← Quay lại trang sách

Kem Sô-Cô-La Và Dâu Tây.

“MẸ ƠI, CON CÓ THỂ RỦ BỌN BẠN CON Ở TRƯỜNG đến nhà mình chơi chiều mai được không?” tôi hỏi. “Không, mẹ trả lời tôi. Lần trước chúng nó đến đây, lũ bạn của con ấy, nhà mình đã phải thay mất hai ô kính cửa sổ phòng khách, và còn phải sơn lại phòng của con nữa.”

Tôi ấy à, không vừa lòng tí nào. Đúng thế chứ còn gì nữa, suy cho cùng, có lũ bạn đến nhà chơi thì vui cực kỳ, thế nhưng tôi chẳng bao giờ có quyền mời chúng nó đến cả. Lần nào cũng như lần nào, mỗi lúc tôi muốn vui đùa một tí thì lại bị cấm tiệt. Thế là tôi nói: “Nếu con không được mời bạn bè đến chơi, con sẽ nhịn thở.” Đó là ngón mà tôi thỉnh thoảng vẫn dùng khi tôi muốn thứ gì đó, nhưng giờ thì ngón đó không còn tác dụng nhiều như lúc tôi còn bé. Thế rồi bố đi đến và bố nói: “Nicolas! Con đang giở trò gì thế?” Thế là tôi lại hít thở lại và tôi bảo rằng nếu người ta chẳng chịu cho tôi mời bạn bè đến chơi thì tôi sẽ bỏ nhà ra đi và rồi mọi người sẽ tha hồ mà tiếc nhớ tôi. “Được lắm, bố nói. Con mời bạn bè đến nhà cũng được, Nicolas. Nhưng bố báo trước cho con biết: nếu chúng nó làm vỡ bất cứ thứ gì trong nhà thì con sẽ bị phạt. Ngược lại, nếu mọi chuyện trôi qua êm đẹp thì bố sẽ đưa con đi ăn kem. Đồng ý không?” “Kem sô-cô-la và dâu tây ạ?” tôi hỏi. “Ừ,” bố trả lời tôi. “Thế thì đồng ý,” tôi reo lên. Mẹ không hài lòng mấy, nhưng bố bảo mẹ rằng tôi đã là một anh chàng lớn tướng rồi và rằng tôi biết chịu trách nhiệm, thế là mẹ bảo thôi vậy, sao cũng được, có điều mẹ đã báo trước với bố rồi đấy, và tôi ôm hôn bố mẹ, bởi vì bố mẹ thật cực kỳ. Tất cả lũ bạn đều đến. Chúng nó bao giờ cũng nhận mọi lời mời, chỉ trừ khi bố mẹ chúng nó không cho, nhưng điều đó chẳng mấy khi xảy ra, vì bố mẹ chúng nó cũng rất mừng mỗi khi chúng nó được mời đi nhà khác chơi. Thế là có thằng Alceste, thằng Geoffroy, thằng Rufus, thằng Eudes, thằng Maixent, thằng Clotaire và thằng Joachim, tất cả các thằng bạn cùng lớp với tôi, chúng tôi tha hồ mà chơi vui.

“Bọn mình sẽ chơi ngoài vườn nhé, tôi bảo chúng nó. Không nên vào trong nhà, vì nếu chúng mày mà vào nhà thế nào chúng mày cũng làm vỡ cái gì đó,” và tôi giải thích cho chúng nó nghe về vụ kem sô-cô-la và dâu tây. “Được rồi, thằng Geoffroy nói, bọn mình sẽ chơi trò trốn tìm, vì trong vườn nhà mày có một cái cây.” “Không, tôi nói, cây đó mọc trên cỏ, và bố tao sẽ không hài lòng nếu bọn mình giẫm lên cỏ. Phải chơi trên lối đi thôi.” “Nhưng, thằng Rufus nói, chỉ có mỗi một lối đi thôi, mà nó cũng chẳng rộng lắm, biết chơi gì trên cái lối đi đó bây giờ?” “Thì chơi bóng, đứng sít vào nhau một tẹo,” thằng Maixent nói. “Ôi! Không, tôi nói. Tao biết cái trò đó rồi; bọn mình chơi bóng, rồi làm trò hề, và xoảng! bọn mày làm vỡ một ô cửa kính, và rồi sau đó, tao sẽ bị phạt và tao sẽ nghỉ ăn kem sô-cô-la và dâu tây!” Cả lũ chúng tôi đứng ngẩn ra đó, chẳng biết phải làm sao, và rồi tôi bảo: “Hay là chơi trò tàu hỏa? Bọn mình đứa nọ đứng nối vào đứa kia, thằng đầu tiên sẽ làm đầu tàu, tuýýýt! Còn những thằng khác thì làm toa tàu.” “Thế quay đầu thì làm thế nào? Thằng Joachim hỏi, cái lối đi không đủ rộng.” “Thì đừng quay đầu nữa, tôi nói. Khi nào đến cuối lối đi, thằng đứng cuối cùng sẽ thành đầu tàu, và mình đi theo hướng ngược lại.” Lũ bạn tôi có vẻ không khoái cái trò của tôi mấy, nhưng dù sao chúng nó cũng đang ở nhà tôi, nếu chúng nó không thích, chúng nó cứ việc về nhà chúng nó, có thế thôi! Tôi chọn làm cái đầu tàu ở phía nhà vì có hàng hoa không được giẫm chân lên. Chúng tôi kêu “xình xịch, xình xịch, xình xịch,” nhưng được ba vòng thì bọn bạn tôi chẳng muốn chơi tiếp nữa. Cũng phải nói rằng cái trò này không được hay lắm thật. Chưa kể là nếu được làm đầu tàu thì còn đỡ, chứ làm toa tàu thì cũng hơi chán.

“Hay là bọn mình chơi bi? Thằng Eudes nói. Chơi bi thì mình không thể làm vỡ cái gì được.” Đó quả là một ý kiến hay, và thế là chúng tôi bắt đầu chơi luôn, bởi vì chúng tôi lúc nào cũng có bi trong túi, và bi của thằng Alceste thì dính đầy bơ vì mấy cái bánh mì phết. Mọi chuyện diễn ra rất ổn, chỉ có điều suýt nữa tôi choảng nhau với thằng Geoffroy vì nó ngồi bệt trên cỏ trong lúc bọn bạn bảo chúng nó muốn vào trong nhà. “Không, tôi nói. Bọn mình chơi ngoài vườn.” “Chúng tao không muốn chơi ngoài vườn nữa, thằng Maixent nói, chúng tao muốn vào chơi trong nhà mày cơ!” “Không thể được, tôi đáp, bọn mình ở đây thôi!” Thế rồi, mẹ mở cửa ra và mẹ la lên: “Mấy đứa có điên không, cái lũ nhóc này, sao lại đứng ngoài trời trong khi mưa thế này? Vào nhà ngay! Nhanh lên!”

Chúng tôi vào trong nhà, và mẹ bảo: “Nicolas! Dẫn ngay các bạn lên phòng con, và nhớ bố đã dặn thế nào rồi đấy!” Thế là chúng tôi lên phòng tôi.

“Thế bây giờ bọn mình chơi gì?” thằng Clotaire hỏi. “Tao có sách đấy, bọn mình sẽ đọc sách,” tôi đáp. “Mày có bị điên không?” thằng Geoffroy đáp. “Không, thưa mày, tôi đáp, nếu bọn mình chơi trò gì đó khác thì chắc chắn tao sẽ không được ăn kem sô-cô-la và dâu tây!” “Mày bắt đầu làm chúng tao bực mình vì cái kem sô-cô-la và dâu tây của mày rồi đấy!” thằng Eudes hét lên.

“Khoan đã, thằng Alceste vừa nói vừa cắn một miếng bánh mì phết, sau khi gỡ viên bi dính trên đó ra. Khoan đã, với một cái kem sô-cô-la và dâu tây thì cũng không nên đùa. Thằng Nicolas cẩn thận cũng là phải thôi.” “Còn mày, tôi hét lên, mày có thể cẩn thận được không hả? Mày đang làm vãi vụn bánh lên thảm đấy! Mẹ tao sẽ không hài lòng đâu!” “Lại còn thế nữa, thằng Alceste hét lên, thế này thì quá lắm! Đợi tao ăn xong cái bánh phết này, tao sẽ cho mày ăn một cái tát!” “Phải rồi!” thằng Eudes nói. “Liên quan gì đến mày?” tôi hỏi thằng Eudes. “Phải rồi!” thằng Geoffroy nói, và tôi lập tức biết ngay sau đó sẽ ra sao: chúng tôi sẽ ẩu đả, cái bánh mì phết của thằng Alceste sẽ rơi xuống thảm đúng cái mặt có phết bơ, và rồi một thằng sẽ ném một cái gì đó và nó sẽ làm vỡ một ô kính hoặc nó sẽ gây ra một đống vết trên tường, mẹ sẽ chạy vội đến, và tôi thì sẽ nghỉ khỏe kem sô-cô-la và dâu tây.

“Chúng mày ơi, tôi nói, làm ơn đi. Nếu chúng mày không làm trò gì ngu ngốc thì mỗi lần tao có tiền và tao mua một thanh sô-cô-la sau khi tan học, tao sẽ chia cho tất cả chúng mày.” Và vì tất cả lũ chúng nó đều là những đứa bạn cực kỳ nên chúng nó đồng ý. Chúng tôi liền ngồi bệt dưới đất để xem tranh trong một quyển sách, cho đến khi thằng Maixent kêu lên: “Tuyệt! Hết mưa rồi! Ta về đi thôi!” Thế là cả lũ chúng nó đứng lên, chúng nó hét lên: “Xin chào, Nicolas!” còn tôi thì tiễn chúng nó ra tận cửa và tôi theo dõi xem chúng nó có đi đúng trên lối đi để ra về không. Nhưng mọi chuyện đều ổn cả, lũ bạn không hề giẫm lên cái gì, và tôi hết sức hài lòng.

Tôi hài lòng đến mức tôi vội vàng chạy vào bếp để thông báo với mẹ rằng lũ bạn của tôi đã về rồi. Nhưng vì tôi quên không đóng cửa ra vào lại, nên gió đã lùa vào cửa sổ nhà bếp làm nó đóng sập lại một cái. Uỳnh!

Và ô kính trên cửa sổ nhà bếp vỡ toang.