Chương 2 -
Bà ngoại của con phản đối quyết liệt chuyện mẹ và cậu Sơn, tìm mọi cách ngăn cản. Đó cũng là năm kết thúc cuộc chiến tranh ở Việt Nam với phần thắng thuộc về những người cộng sản. Dù sao họ đã có công thống nhất đất nước, nhưng nhiều gia đình ở miền Nam, trong đó có gia đình của ông bà ngoại, do nằm trong chế độ thua trận, phải chịu nhiều cảnh ly tán, đau khổ…
(Trích thư của bà Bạch Vân để lại cho con)
Mọi kế hoạch của mọi con người đều bị đảo lộn khi cuộc chiến càng ngày càng ác liệt. Sau khi tỉnh Phước Long mất vào tay quân giải phóng vào ngày 8-1-1975 thì ông Thành - như nhiều người trong giới cầm quyền - hiểu rằng sự tồn tại của chế độ miền Nam đã hết sức mong manh, chỉ còn tính từng ngày. Thật ra họ đã biết điều đó ngay từ khi hiệp định Paris được ký kết, sau đó Mỹ rút quân và cắt giảm viện trợ. Quân đội cộng hòa rõ ràng không còn cân sức với phía bên kia, nhất là về mặt tinh thần. Chưa đánh đã thấy thua, làm sao cầm súng nổi? Các tướng lĩnh vẫn còn phát biểu cứng cỏi, nhưng nhiều người trong số họ cũng như những kẻ có tiền của khác, đã âm thầm tìm cách chuyển tài sản ra nước ngoài, cho con cái xuất ngoại trước…
Cuộc tình nhỏ nhoi của Sơn và Vân càng vô nghĩa hơn giữa cơn biến động lớn ấy. Như các bạn, ngày nào Vân và Sơn cũng đến trường nhưng hầu như không học được gì nữa. May mà có nhau, đời còn dễ thương…Hàng ngày họ đều gặp nhau, cảm thấy an ủi vì dẫu sao vẫn còn chút hạnh phúc ấy.
Ngày 5-2-1975 được ghi thêm vào danh sách những ngày không thể quên được giữa Sơn và Vân. Đó là ngày 25 tháng Chạp âm lịch, và bà Thành phải mất hai ngày đi thăm mộ ông bà ngoại của Vân ở Đà Lạt. Bà dặn dì Xuân, em gái bà, là mẹ của Ngọc, đến ở giữ nhà và giữ luôn Vân, dặn cả ông Thành không được cho Vân đi đâu, có gì ông phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Thế nhưng dì Xuân thì quá thương Vân, còn ba chỉ dặn đừng về quá khuya khi Vân xin đi dự tiệc chia tay một người bạn. Đúng ra qua Tết, Vương mới theo ba mẹ đi nước ngoài, nhưng sẵn dịp bà Thành vắng nhà, cả nhóm bạn có mặt hôm sinh nhật Vân đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ vừa tất niên vừa tiễn biệt Vương. Thương Sơn và Vân, Vương rủ hai người đến từ trưa. Ngỡ Vương nhờ cùng dọn tiệc, không ngờ người bạn tốt bụng này dắt Sơn vào phòng riêng của mình, kéo kín màn và mở máy lạnh sẵn, nói đây là quyết định của cả đám bạn, dành riêng căn phòng cho Sơn và Vân tự do tâm sự với nhau, đến sáu giờ chiều tiệc mới bắt đầu, lúc đó có đói bụng thì hãy ra ăn, còn không thì… ở luôn tới mai cũng được.
Sơn đóng cửa phòng lại, bỏ cuộn băng “Như núi như mây” vào máy và nhấn nút, trong khi Vân cứ đứng chôn chân một chỗ nghe tim đập rộn ràng trong ngực. Trong tiếng nhạc dào dạt vang lên, họ chỉ im lặng nhìn nhau. Họ không cần phải nói gì với nhau vì những điều họ đang nghĩ đã hiện rõ không chỉ trong mắt mà còn trên toàn bộ nét mặt. Một phút giây như đã được mong chờ từ kiếp nào!
Vân cứ đứng chôn chân như bị thôi miên trước cái nhìn đắm đuối của Sơn, rồi một cảm giác khát khao bất ngờ bùng cháy trong nàng, một nỗi khao khát của thể xác, thèm muốn được ôm được hôn được yêu bằng tất cả con người của mình. Một cảm giác muốn ném bỏ tất cả những vướng bận, muốn lột xác khỏi con người cũ, muốn hoàn toàn được giải phóng khỏi mọi ràng buộc. Cái cảm giác ấy bùng lên, đẩy Vân bước nhanh về phía Sơn khi anh cũng vừa đi tới.
Họ ôm nhau thật chặt như muốn không bao giờ rời nhau nữa. Sơn nâng mặt Vân lên, nhìn sâu như muốn xuyên thấu tâm hồn nàng và cho thấy tất cả những điều nàng muốn biết. Anh đặt môi vào miệng nàng và dịu dàng hôn, thoạt đầu rất mơn trớn nhưng ngay sau đó không kềm chế được nỗi say đắm, anh hôn mạnh hơn, hối hả và tham lam, những cái hôn làm nàng mềm oặt người, phải bấu lấy tóc anh, toàn thân tựa hẳn vào anh. Trong khi cho lưỡi quấn quýt vuốt ve lưỡi nàng, anh đưa tay lần trên lưng nàng xuống tới hai mông, kéo nàng áp chặt vào người mình hơn. Cứ bám lấy nhau như thế, hai người như đã hoàn toàn tan lẫn vào nhau, một cảm giác mà cả hai chưa bao giờ biết.
Chính đó là lúc Vân hiểu rằng mình được sinh ra là để thuộc về Sơn, bây giờ và mãi mãi. Chợt Sơn khẽ thì thầm cùng một ý nghĩ với nàng:
- Em yêu, chúng ta mãi mãi là của nhau nhé?
Rồi anh dìu nàng tới giường.
- Em hãy cởi áo ra - anh thì thầm và chạm nhẹ vào chiếc robe trên mình nàng, rồi bước lên giường nằm.
Vân thẹn thùng nhìn Sơn, rồi bước nhanh tới bấm tắt ngọn đèn ngủ trước khi mím môi tự cởi bỏ chiếc áo đầm bên ngoài. Chỉ có thể can đảm đến mức đó, nàng run rẩy lên giường nằm xuống, kéo tấm chăn che hết người. Sơn chui luôn vào chăn, vừa hôn vừa nhẹ nhàng cởi hết quần áo lót cho nàng. Anh thầm thì:
- Cho anh ngắm em chút đi.
Sơn bật lại công tắc rồi kéo mạnh tấm chăn xuống. Trong ánh sáng hồng ấm áp của ngọn đèn ngủ, thân thể trắng muốt đẹp như một pho tượng của Vân hiện ra nõn nà trước ánh mắt mê dại của anh. Da của nàng trắng đến mức như tự phát sáng trong tối, những đường viền cong càng ánh lên sắc hồng lấp lánh. Nàng mắc cỡ nhắm nghiền mắt:
- Em xấu lắm phải không anh?
Sơn nghèn nghẹn nói, miệng khô khốc:
- Không… Em đẹp lắm!
Họ lại hôn nhau, Sơn vừa hôn vừa mơn man ngực Vân, cái hôn kéo dài làm người Vân nóng rực lên và bất chợt nàng vùng dậy ngồi lên người Sơn, đưa hai bàn tay mát rượi ôm lấy đôi má nóng hổi của anh. Cúi xuống thật thấp, Vân nhìn thật sâu vào mắt Sơn, thì thầm, chậm rãi từng câu một:
- Từ bây giờ em là của anh. Vĩnh viễn. Chỉ mình anh thôi.
Rồi nàng bắt đầu hôn anh, dịu dàng và đắm đuối, từng phân vuông một, từ trán xuống lông mày, mắt, tai, mũi, miệng… Vừa hôn, Vân vừa lần tay cởi từng nút áo của Sơn. Anh hối hả tháo vứt hết y phục của mình. Cơ thể của cả hai cùng run lên khi lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với nhau. Họ như hai con người của thuở hồng hoang, chỉ duy nhất có họ giữa mênh mông trời đất, và cả trời đất thoắt cái cũng không còn tồn tại nữa. Da Vân láng mượt như lụa dưới tay Sơn. Anh hối hả vuốt ve hôn nuốt cơ thể người yêu. Này là đôi môi cong ngọt lịm, này là chiếc cổ thon dài, này là hai núm vú đỏ hồng, này là cái rốn bé nhỏ xinh xinh, này là vùng cỏ mật mịn màng ướt rượt… Ngực Vân căng lên, người nóng hực, cảm thấy ngộp thở như đang bị dìm trong nước. Nàng vòng hai tay bấu cứng lưng Sơn, ưỡn cong người chờ đợi. Bỗng thật bất ngờ, Sơn vùng dậy, nắm chặt lấy thành giường, thở hổn hển. Vân ngạc nhiên nhìn người yêu. Sơn nhìn lại Vân đầy yêu thương rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm nàng, nói từng câu đứt quãng:
- Chuyện của mình… còn nhiều khó khăn lắm… Nếu không thành sẽ khổ cho em về sau… Anh muốn giữ cho Vân… Được như thế này là hạnh phúc quá rồi… Sau này nếu là của nhau thì lúc đó cho nhau trọn vẹn cũng không muộn…
Vân xúc động dụi đầu vào ngực Sơn và càng thấy yêu anh hơn. Chuyện của hai người đúng là còn quá nhiều khó khăn, mỗi lần nghĩ tới nàng chỉ thấy buồn, nhưng chính vì vậy mà việc Sơn quyết định giữ cho nàng càng cho thấy tình yêu chân thành của anh…
* *
Dù vẫn có hưu chiến nhưng cái Tết 1975 đã trôi qua trong một không khí hết sức nặng nề, ngột ngạt. Sau ngày tỉnh Phước Long bị mất, các mặt trận bỗng dưng im ắng hẳn, nhưng là một sự im lặng đầy căng thẳng, với sự chủ động hoàn toàn từ phía quân giải phóng. Có vẻ như họ đang lặng lẽ chuẩn bị cho những chiến trường quyết định như hồi mùa hè 1972 nhưng trên thế mạnh hơn, đẩy quân cộng hòa vào thế phòng ngự đầy lúng túng. Lệnh giới nghiêm từ 11 giờ đêm, cấm đốt pháo, đóng cửa vũ trường… càng làm tăng sự bức bối trong lòng Sài Gòn. Nhiều người dân đã hiểu có một sự thay đổi lớn sắp diễn ra, có người lo sợ và cũng có người chờ đợi.
Đó là cái Tết đầu tiên sau ngày Sơn và Vân yêu nhau, nhưng họ không thể hưởng chung. Vừa từ Đà Lạt về, ngày 28 âm lịch bà Thành bỗng quyết định cả gia đình sẽ lên trên ấy ăn Tết. Bà nói có thể Sài Gòn sẽ bị pháo kích hoặc tấn công như hồi Mậu Thân, tốt nhất nên đi đâu xa, và Đà Lạt là nơi lý tưởng vì bà có một cái vila sẵn người giúp việc trên đường Nguyễn Tri Phương, đồng thời anh trai của bà lại đang là chủ một khách sạn gần khu Hòa Bình. Lên đó vừa yên tĩnh vừa mát mẻ, khỏi phải đi thăm viếng ai mà cũng không bị ai đến quấy rầy, xong ba ngày Tết không thấy có gì thì lại bay về… Lần này thì ông Thành hoàn toàn đồng ý, vì lý do an ninh: Đà Lạt chưa hề bị nếm mùi chiến tranh. Cái rẻo cao độc đạo ấy có chiếm cũng không giải quyết được gì…
Ngay sau Tết, trở về, bà Thành càng kiểm soát Vân chặt chẽ hơn. Ngoài giờ đến trường luôn có bà đi theo đưa đón, hầu như Vân không còn được đi đâu ra khỏi nhà nữa. Không còn cách nào khác, Sơn đành đến thăm Vân tại nhà. Họ chỉ biết nhìn nhau cho đỡ nỗi nhớ cồn cào rồi nói với nhau những câu vô nghĩa vì bà Thành ngồi ngay phòng trong, cứ mỗi lần liếc vào là Sơn lại thấy bà đang nhìn mình bằng đôi mắt đầy thù ghét. Niềm an ủi duy nhất của Sơn là lúc nào ở nhà Vân cũng mặc một bộ đồ bằng lụa trắng, mái tóc đen nhánh xõa dài thơm ngát, vừa ngồi nói chuyện vừa vuốt ve con mèo tam thể nằm lim dim trong lòng, vẻ đẹp thật thuần khiết. Con sơn ca trống trong chiếc lồng treo nơi cửa sổ thỉnh thoảng lại vừa vỗ cánh vừa thánh thót hót lời tỏ tình với con mái gần đó, làm không gian dễ chịu hẳn. Hình ảnh và cảm xúc ấy đủ làm Sơn ngây ngất và vĩnh viễn đi vào ký ức của anh.
Một buổi trưa, Sơn đang dắt xe ra khỏi bãi giữ của trường thì chợt có một bàn tay từ phía sau nắm chặt vai anh kéo lại. Tưởng một người bạn nào đó đùa giỡn, Sơn quay lại nhìn, ngạc nhiên thấy ba người đàn ông lạ mặt đang vây quanh anh. Người kéo vai anh mỉm cười, khoe một chiếc răng vàng sáng chói:
- Chào đồng chí Năm Sơn!
Trong khi Sơn chưa kịp hiểu gì thì hắn ta đã bẻ quặt tay anh ra sau lưng, lôi ngược về phía sau. Một người khác mặc áo Montagut đỏ nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc xe của Sơn. Sơn vùng vẫy, kêu lên:
- Các ông làm gì vậy? Buông tôi ra!
Đôi tay của gã đàn ông sau lưng Sơn cứng như thép, trong khi giọng hắn vẫn hết sức dịu dàng:
- Đồng chí chờ chút, cho anh em chúng tôi kiểm qua chiếc cặp đã nhé!
Người giữ xe chạy tới định can thiệp thì gã đàn ông đội nón lụp sụp đeo kính đen nãy giờ vẫn đứng yên rút trong túi ra một tấm thẻ dí sát mặt anh ta:
- Tránh ra cho chúng tôi làm việc!
Chỉ nhìn thoáng qua tấm thẻ là người giữ xe lui lại ngay. Gã đàn ông đang giữ Sơn lại cất tiếng:
- Ông cứ đứng đó để còn ký biên bản làm chứng, chứ không sau này đồng chí Năm Sơn lại chối.
Trước mắt nhìn ngạc nhiên của Sơn và người giữ xe, gã đàn ông áo đỏ dựng xe Sơn lên rồi giật chiếc cặp anh kẹp giữa xe ra. Bên trong, ngoài những xấp bài học bình thường là một chiếc bao nilông đục Sơn chưa từng thấy. Tên áo đỏ rút từ chiếc bao đó ra một xấp giấy, lật lật rồi đọc lớn:
- Lời kêu gọi của Mặt trận giải phóng miền nam Việt Nam! Năm bước công tác chuẩn bị cho cuộc tổng tiến công và nổi dậy Xuân Hè 1975!
Gã răng vàng chặc lưỡi:
- Chà chà, thứ dữ đây! Bắt quả tang tại chỗ, hết chối rồi nhé đồng chí!
- Cái đó không phải của tôi! - Sơn nói.
- Thì về Nha Đô thành mà giải thích! - gã đàn ông đeo kính đen nói, rồi hất hàm với gã răng vàng và gã áo đỏ - Còng nó lại, đưa ra xe, còn thằng này ở lại làm biên bản cho ông giữ xe này ký vô, xong chạy xe nó về Nha cho kiểm tra kỹ lại coi có cục C4 nào giấu bên trong không, nghe chưa?
Một chiếc Mazda bốn chỗ rề tới và Sơn bị còng tay, đẩy ngay vào trong…
* *
Gã đeo kính đen đẩy cửa phòng hỏi cung bước vào, nhìn thấy tấm thân máu me bất động tòn teng của Sơn liền trợn mắt hỏi tên răng vàng:
- Tao đã dặn mày nhẹ tay với thằng này, sao mày không nghe?
Răng vàng nhăn nhó:
- Em nghe nhưng cái tay em nó quen rồi, khó sửa quá! Mà thằng này lì lắm! Nhẹ tay với nó làm gì?
Kính đen phẩy tay với hai tên giám thị:
- Thôi, đưa nó về cátsô đi!
Nhìn Sơn bị lôi xềnh xệch ra khỏi phòng, Răng vàng nói:
- Sao anh không để em dợt nó một trận nữa?
Kính đen chép miệng:
- Nó biết gì đâu mà khai! Nó chỉ có mỗi một tội là dám đi yêu cháu của sếp mình thôi!
Răng vàng hỏi:
- Ủa, sao kỳ vậy?
- Mày biết thì nín nghe chưa? Sếp dặn cứ nhốt nó chừng một tháng, khi cháu của sếp đi nước ngoài rồi thì cho về, nhưng phải làm hồ sơ đầy đủ để gia đình nó khỏi kiện thưa lung tung.
- Nhưng trong cặp nó có tài liệu Vixi mà?
- Mày đúng là ngu từ trong bụng mẹ! Mày có muốn sáng mai mày bị bắt vì trong nhà có chất nổ của tụi đặc công không?
Răng vàng lè lưỡi:
- Đúng là em ngu!
Kính đen cười:
- Mày còn ngu lâu lắm! Tao đâu có muốn làm chuyện ác đức này, nhưng lệnh cấp trên làm sao dám cãi? Cho nó nghỉ vài bữa rồi kêu lên dằn mặt lần nữa là được rồi…
Thì ra mọi chuyện cũng từ bà Thành. Trong chuyến đi tảo mộ trước Tết, từ Đà Lạt bà gọi điện về, đòi gặp Vân vào đúng giờ cơm tối, giờ bà quy định Vân phải ở nhà. Không có Vân, bà lồng lộn sáng sớm lên xe về, tra gạn từ Vân cho đến ông Thành, dì Xuân. Lẽ dĩ nhiên bà không tin chỉ là một tiệc chia tay bạn bè, và rồi hai ngày sau bà suýt ngất xỉu khi đọc lá thư mới của Sơn, nhắc lại buổi chiều hạnh phúc nhất đời anh trong phòng riêng của Vương. Chuyện đã đến mức phải cắt đứt ngay chứ không thể cứ để chờ Vân đi du học nữa rồi! Nó còn giữ cho con Vân, chưa vượt qua giới hạn cuối cùng, nhưng cái chuyện đó đã biết mùi thì sẽ còn xảy ra nữa, và trong lần sau thì có trời mới biết nó còn kềm chế nổi hay không!
Có người em bà con là sĩ quan cảnh sát, bà Thành lập tức gọi tới. Thiếu tá Nâu từng chịu ơn bà từ lúc được gởi gắm vào học viện cho đến khi ra trường giúp tiền chạy chọt về đơn vị cảnh sát đặc biệt thuộc Nha cảnh sát Đô thành, có việc gì bà nhờ mà ông không làm hết lòng? Chiếc cặp Sơn để lại trong hộc bàn vào giờ nghỉ giữa hai môn học đã đủ để anh bị tai bay vạ gió. Ý định của bà Thành là chỉ cần giữ Sơn lại trong khám chừng một, hai tháng, lúc Vân lên đường đi du học xong là thả ra ngay. Mọi thủ tục lo cho Vân đi coi như bà đã làm xong, giờ quá gấp rút chạy loạn và gấp rút đẩy Vân ra khỏi tay Sơn, không thể đợi con bé thi xong tú tài được nữa, bà phải cho đổi trường để Vân sang học lại trung học bên ấy.
Hai ngày liền không thấy thư Sơn, Vân hỏi thì Ngọc nói cũng không hề gặp Sơn đến đưa. Vân kêu Ngọc đến nhà Sơn thì Ngọc hốt hoảng chạy về, báo là Sơn đã bị bắt khi đang mang truyền đơn, tài liệu của Việt Cộng trong người, hiện đang bị giam. Mẹ Sơn khóc đến sưng mắt, nhưng vợ chồng bà thế cô lực kiệt không biết nhờ ai. Đi thăm thì người ta không cho, bảo đang trong giai đoạn điều tra. Không còn cách nào khác, Vân đành kêu cứu ba, đoan chắc Sơn không bao giờ làm chuyện ấy. Ông Thành nghe xong, biết ngay mọi chuyện là do bà vợ của mình dàn dựng qua bàn tay đứa em họ. Ông giận dữ đi tìm Nâu thì anh ta chối, chỉ đến khi ông đòi đưa luật sư vào can thiệp Nâu mới cười hề hề xác nhận, nói là anh ta không thể cãi lời bà chị, chừng nào bà ra lệnh thì anh ta mới dám thả. Với chứng cớ như vậy và nếu cần thì Nâu cho vài tên chiêu hồi đứng ra khai man, hoặc đánh Sơn thật đau đến mức tội gì cũng nhận, thì dù có luật sư, Sơn vẫn bị nhốt giằng dai vài tháng, lúc đó Vân đã đi rồi. Thà bắt lầm còn hơn bỏ sót, tội của Nâu trong vụ này nếu khui ra cũng chỉ bị cảnh cáo là cùng. Chi bằng ông Thành cứ để Sơn nằm đây, Nâu hứa với ông sẽ không cho đánh đập Sơn và cho phép Sơn được nhận quà thăm nuôi hàng tuần, còn liên lạc thư từ với gia đình thì chưa thể được.
Nâu an ủi ông Thành:
- Anh phải thông cảm cho bà chị em. Gia đình anh như vậy còn nhà cửa thằng nhỏ đó thế kia, bà chị em làm sao chịu được? Nó cứ theo dụ dỗ con Vân, sợ con nhỏ hư, ôm cái balô ngược, có phải anh chị mất hết mặt mũi không? Anh cứ để em nhốt nó ở đây, con Vân đi là em thả nó liền. Em sẽ dặn lính không đánh nó. Không sao đâu, anh đừng lo…
Ông Thành đành ra về, cho Vân biết ông chỉ can thiệp được một mức, chưa có kết quả vì còn trong giai đoạn điều tra, nhưng cậu Nâu đã hứa sẽ không cho lính nặng tay với Sơn. Thấy con sầu khổ tả tơi, ông Thành đau lòng lắm nhưng không thể nói ra sự thật, đành hứa:
- Nếu điều tra ra tội của Sơn không nặng thì chính ba sẽ viết giấy bảo lãnh cho nó về…
Vân nhìn thẳng vào mắt ba:
- Chuyện này tất cả là do mẹ, phải không ba?
Lần đầu tiên ông Thành nói dối với con:
- Ba nghĩ là không phải đâu. Mẹ làm sao có thể làm được chuyện như vậy?
Vân không nói gì nữa, bỏ về phòng. Trái tim vốn yếu ớt của nàng chợt nhoi nhói đau trong lồng ngực…
* *
Gần sáng Sơn mới hồi tỉnh. Cátsô[17] tối om, hôi thối, hầm hập nóng. Chưa bao giờ bị đánh đau và uất ức đến như vậy, việc đầu tiên Sơn làm là bật khóc. Tiếng khóc nghẹn ngào ban đầu còn cố kềm nén, sau cứ tuôn ra, nức nở. Sơn không thể hiểu vì sao mình lại bị hàm oan, vì sao người ta có thể đánh đập mình - một người không có tội tình gì - hết sức dã man như vậy. Đưa Sơn về, bọn họ làm qua thủ tục giấy tờ rồi tống anh vào một cátsô, đợi đến nửa đêm Sơn đang ngủ mới gọi dậy đưa lên hỏi cung, bắt Sơn khai nhiệm vụ của anh trong tổ chức, bí danh là gì, tổ chức gồm có ai, anh là cơ sở của ai, địa chỉ và cách thức liên lạc cho lần tiếp xúc sắp tới… Lẽ dĩ nhiên Sơn không biết gì cả, chỉ nói mình bị oan, có ai đó đã bỏ xấp truyền đơn vào cặp của mình trong giờ giải lao. Gã thẩm vấn viên có chiếc răng vàng - chính là người hồi trưa đi bắt Sơn - cười khẩy:
- Thằng nào vào đây cũng nói bị oan, không biết gì! Không khai phải không?
Thật bất ngờ, hắn nhổm dậy thẳng tay tát vào mặt Sơn. Cú đánh hất Sơn và cả chiếc ghế đổ kềnh ra đất. Sơn còn choáng váng thì đã bị chúng đè ra lột hết quần áo, cột chặt hai tay treo lên lơ lửng giữa phòng. Gã răng vàng cầm cây ma-trắc[18] chỉ vào mặt Sơn:
- Đúng là tụi bây chỉ thích nặng chứ không thích nhẹ. Bộ mày không biết vào đây rồi thì không có tao đánh cho có, có đánh cho chừa à? Tao sẽ cho mày ăn đòn cho đến khi khai ra tới ông bà nội ngoại của mày luôn!
Liền sau đó là những cú quất không thương tiếc vào người Sơn, sau mỗi câu hỏi không nhận được lời đáp. Sơn nhớ mình đã đau đớn la thét, đã nói mình không biết gì, đã van xin họ đừng đánh nữa, nhưng bọn họ cứ đánh cứ đánh, cho đến lúc anh không còn cảm giác gì. Giờ thì anh chỉ biết mình đang nằm trên một nền xi măng nhớp nhúa, đầu và mặt sưng vù, toàn thân nhức buốt, tay chân không nhấc lên nổi.
Chợt Sơn nghe có tiếng nói như từ nơi nào xa lắm vọng tới:
- Số tám ơi, bị đánh đau lắm hả?
Không biết ai, ở đâu, đang nói với ai hay nói với mình, Sơn chỉ làm thinh, nghe ngóng. Lại có tiếng gõ nhẹ vào cửa sắt rồi giọng nói vừa rồi lại vang lên:
- Tôi đây. Tôi ở phòng số bảy đối diện đây. Tôi biết số tám bị đánh đau và chắc là lần đầu bị bắt vào đây phải không? Chịu được như vậy là hay quá rồi. Ráng lấy tay tự xoa bóp những chỗ đau đi, sẽ đỡ nhiều lắm…
Im lặng một chút rồi người tù bên phòng số bảy lại tiếp:
- Có bị đánh đau lắm cũng ráng đừng khai, dù là một chuyện nhỏ không có gì quan trọng. Vì tụi nó biết mình sắp chịu hết nổi, càng đánh đau hơn…
Bên ngoài chợt có tiếng chân người đi tới và giọng nói đầy thiện cảm ấy bỗng im bặt…
Quá mệt mỏi, Sơn ngủ thiếp đi, mãi đến gần trưa mới sực tỉnh vì có người vỗ rầm rầm vào cánh cửa sắt:
- Đ.M., ngồi dậy lấy cơm nè! Định nằm vạ luôn hả?
Sơn đau đớn cố hết sức ngồi lên thì tên giám thị hét lớn:
- Làm bộ hả, tao đá thấy mẹ bây giờ!
Sơn bò dậy, bám lấy vách tường đứng lên, nhìn ra cái ô trống nhỏ xíu trên cánh cửa sắt. Hai tên giám thị đang dừng ngay trước cửa phòng Sơn, với chiếc xe đẩy trên có một cần xé cơm gạo đỏ, một nồi nhôm đựng chất nước gì đó màu nâu đục nổi lềnh bềnh vài cọng rau muống. Sau lưng họ, trong ô trống của cátsô đối diện, Sơn nhìn thấy một gương mặt đàn ông lạ lẫm đang nhìn mình đầy vẻ quan tâm. Thấy Sơn nhìn lại, anh ta khẽ mỉm cười, gật đầu. Sơn cũng khẽ gật đầu lại với anh.
Một tên giám thị cầm cái dĩa nhựa xúc cơm, cắm vào một cái muỗng nhựa, rồi múc nước trong nồi đổ vào một cái chén. Sơn ngao ngán nhìn bữa cơm trưa trên tay. Trong chén là món mắm kho tanh rình, nguội ngắt, mới nghe mùi đã muốn ói. Có vẻ như bữa cơm chiều hôm qua chỉ có mấy miếng dưa mắm mặn chát vậy mà còn khá hơn.
Khi hai tên giám thị đã đi khỏi, người tù ở phòng số bảy nhìn Sơn, động viên:
- Số tám ráng ăn đi, để còn có sức chịu đựng. Nhịn ăn dễ suy lắm!
Bụng đói cồn cào, Sơn đành ngồi xuống múc một muỗng cơm không cho vào miệng, trệu trạo nhai…
Kính đen ngồi đối diện với Sơn, giọng thân mật:
- Chú em còn đau lắm không?
Sơn thận trọng nhìn hắn, không trả lời. Hắn vẫn nhẹ nhàng:
- Hỏi chuyện bình thường thì phải trả lời cho đúng phép lịch sự chứ. Có muốn tôi cho thằng Răng vàng đánh nữa không? Tôi hỏi lại, chú em còn đau không?
Sơn đành phải gật đầu. Kính đen cười mỉm:
- Tội chính của chú em là lì, người lớn nói không biết nghe. Chú em không chịu khai nhưng tội đã rành rành, tôi thương tình còn là sinh viên trẻ người non dạ nên thôi, không đánh nữa, cho về phòng giam tập thể chờ làm án. Phải nhớ là chưa có ai được đối xử đặc biệt như vậy đâu…
Sơn vẫn im lặng. Áo đỏ đứng kế bên quát:
- Còn không biết cảm ơn hả?
Sơn đành nói:
- Cảm ơn ông. Nhưng thật tình là tôi vô tội…
Kính đen ngắt ngang lời Sơn, dằn từng tiếng:
- Đã nói tội của chú em là không biết nghe lời người lớn. Biết khôn thì đừng cãi nữa!
Phòng giam tập thể đỡ hơn nhiều so với cái cátsô chật hẹp, tối tăm. Ở đó có đèn, thoáng khí vì là cửa song sắt chứ không bít bùng, lại được ăn cơm chung, nói chuyện, được nhận thức ăn và thuốc men tiếp tế của gia đình. Hai phòng giam liền nhau, nhốt riêng nam nữ, mỗi phòng độ vài chục người, đã xong việc lấy cung và chờ kết luận hồ sơ để chuyển đi các trại giam ở Côn Đảo, Tân Hiệp… Những người tù ở cùng phòng với Sơn đa số là dân miền Trung, còn rất trẻ, có người còn trẻ hơn cả Sơn. Họ chính là những sinh viên học sinh hay đi biểu tình và tham gia các hoạt động chống đối chế độ mà Sơn vẫn thường đọc thấy trên báo.
Chú thích:
[17] Cachot: phòng giam nhỏ (2m x 1,2m)
[18] Cây roi ngắn bằng cao su, bên trong có cọng thép.