Chương 7 (tt)
Đúng là từ đầu đến giờ Tư Kiệt chỉ im lặng nhìn Liên, cái nhìn nóng rực nhất trong cả đám con trai khiến cô phải ngó lơ lãng tránh. Ai không biết Tư Kiệt lúc trước đang thích Liên thì được rút về đi Hà Nội học một khóa chính trị trong hai năm để chuẩn bị cho một nhiệm vụ mới cao hơn. Trong lớp học đó, anh quen Hoa, con gái một cán bộ cao cấp ở thủ đô. Cô gái ốm nhom ốm nhách, mặt đầy mụn, vậy mà vẫn tự tin theo đuổi Kiệt, chàng trai miền Nam cao ráo đẹp mã, nổi bật trên sân bóng chuyền của trường. Cô là một trong số ít ỏi học viên đến lớp bằng xe Honda và luôn giao xe nhờ Kiệt đưa đón, làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, đưa anh đi đền Cổ Loa, phủ Tây Hồ, chùa Trấn Quốc… và mời anh ăn chả cá, bún ốc, bánh tôm, bún than, bún chả… đặc sản Hà Nội. Hoa trao thân cho Kiệt ngay tại nhà cô trong một trưa mùa đông cả nhà đi vắng. Kết thúc khóa học, Kiệt không thể từ chối cái đám cưới mà gia đình anh hầu như không chịu một tốn phí nào, đồng thời còn hứa hẹn một tương lai ngon lành cho anh. Sau đó cả hai bay vào thành phố Hồ Chí Minh, có ngay một căn nhà riêng của hồi môn từ bố mẹ vợ và được đưa vào làm việc ở ngành du lịch và thương nghiệp, đúng theo ý thích “đi đó đi đây” của Kiệt và “đếm tiền” của Hoa.
Người gầy đét trước sau như một nhưng Hoa lại mắn đẻ, trong hai năm sinh liền tù tì hai đứa con gái cho Kiệt. Quá tự tin và thỏa mãn với vị thế của mình, Hoa yên tâm dốc hết thời gian vào chuyện móc ngoặc đổi chác hàng hóa độc quyền phân phối giữa các cơ quan thương nghiệp nhà nước rồi đẩy ra chợ đen kiếm tiền, bỏ mặc Kiệt bay đi khắp nơi với công việc tìm hiểu thị trường cho công ty du lịch. Sau đó Kiệt xin chuyển về làm phó giám đốc công ty du lịch ở một quận để chờ thời cơ lên làm giám đốc, theo đúng hướng dẫn của ông bố vợ, “thà làm đầu chuột còn hơn đuôi voi”. Khỏe mạnh và ham hố chuyện chơi bời ăn nhậu, những chuyến công tác xa nhà đã giúp Kiệt tha hồ lao vào những cuộc vui tới sáng, để càng ngày anh càng phát hiện mình có một năng lực tình dục mạnh mẽ “đêm bảy ngày ba” ngay cả gái làng chơi còn phải chịu thua, đồng thời càng chán ngán cô vợ có bộ ngực “năm xu xôi hai đồng lá chuối” ở nhà.
Gặp lại Liên, người ngày trước mình từng mê mẩn, Kiệt sững sờ không ngờ giờ đây cô càng đẹp rực rỡ như vậy. Không còn phải dang nắng, da Liên nay hết đen giòn, trở về một màu cà phê sữa bóng mịn thật bắt mắt. Mỗi lần cô uyển chuyển qua lại bưng thức ăn cùng các bạn nữ - với tướng đi của một con beo cái, như Sáu Tuấn từng nhận xét - ánh mắt Kiệt cứ nhìn như muốn đốt cháy lớp quần áo của cô để thấy một thân thể căng cứng cực kỳ hấp dẫn bên trong. Kiệt thầm tiếc nuối khi nghĩ cô gái phổng phao này lẽ ra đã là của mình, và việc hàng đêm được ôm cô trong tay sẽ “đã” hơn biết bao nhiêu là ôm tấm thân xương xẩu của vợ.
Kiệt cười tỉnh rụi trả lời Loan:
- Thì chị em đẹp, phải cho thủ trưởng nhìn chớ!
Lâm Bi, một cây tếu của C Hùng Tâm, đọc ngay bốn câu thơ:
Thủ trưởng nhìn em thủ trưởng cười
Em còn nhỏ lắm thủ trưởng ơi
Đợi em khôn lớn vài năm nữa
Thủ trưởng… mần chi thủ trưởng mần!
Cả đám cười ầm ĩ làm Liên càng đỏ mặt:
- Thôi nha, hổng giỡn à nha!
Bảy Minh nhắc nhở:
- Đúng rồi, tụi bây giỡn vừa thôi, đứa nào đứa nấy có chồng có vợ hết rồi. Giỡn hớt quá không nên!
Lúc vào bàn, Kiệt canh sẵn để được ngồi kề bên Liên. Anh tranh thủ nói nhỏ vào tai cô:
- Liên đẹp quá! Anh đúng là thằng ngu!
Liên lại đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
Hôm đó Kiệt và Liên cùng uống rất nhiều. Họ nhắc tới kỷ niệm lúc trước ở Xuyên Lâm Kiệt từng cấm Liên uống rượu, nay hai người tha hồ cụng ly. Tửu lượng của Liên rất mạnh, một mình cô dám khiêu chiến lần lượt với từng anh con trai. Má Liên đỏ ửng hơn và mắt long lanh hơn, thậm chí Kiệt còn có cảm giác hơi nóng từ người cô đang hừng hực phả sang anh. Cả đám hát hò gõ ly gõ chén, nói cười hể hả khi kể lại những chuyện vui của một thời mới lên rừng… Chín giờ tối, Mai về sớm, bàn giao Liên cho đám bạn, rồi lần lượt là các người khác, để đến lúc mười một giờ tàn tiệc, Kiệt chở Liên về như chuyện đương nhiên. Cố nén cảm giác rạo rực do những đụng chạm khó tránh từ ngực Liên vào lưng anh - vì anh đã cố ý ngồi lùi ra sau, Kiệt luôn miệng hỏi thăm lan man về cuộc sống và công việc của Liên. Khi biết mức lương quá thấp của cô, anh mừng rỡ rủ ngay cô về làm ở công ty anh, vừa được đi du lịch khắp nơi lại vừa hưởng lương cao gấp ba lần thu nhập hiện nay. Khi Liên xuống xe ở đầu đường để đi bộ về nhà, họ đã có một cái hẹn vào đầu giờ sáng thứ bảy tại văn phòng của Kiệt.
Hôm Liên tới, bảo vệ vừa gọi lên báo là Kiệt đã tươi tỉnh đi xuống:
- Anh mời em ra ngoài ăn sáng rồi nói chuyện luôn.
Rất tự nhiên anh đưa tay ra:
- Xe em đâu? Đưa chìa khóa đây, anh chở cho.
Thấy Liên có vẻ ngần ngừ, anh cười:
- Em ngại thằng Sơn thấy chứ gì? Anh em chở nhau có gì phải sợ!
Liên lúng túng:
- Nhưng xe em… cũ lắm.
Kiệt nhìn chiếc Honda C50 bể pô bể bửng rệu rã của Liên, nhăn mặt:
- Sao thằng Sơn nỡ lòng nào để em đi chiếc xe tàn như vầy? Còn nó đi xe gì?
- Ảnh đi xe đạp… Cơ quan ảnh gần nhà… - Liên lí nhí.
Kiệt nhìn Liên bằng ánh mắt thông cảm:
- Về làm với anh đi rồi anh ứng trước tiền lương cho em mua xe khác. Lính của anh mà đi xe này, mất mặt công ty hết! Thôi, cứ bỏ xe em ở đó đi.
Anh vào dắt ra một chiếc SS50 đời 67, cũng là xe cũ thôi nhưng được tân trang lại mới bóng, nổ máy êm ru. Chở Liên ra tiệm hủ tíu Nam Vang nổi tiếng ở Chợ Đũi, Kiệt hài lòng thấy Liên ăn rất ngon miệng. Anh hỏi, khi hai người đã chuyển qua uống cà phê:
- Sơn có tài, có tiếng… Em sống hạnh phúc lắm phải không? Thấy em tươi quá!
Liên thở dài:
- Trong héo ngoài tươi anh ơi!
Một chút im lặng sau đó rồi ánh mắt buồn bã của Liên khi cô quay mặt đi đã đủ cho Kiệt hiểu tình trạng gia đình của cô. Anh mở cờ trong bụng nhưng vẫn đặt nhẹ một tay lên tay Liên, dịu dàng:
- Anh xin lỗi em… Chuyện nhà anh cũng chẳng vui vẻ gì…
Kiệt được dịp lôi chuyện ham tiền, cậy thế cha coi chồng không ra gì của Hoa ra kể Liên nghe, thêm thắt này nọ về sự khác biệt của hai người cho bi đát hơn để gây thương cảm nơi cô. Trò nói xấu hiệu quả nhiều người đàn ông có gia đình vẫn dùng khi muốn chinh phục cô gái khác. Quả đúng như vậy. Trên đường chạy xe về sau khi nhận lời sẽ xin chuyển công tác qua công ty Kiệt, đầu óc đơn giản của Liên chỉ cảm thấy anh thật đáng thương, khác hẳn ngày nào còn là một C trưởng hách dịch của cô!
Tháng đầu tiên Liên về làm ở công ty của Kiệt, anh nhẹ nhàng sắp xếp cho cô đi vài chuyến theo các đoàn du lịch nội địa đến Vũng Tàu, Long Hải, Nha Trang gọi là để học nghề. Kiệt không cần đi cùng, thậm chí còn nói nếu muốn Liên cứ cho Sơn và con theo đoàn, không phải tốn đồng nào vì ăn uống chẳng bao nhiêu, còn ngủ thì cô luôn được dành riêng một phòng, có chồng con theo cũng vậy thôi. Sơn từ chối đặc quyền đó vì công việc đang ngập đầu, đồng thời cũng thấy chuyện ăn theo như vậy quá kỳ. Còn một lý do nữa Sơn không nói ra: anh không còn mấy hứng thú đi chơi với Liên. Không hiểu sao dạo này Sơn cứ nhớ Vân da diết và đang muốn tập trung hoàn thành một tập ca khúc tặng riêng nàng, dù không hy vọng chuyện gặp lại. Việc không hề thấy Sơn đi cùng Liên chỉ cho Kiệt xác nhận hơn chuyện cơm không lành canh không ngọt của gia đình cô.
Liên vui hẳn khi được về làm với Kiệt, đúng là cô được đi đó đi đây như một khách du lịch, đến những nơi mà từ trước tới nay cô hằng ao ước đặt chân, ăn ở như một người giàu có, trở về còn được Kiệt kín đáo chấm cho tiền công tác phí hậu hĩ… Sau hai tháng, khi đã quen với những chuyến đi xa và đã thấy thân tình lắm với một Kiệt vô cùng dễ thương, tử tế, Liên được anh báo chuẩn bị đi Đà Lạt năm ngày để tiếp xúc với các khách sạn trên đó chuẩn bị hợp đồng đưa khách ra trong mùa Noel sắp tới. Kiệt vẫn cho phép Liên rủ Sơn theo, coi như tặng cô mấy ngày trăng mật.
Đà Lạt… Nơi có những đồi thông vi vu, có Hồ Than Thở, có Suối Vàng, có Thung Lũng Tình Yêu, có nhiều thác nước thơ mộng mà Liên chỉ được nhìn thấy trong ảnh! Liên háo hức rủ Sơn đi và ỉu xìu khi anh vẫn từ chối. Cô không thể trách chồng vì đúng lúc đó cu Vân lại bị viêm phế quản, Sơn không thể yên tâm giao Vân cho dì Hương - em Liên - lo được. Khi nghe Liên báo sẽ đi một mình, mắt Kiệt lóe lên một tia sáng âm u nhưng anh vẫn chặc lưỡi:
- Uổng quá! Đà Lạt phải đi có đôi mới hấp dẫn!
Rồi anh phẩy tay:
- Thôi để khi khác, còn thiếu gì dịp!
Đứng ở đầu đường chờ xe đón như mọi lần, Liên ngạc nhiên khi thấy chính là Kiệt tự tay lái chiếc Toyota Corona của công ty chạy đến. Anh bước ra mở cửa xe mời Liên:
- Tôi là tài xế mới. Xin mời bà chủ lên xe.
Liên ngạc nhiên:
- Em tưởng là đi theo đoàn…
Kiệt dõng dạc:
- Không có đoàn nào hết. Hôm nay chỉ có hai cán bộ đi làm việc thôi, cho nó sang!
Liên mỉm cười bước vào xe, không ngờ đời mình cũng vừa bước sang một khúc quanh mới.
Chiều tối họ mới lên đến Đà Lạt. Kiệt lấy hai phòng kế nhau ở khách sạn Ngọc Lan nhìn ra hồ Xuân Hương, tắm rửa cạo râu xịt dầu thơm diện đồ đẹp xong đâu đó mới qua gõ cửa mời Liên đi bộ xuống nhà hàng Thủy Tạ ăn tối. Trời mát lạnh thật dễ chịu. Hai người đi bên nhau như một đôi tình nhân, tóc Liên vừa gội tỏa hương thơm nhè nhẹ làm Kiệt rạo rực rảo bước. Anh rủ Liên:
- Em dám ngồi ngoài trời không?
Liên cười:
- Có gì đâu mà không dám? Ở đây thì nghĩa lý gì với cái lạnh ở Xuyên Lâm!
Hai người ngồi vào bàn. Kiệt đưa cái giỏ nãy giờ xách theo lên:
- Đúng rồi. Vả lại anh đã chuẩn bị sẵn thuốc chống lạnh đây rồi!
Anh mở giỏ lôi ra một chai cognac Ararat của Armani và một chai vodka Ba Lan, cả hai cùng là hàng hiếm lúc đó:
- Em thích uống loại nào?
Liên nheo đôi mắt màu hổ phách nhìn Kiệt:
- Uống hết hai chai được không?
Kiệt cười:
- Có gì em muốn mà không được?
Lúc hai chai rượu cùng cạn cũng là lúc cả hai cùng chếnh choáng. Trên đường về, Kiệt tự nhiên choàng tay qua vai Liên và cô vẫn để yên, thấy bước chân mình nhẹ tênh. Rồi cả người cô cũng nhẹ tênh khi được Kiệt bồng đặt lên giường, phản ứng duy nhất Liên có thể làm là nhắm mắt lại khi anh bắt đầu ào ào cởi hết quần áo cho cô. Dù đã hình dung trước nhưng Kiệt vẫn sững sờ hồi lâu trước tấm thân nở nang tuyệt mỹ của Liên. Cô hé mắt nhìn rồi mỉm cười vươn hai tay lên cặp cổ anh, lôi xuống dụi mặt anh vào ngực mình. Họ làm tình mê mải hàng giờ liền. Kiệt thả sức giở đủ chiêu vẫn được Liên hợp tác và đáp ứng như ý. Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ ngắn, lúc trời vừa sáng là Kiệt lại chồm lên tiếp tục khiêu chiến, ngạc nhiên thấy bạn tình đã tỉnh rượu còn sung sức hơn cả đêm qua…
Hóa ra đó lại là năm ngày trăng mật của Liên và Kiệt. Sáng sớm yêu nhau xong, cả hai đi ăn sáng rồi Kiệt chở cô đi chơi vài nơi, trưa về lại ăn lại yêu rồi ôm nhau ngủ, đi ăn tối về dạo chơi một chút lại quay về phòng tiếp tục chiến đấu. Kiệt chưa bao giờ được thỏa mãn với ai như với Liên và cô cũng vậy. Họ đã tìm ra một nửa đúng điệu của mình, mê man hợp ý.
Về lại thành phố, đã bén mùi tình, cứ vài ngày là họ lại tìm mọi cách để được gặp nhau. Khách sạn lúc đó chưa nhiều và chỉ vợ chồng có giấy đăng ký kết hôn mới được lấy chung phòng, Kiệt bấm bụng về quận Gò Vấp thuê một căn nhà trệt tềnh toàng trong hẻm, đồ đạc chỉ cần một cái giường để ngay giữa căn phòng chính. Anh và Liên bắt đầu đi sớm về trễ hoặc viện cớ công tác để qua đêm bên nhau. Thú vui xác thịt - mà lại là xác thịt vụng trộm - với họ quả là chuyện hấp dẫn nhứt trên đời!
Sơn vẫn vô tình không để ý gì, bởi anh không còn mấy quan tâm đến Liên. Nhưng với Hoa, vợ Kiệt, thì khác. Dù đã ngầm chê vợ nhưng Kiệt vẫn “trả bài” đều đặn mỗi tuần vài lần với cô, bỗng dưng dạo sau này anh lơ là hẳn, lại công tác liên miên trưa không về chiều tối vắng nhà mỗi tuần một, hai đêm, về tới nơi là ngáp ngắn ngáp dài, nằm đâu ngủ đó. Những chuyện ấy làm sao qua mắt được Hoa? Chỉ cần bỏ ra ba ngày theo dõi, Hoa phát hiện ngay cô nhân viên mắt xếch có mái tóc đen mun và dáng người rất bắt mắt của công ty Kiệt đã có hai buổi đi ăn trưa với chồng mình, mạnh ai nấy chạy xe riêng nhưng sau đó đều không vào cơ quan.
Một hôm, đang ngồi ăn sáng, Hoa làm như vô tình, hỏi:
- Công ty anh lúc này có cô nhân viên mới trông hấp dẫn quá nhỉ?
- Cô nào đâu? - Kiệt giả bộ ngơ ngác.
Giọng Hoa vẫn cực kỳ êm ái:
- Cái cô da ngăm ngăm, tóc dài chân dài, vú to mông nở đó! Cô ấy tên gì vậy anh?
Kiệt “à” lên một tiếng:
- Chắc là cô Ngọc Liên. Đồng đội hồi ở Thanh niên xung phong với anh, giờ là vợ của nhạc sĩ Minh Sơn, bạn anh đó mà!
Hoa nhìn thẳng mặt Kiệt bằng ánh mắt sắc như dao:
- “Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” là những thứ cấm kỵ không được đụng vào nghe anh! Ở đây vừa là vợ bạn vừa là gái cơ quan, anh càng phải cẩn thận hơn nữa đấy. Em nghe chúng nó nói dạo này anh hay đi công tác xa với cô ta, còn ở đây thì hai người thường đi ăn trưa với nhau, sau đó cùng biến… Nghe em hỏi này, anh với cô ta… có gì với nhau chưa?
Kiệt chối phắt:
- Sao có gì được? Hai năm nay, có bao giờ em thấy anh lăng nhăng với ai chưa? Em phải tin anh chứ!
Hoa bĩu môi:
- Thời buổi này chẳng tin được thằng nào con nào! Em rất thoải mái, nhưng xin nhắc anh nhớ là nếu anh qua mặt em ngủ với cô ta thì hai người đừng có trách em không báo trước nhé!
Dư biết Hoa là người thâm hiểm, dám nói dám làm chứ không chỉ dọa suông, nhưng Kiệt bị lậm Liên quá rồi, không sao dứt bỏ cô được. Họ không đi công tác chung, không ăn trưa với nhau nữa và kín đáo hơn trong việc hẹn hò. Sự dồn nén nỗi khát khao khiến mỗi lần họ gặp nhau như cá gặp nước như rồng gặp mây, biến cuộc hẹn thành một buổi đại tiệc ái tình la liệt các món ăn chơi cùng đủ thứ sơn hào hải vị. Hai người cứ vậy mà mê man ngụp lặn trong biển tình, đâu hay một cơn bão lớn sắp tràn tới.
Một hôm, giữa trưa, lúc Kiệt và Liên đang trong cuộc mây mưa ác liệt thì bỗng có tiếng động ầm ầm bên ngoài rồi cánh cửa bật tung và Hoa cùng một đám người ào vào, ánh đèn flash của máy chụp hình lóe sáng liên tục. Thì ra Hoa đã cho người theo dõi biết được căn nhà này rồi rình sẵn, đợi khi cả hai đang “trai trên gái dưới” mới cho người lấy xà beng búa tạ đập cửa. Liên quýnh quáng vùng dậy định chạy vào phòng tắm lấy quần áo thì đã bị hai người đàn bà mập mạp túm lấy, bẻ quặt hai tay ra sau cho Hoa đi tới tát lấy tát để vào mặt:
- Đồ đĩ, dám ngủ với chồng bà à? Lần này cho mày chừa nhé!
Rồi cô lấy ra một cái kéo to bén ngót, nhắp nhắp trước ngực Liên:
- Đáng lẽ tao cắt vú mày, nhưng nghĩ mày có con nhỏ, tao tha cho để còn có cái cho con bú! Coi như lần này tao cảnh cáo, đừng có chồng mình không ngủ lại đi ngủ với chồng người nữa!
Hoa túm tóc Liên đưa kéo cắt xoẹt xoẹt không chút thương tiếc. Một người đàn bà đưa tới cho Hoa hộp sơn đỏ đã mở nắp và cô cứ thế cầm đổ hết lên đầu tình địch, nước sơn chảy tràn xuống làm cả tấm thân trần truồng của Liên đỏ ké như tắm máu. Liên vùng vẫy, kêu la trong tuyệt vọng, trong khi đám con nít trong xóm bu đen trước cửa vỗ tay reo hò ầm ĩ…
Sau vụ đánh ghen dữ dằn đó, Kiệt bị cách chức, đưa về quận nằm chờ xử lý. Liên không còn mặt mũi nhìn ai, bỏ về quê sống với cha mẹ. Lạ lùng là chỉ một thời gian ngắn sau, dù được vợ tha thứ Kiệt vẫn nhứt định xin ly hôn, chấp nhận tay không đi ra khỏi nhà Hoa để về Tân Châu tìm Liên. Sơn ký tên vào cái đơn Liên gởi lên, chia tay giải thoát cho cả hai và lãnh phần nuôi cu Vân, lúc đó mới hai tuổi. Cuộc hôn nhân lầm lạc của anh kéo dài chỉ được hơn hai năm!
Kiệt về trở thành lao động chính trên đồng ruộng nhà Liên, buông cày buông cuốc ra là nhậu mệt nghỉ, trong khi vợ tảo tần đi buôn xà bông Lux, thuốc lá Samit, kem UB, vải vóc… ở biên giới đem về chợ Tân Châu bán. Mỗi cuối năm âm lịch, lên thành phố lấy hàng về bán Tết, Liên vẫn ghé về thăm cu Vân với cả giỏ quần áo, bánh kẹo, lần nào cái bụng cô cũng lúp xúp đội áo.
Năm 1984, thời kỳ thiếu thốn khó khăn nhất của đất nước, khi đẻ đứa con thứ ba cho Kiệt, Liên bị băng huyết và chết ở nhà bảo sanh xã. Sơn chỉ biết khi Mai, B trưởng của Liên ngày nào, đến nhà đưa anh xem lá thư của Kiệt gởi theo xe đò lên nhờ cô báo tin cho anh em trong C Hùng Tâm. Mai còn đưa Sơn năm chỉ vàng, nói là của Liên mỗi lần về thành phố gom góp gởi cô nhờ giữ cho cu Vân. Sơn dắt con về khi đám tang đã xong. Anh ngậm ngùi đưa con ra đồng thắp nhang cho Liên. Nấm mộ cô nằm trơ trọi giữa những gốc rạ vàng úa, trông buồn hiu hắt. Sơn ngồi bên mộ Liên, khói hương cứ là đà quấn quýt quanh hai cha con như thể cô đang trở về với họ. Trước đôi mắt mờ lệ của anh lại hiện ra cảnh một nàng tiên đang vô tư tắm suối, cảnh cô hồn nhiên nhảy múa trong đêm lửa trại, cảnh cô chăm lo từng chút cho anh trong những ngày anh bị tai nạn nằm viện, cảnh cô đầu tóc ướt đẫm, mặt tái mét đứng nhìn anh trong cái đêm giao thừa từ rừng núi đội mưa về thăm và hiến dâng tất cả cho anh… Liên đã từng yêu anh bằng một tình yêu nguyên sơ, nồng nàn… Sơn ăn năn đến xót xa. Giá như anh có thể quên Vân và yêu được Liên, hoặc giá như anh dứt khoát từ chối tình yêu ấy ngay từ đầu thì chắc giờ đây cô đâu phải nằm dưới mộ này…
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Sơn làm anh giật mình quay lại. Chính là Kiệt đang nhìn anh với vẻ mặt đầy hối lỗi. Không, Sơn tự nhủ dù sao Kiệt vẫn là người đem hạnh phúc đến cho Liên nhiều nhất. Tất cả chỉ là chuyện số phận, chứ lẽ ra Liên vẫn đang êm ấm với người đàn ông này. Sự chọn lựa của họ là đúng và họ hoàn toàn không cần phải nói rất tiếc. Người phải hối tiếc chính là anh.
Đêm đó Sơn và Kiệt đã ngồi nhậu câm với nhau cho đến khi gà gáy sáng, giữa họ còn một ly rượu nữa mà mỗi lần uống là Kiệt lại đưa ly ra cụng. Anh đang nhớ tới cái lần cùng vợ đối ẩm trên hồ Xuân Hương, giữa một Đà Lạt lạnh giá mà cả hai cùng nóng rực…
Nhờ trời cu Vân khỏe mạnh và lớn nhanh. Từ năm 1986, sau hơn mười năm người dân phải sống đói khổ trên “rừng vàng biển bạc”, nhà nước mới hiểu ra muốn tồn tại thì không thể không mở cửa, đổi mới. Mong muốn về một nền kinh tế kế hoạch tự cung tự cấp khép kín và cào bằng sự hưởng thụ bị thất bại, chính quyền nhớ lại chân lý “Dân giàu nước mạnh” và bắt đầu khuyến khích người dân làm giàu, chỉ làm giàu cá nhân mới là động lực muôn đời của phát triển. Các trạm kiểm soát khắp nơi bị dỡ bỏ. Nền kinh tế chấp nhận năm thành phần ngày càng phát huy vai trò của tư nhân. Hệ thống công thương nghiệp quốc doanh quan liêu bao cấp dày công cải tạo - xây dựng phút chốc bị xóa sổ, kéo theo sự sụp đổ của chợ trời vốn sống nhờ sự chênh lệch giá. Thủy điện Trị An được xây dựng. Đầu tư nước ngoài đổ vào, kèm theo là hàng hóa phong phú đủ chủng loại. Nhiều giá trị được phục hồi, đời sống người dân bắt đầu dễ thở lại. Các hoạt động văn hóa văn nghệ cũng thoải mái hơn, không còn rập khuôn thô cứng như trước. Vũ trường được cho phép mở cửa, cùng các tụ điểm ca nhạc của đài truyền hình, đài phát thanh, nhà văn hóa… Nhạc tình được mặc sức sáng tác, anh yêu em và em yêu anh mà không cần phải đi chiến đấu, vào xưởng thợ, ra nông trường. Ca sĩ được cởi chiếc áo văn công, lần đầu tiên biết đến hai chữ “chạy sô”, lên hương từ đó.
Sân khấu ca nhạc ở nhà văn hóa của Sơn và Văn Quang nhờ liên kết với một ông bầu ca nhạc có tay nghề cao đã trở thành tụ điểm thu hút đông đảo khán giả. Được giao phụ trách sân khấu, Sơn bận rộn hơn nhiều. Có ưu thế chịu trách nhiệm duyệt chương trình, sắp xếp tiết mục, Sơn thường được ông bầu và các ca sĩ theo xin ca khúc như một cách để lấy lòng anh. Các tình khúc ngày nào Sơn rút ruột viết riêng cho Vân giờ đây được dịp tung ra, khán giả đang đói những bài hát diễn tả tâm trạng xa vắng nhớ thương chân tình đã nồng nhiệt đón nhận, khiến tên tuổi Minh Sơn càng sáng hơn trên bầu trời nghệ thuật. Cuộc sống của anh nhờ vậy dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Điều mọi người cùng ngạc nhiên về Sơn là anh cứ sống trong cảnh gà trống nuôi con, dù quanh anh giờ đây lượn lờ không ít bóng hồng, từ các em ca sĩ mới vào nghề đang cần được lăng xê cho đến các cô đồng nghiệp xinh xắn ở phòng văn hóa thông tin quận. Đến với Sơn, có người rất dày công o bế cu Vân, thành trì quan trọng nhất, thế nhưng chỉ được một thời gian là họ đều thở dài rút lui. Sau cái chết đau lòng của Ngọc Liên, Sơn thấy rõ khi đã không thể yêu thì đừng bao giờ nên đón nhận. Mà trái tim anh thì đã chai cứng với một hình xăm không phai. Thời gian trôi qua cứ trôi qua, những gương mặt đàn bà con gái cứ lần lượt xuất hiện, nhưng chẳng một ai có thể ở lại và che lấp được Vân.
Rượu gần như đã là niềm an ủi duy nhất của Sơn trong thời gian này. Có những ngày từ mười giờ sáng anh đã uống, kéo dài tới chiều, tụ điểm tan khách thỉnh thoảng còn rủ nhau đi lai rai tới một, hai giờ sáng. Giới văn nghệ sĩ uống bia uống rượu như uống nước, bất cứ lúc nào cũng có thể gầy độ nhậu, Sơn thuộc thành phần độc thân rảnh rang lại không biết từ chối bạn bè nên khó tránh khỏi chuyện đụng trận mỗi ngày. Cũng may cu Vân có tính tự lập rất cao, trong nhà chỉ cần một người giúp việc được mẹ Liên đưa từ dưới quê lên làm từ hồi Liên mới sinh thằng bé đến giờ là ổn. Mọi chuyện đã có bà Hai lo liệu, quán xuyến, Sơn cứ thế mà đi suốt ngày, có những hôm cùng ở một nhà mà hai cha con không hề nhìn thấy mặt nhau, khuya lắc khuya lơ Sơn về tới nơi say mèm chỉ biết leo lên giường hôn con mấy cái rồi lăn ra ngủ.
… Mười năm tôi ở đây
Bạn bè thường rủ nhau đi nhậu
Vodka thuốc rầy Cognac mía Whisky cồn công nghiệp
Nhấm nháp vị đời muối ớt với ổi xanh
Uống rượu suông là tự nhắm thịt mình…
Mấy câu thơ của Nguyễn Duy viết cho chính mình dường như cũng đúng với rất nhiều người, trong đó có Sơn. Thời khốn khó lại sinh nhậu nhẹt, như một cách tự giết mình lần mòn cho xong một kiếp người. Từng ly rượu đốt dần gan ruột nhưng cũng đốt tan nỗi buồn của Sơn, giúp quên đi hai hình bóng cứ theo ám ảnh anh. Vân - tình yêu không phai và Liên - nỗi ân hận muộn màng. Một người bạn tặng anh một cái ly độc đáo, khi nâng lên uống cạn sẽ thấy dưới đáy ly xuất hiện gương mặt một mỹ nữ. Sơn cứ uống cứ uống, để trước mắt anh khi là Vân khi là Liên lại trở về, một hôm trong cơn say anh ném nó vào tường vỡ nát rồi ôm mặt khóc.
Năm 1992, Sáu Tuấn ra dân, mua vài hecta đất ở Mađagui lập trang trại trồng cà phê, sầu riêng và nuôi dê. Vùng đồn điền giáp Bảo Lộc này có rừng có suối, khí hậu mát mẻ, thổ nhưỡng tốt. Anh rủ Sơn hùn chút ít tượng trưng để có chỗ đi thư giãn săn bắn, sáng tác. Sơn mua một chiếc Jeep A2 cũ - về sau đổi lấy chiếc Landcruiser đời 94 - để thỉnh thoảng chạy lên chơi với Sáu Tuấn. Buổi tối, họ đốt lửa ngoài sân, ngồi nướng thịt rừng nhắm với rượu Làng Vân chánh gốc - “đệ nhất danh tửu trên phạm vi toàn thế giới”, theo ý kiến của Sáu Tuấn, và dạo sau này anh chỉ uống duy nhất một loại đế này. Ngà say, Sơn ôm đàn và hát trong khi Sáu Tuấn ngồi thiu thiu ngủ, bếp lửa lách tách cháy, cuộc sống trôi qua chậm rãi và êm ái như men rượu đang lan tỏa dần trong từng mạch máu…