← Quay lại trang sách

Chương 9

ĐỨNG TRƯỚC CHIẾC GƯƠNG LỚN NẮN LẠI CHIẾC NÚT CÀ VẠT một cách tỉ mỉ, ông Hòa có vẻ bằng lòng. Sáu mươi mốt tuổi nhưng nhiều người khen ông trẻ hơn số tuổi thật nhiều. Ông vuốt lại mái tóc hoa râm rồi quay sang vợ:

- Sắp xong chưa, bà?

- Bà Hòa gật đầu, dáng mệt mỏi:

- Đã xong cả rồi. Chỉ còn chờ thằng Cường về là chúng nó mang thức ăn lên.

Ông Hòa quay nhìn vợ. Bà có vẻ già và đau yếu, đang loay hoay cắm lại mấy bông hồng nhung trong lọ, vuốt lại chiếc khăn bàn. Tiến lại gần vợ, giọng ông dịu dàng

- Bà ra đây ngồi với tôi. Nghỉ ngơi một chút cho khỏi mệt.

Ông nắm cánh tay vợ đưa lại chiết ghế Salon dài và rộng kê ở góc phòng. Hai vợ chồng ngồi lặng im vài phút, rồi ông hỏi:

- Bệnh tim của mình lúc này ra sao?

Mỗi lần ông gọi bà bằng mình là lúc ông cảm thấy nao nao thương vợ. Bên ông, lúc nào bà cũng lặng lẽ như chiếc bóng, chịu đựng và khép kín. Giọng bà nhỏ nhẹ:

- Tôi cũng không rõ. Lúc mệt lúc khoẻ. Thường thì bệnh hay hành vào lúc trưa, trời nóng ngột ngạt làm tôi thở dốc.

Ông đặt nhẹ tay trên vai vợ:

- Mình vẫn uống thuốc đều đặn chứ?

- Dạ.

Ông thở một hơi dài:

- Mình chịu khó tĩnh dưỡng cho bệnh thuyên giảm. Tôi nghĩ rằng việc con trai chúng mình thi cử tốt đẹp sẽ làm cho bà vui vẻ mà khỏe hơn trước.

Bà Hòa nhìn chồng:

- Tôi chẳng tin tưởng gì sẽ được lành bệnh. Càng ngày tôi càng thấy đau yếu hơn trước, chắc không còn sống bao lâu nữa.

Ông làm bộ gắt:

- Bà chỉ nói quẩn.

- Tôi nói thật đấy. Mong ước của tôi bây giờ không phải là cầu được lành bệnh, mà là muốn thấy cha con ông hòa hợp vui vẻ với nhau.

ông cười lớn:

- Làm gì có xa cách giữa cha con tôi, bà khéo lo. Có thể nó ít gần tôi, nhưng tuổi trẻ là như thế, đâu có thích ở cạnh người già. Còn tôi, tôi thương nó không hết, lý đâu lại ghét bỏ xa cách nó. Đây này bà xem...

Ông đứng dậy, đi lại trước mặt bà hai tay ông vung vẩy trước mặt:

- Tôi đã xếp đặt cho nó cả một chương trình dài hạn. Nó sẽ được thực tập ở công ty Plastic một ít lâu, rồi thay tôi trông coi luôn. Sau này nếu tôi và bà nghỉ ngơi, nó sẽ nắm giữ tất cả việc điều hành ba công ty của mình.

Ông tiếp:

- Hiện giờ việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, mình có cổ phần khá lớn trong một số cơ sở khác. Tôi cũng sẽ giao cho nó điều hành nguồn lợi đó.

Ông cười vang, thoải mái:

- Đấy, bà nghĩ coi tôi lo lắng cho con như thế nào. Chỉ có họa là điên mới từ chối sự lo lắng của tôi.

Bà Hòa ngồi ngả người vào thành ghế, nhìn chồng bằng ánh mắt không tin tưởng. Bà biết rõ tính nết Cường hơn ông nhiều. Trong gia đình, Cường sống cạnh bà nhiều hơn ông, bà biết rõ con bà nghĩ gì, muốn gì. Và lúc này, Cường không hề để ý tới những điều ông toan tính. Nó đang bận rộn vì chuyện tình cảm của nó. Hôm qua, buổi tối trước khi đi ngủ, Cường đã đến gặp bà. Nói chuyện vẩn vơ một lúc, Cường bỗng hỏi bà:

- Tuổi con lấy vợ được chưa, hở mẹ?

Bà nhìn con: nó đã lớn và chững chạc.

- Có lẽ vừa rồi đấy.

- Vậy con lập gia đình nghe mẹ?

Cường hỏi dễ dàng như vậy. Mặc dù đã đoán ra, bà vẫn hỏi lại:

- Con muốn lấy ai?

- Thủy đó mẹ.

- À, Thủy. Con bé ấy ngoan đấy.

Cường cười cười:

- Xinh nữa chứ, mẹ?

- Ừ, đẹp lắm.

- Mẹ đồng ý không?

Bà gật đầu. Cường bỗng ngồi thẳng người trước mặt mẹ:

- Mẹ nói với bố hộ con nhé.

Bà cụ mắng:

- Bố mày. Chuyện quan trọng như thế con phải đích thân thưa với bố chứ.

- Con ngại lắm.

- Ngại sao được. Trẻ con chúng mày chẳng biết trước sau gì hết. Có những chuyện mà mình phải giải quyết, không thể nhờ vả ai. Tập làm người lớn đi chứ con.

Cường thở ra:

- Vâng, để rồi con trình bầy lại với bố.

- Trưa mai ấy. Nói trong bữa ăn cho tiện.

- Vâng, con xin phép bố mẹ cho Thủy góp mặt bữa cơm này.

Bà cụ hơi do dự. Bà biết tính ông. Ông Hòa không ghét Thủy, nhưng ông cũng không ưa. Nói cho đúng, ông không ưa bất cứ đứa con gái nào ràng buộc con ông vì ông sợ nó sẽ phá hỏng kế hoạch ông đã dự tính cho con.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Cường, bà ôn tồn:

- Ừ, mẹ đã nói với bố là có thể con sẽ mời một vài người bạn.

- Bố có hỏi con mời ai không mẹ?

- Không. Ông ấy đâu thèm để ý những chuyện đó. Với bố mày, chỉ có bàn việc kinh doanh thì ông ấy mới chú ý đến thôi.

Cường thấy mẹ cúi mặt, da mặt bà trắng bệch. Hai tay bà níu lấy mép giường, ngồi thở dốc. Cường vội vàng ngồi cạnh bà:

- Bệnh hành mẹ à?

Bà cụ gật đầu mệt nhọc. Cường lo lắng:

- Con lấy thuốc nhé?

- Đừng, mẹ vừa uống. Chỉ nằm một lúc là đỡ.

Cường đỡ mẹ nằm xuống giường:

- Thôi mẹ nằm nghỉ, con đi ngủ nhé mẹ.

Và Cường nhẹ nhàng ra khỏi phòng bà.

Bây giờ nghe ông hân hoan tỏ bầy những thu xếp mà ông cho là chu đáo với con, bà cảm thấy hố ngăn cách giữa hai cha con lại sâu thêm. Lúc nào ông cũng chỉ nghĩ tới chuyện làm ăn. Ông quên là cả vợ, cả con ông còn mong muốn những gì khác nữa hơn là chuyện đó.

Bà ướm lời:

- Ông nghĩ tới chuyện cưới vợ cho nó không?

Ông Hòa đứng sững trước mặt vợ, giọng ngạc nhiên và bực dọc:

- Sao. Lấy vợ à? Nó không cần lấy vợ sớm như thế.

- Tôi nhớ có lần ông nói ở tuổi nó con nhà người ta đã có vợ, có con.

- Đúng, nhưng con tôi phải khác. Nó phải dành thì giờ vào việc nối gót tôi. Vợ nó sẽ chỉ làm cản trở bước tiến của nó mà thôi.

Bà cụ chán nản:

- Thé ông tính đến khi nào nó mới lấy vợ được?

- Không lâu đâu. Năm ba năm nữa, độ ba mươi tuổi trở lên là được.

Bà ngồi im. Vậy là Cường gặp trở ngại rồi. Bà lo ngại nghĩ đến sự va chạm sẽ xẩy đến trưa nay giữa hai cha con về việc này. Lại có đứa con gái ngồi đó nữa. Bà thấy mình cần nói ra vài ý kiến:

- Theo tôi ông nên cho nó làm theo ý nó, tốt hơn.

Ông Hòa ngồi xuống cạnh bà, đốt thuốc trong cái pipe lớn:

- Bà muối nói gì. Lúc nào tôi chẳng để nó làm theo ý thích? Tôi chỉ hướng dẫn đường hay lẽ phải cho nó theo thôi.

- Nếu nó muốn lấy vợ thì sao?

Bà nhìn ông chờ đợi. Ông cụ vung cái ống vố:

- Thì cho nó lấy. Muốn lấy ai thì lấy, tôi đâu có cấm?

Bà chưng hửng. Vậy là sao, ông vừa mới nói... Ông cụ tiếp:

- Nhưng cần chậm mấy năm, để có đủ thời giờ học hỏi rồi thay thế tôi. Khi nó lập gia đình, nó phải là chủ nhân ông, không thể là một thằng đi làm mướn.

Bà cụ e dè:

- Hình như nó muốn học nữa.

- Học gì?

- Học về... ngoại giao gì đó.

- A, Tham vụ ngoại giao, cái chuyện vớ vẩn ấy, tôi đã bảo nó bỏ ý định đó rồi.

- Nhưng...

- Nó chưa dứt khoát chứ gì, nhưng nó sẽ thay đổi ý kiến mà. Bố con thì có chuyện gì mà chẳng giải quyết xong?

Giọng ông đầy tự tin, đầy quả quyết. Bà Hòa thì không mảy may tin như vậy.

Ông Hòa choàng tay ôm vai bà:

- Thôi, mấy chuyện đó để cha con tôi bàn với nhau, bà biết làm gì cho mệt. Chỉ nên uống thuốc đều đặn và nghỉ ngơi cho khỏe là tốt nhất.

Bà Hòa tủi thân, ngồi im. Bà bị coi như nhân vật phụ trong gia đình. Chồng thì coi bà chỉ là một người nội trợ không hơn không kém. Con thì đã lớn quá, đến mức sống ở ngoài nhiều hơn trong nhà, nói gì đến chuyện mong mỏi nó quanh quẩn dưới gối mình như lúc xưa còn bé? Bà trở thành lặng lẽ như cái bóng, tìm vui trong công việc vặt và than thở dấu diếm với vài người giúp việc trong nhà.

Ông Hòa bóp nhẹ trên vai vợ. Bà gầy và thịt mềm nhão, đầy yếu đuối và bệnh hoạn. Ông thấy tội nghiệp người vợ đầu gối tay ấp thời son trẻ. Ông vẫn yêu thương và chung thủy với bà đấy chứ, dù bây giờ tình yêu lắng xuống. Dù bây giờ tình yêu biến thái thành tình thương, hay tình nghĩa. Dẫu sao, bà vẫn là người " cần có một cách tự nhiên " ở cạnh ông hàng ngày cho ông thấy mình nắm quyền uy tuyệt đối dưới mái gia đình. Bà là chứng minh cho giá trị những mệnh lệnh của ông ban ra.

Ông nói bằng giọng ôn nhu mà bà ít khi được nghe:

- Khi con mình đủ sức nối nghiệp,tôi và mình sẽ tha hồ ngơi nghỉ. Tôi sẽ đưa bà đi đó đây để giải trí cho hết quãng đời già.

Ông cười vui vẻ:

- Bà bằng lòng chứ?

Bà gật đầu:

- Tôi cũng mong thế, nhưng sợ chẳng đi đâu xa nổi. Bệnh tật thế này...

Ông gắt khẽ:

- Bệnh tật... bà phải quên đi một lúc chứ. Cứ nghĩ tới cũng đủ buồn rầu mà chết. Thôi, quên cái bệnh bất trị đó đi mà vui với con. Bà xem lại thức ăn, còn tôi sang văn phòng soạn ít giấy tờ lát nữa cho thằng Cường nó coi. Cam đoan xen xong là nó mê nghiệp kinh doanh của bố nó liền.

Ông cười cười bỏ đi. Bà Hòa chậm chạp đứng dậy. Đột nhiên bà thấy mắt hoa lên và ngực trái buốt nhói khó tả. Bà vội vã nằm vật ra ghế Salon, hai tay ôm chặt lên ngực. Hơi thở bà khò khè và mắt bà trợn ngược, miệng há ra.

Cơn đau làm bà lịm đi một lúc, nhưng trong lúc đó đầu óc bà vẫn tỉnh táo. Bà nghĩ:

- Lạy trời cho con đủ sức khỏe để chung vui với con trai con hôm nay. Rồi sau đó có đau đớn đến mấy con cũng cam lòng chịu đựng...

Bà nằm như thế, thất bớt đau dần, cho đến khi tiếng xe quen thuộc của Cường về ồn ào trước cửa nhà.