Ngạc Nhiên Chưa!.
CHỦ NHẬT, TRỜI MƯA. Chúng tôi ở nhà, mẹ làm một cái bánh mứt táo cho bữa điểm tâm chiều, tôi thì chơi cờ đam với bố và tôi đã thắng ba ván. Thật là hết sảy, hết sảy, hết sảy!
Thế rồi, có ai đó nhấn chuông và bố chạy ra mở cửa. Hóa ra là dì Mathilde, chú Casimir và thằng Eloi em họ tôi. “Ngạc nhiên chưa! Dì Mathilde kêu lên. Bọn em nghĩ rằng với thời tiết này thế nào anh chị cũng ở nhà, và chắc sẽ thú vị lắm nếu đến dùng trà với anh chị. Phải không anh Casimir?” “Phải,” chú Casimir đáp. Bố thì đứng sững, miệng há hốc, trong khi đó, mẹ chạy vội từ trong bếp ra, mẹ bảo rằng đó quả là một ý tuyệt vời và rằng chúng tôi sẽ rất vui mừng được gặp bọn họ, và rằng cũng phải châm trước cho chúng tôi vì chúng tôi không biết có khách nên chúng tôi ăn mặc không thích hợp. “Nhưng đây có phải là khách đâu, dì Mathilde nói, đây là tạo bất ngờ cơ mà! Chị đừng có quá bận tâm tới bọn em. Như anh Casimir vẫn thường nói, người nhà với nhau cả, việc gì phải khách sáo… Ôi, Nicolas! Cháu lớn phổng lên kìa! Lại đây dì hôn cháu cái nào!” Thế là tôi chạy đến và dì Mathilde ôm hôn tôi, tôi ôm hôn chú Casimir và tôi nói “chào mày” với Eloi, cái thằng lớn hơn tôi một tí, nhưng nó làm tôi rất khó chịu.
“Được rồi, mẹ nói, mọi người sẽ dùng điểm tâm với chúng tôi.” “Bọn em đến bất ngờ thế này, dì Mathilde nói, thì dùng cái gì cũng được, chỉ cần một bát sô-cô-la nóng cho thằng bé, một tách cà phê cho anh Casimir và một chút trà chanh cho em thôi. Gì cũng được. Mà thôi, em sẽ vào bếp với chị trong lúc cánh đàn ông tán phét với nhau… Chị có biết trông vẻ mặt chị đẹp lắm không? Chị béo ra thế này trông hợp đấy nhưng choi chừng nhé.” Rồi dì Mathilde và mẹ đi ra.
“Chú ngồi xuống đi, Casimir,” bố nói. “Cám ơn anh,” chú Casimir nói. “Công việc tốt không?” bố hỏi. “Tàm tạm,” chú Casimir trả lời. Bố thở dài đánh thượt, bố nhìn chú Casimir và bố nói: “Thế đấy, thế đấy.”
“Thế con, con làm gì đây?” thằng Eloi hỏi. “À, bố đáp, cháu hãy cùng Nicolas lên trên phòng nó, rồi hai đứa lấy đồ chơi ra mà chơi.” “Cháu không muốn lên phòng thằng Nicolas đâu, thằng Eloi nói, cháu muốn chơi ở đây!” “Mày biết chơi cờ đam không?” tôi hỏi. “Không, đó là trò của bọn con gái,” thằng Eloi trả lời tôi. “Không, thưa mày, trò này hay cực và tao cá là thế nào tao cũng thắng mày!” “Ối dào, ở trường bọn tao, bọn tao học cả phép chia,” thằng Eloi bảo tôi. “Mày đùa đấy à, tôi bảo, bọn tao ấy à, bọn tao học chia lâu rồi, với cả số có dấu phẩy nữa kia.” “Thế mày có biết làm cái này không?” thằng Eloi hỏi tôi và nó lộn một vòng trên thảm, nhưng chân nó đã đập vào cái bàn nhỏ và cái gạt tàn trên đó rơi xuống dép của bố làm bố kêu lên: “Ối!” Dì Mathilde vội chạy tới. “Eloi, chính con làm đổ gạt tàn hả?” “Phải, nó đấy,” bố đáp. “Nào, con phải cẩn thận chứ Eloi, dì Mathilde nói, nếu không bố sẽ mắng con đấy!”
Thế rồi, mẹ mang một cái khay đến và mẹ nói: “Vào bàn thôi, bữa chiều tới đây rồi!” Có điều rất phiền là cái bánh mứt táo thì bé tí, và khi bố cắt nó thành sáu thì các miếng chả còn ra gì. “Em không ăn đâu,” mẹ nói. “Cái bánh trông ngon đấy chứ, dì Mathilde nói, chị đừng có ngại, nó không làm chị béo lên đâu.” Chúng tôi ai nấy đều ăn phần của mình, trừ mẹ, thành ra vẫn còn một miếng. “Con muốn ăn nữa,” thằng Eloi nói. Dì Mathilde bảo nó đòi ăn thêm như thế là bất lịch sự, nhưng nếu nó ngoan thì nó có thể được ăn nữa, và dì chia đôi miếng bánh cho tôi và thằng Eloi.
Sau bữa điểm tâm chiều, tất cả chúng tôi vào ngồi trong phòng khách và mẹ bảo tôi lên phòng cùng với thằng Eloi. “Con đã bảo con không muốn lên cơ mà! Thằng Eloi gào lên. Con muốn ở đây!” “Thằng bé này có cá tính ghê lắm, dì Mathilde vừa nói vừa ngước mắt nhìn lên trần, em vẫn bảo với anh Casimir rằng: nó giống y như anh, nhìn một cái là biết ngay nó giống ai!” Rồi dì Mathilde hỏi bố có thể tắt điếu tẩu của bố đi không vì khói thuốc làm cho dì ho.
“Chơi gì bây giờ?” thằng Eloi hỏi tôi. “Tao không biết, tôi nói, hay là chơi đánh trận bằng quân bài tây đi.” “Không, thằng Eloi nói, tao có ý này hay hơn! Tao với mày sẽ chơi mèo ú tim. Mày rượt theo tao nhé!” Rồi nó chạy thục mạng và nhảy lên tràng kỷ. “Cái tràng kỷ!” mẹ la lên. “Lũ trẻ này, dì Mathilde nói, thật không thể chịu được! Hai đứa có thể ngồi yên được không hả?” “Thế nào, thằng Eloi nói, chơi đi. Thế nào hả?” “Ít nhất con cũng phải cởi giày ra trước khi leo lên đồ đạc chứ, con yêu, dì Mathilde nói, và coi chừng không có lại làm đổ cái gì nữa đấy!” Và rầm! vừa tung tẩy làm trò, thằng Eloi làm đổ cái đèn có chụp đỏ. “Đấy, dì Mathilde nói, mẹ vừa mới nói gì xong?” Bố nhặt cái đèn lên, chụp đèn xộc xệch hết cả, thế rồi bố bảo tôi đi lấy sách mà đọc với thằng Eloi. Tôi chạy lên phòng tôi, và khi tôi xuống nhà dưới, tôi thấy dì Mathilde đang kể cho mẹ nghe về những thứ cần phải làm khi người ta bắt đầu béo ra, bố ngồi đối diện với chú Casimir và bố nói “Thế đấy, thế đấy,” còn thằng Eloi thì vừa lộn đầu đi bằng hai tay vừa hét lên: “Nhìn này mẹ ơi! Nhìn này!” Tôi đưa sách của tôi cho thằng Eloi và nó bảo nó không thích, cho dù trong đó có cả truyện những người Da Đỏ hay cực. “Tao ấy à, thằng Eloi bảo tôi, tao thích những chuyện có máy bay kia!” Rồi nó dang rộng hai cánh tay và nó bắt đầu vừa chạy trong phòng vừa kêu “ù ù ù ù!” “Thằng bé hiếu động thật,” bố nói. “Đúng thế,” chú Casimir đáp. “Nào! Chơi đi chứ, mày làm quân địch nhé!” thằng Eloi nói với tôi và nó chạy lao vào tôi, nhưng nó bị vấp chân vào tấm thảm, và nó ngã sấp bụng xuống đất rồi nó khóc ầm lên. “Máy bay thì đâu có khóc,” bố nói. Dì Mathilde tròn mắt nhìn bố, dì bế thằng Eloi đặt lên đùi, dì xoa cho nó, dì hôn nó và dì bảo đã muộn rồi, ngày mai còn phải học nữa và tất cả mọi người đều phải dậy thật sớm. Dì Mathilde, chú Casimir và thằng Eloi đều mặc áo khoác vào, dì Mathilde nói rằng thật là tuyệt vời, và rằng cả nhà tôi, hôm nào đó cũng phải tạo cho họ một sự ngạc nhiên. Rồi bọn họ đi về!
Mẹ buông một tiếng thở dài và mẹ bảo mẹ sẽ đi chuẩn bị bữa tối. “Không đời nào! Bố nói. Em đi thay quần áo đi rồi thay quần áo cho cả Nicolas nữa. Anh đi cạo râu đây.” “Anh đưa mẹ con em đi ăn nhà hàng ư?” mẹ hỏi. “Ngạc nhiên chưa!” bố đáp. Và bố đưa chúng tôi tới ăn tối ở nhà dì Mathilde và chú Casimir.