Chương 8
Cuối cùng thì mẹ cũng đã đến được nước Mỹ, nhưng một thân một mình, trơ trọi! Mất cả cha mẹ, còn người yêu thì vẫn mịt mù tăm tích. Mẹ sống vật vờ như một chiếc bóng và có lúc tưởng như đã chết. Nhưng bản năng sinh tồn của con người và biết bao món nợ ân tình đã khiến mẹ vẫn phải sống… Thật may mắn là con đã đến với mẹ, đúng vào lúc ấy. Con chính là thiên thần nhỏ của mẹ, giúp mẹ tìm được ý nghĩa cho những ngày còn lại…
(Trích thư của bà Bạch Vân để lại cho con)
Những ngày đầu đến Mỹ thật vất vả! Vân vô cùng buồn tủi khi phải về sống với gia đình Tâm. Nàng như bị xô vào một thế giới khác, ở nhà phải cân nhắc từng lời ăn tiếng nói, từng hành vi cử chỉ, ra đường thì phải đương đầu với một ngôn ngữ dù đã học qua nhưng vẫn vô cùng xa lạ. Vân phấn đấu từng ngày một để còn giữ được mình là mình, với niềm thương nhớ vô biên về một thời mới đây thôi nhưng đã xa khuất, ngoài tầm tay với.
Khi được hội USCC đón ra khỏi trại Pendleton giao cho ông bà Crouch - một gia đình Mỹ có lòng nhân đạo - bảo lãnh, cả gia đình Tâm được đưa về khu North Hollywood, chen chúc trong một căn hộ ba phòng ngủ, cái bếp nhỏ xíu đứng hai người đã chật! Dĩ nhiên Vân được xếp chung phòng với Tâm vì không ai biết sự thỏa thuận sống với nhau như đôi bạn của hai đứa. Tội nghiệp Tâm, cứ đến tối là phải ôm mền gối xuống đất ngủ để nhường chỗ cho nàng… Về sau, Vân kêu cứ nằm chung, nhưng mỗi đứa một góc và có cả một chồng gối làm ranh giới. Và cũng từ đó, Vân quen ôm một chiếc gối to tướng để ngủ, như làm thành lũy che chở thân mình.
Tiếp theo là những ngày bận rộn nào đi xin an ninh xã hội, nào đi thi xếp lớp học Anh văn, nào làm quen với các khu chợ rộng lớn, sạch sẽ, ngăn nắp và yên tĩnh, khác hẳn mấy cái chợ chật hẹp xô bồ ồn ào những tiếng thăm hỏi cười đùa, nói thách trả giá và gây gổ chửi bới nhau bên nhà. Rồi phải lo dò tìm đường xe công cộng để không phiền người bảo lãnh đưa đón, đi đâu cũng xa lắc, gần nhất phải nửa giờ xe hơi, còn bus thì ôi thôi ngồi lúc lắc cả tiếng!
Tất cả giờ rảnh, Vân dành hết vào việc tìm Sơn. Khi nghe thông tin về bất cứ hội đoàn nào quan tâm đến việc bảo trợ người Việt nhập cư là dù xa mấy, Vân cũng tìm đến dò hỏi tin tức về Sơn. Đôi khi nàng đi từ sáng đến tối mịt mới về, bỏ cả ăn uống, nhưng ngày ngày vẫn biệt tin! Vân còn viết thư gởi về trụ sở HCR ở Liên Hiệp Quốc bên New York, các hội Hồng Thập Tự bên Âu Châu, về các trại tỵ nạn khắp nơi ở Thái ở Phi ở Mã ở Inđô, và về cả Úc Châu… Không một hồi âm hoặc hồi âm vô cùng lịch sự cho biết không hề có thông tin gì về người tị nạn tên Nguyễn Minh Sơn dân Sài Gòn sinh ngày đó tháng đó… Thế nhưng Vân vẫn miệt mài tìm kiếm vì từ đáy tim mình, nàng vẫn hy vọng còn tìm được Sơn. Sự tìm kiếm đó giúp Vân thêm can đảm sống, vì Sơn là cứu cánh duy nhất giúp nàng thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, chỉ có anh mới bù đắp được những mất mát đã qua, chỉ có anh mới có thể hâm ấm lại tấm lòng nguội lạnh của nàng, và chỉ có anh mới giúp nàng có động cơ tiếp tục sống.
Nhưng rồi Vân hoàn toàn tuyệt vọng khi nghe một hồi âm từ Philippine: có một người tên Nguyễn Minh Sơn đã bỏ mình dưới đáy biển trên đường vượt biên! Có thể như vậy được sao? Bao nhiêu tai biến dồn dập, mất cả cha mẹ không đủ sao mà ông Trời nỡ bắt cả người yêu của Vân? Đất trời như đổ sập trước mắt Vân. Nàng sống mà như đã chết, sống như một cái máy, sống như trong một cơn ác mộng và cứ tự nhéo mình để tỉnh dậy, sống mà cứ cầu mong mình được chết theo ba, theo Sơn… Vân ngã bệnh và rơi vào một trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không còn biết mình là ai làm gì ở đâu, đến nỗi bà Crouch phải đưa nàng vào bệnh viện. Trong những lúc nửa mê nửa tỉnh, Vân cứ chập chờn nhìn thấy Sơn người ướt đầm như vừa trồi từ dưới biển lên, tóc phủ rong rêu gương mặt bợt bạc, buồn bã đến đứng bên giường lặng thinh nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe. Vân chồm tới ôm Sơn thì anh lập tức tan biến, bỏ lại nàng một mình với vòng tay trống không, nức nở.
Sau một tháng sống dở chết dở, Vân dần hồi phục, không hiểu vì sao mình còn sống được. Có lẽ đó là bản năng sinh tồn của con người, tưởng đã đến đáy địa ngục nhưng vẫn vươn lên để sống! Sau khi đưa Vân từ bệnh viện về nhà, nghe lời bác sĩ khuyên là hãy tìm một việc gì có tính chất công tác xã hội cho nàng làm, biết Vân khá vững tiếng Anh và giỏi cả tiếng Pháp, bà Crouch liền giới thiệu nàng làm thông dịch viên cho Hội USCC. Vân lăn xả vào làm việc, tận tình giúp đỡ những đồng hương cùng cảnh ngộ như mình và qua công việc đã nghe được bao nhiêu chuyện còn thương tâm hơn chuyện mình. Như chuyện cô bé chỉ mới 11-12 tuổi gì đó, sau lần bị bọn hải tặc liên tục hãm hiếp đã mang thai, cái thai như luôn nhắc gia đình cô về thảm cảnh từng trải và ác nghiệt thay, lại khiến cha cô lạnh nhạt, hất hủi cô, làm như đó là lỗi ở cô! Sao lại có một người cha hẹp hòi đến vậy? Mẹ cô lại bị bọn cướp ấy bắt đi biệt tích, không biết sống chết ra sao và liệu có ngày nào đó, cô sẽ tìm lại được vòng tay che chở ấm áp của mẹ không?
Rồi chuyện một người đàn ông hóa điên vì chứng kiến cô vợ dù đang mang thai vẫn bị hành hạ trước mắt anh đến chết, mang đi luôn đứa con chưa chào đời. Chuyện một người đàn ông lớn tuổi, khi các con trai và rể bị giết vì chống lại hải tặc, con gái con dâu và kể cả bà vợ hơn 60 tuổi đều bị hãm hiếp, giết chết hay bắt đi, ông đã muốn tự tử theo, nhưng nghe tiếng khóc của lũ cháu nội ngoại từ sáu tháng đến hai tuổi, ông đành cố gắng sống, làm “gà trống già” nuôi đàn cháu thơ… Và còn nhiều, nhiều lắm bao cảnh thương tâm, đã khiến nỗi đau của Vân như nhẹ đi. Kể ra Vân còn may mắn được gia đình Tâm đùm bọc, được Tâm yêu thương! Rồi khi nghe tin anh chị Giang từ Thụy Sĩ được gia đình bên chị - đã đến Mỹ từ trước - đang xúc tiến giấy tờ bảo lãnh qua thì Vân mới lấy lại được chút quân bình cho cuộc sống.
Sau sáu tháng, tuy Vân không hề nói ra nhưng Tâm cũng hiểu việc tìm Sơn coi như tuyệt vọng, cho là đã đủ thời gian chờ đợi, Tâm lại yêu cầu nàng hãy làm vợ mình. Tuy lòng không muốn nhưng cuối cùng vì ơn nghĩa phải trả, vì Sơn không còn nữa, Vân đành nhận lời với điều kiện không làm hôn thú. Đó là việc cuối cùng Vân có thể làm được để giữ lời hứa ngày nào với Sơn là chỉ làm vợ Sơn, dù bây giờ anh không còn. Đồng thời trong Vân vẫn nuôi dưỡng một phần trăm hi vọng mỏng manh, nếu Sơn còn sống và vẫn thương nàng thì nhờ không hôn thú nàng sẽ dễ dàng hơn khi chia tay với Tâm.
Đêm tân hôn thật sự đầu tiên của hai người, lấy lý do mắc cỡ Vân yêu cầu Tâm tắt hết đèn. Trong bóng đêm, Vân lặng lẽ chảy nước mắt thầm xin lỗi Sơn khi dâng hiến trinh tiết cho Tâm, điều mà nàng muốn dành cho Sơn từ sáu năm trước nhưng anh đã giữ lại cho nàng để rồi giờ đây… Đúng là chuyện số phận!
Cuộc sống lại tiếp nối và lặng lẽ trôi qua, sau một năm ưng Tâm thì Vân biết mình đã có thai. Và rất lạ là cách đó mấy tuần, Vân nằm mơ thấy cùng Sơn ân ái. Vân cảm nhận rất rõ môi hôn dịu dàng của Sơn y hệt như ngày xưa, rất rõ hơi ấm từ thân thể Sơn, nhận rõ cả sự đê mê qua việc đưa đẩy nhịp tình mà nàng chưa bao giờ có với Tâm. Vân thấy mình ôm chặt Sơn, cả cơ thể nàng dâng hiến hết cho anh. Trong mơ Vân còn nghe cả nhịp tim cùng tiếng thở của cả hai, đến khi giật mình tỉnh dậy mà dư âm của làn sóng đưa nàng đến bến mê vẫn còn, giữa hai đùi còn ướt rượt! Và Vân thức luôn đến sáng, không hiểu có phải do một sự huyền bí nào đó mà Sơn đã đến với nàng? Làm sao Vân có thể nhận rõ làn sóng yêu đương như vậy khi cơ thể nàng chưa từng được hưởng? Với Tâm, mỗi khi anh đòi quyền làm chồng thì Vân chỉ nằm yên cứng đơ như một khúc gỗ và cầu mong cho chuyện đó mau qua. Nàng hoàn toàn không có cảm xúc mỗi khi gần gũi Tâm, thậm chí còn có cảm giác nhờm gớm mỗi khi phải chịu đựng mùi rượu từ miệng anh, cuối cùng chỉ còn cách yêu cầu Tâm phải tắt hết đèn để Tâm đỡ nhìn thấy gương mặt trơ trơ chịu đựng của mình!
Khi bác sĩ xác nhận Vân có thai thì Tâm vô cùng sung sướng, cho là có con rồi thì hẳn với anh, nàng sẽ thay đổi. Tâm có biết đâu, trong tận cùng sâu thẳm của Vân, nàng lại cho đó là đứa con Sơn gởi cho nàng. Dù biết việc đó vô cùng vô lý nhưng Vân vẫn cố chấp, điên cuồng mà tin. Đó là một khoảng thời gian vô cùng êm ả và hòa thuận, tất cả mọi người đều trông đợi đứa bé. Vân ngồi may từng chiếc vớ nho nhỏ, đan từng chiếc áo xinh xinh. Vân chọn màu xanh chỉ vì màu xanh là màu Sơn và Vân cùng yêu thích, gái hay trai đều phù hợp. Vân đi vào các siêu thị tìm chọn từng bộ đồ cho bé, từng chai sữa bé tí ti, từng cái chén chiếc muỗng, từng chiếc gối cái mền, cả mấy con thú nhồi bông mềm mại. Vui nhất là khi anh Giang tìm ra một con xì-trum gởi mừng khi nghe tin Vân sắp sanh. Và rồi cũng đến ngày Vân chờ đợi.
Đêm đó trời đổ một cơn mưa sấm sét rất hiếm có tại California, mưa như thác lũ, như đổ hết cả nước trên trời xuống. Gần sáng thì Vân chuyển bụng, nàng nhẹ gọi Tâm dậy lái xe đưa vào bệnh viện St. Joseph. Suốt đêm đó Vân quằn quại trong cơn đau xé da xé thịt mà vẫn không đẻ được. Đến gần sáng, thấy Vân kiệt sức, bác sĩ quyết định mổ. Sau khi được gây mê Vân không còn biết gì nữa, đến khi nghe văng vẳng tiếng Việt gọi “Vân, Vân tỉnh lại đi em!”, nghe như tiếng của Sơn gọi, nàng từ từ hé mắt, ngơ ngác thấy một anh nào lạ hoắc đang đứng kế bên gọi mình! Về sau Vân mới biết mình đã bị hôn mê một ngày một đêm, có lẽ vì quá yếu mà liều thuốc mê bác sĩ chích quá mạnh chăng? Lúc đem bé gái ra, bác sĩ gọi mãi Vân không tỉnh, ông sực nhớ có một anh bác sĩ tập sự người Việt tên Tuấn đang làm việc phòng bên, liền gọi anh đến, nhờ anh gọi Vân bằng tiếng mẹ đẻ để hy vọng trong một cõi mơ hồ nào đó, Vân nhận được tiếng nước mình mà trở về. Vân xúc động biết bao khi về phòng, cô y tá đem bé Thủy đến - Vân quyết định nếu là bé gái sẽ đặt tên Thủy, có mây có núi thì phải có nước, cảnh sơn thủy đi đôi bao giờ cũng hữu tình, dù Tâm phản đối không thích cái tên ấy vì dư hiểu nó có ý nghĩa gì. Lần đầu tiên ôm con trong vòng tay, Vân thấy trào lên một niềm thương yêu vô cùng vô tận, đây là con của nàng, của mỗi nàng thôi, và tự nói nhỏ là của Sơn nữa. Vân thầm nói: “Sơn ơi, anh biết mình có con không? Có thể tưởng được em đã là mẹ không?”. Thủy nhỏ bé làm sao! Dễ yêu làm sao! Nó cần Vân biết bao! Vân hôn con mãi không biết mỏi và tự hứa với mình phải phấn đấu hết sức để đem lại những gì tốt đẹp nhất cho bé Thủy và sẽ không bao giờ đối xử với con như mẹ đã đối xử với mình. Vân gọi bé Thủy là “my little angel, my little sunshine”, vì bé đã như một thiên thần đem lại ánh nắng soi ấm lòng nàng, giờ nàng không còn cô đơn nữa! Quả thật sau đó tuy cuộc sống chung đụng không hề khả quan hơn, thậm chí không hiểu sao bà Kim Sang có vẻ không hề yêu thương đứa cháu nội đầu tiên, nhưng Vân vẫn chịu đựng được tất cả chính là nhờ bé Thủy đã đem lại niềm vui vô biên cho nàng.
Khi bé Thủy được sáu tháng, Vân quyết định phải đi học một cái gì đó để sống tự lập, tách khỏi gia đình Tâm. Đó cũng là cuộc cãi vã đầu tiên giữa hai người vì Tâm là con trai một, quen được cha mẹ và các chị chìu chuộng nên không đồng ý dọn đi. Nghe hai người lớn tiếng, bà Kim Sang chạy vào và khi biết lý do liền phán ngay một câu khiến Vân uất ức đến nghẹn lời:
- Có hay ho gì, cứ để nó đi, có mỗi việc đẻ mà cũng không xong! Quý hóa gì cái đứa sinh con gái!
Thì ra không quan tâm gì đến chuyện Vân bị hôn mê, suýt mất mạng lúc sanh, bà chỉ tiếc đã không có một đứa cháu trai nối giòng và Vân bây giờ mới hiểu lý do sự lạnh nhạt của bà đối với bé Thủy! Vân im lặng dỗ con vừa thức giấc, không cãi lại việc đứa con là trai hay gái đúng ra có trách là trách người đàn ông, nhưng rất nhiều bà mẹ sai lầm chỉ biết mắng con dâu! Dù hiểu vì chỉ có Tâm là trai, ông bà Kim Sang mong có cháu nội, nhưng câu nói của bà thật quá tàn nhẫn! Vân tự thề sẽ không để có thai lần nữa và quyết tâm ra riêng càng sớm càng tốt.
Sau khi suy nghĩ kỹ và thấy cách nhanh nhất là chọn một nghề thay vì vào đại học, Vân đến trường Marinello Beauty School ở đường Laurel Canyon, chỉ cách nhà một chuyến bus, ghi tên học cosmetician[49] thay vì cosmotologist[50], vì thời gian học không đến một năm. Mỗi sáng, Vân phải dậy lúc năm giờ nấu sữa để sẵn cho bé bú rồi sửa soạn bữa ăn sáng cho cả nhà, sau đó nàng mới giao con cho Tâm, tuy đau lòng nhưng vẫn cắn răng đi. Vân thì thầm bên tai bé: “Ở nhà ngoan nhé con, hiểu cho mẹ, chỉ cần không đến một năm thôi rồi mình sẽ ra riêng”. Con bé như hiểu được, nhìn Vân mỉm cười. Chiều về, thay đồ và tắm cho con xong là Vân lại lao đầu lo bữa ăn tối! Dọn dẹp xong hết Vân mới dám đem bài ra học và khi khuya vô phòng, thấy Tâm đã ngủ là Vân thở ra nhẹ nhỏm.
Đến trường Vân chú tâm học thật siêng. Buổi sáng dạy lý thuyết, trưa là thực hành giữa các học viên, Vân học nhanh đến độ các thầy cô đều ngạc nhiên và đã khảo bài Vân nhiều nhất. Khi thấy Vân không sai điểm nào thì các thầy quyết định cho Vân phụ trách việc dạy kèm các bạn yếu kém hơn, có tính tiền thù lao đúng theo kiểu Mỹ. Vậy là Vân đã có thể đóng đủ tiền học phí mà không phải nhờ vả gia đình Tâm! Khoảng một hai tháng trước khi tốt nghiệp, Vân được đưa ra làm việc cho salon của trường, tuy lương không nhiều nhưng học được nhiều kinh nghiệm và tiền hoa hồng khá cao vì Vân làm rất nhẹ tay nên mọi người khách đều vui lòng. Lúc đó có cả các học viên bên ngành làm tóc và Vân đã quen Alfredo, một anh chàng gốc Mễ thấp người, tròn quay, đặc biệt có má lúm đồng tiền thật duyên dáng, ăn nói lại dịu dàng như con gái, rất dễ thương. Đó cũng là lần đầu tiên Vân tiếp xúc với giới đồng tính luyến ái.
Nhớ lần đầu gặp nhau, thấy Vân vẫn còn e dè, Alfredo nói ngay:
- Honey, let down your guard. I am gay.[51]
Vân vô cùng ngạc nhiên về sự thẳng thắn đó, sao Alfredo lại biết Vân đề phòng và sao lại dám tự thú mình là gay? Chuyện ấy bên Việt Nam là điều cấm kỵ. Từ đó Vân hiểu là dân Mỹ sống rất thoải mái trong vấn đề tình dục, họ coi đó là một nhu cầu như ăn uống, họ bàn cãi những chuyện riêng tư rất tự nhiên, không chút thẹn thùng. Các khách hàng vào cứ bô bô kể chuyện phòng the, mô tả tỉ mỉ từng chi tiết… Cái xứ sao mà đàn bà quá bạo miệng! Họ lại hỏi Vân đủ điều làm nàng ngượng cứng người khiến Alfredo phải đến cứu bồ, bảo đừng hỏi nó, nó còn ngây thơ lắm, rồi đưa hai tay bịt tai Vân.
Vân đặt tên Alfredo là Porky, như con heo hồng dễ thương trong một phim hoạt họa, còn Alfredo thì gọi nàng là Queeny - lạnh lùng, cao sang như một bà hoàng nhỏ bé! Từ đó hai người trở nên đôi bạn thân thiết và lần đầu tiên trong đời Vân đã ngồi kể cho một người khác nghe về Sơn - về tình yêu đã mất nhưng còn mãi sâu đậm trong nàng, về bé Thủy nguồn sống của Vân, về Tâm và gia đình anh, về ân nghĩa Vân phải đền đáp. Vân vô cùng xúc động khi sau khi nghe xong, Alfredo bần thần hồi lâu rồi nói bất cứ lúc nào cần gì thì cứ gọi anh, nhất là nếu bị Tâm bạc đãi. Sở dĩ Alfredo nói vậy vì có lần Tâm đến đón, thấy Alfredo quá thân mật với Vân nên đã mặt hầm hầm gọi nàng về ngay khi hai đứa đang còn trò chuyện với nhau - vì lúc ấy Tâm chưa biết Alfredo chỉ là bạn và lại là dân gay.
Vân hỏi:
- Anh sẽ làm gì Tâm?
Alfredo trả lời:
- Dễ thôi, chỉ cần…ngồi lên nó là nó sẽ dẹp lép!
Rồi cả hai rũ ra cười, lâu lắm rồi Vân không còn được cười như vậy và nàng như sống lại tuổi học trò ngày nào bên các bạn, bên Sơn. Chỉ cảm thấy vậy là Vân lại chợt buồn. Sơn của Vân giờ đã mất tăm trên cuộc đời này!
Sau khi tốt nghiệp, Vân và Alfredo lại được một mỹ viện nhận cho thực tập trong sáu tháng, sau đó hai đứa mới ghi danh thi lấy bằng hành nghề, cả hai đều đậu phần lý thuyết ngay trong lần thi đầu và ngày hôm sau hai đứa đi mướn “đồ nghề” và “người mẫu” để vào phần thi thực hành. Khi họ gọi đến tên Vân, thấy nàng run rẩy, Alfredo ôm hôn nàng chúc may mắn và nói:
- Don’t worry girl, you are the best in the West![52]
Vân phì cười:
- Làm gì mà giỏi nhất?
- Rồi em sẽ thấy, tin anh đi. Thôi vào đi, nhớ luôn rửa tay nhé, ban giám khảo chú ý chuyện vệ sinh lắm đó. - Anh nhắc nhở.
Quên đi nỗi lo lắng với lòng tin của anh dành cho mình, Vân mạnh dạn bước vào phòng thi. Vân có biết đâu là mấy năm sau, đó cũng là cái tên nhiều khách hàng đã giới thiệu nàng cho bạn bè: “She is the best in the West!”
Và mọi chuyện cũng qua, khi giám khảo gọi tên từng người và cho biết ai đậu ai rớt thì cả hai đều qua được sau chỉ một lần thi. Chiều đó Alfredo dẫn Vân đi ăn đồ Mễ lần đầu và hai đứa cùng hẹn sẽ cố gắng đi xin việc ở một nơi.
Thời gian đó Vân như sống trong hai cuộc đời, hồn nhiên khi ở trường, ảm đạm khi về nhà, chỉ có bé Thủy là mang lại chút an ủi, ấm cúng cho nàng. Ôm con trong tay khi cho bú, khi đút từng muỗng thức ăn trẻ em thơm ngon, Vân thấy lòng êm dịu hẳn. Vân yêu nhất là khi tắm bé, thật kỳ diệu thay những ngón tay, ngón chân bé xíu, cái thân thể bụ bẫm, nụ cười ngây thơ, đôi mắt đen tròn như hột nhãn, đôi má phúng phính thơm ngát mùi sữa… Vân không thể tưởng được mình là mẹ của một sinh vật đáng yêu như vậy và rồi nàng lại nhớ đến Sơn, đến giấc mơ thần thoại ấy. Sơn ơi, sao anh không trở lại với em một lần nữa, dù chỉ trong mơ? Tiếng gọi của mẹ Tâm làm Vân chợt tỉnh, vội vã lo cho bé Thủy đi ngủ và hấp tấp ra lo cơm nước cho gia đình. Vân lại trở về với thực tế đau buồn, dù Sơn còn sống, nàng đâu còn được tự do để về với anh? Biết đâu anh cũng đã có vợ con? Biết anh có còn nhớ đến nàng như nàng nhớ anh không? Và Vân tự nhủ mình hãy chôn kín tất cả vào lòng, hãy cố gắng làm người vợ tốt. Tâm đã quá thiệt thòi trong chuyện vợ chồng rồi, phải bù đắp cho Tâm để đền đáp ân tình. Tâm là người đáng thương!
Đúng lúc đó chị Tuyết, bạn của vợ anh Giang, mở tiệm Modern Nails trên đường La Cienega gần khu Hollywood, nhận Vân vào làm mà không cần phỏng vấn. Chị Tuyết đi du học từ trước năm 1975 nên tánh tình rất cởi mở, vui vẻ và cũng lây tánh bạo miệng như dân Mỹ. Chị rất “chịu chơi” nhưng nếu tên nào chị không hợp nhãn mà cứ kỳ kèo là chị thường nói câu: “Thằng này nham nhở quá, đáng lãnh cái búa!”, nên có biệt danh là “Tuyết búa”. Các cô làm việc ở đó chỉ làm móng, có mình Vân săn sóc da mặt nên cũng ít đụng chạm, tuy nhiên sự tọc mạch của họ làm nàng không được tự nhiên. Vân lại ít nói nên còn bị mang tiếng là làm cao với họ. Vân cũng không trách họ hay đính chánh, chỉ tiếc không còn Porky bên cạnh để tâm sự và khi vắng khách nàng chỉ ngồi riêng một mình đọc sách.
Khi hay tin Vân tìm được việc làm khá xa, sẵn vừa thay xe mới cho con, bà Crouch vừa bán vừa cho nàng chiếc Honda Civic cũ của con bà với giá tượng trưng 750 dollars. Ngày ngày Tâm chở Vân đến đó rồi chiều rước về. Vân chưa biết lái mà Tâm lại không muốn cho Vân học vì có cảm giác như Vân ngày càng thoát ra xa anh hơn, biết lái xe nàng sẽ càng tự do. Sau một thời gian đưa ra những lý do hợp lý như Tâm sẽ cũng phải đi học một cái gì chứ, và đi đi về về như vậy vừa mệt cho Tâm vừa bất tiện khi có lúc Vân vắng khách được về sớm, cuối cùng Tâm cũng chịu cho nàng ghi tên học lái xe ở trường Allstate trên đường Victory gần nhà, mỗi chủ nhật họ đến tận nhà đón. Vân học rất nhanh, chỉ sau một thời gian ngắn đã đủ vững để lấy bằng lái. Sau đó Vân khuyến khích Tâm đi học một khóa về máy vi tính nhưng Tâm bỏ nửa chừng vì hoàn toàn không có khiếu về kỹ thuật, vả lại gia đình đang dự định cho anh tiếp nối làm nghề kim hoàn truyền thống.
Làm được gần một năm thì bà Edith Bernstein, một người khách rất mến Vân, có người ở trọ vừa bỏ một căn một phòng ngủ trong building bà làm chủ, bà đặc biệt dành giá 400 đôla một tháng cho Vân, quá rẻ cho khu vực đó, lại gần tiệm chị Tuyết. Bà Edith còn có một nhà giữ trẻ, sẵn sàng nhận trông bé Thủy và Vân chỉ cần săn sóc da mặt cho bà để trừ tiền giữ bé. Cơ hội không thể bỏ qua, Vân về thưa chuyện cùng ba mẹ Tâm xin dọn ra, lấy lý do gần chỗ làm, lại có nơi giữ con. Vân cho Tâm chọn lựa, một ở lại với gia đình, hai là đi với mẹ con nàng. Vân hứa sẽ thường xuyên về thăm nếu Tâm không theo, và hứa nếu theo thì Vân sẽ lo hết mọi việc vì tuy không thể yêu Tâm, Vân vẫn thương anh và cảm động trước tình yêu của anh dành cho nàng. Sau vài ngày suy nghĩ, Tâm đồng ý dọn theo Vân.
Những ngày sắp dọn đi thật khó thở, gia đình Tâm nhìn Vân với nét mặt nặng như chì, lúc nào cũng khó đăm đăm như trách móc Vân vô ơn, đem nàng qua đến Mỹ để rồi nàng bắt mất đứa con trai quý của họ! Họ có biết đâu Vân đã mong Tâm đừng theo để hai mẹ con sống tự do hơn và nàng tha hồ nhớ đến Sơn và được cảm thấy không có lỗi với Tâm… Nhưng có lẽ duyên nợ với Tâm chưa dứt!
Vân ra đi chỉ với vỏn vẹn một chiếc vali. Alfredo hay tin liền triệu tập cả đám bạn đem lại tặng nàng bộ salon, chị Tuyết tặng bộ bàn ăn, còn hầu hết vật dụng trong nhà nàng mua lại của người ở trọ trước, chỉ sắm mới một chiếc giường nhỏ cho con. Một khúc quanh mới trong đời Vân, tuy có cực nhưng tự do và vui hơn vì mình hoàn toàn tự lập, hẳn ba sẽ rất hãnh diện nếu biết được, hẳn Sơn sẽ rất ngạc nhiên và chắc chắn sẽ khen Vân quá giỏi. Không hiểu sao việc gì Vân cũng chỉ nghĩ đến Sơn và mong được chia sẻ cùng anh, thời gian hai đứa yêu nhau có được bao năm tháng đâu mà sao khắc ghi sâu đậm quá, trong khi sống đã bao năm bên Tâm mà nàng vẫn chỉ coi Tâm như bạn? Đúng là con tim có những lý lẽ của nó mà không ai có thể giải thích được!
Những ngày đầu tiên đưa bé Thủy đến trường là khó khăn nhất, nó khóc ngất khi Vân giao lại cho cô giáo và cứ nức nở gọi “Mẹ, mẹ đừng bỏ con!”. Vân quay đi mà lòng như xát muối, nhưng đành phải vậy thôi, còn phải làm việc để tìm một cuộc sống đầy đủ hơn. Cũng may là chẳng bao lâu, đến trường nó đã hớn hở chạy vào, đôi lúc quên cả hôn lại Vân vì nó bắt đầu có bạn cùng tuổi tha hồ vui chơi. Thủy học Anh văn nhanh một cách lạ lùng! Ở nhà Vân chỉ dạy nó tiếng Viêt vì sợ nó quên tiếng mẹ đẻ, trước khi đi học Vân chỉ dạy tối thiểu mấy chữ cần thiết, “hungry” khi đói, “milk” khi khát, “pipi” khi cần đi vệ sinh, “hurt” khi té đau… thế mà không đầy một tháng, nó đã nói rành rọt đầy đủ câu chữ!
Thế rồi nhờ chú Sáu Phước giúp vốn, gia đình Tâm mở lại tiệm vàng Khánh Sang, giao Tâm trông coi. Vì nhắm vào khách Việt Nam nên họ quyết định dọn nhà về quận Cam, nơi tụ tập một số rất đông dân mình. Tiệm Tân Khánh Sang nằm trong trung tâm thương mại trên đường Bolsa, gần chợ Little Saigon. Tâm phải đi đi về về hàng ngày, cuối tuần đông khách bận bịu thường ở lại hẳn tối thứ bảy, do buôn bán được nên cũng vui vẻ hơn. Nhờ Vân có một cô khách tên Tanya làm trong nghề nữ trang và có chồng là anh Miller bán hột xoàn giá sỉ ở Los Angeles, nàng đã giúp Tâm mua được nhiều mặt hàng với giá ưu đãi. Tâm cũng hay hỏi ý kiến Vân về chọn lựa hàng vì Vân có óc thẩm mỹ và nàng rất vui khi vẽ được một số kiểu nhẫn, lắc tay, dây chuyền hình trái tim mà Tâm bán rất đắt hàng và khiến tiệm thêm đặc biệt. Đó là một chút ít đóng góp của Vân coi như trả ơn phần nào cho gia đình Tâm…
Rảnh tay, Vân bắt đầu làm nhiều giờ hơn nhưng dần dần cuộc sống giữa Tâm và nàng cũng lạnh lùng hơn. Vân luôn làm đủ bổn phận săn sóc Tâm từng chút một, các bạn bè đến ai cũng cho là gia đình Vân rất hạnh phúc, cho là Tâm rất may mắn vì Vân luôn hầu Tâm ăn, thậm chí khi ăn bò nướng vĩ hay mấy món cần cuốn bánh tráng, nàng ngồi kề bên cuốn từng cuốn một cho Tâm, ly rượu Tâm vừa cạn là nàng lập tức rót thêm… Họ có biết đâu Vân làm vậy để bù đắp một thiếu sót lớn nhất cho cuộc sống vợ chồng là chuyện âu yếm yêu đương nhau! Vẫn như lúc đầu, nàng hoàn toàn miễn cưỡng mỗi khi phải đón nhận chuyện ấy và dần dần Tâm cũng không còn hy vọng như lúc sắp có bé Thủy. Vân cũng muốn lắm một cuộc sống bình thường nhưng vẫn không sao quên được Sơn, không sao ân ái được với Tâm. Nàng cũng thấy mình bất bình thường, nhưng… biết làm sao?
Khi tiệm Bonjour Beauté trên đường Santa Monica khu West Hollywood, nơi Alfredo làm, cần người săn sóc da là anh lập tức gọi Vân, đúng lúc nàng hay tin Dung, em chị Tuyết, cũng vừa tốt nghiệp cosmetician, chắc rồi sẽ về làm với chị. Để tránh cho chị cảnh khó xử, Vân chủ động xin nghỉ để qua với Alfredo.
Bà Odette chủ tiệm Bonjour Beauté vốn gốc Pháp nên chỉ cần nghe Vân nói “Bonjour Madame, enchantée de vous connaitre[53] là nhận nàng ngay, không cần khảo sát xem nàng làm việc ra sao. Nhờ lời giới thiệu của Alfredo nên mọi người trong tiệm đều vui vẻ đón tiếp nàng. Khu vực đó là thành phố của dân gay và lesbiannên đa số các anh đồng nghiệp đều đồng bệnh với Alfredo. Nào là Daniel, Robin, Joseph đều làm tóc, rồi Josh, cao 1m85, tóc vàng mịn, mặt chữ điền, đẹp trai như người mẫu, làm tiếp tân. Một đoàn các anh gay bảo bọc Vân như các chị bảo vệ cô em gái. Vân thân với họ hơn các cô đồng nghiệp trước kia vì các anh không tọc mạch chuyện gia đình Vân, không ghen ghét vì Vân được khách thương mến. Buồn cười là có lúc có lời đồn là Vân cũng… cùng bệnh, Vân không giận mà còn vui vì như vậy không còn bị khách đàn ông… tấn công. Trong số các tên Mỹ tấn công Vân, có người sàm sỡ, có người nham nhở, có người lì lợm, có người ý tứ, có người nhút nhát…, nhưng điểm chung là họ đều… rất giàu.
Đầu tiên là Randy, có tiệm quần áo Bumper to Bumper cho trẻ em, biết Vân có bé Thủy, mỗi lần ra hàng mới là đem lại cho Vân một bộ tặng bé, về sau còn đòi mở tiệm riêng cho Vân. Vì Randy nhỏ hơn Vân một tháng nên nàng cứ gọi đùa là “little brother” để cảnh báo Randy đừng hy vọng gì ở nàng. Có một lần Randy đến đúng ngày sinh nhật Vân, nghe trong tiệm nói, anh ta lập tức chạy đi mua một bó hồng đỏ và khi trao cho Vân, đã bất ngờ chồm qua hôn má nàng và nói nhỏ “I love you”. Vân sững sờ nhớ lại hôm sinh nhật ngày nào, đã xa lắm, Sơn cũng đã làm thế và nàng lại nhớ Sơn tê tái cả hồn. Nhưng cũng từ đó, Vân tránh làm cho Randy, cứ lấy cớ là không có giờ và sau đã giới thiệu Barbara, một cô khách dễ thương và rất vui cho Randy, cuối cùng hai người đã thành hôn.
Rồi tên Ken nham nhở, cứ mỗi lần Vân làm tay là hắn cứ lấy ngón tay vuốt ve lòng bàn tay nàng, nàng càng đỏ mặt hắn càng làm tới, rồi hắn nói thẳng là quá ham muốn Vân, nào là khi nào muốn thì cứ gọi hắn một tiếng, nào là Vân là người để “nâng niu” chứ không phải để làm vợ. Vân nghiêm mặt:
- Tôi có chồng rồi!
Ken chẳng chút ngượng:
- Thế đã sao nào? Tôi sẽ dạy em đủ kiểu thì về nhà chồng càng mê chứ em mất mát gì đâu?
Giận quá, Vân dặn Josh không lấy hẹn cho hắn và nói rõ lý do, sau đó hắn bị mấy anh mắng cho một trận mới chịu đi.
Chú thích:
[49] Săn sóc da và làm móng tay chân.
[50] Như trên, nhưng có kèm luôn làm tóc.
[51] Cưng ơi, đừng cảnh giác nữa. Anh là dân pêđê.
[52] Đừng lo cô gái, em là người giỏi nhất ở miền Tây.
[53] Kính chào bà, rất hân hạnh được gặp bà.