Chúng Tôi Đi Nhà Hàng.
“BỐ SẼ ĐƯA CẢ NHÀ ĐI NHÀ HÀNG!” bố vừa vào nhà vừa nói, khi đi làm về. Bố rất vui vẻ, bố hôn mẹ và bố nói rằng sếp vừa mới tăng lương cho bố, thế rồi, bố bế tôi tung lên không, rồi bố hôn đánh chụt một cái vào mỗi bên má, và bố bảo tôi: “Chà, cái thằng cún yêu của bố đây, úi chà!” bố đúng là đang vui cực.
Tôi cũng thế, tôi rất vui, vì tôi rất thích đi nhà hàng, mà tôi vốn chẳng được đi chơi nhiều lắm, và còn vì nếu như sếp của bố tháng nào cũng cho bố thêm tiền thì rất có thể bố sẽ mua hẳn cho tôi một cái máy bay như tôi ao ước.
Mẹ và tôi chuẩn bị xong rất nhanh và chúng tôi gần như ra ngoài ngay lập tức. Trong xe, bố hát và mẹ bảo rằng mẹ tự hào về bố, tuy nhiên, tôi cũng phải nói là bố tôi hát không được hay lắm, nhưng chúng tôi vẫn yêu bố rất nhiều.
Chúng tôi vào một nhà hàng hết sảy và một người bồi bàn mặc quần áo đen tuyền dẫn chúng tôi tới tận bàn, rồi chú ấy mang tới cho chúng tôi ba quyển thực đơn và cả một cái gối để kê lên ghế của tôi. Bố đưa cho tôi một quyển thực đơn và bố nói rằng tôi đã là người lớn và tôi cứ tự chọn món cho mình, mẹ nói rằng mẹ sẽ chọn những món mà ở nhà mẹ không nấu và bố nói rằng không cần phải quan tâm tới chuyện giá cả.
Chú bồi bàn quay lại với một quyển sổ nhỏ và chú ta hỏi chúng tôi muốn gọi gì. Tôi nói với chú rằng tôi muốn ăn một cốc kem dâu. “Thế còn món khai vị?” chú bồi bàn hỏi. “Một đào ướp lạnh,” tôi trả lời chú ta. Chú bồi bàn ghi chép, thế là, bố bắt đầu cười và nói với chú ấy rằng không cần gì phải ghi những thứ đó, rằng hiển nhiên là tôi sẽ ăn thứ khác. Chú bồi bàn trả lời rằng chú ta không có nhiệm vụ phải giám sát đồ ăn của khách hàng và rằng suy cho cùng, cái đó chẳng liên quan gì đến chú ấy. Tôi bèn bảo bố rằng tôi là người lớn rồi, rằng chính bố đã bảo tôi như thế, rằng tôi muốn ăn đào ướp lạnh; bố trợn mắt nhìn tôi và bố bảo tôi rằng tôi sẽ ăn một miếng sườn lợn với rau chân vịt, còn tôi, tôi nói tôi không thèm rau chân vịt và bố bảo tôi rằng tôi chỉ là một đứa trẻ con và rằng tôi phải ăn món bố muốn tôi ăn, và mẹ lại hỏi chú phục vụ cái món có những miếng dài rán vàng rộm ngon lành kia là món gì, và khi mẹ biết rằng đó là món bít-tết khoai tây rán, mẹ bảo rằng mẹ sẽ chọn món khác, và chú bồi bàn vừa bỏ đi vừa nói rằng chú ấy sẽ quay lại khi nào chúng tôi chọn món xong, rằng chú ấy còn phải làm việc khác nữa.
Bố bảo mẹ rằng người bồi bàn này không được lịch sự lắm, nhưng cũng phải quyết định ăn gì đi thôi. Tôi nói rằng tôi không muốn ăn rau chân vịt và rằng tôi sẽ bỏ nhà ra đi và rằng một khi tôi đã đi rồi thì người ta sẽ tha hồ mà hối tiếc tôi, rồi tôi bắt đầu khóc và mẹ bảo tôi rằng mẹ sẽ chọn cho tôi món gì đó mà tôi thích. Cuối cùng mẹ quyết định chọn món cà xốt chua cay, và gà cỏ trên thảm nhung; tôi chọn trứng luộc xốt may-ô-ne và xúc xích kèm khoai tây rán còn bố gọi món pa tê của bếp trưởng và dồi lợn. Bố gọi chú bồi bàn tới để đọc cho chú ta ghi món vào sổ. Chú bồi bàn đã nhầm lẫn rất nhiều lần và chú ấy đã phải ghi đi ghi lại hàng đống trang trong quyển sổ và khi chú ấy đã ghi xong, tôi bèn hỏi liệu tôi có thể đổi bắp cải muối thay cho khoai tây rán được không, và chú bồi bàn không hài lòng tí nào.
Trong khi chờ người ta mang thức ăn tới, tôi nhìn sang bàn khác và có một ông to béo có vẻ đang ăn những món rất ngon. “Ông kia đang ăn gì thế?” tôi hỏi bố. Bố bảo tôi không được chỉ tay và bố quay người lại. “Ồ không, không phải ông này, mẹ bảo, ông kia cơ!” và mẹ chỉ cái ông mà tôi nói. Bố nhìn ông ta và ông ta hét ầm lên: “Tôi ăn cá trích, và tôi hy vọng được ăn yên ổn, khiếp, sao lại có những lề lối lạ lùng thế?” Bố trả lời rằng bố chẳng việc gì phải nghe ông ta dạy bảo cả, và rằng có lẽ ông ta đang ăn a-xít chứ chẳng phải cá trích đâu và tôi, tôi hỏi thế món a-xít đó có ngon không. Ông kia nhìn tôi, ông ta nhún vai và ông ta quay về với món cá trích của ông ta. Mẹ bảo tôi và bố hãy ngồi yên, còn tôi, tôi nói rằng tôi rất muốn ăn cá trích.
Khi chú bồi bàn mang món khai vị tới, mẹ khá thất vọng vì hóa ra cà xốt chua cay chỉ là xa-lát cà chua. Vì tôi đòi cá trích nên bố hỏi chú bồi bàn có thể chuyển trứng luộc xốt may-ô-ne thành cá trích hay không, chú bồi bàn bảo được! Tôi thấy điều này thật hết sảy, và tôi muốn xem chú ấy sẽ chuyển như thế nào. Đáng tiếc là chú ấy lại thực hiện việc biến đổi các món đó trong nhà bếp.
Khi chú bồi bàn mang cá trích tới, tôi hỏi chú ấy có biết làm cả trò lôi cả lũ thỏ con từ trong mũ ra hay không. Bố, có vẻ như muốn tìm kiếm những thứ gì đó trong món pa-tê của bếp trưởng, đã ngẩng đầu lên và bố hỏi chú bồi bàn có thỏ không. Chú bồi bàn có vẻ ngạc nhiên khi nghe hỏi thế, đã trả lời có, thế là bố đề nghị thay dồi lợn bằng thỏ, và tôi bảo chú bồi bàn rằng đừng làm theo cách chú ấy đã làm với cá trích, rằng chú ấy lôi thỏ từ trong mũ ra ngay trước mặt chúng tôi, chứ không phải trong nhà bếp. Mẹ bảo tôi không được nói chuyện trong lúc mồm ngậm đầy thức ăn.
Khi chú bồi bàn quay lại cùng với đĩa thức ăn, chú ta có vẻ rất căng thẳng. Mẹ không vừa ý tí nào và mẹ bảo chú ấy rằng món gà cỏ trên thảm nhung của mẹ hóa ra chỉ là thịt gà với khoai tây nghiền, thế rồi, bố bảo rằng bố không gọi bắp cải muối, và bố đã yêu cầu thỏ thay cho dồi lợn, rằng người gọi món bắp cải muối là tôi, thế nhưng bố đã nói tôi vẫn sẽ ăn khoai tây rán, bởi vì đổi ý liên tục thế là không nên, và khi trí nhớ người ta không được tốt thì người ta không nên làm bồi bàn trong nhà hàng.
“Đủ lắm rồi!” chú bồi bàn hét lên và chú ấy bảo bố rằng bố là người không biết mình muốn gì, rằng mẹ là người gọi món này nhưng lại mong người ta mang ra cho mình món khác, rằng tôi thật khó chịu và rằng chúng tôi còn gây sự cả với các khách hàng khác nữa chứ. Bố bảo chú bồi bàn: “Rồi ra sẽ xem chuyện gì sẽ xảy ra, hãy gọi ông chủ đến đây!” Chú bồi bàn bảo “được” và chú ấy gọi “Bố ơi!” điều này làm bố hơi ngạc nhiên.
Ông chủ đi đến và ông ấy hỏi chúng tôi muốn gì và bố trả lời ông ấy rằng bố muốn khiếu nại về người bồi bàn. “Con trai tôi hả, ông chủ hỏi, con trai tôi nó làm sao?” “Nhiều vấn đề, bố nói, anh ta chẳng nhớ được gì cả, vậy đấy, cái cậu con trai của ông!” “Chưa kể, cái món gà cỏ của ông, chỉ là gà thôi!” mẹ nói. “Còn nữa, tôi nói, chú ấy cứ chạy vào trong bếp để biến trứng thành cá trích và lôi thỏ từ trong mũ ra, chú ấy ăn gian!” “Còn món pa tê của bếp trưởng, tôi rất muốn biết trong đó có những thứ của nợ gì!” “Muốn biết thì dễ thôi, bếp trưởng chính là em trai tôi, chú ấy đã thôi môn đấm bốc để về đây nấu bếp cho tôi!” “Nếu ông mà nói chuyện kiểu thế, bố nói, thì tính ngay tiền cho tôi đi! Tôi sẽ không ở lại đây thêm một giây nào trong cái nhà hàng điên rồ này nữa đâu!”
Chú bồi bàn mang hóa đơn tính tiền lại cho bố và chú ta nói: “Sau tất cả những gì ông nói về trí nhớ của tôi, tôi cá rằng ông thế nào cũng để quên ví tiền ở nhà!” Bố bắt đầu cười nhạo và bố rút ví tiền từ trong túi áo vest ra.
Bố chỉ thôi không cười nữa khi bố mở ví và bố phát hiện ra bố đã quên không mang tiền theo từ ở nhà.