← Quay lại trang sách

Vườn Bách Thú.

CHIỀU NAY, bố đưa chúng tôi, tức là tôi và thằng Alceste, đi chơi vườn bách thú. Alceste là bạn của tôi, cái thằng rất to béo và ăn luôn mồm, tôi nhớ có lần tôi đã kể cho các bạn về nó rồi. Tôi và Alceste ấy à, chúng tôi phấn khởi lắm. Chuyện là thế này: chúng tôi đang ở ngoài vườn thì bố ra và bố bảo chúng tôi rằng bố rất muốn hy sinh một buổi trong ngày để đưa chúng tôi đi thăm các con vật ở vườn bách thú. Vì có mẹ ở đấy, bố đã giải thích với mẹ rằng thỉnh thoảng cũng nên biết cách chiều ý bọn trẻ và không quản khó nhọc. Bố của tôi đúng là hết sảy!

Thằng Alceste nói rằng nó thích ngồi cả buổi chiều trong một tiệm bánh để ăn bánh ga tô hơn, nhưng thôi đi vườn bách thú cũng được, không đến nỗi nào.

Khi cả ba người chúng tôi đến vườn bách thú, chúng tôi thấy ở đó đông người kinh khủng. Bố dặn chúng tôi rất kĩ để khỏi bị lạc. Tại quầy bán vé, đã có một cuộc tranh cãi nho nhỏ vì thằng Alceste cứ nhất định bảo bố không được mua cho nó vé giảm giá, nhưng bố bảo nó im đi. Tôi an ủi thằng Alceste bằng cách bảo nó rằng chúng tôi mua vé với giá dành cho quân nhân, tức là chúng tôi được coi như bộ đội. Điều này làm thằng Alceste thích thú và nó vừa đi vào cửa vườn bách thú vừa hét lên: “Một, hai! Trái, phải!” rồi nó còn đòi bố phải đi theo nhịp nữa.

Chúng tôi ngay lập tức đến chuồng của lũ khỉ. Chúng nó, cái lũ khỉ ấy, thật buồn cười, chúng nó làm nhiều trò dị hợm và trông chúng giống hàng đống người mà chúng tôi quen. Vì ở đó đông người nên bố phải bế chúng tôi lên và nhấc bổng lên cao thì chúng tôi mới nhìn thấy được. Sự thực thì bố chỉ có bế tôi lên tay thôi. Bố đã thử bế thằng Alceste lên nhưng không thể. Chúng tôi thì muốn xem thứ khác nữa, nhưng lũ khỉ đã làm cho bố thích quá. Rồi thằng Alceste phát hiện ra rằng mọi người ném cho chúng ăn các thứ và nó cũng muốn làm như vậy. Bố liền mua bánh quy và bố đưa cho Alceste để nó ném cho lũ khỉ. Nhưng thằng Alceste chẳng ném gì cả. Khi bố hỏi tại sao, thằng Alceste liền đáp rằng sau khi suy nghĩ, nó thấy nó ăn bánh quy thì hơn là đem cho cái lũ khỉ mà nó chẳng hề quen biết.

Sau đó, chúng tôi đi xem sư tử. Chẳng có gì là thú vị lắm, vì chúng nó chỉ nằm một chỗ và chúng nó ngáp dài. Tôi cũng làm được như thế ở nhà. Thằng Alceste cũng chẳng thích bọn sư tử lắm, vì trong chuồng của chúng có thịt mà chúng nó chẳng buồn ăn. Thằng Alceste bảo như thế là lãng phí. Bố muốn giải thích cho chúng tôi nghe hàng đống thứ về bọn sư tử, nhưng chúng tôi đã kéo tay bố để đi chỗ khác.

Chúng tôi nhìn thấy một con vật rất kì cục, tên nó là con lạc đà không bướu, bố giải thích cho chúng tôi, sau khi đọc một tấm biển nhỏ gắn trên tường rào. Bố còn bảo chúng tôi rằng trên đó cũng có viết, con lạc đà mỗi khi nóng giận, nó khạc vào mặt mọi người. Chúng tôi, tức tôi và thằng Alceste, liền nhăn nhó đủ kiểu, và đúng thật! con lạc đà bắt đầu nổi cáu và nó khạc thẳng vào cà vạt của bố. Bố tức lắm, nhất là khi có một chú bảo vệ chạy đến và mắng bố rằng không được trêu chọc các con thú. Bố liền trả lời chú ấy rằng chẳng phải lỗi của bố nếu như các con vật trong vườn thú đều mất dạy và rằng những con vật bẩn thỉu này lại còn khạc cả vào người khách tham quan đã phải trả tiền để được xem chúng nó. Chú bảo vệ trả lời rằng chú ấy hiểu lũ thú, rằng có một số du khách, đến bản thân chú ấy còn muốn khạc nhổ vào nữa là. Vì bố và chú bảo vệ to tiếng với nhau nên nhiều người bắt đầu xúm lại để nghe xem chuyện gì xảy ra, và rồi cả chú bảo vệ lẫn chúng tôi đều đường ai nấy đi.

Chúng tôi cứ đi bộ như thế thì bố nhìn thấy lũ voi. “Chà, lũ thú này sẽ làm hai đứa thích đây!” bố bảo chúng tôi và bố kéo chúng tôi lại chỗ lũ voi. Bố mua một gói bánh quy nhưng bố không đưa cho thằng Alceste, vì bố muốn ném bánh cho lũ voi. Đến đây thì thật là thú vị, vì có nhiều công nhân đang làm lại lối đi ngay trước chuồng voi. Các chú công nhân trộn cát, xi măng và nước, họ làm thành một thứ vữa sền sệt rồi họ trát lên lối đi. Thằng Alceste và tôi cứ nhìn và chúng tôi bảo nhau rằng ở trên bãi biển, chúng tôi có thể xây được hàng đống lâu đài hay ho với vữa xi măng kia. Công việc này của họ chắc phải thú vị ghê lắm. Nhưng rồi chúng tôi còn muốn đi những chỗ khác nữa, thế là, chúng tôi quay lại xem bố đang làm gì. Bố cũng đang chơi vui, bố đưa bánh quy cho lũ voi, lũ này lại gần dùng vòi lấy bánh và bố cười thích thú. Bố vẫn tưởng chúng tôi còn đứng bên cạnh nên bố nói rất cao giọng các thứ này nọ. “Con có thấy cái mũi to tướng của nó không, Nicolas? Trông giống như mũi chú Pièrre ấy nhỉ!” Rồi nữa: “Nếu cháu cứ tiếp tục ăn nhiều như hiện giờ, Alceste ạ, rồi cháu sẽ to đùng như cái con voi đằng kia kìa!” Chúng tôi cảm thấy hơi ngại phải quấy rầy bố lúc này, song chúng tôi cũng đành phải gọi bố, là vì tất cả những người xung quanh bắt đầu nhìn bố cứ như bố hơi bị khùng.

Sau đó, chúng tôi đi xem đủ các loại động vật. Có hươu cao cổ này, khá thú vị, bởi vì chuồng của chúng nằm ngay bên cạnh những cái xích đu và tôi với Alceste đã chơi một hồi. Tiếp theo, bố lại đưa chúng tôi đi xem lũ gấu và ở đó, chúng tôi gặp một thằng bé có một quả bóng nhỏ, chúng tôi chơi với nó và rồi chúng tôi bỏ nó đó khi nó khóc ré lên vì tôi đá một cú, chẳng hề cố tình, làm quả bóng của nó bay vào chuồng linh cẩu và tôi lại chẳng hề muốn đi nhặt bóng. Sau việc đó, chúng tôi quay lại chỗ bố và chúng tôi đi xem lũ hải cẩu trong bể của chúng. Alceste, thằng vẫn giữ cái vỏ bọc bánh quy, để liếm, đã gấp một cái tàu thủy bé và chúng tôi chơi trò cho tàu bồng bềnh trong bể nước. Thật chán là trong bể lại có hải cẩu, bọn chúng làm nước sóng ghê quá. Trước mặt lũ lạc đà, thằng Alceste, có một ít tiền, đã mua một quả bóng đỏ. Chúng tôi đang chơi bóng thì bố rời mắt khỏi lũ lạc đà và bố nhìn thấy chúng tôi. Bố không hài lòng và bố bắt đầu la lên và hỏi rằng có phải chúng tôi không thích các con vật không, rằng chúng tôi cứ nói thẳng ra, rằng bố đã hy sinh vì chúng tôi và rằng bố còn việc khác để làm thay vì đến vườn bách thú. Thằng Alceste ngạc nhiên vì việc này đến nỗi nó đã làm rơi quả bóng. Thế là nó bắt đầu khóc và khi thằng Alceste khóc thì ồn ào lắm. Con lạc đà cũng kêu rống lên, chú bảo vệ chạy tới và chú ấy nhận ra bố và chú ấy bảo nếu bố cứ tiếp tục xử tệ với lũ thú thì chú ấy sẽ đuổi bố ra ngoài. Bố trả lời rằng bố đã đóng thuế đầy đủ và chú bảo vệ bảo bố rằng chú ấy không thèm quan tâm, và rằng chú ấy rất muốn nhốt bố vào trong chuồng khỉ rằng đó mới đúng là chỗ dành cho bố. Thế là thằng Alceste ngừng khóc và nó vỗ tay rồi nó nói rằng đó đúng là một ý kiến hay của chú bảo vệ và rằng sẽ rất buồn cười nếu như bố vào ở với lũ khỉ và nó thì, nó sẽ đứng ném bánh quy cho bố. Chú bảo vệ nhún vai và chú ấy bỏ đi. Bố túm lấy tay chúng tôi và mắng cho chúng tôi một trận rồi bảo chúng tôi phải trật tự và phải quan tâm tới các con vật. Chúng tôi đang tiến về phía cổng ra của vườn bách thú thì nhìn thấy một đoàn tàu nhỏ chở đầy trẻ con đang đi một vòng quanh vườn. Bố liền hỏi chúng tôi có muốn lên đoàn tàu nhỏ làm một tua không và bố thêm rằng để chúng tôi khỏi sợ, bô sẽ lên cùng chúng tôi. Không muốn làm bố phiền lòng, chúng tôi đồng ý. Ông bán vé tàu bảo với bố rằng thông thường người lớn không được lên đoàn tàu bé này, nhưng bố giải thích với ông ấy rằng bố hy sinh vì chúng tôi, rằng chúng tôi không muốn lên tàu một mình.

Bố ngồi ngay vào toa đầu tiên, ngay hàng ghế trên cùng. Bố ngồi trông buồn cười cực, đầu gối chạm tới tận cằm, bởi vì bố lớn quá. Chúng tôi ngồi cùng nhau ở phía sau bố. Đoàn tàu nhỏ sắp khởi hành thì thằng Alceste bảo tôi: “Lại đây xem này!” Chúng tôi nhảy xuống khỏi tàu và kệ tàu chở bố đi, còn bố thì chẳng hề nhận ra chúng tôi không còn ngồi sau bố nữa, nhưng điều đó cũng không hề gì vì bố rất vui, bố cười và kêu “tuýýýt tuýýýt” và những người khác cứ nhìn bố và còn cười nữa.

Cái mà thằng Alceste muốn chỉ cho tôi xem là một con mèo bé tí, có lẽ là của một trong những người bảo vệ. Con mèo bé rất hiền, và chúng tôi chơi với nó rất vui cho tới khi đoàn tàu quay trở lại với bố ngồi bên trong, và không hài lòng tẹo nào. Bố mắng chúng tôi rất nhiều và bố nói chúng tôi đến vườn thú không phải để xem mèo. “Sao lại thế, nó cũng là một con vật cơ mà,” thằng Alceste nói, nhưng bố đã cáu lắm rồi và cho tới tận lúc về đến nhà bố vẫn còn dỗi.

Tôi phải nói là tôi hiểu bố. Vì đối với một người không thực sự thích vườn thú như bố, chắc phải khó khăn lắm mới hy sinh được, cho dù là để làm vui lòng chúng tôi, tôi và Alceste.