← Quay lại trang sách

Chương 8

CƯỜNG ĐƯNG ĐÓ TỰ BAO GIỜ, KHI THỦY LƠ ĐÃNG NHÌN RA cổng đã thấy chàng tựa tay trên cánh cổng, cằm tì trên hai taỵ Chàng nhìn ngắm nàng như ngắm một con búp bê không biết nói. Lúc thấy Cường, Thủy gặp trên khuôn mặt hơi hốc hác, mệt mỏi đó một tia nhìn đằm thắm thiết tha. Đó là thứ ánh sáng huyền ảo của bầu trời lúc vừa sáng tinh mơ, là cảnh rực rỡ huy hoàng khi mưa vừa dứt đổ trên vườn cây buổi chiều nắng còn luyến lưu chưa muốn chết. Thủy đọc thấy tình yêu tràn lan khắp chàng và lòng Thủy êm ả trở lại.

Thủy tiến lại gần Cường, khom mình xuống để đối diện với khuôn mặt chàng. Sát nhau trong gang tấc, Thủy thấy môi chàng mấp máy:

- Nhớ em quá, Thủy ơi!

Thủy thì thào:

- Em tưởng em chết được vì mong anh.

Nàng đưa tay áp vào hai bên má chàng, xoa nhè nhẹ:

- Anh gầy gần bằng em rồi đó.

- Gầy vì nhớ, không phải vì học.

Mắt Thủy long lanh, đôi môi nàng căng đỏ và ướt, cười rạng rỡ. Cường đứng thẳng người lại, đưa hai tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng sát lại gần. Hai người cạnh nhau, trong và ngoài cánh cửa.

- Cho anh vào không?

- Cửa luôn luôn mở rộng khi anh đến.

Thủy kéo vội vàng chốt cổng và Cường xô vào như bão táp. Chàng ôm chầm lấy Thủy, khác mọi lần Thủy gỡ ra vì e ngại những ánh mắt hàng xóm tò mò, lần này nàng để yên.

Cường cúi xuống, nhưng Thủy đặt lòng bàn tay chặn lên môi chàng:

- Nói cho em nghe đã anh.

- Nói gì?

- Anh biết là em đang nôn nao chờ đợi tin vui.

Cường mỉm cười:

- Lúc nào anh cũng vui...

Thủy kêu lên:

- Anh...

- Anh xin lỗi, trêu em một tí mà.

- Nói đi.

- Anh đậu rồi.

Thủy reo lên, chưa bao giờ Thủy la to đến thế. Nỗi sung sướng ùa ập đến vỡ bờ làm Thủy ngột ngạt trong vòng tay chàng. Thủy xô Cường ra, chạy tung tăng quanh các chậu hoa Nguyệt Quế, hai tay dang rộng và tiếp tục kêu lên những lời mừng rỡ:

- Thật hả anh, em mừng quá. Mừng quá.

Thủy mừng còn hơn chính nàng thi đậu. Hình như tin vui của Cường là giải đáp của bao nhiêu băn khoăn đã dằn vặt nàng từ mấy hôm nay, xóa mờ những ám ảnh nặng nề vì câu chuyện Tùng đưa đến.

Thủy chạy lại ghế ngồi dưới cây Ngọc Lan:

- Lại đây, Cường ơi.

Cường vui lây cái vui của người yêu, chàng chạy đến ngồi chung với Thủy trong một chiếc ghế.

- Cả nhà đi vắng hết?

- Mẹ ở nhà sau.

- Nhà vắng vẻ nhỉ?

Thủy cười lặng lẽ. Cường tiếp:

- Mai mốt có anh nhà sẽ vui hơn.

Thủy ửng hồng đôi má. Tôi sung sướng quá. Lời chàng như mật ngọt, như hoa nở làm mát rượi tôi. Tiếng nói chàng làm tôi được an ủi. Sự hiện diện của chàng là thần hộ mệnh cho tôi, lúc này và mãi mãi.

Thủy duỗi dài hai chân, đập nhè nhẹ gót trần trên nền đất. Tay Cường đặt lên đùi nàng, bóp nhè nhẹ. Thủy hỏi:

- Hai bác biết tin rồi chứ anh?

- Ừ. Anh nói với mẹ lúc trưa, bà báo tin lại cho ông cụ. Trước khi đến đây anh nghe hai cụ hói sẽ tổ chức bữa ăn nhỏ trưa mai để mừng anh.

- Thích nhỉ?

Cường âu yếm nâng cằm Thủy lên:

- Anh đã nói với mẹ, anh sẽ mời em đến dự bữa cơm ấy.

Thủy giật mình:

- Rồi sao?

- Mẹ vui lắm. Bà bảo bà bằng lòng và sẽ nói lại với bố.

- Em sợ...

Cường phì cười:

- Bố anh không biết ăn thịt người.

Thủy cấu mạnh trên vai người yêu:

- Anh chỉ thế. Em sợ.. khác chứ bộ.

- Sợ gì?

- Không rõ nữa. Chỉ biết là em ngán...

Cường vỗ nhẹ lên ngực chàng:

- Yên chí. Có anh ở bên cạnh mà.

- Nhưng sao anh lại muốn có em ngày mai?

Cường nhìn nàng hơi ngạc nhiên:

- Có gì lạ? Em là bạn, là... vợ anh sắp cưới mà. Anh muốn em có dịp gần gũi với bố mẹ để sau này khỏi ngỡ ngàng. Hơn nữa, nên nhân dịp này để đề cập đến chuyện của chúng mình.

Thủy tròn mắt:

- Chuyện gì hở anh?

Cường cười to, ấn ngón tay trỏ trên trán nàng:

- Chuyện anh muốn lấy em. Chuyện anh dự tính chúng mình sẽ làm đám cưới cuối năm nay, nếu em bằng lòng.

Thủy lặng người vì sung sướng. Lòng nàng nhẹ đi. Không còn gì phải nói, không còn gì phải viết cho chàng nữa. Cường đã vô tình giải tỏa tất cả những ưu tư dằn vật Thủy và đem đến cho nàng một niềm thoải mái vô cùng tận.

Thủy đong đưa hai chân trong gầm ghế, ống quần lụa nâu bị kéo cao lên để lộ đôi chân Thủy trắng hồng. Cường vuốt ve nhè nhẹ trên đầu gối Thủy. Chàng hỏi:

- Em bằng lòng không?

Ánh mắt Thủy rạng rỡ:

- Em không biết.

- Sao kỳ vậy?

- Sao kỳ?

- Chuyện mình mà nói không biết?

- Chuyện anh chứ. Anh lấy vợ thì... kệ anh.

- Hay nhỉ.

- Chuyện anh đâu có liên hệ gì tới em?

- Chứ anh lấy ai?

- Lấy ai thì lấy, không phải em.

Thủy cười khúc khích, tránh né những ngón tay Cường chọc vào nách nàng. Thủy rú lên:

- Nhột nhạt...

Cường tiếp tục. Thủy ngả nghiêng:

- Đừng, em chết mất à.

- Anh lấy ai?

- Không biết.

Cường mạnh tay thêm:

- Lấy ai?

Thủy cười lăn lộn, ngả vào Cường, nước mắt dàn dụa trên mắt:

- Lấy em!

Cường cười hề hề, ngồi im. Thủy úp mặt vào ngực chàng:

- Chỉ được cái ác.

- Anh không bao giờ ác. Lúc nào với em anh cũng hiền khô.

- Sau này anh sẽ bắt nạt em.

- Bậy.

- Hứa đi.

- Hứa gì chứ?

- Hứa sẽ không bao giờ hành hạ em, không bao giờ ghét bỏ em, không khi nào hết yêu em.

- Người ta chỉ có một mối tình đẹp nhất trong đời thôi, em ạ. Và có ai lại muốn từ bỏ cái đẹp nhất bao giờ.

Lòng Thủy dâng lên một sự ngột ngạt khó tả. Như cơn mê mệt của một kẻ sung sướng quá lại muốn chết, như kẻ quá đầy đủ lại chán đời. Thủy muốn chết trong tay chàng lúc ấy.

Cường ở lại ăn cơm nhà Thủy. Chỗ ngồi của hai người sau bữa cơm vẫn là chiếc ghế dưới gốc Ngọc Lan. Mẹ Thủy đi nằm sớm, Loan dọn dẹp trong nhà rồi đi vào phòng riêng, Thái lại lấy xe đi đâu đó. Chỉ còn hai người trong ánh sáng đục mờ của ánh đèn Néon hắt qua cửa sổ phòng khách.

Thủy ngồi trong tay Cường, đầy yên ổn và bạo dạn. Hai người âu yếm nhau.

Cường hỏi:

- Anh có cảm tưởng như chúng mình đã là vợ chồng. Thật thoải mái.

Thủy lắc đầu, hai đuôi tóc buộc lúc lắc:

- Cưới hỏi đoàng hoàng đã ông.

- Chứ sao?

- Đừng lợi dụng tình thế và sự dễ tin của em.

Cường ngẩn ngơ:

- Anh có làm gì đâu?

- Còn không làm gì. Anh không đứng đắn như em tưởng.

Cường phì cười:

- Điệu hoài. Người ta nựng một tí mà đã làm bộ khó.

- Không khó, nhưng mà vừa phải thôi, bạn.

- Ừ thì thôi, ngồi im.

Thủy choàng tay ôm lấy cổ Cường.

- Cường này.

Cường nhìn nàng, chờ đợi. Thủy chúm môi:

- Trưa mai em có nên đến không?

- Nên chứ. Dù bố mẹ đã gặp Thủy mấy lần nhưng chưa chuyện trò bao nhiêu, nhất là bố. Lần này có dịp để anh chính thức trình bầy với bố về chuyện chúng mình và để bố tìm hiểu em.

Thủy thè lưỡi:

- Ngán quá.

- Tập cho quen chứ. Trước sau gì em cũng trở thành dâu của bố mẹ, tránh mặt hoài được sao?

Thủy nhẹ nhàng:

- Nói đến chuyện hôn nhân em thấy trong lòng thế nào ấy.

- Như người bâng khuâng, hụt hẫng trong khoảng không, đúng chưa?

- Ừ. Mặc dầu đó không phải là chuyện bất ngờ mà mình vẫn chới với.

Cường siết nàng trong lòng:

- Đó là những giao động tự nhiên, rồi sẽ qua đi.

Thủy xoa nhẹ trên ngực trần của Cường, sau vạt áo sơ mi mở tung nút:

- Buổi trưa em định viết thư cho anh.

- Có chuyện gì quan trọng?

- Không hẳn thế. Nhưng bây giờ những điều định viết không cần thiết nữa.

Cường thông minh:

- Chuyện tụi mình?

Thủy gật đầu:

- Ừ. Mẹ...

- Mẹ bảo em hói anh?

Thủy ngồi im. Tay Cường ve vuốt trên tóc xõa của nàng.

- Vậy là vừa ý mẹ rồi. Anh mong em sẽ báo tin này cho mẹ biết sớm.

Thủy nghĩ thầm:

- Cám ơn anh. Anh tế nhị ghê. Em xấu hổ vì em đã nói ra điều mà em toan giữ kín.

Cường cúi xuống:

- Trưa mai em sửa soạn sẵn nhé, trước mười hai giờ anh sẽ đến đón em.

- Em nên mặc gì?

- Gì cũng được. Đẹp thì thôi.

- Áo dài đi. Cho kín đáo và hiền một chút.

Cường lộ vẻ hài lòng:

- Ừ.

Trong im lặng hai người nghe thấy hơi thở của nhau. Thủy gục đầu trên vai chàng, cảm thấy mình trao gửi và được an toàn. Cường cắn nhẹ vành tai nàng:

- Em ngoan. Anh yêu em biết mấy.

Chàng ôm nàng. Thủy thấy môi chàng nóng và mềm mại. Nàng đắm đuối vào mật ngọt của tình. Lưỡi nàng tê dại, môi nàng căng mọng yêu thương. Hai người hôn nhau như người xa người từ bao tháng ngày vừa được gặp nhau.

Gió khuya làm Thủy gai lạnh và buồn ngủ. Nàng nép sát vào Cường, ngả đầu lên vai vững chắc của Cường. Mùi Ngọc Lan thoang thoảng mơ hồ luồn trong gió. Thủy nhắm mắt:

- Em buồn ngủ.

- Ngủ đi.

- Anh ru em nhé.

- Ừ, anh ru em.

Cường chợt nói:

- Thủy này. Có một buổi tối chúng mình cũng thế này. Anh còn nhớ anh đã nói trông em giống như...

Thủy cướp lời:

- Như con mèo ngái ngủ trong tay anh.

Cường xoa xoa trên lưng Thủy, úp mặt vào mái tóc mát lạnh và thơm thơm quen thuộc. Chàng thì thầm:

- Con mèo ngái ngủ, ngủ đi, trên tay anh.