← Quay lại trang sách

Chương 8 (tt)

Nhưng Vân bất ngờ nhất là ông Gordon, hàng tuần đều đến làm tay, làm mặt, ăn nói rất nhỏ nhẹ, tướng như thư sinh, cũng gần bằng tuổi ba, đã có vợ nên nàng không hề đề phòng. Gordon rất nhạy cảm, mỗi khi Vân có chuyện buồn là ông biết ngay và tìm lời an ủi nên sau một thời gian, hai bên cũng thân thiết vì nàng coi ông như cha, hay hỏi ý kiến khi gặp việc khó. Một hôm ông gọi điện mời Vân đến nhà làm cho ông, ở Bel Air, khu giàu nhất Los Angeles. Thường thì Vân luôn tránh đến nhà khách dù giá rất cao, ít nhất là gấp đôi làm ở tiệm, vì nghe bao nhiêu chuyện mấy ông hảo ngọt đòi… yêu, bốc hốt hay đòi “a blow job”[54], chuyện ấy rất thường, họ không dùng vũ lực nếu mình từ chối. Vân nhận lời vì Gordon nói ông đang bị cảm mà phải chuẩn bị đi dự một buổi tiệc, và nàng cũng đinh ninh có vợ ông ở nhà. Khi đến, bước vô thì thấy ông tươi cười đứng đón, không có vẻ gì đang bệnh hết! Vân hỏi:

- Mừng thấy ông khỏe, bà nhà đâu để tôi đến chào?

Ông trả lời:

- Tôi và vợ đã chia tay, bà dọn ra rồi.

Vân hốt hoảng trong lòng nhưng cố làm mặt tỉnh:

- Ồ, rất tiếc, tôi hoàn toàn không biết.

Ông cười:

- Nếu biết chắc Queeny đã không đến phải không? Đừng ngại, tôi không làm gì hại đến em đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng thôi, em ngồi xuống và tự nhiên đi. Uống gì nào?

Vân đành lầm lì ngồi xuống và xin ly nước cam, khi ông gọi chị giúp việc người Mễ pha nước thì nàng cũng yên tâm phần nào. Rồi Gordon bắt đầu kể:

- Tôi và vợ ly thân từ lâu, nay chia tay vì cả hai đều muốn làm lại cuộc đời. Lần đầu gặp em, tôi đã thấy mến em, rồi nghe bao nhiêu chuyện của em, không biết tự lúc nào tôi đã yêu em. Tôi muốn đùm bọc mẹ con em, nếu em bằng lòng, tôi sẽ mua cho hai mẹ con căn condo[55] khu Westwood. Tôi chỉ muốn săn sóc em, thỉnh thoảng mới đến sống với em thôi. Con người như em chỉ để chìu chuộng, làm việc chi cho cực? Tôi cũng biết em không yêu chồng, việc chia tay có gì khó đâu?

Vân vô cùng ngượng ngập, làm sao cắt nghĩa cho ông hiểu là với Tâm, tuy không có tình nhưng còn có nghĩa, làm sao nàng bỏ được Tâm? Chữ “nghĩa” của Việt Nam hầu như khó thể dịch ra cho người Mỹ hiểu. Đó hoàn toàn không phải là nghĩa vụ, bổn phận, trách nhiệm… Riêng chuyện phải làm việc cực nhọc thì dù cực đến đâu Vân cũng vui và hãnh diện với đồng tiền do công sức mình làm ra, tuy đôi khi nhìn lại tay mình, nàng cũng thoáng buồn, còn đâu bàn tay mềm mại “như không xương” Sơn hay nói khi hai đứa nắm tay nhau... Bao nhiêu kỷ niệm bất chợt lại tràn về với Vân. Thấy Vân hồn ở đâu đâu, ông Gordon tưởng lầm, nắm nhẹ tay nàng, nói tiếp:

- Em hãy suy nghĩ đi, chỉ cần em đồng ý là tôi sẽ mua liền căn hộ và sẽ để em đứng tên.

Vân nghĩ, bộ ông này muốn mình làm gái bao hay sao? Rồi vô cùng thất vọng vì đã tin tưởng ông bấy lâu nay. Cuối cùng nàng nói:

- Cám ơn ông đã có lòng lo cho mẹ con tôi, nhưng rất tiếc tôi không thể nhận lời và tôi cũng không thể chia tay với Tâm trừ khi đó là điều anh ấy muốn. Vì tôi nghĩ bé Thủy dù sao cũng là con của Tâm, tôi không có quyền chia rẽ hai cha con.

- Queeny, em không cần trả lời liền, hãy suy nghĩ lại đi. Biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng nhào vô địa vị em?

- Rất tiếc thưa ông Gordon, tôi không phải là các cô gái đó, tôi không cần suy nghĩ đâu. Thôi, xin phép ông cho tôi về nhé

Mặt buồn vời vợi, Gordon đứng lên tiễn Vân về:

- Tôi vẫn đến gặp em ở Bonjour Beauté được chớ?

- Vâng, mời ông cứ đến.

Về đến tiệm Vân vẫn còn run rẩy, đúng là vừa thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc, không hiểu nếu ông làm ẩu thì nàng sẽ phản ứng ra sao? Vân kéo các bạn gay vào kể, Alfredo ré lên cười:

- Queeny, em không biết đàn ông là thế sao? “Men only think with their penis”[56]. Cuối cùng cũng là cái giường thôi, em nõn nà quá mà, sao không… thử xem? Hay cứ cho ông ấy mua căn hộ, ổng đã nói để em đứng tên mà?

Vân nghiêm mặt nhưng không giấu được nụ cười:

- Porky, nghiêm chỉnh đi, ai mà làm vậy được chớ, ông ấy tuổi như ba em mà.

- Nhưng “cái đó” còn trẻ mà, già chớ đâu phải liệt? Ông ấy có mắt tinh đời đấy, anh mà không phải gay là cũng mê em rồi.

- Porky! Đừng đùa nữa!

Sau đó, ông Gordon đến vài lần rồi từ giã dọn đi Colorado và không quên để địa chỉ lại cho Vân. Nắm tay Vân, ông nói luôn mến nàng và bất cứ lúc nào cần gì, nàng cứ gọi điện thoại hay gởi thư cho ông. Và từ đó hằng năm, Vân luôn gởi thiệp mừng Giáng sinh ông và ông luôn gởi một món quà nhỏ cho bé Thủy vì ông nói nếu gởi cho Vân, sợ nàng sẽ trả lại.

Đến các bà khách thì ôi thôi cũng trăm chuyện! Trong khi ngồi chờ móng khô sơn, các bà đem kinh nghiệm về đàn ông ra đấu với nhau. Khi rảnh, Vân thường ngồi bên salon đọc sách nhưng không khỏi phải nghe các bà bình luận. Có bà Flora, đã 75 tuổi, thế mà nói vẫn còn ham muốn ái ân, “cái đầu tao vẫn muốn mà cơ thể thì đã cạn nguồn, thật là ông Trời chơi tao đó!”. Rồi mấy bà dạy nhau cách đoán… của mấy ông dài ngắn bằng cách nhìn ngón tay, rồi sắp hạng dân nào cao tay ấn nhất, sắp hạng dân nào vụ đó mạnh nhất, rồi cách làm với mật với trà sao cho tăng phần khoái cảm… Thỉnh thoảng Josh, Robin hay bạn nào đi qua là đều mắng:

- Này, ăn nói cẩn thận đó! Queeny nó còn ngây thơ lắm, đừng làm bẩn tai nó.

Các bà hét ầm lên:

- Để chúng tôi dạy cô ấy thêm nghệ thuật về chìu chồng chìu kép mà, mấy anh đi chỗ khác đi!

Và các bà gọi Vân:

- Queeny, cô bỏ cuốn sách đi, qua đây nói chuyện hấp dẫn hơn!

Vân chỉ cười cám ơn rồi tìm cách trốn.

Thời gian đó Vân cũng học được là khách Do Thái rất bần mà đòi hỏi nhiều, cho một đồng mà đòi phục vụ bằng cho cả trăm. Dân New York hay Chicago thì chi rất rộng rãi và Vân đã quen với Sandra mà về sau sẽ là bạn thân thấu hiểu chuyện đời Vân và luôn bênh vực, giúp đỡ Vân, với Christine người giới thiệu Vân là “the best in the West” vì cô đã ngủ lúc Vân làm wax! Vân cũng thân với vài khách gay và lesbian[57]. Có Michael là giám đốc thư viện Beverly Hills, luôn đem sách Pháp cho Vân mượn; có Danny vẽ kiểu cho hãng Speedo đẹp trai như pho tượng làm bao nàng say đắm và đòi Vân giới thiệu bạn, chỉ kẹt anh thích… con trai; có Honey lúc đầu lầm tưởng Vân đồng bệnh nên toan ve vãn - về sau chính Honey giới thiệu Vân làm thư ký cho ông bà Cohen - và còn nhiều nhiều lắm, tất cả đều sống rất thoải mái và khi yêu thì rất mãnh liệt, nhưng xong cuộc tình này là họ lại tỉnh bơ lao vào một cuộc tình khác! Vân nhìn họ mà thầm nghĩ chắc đúng là mình bất bình thường như họ nói, tại sao lại không thể quên được Sơn? Tại sao Sơn vẫn ám ảnh Vân? Tại sao chỉ mỗi mình Sơn mới khơi được lòng yêu của Vân? Tại sao sau bao nhiêu năm mà Vân vẫn không quên được những ngày ít ỏi bên Sơn? Có phải nàng thuộc loại người chỉ có thể yêu được một lần trong đời?

Khi bé Thủy vào tiểu học và phong phanh nghe bà Odette dự đinh sang tiệm để về hưu bên Pháp thì Vân quyết định đi học lại, lấy bằng về vi tính. Trường United School of Business trên đường Sunset mở lớp buổi sáng nên rất tiện cho Vân vừa đi học vừa đi làm. Mỗi sáng, dẫn bé Thủy đến trường, Vân cũng cắp sách đi học, trưa về tiệm và chiều đón bé. Cuộc sống lúc ấy rất cực nhưng vui. Cũng có đôi lúc quá mệt, Vân tưởng như bước đi không nổi thế mà rồi ngày lại ngày, mọi việc cũng xong…

Càng lớn bé Thủy càng giống mẹ, cũng một khuôn mặt, một nước da, một đôi mắt. Nó như hiểu được sự khổ cực của mẹ nên rất ngoan, học thật chăm chỉ. Các bà sơ ở trường công giáo Good Shepperd khu Beverly Hills cũng như các bạn Vân ở tiệm Bonjour Beauté đều rất yêu nó. Nhất là Josh, mỗi lần Vân đưa Thủy đến tiệm là anh lại ôm chầm lấy nó, giơ nó lên cao, con bé cười giòn, cả tiệm rộn rã với tiếng trẻ thơ. Những ngày lễ, trường đóng cửa, Vân thường mang nó theo đi làm, suốt ngày nó không quấy rầy ai, chỉ ngồi chơi một mình trong góc riêng khi ai ai đều bận. Alfredo cùng các bạn luôn cưng chìu, mua kẹo bánh đầy cho con bé. Vân nhận thấy ngoài việc sinh lý bất bình thường, họ rất tốt bụng, tánh rất chung thủy với nhau và chăm sóc nhau từng chút, không như những đôi trai gái bình thường, mới hôm qua yêu mê đắm, đến cả màu sơn móng tay hay kiểu tóc cũng để tình nhân chọn, rồi khi chia tay, không bao lâu đã thấy dẫn người yêu khác đến giới thiệu! Sao họ thay đổi nhanh thế nhỉ, Vân không sao hiểu được! Các anh gay lại ăn mặc rất thời trang và có khiếu mỹ thuật. Có lẽ bị xã hội lên án nên họ rất cởi mở, không tọc mạch phán xét ai, tánh vị tha. Bên họ, Vân thấy mình rất an tâm và thoải mái.

Những ngày chủ nhật là vui nhất. Không có Tâm, Vân tha hồ vui chơi, tụ họp ăn uống, tổ chức picnic hay đi chơi xa. Nhóm bạn gay đã đưa Vân đi lên khu Big Bear ở rừng quốc gia San Bernardino vào mùa đông, dạy bé Thủy đắp các tượng người tuyết, đưa đi biển Redondo Beach ăn cua thả giàn, đi Santa Barbara, San Capistrano thăm các nhà thờ cổ, đi Solvang, một thành phố theo kiến trúc bên Đan Mạch… Đi đâu, thấy chỗ nào vui, chỗ nào đẹp, Vân lại chợt buồn, thầm ao ước phải chi có Sơn thì vẹn toàn biết bao? Nhưng Sơn đã bỏ Vân trơ trọi rồi, không giữ lời hứa sẽ ở mãi bên Vân! Sơn ơi, sao anh nỡ lòng ra đi bỏ em cho đành, Sơn ơi?…

Thật ra Tâm rất mong chủ nhật Vân đưa Thủy về tiệm chơi với anh. Nhưng Vân lại không thích cảnh sống ở khu Little Saigon, dù phải công nhận đó chính là một Sài Gòn thu nhỏ. Chạy trên xa lộ 405S rẽ qua đường 22E, vừa lấy lối ra Brookhurst thì ôi thôi, cứ tưởng mình đang ở Việt Nam. Cả một khu vực nằm giữa các con đường Magnolia, Westminster, Brookhurst và Bolsa, hai bên đường chi chít các tiệm với bảng hiệu tiếng Việt, gần như gì cũng có, nào chợ Viễn Đông, nào tiệm bò bảy món Au Pagolac, phở Hòa, mì La Cai, chè Hiển Khánh, rồi tiệm bánh mứt Bảo Hiên Rồng Vàng có bán cả nước mía, rồi đủ các dịch vụ chuyển tiền Hoa Phát, văn phòng luật sư, địa ốc, phòng khám bệnh của bác sĩ, nha sĩ, rồi tiệm thuốc Tây Catinat, thuốc Bắc Dương Lai Cảnh, tiệm sách Tú Quỳnh, tòa soạn báo Người Việt… thật không thiếu một ngành nào. Bước xuống xe có cảm tưởng như ở quê nhà vì nghe toàn tiếng Việt.

Vân thật cảm phục sự siêng năng của dân mình, đến chưa bao lâu mà đã thành lập được cả một cộng đồng, chỉ tiếc là họ thiếu đoàn kết, cứ tìm cách chê bai đố kỵ nhau và sẵn sàng xuống giá phá thị trường, ai sống chết mặc ai. Thử tưởng tượng làm móng tay giả một bộ full set[58] giá ban đầu khi chưa có người Việt làm là 45 đôla, người Việt hạ giá một phát còn 25 đô, rồi tụt dần tụt dần cho đến mức 15 đô! Khách da đen, Mễ ngày xưa ít dám vào tiệm, bây giờ chỉ cần bỏ 15 đô ra còn tha hồ hoạnh hẹ dân làm móng Việt... Bán bàn ghế cũng là một nghề thành công của người Việt - từ đó mới có câu “chồng khiêng, vợ giũa”: chồng bán bàn ghế, vợ làm móng - nhưng cũng do cứ phá giá, có khi tới 50%, mà tự tiêu diệt lẫn nhau.

Vân còn không thích về khu Little Saigon này vì những khi bước vào quán nước, quán ăn, Vân rất khó chịu vì những cái nhìn như lột trần mình bởi cánh đàn ông, vì những câu tiếng Mỹ bồi khi các bà mắng con, rồi khi nghe mấy cô bán hàng vắng khách đem chuyện hàng xóm ra làm đề tài, Vân tự hỏi sao họ biết đời tư thiên hạ rõ thế? Đôi lúc Vân vô cùng chán nản về sự thiếu lịch sự của họ. Có một lần Vân để bé Thủy chạy trước, con bé chỉ đứng nhìn, chưa sờ mó gì, nàng vừa bước đến đã nghe cô bán hàng đuổi nó đi vì tưởng nó có một mình! Cũng có khi Vân chứng kiến một bà bán chả, không lo bán hàng mà cứ đứng xa xả mắng ông chồng bằng những lời vô cùng thô lỗ, tục tĩu, Vân hết hồn vội kéo bé Thủy tránh thật xa, sợ nó nghe những lời hạ cấp ấy. Một lần, nghe Vân nói toàn tiếng Việt với con, họ lại chê bai Vân không biết tiếng Mỹ, Vân vừa bực mình vừa buồn cười. Có lo là lo con mình quên tiếng Việt, một khi đi học, nó còn nói giỏi hơn mình nhiều. Nhiều bà khi biết Vân không đặt tên Mỹ cho bé Thủy và không đổi tên họ của chính mình thì lại cười rộ lên, cho là Vân quê mùa! Họ giờ là Jenny, Mary, Susan..., còn đâu những tên rất dễ thương do cha mẹ họ đặt cho?

Cảnh sát và dân chúng ở đây cũng kỳ thị người Việt hơn trên khu Vân sống. Lấy công tâm mà nói, nếu không có dân mình đến ở thì nơi đây chắc vẫn còn là vườn trồng cam - do đó mới có tên Quận Cam - và trồng dâu. Đa số họ nể phục sự thành công của cộng đồng Việt Nam, nhưng vẫn từ từ dọn đi, nhường cả một khu phố cho dân đầu đen, chắc vì thấy sống chung không hợp. Ngoài ra cũng có thể vì một số thanh niên qua đây, vốn là dân lưu manh từ bên nhà, đã bỏ học đi ăn cướp, quậy phá. Số nữa là thiếu niên ham vui, vì cha mẹ lo làm ăn không dạy dỗ, gây ra biết bao nhiêu thảm trạng! Con gái hư đốn, con trai xì ke… Vân thương nhất là hoàn cảnh người lớn tuổi, con cháu lo đi học đi làm, để ông bà ở nhà trơ trọi, không rành tiếng nước người, đường xá lại xa xôi, không tự túc đi đâu được, và ngày càng thấm thía nỗi sầu xa xứ, xa hàng xóm láng giềng. Đa số các cụ mà Vân tiếp xúc đều muốn trở về Việt Nam sinh sống, dù bữa đói bữa no nhưng tràn đầy tình người.

Chỉ khi nào thật cần thiết Vân mới xuống quận Cam mà thôi.

Ở trường Business, Vân lấy môn chính là vi tính văn phòng, môn phụ là kế toán. Học nơi đây không khí khác hẳn lúc học thẩm mỹ, nàng như trở lại thuở học sinh xa xưa. Các cô ăn vụng, các anh đưa thư tán tỉnh... Không ai ngờ Vân đã có chồng con vì trông nàng còn quá trẻ so với các bạn Mỹ, Mễ cùng tuổi. Vì siêng năng và được lòng các bạn, Vân được thầy và cả lớp chọn làm lớp trưởng. Nào giúp các bạn yếu hơn, nào tổ chức các buổi rửa xe, các buổi điểm tâm giúp sinh viên nghèo, rồi đi làm…, nên Vân mệt nhoài. Những ngày cuối tuần, chỉ để các bạn dẫn bé Thủy đi chơi, Vân ở nhà học bài và nhớ ba, nhớ Sơn…

Ngày tốt nghiệp, Vân được điểm cao nhất lớp. Các bạn đến dự mừng Vân đã cõng bé Thủy trên vai hò hét, vỗ tay tưng bừng.

Vài tháng sau, Honey, cô khách từng “ái mộ” Vân, cho hay có cô bạn là Diane Lee, phụ tá cho ông bà Cohen, hai vợ chồng chủ một công ty chuyên nhận việc nghiên cứu thị trường cho các công ty lớn, sắp nghỉ việc để đi học lại, đang tìm một người thay thế, nếu Vân muốn thì Honey sẽ giới thiệu. Biết là bà Odette đã đăng báo sang tiệm nên Vân không bỏ qua cơ hội. Honey liền gọi điện thoại cho Diane và đưa máy cho Vân, Diane chỉ hỏi sơ Vân và hẹn ngày hôm sau đến trình diện ông bà Cohen.

Lần đầu tiên sắp phỏng vấn, Vân hồi hộp cả đêm không ngủ được, đâu ngờ số nàng không phải qua ải đó nên khi vô gặp, bà Cohen chỉ hỏi bao giờ Vân bắt đầu được và nói sẽ trả tám đôla một giờ, nếu nàng bằng lòng thì tuần sau bắt tay vào việc. Diane chỉ còn ở vài tuần, sẽ chỉ dẫn cho Vân trước khi nghỉ. Vân vội về trình bày với bà Odette và xin làm cuối tuần mà thôi.

Và tuần sau, Vân bắt đầu một cuộc khúc quanh mới.

Số Vân thật may mắn, đi làm đâu cũng được chủ thương mến. Chỉ sáu tháng sau, ông bà Cohen đã tăng lương cho nàng và ông bà cũng rất thương bé Thủy. Cả hai ông bà tướng rất cao, xứng đôi, ông rất hiền, bà thì khó hơn một chút nhưng không bao giờ nói một tiếng nào nặng với Vân, và dần dần họ coi Vân như con trong gia đình, một thành viên của công ty.

Vì chuyên về nghiên cứu thị trường nên công việc không nhàm chán và Vân học hỏi được rất nhiều. Impulse Research là một công ty nhỏ, ngoài Vân ra chỉ có thêm hai người là Michael và Andrea, Vân đã lấy cảm tình mọi người một cách dễ dàng vì tánh nàng siêng năng lại dễ hòa đồng. Thỉnh thoảng Vân cùng đi hoặc với ông hay bà Cohen đến New York, Chicago, Houston… nhưng vì không thích để bé Thủy ở nhà thiếu vắng mình nên Vân thường nhường lại cho Michael hay Andrea đi. Nhất là sau lần đi Houston cho hãng kẹo M M. Tối hôm đó, ông Stone, giám đốc đại diện M M, sau mấy ngày theo tán tỉnh Vân, tuy rất bực mình nhưng nàng vẫn phải tiếp chuyện. Đến đêm cuối, có tổ chức buổi tiệc chia tay sau một triển lãm thành công. Lợi dụng được xếp ngồi kề bên, Stone đã dúi vào tay Vân chiếc chìa khóa phòng khách sạn khi bắt tay nàng. Vân ngơ ngác chẳng hiểu gì thì hắn kề môi bên tai nàng thì thầm, còn đưa lưỡi liếm vành tai nàng:

- Chút gặp nhau nhé, sẽ còn nhiều màn vui hơn chờ đợi em đó.

Vân đỏ mặt, chợt hiểu thì ra tên này đưa chìa khóa phòng hắn để hẹn nàng đến! Vừa cảm thấy bị xúc phạm vừa không biết phải đối phó ra sao, Vân chạy ngay đến bà Cohen. Có phải vì Vân vui vẻ nên hắn đã tưởng lầm không? Hay hắn coi Vân là hạng người gì? Bà bình tĩnh bảo:

- Đưa chìa khóa đó cho tôi và đi ngủ đi. Đàn ông đàn bà Mỹ đi làm việc xa thường có những đêm tình như vậy, họ hợp nhãn thì nhào vô thôi. Ngày mai sẽ quên ngay.

- Thưa bà, bà định làm gì?

- Em đừng lo, để tôi đối phó

- Nhưng ông ấy cũng là khách hàng lớn của công ty.

- Đã bảo đừng lo mà. Khách thứ này, chúng tôi cũng không cần đâu.

- Cám ơn bà, chúc bà ngủ ngon. - Vân cảm động trả lời và về phòng mình.

Sáng hôm sau Vân mới biết chính ông Cohen đã lên phòng mắng tên Stone và nói thẳng là sẽ không nhận công việc hãng M&M nhờ nữa vì sự thiếu tư cách của một ông giám đốc toan lợi dụng quấy rối tình dục nhân viên ông.

Từ đó, bà Cohen cũng tập cho Vân uống rượu để phòng khi đi đâu không có bà, nàng không bị phục say. Nhưng đã quá sợ sau vụ ông Stone, từ đó Vân xin ở lại luôn trong công ty để tránh mọi phiền phức, dù đi xa sẽ học thêm được kinh nghiệm và thêm tiền thưởng. Thì ra ở đâu, ngành nào thì cũng gặp người có tư cách người không, bất kể họ có học thức hay không.

Dần dần ông bà Cohen gần như giao phó công ty cho Vân khi đi vắng. Michael được Microsoft nhận, dọn đi Redwood City ở Bắc California, Andrea lấy chồng dọn đi San Francisco, ông bà chỉ mướn thêm một cô người Mễ phụ giúp Vân và chọn một hãng chuyên về thư điện tử lo về các dự án qua mail và hãng điện thoại lo về dự án qua điện thoại, còn mọi dự án trên mạng thì cùng lo.

Cùng lúc ấy bà Odette đã sang tiệm, về Pháp, Josh đi New York làm người mẫu cho hãng Kenzo, Daniel về Ohio tiếp tục việc học, Joseph bị ung thư sớm giã biệt bạn bè ở tuổi 45, chỉ còn lại Robin và Alfredo. Gail Costa, người chủ mới, kỳ thị dân gay nên Robin và Alfredo cũng bỏ đi. Viện cớ vì làm hai công việc quá mệt nên Vân cũng xin nghỉ, chỉ giữ một số khách thân. Vân chỉ nhận đến làm tận nhà cho khách đàn bà và các anhgay. Trong số đó có Sandra, Christine, Michael... giờ thân thiết coi Vân như bạn, và một vài khách nổi tiếng mà tính rất bình dân, không kiêu ngạo, rất mến Vân, như Natasha Skinski, Lionel Richie và nhất là Elton John. Mỗi khi anh ca sĩ gay gốc Anh này đến trình diễn tại Los Angeles là luôn đến chiếm cả một tầng của khách sạn The Beverly Hills trên đường Sunset, cái khách sạn từng là cảm hứng cho ca khúc Hotel California nổi tiếng của ban Eagles, với cả một đoàn tùy tùng nào thư ký, nào người make up, manager…, gần cả chục người. Vân đi cùng Robin đảm trách việc làm đẹp cho Elton cùng cả đoàn. Elton rất rộng rãi, thường cho Vân và Robin vé đi xem, cũng đáng giá vài trăm đôla, Vân luôn tặng lại cho Alfredo.

Vân không muốn để bé Thủy một mình từ cái hôm đi đám cưới cô em họ Tâm ở San Diego, phải gởi bé Thủy ở nhà Alfredo[59]. Khuya nàng bỗng nóng ruột đòi Tâm về liền dù anh đã ngà ngà say muốn ở lại. Chạy về hừng sáng đến nhà Alfredo là Vân thấy bé Thủy nằm ngay trước cửa!

- Ủa, sao nó nằm đây? - Vân hỏi.

- Con bé đòi ngồi ngay cửa từ hồi Queeny đi đó, anh đã dụ nó đủ điều mà nó không nghe. - Alfredo trả lời.

- Sao anh không ẵm nó vô sau khi bé ngủ?

- Trời ơi, cứ chờ nó thiếp, định ẵm nó thì nó đã dậy hỏi: “Mẹ con về hả cậu?”, nên anh chỉ đắp mền, không dám đụng vào người nó, sao mà nó tỉnh ngủ quá!

Vân ôm con vào lòng mà chảy nước mắt, thương con vô vàn và từ đó Vân tự hứa sẽ không đi đâu mà không có nó hay từ chối mọi tiệc tùng.

Chỉ có một lần, Vân làm quá lao lực té xỉu phải chở vào nhà thương, hôm ấy may mà có Tâm ở nhà, Vân đã gọi 911 chở vào nhà thương cho nhanh và chỉ ở có một đêm. Hôm sau về, nhìn hai cánh tay nó bị bầm, Vân hết hồn:

- Tay con sao vậy? Không lý té mà bị nhiều vết như vậy? - Vì Vân biết Tâm rất thương con, không bao giờ đánh nó tuy đôi lúc rất khắt khe với nó.

- Con sợ ngủ quên khi mẹ về nên ngắt tay để đừng ngủ, con sợ ngủ rồi mẹ không về với con nữa. - Nó ôm Vân trả lời.

- Tội nghiệp con tôi! - Vân ẵm nó vào lòng, khóc nức nở.

Và từ đó, Vân cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình hơn, dù đôi lúc chán nản muốn đi theo ba, theo Sơn cho xong một kiếp người, nhưng cứ nhớ đến cánh tay bầm của bé Thủy là Vân lấy lại tinh thần, tiếp nối cuộc sống.

Cuộc sống vẫn trôi qua lặng lẽ, Vân vẫn âm thầm sống bên Tâm, nỗi đau nhớ ba nhớ Sơn chôn kín trong lòng. Những lúc có cãi vã với Tâm cũng vì bé Thủy, Vân chỉ mong con mau lớn, mau nên người, trả lại tự do cho Tâm vì nghĩ mình cũng thật có lỗi với Tâm!

Sơn ơi, anh có biết em sống chỉ chờ ngày chết gặp lại anh không?

Chú thích:

[54] Khẩu dâm

[55] Căn hộ nhiều phòng cao cấp.

[56] Đàn ông chỉ nghĩ bằng bộ phận sinh dục.

[57] Đồng tính luyến ái nam và nữ.

[58] Làm móng giả lần đầu gọi là full set, sau đó cứ hai tuần phải tới làm lại (gọi là refill hoặc fill).

[59] Ở Mỹ, trẻ con dưới 12 tuổi không được ở nhà một mình, hàng xóm biết được đi thưa là mình có thể mất con, phải đem cho một gia đình khác nuôi (foster home).