Chương 6
CƯỜNG THI ĐẬU KỲ THI VIẾT. NGƯỜI ĐƯỢC CƯỜNG BÁO TIN ĐẦU TIÊN LÀ THỦY. Chàng đã nghĩ đến việc nói cho bố mẹ biết, nhưng nghĩ tới phải đối diện với sự khó khăn của bố chàng lại ngại ngùng. Cường phóng xe thẳng đến nhà Thủy.
Thủy đang sửa soạn đi phố mua vải cắt áo cánh cho mẹ. Cường ùa vào như cơn gió lốc:
- Người ta đậu rồi Thủy ơi.
Thủy reo to:
- Kẻ nào vậy?
- Ta.
Thủy chạy tới bá lấy cổ Cường. Chàng nhấc bổng Thủy lên quay một vòng:
- Phiền nhỉ?
Thủy véo tai chàng:
- Không phiền tí nào cả. Bạn đã làm đúng những gì tôi mong ước.
- Chưa, còn vấn đáp nữa chứ.
- Với Cường việc đó đâu có khó.
- Học được lối nói xấc ấy ở đâu vậy?
- Cường.
Hai người cùng cười vui vẻ. Thủy nói:
- Đưa em lên phố nhé? Mua vải cắt áo cho mẹ.
- Có ngay.
Dắt xe ra cổng Cường nói:
- Chiều nay cho anh ăn cơm ở đây nghe. Và cho anh quyền mời mọi người thưởng thức một bữa cơm khác hàng ngày một chút.
- Văn vẻ dữ. Cho phép Cường đấy.
Hai người trở về khi trời chạng vạng tối. Thủy ôm mấy gói hàng và thức ăn tung tăng chạy vào nhà. Cường theo sát bên nàng.
Thủy chạy vào phòng ăn, gọi:
- Mẹ ơi.
Không thấy bà cụ trong đó. Bàn tay Cường thọc nhẹ vào nách Thủy, nghịch ngợm. Thủy dẫy ra, chạy qua phòng ngủ:
- Mẹ ơi.
Vẫn im lặng. Cường choàng tay ôm eo Thủy. Thủy cười khúc khích, xô chàng ra và chạy xuống bếp:
- Mẹ ơ i.
Cường đặt tay lên người Thủy, nàng hét:
- Bê bối quá.
Và xô Cường ra:
- Mẹ đi đâu rồi nhỉ?
Cường nói:
- Chắc mẹ sang hàng xóm.
- Dám lắm. Lúc nãy em có nghe mẹ nói sẽ sang bên bác Khải rủ đi lễ chùa.
Hai người ra tới phòng khách. Thủy vừa đi vừa tránh né đôi tay nghịch ngợm của Cường, tiếng cười nàng trong vắt. Hơn lúc nào hết, Cường thấy Thủy hoàn toàn vui sướng.
Thủy ngồi xuống chiếc ghế Salon dài. Cường ngồi sát cạnh và bất chợt ôm cứng lấy nàng. Chàng hôn Thủy đắm đuối.
Có tiếng nói lao xao ngoài cổng. Thủy vội vã đẩy Cường ra ngồi thẳng dậy. Nàng lườm chàng:
- Mẹ về đó.
Hai người nhìn qua cửa sổ. Bà cụ Khải và mẹ Thủy đang chia tay nhau. Thủy sửa lại mái tóc và chạy ra:
- Mẹ đi đâu về đó mẹ?
- Mẹ sang bác Khải.
- Cường đậu rồi mẹ ơi.
Bà cụ cười tươi, nhưng ánh mắt đầy ưu tư:
- Thế à. Xong tất cả rồi sao?
- Không, còn vấn đáp nữa mẹ.
Bà cụ lại nói:
- Thế à.
Rồi thong thả đi vào. Thủy lon ton cạnh mẹ:
- Cường đòi ăn cơm ở đây, lại còn mua thêm thức ăn để khao nữa.
Bà cụ mắng đùa:
- Bầy vẽ, mẹ làm còn ngon hơn.
Cường bước ra:
- Tại con sợ phiền bác. Hôm nay bác cho phép con mời các em một bữa.
Nụ cười đọng mãi trên môi, bà cụ đi xuống bếp:
- Để mẹ vào làm cơm.
Còn lại hai người, Thủy nói:
- Anh ra sân ngồi xem báo đi, em xuống bếp phụ với mẹ nhé.
Trước khi quay đi, Thủy lại hỏi:
- Hai bác biết tin vui chưa?
Cường ngập ngừng:
- Chưa. Chắc anh không nói đâu, chờ khi nào có kết quả vấn đáp sẽ nói luôn.
Thủy bắt gặp trong mắt Cường những ngại ngùng, nghĩ ngợi vừa thoáng qua như ánh chớp. Nàng cúi đầu bước đi.