← Quay lại trang sách

Chương 9

Khi con đọc những dòng này thì mẹ đã không còn nữa! Đã không còn được nhìn thấy con, trò chuyện với con, đi ăn đi shopping cùng con... Mẹ ước ao mẹ sẽ còn kịp thấy con đã có đôi bạn, nhưng mong muốn đó cũng chưa chắc được nữa rồi! Con có tha thứ cho người mẹ tội lỗi này không? Mẹ cầu Trời con sẽ cảm thông cho mẹ, để còn vui lòng giúp mẹ một chuyện cuối cùng...

(Trích thư của bà Bạch Vân để lại cho con)

Với nhiều người Việt, đi làm ở Mỹ cực nhất là chuyện đi đường, mỗi ngày phải lái xe vài tiếng đồng hồ là chuyện bình thường. Nhiều người qua đã vài năm vẫn chưa dám lái ra freeway[60] vì xe cộ chạy ào ào chóng mặt, chậm tách làn một chút là lố mất lối rẽ về nhà, phải đi vòng lại mất hàng chục phút. Nhưng với Vân, nàng lại coi chuyện ngồi sau tay lái khi đến sở và về nhà là lúc được sống riêng tư nhất với chính mình. Từ nhà Vân đến sở có hai cách đi, một là lấy freeway 405S, hai là qua đèo Coldwater Canyon. Vân luôn chọn đường đèo dù xa hơn, vì con đường đó có một chút gì gợi cho nàng nhớ đến quê hương và bao kỷ niệm ngày xưa.

Khi từ đường Ventura quẹo vào Coldwater Canyon để bắt đầu lên dốc, bỏ lại sau lưng khu mua bán sầm uất Sherman Oaks, Vân lập tức có cảm giác vừa lạc vào một thế giới khác. Con đường thu nhỏ lại, một bên là vách núi, một bên là vực sâu, hoa chen lá cỏ chen cây, lấp ló đây đó những ngôi nhà xinh xắn treo trên triền đồi như những tổ chim câu đầy màu sắc.

Gần đến đỉnh đèo, nhất là khi vào xuân, Vân thấy khỏe hẳn khi xe chạy qua những hàng cây khuynh diệp và giàn lài sao tỏa hương thơm nhè nhẹ trong buổi sáng còn sương mù. Dù ngày trời lạnh nàng vẫn quay kính xuống để tận hưởng không khí trong lành ấy.

Vừa qua Mulholland Drive thì hai bên đường lần lượt trải dài nào khóm trúc, nào bụi chuối, nào giàn hoa giấy che khuất bờ tường đá, nào bụi lau sậy, cỏ mây chiếm cả một góc, và tùy mùa sẽ thấy nào hoa anh đào hồng nhạt nhắc nhở Tết sắp đến, nào mimosa vàng tươi báo mùa xuân, hoa bát tiên xanh lơ, hoa lys trắng muốt giữa cành lá xanh biếc, hoa hồng đỏ thắm, hoa pensée tím ngắt nằm chen lẫn với những cánh lan tím mong manh, hoa tử dương thanh tú, hoa thiên điểu lạ mắt và còn biết bao nhiêu loại hoa khác tạo nên một bức tranh đầy màu sắc thay đổi liên tục trước mắt Vân. Nhưng Vân “mê” nhất khi xuống hết dốc, ai thật khéo trồng hai hàng thông cao vút hai bên, và khi quẹo qua đường Beverly Drive lại là hai hàng cọ xen với hàng cau thẳng tắp.

Đến đường Santa Monica thì trở về phố xá của Beverly Hills với khu Rodeo Drive ngợp những tiệm hàng hiệu nổi tiếng như Chanel, Armani, Tiffany, Lee Van Cleef, Cartier… nhưng Vân chẳng để tâm ngắm và nhấn ga cho chóng qua khu vực hào nhoáng dành cho dân nhà giàu và các minh tinh Hollywood ấy. Đến khi rẽ qua đường Beverly Wil gần đến khu Beverly Wood thì Vân lại thích thú cho xe chạy chầm chậm giữa hai hàng cây Jacarandas, một loài cây mà Vân tự gọi là “phượng tím”. Đoạn này đẹp nhất vào đầu hè khi cây trổ hoa, lúc ấy Vân có cảm tưởng như mình đang bay trong một vầng mây tím mênh mông, thỉnh thoảng có một cơn gió lướt qua, trút xuống một màn mưa tím! Vân cứ tưởng gió đang vờn nhẹ những cánh hoa như nụ hôn ngày nào của Sơn, lúc ấy con đường trở nên tình và đẹp làm sao!

Quẹo qua đường Castle Heights thì đến hai hàng cây du cao vút, lá nhỏ như lá me trên đường Gia Long quãng gần bệnh viện Grall[61] ngày xưa. Có hôm, nắng vừa lên xuyên qua lá, trời lay cơn gió nhẹ, vạn chiếc lá bé xíu đổ xuống lung linh trong nắng lấp lánh như ngàn giọt kim cương. Vân ao ước phải chi mình là nhà văn để tả được xúc cảm của mình, và Vân lại nhớ đến vòm me ngày nào nàng được sánh bước cùng Sơn bên dưới, với những chùm trái lúc lỉu trên cao chói nắng lấp lánh như được dát vàng… Vân lại thấy nhớ Sơn quay quắt, rồi thầm ước được cùng anh đi qua con đường này dù chỉ một lần trong đời, được cùng anh ngắm cảnh mưa hoa mưa lá. Nhưng rồi Vân lại bật cười, nghĩ có ai điên như mình mà mê hoa lá đến thế không? Và nếu có Sơn, liệu anh có cười Vân như Thủy không? Con bé thuộc “thế hệ chuối”[62] này cứ đùa là trong thời buổi “material” mà mẹ vẫn mơ… hoa lá cành, chọn làm chi còn đường vừa xa, vừa nguy hiểm, “time is money” mà không chịu đi đường nào cho mau tới!

Thủy đâu hiểu con đường này mỗi mùa có sắc thái rất riêng và mùa nào thì Vân cũng yêu thích: mùa xuân với cả một đồi rực hoa Iceplant màu đỏ tím, nhắc nàng nhớ đến mấy bồn hoa mười giờ ngày nào quanh nhà nghỉ mát quan thuế ở Long Hải, mùa hè với Jacarandas tím ngát một trời, mùa thu với lá phong vàng chen đỏ, mùa đông với đèn Noel giăng đầy các cành cây sáng như nghìn hạt kim cương trong đêm tối... Thủy có hiểu đâu những lúc cho xe chạy chầm chậm lướt qua con đường vắng vẻ lên dốc xuống đèo đó cũng chính là những lúc tâm hồn Vân được thảnh thơi nhất để nhớ về ngày xưa, nhớ về Sơn, nhớ về những gì đẹp nhất đời đã mất. Và cứ mỗi lần đi trên con đường đó là nàng lại thầm cầu nguyện sự bình an đến cho Sơn, dù anh ở bất cứ nơi nào, đang làm gì và sống với ai. Không hiểu sao trong mơ hồ Vân cứ tin Sơn vẫn còn sống và một lúc nào đó nàng sẽ được gặp lại anh, một niềm tin đau đớn vì không chút căn cứ.

Thủy làm sao biết được đó chính là những lúc Vân sống cho riêng mình và tự do thả hồn về những năm tháng cũ để tha hồ nhớ, nhớ và nhớ...

Những bản nhạc được Vân cặm cụi thu vào CD chính là người bạn đồng hành của Vân trên đường dài, cất tiếng an ủi nàng và nhắc nàng về bao kỷ niệm của một thời. Nàng chỉ thích nghe giọng nam hát, và ngoài những tình khúc xưa cũ mà năm xưa nàng đã được nghe với Sơn, Vân còn rất thích vài giọng ca nam mới xuất hiện ở Việt Nam nhưng đã sớm có đĩa nhạc ở Mỹ.

Thế rồi trong khi mọi chuyện như đã an bài, vào một ngày cuối tuần đầu tháng 10 năm 2000, Vân xuống phố Việt vào siêu thị mua ít thức ăn và vật dụng cần thiết trong nhà, rồi ghé trung tâm Kim Lợi xem có băng đĩa nào mới. Bằng Giang, Mỹ Hương, Thanh Ngọc, Hồng Nhan... - toàn các ca sĩ bên Việt Nam - mỗi người xuất hiện đôi ba dĩa, nhưng không phải các giọng ca Vân thích. Nàng dừng sững mắt ở chiếc CD mới của Quang Danh, một giọng nam trong nước vừa xuất hiện trên thị trường Mỹ đã được nhiều người mến mộ nhờ chất giọng trầm ấm tương tự Tuấn Ngọc. Nhớ Vân, đó là tựa album mới này của Quang Danh. Vân tò mò cầm hộp đĩa lên, thầm nghĩ:

- Ông nhạc sĩ nào mà có người yêu cũng tên Vân vậy?

Lật ra mặt sau, Vân thấy Nhớ Vân là ca khúc cuối cùng, có vẻ là bài chủ lực dành để kết chương trình. Tác giả là... Minh Sơn! Vân như không tin ở mắt mình. Vân và Minh Sơn? Sự trùng hợp đến hai lần! Trước đây Vân cũng đã được nghe đôi bài của Minh Sơn rải rác trên vài CD khác, toàn là những ca khúc buồn, nhưng hoàn toàn không nghĩ gì gì về tác giả. Đó là một cái tên phổ biến, trùng nhau là chuyện thường. Nhưng giờ đây...

Vân ra xe, bỏ chiếc CD vào máy và nhấn nút chọn bài cuối. Giọng ca Quang Danh êm ái vang lên trên nền nhạc slow rock dìu dặt:

Ở nơi nào anh cũng nhớ Vân

Rừng núi mênh mông, đồng khô cháy nắng

Khi phá núi bạt rừng

Qua bao khó khăn nhọc nhằn

Em vẫn thầm lặng có bên anh

Ở nơi nào anh cũng nhớ Vân

Hải đảo xa xăm, trùng dương bát ngát

Nghe tiếng sóng dạt dào

Như câu hát em ngọt ngào

Theo gió lồng lộng tới bên anh

Có khi… chỉ là một nụ hoa

Một tiếng sơn ca một vầng mây trắng

Một cơn mưa phùn một đêm trăng sáng

Một tiếng cười… Anh cũng nhớ về em

Đã xa ta đã xa nghìn đêm

Nghìn vì sao lung linh soi nghìn thương nhớ

Nghìn dặm xa em đi bao giờ quay bước

Để anh còn tìm nhớ chút tình xưa...

Vân gần như không thở được nữa. Một tiếng sơn ca một vầng mây trắng... Có lẽ chính là Sơn rồi! Anh vẫn còn sống và đang là nhạc sĩ? Có gì đáng ngạc nhiên? Âm nhạc đã bắt nhịp cầu đưa tình yêu đến với họ thì giờ đây cũng chính âm nhạc sẽ giúp họ tìm lại được nhau, phải vậy không?

Vân về và lập tức gọi điện thoại đến trung tâm Kim Lợi, gặp ngay giám đốc Thành Hammer, hỏi thăm liệu ông có thể tìm giúp Vân, một khách hàng thường xuyên, tấm ảnh chân dung của nhạc sĩ Minh Sơn hiện ở trong nước được không. Gia đình của Vân ở đây nghĩ rằng có thể Minh Sơn là một người thân mà họ đã bị thất lạc. Ông Thành nói hiện giờ ông không có và sốt sắng hứa trong lần về nước sắp tới ông sẽ tìm giúp Vân. Nghe Vân cảm ơn bằng giọng đầy thất vọng, ông Thành chợt nhớ:

- Tôi có gặp nhạc sĩ Minh Sơn một lần, để tôi tả sơ hình dáng bên ngoài cho chị nghe xem có đúng không nhé. Anh ấy khoảng bốn lăm bốn sáu tuổi, cao phải trên mét bảy, dân miền Nam, trán rộng, mắt sáng, tướng tá trông nghệ sĩ lắm... Có giống người chị muốn tìm không?

Vân nghe như tim vừa dừng đập mấy giây. Chỉ vài câu mô tả nhưng có vẻ đúng là Sơn rồi!

- Vâng, rất giống thưa anh. - Nàng nói.

Ông Thành sôi nổi hẳn:

- Chị chờ chút... Tôi nhớ có xin số điện thoại cầm tay của Minh Sơn... Chị thử gọi xem, biết đâu...

Có tiếng lật giấy sột soạt rồi tiếng reo của ông Thành:

- Đây rồi...

Sáng hôm sau, Vân quyết định gọi về số điện thoại được ông Thành cho. Lúc đó là khoảng mười giờ khuya bên Việt Nam, nàng hy vọng chủ máy đã rảnh rang và chưa đi ngủ. Vân hồi hộp đến nghẹn thở khi nghe chuông reng. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng...

- Alô... - Một giọng đàn ông bên kia đầu dây vang lên.

Cố nén xúc động, Vân hỏi:

- Xin lỗi có phải số máy của nhạc sĩ Minh Sơn không ạ?

- Vâng, Sơn đây...

Đúng là Sơn rồi! Bao nhiêu năm, giọng anh vẫn không hề đổi khác. Vân nghẹn ngào vuốt ngực, hổn hển thở. Người ở đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột:

- Xin lỗi ai gọi tôi vậy? Có việc gì không ạ?

- Anh Sơn... Vân đây!...

Vân chỉ nói được có thế rồi nghẹn lời. Người bên kia đầu dây cũng sững sờ:

- Vân? Bạch Vân? Trời ơi!

Hai người cùng im lặng một lúc rồi Sơn nhẹ nhàng nói:

- Anh không ngờ còn có ngày được nghe giọng nói của Vân... Còn được Vân đi tìm...

- Anh biết không... Vân đã đi tìm anh bao nhiêu năm... Rồi Vân hay tin anh chết... Trời ơi, những năm đó anh ở đâu vậy?

Không còn kềm được nữa, Vân sụt sùi khóc...

0 giờ 20 phút ngày cuối năm 2000, sảnh chờ máy bay quốc ngoại đến ở sân bay Tân Sơn Nhất vẫn còn đông nghẹt người. Bảng đèn điện tử nhấp nháy cho biết chuyến bay của hãng Asiana từ Seoul vừa đáp xuống. Còn lâu hành khách mới hoàn thành các thủ tục nhập cảnh nổi tiếng rùa bò của hải quan Việt Nam để ra được cổng, nhưng đám đông thân nhân đã nhốn nháo hẳn lên đầy hứng khởi. Đa số hành khách của chuyến bay đến vào lúc nửa đêm này là Việt kiều Mỹ bay từ sân bay Los Angeles, quá cảnh ở Seoul trước khi về Sài Gòn. Họ chọn hãng hàng không Hàn Quốc này đơn giản chỉ vì giá rẻ.

Đã có kinh nghiệm đi đón bạn bè từ nước ngoài về, Sơn vẫn bình thản ôm hai bó hoa ngồi hút thuốc bên ngoài đám đông, nhưng trong lòng anh là cả một sự rộn ràng, hồi hộp. Thế là anh sắp được gặp lại Vân rồi, sau hai mươi lăm năm dằng dặc xa cách tưởng chừng phải đợi kiếp sau. Hai mươi lăm năm, với bao biến động biển dâu khó lòng tưởng tượng. Vân của anh giờ ra sao? Có còn đẹp như ngày xưa? Liệu cả hai vẫn sẽ còn những tình cảm tốt đẹp dành cho nhau, hay cuộc tái ngộ này chỉ để mỗi người được một lần nhìn lại quá khứ dở dang để rồi thật sự xếp lại tất cả vì đã hiểu ra họ không còn phù hợp với nhau nữa. Cái con người mà họ tưởng rằng mình vẫn đang yêu và sẽ yêu đến suốt đời, thật ra chỉ là một con người lý tưởng của quá khứ. Còn bây giờ, sau bao đổi thay, mấy ai còn được là chính mình?

Những phút giây chờ đợi dài hàng thế kỷ rồi cũng trôi qua. Đám đông trước mặt bỗng huyên náo hẳn lên và bắt đầu chen lấn để cố nhìn thấy những hành khách đầu tiên đang đẩy hành lý ra. Sơn đi nhanh đến chỗ hàng rào người và chiều cao giúp anh dễ dàng đứng từ phía sau vẫn nhìn rõ quang cảnh trước mắt. Những tiếng chào đón ồn ào bỗng im bặt, những hình ảnh hội ngộ đầy hạnh phúc đều mờ nhòa, khi từ trong cửa cách ly Vân đẩy hành lý ra, ánh mắt tìm kiếm lóe sáng khi bắt gặp nét mặt đầy xúc động của Sơn. Nàng hầu như không có chút gì thay đổi, vẫn mái tóc ấy, làn da ấy, vóc dáng ấy, trong một chiếc áo pull màu xanh ngọc và chiếc quần jean nhung đen ôm sát tấm thân thon gọn. Bên cạnh nàng là bà bạn Mỹ to con có mái tóc màu hung nâu, đang chăm chú nhìn Sơn sau khi Vân chỉ cho thấy. Sơn cảm thấy người nhẹ như đang bay khi bước đến đón Vân. Anh đưa nàng bó hoa hồng và nói:

- Vân đã về!

Hai người nhìn nhau không chớp mắt, rồi Sơn ôm Vân bằng một tay, kéo nàng lại hôn nhẹ vào má, cảm nhận rõ những run rẩy từ cơ thể nàng đang truyền sang mình. Vân hôn lại Sơn:

- Cảm ơn anh.

Họ quay qua người bạn Mỹ. Vân giới thiệu:

- Đây là Sandra, bạn em, đã biết hết chuyện của mình và giúp em thực hiện được chuyến đi này.

Sơn đưa bó orchidée cho Sandra:

- Thank you, Sandra.

Bà Sandra đỡ lấy bó hoa:

- You’re welcome, Sơn. Nice to meet you.

Gần hai giờ sáng, họ về tới khách sạn Bình Yên. Ở thang máy bước ra, Vân nói nhỏ với Sơn:

- Anh đừng khóa cửa phòng.

Nhiều phút dài đăng đẳng trôi qua, rồi cánh cửa phòng Sơn nhẹ nhàng mở ra cho Vân bước vào, vẫn một Vân thơm mát trong bộ quần áo bằng lụa trắng y như ngày xưa. Nỗi xúc động gặp lại sau hơn một phần tư thế kỷ tràn ứ trái tim nàng làm nàng thấy ngộp thở, phải tựa lưng vào cánh cửa đã đóng lại, đưa tay vuốt ngực. Sơn đứng ngay dậy bước đến trước mặt Vân. Hai người im lặng nhìn nhau thật lâu.

Chú thích:

[60] Xa lộ cao tốc.

[61] Nay là bệnh viện nhi đồng 1.

[62] Banana generation, vỏ vàng ruột trắng, ý nói thế hệ trẻ người Việt ở Mỹ giờ chỉ còn cái vỏ da vàng còn bên trong đã y như người Mỹ.