← Quay lại trang sách

- 9 -

Ngoài sân đã có người từ lâu. Đây, một ông hai tay nhét túi quần, nhìn cái xã hội bên trong với bộ mặt chán chê thế sự, thấy rằng sao cứ bao nhiêu là gương mặt ấy, gặp nhau không có lần nào có gì lạ hết, mà cứ phải gặp, không thể khác được. Kia, một đôi thương gia đang nhỏ to thương lượng một vụ mua bán gì, vẻ bí mật, và tuy không ai nghe được tiếng nào cũng biết là cuộc bàn cãi của họ sôi nổi lắm. Xa hơn, một cặp nam nữ trốn sự ồn ào bên trong để thì thầm với nhau những gì họ không thể nói to ra, giữa thanh thiên, bạch nhựt.

Liên chậm bước lại, để Thinh không có vẻ đi theo nàng và hai người tự nhiên song song bước trên sạn trắng.

– Thưa bà, bà chưa trả lời câu hỏi của tôi lúc đầu hôm là tôi làm thế nào để gặp lại bà…

– Đó là do tài giỏi của ông. Nếu tôi nói ra thì ông còn công gì?

Liên đáp bằng giọng cà rỡn, nhưng sự khuyến khích trong câu đáp, rõ nghĩa quá. Nàng nói đến công, nghĩa là công đeo đuổi, nghĩa là mặc nhận sự đeo đuổi của Thinh, không cự tuyệt.

Và nàng cứu vãn được sự khó nghĩ của nàng. Không thể chưa chi đã hẹn với hắn mà cho địa chỉ nào cũng không tiện cả.

Thinh hiểu ngay lời khuyến khích của Liên nên đâm bạo ra:

– Thưa bà, cố công thì tôi sẵn lòng cố công và rất vinh hạnh đã được cố công vì bà, nhưng tôi chỉ e gặp phải trường hợp rủi ro là công không được thưởng…

– Ông Thinh nè, ông có viết nhạc bao giờ hay không?

– Dạ tôi viết nhiều không thể tưởng tượng được vì mộng của tôi là soạn nhạc, tôi dạy nhạc chỉ là kế mưu sinh thôi.

– Ông tin rằng ông có tài viết nhạc chớ?

– Ơ… hơ… không biết, nhưng tôi tin rằng cố gắng mãi, sẽ thành công.

-Ừ cố gắng mãi sẽ thành công. Tôi mong được nghe một bản nhạc của ông ngày nào đây.

Một lần nữa, Thinh hiểu được lối nói kín đáo của Liên, đáp lại thắc mắc của chàng về sự cố công mà không được thưởng.

Gió khuya thổi lạnh và Liên rùng mình một cái.

– Hay là ta trở vào trong? Thưa bà…

– Không khi nào. Tôi đã chán ngấy những đầu đề câu chuyện trong ấy, chỉ mong thoát ra đây cho đỡ ngộp hơi và ngộp ý tưởng thôi. Ông có gì hay nói nghe thử xem.

– Tôi rất muốn nói cái gì cho thật hay, nhưng lại bối rối quên hết.

– Hay ông cứ nói về địa hạt của ông là nhạc.

– Dạ, nhạc hay lắm. Nhưng nói bằng miệng, chắc không còn hay.

– Sao lại không. Viết nhạc, chắc ông đã sống triền miên trong thế giới âm thimh, và thế giới ấy chắc đông đúc những tiếng huyền diệu…

– Không, thưa bà, chúng tôi cũng sống như thường, hay nói cho đúng, như các người văn nghệ khác. Chúng tôi cảm những tình, những ý, cảm thật nhiều ngay trong lòng, rồi lâu lắm về sau mới nghĩ đến phương tiện diễn tả ra những tình, những ý ấy, bằng âm thanh, màu sắc, hay gì gì tùy ý.

– Quả thật là huyền diệu. Các ông chỉ có bảy nốt nhạc mà các ông xáo trộn lại, làm thành muôn ngàn điệu, điệu nào cũng hay cả.

– Chúng tôi còn thua tạo hóa xa lắm, vì chúng tôi còn được xử dụng đến bảy nốt nhạc, chớ như tạo hóa thì chỉ có một chút đất mà nắn ra được trăm ngàn người đẹp và cái người đẹp nhứt là bà lại hơn cả bản nhạc hay nhứt nào của loài người viết ra.

Lâu lắm rồi, từ ngày đầu gặp gỡ Văn, đến nay là đã ngót ba năm, Liên mới lại được nghe con trai tán tỉnh nàng, mặc dầu sắc đẹp của nàng thừa quyến rủ.

Liên nghe những lời ấy hay lạ vô cùng và bỗng thấy đây là một cuộc phiêu lưu tình cảm mà nàng mong hão từ lúc len vào gia đình Nguyệt đến giờ..

Tuy nàng phải vỡ mộng về một mặt, là các tài hoa son trẻ không nằm trong sự giàu sang, nhưng hão vọng này vẫn đầy đủ hấp dẫn kỳ thú. Vừa thoát khỏi tâm bịnh, nghe cần yêu đương và khao khát yêu đương, bên cạnh một người chồng hờ lạnh, như một thân cây chuối, Liên bị lôi cuốn tức thì theo người con trai nói năng văn vẻ này.

Hắn mới thật là vị hoàng tử đẹp trai mà nàng mơ ước, chớ Ngọc chỉ là kẻ sẵn trong tay lúc nàng muốn yêu, nên ngỡ chàng là người đáng yêu. Không, nàng tự dối lòng nàng, nàng không yêu Ngọc.

Tự nhiên Liên bước đi, tiến đến gốc cây sao phủ đầy lá trầu bà to bảng đứng hẻo lánh một nơi xa.

Thinh cũng đặt nhịp bước chàng đều theo chân Liên và không ai nhận được rằng thiếu phụ đang thủ vai chủ động trong việc đi trốn nầy.

Thân cây sao phủ lá trầu bà, to phình ra và lá trầu bà che được cả hai người và nếu có ai tìm họ, chắc ngỡ họ đã rút êm mà về từ hồi nào rồi.

Liên đưa tay lên toan ngắt một lá trầu bà nhưng Thinh hoảng hốt nói:

– Ý chết! ý chết!

Thấy rằng nói mau thế nào cũng không kịp, chàng nhạc sĩ chưa hề có tác phẩm ấy, bèn chụp lấy tay Liên để ngăn nàng làm cái cử chỉ dự định.

Liên ngạc nhiên trước sự táo bạo của Thinh, và mặc dầu đã có cảm tình nhiều với hắn, cảm tình thiên hẳn về…tội lỗi, bằng cớ là chính nàng kéo hắn ra nơi này, Liên vẫn toan phản đối vì bản tánh đờn bà không thích cái gì trắng trợn quá.

Nhưng kịp thấy sự sợ hãi thật nơi đôi mắt Thinh, nàng không còn nghe bất bình nữa. Thinh hạ nhè nhẹ tay nàng xuống, nhưng vẫn không buông nó ra.

Đây là cái ớn lạnh sau lưng của buổi ban đầu, mà Liên đã lắng nghe khi đụng chạm với Ngọc, đã lắng nghe nhưng vẫn không thấy gì và tuyệt vọng hết sức trước cái chết của lòng nàng bên bờ sông Bảo Định.

Nàng rùng mình nhưng lần nầy không tại gió khuya nữa. Nàng không dám nhìn Thinh mà dán mắt vào những viên sạn trắng trải sàn, nghe tim mình đp thình thình trong lòng ngực mình và dường như là cũng nghe được tiếng đập của tim người bạn trước mặt.

– Ngọc! Thinh kêu khe khẽ.

Bấy giờ nàng mới ngước lên, sự đầu hàng lộ rõ ra nơi đôi mắt.

– Không, em tên Liên.

– Ừ thì Liên! Nhưng Liên không cần có tên như một người thường. Liên là một mộng ảnh nhiều màu sắc, Liên là một hư ảnh lung linh nơi chơn trời, không chắc gì ngày mai này mà tôi còn gặp lại Liên. Nhưng một đêm nay, một giây phút nầy đây, cũng đủ cho tôi sống mãnh liệt trọn kiếp của tôi rồi. Ảo ảnh ơi, chớ vội tan vỡ ra từng mảnh, cho tôi kịp ghi vào ký ức của tôi những rung động, những say sưa huyền hoặc của giây phút nầy đây…

Bàn tay mặt ở không, chàng vịn lên vai Liên. Thiếu phụ để vậy, và lắngNghe cảm giác đê mê đến lối nửa phút đồng hồ, rồi hốt hoảng nàng giựt tay lại và làm một cử động vai, đẩy rớt tay Thinh xuống:

– Anh nên giữ gìn, nếu có ai trông thấy thì phiền.

– Anh xin lỗi Liên,

– Không hề gì, nhưng nhớ là nên kín đáo. Em là gái có chồng.

– Té ra Ngọc là… là…

– Ừ, là tên của anh ấy! Tại sao anh lại sợ đến thế khi Liên toan hái lá trầu bà?

– Liên không biết rằng trầu bà là ổ rắn sao?

– Chết, như vậy, ta phải rời khỏi nơi đây ngay.

– Không sao, rắn nó chỉ cắn ta khi nào động ổ và ngỡ bị tấn công thôi. Liên nè, Liên có biết vì sao mà người mình ăn trầu luôn luôn ngắt đầu lá trầu mà bỏ hay không?

– Không, em không hề để ý đến chi tiết ấy.

– Thuở bé, ở nhà quê, thấy vậy anh tò mò hỏi thì người lớn họ kể cho nghe câu chuyện này: ngày xưa có một đôi trai gái bí mật gặp nhau ngoài vườn trầu.

– Như mình bây giờ?

– Lịch sử luôn luôn luôn tái diễn lại những vở tuồng cũ. À, họ gặp nhau ngoài vườn trầu, cô gái hái một lá trầu để mời bạn và…

Tiếng sạn bỗng kêu rào rạo lên và họ nhận được tiếng bước của giày đờn ông. Hai người dang ra và Thinh nói to lên:

– Tôi cứ ngờ bà phải về một mình bất tiện nên mới định xin phép đưa bà. Không dè bà lại có phận sự tiễn tôi.

Biên hiện ra từ sau đám lá trầu bà lóng lánh sương đêm dưới ánh đèn nê-ông. Hắn nhìn sững hai người ẩn trốn, và cả hai đều im lặng rất lâu

– Nhờ Liên trở vào tiễn giùm khách như đã thỏa thuận.

Hắn cố ý bỏ mất tiếng chị đi, để tỏ cho Thinh thấy hắn rất thân với Liên, và Thinh tùy liệu muốn hiểu thêm gì thì hiểu.

Liên mỉm cười đưa tay cho Thinh bắt và nói:

– Rồi sẽ gặp lại nhau.

Nàng đi đã xa mà hai thanh niên vẫn đứng nhìn nhau trong câm lặng. Giây lát, Biên chợt thấy mình lố lăng, hắn cười khan lên rồi xây lưng đi.

Đêm vui thật chóng tàn, khách khứa lũ lượt ra về hết trơn và ngôi nhà bây giờ trống và lạnh vô cùng.

Biên mở của sau xe rồi nói với Liên:

– Nào mời chị lên.

Hắn vội đóng cửa lại, không để cho vợ hắn bước theo, và kín đáo chỉ cho vợ hắn đi ra phía trước.

Liên cười thầm. Thế nghĩa là tình thế đổi khác rồi vậy. Nàng như nghe được câu nói thầm của Biên:

“Hừ, có thích nó, lén lút mà trò chuyện với nó thì ngồi ngoài sau một mình, Không ai thèm chơi với nữa đâu”.

Liên không sợ mất hai người bạn mới này. Những người con gái đẹp, nếu có ham giàu sang, chỉ ham vừa vừa, phải phải thôi! Tình yêu đối với họ, trên cả mọi của báu ở đời và nếu bỏ hai thứ lên cân thì đầu cân sẽ vổng lên ở phía giàu sang vì tình yêu nặng không biết bao nhiêu trong lòng họ. Họ cần yêu như loài người cần thở, cần ăn, như cây cối cần ánh nắng để chế tạo lục diệp chất.

Nguyệt không hay biết gì cả, ngỡ chồng có một ý kiến gì lạ khi bắt Liên ngồi sau một mình, và sợ bạn buồn, nàng day ra sau mãi để trò chuyện với Liên, trong một dáng ngồi rất là bất tiện khiến nàng mỏi cổ, mỏi lưng vô cùng.

– Liên có vui không Liên?

– Vui lắm.

Liên thành thật mà đáp thế. Nhưng giả thử đêm nay không có Thinh, chắc nàng đã đáp:” buồn lắm”.

Cái xã hội làm ăn đối với nàng sao mà khô khan lạ. Và chắc những người của xã hội ấy, cũng tự nhận là họ khô khan nên họ mới hoan nghinh tuổi trẻ như thế.

Bấy giờ xe chạy qua công trường Dân Chủ. Cũng cái công trường sáng rực đèn ấy, thế mà mấy lúc trước đây, qua đó, Liên cảm giác khác hẳn bây giờ nhiều lắm.

Trước là phấn khởi do một giai đoạn mới trong đời nàng gây ra, giờ là chán chê vì chính cái giai đoạn đó.

Tuy nhiên trong sự chán chê ấy xen lộn sự rộn ràng vì một mối tình vừa bắt đầu thắt gút, một cuộc phiêu lưu phong phú mùi thơ.

– Để rồi tụi này sẽ tổ chức một đêm khiêu vũ gia đình còn vui hơn nhiều lắm.

Liên không hoan nghinh lời hứa ấy chút nào. Nàng thoáng thấy rằng phải cắt đứt giây liên lạc với gia đình Nguyệt, không thôi sẽ có chuyện không hay và nhứt là bất lợi cho nàng. Yêu Thinh hay bị Biên đeo đuổi, đằng nào cũng không hay cả, nhưng với Thinh ít ra nàng cũng được thỏa mãn tình cảm phần nào.

Biên cứ lầm lầm lì lì cho xe chạy thả máy trên đường Trần Quốc Toản rộng mênh mông và trống trơn. Trên con đường dợn sóng kỳ dị của Saigon ấy, chiếc xe nhảy lên từng cơn, khiến Liên nghĩ ngay đến sóng gió của đời nàng mà nàng ngỡ đã qua khỏi, được cặm sào trọn kiếp nơi cái bến yên ổn đường Da Bà Bầu.

Nhưng cái vịnh sóng êm gió lặng ấy xem chừng như chỉ chứa chấp nàng một cách miễn cưỡng thôi. Nàng không muốn phản bội bến ấy chút nào, thế mà vẫn thèm ra khơi.

Sóng gió bão bùng sẽ đánh chòng chành con thuyền đời nàng, nó có thể trôi giạt vào các bãi bùn không sạch, nó có thể bị dồi dập vào những bờ đá cao chớn chở của một vùng duyên hải hiểm trở nào, nhưng bình bồng trên ba đào của yêu đương thú vị biết bao?

Con đường Da Bà Bầu với bộ mặt luộm thuộm của nó, đánh tan vỡ tất cả những bọt xà-bông lóng lánh nhiều màu, những bọt xà-bông đẹp mong manh của đời sống phú hào mà nàng vừa ngắm.

Nguyệt ngạc nhiên lắm mà thấy bạn hôm nay sao mà kỳ kỳ, làm như là lo sợ cái phút mà chồng nàng ra mở cửa cho nàng vào, Nguyệt hỏi:

– Liên có cần Nguyệt giao trả tận tay anh Ngọc không?

– Cám ơn, khỏi phải phiền tới Nguyệt.

– Tối mai nhé?

– Để xem.

– Sao lại để xem.

Liên chỉ mỉm cười rồi đi vào ngõ.

Nàng không sợ giây phút gặp mặt Ngọc lắm, nhưng vẫn khó chịu. Không rõ nàng sẽ gõ cửa mạnh hay không, hay chỉ dám thì thầm:”Anh ơi! Anh ơi!” và phải đứng ngoài cả buổi cho muỗi đốt.

Liên sợ nhứt là phải chạm trán với người hàng xóm, những kẻ bắc ghế bố nằm hóng mát ngoài ngõ, những kẻ thức khuya vì một lẽ gì đó.

Họ sẽ nghĩ gì về sự đi đêm của nàng, môt thiếu phụ có chồng?

Liên không phải thắc mắc lâu. Ánh sáng lọt qua lá sách các cửa nhà nàng, khiến cho nàng lo hơn là sự tò mò của bất kỳ ai.

Ngọc thức giấc hay đọc sách suốt đêm để đợi nàng? Nàng đi thật nhẹ tới thềm, nín thở thật lâu để nghe ngóng.

Lâu lắm, khổ vì mỏi và bị muỗi cắn, Liên nắm hột xoài cửa, vặn nhẹ một tua, thế mà nàng nghe tức thì tiếng guốc cạ lên gạch: Ngọc đã xỏ chân vào guốc để đi mở cửa.

Hắn đi những bước như thường, không hối hả như kẻ sốt ruột, cũng chẳng uể oải như người chán nản, không nện mạnh guốc như kẻ giận dỗi, cũng không tắc lưỡi tỏ vẻ phiền bực.

Thật là khó hiểu ý nghĩ thầm kín của chàng, và thật là khó chịu cái tình trạng bí hiểm này.

– Anh chưa ngủ à?

Liên nhìn đôi mắt ráo hoảnh của Ngọc, liếc thấy mùng chưa buông và quyển sách mở trên ghế bố, lo lắng hỏi như vậy. Ngọc mỉm cười một nụ cười héo hon không đáp lại mà chỉ giục:

– Em bước vào mau chớ.

Liên đứng nơi ngưỡng cửa mà hỏi câu ấy và sững sờ nhìn Ngọc quên cả vào nhà. Ngọc sợ kẻ tò mò thấy được cảnh nầy mà tưởng tượng ra nhiều điều không hay khác, nên mới thúc hối bạn như vậy.

Liên bước tới một bước cho Ngọc đóng cửa rồi cầm tay Ngọc mà rằng:

– Anh đợi em à?

– Không.

Nếu Ngọc chịu nói thiệt những nỗi dày vò mà chàng phải chịu từ đầu hôm đến giờ chắc Liên òa lên khóc ra những giọt lệ hối hận và quên hẳn giấc mơ tiên với Thinh.

Nhưng Ngọc chỉ lịch sự, cố vui một chút thôi chớ không niềm nở mừng bạn lắm, mà cũng không ghen tức rầy rà.

Cả hai thứ tình ấy đều sẽ làm cho Liên thích và yêu chàng hơn lên.

Dầu sao người thiếu phụ về khuya nầy cũng qua được giây phút bỡ ngỡ phải nhìn chồng yên lặng mở cửa, yên lặng mà đôi mắt nghi kỵ soi bói như để dò xét nàng.

Liên đi tuốt vào trong để thay đổi y phục và thấy đèn ở buồng ngoài tắt phụp xuống. Giấc ngủ của Ngọc, hay nói cho đúng, sự tắt đèn của chàng là một lời báo biệu cho Liên biết rằng nàng đừng có mong ra đó mà hỏi lôi thôi gì hoặc mong chàng vào trong để rồi mắc bẫy.

Liên nằm đó mà băn khoăn về sự thức đợi suốt nhiều canh của Ngọc, nghe rằng mình bậy lắm, nhưng quả thật nàng không ngờ Ngọc đã đau xót nhiều vì nàng đi chơi đêm.

“Ai bảo anh ấy đợi, mình đã báo trước rằng sẽ về rất khuya kia mà! ” Nàng trách thầm Ngọc như thế cho an lòng nhưng không an được ngay đâu.

Trong đêm tối tiếng nhạc khiêu vũ như văng vẳng đâu đây, và Liên thấy những màu sắc, màu áo, màu đèn nhảy múa trước mặt nàng.

Nhưng không màu nào êm địu bằng cái màu xanh xanh như ánh trăng soi sáng quãng vườn con, giữa đám lá trầu bà um sùm và bức tường rào bên hông sân, bức tường lâu năm rêu phủ, rêu nỏn và mướt như là một bản nhạc du dương.

Liên rùng mình một cái, thình lình sống lại mãnh liệt giây phút thần tiên mà Thinh đưa tay lên nắm lấy tay nàng,

Tim nàng vẫn đập thình thình như lúc hồi hộp thực sự và lòng nàng dịu những mơn trớn nhẹ như cánh bướm của mối tình đầu.

Lạ thật, Liên nghĩ. Ít lâu nay mình đã bâng khuâng, mơ yêu như hồi còn con gái và đêm nay mình vỡ lòng yêu như một trinhh nữ, nghe tất cả sự diễm huyền của tình yêu như là chưa phải đau đớn ê chề vì chuyện lòng lần nào cả.

Thì ra tình yêu bất diệt và lòng người không thể chết được trong tuổi xuân như mình đã ngỡ.

Sao nó lại không chết luôn? Liên không mừng rỡ mà bắt gặp cuộc hồi sinh của lòng nàng như cái đêm mà nàng rạo rực mong đợi Ngọc bước vào buồng nầy. Nàng lại còn ân hận cho sự hồi sinh nầy vì nàng thấy yêu sao mà rắc rối quá chớ không giản dị như nàng ngỡ.

Năm xưa, yêu Văn, lúc đầu quả giản dị thật đó. Nhưng đã không may trong mối tình đầu, nàng không có dịp yêu nữa nên không bao giờ nghĩ đến tình yêu.

Từ khi về với Ngọc và lành tâm bịnh, tình yêu vừa lấp ló thì nàng đã thoáng thấy tất cả gai góc lôm chôm quanh tình yêu rồi.

Gai góc đã xua nàng ra, xô nàng vào tay Thinh và nàng lại thấy những gai góc khác lú lên. Yêu Thinh không phải cứ dễ đàng như là uống ly nước cam. Yêu Thinh tức là gây một cuộc đổ vỡ lớn trong tâm tư, trong gia đình Ngọc vậy.

“Nhưng chao ôi, sao mà Thinh có những lời ngọt, những ý mát như vậy? Và cái nhìn của chàng nó mới làm cho mình bối rối biết bao nhiêu?”

Mặc dầu đã nhiều lăn lóc, Liên chưa yêu trọn vẹn bao giờ cả. Tình nàng với Văn chỉ mới bắt đầu, thành thử ái tình đối với nàng còn là một cảnh lạ mà nàng chưa dạo chơi khắp đó đây trong ấy.

Sự không thỏa đó khiến nàng cứ nghe thèm yêu. Lấy chồng theo lý trí, làm một người vợ gương mẫu là một hành động tốt. Nhưng con người phải chăng là ít lắm phải được một lần yêu đương trong kiếp sống trên trần nầy? Mà Ngọc thì xem ra như là không biết yêu là gì.

Hay hắn biết yêu, nhưng yêu theo lối cổ điển: cưới vợ, làm phận sự người chồng, rồi sanh con đẻ cháu đầy nhà, chỉ có thế thôi. Như rất nhiều thiếu nữ khác có học đôi chút, có đọc ít nhiều truyện, sách, Liên mơ yêu một người con trai lỗi lạc. Người con trai ấy phải là một thể thao gia nổi tiếng hay một văn nghệ sĩ trứ danh, hay là một kẻ giang hồ lãng tử thơm tho mùi hương phiêu bạt, hay là một tay cách mạng vào khám ra tù. Nói tóm lại một thanh niên có cái gì khác người, hơn người.

Những anh con trai sống theo nếp sống bình lặng, thứ tự, yên ổn, xem sao mà khô khan quá sức.

Ngọc chỉ khá được trong con mắt nàng ở chỗ si và ngông của hắn một lúc đầu thôi, rồi anh chàng si tình và ngông, gàn ấy lại đắn đo, dè dặt quá, không dám liều mà yêu điên dại để cho tình yêu đượm đôi chút thi vị cho nó dễ mê hơn lên.

Trong đêm tối, bóng hai người con trai hiện ra: một nhà giáo đạo-mạo sống theo khuôn khổ đạo đức, và một nghệ sĩ hiên ngang, bừa bải. Người thứ nhứt trông sao như là một bãi sa mạc tràn ngập nắng, còn người thứ nhì thì quyến rũ như một vùng châu thổ cây cỏ xanh um, gió khảy đờn trong hoa lá, hoa lá ca hát trong nhạc gió du dương.

Không, Ngọc thật không giống chút xíu nào nhân vật chánh của những tiếu thuyết diễm tình mà Liên được đọc. Hắn là con người sống không tên tuổi, không làm được lấy một việc oanh liệt cỏn con nào mà cuộc sống lu mờ của hắn cũng không giúp được ai làm một đầu đề câu chuyện tửu hậu trà dư nào.

Trong đời hắn, hắn chỉ dám làm có mỗi một việc hơi kỳ dị một tí là đã cưới một cô gái giang hồ, nhưng hắn xoàng đến nỗi mặc dầu hi sinh nhiều, hắn cũng không chinh phục được cô gái ấy lần nào cả.

Người ta có thể ngốc hơn hắn, hèn hơn hắn, quỳ lạy dưới chân một kỹ nữ để van xin tình yêu, nhưng mà người ta không xoàng, bởi vì ngốc, lắm khi cũng hay hay, hơn hẳn là khôn ngoan một cách khô cằn như hắn.

Con ngựa chứng bao giờ cũng oanh liệt hơn là con ngựa lành. Nó cứ đều bước mỗi ngày kéo xe ra bến rồi tối lại kéo xe về tàu.

***

Kiểng nhà thờ xa đã đổ chuông hai hiệp rồi, và ở ngoài mấy đại lộ Nguyễn Tri Phương, Trần Quốc Toản, các thứ xe động cơ nhỏ đã làm ồn lên, báo hiệu một ngày quay cuồng trong bao nhiêu ngày quay cuồng khác, vây quanh lấy cái xó trầm lặng chán ngán nầy, trầm lặng từ cảnh vật chất cho đến trong tâm tư người, không có lấy một chút xíu sôi nổi nào cho đỡ tẻ cuộc đời.

Ngọc đã dậy, thật là đúng giờ đúng khắc như một cái máy, và như cái máy, hắn làm theo thứ tự mỗi ngày những việc phải làm: gỡ mùng, xếp mùng, xếp ghế bố. Hắn sẽ tập thể dục, tập tạ, rồi đi tắm giấc tắm sớm mai, đoạn vừa ăn sáng vừa đọc tin tức trong báo hằng ngày, và rốt cuộc thay y phục để đi dạy học.

Liên nghe buồn cười quá. “Cớ sao hắn không thấy sự đều đặn ấy là chán ngắt? Nghĩ cũng tội. Nếu hắn an phận trong trong nếp sống trật tự ấy thì cũng chẳng hại ai, còn trái lại nữa. Chỉ thiệt hắn thôi.

Nhưng cũng tại mình đã nghe lời Hổ, khuyến khích hắn cho hắn lỡ yêu, rồi trốn hắn cho hắn tương tư. Đời hắn đã bị dao động một lần. Hắn đã nếm mùi lãng mạn một lần, nhưng không thích lắm, nên lại trở về với trật tự cũ một cách thành thật và mực thước.”

Liên cũng thức dậy, lo tẩy cho hết những dấu vết hóa trang đêm rồi mà vì về khuya, mệt mỏi, nàng đã để vậy mà nằm. Đoạn nàng xách gàu-mên đi mua thức ăn sáng cho Ngọc, và nàng.

Liên xuất hồn ra để nhìn chính nàng rảo bước trên ngõ, lấy làm kỳ dị cho nàng công chúa lộng lẫy đêm rồi trong buổi dạ hội, bây giờ lại là một thiếu phụ mặc áo bà-ba trắng, quần mỹ- a đen, tay xách gàu-mên đi mua bánh cuốn chả lụa.

Số của nàng sao mà cứ phải sống hai đời sống song song mãi, một đời công khai, một bí mật. Trước kia nàng vừa là nữ sinh, vừa là một con điếm tay sai của Hổ. Rồi kế đó, một cô gái con nhà lành có công ăn việc làm bên Khánh Hội, che dấu một cô nữ chiêu đãi viên trá hình dưới Mỹ Tho.

Giờ đây, một bà hoàng sang trọng lại ẩn dưới lớp vợ của một vị giáo sư tư thục nghèo, thỉnh thoảng bất thần xuất hiện một lần trong đêm dạ vũ nào đó, huy hoàng như tiên giáng thế, để rồi khuya lại trở về ngõ cụt của đời thật của nàng.

Bà hoàng thoát xác, lát nữa đây sẽ đi mua cá, rồi trở về vời ba ông táo quen thuộc mỗi ngày.

Khi ra khỏi ngõ, một ý nghĩ khiến nàng bất giác kéo nghiêng chiếc nón lá để che mặt lại. Nếu một tân khách đêm rồi mà chạy xe ngang qua đây nhận ra mặt nàng thì thật không rõ họ sẽ kinh ngạc đến đâu.

Nguyệt đã kể rằng những trường hợp như vậy xảy ra rất thường đối với “đợt sóng mới” của các buổi khiêu vũ gia đình.

Những dịp ấy, chủ nhà chỉ cốt vui và mở cửa cho bất kỳ ai. Vì thế mà khách lạm xạm len lỏi vào rất nhiều. Có những thiếu nữ tuy đẹp ghê hồn, nhưng ở xóm nhà lá, có cả những thiếu nữ kém đạo đức, những kẻ mà khi người ta biết được đời thật, người ta rất kinh dị mà đã có lần người ta xem kẻ ấy là những người đồng bạn.

Vì thế mà nhiều vụ tái ngộ làm choáng người đã xảy ra.

Những ý nghĩ trên đây lại nhắc Liên nhớ đến công việc mà nàng bỏ phế từ ít lâu nay, công việc may cắt để kiếm ăn cho mẹ nàng và cho em nàng.

Có nhiều hôm, Liên không may được lấy một mũi kim. Ban ngày bận nghĩ vơ vẩn rồi chán ngán công việc, tối lại thì vợ chồng Nguyệt đã rước đi cho đến khuya lơ khuya lắc mới về.

Chơi với nhà giàu có sướng, có oai hay không thì không kể chớ quả là một cuộc hy sinh và khi vỡ các giấc mơ ru hồn, sự trở về lại là một cuộc hy sinh khác: là đã mất hết sinh thú cuộc đời thật, và phải cố gắng ghê hồn mới sống lại được cuộc đời thật.

Trong bữa ăn sáng hôm đó, Liên bắt gặp Ngọc nhìn trộm nàng đến năm lần. Ban đầu nàng khó chịu, bị mặc cảm phạm tội, và sợ hãi tìm cách trốn tránh, nhưng mãi rồi, liệu không thể trốn được và khó chịu thêm, khó chịu quá, nàng đâm cáu hỏi:

– Gì mà anh ngó em dữ vậy?

Ngọc bình thản cười hiền lành và đáp:

– Nước da mặt của em vừa trở lại hồng hào như hồi đó thì đã lợt lạt như lúc … như lúc … anh gặp lại em. Tại son phấn một phần, phần khác là tại hỗm nay em không ăn ngủ điều độ nữa..

– Từ đây thì hết, em sẽ từ chối không đi với chị Nguyệt nữa.

Giọng Liên chơn thật hơn bao giờ cả, và Ngọc nghe như chàng thoáng hiểu phần nào duyên cớ sự biến chuyển ấy nơi Liên.

Chàng đã tiên đoán rằng một là Liên sẽ chán cảnh sang giàu tạm mượn, hai là sẽ đâm đầu vào đó một cách mê man, lỗi đạo, rồi đi luôn.

Liên đáp xong, đến phiên nàng nhìn trộm chồng để rình phản ứng do lời nói của nàng gây ra nơi Ngọc.

Nhưng Ngọc vẫn cứ lạnh như tiền, khó lòng mà biết hắn đang nghĩ gì, đang vui hay buồn, thương hay ghét.

“Hắn có mắc tâm bịnh như mình lúc trước hay không? – nàng tự hỏi-, mà không bao giờ thấy hắn có tình cảm như một người thường. Yêu một người như thế này, chắc sẽ buồn không biết bao nhiêu, y như là nếu hắn đã yêu mình lúc trước. Nhưng mình chỉ là một con bịnh, nghĩa là có ngày khỏi và quả mình đã khỏi. Đến như hắn thì có vẻ là trời sanh ra, đã lạnh lùng ngay từ thuở bé.

Hắn chưa bao lăm tuổi, cớ sao hắn đè nén được những gì bồng bột nơi lòng một thanh niên: yêu đương, ghen, giận và nhứt là sự nổi loạn của xác thịt? “

Liên đành chịu là khộng thể hiểu được con người độc nhứt mà nàng gặp trên đường đời nàng.

Và bỗng hình ảnh của Thinh lại hiện đến. Thinh là kẻ hễ có cái gì trong lòng là nói ra hết, cởi mở một cách dễ chịu. Thinh, một anh con trai si mê điên dại một cách nên thơ, Thinh một gã không lạnh vì quá khôn ngoan.

Ngọc đã đứng lên đi rửa miệng để rồi thay đổi y phục. Nhưng Liên, ăn sáng xong vẫn ngồi đó với mớ băn khoăn mới. Nàng không cho Thinh biết cách tìm nàng, nàng lại thề không trở lại ngôi nhà của Nguyệt, cái nơi độc nhứt mà hai người có thể gặp nhau, thì còn làm sao mà bắt liên lạc với Thinh.