiểu phần nào tình cảm của nàng, họ bông đùa vài tiếng rồi trước sự thờ ơ của Liên họ buồn ý, trả tiền rồi đứng lên mà đi.

Ngọc chỉ mới ăn được có nửa tô cháo thôi, cháo lỏng nấu như là cháo Quảng Đông thế mà chàng mắc nghẹn khi thử húp lại một muỗng.

Nghe khô ran ở cổ, chàng kêu xá-xị uống cho đỡ nóng nơi họng. Vừa mới hớp hớp đầu thì một giọng nói nổi lên như gió thoảng bên tai chàng:

– Anh, anh xuống hồi nào?

Chàng day lại, cắn môi giây lát, rồi không cầm giữ được, nước mắt chàng ràn rụa chảy ra.

Ngọc không còn sợ xấu hổ gì nữa hết. Chàng tự do khóc, bất đếm xỉa đến sự lố bịch và chắc là những người chung quanh đó buồn cười cho anh chàng si tình lắm.

– Khóc là em đây anh à! Nhưng mà em đã không khóc thì anh nên can đảm vậy.

Liên chỉ nói thế thôi, chớ không biết làm sao an ủi bạn được, nên nàng đứng đó mà chờ cho người con trai yếu đuối tinh thần kia cạn lệ.

Lâu lắm, khi Ngọc chỉ còn thổn thức thôi, Liên đặt nhẹ tay lên vai chàng, rồi nói:

– Anh lại đằng kia với em một chút.

Ngọc đã quyết giận bạn, định về Sàigòn để quên nàng, bằng cách dọn nhà đi xóm khác. Nhưng chàng lại vâng lời bạn một cách máy móc, trả tiền cháo rồi đứng lên đi.

Liên đưa bạn trở lại bờ sông Cửu Long mà Ngọc đã hóng mát lúc đầu hôm, nhưng họ theo đường đầu cầu để vòng ra đó, tránh dãy quán bên bờ sông Bảo Định đầy mắt tò mò.

Hai người ngồi trên băng đá gần Câu Lạc Bộ Hải Quân và một chặp sau, Liên nói:

– Anh đã biết bí mật của đời em rồi, thì cả hai ta đều mất bạn, vì chắc anh khinh em lắm mà không còn dành cho em một chỗ ngồi trong cái phòng tình cảm sang trọng của anh nữa rồi.

Nhưng em tin rằng anh không đến nỗi xấu bụng mà tiết lộ bí mật của em cho xóm ta họ biết. Em chỉ có một nơi nương náu ấy thôi.

Ngọc chỉ làm thinh, không phải vì không khứng hứa lời nhưng vì lòng chàng đang tơi bời, rời rã. Chàng không buồn nói, buồn làm gì hết. Lâu lắm chàng mới chép miệng than:

– Trời ơi, tôi đau thế nầy!

– Em rất biết nỗi đau khổ của anh một khi anh vỡ mộng. Nhưng em có muốn như vậy đâu. Chẳng những thế, em còn cố lánh mặt. Chỉ tại anh quá tò mò.

– Không tò mò làm sao được vì anh đã yêu.

– Đó là một rủi ro trong đời anh. Anh nên xem nó như là các rủi ro khác rồi quên đi.

– Khó lòng mà anh quên được. Nhưng tại sao em lại phản bội anh?

– Em có phản bội đâu. Ngày ấy mà em trốn luôn là vì…

Nàng kể hết đời nàng từ khi xuống ở trọ nơi nhà cô vũ nữ giải nghệ là Thanh vì nàng thấy chỉ có sự cởi mở trọn vẹn ấy mới an ủi được Ngọc thôi.

Khi mới nghe đến đoạn Liên phải hiến thân cho Hổ để tránh bị hắn làm hại bằng tài liệu rủi ro do nàng viết ra, Ngọc đau như bị ai nắm ruột gan của chàng mà vắt.

Nhưng rồi lần lần, chàng xem thường những bước xuống dốc của bạn, như chính Liên đã nhắm mắt đưa chơn lúc trước.

– Rồi làm sao em đến nông nỗi nầy?

– Anh tính làm sao mà sống được với nghề may là nghề có hằng vạn phụ nữ đang thiếu công việc.

Ban đầu có người giới thiệu xuống làm ở đây. Em cũng chẳng biết nghề có những gì khác lạ. Vào nghề mới rõ, nhưng đã lỡ rồi, vả lại cả nhà đang đói mà em lại trót hoen ố thì còn giữ gìn làm gì.

Ngọc lại ngồi làm thinh. Sương đêm dày đặc rơi xuống làm ướt cả vai Liên và vai chàng. Lâu lắm chàng thở dài rồi rụt rè một lát, chàng cầm tay bạn rồi nói:

– Em nè…

– Sao anh?

– Anh sẵn lòng quên tất cả, vậy em có khứng nối lại…nghĩa là khứng làm vợ anh hay không?

Liên không mừng rỡ trước đề nghị ấy. Nó giống như một mảnh ván trôi cạnh nàng khi nàng sắp chết đuối giữa biển khơi. Quả nàng không ngờ Ngọc lại còn yêu nàng đến thế, nhưng nàng không ngạc nhiên bao nhiêu.

Nàng chỉ lắng nghe lòng nàng thôi. Không, Liên không nghe gì cả. Cảnh trăng nước mênh mông, một người bạn trai gần kề, hơn thế tay trong tay, tất cả những điều kiện thuận tiện ấy rất dễ khơi mọi tình cảm nó phải tràn ra để tạo môi trường cho yêu, nhưng…

Không, Liên không nghe gì cả. Nàng thở dài đáp:

– Đó là câu hỏi mà đáng lý em mong đơị để chụp lấy nó như đang chới với giữa giòng chụp một cây sào mà kẻ làm phúc chìa ra cho, nhưng em vừa bắt chợt được lòng em…Thật là tuyệt vọng…

– Hay em cần suy nghĩ lại?

– Em đã xét vấn đề từ lâu. Anh đẹp trai, có tiền bạc lại yêu em chơn thật, em lại cũng rất muốn yêu anh, được làm vợ của anh thì còn mong gì hơn.

– Muốn yêu anh? Thì em cứ yêu anh đi!

– Không thể được anh à! Hồi nãy đây, em còn mong cảnh sông nước dưới trăng sẽ dọn cho em một tâm trạng thuận tiện để đón rước lời tỏ tình của anh. Nhưng giờ rõ ra thật là hết rồi. Em đã gạn hỏi lòng em, và chỉ nghe nó câm lặng trong sự dửng dưng.

Nói tới đây, Liên bỗng hoảng hốt lên, kinh sợ đến cực độ. Nàng vừa nhận thức rõ được mối nguy khốn của đời nàng: KHÔNG CÒN YÊU ĐƯỢC NỮA. Ngày đã tắt ngay nơi buổi bình minh rồi!

Một hôm nào đó trong đời bạn, một vị lương y bỗng khám phá ra nơi bạn một chứng bệnh nan y thì bạn sẽ hoảng hốt đến bực nào?

Huống chi là Liên, cuộc đời còn dài, tương lai đáng lý thì phải còn được rực rỡ mà bỗng thấy mình không còn biết yêu nữa thì tuyệt vọng của nàng đến đâu?

Tự nhiên, Liên ôm mặt lại, ngồi tần ngần như kẻ mất hồn. Nàng đã bao phen sầu tình, bao phen đau khổ vì mối tình hụt với Văn. Nhưng những thứ đau buồn ấy dễ chịu biết bao so với mối tuyệt vọng này.

Kia là nỗi buồn nên thơ của liễu rủ bên hồ, đây là cái chán nản khô cằn của bụi xương rồng trong sa mạc. Nghe như là đã tận thế và cuộc đời không còn mùi vị gì nữa cả.

Nàng lại nghe kỳ kỳ trong người, nghe như mình là một kẻ khác, một kẻ thiếu mất một bộ phận nào.

Một ngọn gió nhẹ thổi qua. Trăng chìm đáy nước, bể ra từng mảnh, nổi lên, trôi lềnh bềnh trên đầu những con sóng nhỏ. Một cánh buồm xa lướt đến, in đậm màu ngà của nó lên nền cây đen cù lao giữa sông. Cảnh tượng nầy bỗng dưng bóp chặt tim Liên lại. Đó là một hình ảnh cũ, nàng chưa quên nhưng cố xoá nơi trí nàng: một đêm trăng nước ở bến Bạch Đằng, một người bạn trai đầu đời, chàng Văn!

Vì rủi ro của số phận mà đôi bạn không thành vợ chồng được, rồi từ đó những nay, bao khốn khổ đã dày vò đời nàng cho đến ngày nay, thì đã ê chề như sống qua hàng trăm năm rồi.

Không yêu được nữa, đây là một chứng bịnh chắc không phải mới đột phát. Có lẽ nàng đã nhuốm bịnh ngay từ cái đêm bị Hổ dập liễu vùi hoa.

Bịnh ngấm ngầm nhiễm vào tâm hồn nàng mỗi ngày một ít và vì không có dịp yêu nên nàng không hay biết gì cả. Đến nay thì bịnh nhập lý sâu rồi.

Ngọc nói xong lời đề nghị và không được một cô gái bẩn thỉu như vậy nhận lời, chàng đâm ngượng, nhận xét bâng quơ cho có chuyện.

– Ngộ quá, tỉnh lỵ nào ở xứ ta cũng có một con sông chảy qua.

– Em biết một tỉnh lỵ không có sông.

– Vậy à?

Ngọc ngạc nhiên thật tình trước điều mà chàng vừa biết. Nhưng chàng ngỡ Liên nói bóng nói gió về gì nên vội cãi:

– Chắc em muốn ám chỉ lòng anh chớ gì? Em nè, tuy anh không biết nói những điều hay lạ, nhưng anh biết yêu nhiều lắm, không khô khan đâu. Có phải em nói cạnh nói khoé anh hay không?

Liên buồn dàu dàu đáp:

– Không, em không có ẩn ý. Nếu có ám chỉ là ám chỉ lòng em đó thôi. Nó đã khô cạn rồi anh à.

Ngọc lại cầm lấy tay bạn mà rằng:

– Em nè, anh chỉ cần biết hiện tại thôi. Em cũng nên như anh, hai ta yêu nhau kể từ nay là đủ rồi.

– Không, không thể nào anh hiểu em được đâu. Ta đi về thôi. À, anh ở đâu đêm nay?

– Điều đó không quan hệ đến em. Em chưa trả lời đề nghị cuối cùng của anh.

– Em đã nói là em vừa khám phá lòng em, em không còn yêu được nữa. Lấy anh làm chồng, em sẽ ấm no, nhưng em không muốn bất lương. Em đã không còn cao quí nữa để hiến dâng anh thì chớ, em lại chẳng yêu anh được thì hoá ra em làm vợ mướn anh à!

Ngọc thật không hiểu được cái tâm trạng kỳ lạ ấy. Chàng nhẫn nại trở gót về hướng quán với bạn rồi chia tay nhau lúc gần đến nơi, lòng bâng khuâng không biết phải có thêm đức tính gì để được Liên yêu.

***

Chỉ đêm nay Liên mới biết rõ lòng nàng là không còn yêu được nữa. Trước khi rước mẹ xuống Sàigòn, nàng đã nằm tại tỉnh lỵ Bình Dương mấy hôm và trong mấy hôm đó nàng đã từ chối lời đề nghị kết hôn của một người, giáo sư Đỏ. Nhưng nàng ngỡ nàng từ chối vì Đỏ thiếu một điều kiện: bảnh trai.

Đỏ là một người anh lớn trong tỉnh, đã lấy vợ khi nàng còn để chỏm. Về sau Đỏ ly dị với vợ và ở vậy rất lâu cho đến lúc gặp lại nàng đi học Sàigòn về thăm nhà, mới chú ý đến nàng.

Chiều hôm ấy, nàng đang thơ thẩn, bỗng Đỏ thắng xe lại bên lề đường, ló đầu ra hỏi lớn:

– Về không cô hai?

Từ Sàigòn về tỉnh lỵ Bình Dương, khi chạy ngang qua truông Gò Đậu nầy, Đỏ thấy trên đỉnh đồi bóng Liên mặc quần tây, sơ-mi, in đen thui lên nền trời chói loà ánh tà dương. Chàng muốn nhơn gịp tốt cho mỹ nhơn quá giang về nhà để trò chuyện một thôi đường.

Liên cúi dòm xuống con đường nhựa sâu thẳm dưới chân đồi rồi cũng hét to để đáp lại, nhưng giọng con gái bị gió chiều bạt đi khiến Đỏ nghe không rõ.

– Cám ơn anh, em thích đi bộ hơn.

– Ai mà làm bộ, tôi mời thật tình đó chớ.

Đỏ ở dưới gió nói lên, Liên nghe rõ câu đáp ngộ nhận rất kỳ cục của chàng nên tức cười lắm.

Bấy giờ Đỏ nhảy ra khỏi chiếc xe Peugeot, chạy lên đồi, vừa chạy vừa nói to:

– Cô mặc Tây trông còn đẹp hơn mặc Ta nữa.

Đỏ bé người, leo dốc rất buồn cười. Mặc dầu đã có một đời vợ, chàng cũng còn trẻ, chỉ mới hăm chín thôi, và nhờ chàng bé người nên người ta trông cứ ngỡ chàng là con trai mới lớn lên.

Tới đỉnh, chàng thở hổn hển, nuốt mệt mỏi:

– Cô về xe hơi với tôi cho mát.

– Cám ơn anh, em đi bộ cũng mát lắm.

– Nhưng đi chung hai người vui hơn là đi lẻ loi một mình.

– Anh nói có lý, thôi thì em nhận lời vậy.

Lúc xuống dốc, Đỏ thỏ thẻ:

– Toà đã lên án ly dị rồi [câu chuyện xảy ra trước khi có luật mới về gia đình] rồi cô ba à, cô không tin thì….

– Em tin anh chớ.

– Vậy cô nghĩ sao?

– Em không nghĩ sao hết. Đó là chuyện nhà của anh.

Đỏ cụt hứng làm thinh. Liên tinh nghịch hỏi:

– Anh đã bị một cô mặc quần tây rồi, anh không sợ hạng phụ nữ đó sao mà còn…

– Tôi không sợ, mặc dầu Pháp có câu tục ngữ “Mặc quần tây” nó có nghĩa là ăn hiếp chồng.

Đỏ là một chủ nhân kiêm hiệu trưởng một tư thục lớn ở Bình Dương. Chàng xấu trai nhưng đã cưới một cô gái đẹp, biết chơi tơ-nít, chơi dương cầm và lái xe hơi.

Khi xuống dốc Bà Lụa, Đỏ hỏi:

– Hiện tôi đang thiếu giáo sư, cô mà dạy lớp đệ lục thì vừa lắm.

Liên chỉ làm thinh trước quyến rũ ấy! Bây giờ xe đã tới trước Miễu Con Ngựa, Liên xin:

– Anh cho em xuống đây.

– Sợ đi luôn vào thành phố, người ta thấy đi chung với tôi hả?

– Không phải như vậy đâu.

Liên đã thành thật. Nàng đòi xuống nơi đó là vì lẽ khác. Đoạn đường bắt đầu vào tỉnh lỵ Bình Dương sao mà giống hệt đoạn đường vào tỉnh lỵ Tây Ninh, quê hương của Văn: vài ngôi nhà ngói lâu đời nằm giữa những khu vườn tược sum sê mà mỗi bận nàng nhìn qua, là mỗi bận lòng nàng quặn đau, hồi tưởng lại những lúc về tỉnh ấy để thăm cha mẹ Văn mà nàng đã ngầm xem như là cha mẹ chồng nàng.

Nàng thích đi bộ trên đoạn đường ấy để tưởng nhớ đến một kỷ niệm còn nóng hổi mà mưa gió của cuộc đời đã đẩy lùi rất xa, xa lắm, nghe như tít mù trong dĩ vãng.

Vừa đi, Liên vừa tự hỏi:”Sao mình lại không ưng lấy Đỏ làm chồng?” Ưng lấy Đỏ, nàng sẽ khỏi lặn lội mưu sinh cho chính nàng và cho mẹ và em trong một tương lai gần là hai ba hôm nữa đây, một tương lại thật là u tối.

Vụt thình lình, nàng cười khan lên và bụng bảo dạ:

” Không thể lấy cái anh cả đời cứ đi giày bố ấy được”.

Nàng đã ngỡ rằng đôi giày bố danh tiếng của Đỏ là nguyên nhơn thật của sự khước từ của nàng.

Đỏ làm ra rất nhiều tiền. Một tháng kiếm được hơn mấy vạn bạc, đi xe Peugeot có hạng chớ không phải là hà tiện, nhưng luôn luôn không chịu rời đôi giày bố trắng mà cả tỉnh đều biết danh.

Liên lười nghĩ, tình cờ chụp được cái duyên cớ nhỏ nhặt và không thật ấy để dễ dãi cắt nghĩa thái độ của nàng. Và từ ấy những nay cứ tin rằng chánh phạm là đôi giày bố bất hủ của Đỏ.

Nàng không còn yêu được nữa! Thế thì cuộc đời còn ý nghĩa gì?

Trước đây nàng không dám yêu, rồi không còn yêu Văn nữa, tâm trạng ấy như đã gây sụp đổ nơi lòng nàng rồi. Nhưng nàng tự nhủ rồi sẽ cố gắng làm lại cuộc đời và nhờ thế mà đủ can đảm sống cho tới ngày nay.

Nhưng ngày nay bỗng thình lình bắt chợt được mặt thật của lòng mình, là chẳng những không yêu được anh A, anh B nào đó mà đến cả không yêu ai được nữa hết, thì sự sụp đổ nghe dữ dội hơn nhiều lắm.

Liên nhớ đã xem tiểu thuyết và phim “Mặt trời cũng mọc” và lúc xem, không lường được sự rụng rời của vai chánh trong đó khi hắn nghe vị bác sĩ quân y, sau cuộc giải phẫu, cho hắn hay rằng hắn phải chịu bất lực suốt đời.

Giờ, tâm trạng của nàng y hệt như tâm trạng của người quân nhân trong truyện và hơn bao giờ hết, nàng hiểu được một yếu tố quan trọng ở đời: TÌNH YÊU.

Người ta cứ bảo có rất nhiều thứ khác quan trọng và cao quí hơn Tình Yêu gấp bội. Vâng, nhưng giả thử người ta lâm cảnh người quân nhân kia và lâm vào cảnh của nàng!

Nàng không còn yêu được nữa! Thế thì làm lại cuộc đời làm gì? A ha…cuộc đời, cuộc đời không đáng sống, sở dĩ không chết được là vì còn bổn phận nào đó. Trong trường hợp nàng thì còn phải phụng dưỡng mẹ già, nuôi em dại…Nhưng ngoài bổn phận ấy ra, sống thật là vô vị.

Liên đã bước tới bờ đá trên đó dãy quán bên sông dựng lên. Nàng không còn buồn nữa như lúc đi với Ngọc mà cũng chẳng vui. Tuy nhiên, thấy khách quen, nàng vụt cười lên, không phải để lấy lòng ai hết mà đó là cơn cười của một con mẹ điên.

Từ ngày biết căn nhà bên cạnh là nhà của Liên, Ngọc chỉ qua đó có một lần thôi sau ngày đón Liên.

Nhưng sau khi ở Định Tường về, chàng lân la nhà bà Cai mỗi ngày một bận. Người con trai hiền lành và có lương tâm ấy bỗng nhiên nuôi nấng một ác ý lạ kỳ: Chàng muốn mách với bà cái bí mật của con bà cho bõ ghét. Phải, chàng tức lắm, ngoài nỗi đau xót ra, chàng nghe như là Liên đã lừa gạt chàng.

Người goá phụ này lại ngộ nhận, ngỡ vị giáo sư trẻ tuổi yêu con bà và muốn làm thân để cầu hôn.

Thấy anh con trai nói năng ra vào đúng khuôn phép, bà đẹp dạ lắm, và nghĩ nếu con bà mà được một tấm chồng như vậy là sung sướng lắm rồi.

Nên chi bà rất tử tế với người khách trẻ tuổi ấy. Trong vòng có mấy hôm, giữa hai chuyến về của con bà, bà đã mời khách ăn cơm đến hai bận.

Trong những lúc viếng thăm bà Cai, Ngọc ngứa miệng lắm, mấy lần muốn thố lộ bí mật của Liên, nhưng cả mấy lần chàng đều nín luôn.

Ác ý của chàng, thật ra chỉ là một mưu lược ích kỷ do tiềm thức của chàng xúi biểu. Chàng muốn nhờ người mẹ làm áp lực với con để người con chấp nhận đề nghị của chàng. Phải, khi bà Cai biết sự thật tàn tệ về con, bà sẽ kinh sợ và đề nghị của chàng là may mắn độc nhứt và cuối cùng để cứu vãn tình thế, lẽ nào bà không thấy và không chụp lấy.

Ý chí muốn trả thù cho bõ ghét chỉ là biểu lộ tâm trạng hời hợt bên ngoài của Ngọc thôi. Tận đáy lòng chàng, tình yêu vẫn còn nguyên vẹn.

Ngọc không phải là một nghệ sĩ hay một tay ăn chơi để bất kể đến dĩ vãng trụy lạc của một người vợ mà họ chỉ tính ăn ở một thời gian cho biết, cho vui rồi xa nhau cũng được.

Chàng chỉ là một người thường, hơn thế, một nhà mô phạm. Chàng quyết lấy vợ là ăn đời ở kiếp với người ấy cho đến lúc đầu bạc răng long. Như thế người vợ của chàng phải có một tác phong đạo đức thế nào ấy mới hợp với nhơn sinh quan của chàng.

Nhưng Ngọc đã trót yêu. Mối tình của chàng được nuôi dưỡng lâu ngày quá, nó đã mọc rễ mà rễ ấy ăn rất sâu trong tâm khảm chàng. Giờ thì lý trí không góp lời vào vụ nầy được nữa mà chỉ có lòng chàng là ăn nói thôi.

Ngọc suy luận:”Liên đã sống hai đời sống. Một đời thường, sạch sẽ, con nhà lành, hiền hậu, nhu mì và siêng năng, cần mẫn; một đời nhơ nhớp trong bóng tối, xa người thân yêu, vui được với sa đoạ của nàng. (Phải, nàng vui được thật tình cũng như bao gái giang hồ khác. Sự vui gượng chỉ là lối nói thơ mộng của Nguyễn Du để tô đẹp nàng Kiều thôi).

Thế nghĩa là nàng có hai bản ngã, hay nàng chia hai bản ngã của nàng.

Bản ngã thứ nhì hay bản ngã phụ của bản ngã chánh, một khi hủy bỏ, nàng sẽ thơm lành được như bất kỳ ai, có phải như vậy hay không?

Ngọc chỉ đặt câu hỏi lấy lệ để an lòng rằng mình đã xét kỹ vấn đề, chớ thật ra chàng đã sẵn tin như vậy.

Cứ lấy Liên làm vợ, chàng sẽ hạnh phúc được với bản ngã thứ nhứt của nàng. Cuộc đời nhơ nhớp của Liên chỉ có chàng là biết thôi. Mà chàng thì sẵn lòng quên, và nàng sẵn lòng bỏ thì y như là Liên không có cái hình bóng thứ nhì xấu xa ấy.

“Nhưng Liên nó lại khước từ, nó nói cái gì mà không yêu được nữa. Nó không yêu mình thì còn có lý! Không yêu được nữa! Con người có thể bịnh hoạn tâm hồn đến nước ấy sao? Có thể trị lành cái tâm bịnh kỳ lạ ấy hay không?”

Sáng thứ hai sau đó, Liên về thì thấy cửa nhà Ngọc đóng kín mít.

Nàng tin chắc Ngọc đã nín đi cho nàng, nên không lo sợ gì. Nàng cũng chẳng ngượng với Ngọc vì xấu xa của nàng đã bị người con trai ấy bắt chợt. Ngọc đã đề nghị hôn nhơn tức là Ngọc vẫn còn yêu nàng, sẽ không chê cười nàng..

Tuy nhiên nàng không khỏi băn khoăn tự hỏi người ấy đang nghĩ gì về nàng.

Ngọc muốn đi cho khuất mắt, nhưng không đi được. Ở nhà, mở cửa ra, chàng lại ngượng. Cái mới lạ, chàng, con người trong trắng lại mắc cở với một kẻ chàng bắt gặp làm chuyện nhớp nhơ.

Có lẽ Ngọc xấu hổ vì tưởng rằng Liên khinh miệt chàng, đã biết sự thật không đẹp như thế mà vẫn cứ chui vào mà yêu.

Nằm nhà, Ngọc lại dòm kẹt cửa để rình lúc trở về của Liên. Chàng không thể không nhìn lại con người mà hình bóng đã in sâu vào tâm linh chàng từ hơn một năm nay, và khi thấy Liên xách giỏ bước xuống xích-lô, chàng vẫn hồi hộp y như ngày nào.

Ngọc không tin rằng những điều chàng chứng kiến tuần trước bên bờ sông Bảo Định là thật. Không, người con gái đang đứng trước mặt chàng, sạch sẽ quá, có gương mặt hiền lương nhu mì như thế kia, môi không son, má không phấn, mày không vẽ, áo quần kín đáo, cử chỉ đoan trang thế kia làm sao mà buôn hương bán phấn được?

Và, trời ơi, chàng thương, chàng yêu biết bao người con gái mà chàng đã mơ từ lâu cùng đi bên cạnh chàng trên đường đời còn dài thăm thẳm.

Hai nhà ngó mặt với nhau, thi nhau mà đóng cửa, và trong cả hai nhà đó đều có người dòm qua khe cửa rình nhà bên kia.

Liên ngạc nhiên tự hỏi:”Lạ, sao hôm nay anh ấy suốt ngày không đi ngang qua đây lần nào hết? Hay là dọn nhà đi nơi khác?”

Không hiểu sao nàng nghe lòng quằn quặn đau, có lẽ thương xót người con trai không may mắn trong mối tình đầu. Ngọc ơi! anh có thể hơn Văn, anh chắc chắn hơn Văn. Văn chỉ yêu được cô nữ sinh trong trắng thôi. Văn không thể si tình đến đỗi cứ tiếp tục mê cô nữ sinh ấy khi biết cô ta đã rơi xuống hố trụy lạc.

“Vì thế mà em không nỡ lường gạt anh lần nầy như em đã không nỡ lần trước. Lấy anh làm chồng, đặt gánh nặng lên vai anh để xem anh như người xa lạ à?

“Ngọc ơi, tại sao anh lại điên như vậy, trên đời thiếu gì gái đẹp, gái ngoan, gái đảm, gái lành?”

Chiều hôm đó, thình lình Liên kinh ngạc hết sức mà bắt chợt lòng nàng vui rộn lên khi thấy nhà bên kia mở cửa ra, và trong đó thấp thoáng bóng Ngọc.

Thì ra Ngọc vẫn còn ở nguyên nơi đây. Cả hai trái tim đều đập nhưng nhịp điệu khác nhau. Cả hai chủ nhơn của hai trái tim đều tránh thấy mặt nhau.

“Mình phải để cho chàng quên – Liên nghĩ. Mà mình cũng rõ lẩn thẩn, khéo dư tấm lòng mà đau vay cho niềm đau khổ của bọn đờn ông mà mình dư biết. Bọn ấy có thể đau khổ thật đó vì một mối tình. Nhưng họ đều quên được cả. Trong lịch sử không nghe nói đến người đờn ông nào mà đau tương tư đến chết, chỉ trừ anh Trương Chi trong một chuyện cổ tích bịa kia thôi.

“Chàng sẽ quên và có lẽ quên mau lắm đến mình phải tức giận, phải tủi thân mà nghĩ sao cái duyên gợi tình của mình mong manh đến như thế.

“Chàng sẽ quên, a…ha…thế thì tình yêu còn nghĩa gì nữa nếu người ta quên được. Thế thì mình cũng chẳng ân hận gì mà mất thứ tình ấy?”

Trưa thứ ba. Liên ra đi, không bận tâm đến người con trai trước nhà nữa. Nhà hắn đóng cửa kín mít, chắc hắn cũng đã ghê tởm quá rồi.

Nhưng Liên rất đỗi ngạc nhiên khi thấy chàng đứng đón ngoài đầu ngõ. Chàng dúi vào tay Liên một phong thư dày cộm, rồi rảo bước đi liền.