Chương 7
TÙNG LẠI TIẾP TỤC THÓI QUEN ĐÉN THĂM THỦY ĐỀU ĐẶN VÀI LẦN TRONG MỖI TUẦN. Mỗi lần đến Tùng ở lại chơi cả buổi, ăn cơm nhà Thủy một cách tự nhiên như không có gì thay đổi từ trước tới giờ. Tùng cũng lờ đi, coi như không để ý đến chuyện tình cảm giữa Thủy và Cường, không khó chịu chút gì những lần gặp gỡ Cường. Trong suốt tuần lễ Cường vùi đầu vào bài vở để học thi vấn đáp, Tùng luôn luôn có mặt ở cạnh Thủy, săn sóc chuyện trò với Thủy.
Thủy hơi ngạc nhiên về thái độ khác thường của Tùng. Nàng nhìn Tùng bằng ánh mắt thoáng nghi ngờ. Hình như Tùng "âm mưu" điều gì thì phải. Mẹ Thủy cũng tỏ vẻ e ngại vì sự hiện diện thường xuyên của Tùng bên cạnh con gái. Bà sợ những điều tai tiếng có thể xẩy đến, hay những va chạm giữa hai thanh niên khi họ gặp nhau. Nhưng không có chuyện gì, họ lịch sự với nhau như hai người bạn mới quen, dù đã đối diện với nhau nhiều lần, từ lâu.
Với Cường, sự hiện diện của Tùng trong gia đình này chỉ có ý nghĩa như là một anh con nuôi, một người quen biết quá lâu nên thân mật với mọi người trong nhà là chuyện thường. Chàng cũng không hề để ý đến ánh mắt, cử chỉ khác lạ của Tùng với Thủy vì chàng nghĩ... đàn ông là như vậy.
Nhưng với Thủy, sự thay đổi của Tùng làm nàng bối rối. Linh tính bén nhậy của đàn bà cho nàng thấy rõ Tùng đang muốn trở lại tấn công nàng, mạnh mẽ và "thực tế " hơn. Thủy không yêu Tùng nhưng Thủy thương mến chàng như thương mến một người thân thuộc của gia đình, hiện diện một cách tự nhiên và cần thiết bên nàng đã tự bao lâu. Thủy không muốn mất Tùng, không muốn làm Tùng buồn khổ hay thất vọng. Như vậy, Thủy mơ hồ cảm thấy, sẽ có một hôm nào không xa, tất cả phải đổi khác.
Thủy nhìn lén Tùng. Chàng đang đọc tập tuần báo trào phúng mang đến buổi trưa. Thực ra, sau bữa cơm Thủy muốn đi nằm một lát cho đỡ mệt nhưng lại sợ Tùng ngồi một mình, không tiện. Mẹ nàng đã ngủ, Loan đi học và Thái không biết đi đâu. Ngôi nhà rộng luôn luôn vắng vẻ. Yên tĩnh và êm đềm. Tùng ngồi gác đôi chân trần lên chiếc ghế nhỏ, chăm chú đọc sách. Thủy loay hoay xếp những chiếc tách trà rửa sạch đã ráo nước vào tủ kính. Thỉnh thoảng Thủy lại liếc nhìn Tùng, để tìm ở chàng một cái gì đó, mà không hiểu là cái gì. Nhưng Tùng không chú ý tới Thủy.
Thủy bước ra sân, mở vòi nước ở bồn chứa rửa chân. Những ngón chân thon dài làm Thủy hơi lo âu. Lâu nay Thủy gầy ốm hơn trước, xuống đến ba bốn ký. Nàng ăn ít và ngủ không saỵ Cường mua đủ thứ thuốc bổ ép nàng uống mà vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Cường hay gọi đùa:
- Con bé khòm của anh.
Thủy chỉ cười, ngúng nguẩy quay đi.
Làn nước mát rót đều trên đôi chân Thủy và nàng đứng yên như thế một lúc, mặc cho nước chẩy tràn ra sân.
Tiếng Tùng sau lưng Thủy:
- Chơi trò này tốn nước quá.
Thủy quạy lại cười:
- Không ngủ à?
Tùng hỏi lại:
- Thủy không buồn ngủ sao?
Thủy chớp chớp mắt:
- Không. Thủy ít ngủ trưa.
Nói xong Thủy nghĩ:
- Nhưng Thủy muốn nằm một lúc, trươc khi viết cho Cường một lá thư. Thư chúc mừng Cường đậu Cử Nhân, mình tin thế nào Cường cũng đậu.
Thủy nghĩ tiếp:
- Chiều nay Cường sẽ có kết quả, gần hai tuần nay Cường không đến, nhớ Cường quá thể.
Tùng đứng dựa lưng vào khung cửa:
- Định đứng chơi mãi thế sao?
- Ừ.
Thủy nghĩ:
- Nếu Cường báo tin thi đậu vấn đáp, mình sẽ trao lá thư. Nếu rớt, mình giấu luôn.
- Đứng ngoài nắng thế đau chết, Thủy ạ.
- Không sao. Thủy quen rồi.
Thủy lại nghĩ:
- Mình cứ định không bao giờ nói với Cường chuyện ấy, nhưng mẹ làm áp lực mạnh quá. Mẹ hối thúc mỗi ngày, mẹ càu nhàu cả buổi. Cũng tại Tùng nữa. Tùng đến chơi luôn, Tùng ở lại cả buổi, Tùng quấn quýt cạnh mình làm mẹ sợ. Mẹ sợ Cường nghĩ quấy, mẹ sợ bà con láng giềng dị nghị. Mẹ muốn mình khuyên Tùng... nhưng mình phải nói làm sao?
Tùng rủ:
- Ra gốc Ngọc Lan ngồi chơi đi Thủy, Tùng muốn nói với Thủy chuyện này.
Thủy cúi xuống tắt nước. Nàng vung vẩy hai chân trước khi xỏ vào đôi dép da nhiều mầu sắc. Tùng thong thả bước đi và Thủy đi theo chàng:
- Có chuyện gì đấy Tùng?
- Ngồi đây Tùng nói chuyện này.
- Gì mà có vẻ quan trọng thế?
- Quan trọng thật.
Thủy nhìn Tùng dò xét. Tùng ngồi khom người tới trước, hai khủyu tay chống trên đầu gối và hai bàn tay đỡ hai bên má. Trong dáng dấp đo, Tùng như một điêu khắc gia ngắm nghía tác phẩm tuyệt vời mình vừa hoàn tất.
- Thủy ạ.
- Gì Tùng?
- Tùng muốn nói với Thủy điều này. Tùng đã có may mắn ở cạnh Thủy khá lâu, thân thiết và chia xẻ vui buồn với Thủy từ mấy năm quạ Trong suốt thời gian dài đó, Tùng đã yêu Thủy mà Tùng không biết, và Thủy cũng vô tình với Tùng nữa.
Thủy rùng mình, nghe gai gai lạnh ở gáy. Tùng đang nghĩ gì vậy. Tùng đang muốn diễn tả mục đích gì đây?
Tùng tiếp:
- Cho đến khi có sự hiện diện của Cường, Tùng mới khám phá ra Tùng yêu Thủy. Yêu không thể diễn tả nổi bằng sự so sánh nào cho phải. Tùng bắt đầu sợ mất Thủy, nên Tùng đã vụng về bộc lộ cho Thủy thấy. Lần đó.. Thủy giận Tùng phải không? Tùng đã lo sợ bỏ đi, thời gian sau trở lại Tùng mới biết là Thủy giận nhưng không ghét Tùng. Tùng hối tiếc đã bỏ đi để phí phạm một thời gian dài như thế. Lần này Tùng trở lại vì sao Thủy biết không? Vì Tùng khổ quá, Tùng không thể thiếu vắng Thủy được. Sự hiện diện của Thủy đã trở thàng quá cần thiết cho Tùng, khuôn mặt, những hình ảnh dễ thương của Thủy, những lời nói đáng yêu của Thủy đã ăn sâu vào tâm hồn Tùng đến nỗi Tùng nghĩ mình sẽ chết... nếu mất Thủy, nếu không có Thủy.
Thủy ngồi lặng người, nghe rưng rưng xúc động. Thủy nhìn Tùng trân trối. Thủy ngắm đôi môi Tùng mấp máy từng lời mà bỗng thấy hai đứa chợt gần thật gần, chợt xa thật là xa.
Thủy cúi xuống khi Tùng ngừng nói. Một phút im lặng, Tùng lên tiếng:
- Tùng biết Thủy yêu Cường... đó mới là điều khổ sở cho Tùng.
-?!!!
- Tùng biết không thể làm gì để thay đổi tình trạng này, nhưng Tùng không thể giữ mãi trong lòng những điều vừa nói. Tùng muốn Thủy vui lòng chia sẻ với Tùng, nói với Tùng...
- Tùng muốn Thủy nói gì với Tùng bây giờ?
- Không hiểu nữa. Nhưng Tùng biết Thủy sẽ nói, sẽ làm cho Tùng bớt khổ sở.
- Tùng ạ. Tùng biết là Thủy... thương Tùng, quý mến Tùng. Sự hiện diện của Tùng trong gia đình Thủy đã chứng minh điều đó. Nhưng quả thật Thủy không biết làm sao... Thủy không thể đem niền vui đến cho Tùng được, nếu tự Tùng không tạo ra.
- Tùng chỉ tạo ra được khi có Thủy giúp đỡ.
- Tình cảm không thể ép buộc được. Thủy nói thật, Tùng là mẫu người... vừa ý đối với phụ nữ, nhưng Thủy đã gặp Cường trong một hoàn cảnh đặc biết... nếu không gặp Cường, có thể tình cảm giữa chúng mình đã khác, nhưng bây giờ quả thật không thay đổi gì được.
Tùng kêu lên:
- Thủy không nghĩ tới Tùng chút nào sao?
Thủy chập hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt đầy thành khẩn:
- Thủy không làm gì được, Tùng ạ.
- Vậy mà không hiểu sao trước đây ít phút, Tùng đã nghĩ Thủy phải yêu Tùng, phải nhận lời cầu hôn của Tùng. Tùng còn nghĩ Thủy sẽ không lấy Cường đâu. Tùng điên thật.
Thủy nghe như một va chạm mạnh trong đầu. Tại sao Tùng dám nghĩ thế. Tại sao Tùng lại nói thế. Đúng là Tùng điên thật, Thủy chợt nhìn Tùng bằng đôi mắt lạ, bực dọc.
Nhìn ánh mắt ấy Tùng thấy lòng lạnh giá. Thủy không dành cho Tùng chút địa vị nào trong lòng Thủy hết. Tùng không là gì cả trong một quãng đời đã qua của nàng, không quan hệ gì tới nàng trong những ngày sắp đến. Tùng đứng lên:
- Tùng về đây.
Thủy ngẩn ngơ:
- Tùng, sao vậy?
- Không. Có gì đâu. Tùng muốn về nhà.
- Tùng...
- Hôm khác Tùng đến.
Tùng quay lưng đi. Cái lưng hơi khòm ở vai tạo cho dáng dấp Tùng khổ sở một cách quyến rũ, thứ quyến rũ tội nghiệp. Thủy đứng nhìn theo Tùng, lòng tràn đầy bâng khuâng.