← Quay lại trang sách

Phần Thưởng.

MỘT HÔM, thầy hiệu trưởng bước vào lớp, và khi chúng tôi ngồi xuống lại, chúng tôi thấy thầy nở nụ cười rất tươi trên mặt, và điều đó khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, bởi vì khi thầy hiệu trưởng vào lớp chúng tôi, thầy ấy chẳng bao giờ cười, rồi thầy ấy bảo chúng tôi rằng chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ vào tù cả lũ, và rằng điều đó sẽ làm bố mẹ chúng tôi đau khổ vô cùng.

“Các em, thầy hiệu trưởng bảo chúng tôi, cô giáo các em đã mang cho thầy xem kết quả bài kiểm tra lịch sử tuần trước của các em, và thầy rất hài lòng vì các em. Tất cả các em đều đạt điểm tốt, và thầy thấy các em đều tiến bộ, ngay cả hai trò yếu nhất, tức là Clotaire và Maixent, cũng được điểm trung bình, và như thế là rất tốt.”

Và Clotaire với Maixent, hai thằng ngồi ngay cạnh nhau, đều cười ngoác miệng. Tất cả mọi đứa trong lớp đều cười, trừ thằng Agnan, khi nó biết rằng thằng Geoffroy cũng đứng đầu lớp cùng với nó.

“Như vậy là, thầy hiệu trưởng nói, cô giáo các em và thầy đã quyết định thưởng cho các em: thứ Năm này, các em sẽ được đi dã ngoại.”

Cả lũ chúng tôi đều thốt lên "ồ" và thầy hiệu trưởng bảo chúng tôi:

“Thầy chỉ còn việc nhắc nhở các em không được tự mãn vì thành tích của mình, và phải tiếp tục cố gắng, vì như vậy các em mới có thể tiến tới một tương lai hứa hẹn, để bố mẹ các em, những người đã hy sinh nhiều cho các em, được hài lòng.”

Thầy hiệu trưởng đi ra và, khi chúng tôi ngồi xuống lại, chúng tôi cùng nói nhao nhao, và cô giáo đã phải gõ thước kẻ lên mặt bàn.

“Trật tự một chút nào, cô nói. Thôi nào, trật tự một chút! Cô yêu cầu tất cả các em phải mang tới một bức thư của bố mẹ cho phép các em đi dã ngoại. Trường sẽ chuẩn bị bữa ăn trưa, và chúng ta sẽ tập trung vào sáng thứ Năm tại đây, sẽ có xe ca đón chúng ta và đưa chúng ta về nông thôn. Còn bây giờ chúng ta sẽ làm một bài chính tả, các em lấy vở ra, còn Geoffroy, nếu cô còn thấy em lè lưỡi với Agnan thêm một lần nữa, thì em sẽ không đi dã ngoại cùng với cả lớp đâu đấy.”

Ngày hôm sau, tất cả chúng tôi đều mang thư của bố mẹ đến, viết rằng chúng tôi được phép đi dã ngoại, còn Agnan thì mang đến một lá thư xin phép, viết rằng nó sẽ không thể đi được. Cho đến ngày thứ Năm, chúng tôi đã bàn tán kinh khủng về chuyến đi dã ngoại, cả trong lớp, trong giờ ra chơi và ở nhà, và tất cả chúng tôi đều rất sốt ruột.

Sau rốt, ngay cả cô giáo và bố mẹ chúng tôi cũng phát sốt ruột.

Sáng thứ Năm, tôi thức dậy từ rất sớm và tôi đi đánh thức mẹ, bởi vì tôi không muốn đến trường muộn.

“Nhưng mới có sáu giờ, Nicolas, mà chín giờ con mới phải đến trường cơ mà! Mẹ bảo tôi. Quay vào ngủ tiếp đi.”

Tôi thì tôi chẳng muốn quay lại giường tẹo nào, nhưng bố đã thò đầu ra khỏi chăn, và tôi đành phải quay vào ngủ tiếp để khỏi sinh sự.

Lần thứ ba khi tôi vào gặp, bố mẹ đã dậy, rồi tôi đánh răng rửa mặt, tôi mặc quần áo, và mẹ muốn tôi ăn sáng, nhưng tôi chẳng thấy đói, cuối cùng tôi vẫn phải ăn vì mẹ bảo nếu tôi không uống cà phê và ăn bánh mì phết thì tôi sẽ nghỉ đi dã ngoại.

Thế rồi mẹ còn dặn tôi phải ngoan, phải nghe lời cô giáo, tôi lấy cái thuyền buồm của tôi, cái đã mất hết cả buồm, quả bóng đỏ và xanh, cái vợt bóng bàn cũ, bố không đồng ý cho tôi mang theo mấy toa tàu điện, và thế là tôi đi.

Tôi đến trường lúc tám giờ mười lăm, và tất cả bọn bạn đều đã có mặt; chúng nó mang theo đủ mọi thứ: bóng, ô tô con, bi, một cái cần để câu tôm, và thằng Geoffroy còn mang theo cả máy ảnh. Rồi cô giáo đến, mặc đồ trắng từ đầu đến chân, hết sảy, tất cả chúng tôi đều bắt tay cô, và rồi thầy Mouchabière, một trong các thầy giám thị của chúng tôi, từ trong trường đi ra với hai cái giỏ to tướng, chúng tôi đến bắt tay thầy, thế rồi xe ca tới, khi chú lái xe bước xuống, cả lũ lại bắt tay chú.

Thầy Mouchabière, người đi dã ngoại cùng với chúng tôi, để mấy cái giỏ vào trong xe, rồi người ta bảo chúng tôi lên xe, rồi thằng Geoffroy và thằng Maixent bắt đầu đánh nhau, bởi vì cả hai đứa bọn nó đều muốn ngồi đằng trước, ngay bên cạnh chú lái xe, và cô giáo đã tách bọn nó ra, cô bắt thằng Geoffroy xuống ngồi ở cuối xe, và cô nói nếu bọn nó không ngoan, bọn nó sẽ không được đi cùng chúng tôi. Vẫn còn vài chuyện lộn xộn nữa, bởi vì đứa nào cũng muốn ngồi cạnh cửa sổ, và thầy Mouchabière bảo chúng tôi rằng nếu như chúng tôi không ngồi yên, chúng tôi sẽ phải chép phạt, và rằng, chỉ một tiếng đôi co nữa thôi, sẽ không có ai được ngồi cạnh cửa sổ nữa cả.

Rồi chúng tôi đi, thật là trên cả tuyệt vời, và mọi người đều hát, tất cả chỉ trừ có thằng Geoffroy đang dỗi, và nó bảo rằng nó sẽ không chụp ảnh cho một ai hết, rằng biết thế nó đã đi dã ngoại trong xe ô tô của bố nó và nó được quyền ngồi canh ghế lái xe bất cứ khi nào nó muốn.

Xe chúng tôi chạy rất lâu, và chúng tôi đùa nghịch rất vui bằng cách hét ầm lên và lè lưỡi mỗi lần nhìn thấy một chiếc xe, và chỗ cực kỳ nhất hóa ra lại là ở cuối xe vì ngồi đó tha hồ mà cười nhạo những chiếc xe không thể nào len sang hai bên để vượt lên được. Rồi thằng Geoffroy lại đánh nhau với thằng Maixent, bởi vì nó không muốn cho thằng này xuống cuối xe, và cô giáo đã cho cả hai đứa cùng lên đầu xe ngồi, cạnh chú lái xe, và chú này đã phải chịu chật.

Và rồi chúng tôi dừng lại ở vùng quê, cô giáo và thầy Mouchabière bảo tất cả chúng tôi xuống xe, kể cả những đứa bị phạt, rằng chúng tôi đứng thành hàng và không được rời nhau ra. Chú lái xe, thật khổ thân, ngồi một mình trong xe ca, chú ấy cứ lấy khăn mùi-soa ra lau mặt.

Chúng tôi đi dưới rặng cây, và cô giáo cấm chúng tôi không được trèo lên cây, và rằng chúng tôi không được ăn những thứ nhặt trong bụi cỏ, bởi vì đó là những thứ độc. Trong khi cô giáo và thầy Mouchabière trải một cái khăn trải bàn ra đất, và bắt đầu lôi từ trong giỏ ra trứng luộc, táo, bánh mì kẹp thịt, và thằng Alceste ăn những thứ trong cái giỏ mà nó mang theo cho mỗi mình nó (thịt gà và bánh nướng), thì chúng tôi bắt đầu chạy khắp nơi, ném các quả bóng, và thầy Mouchabière phải chạy tới tịch thu cái cần câu tôm của thằng Clotaire, bởi vì nó quật vào Rufus, cái thằng đã ném bóng trúng mặt nó.

Thằng Clotaire rất bực, vì cả lũ chúng tôi đang chơi trò đuổi bóng, mà khi mình là đứa duy nhất không có bóng thì thật là bực mình, cái trò đuổi bóng ấy. Thế rồi cô giáo gọi chúng tôi đến ăn, mỗi đứa được hai cái bánh mì kẹp thịt to đùng, mấy quả trứng luộc và táo, đứa duy nhất cứ càm ràm rằng nó ăn chưa no chính là thằng Alceste.

Sau bữa trưa, cô giáo đề nghị chúng tôi chơi trò chốn tìm, và chúng tôi thích lắm vì đây là lần đầu tiên cô giáo chơi cùng chúng tôi. Cả thầy Mouchabière cũng chơi nữa, và chính thầy lại còn là người phải đi tìm, điều đó khiến chúng tôi khoái chí lắm, song thầy đã nổi cáu với thằng Geoffroy khi thầy tìm thấy nó nấp ở trên một cái cây; thầy Mouchabière đã bảo nó rằng đã cấm không được trốn ở trên đó rồi, thầy bảo nó trèo xuống, và thầy phạt nó đứng úp mặt vào cây.

Alceste, Rufus, Eudes,Maixent, Joachim, Clotaire và tôi thì bị tìm thấy ngay lập tức, nhưng đó là tại chú lái xe cứ không muốn để chúng tôi trèo lên xe.

Thế rồi đến lượt thằng Clotaire phải đi tìm, và đứa đầu tiên mà nó tìm được là thằng Geoffroy.

“Không phải, đồ ngu, thằng Geoffroy hét lên. Tao có trốn đi đâu, tao đang bị phạt úp mặt vào cây cơ mà.”

“Thế thì mày đi mà úp mặt vào phía sau cây ấy chứ!” Thằng Clotaire hét lên.

Thế là chúng nó xông vào choảng nhau, và tất cả chúng tôi ùa đến xem, trừ cô giáo đang bận bịu với thằng Rufus, cái thằng đã bị ốm, bởi vì nó đã ăn các đồ ăn dã ngoại của nó quá vội.

Thầy Mouchabière bắt đầu hét tướng lên rằng thật không thể nào chịu nổi bọn tôi nữa, và thằng Geoffroy kêu là nó bị mất cái máy ảnh.

Thế là tất cả chúng tôi bắt đầu tìm khắp nơi, và thằng Geoffroy lại choảng nhau tiếp với Clotaire, cái thằng cứ cười và nói đáng đời mày, cuối cùng thầy Mouchabière đành phải tống chúng nó lên xe ca để phạt nhưng chúng nó quay lại và bảo rằng chú lái xe cứ không muốn cho chúng nó lên xe. Thế là thầy Mouchabière liền đi cùng chúng nó, rồi thầy quay trở lại một mình và bảo rằng không việc gì phải tìm nữa vì cái máy ảnh vẫn còn ở trong xe, đúng ở chỗ thằng Geoffroy để ban nãy.

Rồi cô giáo nói gì đó với thầy Mouchabière, và cô bảo chúng tôi rằng đã đến giờ đi về. Chúng tôi tiu nghỉu, bởi vì vẫn còn rất sớm, nhưng chúng tôi cũng chưa đi ngay được vì còn phải đi tìm Eudes, cái thằng vẫn còn tiếp tục chơi trốn tìm một mình, và chính thầy Mouchabière lại tìm thấy nó trên ngọn một cái cây.

Tất cả chúng tôi ra về phấn khởi kinh lắm về chuyến đi dã ngoại, và chúng tôi rất muốn tuần nào cũng lại được đi thế này. Có điều thứ Năm tuần sau thì chúng tôi không thể đi được vì cả lũ đều sẽ phải chịu phạt ở lớp.

Trừ Eudes, cái thằng đang bị đình chỉ.