Vỏ Bưởi.
MẸ NÓI VỚI BỐ: “Cưng à, đừng quên rằng anh đã hứa với em hôm nay sẽ sơn lại bếp.” “Hết sảy! tôi nói. Con sẽ giúp một tay!” Bố có vẻ không hài lòng mấy. Bố nhìn mẹ, bố nhìn tôi và rồi bố nói: “Đúng lúc thật, anh đang định chiều nay đưa Nicolas đến rạp chiếu phim, có một bộ phim cao bồi và vài phim hoạt hình.” Tôi liền bảo tôi thích sơn lại bếp hơn và mẹ ôm hôn tôi rồi mẹ gọi tôi là cục cưng của mẹ. Bố hãnh diện kì lạ về tôi. Bố nói với tôi: “Hoan hô! Bố sẽ nhớ mãi chuyện này, Nicolas.”
Bố xuống dưới hầm lấy sơn, chổi và ống lăn sơn và bố mang cả vào trong bếp, nơi tôi và mẹ đang đứng chờ. “Anh vừa nghĩ đến một việc, bố nói, nhà mình không có thang. Thật là rắc rối. Trong tuần này anh sẽ phải đi mua lấy một cái; như thế Chủ nhật tuần sau anh có thể sơn lại cái bếp trứ danh này.” “Ồ không, tôi nói, con sẽ chạy đi mượn cái thang của ông Blédurt.” Mẹ lại ôm hôn tôi lần nữa còn bố thì bắt đầu vừa mở các hộp sơn ra vừa nói hàng đống những thứ tôi không thể hiểu được vì bố chỉ nói lầm bầm. Ông Blédurt là hàng xóm của chúng tôi. Ông ấy rất tốt và ông ấy rất thích trêu chọc bố, hai người bọn họ cùng nhau đùa cợt vui cực, cho dù họ hay giả vờ nổi giận với nhau, như cái lần họ không nói chuyện với nhau cả mùa đông. Tôi nhấn chuông nhà ông Blédurt và ông ấy ra mở cửa cho tôi. “Nicolas đấy à, ông ấy nói, làm gì ở đây thế, chàng trai?” “Cháu sang mượn bác cái thang cho bố cháu,” tôi đáp. “Cháu cứ nói với bố cháu, ông Blédurt bảo, nếu bố cháu cần thang thì anh ta chỉ việc đi mua lấy một cái.” Tôi liền giải thích cho ông ấy đấy cũng chính là điều bố muốn làm, nhưng mẹ thì lại muốn bếp nhất định phải được sơn lại ngày hôm nay. Ông Blédurt liền cười, rồi ông ấy đáp: “Cháu đúng là một đứa bé ngoan, Nicolas à. Về nói với bố rằng bác sẽ mang thang sang ngay.” Ông Blédurt thật cực kỳ!
Khi tôi nói với bố rằng ông Blédurt sẽ sang cùng với cái thang, bố nhìn tôi với ánh mắt rất lạ không hề chớp, và rồi bố bắt đầu khuấy sơn trong thùng, rất nhanh, thậm chí làm bắn hết cả sơn lên quần, nhưng đó là cái quần kẻ cũ đã bị thủng nhiều chỗ nên không sao cả.
“Đây rồi, đây rồi, ông Blédurt vừa bước vào cùng với cái thang vừa nói, giờ thì anh có thể hoàn thành ngay hôm nay cái việc mà anh đã định rời lại hôm khác nếu như không có tôi ở đây!” “Tôi có chờ cái gì khác ở anh đâu mà, Blédurt,” bố đáp. Tôi muốn trèo lên thang kinh khủng và tôi hỏi bố xem tôi có thể giúp một tay không, nhưng bố bảo tôi đứng yên đấy, để lát nữa tính sau, và bố bắt đầu trèo lên thang.
Khi đã ở trên cái thang, bố quay người lại và bố nhìn ông Blédurt đang ngồi trên một cái ghế đẩu. “Cám ơn và tạm biệt anh, Blédurt,” bố nói. “Không có gì và tôi sẽ nán lại, ông Blédurt đáp. Tôi muốn chiêm ngưỡng cái thang của tôi, chưa bao giờ nó buồn cười như hôm nay.” Tôi ấy à, tôi chẳng thấy tại sao cái thang lại buồn cười đến thế. Bố bắt đầu lăn vài nhát sơn lên trần nhà và bị vài giọt sơn rơi trên mặt. Ông Blédurt tỏ vẻ thích thú lắm, còn tôi, vẫn chưa thấy cái thang của ông ấy có gì hay ho. Bố chắc cũng phải ngạc nhiên y như tôi, bởi vì bố dừng không sơn tiếp và bố hỏi: “Cái gì khiến anh cười ngu ngốc thế hả, Blédurt?” “Anh cứ nhìn anh trong gương đi rồi anh sẽ hiểu, ông Blédurt nói. Anh giống như một gã da đỏ ấy: ngài tù trưởng Bò tót thảm hại cùng lớp sơn chiến trận của ngài ta!” Thế rồi ông Blédurt cười, ông ấy kêu hô! Hô! Hô! Ông đập tay vào đùi lia lịa, ông ấy đỏ bừng hết cả lên, ông ấy bị sặc và ông ấy ho khù khụ. Ông Blédurt quả là người rất vui tính. “Thay vì cứ be lên như con lừa, bố nói, anh giúp tôi một tay thì hơn.” “Đừng có hòng, ông Blédurt đáp, bếp nhà anh chứ có phải nhà tôi đâu.” “Thế bếp nhà mình thì con có thể giúp một tay không?” tôi hỏi. “Con ấy à, hôm nay con giúp thế là đủ lắm rồi,” bố bảo tôi. Tôi liền khóc, tôi nói rằng tôi phải được quyền giúp chứ, rằng thật là không công bằng và rằng nếu như không có tôi thì đã chẳng có ai được sơn cái bếp này cả. “Con muốn một cái tét vào đít hả?” bố hỏi. “Hệ thống giáo dục thật đáng nể,” ông Blédurt nói, nhưng tôi, tôi không đồng ý và tôi bắt đầu khóc toáng lên và bố thì kêu lên rằng bố sẽ cho ông Blédurt một cái tét vào đít luôn thể, và điều đó làm tôi bật cười.
Mẹ chạy vội vào trong bếp. “Chuyện gì xảy ra thế?” mẹ hỏi. “Bố không muốn cho con giúp,” tôi giải thích. “Ngài Léonard de Vinci nhà cô đang bực bội, ông Blédurt nói, các nghệ sĩ lớn vẫn thường như thế ấy mà.” Tôi chẳng hiểu ông Blédurt nói những chuyện gì và tôi hỏi mẹ liệu tôi có thể giúp một tay không. Mẹ nhìn bố và ông Blédurt, rồi mẹ bảo: “Tất nhiên rồi, con yêu, con sẽ giữ thang cho bố khỏi ngã, còn nữa, con cứ gọi mẹ nếu như bố và ông Blédurt lại bắt đầu đùa cợt, để mẹ được cười cùng với họ.” Tôi hứa sẽ gọi mẹ và mẹ đi ra.
Tôi giữ thang rất chắc, trần nhà xong khá nhanh và trông nó thật hết sảy với cái màu vàng đẹp mà mẹ đã bảo bố mua về. “Chà! Cười một trận như thế thật đã quá, ông Blédurt nói, thật tiếc là anh chỉ có mỗi một cái bếp phải sơn thôi.” “Anh bắt đầu làm tôi cáu tiết rồi đấy, đồ thô thiển, bố đáp. Anh đã biết ngay từ đầu cái gì đợi anh rồi đúng không? Một phát chổi đầy sơn vào ngay giữa mặt đấy.” “Tôi cũng muốn được thấy vậy đây,” ông Blédurt nói. Tôi cũng thế, tôi cũng muốn xem thử thế nào, nhưng tôi đã hứa với mẹ lá sẽ báo cho mẹ biết khi nào bố và ông Blédurt bắt đầu giở trò hề. Thế là tôi buông thang ra, mà cái đó cũng không ảnh hưởng gì vì chẳng còn ai ở trên đó sất, rồi tôi vừa chạy từ bếp ra vừa hét: “Chờ con một tẹo! con quay lại ngay đây!”
Tôi thấy mẹ ở cửa ra vào, có cả bà Blédurt cũng vừa mới sang, và tôi chẳng cần giải thích gì, vì trong bếp phát ra một tiếng động rất kỳ. Chúng tôi bèn vào trong đó, nhưng chúng tôi vào quá muộn, bởi vì, khi chúng tôi mở cửa ra, cả vạt trước áo sơ mi lẫn mặt ông Blédurt đã vàng khè.
Mẹ ấy à, không hài lòng chút nào, nhưng bà Blédurt đã nhìn ông Blédurt rồi bà ấy hỏi mẹ: “Cái này là màu gì thế chị?” “Vỏ bưởi,” mẹ đáp. “Trông rất mát và rất trẻ,” bà Blédurt nói. “Mà nắng chiếu vào cũng không bị đổi màu,” mẹ nói.
Và bà Blédurt liền quyết định rằng Chủ nhật tuần tới ông Blédurt sẽ sơn lại bếp. Cả bố và tôi đều hứa nhất định sẽ sang giúp một tay.