Chương 11
KHI CƯỜNG VÀ HAI CÔ GÁI BƯỚC VÀO PHÒNG KHÁCH, ông Hòa đang làm ra vẻ chăm chú đọc tờ báo mới. Ngọc chào:
- Bác ạ.
Thủy lí nhí chào theo:
- Bác ạ.
Ông Hòa thong thả buông tờ báo nhìn lên:
- Chào cô. À, con Ngọc đấy hở. Bố mày đâu sao không đến chơi?
Ngọc nhìn Cường mỉm cười. Cường nói:
- Con xin phép chú thím cho Ngọc đến chơi và ở lại ăn cơm trưa nay với gia đình mình.
ông cụ cười ồn ào:
- Ừ. Trưa nay ăn cơm gia đình thôi. Bố sẽ tổ chức một bữa khao long trọng để giới thiệu cậu với mọi người.
Cường nắm tay Thủy, nói với bố:
- Con mời Thủy cùng dự hôm nay.
Ông cụ ừ một tiếng thản nhiên rồi đứng lên:
- Nào, mình sang phòng ăn là vừa. Mẹ con đã làm xong từ lâu.
Ông cụ đi trước, mọi người theo sau. Ngọc nắm tay Thủy kéo đi như dắt trẻ con. Vào tới phòng ăn, Thủy thấy mẹ Cường đã ngồi chờ ở bàn. Bữa cơm gia đình mà thật thịnh soạn làm Thủy càng thấy mình e dè, ngại ngùng trước mọi người.
Bà cụ đon đả:
- Các con đấy à. Nào ông ngồi vào cho chúng nó ăn kẻo đói.
Giọng bà cụ thật hiền hậu làm Thủy cảm động. Bà cụ bảo Thủy ngồi cạnh bà, đối diện Cường, Ngọc đến ngồi cạnh Thủy.
Ngọc luôn miệng hỏi thăm bố mẹ Cường. Nàng muốn gây bầu không khí thân mật cởi mở cho mọi người hầu giúp Thủy đỡ ngượng ngùng. Ông cụ có vẻ vui, cười nói luôn miệng. Thủy để ý thấy mẹ Cường hình như mệt mỏi và bà đang gắng sức rất nhiều.
Trong bữa cơm ông cụ chỉ nói đến những chuyện làm ăn ở sở, khen người này, chê người kia. Ông hỏi ý kiến Cường về một số vấn đề mà Cường không hề chú ý đến từ trước tới naỵ Cường hơi khó chịu nhưng chàng cố gắng làm vừa lòng bố với hy vọng nhờ đó ông sẽ dễ dãi với chuyện của chàng và Thủy.
Gần tàn bữa cơm, ông cụ vào đề:
- Cậu nghĩ kỹ về ý kiến của bố rồi chứ?
- Dạ.
- Bằng lòng phải không?
Cường ngập ngùng:
- Con chưa nhất quyết thế nào cả. Con định thưa với bố cho con học lên...
Ông cụ cười lớn:
- Ừ. Học lên là điều tốt chứ sao. Cậu có thể học tiếp cao học, nhưng vừa học vừa khởi sự lo chuyện giúp bố được chứ?
Cường thong thả:
- Ý con muốn học về Ngoại Giao...
Giọng ông cụ đổi khác và Thủy có cảm tưởng không riêng gì nàng mà những người kia đang cùng chú ý đến câu chuyện với ít nhiều căng thẳng:
- Bỏ ý định đó đi. Bố không bằng lòng cậu theo học một ngành chẳng giúp ích gì cho bố hết cả. Cậu thử nghĩ xem, bố đã đem bao tâm huyết, sức lực để gây dựng cơ nghiệp này. Bố chỉ có mình cậu là con một, bố lại trông cậy bao nhiêu vào sự giúp đỡ của cậu để bố nở mày nở mặt. Vậy cậu phải làm sao xứng đáng với sự trông cậy của bố chứ?
- Nhưng thưa bố, con thấy con không có năng khiếu về nghiệp kinh doanh. Con sợ con sẽ thất bại.
Ông cụ gạt phắt:
- Năng khiếu không quan trọng bằng thiện chí, nhiệt tâm và kinh nghiệm. Bố sẽ dậy cho cậu những kinh nghiệm bản thân của bố, chỉ cần đòi hỏi cậu có hai thứ kia.
- Con không thấy yêu thích ngành ấy, con sợ sẽ không có đủ hai đức tính mà bố mong muốn ở con.
Ông cụ nhìn thẳng vào mặt con trai:
- Cứ thử bắt tay vào xem đã. Con có dư thời giờ và phương tiện để trắc nghiệm khả năng. Cả ba cơ sở kinh doanh đều là của bố. Con muốn thử thách bất cứ lúc nào cũng được.
Cường ngồi im. Ông cụ tiếp:
- Nhưng bố muốn cậu càng bắt tay vào công việc sớm chừng nào càng lợi chừng đó. Trong nghiệp kinh doanh, không nên bỏ lỡ dịp may và phí phạm thời giờ.
Cường cúi đầu trên bát cơm. Nói gì bây giờ. Chàng không muốn bữa cơm trở thành ngột ngạt, không muốn cha chàng nổi giận. Nhưng trước sau gì cũng phải đương đầu với những vấn đề ấy, không cách nào khác được.
- Con xin bố một cơ hội.
- Cơ hội gì?
- Tạo dựng cho con một sự nghiệp.
Ông cụ kêu lên:
- Thì đấy. Bố giúp cậu một cơ hội bằng vàng.
- Con muốn tự tạo dựng lấy, theo ý con và bằng sức của con.
Ông cụ chìa hai tay ra trước mặt:
- Tuổi trẻ lạ thật. Cứ tưởng như mình có sức lấp bể dời non mà không cần tới sự tiếp tay của người khác. Cậu nói với bố lần này là lần thứ mấy rồi?
Cường cố gắng bình tĩnh để thuyết phục bố:
- Con rất ham thích ngành mà con lựa chọn. Theo ngành Ngoại Giao con tin là con sẽ thành công. Nếu bố chấp thuận giúp con cơ hội để tự do theo đuổi, con tin con sẽ thành công dễ dàng. Trong lãnh vực chuyên môn của bố con mù tịt không hiểu biết, không ham thích, con sợ...
Ông cụ nhìn trừng trừng vào Cường:
- Nói đi nói lại cậu vẫn giữ nguyên ý kiến trẻ con, nông cạn đó. Bố không bằng lòng chút nào. Bố tin đó không phải ý kiến của con mà là của người khác.
Thủy giật mình. Ông cụ định ám chỉ gì vậy? ông muốn nói nàng là người đã khiến Cường chống đối ông chăng? Nàng cúi gầm mặt y như mình phạm lỗi, cố gắng lắng nghe từng tiếng động. Bà cụ và Ngọc vẫn im lặng ngó hai bố con đối diện nhau. Cường nhìn thẳng vào bố, hai cha con ngồi như vậy trong một phút. Rồi Cường nói:
- Đó là ý kiến của con. Hoàn toàn của con.
Bà cụ xen vào câu chuyện một cách vụng về.
- Ai mà xui nó, ông. Con nó lớn rồi, nó tự nghĩ được chứ.
Ông cụ lạnh lùng:
- Bà cho tôi nói chuyện.
Cường bất mãn. Bố lại có giọng độc tài rồi. Chàng mạnh dạn:
- Con cũng cần xin ý kiến của mẹ. Đây là chuyện quan hệ cả đời con, mẹ có thể giúp con những ý kiến này...
Ông cụ bật lên vào tiếng cười nhạt. Bà cụ lấy hết can đảm nói thêm:
- Hai cha con để thong thả bàn lại xem.
- Tôi muốn nó dứt khoát trong lần này.
Ông cụ chặn lại. Cường cũng nói:
- Vâng, con cũng xin thưa với bố ngay bây giờ những dự tính của con về tương lai.
- Tốt.
Ông cụ gằn giọng. Ông liếc xéo về phía hai cô gái:
- Tuy rằng chuyện riêng gia đình nhưng cứ nói, mọi người ở đây đều nên biết.
Ngọc thấy rõ sự bất lực của nàng lúc này. Câu chuyện quan trọng quá mức nàng tưởng khiến Ngọc cũng sợ hãi không dám xen vào. Vai trò nàng định đóng là làm cho không khí nhẹ nhàng cởi mở, quả thật đã thất bại.
Bà cụ rụt rè:
- Theo tôi, hai cha con nên thu xếp từng giai đoạn. Trước hết là để Cường... nghỉ ngơi ít lâu. Nó vừa thi cử vất vả xong. Rồi Cường xem xét công việc làm ăn của bố để biết, xem có thích hợp không. Đồng thời Cường...
Ông cụ gắt lên:
- Bà nói dông dài cái gì vậy? Cùng một lúc mà bảo nó theo đuổi hai ba thứ khác nhau làm sao được?
- Thì để cho nó tìm hiểu trước đã. Vả chăng Cường cũng còn những chuyện khác cần tính tới nữa. Nó lớn rồi...
- Thì nó lớn rồi, ai chẳng biết?
- Có thể là nó muốn.. lập gia đình lúc này. Sao không bàn chuyện đó?
Thủy rùng mình, lạnh toát cả người. Cường nhìn mẹ nửa âu lo, nửa biết ơn.
Ông cụ làm bộ ngạc nhiên:
- Có chuyện đó nữa à?
Bà cụ nhìn ánh mắt Cường, lòng thương con khiến bà cả quyết:
- Con nó nói với tôi...
- Sao?
- Nó muốn lập gia đình cuối năm nay.
Ông cụ ngồi im. Cái im lặng ấy thật là khác thường khiến mọi người nín thở. Trong ánh sáng dìu dịu của căn phòng Cường thấy mặt cha lúc như đỏ lên, lúc như trắng mét. Ông buông đũa, ngồi dựa lưng vào thành ghế. Một lúc lâu ông nói:
- Tôi đã nói nhiều lần, với con tôi cưới vợ bây giờ là quá sớm. Nó chưa làm được gì cả. Nó muốn lấy ai thì lấy, nhưng chưa phải là lúc này.
Bà cụ ngập ngùng:
- Nó lớn rồi chứ?
- Bà nói đi nói lại câu đó mãi, nghe sốt ruột. Tôi muốn ba bốn năm nữa nó hãy nghĩ tới chuyện lấy vợ. Bây giờ thì đừng bàn tính gì cho phiền.
Cường ngồi im, chàng cảm thấy như mình bị nghẹt thở. Không còn gì để nói, không còn gì để trình bầy nữa. Cha chàng đã làm tổn thương nặng nề và ông coi chàng không khác gì một công cụ. Chàng buông đũa, đứng lên:
- Mời bố mẹ xơi cơm, con xin đủ.
Bà cụ lo lắng nhìn con, mặt bà xanh mét:
- Ăn no đã nào. Từ từ rồi tính...
- Con ra rửa tay.
Cường nhìn về hai cô gái gật đầu như xin lỗi, rồi bỏ ra khỏi phòng. Ông bố cũng ngồi im, hai tay đặt trên bàn, mắt nhìn thẳng. Mọi người không ai cử động, không khí ngột ngạt dễ sợ. Thủy co rút người như con tôm bị nướng trên bếp lửa. Ông cụ bỗng đằng hắng một tiếng lớn làm Thủy giật nẩy mình ngẩng lên nhìn. Nàng thấy cha Cường nhìn mình trừng trừng, ánh mắt đầy ghét bỏ. Ông bảo:
- Này cô.
Thủy dạ một tiếng nhưng tiếng nói mắc cứng trong cổ họng, không thốt thành lời. Nàng đành giương cặp mắt nhìn ông ngơ ngác và sợ hãi. Thủy thấy Ngọc thò tay qua bóp chặt trên đùi mình.
Ông cụ gằn giọng:
- Tôi nghĩ thằng Cường chống đối tôi là vì cô Tôi nghĩ nó đi theo những dự tính xa vời nông cạn đó là do cô. Cô đã "chỉ bảo " cho nó, tôi có nên cảm ơn cô không?
Bà cụ lên tiếng, thảng thốt:
- Ông...
Thủy cũng bật lên:
- Thưa bác, không phải con...
Ông cụ đưa tay phác một cử chỉ ngăn lại. Ông tiếp:
- Cha con tôi xung đột chắc chắn phải do một nguyên cớ bên ngoài thúc đẩy...
Giọng ông chì chiết mỉa mai:
- Cô làm phiền tôi. Cô làm cản trở công việc của tôi và làm hại tương lai của thằng Cường...
Tai Thủy ù đi và cơn tức tối, buồn phiền bùng dậy làm Thủy ngây ngất cả người. Nàng đưa ngón tay lên miệng cắn và bật khóc. Ngọc hốt hoảng choàng tay qua vai Thủy:
- Chị Thủy...
Thủy đứng vụt lên:
- Thưa bác, bác đã trách oan con. Con không hề dính líu gì đến chuyện của anh Cường. Bác mắng thì con xin chịu, nhưng con không có lỗi gì. Nếu bác nghĩ là vì con, con xin hứa từ nay không bao giờ làm phiền bác và anh Cường nữa.
Mẹ Cường ngồi lặng trân trên ghế. Bà ngộp thở và run rẩy toàn thân. Bà nghĩ nếu bà mà cử động mạnh lúc này hẳn sẽ ngã lăn ra ngất xỉu.
Thủy gỡ ra khỏi tay Ngọc:
- Con xin phép hai bác trở về nhà con bây giờ.
Nói xong Thủy bước khỏi ghế, vội vã chạy ra cửa phòng. Cường vừa bước vào, thì Thủy cũng vừa ra tới. Hai người suýt va vào nhau.
Cường ngạc nhiên:
- Đi đâu thế Thủy?
Gương mặt chan hòa nước mắt của nàng và tiếng nức nở của Thủy làm Cường giật mình.
- Chuyện gì thế?
Thủy lắc đầu đẩy Cường sang bên chạy vụt đi. Cường ngẩn ngơ:
- Ngọc, chuyện gì vậy?
Ngọc chạy theo Thủy:
- Để em lo cho.
Cường bước đến gần mẹ, run giọng:
- Mẹ...
Ông cụ cười gằn:
Mặt Cường tái mét, chàng nhìn bố như nhìn một người xa lạ, đầy oán trách. Cường xoay lưng định bước ra cửa. Ông cụ quát:
- Ở đó, tao chưa nói hết.
Cường lạc giọng:
- Con xin bố để khi khác.
Ông cụ xô ghế, đứng dậy. Ly nước trên tay ông run bắn lên:
- Giỏi. Mày dám vô lễ với tao phải không?
Cường bước gần tới phía cha để ra cửa, giọng lạnh lùng:
- Con không có gì để nói thêm lúc này.
Ông cụ gầm lên:
- Đồ mất dậy.
Ly nước trên tay ông bất ngờ ném thẳng vào mặt Cường. Đứng gần, tuy đã phản ứng thật nhanh nhưng Cường vẫn không tránh khỏi. Chiếc ly đập mạnh vào mí mắt trái của chàng làm rách một vệt dài. Máu tuôn ra ướt đỏ cả má Cường. Trong lúc chàng choáng váng cả mặt mày, loạng choạng, hai người đàn ông cùng nghe thấy một tiếng kêu khủng khiếp. Tiếng kêu của một người bị bóp cổ, đang dẩy chết. Họ cùng hoảng hốt quay lại. Tiếng loảng xoảng vang lên khô khan ghê rợn. Bà cụ ngã ngửa người trên mặt đất, một tay nắm chiếc khăn bàn ăn kéo lê xuống đất. Bát chén rơi xuống đất vỡ ngổn ngang. Cường chạy vội lại và ông cụ đến gần, cúi xuống. Mắt bà Hòa trợn ngược, miệng há hốc, tiếng khò khè yếu ớt vang lên đứt quãng. Cường run rẩy bồng mẹ lên, đặt nằm dài trên chiếc pan ở góc phòng. Người mẹ run bần bật, xám ngoạch.
Cường nhìn mẹ và thấy bà khác hẳm mọi lần. Mắt bà bất động và bà đã im lìm. Cường biết là vơ phương cứu chữa.
Cường ngẩng lên. Chàng bắt gặp cha chàng đang khom người cúi xuống, run rẩy, ánh mắt kinh hoàng. Người cha thấy trên gương mặt đẫm máu, đôi mắt đứa con trai đầy oán hận và tuyệt vọng.