Chương 5
THỦY KHOM MÌNH ĐƯA VÒI NƯỚC VÒNG QUANH NHƯNG CHẬU HOA. Nước tóe ra, rải đều trên những khóm Nguyệt Quế xanh mướt điểm đầy hoa trắng. Một mùi thơm thoang thoảng bốc lên. Thủy nghiêng mình một lúc như thế để ngẫm nghĩ xem mùi hoa Nguyệt Quế giống mùi thơm nào khác.
Buổi sáng phải đi học sớm nên mấy chị em không ai săn sóc, tưới bón gì cho cây cối được. Buổi chiều thường chỉ có Thủy ở nhà, nàng tình nguyện nhận công việc chăm nom đó. Mỗi lộc non nhú lên, mỗi nụ hoa nở ra là một niềm vui của Thủy tròn đầy. Thủy âu yếm, mơn trớn những chậu hoa, những thân cây như âu yếm tình nhân hay bạn thiết. Ở mỗi cành non mơn mởn vươn lên Thủy thấy một sức sống mãnh liệt tiềm tàng trong đó. Và Thủy ao ước cuộc đời mình cũng vươn lên trong chiều hướng tốt đẹp này.
- Làm gì đó Thủy.
Thủy quay lại. Tùng đứng tựa hai tay trên cánh cửa vườn nhìn nàng. Thủy buông chiếc vòi xuống đất, niềm vui hiện lên ánh mắt nàng. Nàng bước ra mở rộng cánh cổng và chào:
- Lâu quá không thấy Tùng?
- Tùng vẫn gặp Thủy hoài.
Thủy cười:
- Xạo. Ở đâu nào?
Tùng nhướng mắt:
- Ở trong Tùng.
Thủy quay đi, hai tai hơi nóng lên. Thủy nói:
- Tùng vào đi.
- Vẫn mời Tùng vào à?
- Nói gì lạ vậy?
- Thế là Tùng lầm. Tùng cứ tưởng không còn được Thủy vồn vã như ngày trước.
Thủy mỉm cười quay đi:
- Thủy lúc nào cũng thế.
Tùng bước cạnh Thủy, tiến đến gốc Ngọc Lan. Thủy định nói một câu gì cản lại, nhưng Tùng đã ngồi xuống ghế. Những chiếc ghế đó, không biết từ hôm nào, Thủy chỉ muốn để dành riêng cho gia đình và Cường ngồi. Bạn bè khác Thủy sẽ tiếp trong phòng khách. Tùng ngạc nhiên nhìn Thủy đứng lúng túng trước mặt:
- Ngồi đi Thủy.
- Để Thủy rót nước mời khách chứ.
Tùng kêu lên:
- Thôi, Tùng muốn nói chuyện, không muốn uống.
Thủy ngồi xuống. Tùng nhìn Thủy như thôi miên, làm Thủy ngạc nhiên và ngại ngùng:
- Lâu nay Tùng đi đâu mất biệt?
- Về Long Xuyên thu xếp việc giấy tờ học hành.
- À. Đại học dưới đó dạo này ồn ào lắm nhỉ?
Tùng dựa lưng vào thành ghế:
- Chuyện thiên hạ. Trên này Thủy thi chưa?
- Cũng sắp.
- Chắc bận lắm?
Nụ cười Thủy đầy vẻ ngượng ngùng:
- Không. Thủy lười thấy mồ.
Tùng nhìn Thủy đăm đăm:
- Thủy còn ghét Tùng không?
Thủy vênh mặt làm bộ không bằng lòng:
- Dám nhắc lại nữa à?
- Còn ghét không?
- Không biết.
Tùng cười vui, tiếng cười thật ròn và thoải mái:
- Tùng biết.
- Sao?
- Hết rồi.
- Đừng tưởng bở. Cứ làm như mình biết rõ người ta.
Tùng khom mình tới gần Thủy:
- Nhìn mắt Thủy là biết ngay.
Thủy đưa tay xoa nhè nhẹ trên thành ghế, bâng khuâng. Tùng là bạn học với Thủy từ hồi Trung Học. Lên đại học Tùng trở thành bạn thân của Thủy, thân đến nỗi coi nhau như người trong gia đình. Tùng săn sóc Thủy từng chút, từ việc học cho đến những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống. Tùng trở thành khuôn mặt quen thuộc với gia đình nàng và mẹ Thủy cũng có lần nhìn hai người ngẫm nghĩ, nói bóng gió xa xôi. Thủy trả lời mẹ:
- Chúng con chỉ là bạn thôi mẹ ạ, không có chuyện gì khác nữa.
Khi quen Cường và yêu chàng hình như tình bạn giữa hai người không còn thân thiết bằng trước. Và Thủy cũng khám phá ra Tùng đổi khác. Tùng " tấn công " Thủy, Tùng bầy tỏ tình yêu với nàng. Thủy ngạc nhiên không biết tình cảm Tùng biến thái tự lúc nào.
Một lần, nhân lúc chỉ có hai người, Tùng đã bất ngờ ôm hôn Thủy. Trước hành động ấy Thủy không kịp phản ứng phải mấy giây sau Thủy mới cảm nhận được những gì đã xẩy đến. Thủy xô đẩy Tùng ra và kêu lên:
- Tùng làm gì lạ thế?
- Thủy...
- Giận Tùng đấy. Tùng về đi.
Thủy nói hai ba lần câu nói ấy. Tùng đứng sững nhìn Thủy một chút rồi bỏ về. Còn lại một mình Thủy bỗng thấy lòng trống rỗng. Thủy không giận không ghét Tùng mà còn một chút kiêu hãnh len lén trong lòng. Nhưng sự việc xẩy ra đã làm đảo lộn hết mọi bình thường hàng ngày khiến Thủy khó chịu. Tự dựng Thủy thấy bực tức vu vơ, chạy vào giường nằm khóc.
Tùng đi biệt từ hôm đó, mãi đến nay mới lại thấy mặt. Thủy hỏi:
- Tùng không đến đây khá lâu rồi nhỉ?
- Ữ, bốn tháng.
- Sao... không đi luôn đi?
- Tại nhớ Thủy quá.
Thủy dẩu môi:
- Ai cần.
Tùng cười cười:
- Dạo này Thủy càng đẹp hơn trước.
- Đừng có nịnh, Thủy không cảm động đâu.
- Thật chứ. Người ta sung sướng cũng có khác.
- Ai bảo Tùng là Thủy sung sướng.
- Ai cũng nói hết cả. Thiên hạ mê mải yêu nhau, đâu còn biết tới ai.
Thủy mắng khẽ:
- Nói nhảm không à.
Tùng đứng lên, dáng người chàng thật cao, lưng hơi gù một chút gần vai trông như Montegomery Clift, thật cô đơn và buồn. Tùng nhìn Thủy bằng ánh mắt thiết tha:
- Tùng mời Thủy đi chơi, nhé Thủy?
Thủy ngẩng lên. Ánh mắt Tùng đầy chờ đợi và hình như lo âu nữa. Thủy nhè nhẹ lắc đầu:
- Thôi, không đi đâu.
- Chiều Tùng một lần đi.
- Không.
- Năn nỉ đó.
- Không đi mà.
- Làm khó mãi. Tùng chưa bao giờ khổ sở thế này đâu Thủy.
Thủy bật cười, mái tóc nàng quấn quít quanh chiếc cổ cao trắng muốt:
- Thảm thế.
- Đi nhé?
- Nhưng cấm... nham nhở như lần trước cơ.
Tùng cười rạng rỡ:
- Ừ.
- Hứa?
- Hứa... Nhưng không bảo đảm.
Thủy kêu ré lên. Tùng làm bộ vội vã:
- Đùa đấy. Thôi sửa soạn đi.
- Gì mà hối hả thế. Còn sớm mà.
- Đi sớm phút nào Tùng lời phút đó.
- Lời gì?
- Được ở cạnh Thủy lâu hơn.
Thủy lườm Tùng, đứng lên:
- Chờ Thủy một chút.
Trong lúc đứng trước gương trang điểm, Thủy nghĩ thật nhanh tới Cường và tới những lời Tùng vừa nói. Thủy thì thầm:
- Lẽ ra mình không nên nhận lời Tùng.
Nhưng Thủy biết vì sao nàng nhận lời đi chơi với Tùng. Theo lời yêu cầu của Thủy, Cường bằng lòng xa nàng trong một tháng để sửa soạn cho kỳ thi tới, không đi chơi, không hẹn hò, chỉ thỉnh thoảng đến thăm nàng một lúc buổi tối. Cường chuyên chú vào sách vở trong niềm hân hoan mơ mộng về một ngày mới sắp đến, đầy hoan lạc và hạnh phúc. Nhưng với Thủy, đó là những ngày quá dài, đầy mong nhớ và chờ đợi. Thủy có lúc đã muốn một mình lang thang trên phố để tìm lại những phút giây êm đềm hạnh phúc bên Cường, khắp chốn.
Lần này Tùng đến và mời Thủy đi chơi đã là cơ hột đáp ứng nỗi thèm muốn sâu kín của nàng. Thủy nhận lời Tùng không chỉ vì Tùng là bạn thân của Thủy, là kẻ si mê nàng, mà còn vì Tùng sẽ gợi cho Thủy những nhớ nhung trọn vẹn về Cường.