Chương 10
CƯỜNG ĐƯA THỦY GHÉ NHÀ NGỌC TRƯỚC KHI VỀ NHÀ CHÀNG. Ngọc đã trang điểm xong, thấy hai người đến chạy ra đón:
- Trời ơi chị Thủy. Đẹp quá chừng.
Thủy tát khẽ lên má Ngọc:
- Nịnh nữa. Anh em có khác, tán y hệt nhau.
Ngọc vênh mặt:
- Chị nói oan Ngọc rồi. Tuy anh em nhưng Ngọc là con gái thì đâu phải tán ai, nịnh ai. Tại chị đẹp thật chứ bộ.
Ngọc nhìn Thủy chăm chú rồi tiếp:
- Nhưng dạo nầy chị gầy hơn trước nhiều đấy nhé.
Thủy gật đầu:
- Ừ, mình gầy thật.
- Tại "gạo" chứ gì.
Thủy cười nhẹ:
- Không phải thế. Mình đau vặt hoài, nhưng bác sĩ không tìm ra bệnh. Họ bảo mình mắc bệnh... yếu sức và cho uống thuốc bổ, bắt tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Loạn không chứ?
Ngọc nắm tay Thủy dắt vào, Cường đi sau hai người, lắng nghe hai cô gái cười đùa khúc khích.
- Người học thi, người đi làm nuôi gia đình được khuyên nghỉ ngơi thì có khác gì bảo... tự tử cho xong.
Ngọc đùa. Thủy gật đầu:
- Bởi vậy mình mới ra cớ sự này. Càng ngày càng gầy đi.
Ngọc nheo mắt:
- Gầy nhưng đẹp chết người. Anh Cường của em hẳn là mê chị như điếu đổ.
Thủy cười, cấu nhẹ vào lưng Ngọc. Ngọc nói tiếp:
- Chứ không à. Chẳng thế mà ông ấy quyết định kéo em đến nhà với chị cho có bạn và để tăng cường lực lượng ủng hộ anh ấy.
- Ủng hộ gì?
- Để ông Cường thuyết phục bác trai cho học Ngoại Giao và thuận cho anh ấy cưới vợ cuối năm nay... Chị thích nhé.
Nói xong Ngọc cười khúc khích. Thủy cười theo nhưng trong lòng thoáng chút căng thẳng. Bữa cơm trưa nay coi bộ nhiều gay cấn. Sự hiện diện của Thủy ở đó có thể là điều hay mà cũng có thể là điều rất dở. Nhưng Thủy không biết làm cách nào để đừng đánh cuộc với những may rủi ấy.
Thủy nói khẽ:
- Mình lo lo.
Ngọc gắt nhẹ:
- Lo gì, có em.
Thủy phì cười:
- Có cô thì được gì?
Ngọc vênh mặt:
- Bác trai thương em lắm, thế nào bác cũng nghe em khi em đưa ý kiến...
Cường xen vào:
- Tôi nhờ cô đến hôm nay vì thế.
Ngọc làm bộ giận dỗi:
- Chứ không phải anh có lòng tốt mời em dự bữa tiệc khao anh thi đậu à?
Cường lắc đầu, thản nhiên:
- Không. Hôm nay là cơm gia đình do bác tổ chức, không phải anh.
- Bao giờ anh tổ chức?
- Anh không làm gì cả. Việc ấy không có gì quan trọng hay đặc biệt đến độ phải làm đình đám...
Ngọc sụ mặt:
- Nhưng đó cũng là chuyện vui mừng của anh chứ?
Cường giơ tay:
- Đúng. Anh sẽ rủ hai chị em đi chơi phố ăn quà hay đi xi nê. Nhưng anh không tổ chức linh đình gì cả.
Thủy nhìn Cường âu yếm:
- Anh lúc nào cũng nói ngang. Thi đậu thì vui, tổ chức nọ kia là thường. Có gì mà phải nghĩ xa xôi thế này, thế khác...
Ngọc nói to:
- Em mà thi đậu thì lại thích làm to chuyện để được mọi người chia xẻ niềm vui với mình.
- Họ vui vì được mời ăn đấy chứ.
Cường đùa. Thủy lườm chàng:
- Thôi xin ông. Lúc nào cũng giọng đó.
Ngọc quay sang Cường:
- Để em thay quần áo rồi mình đi.
Cường bảo:
- Cứ thong thả. Mới mười một giờ, mình về bây giờ thì sớm quá.
- Đến tiếp tay bác gái chứ?
- Cơm thường, gì mà phải tiếp. Vả lại có mấy người giúp việc cho cụ rồi.
Cường nhìn Thủy:
- Hai chị em ngồi đây chơi, anh vào thăm chú thím một chút đã.
Cường bước đi, Ngọc nhìn theo chàng và nói với Thủy:
- Anh ấy lễ phép kỹ lắm chị. Mỗi lần đến đều vào chào và nói chuyện với bố mẹ em. Hai cụ thích lắm.
- Ông Cường khéo còn hơn đàn bà, Ngọc nhỉ.
Ngọc gật đầu:
- Bố em cũng nói thế. Anh ấy biếu bố mẹ em quà bánh luôn và thường dắt tụi em đi chơi. Anh Cường nói, tiếc không có anh em để vui vầy suốt ngày như tụi em.
Thủy chép miệng:
- Nghĩ cũng tội ông ấy.
Ngọc hồn nhiên:
- Mai mốt anh chị lấy nhau rồi chắc anh ấy sướng lắm. Được người vợ vừa đẹp vừa ngoan như chị là điều ai cũng mong ước.
Thủy cảm động, quay đi để che dấu sự thẹn thùng làm hồng đôi má. Ngọc kéo Thủy ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ kê ở hiên nhà. Hai chị em thủ thỉ nói chuyện.
Thủy nói:
- Mình ngại ghê.
- Chuyện gì hở chị?
- Thì vụ ăn cơm trưa nay này.
- Có gì đâu?
- Mình sợ bị lôi kéo vào chuyện...
- Hẳn nhiên rồi. Chị và anh Cường là vai chính thì ở ngoài cuộc sao được.
- Mình không muốn mọi người hiểu lầm là mình xui anh Cường điều nọ, điều kia. Thủy sợ nhất như vậy. Việc đó sẽ khiến gia đình Cường ác cảm với mình.
Ngọc gạt đi:
- Làm gì có chuyện đó. Bác gái quý chị lắm mà.
- Thủy ngại ông cụ.
- Bác trai có khó tính, nhưng em tin bác không cản trở việc hôn nhân của con trai cưng đâu. Thi đậu, lấy vợ rồi đi học để có tương lai, địa vị là chuyện vui mừng cả chứ.
Nói thế nhưng Ngọc nghĩ khác. Cường đã tâm sự cho Ngọc nghe những nỗi khó khăn chàng đang gặp. Ông cụ là người độc đoán và muốn mọi người phải nghĩ như mình, làm như mình, không ưa thấy bị chống đối.
Thủy ngồi im. Ngọc nói sang chuyện khác:
- Chị sắp thi chưa?
- Tháng tám. Mình học cũng khá chăm mà sao chữ nghĩa không vô. Nản ghê.
Ngọc cười cười:
- Khi có người yêu thì hay phân tâm. Lấy chồng quách là xong.
Thủy hỏi:
- Đức dạo này ra sao?
- Vẫn lính thú phương xa, chị ạ.
- Lên Trung úy chưa?
- Chưa. Hình như cũng sắp lên rồi thì phải.
- Tất cả chỉ thu gọn trong chữ "quách". Lấy quách, bỏ quách, thôi quách.. nghe nản quá.
Cả hai cùng cười. Có một nỗi gì mênh mang đang dậy lên trong lòng hai người con gái. Số phận. Y như một xếp đặt bất di bất dịch cho tất cả, không riêng một ai. Cứ thế mà theo. Cứ vậy mà đi tới với thời gian, không làm gì khác hơn được.
Cường từ trong nhà trở ra. Thủy hỏi:
- Thăm hỏi... chú thím rồi chứ?
Ngọc tủm tỉm cười:
- Trông mặt thì biết. Có vận động hai cụ không?
Cường nhăn nhó:
- Chú tán thành chuyện anh, nhưng không chịu nói giúp. Cụ bảo:
- Tính bố mày ngang phè phè, chó nó cũng phải ngán. Tao chẳng dại gì tới nói rồi nghe ông ấy chửi là già mà dại...
Cả ba phì cười. Ngọc nói:
- Vậy chứ rồi bố em lại đến nói hộ anh cho xem. Tính ông vậy đấy.
Cường nói:
- Sửa soạn đi đi. Chắc ở nhà đã xong, chờ tụi mình về.
Thủy hỏi khẽ:
- Có đông không anh?
Cường lắc đầu:
- Có ai đâu. Bố mẹ, anh và hai cô thôi.
Ngọc ngạc nhiên:
- Bác cũng không tổ chức gì à?
Cường nhăn nhăn:
- Có, nhưng cụ tính làm hôm khác, với đông đủ đại diện ba công ty cụ làm chủ. Khiếp quá.
Ngọc nhún vai trêu:
- Cái gì anh ghét thì bác làm cho anh.
Cường tuyên bố:
- Đó là điều khiến cho cha con khó có thể xích lại gần nhau.
Ngọc tiếp:
- Và anh càng nhích xa bác bao nhiêu thì lại càng xích lại gần chị Thủy bấy nhiêu.
Thủy cười nhăn nhó:
- Đấy, chưa gì tôi đã mang tiếng rồi.
Ngọc xì một tiếng:
- Ăn thua gì. Yêu là chấp nhận hết. Chị yên chí. Em sẽ đứng về phe chị, ủng hộ hai người hết mình.
Thủy nói:
- Ngọc tính làm gì?
- Em sẽ thưa với bác, anh chị bàn nhau nếu hai bác không thuận các yêu sách của anh chị, hai người sẽ ra đi theo tiếng gọi của con tim, xây tổ ấm ở một chân trời xa lạ...
Cường rên lên:
- Cha mẹ ỏi. Cô theo đoàn cải lương nào vậy?
- Chả đoàn nào cả. Cải lương và cuộc đời là một.
- Và cuộc đời nhiều lúc còn bi thảm hơn cả cải lương nữa, phải không Ngọc?
Cường tiếp. Ngọc gật gù:
- Đúng quá.
Ba người cười vui. Cường dục:
- Thôi ra xe đi kẻo về trễ ông cụ lại nhăn bây giờ.