← Quay lại trang sách

Chương 4 (tt) -

Tháng 12, trời Xuyên Lâm càng lạnh hơn.

Một ngày chủ nhật, khi gần một nửa quân số của hai đại đội được về thành phố tham dự đại hội thanh niên tiên tiến, doanh trại vắng hoe, Sơn một mình vác súng vào rừng. Trước khi lên xe, Sáu Tuấn đã giao cây Carbine cho anh. Đi theo Sáu Tuấn riết rồi Sơn bắn cũng khá, nhưng anh lại không mấy ham thích chuyện bắn thú, một trò chơi theo anh là quá tàn nhẫn. Khẩu súng chỉ làm anh tự tin hơn khi vào rừng. Càng ngày anh càng thích đi xa hơn về phía đầu nguồn con suối, kiếm chỗ giăng võng nằm ăn bữa trưa mang theo, lơ mơ nhớ Vân hồi lâu rồi ngủ một giấc ngon lành lúc nào không biết trong tiếng nước róc rách róc rách triền miên.

Hôm đó, lúc giữa trưa, buổi trời ấm nhất trong ngày, Sơn vượt qua điểm xa nhất lần trước đã đến. Đi thêm một đoạn, con suối chợt uốn quanh tránh một khe đá chắn ngang, rồi mất hút sau một bức tường cây lá rậm rạp. Sơn thận trọng bước xuống khe đá đi tiếp về phía lùm cây, thích thú với cảm giác của người khai phá. Dưới khe là những hòn đá to nhỏ đủ màu đủ cỡ, trơn rêu, chứng tỏ vào mùa mưa nơi đây có lẽ là một cái hồ nhỏ ăn thông với con suối, lạng quạng có thể chết đuối như không. Vừa bước lên khỏi dốc đá, Sơn chợt khựng lại khi nghe có tiếng quẫy nước phía trước. Một con mễnh nào xuống suối uống nước chăng? Hay cọp? Chưa bao giờ Sơn nhìn thấy một ông ba mươi ở rừng này, dù thỉnh thoảng giữa đêm vẫn nghe những tiếng gầm. Sơn háo hức tháo súng trên vai, rón rén bước đến sau một lùm cây um tùm nhất và nhẹ nhàng nằm xuống vạch lá nhìn ra.

Giữa dòng nước mát lung linh nắng là một cô gái đang vùng vẫy hụp lặn, trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục thanh niên xung phong. Cô có gương mặt khá đẹp, một vẻ đẹp mạnh bạo, sắc sảo, với đôi mắt xếch, chân mày đậm và cặp môi dày. Nước da ngăm đen, người cao ráo, khỏe khoắn, cô gái chắc chắn là một đội viên của C Hùng Tâm này có lẽ thường có mặt trong những cuộc bình luận sắc đẹp hàng đêm của đám anh em ở B của Sơn. Một cô gái quá gan lì, vì ngay ngày đầu tiên mới lên đây, tất cả đội viên đã được dặn không nên vào quá sâu trong rừng, nhất là không được đi một mình, vì có thể vẫn còn những nhóm tàn quân lính cũ và bọn Fulro[27] đang lẩn trốn trên núi.

Tắm táp thỏa thuê, cô gái đến nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào một tảng đá giữa lòng suối cho dòng nước rào rào đổ lên người rồi đảo mắt nhìn quanh, nhoẻn miệng cười yên tâm trước khi cởi nhanh những chiếc nút áo. Bên trong không hề có áo lót, cặp vú nở nang của cô bật ra, tròn căng. Ngả đầu ra sau, cô gái đưa hai tay lên tự vuốt ve mơn trớn ngực mình. Mắt khép lại và môi hé mở cho từng hơi thở nhè nhẹ tuôn ra, nước và trời và rừng và mây tất cả đều không còn tồn tại với cô trong giây phút này. Mây và rừng và trời và nước vào lúc ấy cũng chẳng còn là gì với chàng Từ Thức tân thời đang hổn hển thở sau lùm cây, khi một bàn tay của cô gái bắt đầu luồn xuống bên dưới…

Cổ họng khô khốc, Sơn nằm cứng người ngắm nhìn hoạt cảnh lạ lùng đó cho đến tận lúc cô gái nằm xuôi tay hồi lâu rồi mới mở mắt, thở một hơi dài nuối tiếc rồi cứ thế đứng lên đi vào bờ. Sơn hết hồn khi thấy cô xăm xăm bước về hướng anh, và thở phào khi thấy cô đứng lại sau một thân cây lớn mọc chếch phía trước, cách chỗ nằm của anh chỉ khoảng dăm mét. Cô gái bước đến vạch đám lùm nhìn ra quãng rừng thưa, yên tâm khi trong tầm mắt không thấy có một bóng người, nào hay có một kẻ đang nín thở nằm cách cô chỉ vài bước chân. Khoảng trống giữa đám lùm và thân cây ấy chính là một nơi kín đáo lý tưởng cho cô thay quần áo. Trong chớp nhoáng, cả một tấm thân con gái ngồn ngộn hiện ra ngay trước mắt Sơn. Ngực, mông cô vun cao, chắc nịch, và giữa cặp đùi đầy đặn là cả một vùng đen nhánh ướt rượt. Bầu trời xanh ngắt trên cao, dòng suối vàng nắng bên dưới, chung quanh là cỏ cây xanh mát rì rào trong gió, giữa khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời đó lại có một cô gái trần trụi như thuở hồng hoang, làm Sơn chợt cảm thấy mình như đang lạc vào Vườn địa đàng của thời khai thiên lập địa.

Lấy cái túi vải máng trên bụi cây gần đó, cô gái rút ra một chiếc khăn chậm rãi lau người cho thật khô rồi mặc vào một bộ đồ bộ bằng vải hoa vàng nhạt. Chải đầu xong cô còn cười với mình trong chiếc gương nhỏ rồi khoác túi lên vai, nhẹ nhõm bước qua lùm cây chỉ cách nơi Sơn nấp vài mét, nhẹ nhõm vượt qua khe đá, chứng tỏ không phải lần đầu cô ra đây tắm. Đoạn suối vừa xa vừa khuất này có lẽ chưa ai trong hai đơn vị đặt chân đến, trừ cô và nay đã có thêm Sơn.

Tối hôm đó, Hòa Lác và Hùng Sùi cùng trố mắt nhìn Sơn khi nghe anh đồng ý qua bên Hùng Tâm dự buổi ăn uống và hát hò chơi giữa những người ở lại. Cây guitar trên vai, Sơn bước theo các bạn, hi vọng gặp lại cô gái kỳ lạ hồi sáng. Một đám lửa lớn đã được đốt sẵn giữa sân, khoảng hai mươi anh em ham vui của C Dũng Chí bước vào ngồi đối diện với chừng ba chục đội viên của đội chủ nhà. Sơn nhận ngay ra cô gái mắt xếch đang ngồi đối diện, kín mít trong một chiếc áo len cổ lọ dài tay nhưng vẫn nổi bật trong đám nhờ gương mặt xinh đẹp và vóc dáng cao lớn. Anh hỏi khẽ Hòa Lác:

- Cô mặc áo len đỏ đối diện kia tên gì vậy?

Hòa Lác cười khẽ:

- “Thầy tu” gì mà tinh mắt quá vậy? Vừa ngồi xuống là phát hiện ngay “nữ thí chủ” hấp dẫn nhứt đội bạn rồi! Em Mai Liên đó! Cao gần mét bảy, A trưởng A1. Em đó sung lắm, vác cây không thua gì nam, một tay đập bóng chuyền và nghe nói từng uống rượu hạ hết bọn con trai trong C, nhưng bị ông C trưởng Tư Kiệt cấm không cho nhậu nữa rồi.

- Sao vậy? Bộ quậy lắm hả? - Sơn hỏi, và trước mắt anh lại hiện lên cảnh tượng nơi tảng đá giữa suối lúc trưa.

- Không nghe nói vụ quậy, nhưng… con gái ai lại nhậu?

Trò chơi “Bão thổi” nhanh chóng chen lẫn người của hai đại đội vào nhau và số phận đã đẩy Sơn đến ngồi kề Liên vào lúc chuẩn bị sinh hoạt. Họ mỉm cười làm quen nhau. Sơn tự giới thiệu:

- Tôi tên Sơn…

Cô gái nhanh nhảu:

- Em biết rồi, anh là B trưởng B1 chứ gì?

- Còn đồng chí tên Mai Liên, A trưởng A1 B3 phải không? - Sơn làm như mình cũng rất rành rẽ về đối phương.

Cô gái trợn đôi mắt xếch nhìn Sơn rồi bỗng phá lên cười. Sơn ngạc nhiên nhìn cô, hoang mang nghĩ chẳng lẽ Hòa Lác lại chơi xỏ mình:

- Không đúng sao?

- Không ngờ biệt hiệu của em mà anh cũng biết. Em tên Ngọc Liên. Tại da em đen nên bị tụi nó gọi là Mai Liên…

Thấy nét mặt Sơn càng ngơ ngác hơn, Liên giải thích:

- Mai Liên nói lái là… Miên lai đó mà! Nhưng nói giỡn vậy mà cũng trúng. Quê em ở Phú Hòa, Tân Châu, giáp biên giới Campuchia. Ba mẹ em đều là người Việt, nhưng bà nội của em lại là người Miên. Tên em là Mai Liên có khi lại đúng hơn.

Hai người cùng cười xòa, sự tự nhiên của cô gái làm khoảng cách xa lạ giữa cả hai trước đó lập tức bị xóa bỏ. Đến khi Sơn đệm Cô gái vót chông cho Liên đứng lên nhún nhẩy hát Như bao cô gái ở trên non, cô gái sông Ba đầu búi tóc thon… và đồng đội rập ràng vỗ tay theo thì dường như họ đã thân nhau từ lâu lắm rồi. Sơn đàn mà không dám nhìn Liên, vì cứ nghĩ đến hình ảnh lúc sáng. Giờ đây, trong chiếc áo len kín mít, tấm thân Liên vẫn cứ hiện ra lồ lộ trước mắt anh, cô đúng là loại con gái cực kỳ hấp dẫn, dù có quần áo hay không. Thấy nhiều bạn trai mê man nhìn Liên, Sơn bỗng âm thầm tự hào là ở đây chỉ có mình anh được mãn nhãn thưởng thức tấm thân đẹp tuyệt của cô giữa ban ngày sáng rỡ.

Thằng quỷ Hòa Lác bỗng đứng lên chạy lại bên Liên và ông ổng hét lời ca tự chế:

- Như bao cô gái ở bên Miên, cô gái lai Miên ngồi bán chuối chiên, cô than cô bán không tiền, nhưng sao cô cứ ngồi cô chiên? Còn dầu mỡ còn chiên…

Cả bọn cười như điên như dại, rồi rộn ràng nhảy tập thể Sôn đố mì la fa sôn, rồi náo nhiệt chơi các trò như Chim bay cò bay, Lây bệnh… cứ y như là một đám con nít, tiếng cười vang dội cả cánh rừng đêm. Đến trò Nặn tượng, Sơn được làm điêu khắc gia, anh phát run khi đứng đối diện đưa hai tay vịn đôi má nóng bừng của Liên sửa cho đầu cô quẹo qua một bên, rồi càng run hơn khi nắm hai tay cô đưa thẳng lên theo tạo dáng một bức tượng người đang tập thể dục động tác nghiêng hông… Liên bỗng mất thăng bằng hơi ngả về trước và ngực trái cô chạm mạnh vào ngực trái Sơn làm anh hốt hoảng lùi ngay lại trong khi cô gái chỉ nhìn anh mỉm cười, mắt hực sáng. Một cơn gió chợt lướt qua thổi bùng lên ánh lửa giữa sân và Sơn ngạc nhiên nhận ra tròng đen trong mắt Liên có màu nâu biếc cực đẹp. Sơn là một trong những người hiếm hoi cao hơn Liên và hơi thở ấm sực của cô gái phả nhẹ vào môi anh càng làm anh thêm lúng túng. Cô cười, hỏi thật nhỏ:

- Được chưa anh? Sao anh gun quá vậy?

Đêm đó, về lại sam[28] trung đội, anh em cứ nằm khen Sơn và Liên thật đẹp đôi, rằng “thầy tu” đã xuống núi và vớt ngay một em ngon cơm nhứt. Quân Ròm được dịp kể chuyện “Nhớ con cọp”, về một chú tiểu lần đầu được theo sư cụ ra khỏi chùa đi khất thực. Cũng là lần đầu gặp một cô gái, chú hỏi thầy đó là con gì. Để tránh cho đệ tử không bị nhiễm bụi trần, sư cụ nói đó là… con cọp, rất dữ, ăn thịt người như không. Về lại chùa, chú tiểu bỗng bỏ ăn bỏ ngủ. Thầy hỏi, chú thưa là tại chú… nhớ con cọp! Cả B lăn ra cười làm Sơn phải đỏ mặt quát mọi người đi ngủ để mai còn dậy sớm làm việc.

Nhưng chính Sơn lại cứ trằn trọc không sao ngủ được. Hình ảnh của Liên cứ trở về, tràn ngập trong anh một cảm giác rạo rực thèm muốn. Lần thứ hai được nhìn ngắm một cơ thể con gái, Sơn không thể không nhớ lại những giây phút tuyệt vời bên Vân trong buổi tối ở nhà Vương và so sánh giữa hai người. Da Liên không thể sánh với làn da láng mướt và trắng sáng của Vân, nhưng người cô cao lớn nở nang hơn. Đôi mắt cả hai cùng to và sáng, nhưng mắt Vân lúc nào như cũng có vẻ ngơ ngác, còn đôi mắt xếch với tròng đen màu hổ phách của Liên khi trừng lên lại đầy uy lực như mắt cọp khiến người đối diện khó đương cự. Lạ lùng là với Vân, Sơn không hề có cái cảm giác muốn nhẩy xổ đến ôm ghì lấy cô như trưa nay anh đã có với Liên và phải cố gắng lắm mới kềm chế được. So với nét đẹp mạnh mẽ đầy hấp dẫn của Liên, Vân như một thiên thần, mỏng manh và dễ vỡ. Sơn đã dừng lại để giữ sự nguyên vẹn cho thiên thần ấy, điều mà với Liên chưa chắc anh làm được. Nhớ đến Vân, Sơn lại tự hỏi cô sẽ buồn biết mấy nếu hay anh đang mất ngủ vì Liên? Bỗng dưng Sơn thấy ray rứt vì quá có lỗi với Vân. Không, lẽ nào mới xa Vân có tám tháng mà anh đã có thể quên nàng để bắt đầu nghĩ đến một cô gái khác?

Suốt những ngày sau, trong Sơn nháo nhào những cảm giác trái ngược nhau, vừa bồn chồn mong cho mau đến sáng chủ nhật để ra suối thử coi Liên có tắm nữa không, lại vừa muốn cương quyết chấm dứt trò nhìn lén tồi tệ.

Trong tuần, mọi người đã trở lên đơn vị. Tối thứ bảy, Sáu Tuấn xuống rủ Sơn sáng mai đi săn. Sơn đã định rủ anh đi về hướng khác và sau đó tách riêng để lộn về “Vườn địa đàng”, nhưng trước đôi mắt sắc lẹm nhìn thấu ruột gan người khác của C trưởng, Sơn bỗng từ chối, viện cớ trong người không được khỏe. Lại một đêm khó ngủ nữa với Sơn. Nếu Sáu Tuấn đi xa hơn, và sẽ cùng Hùng Sùi - người thứ hai Sáu Tuấn thường chọn cùng đi - phát hiện ra “Vườn địa đàng”? Tệ hơn, nếu có một kẻ xấu nào đó trong rừng bắt gặp Liên trong tình trạng ấy, dễ gì họ buông tha cho cô?

Sáng sớm, tập thể dục xong, Sơn đến bên Sáu Tuấn:

- Em khỏe rồi. Thôi để em đi với anh.

- Được rồi! Vậy tao khỏi kêu thằng Hùng Sùi.

Sáu Tuấn nói rồi liếc Sơn từ đầu đến chân:

- Hồi tối mày làm gì mà bây giờ coi bèo nhèo vậy? Nhớ người yêu hả? Có “bắn máy bay” thì nhớ tắm rửa sạch sẽ trước khi đi chứ bọn thú rừng nhạy cái mùi đó lắm!

Nói rồi Sáu Tuấn cười ha hả. Tính anh ta là vậy, rất giang hồ, bậm trợn, dân cách mạng mà để râu quai nón, ăn nói bạt mạng. Được cái anh luôn thật tình, sống trong sáng và lao động hết mình, cùng ăn cùng ở cùng làm như anh em. Đội viên có khuyết điểm, anh giũa tới nơi tới chốn, nhưng sau đó sẵn sàng móc thuốc lá ra chia cho từng điếu…

Sơn cầm theo cây CKC, chưa kịp rủ Sáu Tuấn đi về hướng khác thì anh đã nói:

- Hôm nay tao với mày đi xa hơn về phía đầu nguồn con suối đi, chứ mấy chỗ quanh đây muốn hết thú rồi.

Sơn vừa bước theo Sáu Tuấn vừa thầm lo. Gần đến “Vườn địa đàng”, Sơn đứng lại:

- Xa quá rồi, thôi mình về đi anh Sáu.

Sáu Tuấn trợn mắt:

- Giỡn hoài, sáng giờ mới được có một con gà rừng, không đủ cho tao với mày nhét răng, về sao được? Đi, tới lút kia kìa, chỗ mấy lùm cây um tùm đó chắc thế nào cũng có.

Sơn hết hồn khi thấy Sáu Tuấn chỉ về phía xa xa, đúng cái chỗ anh đã nằm vào buổi sáng tuần trước. Sáu Tuấn xăng xái bước, đâu hay Sơn đứng lại núp sau một thân cây chờ vài giây sau bắn đại hai phát súng lên trời, tiếng nổ vang ầm cả khu rừng vắng. Sáu Tuấn hốt hoảng chạy ngược lại:

- Chuyện gì vậy?

Sơn làm bộ tiếc rẻ:

- Em thấy một con chồn chạy qua nhưng bắn hụt rồi!

Hai phát súng đó thật ra chỉ nhằm báo động cho Liên biết, nếu cô đang tắm. Quả nhiên, khi hai người đi gần đến khe đá thì thấy chính là cô đang vội vã bước qua, đầu tóc và quần áo còn ướt rượt. Sáu Tuấn sấn tới chặn Liên lại:

- Đội viên Hùng Tâm đi đâu một mình ra đây?

Liên ấp úng:

- Dạ, em chào anh Sáu, anh Sơn. Em đi tìm hoa về cắm chơi…

Trên tay Liên quả có cầm vài cành hoa dại. Sáu Tuấn nghiêm giọng:

- Đồng chí tên gì?

- Em… Em tên Ngọc Liên.

Sáu Tuấn nạt:

- Không được xưng em! Ở đây đội viên nào cũng bị cấm đi vào rừng một mình, nhất là đi xa như vầy. Đó chính là vì sự an toàn của các đồng chí. Tại sao đồng chí không chấp hành?

Liên càng ấp úng hơn:

- Dạ em… Dạ tôi…

- Đồng chí đi về ngay! Từ nay không được vi phạm nữa nghe chưa? Tôi sẽ báo cáo chuyện này cho ban chỉ huy C Hùng Tâm biết để làm việc thêm với đồng chí.

Sáu Tuấn nhìn theo cho đến khi Liên đi khuất rồi quay qua Sơn:

- Ê bộ con nhỏ tưng tưng này dám mò ra đây tắm sao? Gặp tụi nào khác là nó… rồi đời!

Rồi anh ta cười tủm tỉm:

- Nhưng cũng chưa biết ai rồi đời nghe! Nhỏ này có tướng đi như con beo cái, nước da lại ngăm ngăm thế kia… “Nước da bồ quân tuột quần không kịp!”. Mày biết câu tổng kết đó của ông bà không Sơn?

Sơn lắc đầu:

- Dạ em không biết.

- Thì mấy cô da ngăm ngăm giống da trái bồ quân là sung lắm! Có yếu thì tránh xa ra nghe con!

Sáu Tuấn nói xong cười hăng hắc, chuyện đàn ông con trai nói với nhau kiểu đó với anh ta là quá bình thường.

Sơn không còn phải vất vả đấu tranh với chính mình vì sau đó Sáu Tuấn đã báo ngay chuyện gặp Liên đi một mình trong rừng cho Tư Kiệt, C trưởng C Hùng Tâm. Đang ngầm để ý Liên mà chưa dám nói, nghe báo “cục cưng” dám đi vào rừng tắm suối một mình, Tư Kiệt gọi Liên lên “giũa” cho một trận te tua và cấm tuyệt không cho cô vào rừng nữa. Cũng chính anh đã ra quy định không cho phép đội viên nữ trong C uống rượu, thâm tâm chỉ muốn giữ Liên đừng sa đà với các đội viên nam. Tư Kiệt chưa ngỏ lời với Liên chỉ vì còn đang phân vân về lý lịch của cô, không biết nó có thể gây trở ngại cho con đường chính trị của anh hay không.

“Vườn địa đàng” chỉ mở ra một lần duy nhất trước mắt Sơn, một lần thôi mà mãi mãi không quên…

Cái Tết đầu tiên trong rừng trôi qua khá êm ả. Trừ một số được đi phép, những người ở lại xắn áo vệ sinh doanh trại, vào rừng bứng mai về trồng, nấu bánh chưng bánh tét, tổ chức liên hoan tất niên mời nhau qua chơi. Từ một khu rừng già hoang vu, nơi đây giờ đã hiện lên những dãy nhà tranh xinh xắn đều tăm tắp, chung quanh được khai hoang sạch sẽ, có sân chào cờ, sân bóng đá, bóng chuyền, cầu lông, có giếng nước trong có vườn rau xanh mướt… Một khu trường lớn nằm giữa hai đại đội đang được hai bên cùng bắt tay xây dựng chuẩn bị đón học viên là các thanh niên tệ nạn xã hội. Bao nhiêu mồ hôi của Sơn và đồng đội đã tưới xuống nơi đây để có được sự thay đổi đẹp mắt này.

Ngay trước Tết, Tư Kiệt được tổ chức cho đi học, C phó Năm Hùng lên thay và không hiểu sao tổ chức lại điều Sơn từ Dũng Chí qua Hùng Tâm làm đại đội phó thi công. Dàn ban chỉ huy đầu tiên của hai đại đội đều là những anh từ chiến khu Thành đoàn ra, giờ duy nhất có Sơn là dân “cách mạng 30-4” lên làm lãnh đạo. Muốn anh em tâm phục khẩu phục, Sơn chỉ còn cách lao động và sinh hoạt thật gương mẫu, bao giờ cũng là người thức dậy đầu tiên và rời hiện trường cuối cùng. Cuộc sống kham khổ cực nhọc làm người anh gầy hẳn, đen nhẻm. Nỗi nhớ Vân lặn sâu sau bao công việc bề bộn, chỉ trỗi dậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi hàng đêm trước khi Sơn chìm vào giấc ngủ, lúc cơ thể đã rã rời.

Ban chỉ huy Hùng Tâm chỉ còn mình Sơn ở lại trực tết. Cũng hợp lý, vì Năm Hùng và chính trị viên Bảy Minh đã mấy năm đi chiến đấu, đây là cái Tết hòa bình đầu tiên họ được hưởng ở Sài Gòn. Cả hai cùng còn độc thân và đợt về này riêng Năm Hùng còn sẽ đến nhà Ngọc, B phó B3, để… trình diện. Hơn nửa năm làm việc chung, họ đã thương nhau. Năm Hùng báo cáo chuyện tình cảm và được tổ chức khuyến khích. Cả đại đội biết chuyện, xúm lại chọc ghẹo, anh đỏ mặt cứ y như là con gái. Thế nhưng cuộc tình đầu tiên ấy ở Xuyên Lâm đã kích thích rất nhiều óc tưởng tượng mơ mộng của các cô. Chuyện ghép đôi bắt đầu diễn ra công khai, cũng là điều bình thường ở những nơi trai gái sống tập thể. Bảy Minh thì đang ngắm nghía Hồng, một cô A phó, cũng thuộc loại đẹp người đẹp nết. Có vẻ như Hồng “tình trong như đã…”, Tết này hai người cùng về phép sẽ có dịp tìm hiểu nhau nhiều hơn. Việc các cô gái đẹp ở đâu đi nữa đều thường nghiêng về những người đàn ông mạnh nhất bầy đàn là luật tự nhiên đã có từ muôn đời, không ai trách được. Ngọc Liên thì ai cũng biết đang nằm trong tầm ngắm của Tư Kiệt nhưng rồi anh ta ra đi mà chưa kịp nói tiếng nào, từ khi có Sơn qua thì mọi người lại ngầm thấy rồi cô sẽ là của anh.

Riêng về mặt chiều cao, cũng chỉ có Tư Kiệt và Sơn đủ sức “nói chuyện” với Liên, số còn lại trong dàn chỉ huy đại đội và trung đội đều thấp hơn cô.

Một buổi tối ngồi đọc hết lý lịch anh em trong C để hiểu rõ hơn về xuất thân của từng người, Sơn dừng lại khá lâu ở hồ sơ của Liên. Cô nhỏ hơn anh một tuổi, tức lớn hơn Vân một, nhưng lại đang học lớp 11 thì giải phóng. Có nghĩa là cô học trễ hai năm! Qua bản lý lịch, có thể hiểu vệc cô học chậm là do thay đổi chỗ ở liên tục, do có cha là một thượng sĩ quân tiếp vụ thuyên chuyển từ Vùng 4 sang Vùng 3 chiến thuật, cuối cùng về Bộ Tổng tham mưu nằm ở Sài Gòn. Có vẻ là cả một quá trình phấn đấu và chạy chọt để được ngày càng ở chỗ an toàn hơn. Liên là con đầu, sau cô còn hai đứa em nữa. Ba cô chỉ phải đi học tập mười ngày và cả nhà nay đã hồi hương về Tân Châu, một huyện của An Giang, trừ Liên xin ở lại đi thanh niên xung phong. Gốc gác hai đời trước có dòng máu Khmer giúp cô được thừa hưởng nước da bánh mật, mái tóc đen nhánh, tròng mắt màu hổ phách và vóc vạc khỏe mạnh. Những người lai thường có nét đẹp hơn người thuần chủng. Nét đẹp đó ở Liên hiện rõ ở mắt mũi miệng và toàn bộ cơ thể hoàn hảo của cô, cho thấy một sức sống hừng hực, mạnh mẽ.

Có vài dịp ngồi trò chuyện nhiều hơn với Liên, Sơn thấy cô là người hoàn toàn đơn giản, ít kiến thức, nghĩ sao nói nấy vô tư, thậm chí có thể nói là khá hời hợt, loại con gái đẹp nhưng ít duyên như đóa hoa có sắc không hương. Sơn thấy lòng bình thản lại trước Liên, trong khi hình bóng Vân càng sáng rỡ hơn trong anh. Tính tình, sở thích của Vân quá phù hợp với Sơn. Cô thông minh, ăn nói duyên dáng, gần như biết trước từng ý nghĩ của anh. Sơn biết mình khó lòng tìm được ai bằng Vân, trong cuộc đời này.

Ngay khuya mồng hai tết, lại xảy ra một câu chuyện khác về Liên.

Sơn đang ngon giấc thì bị y tá Duyên gọi dậy. Giữa đêm, bỗng dưng Liên bị động kinh gần như mê sảng, người co giật quằn quại, miệng sùi bọt mép, phải đưa lên phòng y tế. Duyên không có thuốc trị động kinh. Chị phải cùng Mai, B trưởng B3, đè Liên ra trói lại, sợ cô cắn lưỡi họ còn nhét một chiếc khăn tay vào miệng. Sơn chạy ngay qua phòng y tế. Tình trạng Liên đúng là quá xấu. Mắt cô trợn ngược, bị cột tay cột chân mà vẫn giãy đùng đùng trên chiếc giường sắt. Sơn hốt hoảng:

- Phải đưa ra Xuyên Lâm cấp cứu thôi!

Y tá Duyên lắc đầu:

- Xe Jeep hư rồi.

- Chị chích thuốc an thần cho cô ấy đi.

- Mình làm gì được cấp thuốc an thần?

Rồi Duyên hạ giọng, nói với Sơn và Mai:

- Bệnh này có một cách trị nhanh nhất, nhưng phải nhờ Sơn…

Theo Duyên thì trong chiến khu vẫn gọi chứng động kinh này là bệnh “cà hước”, chỉ con gái mắc phải. Một dạng bệnh do bị thiếu thốn, ức chế tâm sinh lý mà không tự giải tỏa được, thường chỉ gặp ở những người khỏe mạnh có nhu cầu cao. Cách chữa nhanh nhất là chỉ cần một người con trai đến ôm bệnh nhân, vuốt ve thủ thỉ một lúc thì bệnh nhân sẽ dịu lại ngay.

Thái độ và vẻ mặt của Duyên làm Sơn tin chị nói thật. Cô y tá này là một nhân vật khá đặc biệt. Đang là sinh viên y khoa Sài Gòn, chị theo người anh bỏ vào chiến khu tham gia kháng chiến, khi đơn vị bị đánh dạt qua Campuchia, chịu đựng gian khổ hết nổi chị bỏ trốn ra Phnôm Pênh làm thường dân, đến thời “cáp duồn” của Lon Nol[29]lại chạy về Việt Nam. Giải phóng, ăn năn, chị xin vào thanh niên xung phong làm y tá, năm nay đã ba mươi mấy tuổi, già nhất đơn vị, từ trên xuống dưới ai cũng được chị gọi bằng em. Không chỉ làm công việc y tá, cứ rảnh tay là Duyên lại xuống bếp phụ chị nuôi nấu cơm, vệ sinh doanh trại, chăm sóc vườn thuốc nam… Thật sự chị như một người chị cả của đội Hùng Tâm.

Duyên kết luận:

- Em cứ làm vậy đi, chị bảo đảm mà! Coi như để cứu đồng chí mình. Có chị và Mai ở đây, không ai nói gì em đâu.

Mai cũng nói:

- Cứu nó đi anh Sơn. Để vầy thấy ghê quá!

Sơn đành ngồi xuống ôm Liên vào lòng. Giữa rừng ban đêm, chỉ mặc mong manh một bộ đồ vải, vậy mà người cô gái vẫn ấm rực trong tay anh. Sơn lúng túng nhìn y tá Duyên. Chị khuyến khích:

- Ôm chặt hơn đi và vuốt ve mặt nó, miệng nó, vành tai, sau gáy…

Sơn làm theo lời Duyên như một cái máy, lập tức Liên ngừng cựa quậy, mở mắt lờ đờ nhìn ba người với vẻ không nhận ra ai. Hai tay bị trói trước bụng ép khuôn ngực về phía trước, có thể thấy rõ cô gái không mặc áo lót, vồng ngực tròn căng nổi hẳn hai chiếc núm nhọn. Trước mắt Sơn lại hiện lên cảnh diễn ra ở tảng đá giữa suối. Thì ra Liên ra đó tắm chính là để tìm sự cân bằng cho mình, và mấy tuần bị cấm đã khiến cô gặp nông nỗi này?

Duyên mỉm cười bước tới nói nhỏ với Sơn:

- Quay mặt chỗ khác, nhắm mắt lại!

Rồi cô y tá đặt tay lên ngực Liên, xoa nhè nhẹ. Chỉ trong giây lát là người Liên bớt co giật hẳn, chỉ còn run khe khẽ một lúc rồi nằm im, nhắm mắt, hơi thở đều đặn trở lại. Duyên nhướn mày nhìn Sơn và Mai ý nói “Thấy chưa?” rồi nhẹ nhàng đỡ Liên nằm xuống, rút khăn, cởi dây trói, đắp chăn và bỏ mùng cho cô. Liên ngủ ngon lành đến sáng trong khi “người hùng cứu nguy” trở về phòng nằm trằn trọc suốt đêm trên võng vì cái cảm giác rạo rực lạ lùng của hôm nào thấy Liên tắm suối lại bừng dậy chạy rần rần trong từng đường gân sớ thịt.

Sau sự việc đó, thái độ của Liên dành cho Sơn bỗng khác hẳn, không còn tự nhiên như trước. Cô rất hay nhìn lén Sơn, rồi quay nhanh đi để giấu gương mặt ửng hồng. Chuyện nằm trong lòng Sơn và được anh vuốt ve, dù lúc đó nửa mê nửa tỉnh nhưng Liên vẫn biết. Đã thầm để ý Sơn từ lâu, chính là từ phút giây ấy Liên bắt đầu yêu Sơn, một tình yêu mãnh liệt.

Duyên dặn Mai không được kể với ai, nhưng làm sao cản được cái miệng tòe loe của cô B trưởng nhiều chuyện? Rất bạo dạn đốp chát lại trong những lần bị gán ghép với Tư Kiệt trước đây, thế mà bây giờ cứ bị ai chọc ghẹo về Sơn là Liên lại mắc cỡ bỏ đi. Chỉ có điều… “kẻ hữu ý người vô tình”, dường như trong mắt Sơn thì Liên cũng chỉ là một đồng đội nữ bình thường. Anh đối xử với cô không có gì khác biệt mọi người, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng hơn. Đâu ai biết được Sơn đang cố tình chứng tỏ như vậy để tự ngăn cản mình. Anh thấy rõ Liên không hề phù hợp với mình, nhưng mặt khác lại cứ bị sức hấp dẫn của cô thu hút mạnh. Sự thờ ơ, lạnh lùng chính là vũ khí tự vệ duy nhất của anh trước cô.

Một tuần sau Tết, cả hai đơn vị cùng được bổ sung lính mới, trong khi gần một nửa số cán bộ khung phải về Trường huấn luyện TNXP ở Thủ Đức để học lớp đào tạo chính quy hơn, chuẩn bị cho đợt xuất quân chính thức toàn thành phố của lực lượng trong ngày thành lập Đoàn. Sơn và Liên cùng được cử đi...

Sân cờ trường huấn luyện thanh niên xung phong, một buổi sáng thứ hai đầu tuần. Nằm trong một khu doanh trại cũ của quân đội Sài Gòn bao gồm cả khu gia binh phía sau, ngôi trường trông xập xệ và nóng nực với những dãy nhà trệt dài ngoằn nền ximăng mái tôn. Vài cây bã đậu đúng kiểu trại lính không đủ che mát mấy mái tôn hầm hập suốt ngày, chỉ hết nóng lúc nửa đêm gần sáng.

Về học khóa cán bộ này là cấp trưởng đại đội, trung đội, tiểu đội của bốn đội thanh niên xung phong đầu tiên cùng một số tân binh được các quận đoàn gởi tới chuẩn bị ra làm “sĩ quan” tương lai, khoảng hai trăm người biên chế thành hai đại đội - mà Sơn là một trong hai đại đội trưởng. Họ đang tập họp giữa sân để chuẩn bị làm lễ chào cờ.

Đứng trước hàng quân là Bá Dũng, trưởng văn phòng ban giám hiệu trường. Sau lưng anh, hai học viên được phân công kéo cờ đã chuẩn bị sẵn sàng. Các anh trong ban giám hiệu trường cũng đã ra đứng trước văn phòng. Bá Dũng hô lớn:

- Tất cả! Nghỉ!

Mọi người đứng bắt chéo tay ra sau lưng, đều tăm tắp.

- Nghiêm!

Tất cả rập chân, buông thẳng tay, đứng thẳng người nhìn về hướng Bá Dũng. Giọng anh vang lên dõng dạc:

- Chào cờ, chào! “Này công dân ơi…”. Hai, ba!

Vài đội viên bắt nhịp hát theo, trong khi số còn lại ngơ ngác nhìn nhau rồi những tiếng cười khe khẽ bật lên. Chợt nhận ra mình bị hố nặng vì hát lầm bài quốc ca của chế độ cũ cả một thời nằm lòng, Bá Dũng hốt hoảng dừng lại:

- Xin lỗi các đồng chí. Chúng ta hát lại… “Đoàn quân Việt Nam đi…”. Hai, ba!

Sau vụ nhầm lẫn tai hại đó, Bá Dũng lập tức bị chuyển công tác đi đâu không rõ. Thật ra bài quốc ca cũ ấy chính là bài Tiếng gọi thanh niên của Lưu Hữu Phước, một nhạc sĩ cách mạng, viết để kêu gọi thanh niên lên đường đi kháng chiến. Bài hát bị chế độ cũ lấy sửa lại vài từ và biến thành quốc ca miền Nam - một quyết định khó hiểu nhưng không hiểu sao vẫn được giữ mãi, dù có lúc đã được đề nghị đổi bằng bài Việt Nam - Việt Namcủa Phạm Duy. Tuy nhiên giải phóng gần mười tháng rồi mà vẫn hát lại quốc ca chế độ cũ thì đúng là không thể chấp nhận được, chưa kể không biết là có… ý đồ gì đây? Cũng khó trách Bá Dũng. Anh đang là sinh viên năm cuối thì miền Nam được giải phóng. Có người anh đi làm cách mạng trở về trong đoàn quân chiến thắng, Bá Dũng hào hứng bỏ học đi theo. Bài quốc ca cũ còn ăn sâu trong tiềm thức, trong một lúc vô ý bất chợt bật ra. Việc xóa bỏ cái cũ thật không phải là điều dễ dàng, Sơn rút được kết luận đó qua câu chuyện trên.

Như anh đã không thể nào quên được Vân.

Lúc đó là cuối tháng hai năm 1976, đã hơn một năm kể từ khi hai người xa nhau - Sơn bị bắt đúng vào giữa tháng hai năm 1975, ngay sau tết. Vậy mà vẫn không ngày nào anh không nhớ Vân, điều đau khổ nhất là không thể biết Vân đang làm gì, ở đâu? Hồi mới từ Xuyên Lâm về trường Thủ Đức, ngày chủ nhật đầu tiên Sơn lập tức xin phép vào thăm bà con trong nội thành để về nhà cũ hỏi thăm có ai gởi thư cho mình. Câu trả lời là không. Dặn người chủ mới làm ơn giữ lại thư nếu có ai gởi để sau này mình còn quay lại lấy, Sơn chạy tới nhà Ngọc. Căn nhà đã đổi chủ, một cán bộ cách mạng. Gia đình Ngọc cũng đi mất rồi!

Sơn về lại trường, nằm ngẩn ngơ hàng buổi trời. Anh đã mất Vân luôn rồi sao?

Điều anh không ngờ là đang có một cô gái khác hầu như không rời mắt khỏi anh: Ngọc Liên. Là B phó B nữ nằm trong đại đội Sơn làm C trưởng, hàng ngày trong hàng quân Liên được tha hồ nhìn Sơn điều động đơn vị, nghe Sơn phát biểu trong các cuộc họp… Buổi chiều cô còn được chơi bóng chuyền với Sơn, buổi tối nằm nghe tiếng đàn của Sơn văng vẳng từ đầu hồi dãy phòng ngủ nam, cô cứ thao thức như nàng Mỵ Nương đang mê mẩn nằm nghe ngón đàn của Trương Chi, nhưng là một anh Trương Chi hiện đại đẹp trai và tài ba.

Là con gái, Liên dư sức biết Tư Kiệt từng quan tâm đến mình, nhưng cô không hề quan tâm đến anh chàng C trưởng cục mịch và hách dịch đó, mà lại thầm để ý Sơn ngay từ những ngày đầu ở Xuyên Lâm, trong một lần hai C cùng lao động ở hiện trường. Chàng trai cao ráo với đôi mắt sáng, tướng mạo lầm lì, làm việc siêng năng ấy đã lọt ngay vào tầm ngắm của Liên. Không khó gì khi cô tìm hiểu tên tuổi, chức vụ của anh, và sau đó bắt đầu… mộng mơ. Có lúc cô nghĩ mình sẽ tuyệt vọng vì Sơn quá nghiêm, không hề để ý đến cô cũng như bất kỳ cô gái nào của Hùng Tâm, những buổi hai C tổ chức sinh hoạt chung đều không thấy mặt anh. Nhưng rồi Sơn đã đến, ngồi bên cô, đàn cho cô hát, lại còn chơi nặn tượng cầm tay, ôm vai, nựng mặt cô. Lần đầu tiên Sơn nắm tay Liên, cô rùng người như bị một luồng điện chạy qua. Rồi ngực anh chạm ngực cô, dù cách qua mấy lớp áo nhưng đủ làm người cô bừng nóng như thể anh vừa bật lên một ngọn lửa gas bên trong. Yêu từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ không đủ. Với Liên, cô đã yêu Sơn từ cú đụng chạm đầu tiên ấy. Đó chính là tiếng sét phát sinh từ hai tia lửa điện tim, bất ngờ và mãnh liệt.

Ngọc Liên dậy thì rất sớm, trổ mã nhanh. Căn nhà xộc xệch trong một khu gia binh ở Biên Hòa, nơi gia đình Liên dọn về ở năm cô mới mười lăm tuổi, cũng là nơi gây ra một biến cố lớn cho cô. Một lần lỡ thử uống ly cà phê ba tiếp khách còn thừa, suốt đêm ấy trên căn gác gỗ Liên không sao chợp mắt bên hai đứa em đã say ngủ. Giữa đêm, cô chợt nghe những tiếng động lạ ở dưới nhà… Căn gác có mấy khe hở. Liên áp mặt nhìn xuống. Ngọn đèn ngủ đủ sáng cho cô thấy mẹ cô đang ngồi nhún lên nhún xuống trên người ba, cả hai cùng không một mảnh vải che thân. Hai bàn tay ba bóp chặt cặp vú mẹ. Nét mặt hai người cùng rất lạ, ngập tràn sung sướng, không giống chút nào với ban ngày. Nhất là mẹ. Nhận nấu cơm tháng cho mấy gia đình trong khu gia binh, suốt ngày bù đầu vào công việc, bà luôn cau có, gắt gỏng, sẵn sàng la hét, đánh đập con cái. Thế mà lúc ấy mẹ cứ ngẩng mặt lên căn gác tối om, mắt nhắm nghiền, mặt giãn ra, trông nhẹ nhõm làm sao! Người Liên bỗng nóng rực lên, toát hết mồ hôi, dù cây quạt đang quay hết cỡ.

Hôm sau, trong lúc tắm, Liên thử đứng im đưa hai tay tự vuốt ve xoa bóp ngực mình. Một cảm giác đê mê kỳ quặc từ hai núm vú đang săn cứng lan tỏa bừng bừng ra toàn thân, làm cô bủn rủn tay chân phải đứng tựa lưng vào tường một lúc lâu cho đến khi người nổi hết gai ốc vì lạnh. Liên lau khô người trong một cảm giác lâng lâng thật dễ chịu. Từ đó, suốt hai năm liền, hàng đêm cô cố thức vừa nhìn lén cảnh ba mẹ làm tình vừa tự âu yếm mình, để khi ba chuyển về Sài Gòn có nhà cửa khang trang phòng riêng kín đáo, không còn được coi nữa, trong Liên đã hình thành một thói quen khó có thể từ bỏ.

Giải phóng, Liên đăng ký sinh hoạt thanh niên ở phường khóm. Rồi ba Liên quyết định cả nhà hồi hương. Tự thấy không chịu nổi cảnh sống cực khổ ở quê, Liên xin ba cho ở lại Sài Gòn để đi thanh niên xung phong, hi vọng sau một thời gian sẽ được về lại thành phố, như những lời chiêu dụ. Sức khỏe rất tốt, Liên không hề ngán ngại chuyện lao động. Lạ lùng là cô càng làm việc thì những đòi hỏi cuồng nhiệt bên trong lại càng tăng. Đặc biệt trong môi trường tập thể có rất nhiều con trai như thanh niên xung phong. Họ ở trần tập thể dục khoe bộ ngực nở, họ chặt cây cuốc đất bắp thịt loang loáng mồ hôi, họ vô tư đứng tắm ào ào bên giếng quần đùi ướt đẫm dính sát vào người… Liên cứ lén nhìn họ và mặt ửng đỏ. Để rồi đêm đêm cô lại nằm mơ thấy họ đến bên cô, ôm cô vào lòng… Người đó có khi là Kiệt là Hùng là Minh, nhưng dạo sau này chỉ là một mình Sơn.

Từ sau “tiếng sét”, Liên càng có nhu cầu được gặp Sơn nhưng không biết phải làm cách nào. Hiện trường lao động của hai đơn vị xa nhau cả cây số, không có cớ gì để Liên có thể tìm qua. Mấy đêm liền Liên nằm nhớ Sơn, người bừng bừng như bị sốt. Chủ nhật, cô lại lần ra đoạn suối xa tít quen thuộc để nằm trong nước tự vuốt ve tưởng tượng đang được Sơn yêu. Khi nghe hai phát súng nổ vang, Liên hốt hoảng để nguyên bộ quần áo ướt chạy lên, ngờ đâu được gặp lại chính Sơn và Sáu Tuấn, sau đó bị Tư Kiệt cấm không cho vào rừng nữa. Đang buồn thì Tư Kiệt đi, Sơn qua làm C phó, Liên mừng rỡ nghĩ trời đã chìu mình. Nào ngờ việc được gặp Sơn hàng ngày càng kích thích cô dữ dội hơn. Không còn được làn nước suối mát lạnh tưới cho nữa, cơn sốt tình đã hóa thành lò lửa đốt cháy cô, nhấn chìm cô trong cơn động kinh lần đầu tiên quá khủng khiếp. Cơ thể Liên lúc đó không còn là của cô nữa, và cũng trong vô thức, từng phân da thịt cô tự giãn ra bình yên khi được những ngón tay của Sơn chạm đến, một quy luật âm dương truyền đời không thể giải thích. Cơn động kinh lắng xuống, Liên hé mắt thấy chính là Sơn đang ôm mình trong tay, mặt kề sát mặt mình! Hơi ấm trong người Sơn tràn qua Liên, mùi mồ hôi của anh nghe thật dễ chịu. Đúng lúc đó chị Duyên lại kêu cô quay mặt đi chỗ khác, nhắm mắt lại - thật ra Duyên nói với Sơn chứ nào phải nói với Liên! - rồi một bàn tay bỗng đặt lên ngực Liên, xoa nhè nhẹ, vê vê hai nụ hoa làm chúng săn cứng lại… Là tay Sơn chứ còn ai nữa! Sao anh dám làm như vậy với Liên chứ? Nhưng thay vì vùng vẫy, phản đối, Liên lại căng người đón nhận một cảm giác dễ chịu chưa từng thấy đang lan tỏa đến từng phân da thịt, để rồi lâng lâng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…

Đang xấu hổ với bạn bè như thể tất cả đều đã thấy rõ lòng mình, Liên vui mừng khi được cùng một số đồng đội khác về đi học với Sơn. Vậy là cô càng có dịp gần gũi Sơn hơn. Cô rủ Mai vào chung mâm cơm năm người với Sơn hàng ngày ở nhà ăn tập thể - đồng đội cũ cùng C ăn cơm chung với nhau nào ai nói gì được! Ngày nghỉ cô ra chợ Thủ Đức lấy tiền sinh hoạt phí ít ỏi dành dụm được để mua trứng về chiên, mua mắm ruốc về xào với thịt ba rọi bỏ vào lon gô cho bữa cơm Sơn ngon miệng hơn. Quần áo Sơn rách te tua giặt phơi trên sào, cô lén đem về phòng ngồi vá lại trong giờ đồng đội ngủ trưa… Khi đã yêu, cô gái nào cũng dễ thương như thế!

Tám giờ sáng, Ngọc Diệp trên văn phòng ban giám hiệu xuống tìm Sơn ở lớp học:

- Anh lên văn phòng, có người cần gặp.

Được gọi giữa lúc đang học như vậy phải là chuyện rất quan trọng. Sơn vừa bước theo Diệp vừa hỏi:

- Ai vậy?

- Em không biết. Hình như là một ông… công an.

Lòng đầy hồi hộp, Sơn đẩy cửa phòng trưởng ban giám hiệu, bước vào. Hôm đó là ngày 6 tháng Ba năm 1976…

Chú thích:

[25] C: Đại đội

[26] B: Trung đội.

[27] Viết tắt từ Front Unifié de Lutte des Races Opprimées (Mặt trận thống nhất đấu tranh cho các sắc tộc bị áp bức), một lực lượng tập họp các sắc dân ở Tây nguyên chống lại chính quyền miền Nam VN, đòi tự trị, do Pháp rồi sau đó Mỹ giật dây để lũng đoạn chính trị. Sau ngày thống nhất đất nước, lực lượng này còn hoạt động chống đối một thời gian trước khi bị xóa sổ.

[28] Chambre: phòng, ở đây chỉ phòng ở tập thể

[29] Thủ tướng Kampuchea năm 1972, xuất thân từ quân đội đứng lên làm đảo chính. Trong thời kỳ ông này cầm quyền, người VN ở Kampuchea bị tàn sát rất nhiều. (Cáp duồn có nghĩa là chặt đầu người Việt)