Chương 4
ANH MUỐN ĐƯỢC NGỒI MÃI BÊN EM NHƯ THẾ NÀY.
Thủy nhìn sâu vào mắt Cường. Trong tối mờ ảo của đêm vườn cây, đôi mắt chàng nhìn Thủy dịu dàng. Đôi mắt nói lên muôn ngàn yêu thương đắm đuối, đầy hân hoan và mơn trớn. Thủy mỉm cười, nụ cười hiền như nụ cười của mẹ nàng.
Sau bữa cơm đầy thân mật, hai người lại ra ngồi trên những chiếc ghế gỗ thô sơ của Thái đóng, dưới gốc Ngọc Lan. Ánh Neon trắng mát từ phòng khách hắt qua cửa sổ trải dài trên nền cỏ. Cường cảm thấy đời mình sẽ vô vàn hạnh phúc nếu ngày nào cũng được hưởng những phút giây êm ả như thế này. Chàng nghĩ tới chuyện lấy Thủy và nghe lòng tràn dâng một mối xúc động khó tả. Cường nói:
- Anh thích ngôi nhà và khu vườn này.
- Vì sao?
- Đẹp và thênh thang. Lại kín đáo. Anh có thể hôn em bây giờ mà không ai thấy.
Thủy vội nhích ra xa:
- Này, đừng đùa.
- Anh ví dụ thế mà.
Thủy cười thật tươi và Cường thấy những chiếc răng thưa hàm trên của nàng lộ ra trắng bóng, duyên dáng.
- Anh là vua mượn đùa làm thật.
- Em là chúa đa nghi.
Thủy bĩu môi:
- Còn lâu.
Cường ngửa cổ nhìn lên. Đám lá Ngọc Lan rậm mát che thành cái tán tròn trên đầu hai người, óng ánh mầu ngọc xanh dưới đèn. Mùi hoa thơm ngọt ngào trong trời đêm. Cường bảo:
- Anh yêu cây cối. Nếu mình mà có một ngôi nhà riêng, ngôi nhà đó phải ở giữa một khu vườn cây.
- Ít ra là như ngôi nhà này.
- Ừ, chứ như nhà anh, trông bề thế và tiện nghi nhưng thật là tù túng, tầm mắt luôn bị giới hạn bởi những bức tường.
- Em cũng thích trồng cây. Hình như cây cối biết cảm thông nỗi lòng mình.
- Và biết nói nữa. Thứ tiếng nói rì rào êm nhẹ, đó, em nghe thấy không?
Thủy lắng nghe. Gió đùa lá sột soạt nhẹ nhàng. Lần đầu tiên Thủy chợt có ý nghĩ cây cỏ cũng có linh hồn và biết đau khô hay sung sướng.
Cường bảo:
- Thà làm thân cây cỏ tự do hơn làm người bị nô lệ người khác.
Thủy mỉm cười:
- Triết lý gì thế?
Cường đeo đuổi ý nghĩ của chàng:
- Thà được hạnh phúc một lần như cây cối vươn lên xanh mát rồi gục chết, còn hơn là sống suốt đời nín câm như gỗ đá vô tri.
Thủy rùng mình. Những ví von của Cường chợt làm nàng thấm thía. Cường có những tư tưởng bi quan ấy tự lúc nào. Cái gì đã khiến Cường phải nghĩ ngợi như vậy? Thủy hỏi:
- Có chuyện gì thế anh?
- Thủy thấy không? Cây Ngọc Lan vày và những cây kia...
- Sao?
- Chúng đứng đó, im lặng ngày này qua ngày khác. Nhưng sự thực chúng có đời sống êm ả, hạnh phúc trong sự vươn lên theo đà lớn. Anh mong mỏi chỉ cần được hạnh phúc đến thế.
- Nỗi ước ao nhỏ nhoi quá, nhưng chắc khó thành.
- Chính thế. Con người bất hạnh nhất trong mọi loài sinh vật.
Thủy không hiểu tại sao hai người bỗng dưng lại chuyện trò lẩm cẩm theo lối đó.
Thủy đổi hướng câu chuyện:
- Ở Luật lúc này vui không anh?
- Chắc vui hơn bên Văn Khoa của em, nhất là những năm cuối,lớp ít người nên quen nhau hết. Thầy trò "quen" nhau là thường.
- Em có con bạn vừa được học bổng đi du học. Không ngờ nó khá thế. Nó chưa bao giờ tỏ ra xuất sắc ở bậc Trung học cả.
- Có thể cô đó nhẩy đầm giỏi, và cũng có thể cô đó đẹp...
- Ừ. Nó đẹp thật.
- Những người như vậy dễ thành công.
Thủy nhìn Cường, chàng có vẻ kiêu hãnh và khinh người nhưng không hợm hĩnh. Cái kiêu hãnh, khinh người ấy bộc lộ đúng lúc, đúng chỗ khiến người ta phải nể Cường, chịu Cường. Thủy cũng thế, nhưng nàng muốn chàng nhũn nhặn hơn, vì nhũn nhặn vẫn được kẻ khác kính nể hơn hết.
Cường ôm vai Thủy, lắc nhè nhẹ:
- Thủy biết anh mơ ước gì không?
Thủy nhìn Cường chờ đợi. Chàng chậm rãi nói:
- Anh muốn trở thành một nhà ngoại giao tăm tiếng. Anh sẽ có một địa vị khá quan trọng và một cơ nghiệp vững vàng.
Thủy thản nhiên:
- Anh có thể làm được điều đó.
Cường nhìn nàng:
- Anh cần có em bên cạnh để đủ sức thực hiện mơ ước đó.
Thủy dựa sát vào chàng:
- Em đã ở cạnh anh.
Nàng nhắm mắt lại, hít mạnh để cảm nhận sự đầy đủ của một ngày hạnh phúc, của một buổi tối trọn vẹn và của một mối tình tuyệt vời khó kiếm.
Cường siết chặt vai nàng và đầu Thủy ngả hẳn trên vai, trước ngực chàng. Cường gục đầu lên mái tóc thơm của người con gái và chàng lắng nghe tiếng tim mình rộn rã, hơn cả lúc nghe kết quả thi đậu những năm Trung Học. Da thịt mềm mại, nóng rực của Thủy ép sát vào thân thể chàng, Cường tưởng như hai đứa sắp tan biến vào đêm tối để đến một nơi chói lòa rực rỡ khác chưa từng biết.
Cường nói nhỏ vào tai nàng:
- Hôm qua anh được đọc một bài thơ hay của một nhà thơ tên Nguyễn Văn Bình thì phải. Đọc ở nhà người bạn anh.
Thủy vẫn tựa đầu trên vai chàng và toàn thân nàng mềm mại như một con mèo, thứ sinh vật đáng yêu của đàn bà và giống đàn bà nhất, thật ấm áp trong tay Cường. Nàng hỏi khẽ:
- Đọc cho em nghe đi.
- Hình như bài thơ này được nhạc sĩ P.D. phổ nhạc, tên bạn anh nói thế. Anh đọc mấy lần và đã thuộc, nhưng hôm nay lại quên chút ít mất rồi.
Tiếng Thủy cười nhè nhẹ như gió đi trên lá:
- Đọc vài lần mà thuộc là thông minh rồi. Bài thơ tên gì anh?
- Chuyện tình buồn.
Thủy rùng mình. Tại sao lại là chuyện tình buồn? Câu chuyện tình buồn ấy là của một người nào khác, đâu dính dấp gì tới Thủy, tới Cường? Nhưng ám ảnh vu vơ không rời đó còn ở với nàng, khiến Thủy khó chịu trong lòng.
- Anh ngâm cho em nghe nhé?
- Ừ. Nhưng giọng anh không hay đâu.
- Điệu mãi.
Cường hắng giọng. Giọng chàng hơi khàn khàn, hình như có vẻ của người bị cảm hay đang xúc động.
Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh một đời rong ruổi
Đời trôi như nhánh sông
Phong thư tình ngây dại
Và vai môi rất mềm
Những hẹn hò quấn quýt
Bên lối xưa thiên đàng
Ngày nhà em pháo nổ
Anh cuộn mình trong chăn
Như con sâu làm tổ
Trong trái vải cô đơn
Ngày nhà em pháo nổ
Tâm hồn anh giá buốt
Ôi nhát chém hư vô
Ôi nhát chém hư vô
Năm năm rồi đi lại
Đường xưa chưa lối về
Chúa buồn trên thánh giá
Mắt nhạt nhòa mưa qua
Ngồi bâng khuâng nhớ Hiện
Bên cõi đời quạnh hiu
Anh mong làm Thủy thủ
Cùng năm tháng hư vô
Anh một đời rong ruổi
Em tay bế tay bồng
Chiều hắt hiu xóm đạo
Chuông giáo đường vang vang
Cường ngồi im, bàn tay chàng ve vuốt trên lưng áo Thủy. Chàng chợt khám phá ra một bàn tay Thủy với những móng nhọn bấu chặt trên ngực chàng, tê nhức. Thủy vẫn tựa đầu, nhắm mắt và ngả vào vòng tay Cường như thế.
- Hay không em?
Thủy gật đầu trên vai Cường, chàng tiếp:
- Không biết anh thuộc có đúng hết không, lời thơ không có gì đặc sắc, nhưng anh yêu những gì chứa đựng trong bài thơ đó. Nó vẽ ra thật sống động một đời tình lỡ...
Thủy thở dài nhè nhẹ:
- Chuyện tình buồn.
Cường cúi xuống:
- Không được hạnh phúc như chuyện tình chúng mình, nhỉ em?
Thủy lặng im. Cường cúi xuống tìm môi Thủy. Đôi môi nàng lạnh và ướt. Cường làm nóng môi nàng bằng những chiếc hôn cuồng nhiệt và chàng cảm thấy như có lửa trên tấm thân mềm mại trong vòng tay chàng. Bóng tối như nhòa đi và trời đất sáng rực rỡ trong mắt hai người. Tình nồng thúc đẩy hai tấm thân quyện vào nhau.
Trong nhau, hai người ngồi như thế thật lâu. Cường nghĩ rằng trời đã khuya, hoặc khuya lắm. Nhưng chàng không muốn từ bỏ phút này. Phút giây thần thánh của đời trần tục, êm ả như nhung, cuồng nhiệt hơn thác đổ và quá hiếm hoi trong những giòng đời. Chàng lặng nhìn Thủy oằn người e ấp trong tay mình, đôi mắt nàng hé mở như chỉ cần đủ để thu lấy khuôn mặt chàng và không cần gì khác. Nàng lúc đó thật không có gì để so sánh hơn được.
Chàng thì thầm trong suối tóc nàng:
- Trông em như con mèo ngái ngủ...
Thủy thì thào:
- Như con mèo ngái ngủ trên tay anh?
Cường đáp:
- Ừ. Như con mèo ngái ngủ trên tay anh!
Thủy mơ mộng:
- Em muốn được ngủ trong tay anh một lần.
- Ngủ đi.
- Sợ không ngủ được.
- Sao thế?
- Sung sướng quá cũng làm em mất ngủ.
Cường dụi mũi vào má nàng:
- Anh chỉ mất ngủ khi anh buồn khổ.
- Anh đã buồn khổ bao giờ chưa?
- Rồi.
- Lý do?
- Những lần em giận anh.
Thủy đưa tay mơn trớn trên mặt người yêu:
- Em không dám giận anh nữa đâu.
- Đừng. Có giận dỗi thì mới thấy tình yêu lên đến cao độ nào.
- Nhưng anh sẽ mất ngủ.
- Anh cũng thích đôi khi mất ngủ như vậy.
Thủy cười rúc rích:
- Vậy mà em cứ tưởng chỉ có em mất ngủ mỗi lần em giận anh thôi chứ.
- Anh cứ tưởng em sung sướng lúc đó.
Thủy kêu:
- Ứ ừ. Chuyên môn bắt chước giọng người tạ Nhưng mà ai cho phép anh tưởng "quái gở " như thế?
- Đàn bà thích giận mà. Cái gì thích thì phải sướng chứ?
- Ngụy biện.
Hai người im lặng, theo nguồn cảm xúc rào rạt trong lòng và tưởng tới nỗi sung sướng trong lòng người kia. Thời gian trôi qua êm ái đến nỗi Cường và Thủy không nghe tiếng máy xe của Thái đi chơi về.
Thái gọi lớn ở cổng làm Thủy choàng tỉnh, ngồi thẳng dậy.
- Thủy ơi, mở cửa cho em.
Thủy kêu khẽ:
- Chết rồi. Thái nó thấy tụi mình...
Cường ngập ngừng:
- Chắc tối, Thái không thấy gì đâu.
- Có anh không thấy thì có. Đèn trong nhà hắt ra sáng thế kia...
Thủy hấp tấp chạy ra mở cửa, Thái cười với chị, tự nhiên như không biết gì:
- Bà ở đâu tìm mãi không thấy để tôi phải gọi oang oang vậy?
Thủy ngượng ngùng:
- Chị.. ngồi nói chuyện với anh Cường ở dưới cây Ngọc Lan.
- Hèn gì...
Thủy nhìn em để tìm một ý nghĩa khác lạ trên đôi môi Thái, nhưng Thái đã cúi đầu đẩy xe vào sân:
- Đi xe cũ bị hư hoài, phát bực.
Thủy gợi chuyện:
- Mai sửa đi. Chị còn tiền này.
- Em có rồi. Là nói chuyện thế.
Cường tiến lại gần hai người:
- Thái đi chơi về đấy à?
- Vâng. anh còn thuốc lá cho Thái một điếu.
- Hút vừa chứ, ông mãnh. Thủy la.
Cường đưa thuốc mời Thái. Thủy nhìn em hút thành thạo và tự nhủ:
- Thái đã là đàn ông.
Thái cám ơn rồi vào nhà. Cường đặt tay trên vai Thủy:
- Anh về nhé, khuya rồi.
- Dạ.
Cường tiến đến rào vườn, nâng chốt cổng:
- Ngủ ngon nhé.
- Vâng.
- Tiếc ghê.
- Gì tiếc?
- Phải xa em.
- Ứ ừ.
Cường thiết tha:
- Chẳng muốn về chút nào.
Thủy tình tứ:
- Về đi. Rồi sẽ có ngày được ở luôn trong nhà này, nếu anh muốn.
Nàng kiễng chân, chúm môi cho Cường hôn vội vàng. Chiếc hôn thay lời chào từ biệt. Bên ngoài cánh cổng đèn xe của Cường rực sáng con ngõ tối, vạch rõ một lối về cô đơn.