← Quay lại trang sách

Iso.

HÔM NAY LÀ CHỦ NHẬT và chúng tôi được mời đến ăn trưa ở nhà ông bà Bignot, những người bạn của bố, mà tôi không quen, và bố bảo rằng tôi sẽ chơi vui lắm vì nhà họ có một đứa con gái nhỏ, còn tôi thì lại thấy cái bọn con gái nhỏ chẳng hay ho gì mấy, trừ mỗi Marie-Edwige, cái cô nàng ở cạnh nhà tôi, cô nàng rất xinh bởi vì cô nàng có mái tóc vàng, và tóc vàng thì cực kỳ lắm, nhất là đối với bọn con gái.

Mẹ mặc áo váy màu ghi, tôi mặc bộ quần áo vest màu xanh lơ khiến tôi trông như một thằng hề, còn bố thì mặc bộ kẻ. Khi chúng tôi đến nhà ông bà Bignot, tất cả mọi người đều kêu ầm lên cứ như là họ ngạc nhiên lắm khi gặp nhau, và ông bà Bignot bảo rằng tôi lớn tướng so với tuổi của tôi. Thế rồi ông Bignot cười rất tươi và ông trỏ một đứa con gái đứng nấp sau bà Bignot.

“Còn đây, ông Bignot nói, đây là Isabelle-Sophie nhà chúng tôi. Chào đi nào, Isabelle-Sophie.”

Con Isabelle-Sophie, với mái tóc đen tuyền, mím chặt môi lại, nó lắc đầu tỏ ý "không", và nó lại đứng nấp sau bà Bignot.

“Iso! ông Bignot nói, con có chịu chào không hả?”

Bà Bignot cười, bà quay người lại, bà ôm hôn cái con Isabelle-Sophie đang xoa má, và bà nói:

“Thứ lỗi cho nó, nó nhút nhát lắm! Iso, con không muốn chào cậu bé dễ thương này sao?”

“Không, con Isabelle-Sophie nói, trông nó ngu lắm.”

Tôi muốn cho cái con Isabelle-Sophie ấy một cái tát nhưng tất cả mọi người lại cười, rồi mẹ lại còn bảo mẹ chưa bao giờ gặp một cô bé nào ngộ nghĩnh và đáng yêu như nó. Còn bố thì không nói gì.

“Được rồi, bà Bignot nói, chúng ta phải khẩn trương uống rượu khai vị đi thôi, không có cái đùi cừu sẽ chín quá mất. Nicolas sẽ dùng gì bây giờ nhỉ?”

“Ồ, chẳng cần gì cả đâu, chị biết đấy!” mẹ nói.

Bà Bignot cười cười, bà ấy quay người lại, bà ấy hôn con Isabelle-Sophie làm nó chùi má, rồi bà ấy bảo:

“Có chứ, có chứ! ông Bignot nói. Một cốc nước lựu ép, nhỉ? Chúng ta sẽ cho lũ trẻ mỗi đứa một cốc nước lựu ép, để chúng có thể cụng ly với chúng ta. Có phải ngày nào cũng có tiệc đâu!”

Tôi rất thích nước lựu ép “màu đỏ mà “nhưng con Isabelle-Sophie lại lắc đầu ra ý "không".

“Con không muốn nước lựu ép, con muốn uống rượu khai vị,” nó nói.

“Nhưng con yêu, bà Bignot nói, con biết là nó có hại cho con mà. Bác sĩ đã bảo cần phải rất thận trọng với cái bụng bé bỏng của con.”

“Nó rất yếu đuối, ông Bignot giải thích với bố mẹ, chúng tôi luôn phải theo dõi nó rất kĩ càng.”

“Con muốn rượu khai vị!” con Isabelle-Sophie hét lên.

Bà Bignot mang rượu khai vị tới, còn tôi với con Isabelle-Sophie, bà ấy mang cho nước lựu ép, hết sảy, đúng như tôi thích, pha rất ít nước.

“Con không thèm nước lựu! Con không thèm nước lựu! Con không thèm nước lựu!” con Isabelle-Sophie hét.

“Nếu thế thì con đừng uống, cưng à,” bà Bignot nói.

Thế rồi, bà Bignot hỏi tôi ở lớp học có chăm không. Bố cười và bố trả lời rằng tháng này cũng không đến nỗi tệ lắm (tôi xếp thứ tám môn số học), nhưng chắc sẽ ổn hơn nếu tôi bớt để đầu óc ở trên mây.

“Điều kinh khủng, ông Bignot nói, Iso có một cô giáo khắt khe kinh khủng và bất công lắm; tôi đã đến gặp cô ấy, nhưng cứ như là mình nói chuyện với một bức tường ấy. Đôi lần, tôi tự hỏi không biết nếu con bé tự học ở nhà với một gia sư thì có tốt hơn không. Ấy thế mà con bé xoay sở rất khá, con Iso ấy. Rồi anh chị xem… Iso, đọc cho mọi người nghe bài ngụ ngôn rất hay mà con đã học ấy.”

“Không,” con Isabelle-Sophie đáp.

“Không nên ép chúng nó,” ông Bignot nói.

“Nếu con đọc bài ngụ ngôn, con sẽ được uống rượu khai vị chứ?” con Isabelle-Sophie hỏi.

“Được, nhưng chỉ chút xíu thôi nhé,” bà Bignot nói.

Thế là con Isabelle-Sophie bắt đầu chắp hai tay lại sau đít và nó bắt đầu đọc:

“Quạ và cáo, của Jean de la Fontaine.”

Thế rồi nó chẳng nói năng gì nữa. Thế là, bà Bignot nói:

“Con Quạ đậu trên một cành cây…”

“Con Quạ đậu trên một cành cây,” con Isabelle-Sophie nói.

“Cúi xuống,” bà Bignot nói

“Cúi xuống,” con Isabelle-Sophie nói.

“Mỏ đang ngậm một… ”bà Bignot nói.

“Miếng pho-mát,” con Isabelle-Sophie nói.

“Con Cáo ngửi thấy mùi…” bà Bignot nói.

“Con muốn uống rượu khai vị!” con Isabelle-Sophie hét lên.

Bố và mẹ hoan hô, ông Bignot ôm hôn con Isabelle-Sophie, và bà Bignot thì rót cho nó một chút rượu khai vị vào trong một cái ly. Và trong khi với lấy cái ly, con Isabelle-Sophie đã làm đổ xuống thảm cái ly đựng nước lựu.

“Không sao cả,” ông Bignot nói.

“Thôi nào, vào bàn thôi!” bà Bignot nói.

Cái bàn ấy, đẹp cực kỳ, với cái khăn trải bàn trắng cứng đơ, và hàng đống ly. Con Isabelle-Sophie ngồi giữa ông bà Bignot, còn tôi, giữa bố và mẹ. Bà Bignot mang tới một món khai vị kinh khủng, với hàng đống thịt nguội và xốt may-ô-ne, giống y như ở nhà hàng.

“Anh có biết tuần trước tôi đã gặp ai trên phố không?” Bố hỏi ông Bignot.

“Con muốn ăn xốt may-ô-ne nữa!” con Isabelle-Sophie hét lên.

“Nhưng cưng à, con ăn thế đủ rồi, ông Bignot nói. Con thậm chí còn có nhiều hơn tất cả mọi người mà.”

Thế là con Isabelle-Sophie bắt đầu khóc tướng lên, nó bảo nếu người ta không cho nó thêm xốt may-ô-ne, nó sẽ phát ốm lên trước mặt mọi người, giống như lần trước ấy, rằng nó sẽ chết, và nó bắt đầu nhảy tưng tưng trên ghế.

“Thôi, thêm một tẹo nữa thì cũng chẳng hại gì cho nó đâu,” bà Bignot nói.

“Em nghĩ thế à? ông Bignot chất vấn, nhưng bác sĩ đã bảo…”

“Ôi dào, một lần thôi mà, bà Bignot nói. Đây, thỏ con của mẹ, nhưng không được nói cho bác sĩ biết đấy, khi ông ấy đến đây…”

Và bà Bignot lấy thêm xốt may-ô-ne cho con Isabelle-Sophie. Sau đó, chúng tôi phải chờ con Isabelle-Sophie ăn xong món khai vị của nó để chuyển sang món đùi cừu, nhưng nó ăn chậm lắm, vì nó còn lấy xốt may-ô-ne vẽ mấy cái hình trong đĩa của nó. Thế rồi bà Bignot lau các ngón tay cho con Isabelle-Sophie và bà ấy đi lấy đùi cừu.

“À này, bố nói, anh có biết tuần trước tôi đã gặp ai không? Tôi đang đi thong thả trên phố thì…”

“Tối nay bố đưa con đi xem phim chứ?” Con Isabelle-Sophie hỏi ông Bignot.

“Để xem đã, con yêu,” ông Bignot đáp.

“Nhưng bố đã hứa với con rồi, con Isabelle-Sophie nói. Hôm qua, bố đã hứa là mình sẽ đi xem phim”

“Được rồi, nếu con không mệt quá thì mình sẽ đi,” ông Bignot nói.

“Con không mệt, con Isabelle-Sophie nói. Ối! chà chà! Con không mệt một tẹo nào! Bố biết không, con không hề mệt. Tuần trước ấy à, thì đúng, con có mệt, nhưng hôm nay, con cực kỳ không mệt gì cả. Thật đấy, con thề với bố, con không hề mệt, không hề, không hề.”

“Đây, đùi cừu đây rồi!” bà Bignot nói.

Bà ấy bước vào phòng ăn với một cái đùi cừu kinh khủng đặt trên một cái đĩa, còn bố, mẹ và ông Bignot thì cùng thốt lên: "A!" Thế rồi bà Bignot đặt đùi cừu trước mặt ông Bignot, và ông ấy đứng lên để cắt thịt.

“Ai sẽ ăn miếng thịt đầu bắp nào?” Ông ấy vừa hỏi vừa cười.

Và con Isabelle-Sophie được miếng đó.

Mẹ nói rằng mẹ chưa ăn cái đùi cừu nào ngon như thế, và bà Bignot bảo mẹ rằng bà ấy đã chon được một hàng thịt rất ngon.

“Hàng thịt chỗ tôi cũng vậy, mẹ nói, phải phục vụ tốt cho tôi, nếu không tôi sẽ mua hàng khác.”

“Bọn họ kinh lắm,” bà Bignot nói.

Chúng tôi ăn đùi cừu rất ngon lành, thế rồi bà Bignot đi lấy pho-mát; chẳng ai nói chuyện gì, thế rồi bố uống cạn ly rượu vang của bố và bố nói với ông Bignot: “Phải rồi, tôi đang đi thong thả trên phố, và tôi nhìn thấy ai nào? Tôi cá với anh một nghìn ăn một rằng…”

Và ông Bignot quay về phía Isabelle-Sophie, ông ấy hét lên, tức giận hết sức: “Iso! Không được tì khuỷu tay lên bàn!”

Rồi ông ấy nói với bố: “Tôi xin lỗi vì phải cư xử như vừa rồi, anh bạn ạ, nhưng anh cũng biết đối với bọn nhóc phải như thế nào; nếu mình không uốn nắn, chúng nó sẽ rất dễ hư.”