← Quay lại trang sách

Chương 3

Chúng tôi chờ đã tới cả 15 phút, không kết quả. Cả hai chúng tôi ngồi trong xe Jaguar, nhìn qua cánh cửa đóng kín vào khoảng sân trong của hãng Asia Import, nhưng chẳng một ai xuất hiện để đón tiếp chúng tôi như đã hứa.

Đúng vào lúc Phil đẩy cửa, định đi về hướng người gác để một lần nữa nói cho hắn biết rõ chúng tôi muốn gì, thì dàn điện đàm trên xe lên tiếng. Phil thả người rơi lại ghế, đóng cửa lại. Thế rồi anh nhấc ống nghe lên.

Cuộc nói chuyện kéo dài không lâu. Nhưng khi mắc ống nghe trở lại giá, khuôn mặt bạn tôi trầm ngâm hẳn.

— Trung tâm gọi, - anh nói. - Có một ông Walter Simmons của hãng Future Technical Co liên lạc. Anh ấy nói tới những bản copy ăn cắp mà chúng ép anh ấy phải mua cho hãng. Có lẽ cái này phù hợp với vụ án của chúng mình, đúng không?

— Phải mua có nghĩa là sao? Kẻ nào muốn ép anh ta làm điều đó? FuTech hay sao?

Không, một gã người Tàu nào đó. Gã bám theo anh ta đã vài ngày nay và thúc ép bằng mọi cách. Ngày hôm nay, thậm chí gã đã đến tận hãng Future Technical Co và sáng hôm nay, Walter Simmons nhận ra rằng ngân khoản của anh ấy tự nhiên có thêm 10 ngàn đô, hoàn toàn chẳng phải là tiền của anh ấy.

Tôi huýt sáo khẽ.

— Chà ra thế! Nếu việc này dính dáng đến con tàu Shanghai Express thì đúng là to chuyện... Như vậy có nghĩa là món hàng trên con tàu Shanghai Express không phải là chuyến hàng đầu tiên được đưa vào đất này. Và nếu những bọn làm hàng giả thậm chí muốn thúc ép cả một hãng tiếng tăm như Future Technical Co phải mua hàng của chúng thì chắc là chúng phải có những lượng hàng rất lớn.

Phil gật đầu, cúi người về phía trước để nhìn qua làn cửa kính, bởi hình như có người đang chầm chậm dạo qua khoảng sân trong, đi về hướng cổng.

— Có lẽ ở đây chăng? - Anh đề nghị.

— Tại sao không? Rất có khả năng.

Tay gác cửa đột ngột xuất hiện bên cạnh chiếc xe Jaguar như mọc từ dưới đất lên, hắn gõ vào cửa kính.

— Có người đến đón hai ông, - gã nói. - Các ông hãy đậu xe ngay đằng sau cánh cổng, phía bên trái này, hiểu chưa?

Chẳng đợi chúng tôi trả lời, hắn quay trở về với cabin bằng kính. Vài giây sau đó, hai cánh cổng từ từ lăn sang hai bên, và tôi đưa xe vào trong sân.

Khi hai chúng tôi xuống xe, đã có một gã đàn ông gầy gò khoảng chừng 40 tuổi đứng đợi sẵn và nhìn chúng tôi bằng khuôn mặt bất động.

— Tôi là Qiu Fang, trợ lý của ngài Sun Goh. Chào mừng các ông đến thăm Asia Import.

— Ông Sun Goh là ai?

— Ngài giám đốc, thưa ông.

— Tôi cứ tưởng giám đốc là ông Ray Miller.

Qiu Fang nhún vai.

— Tôi không biết cái tên đó. Mời các ông theo tôi!

Qiu Fang quay người, bước đi, không thèm quan tâm gì hơn đến hai vị khách. Không còn cách nào khác, chúng tôi đi theo hắn.

Giữa đường, có lần tôi thoáng dừng bước, muốn nhìn rõ hơn một chiếc xe tải vừa đổ hàng xuống, nhưng chỉ trong một tích tắc gã Qiu Fang đã đến sát bên tôi, thúc tôi bước tiếp. Mỗi lúc chúng tôi một cảm giác rõ rệt hơn rằng cái hãng này có chuyện bất bình thường, chắc chắn rất sợ ánh sáng công luận. Đúng khi chúng tôi bước vào tòa nhà hành chính cũng là lúc có một chiếc xe Cadillac màu trắng lướt tới, đỗ cách chúng tôi không xa. Một gã người Tàu béo không thể tả, lặc lè bước xuống và được hai tay trẻ tuổi cũng người Tàu dìu vào trong nhà.

Bất giác, tôi đưa mắt nhìn theo bộ ba đó. Khi quay trở lại với người dẫn đường, tôi thấy ánh mắt hắn không che nổi cảm giác khó chịu. Chắc chắn là gã không thích tôi quan tâm tới nhóm người mới tới.

— Bạn làm ăn quan trọng, phải không? - Tôi nói bằng giọng đưa đẩy bình thường.

— Những khách hàng rất tốt, thưa ông, nếu tôi không lầm. - Qiu Fang mím môi, mở cửa. Rồi hắn bước né sang một bên, nhường chúng tôi vào trước.

Không còn bóng dáng gã người Tàu béo phị cùng hai đệ tử đi kèm đâu nữa, nhưng đèn của thang máy dừng lại ở con số 2 khi nhân vật đi cùng chúng tôi đưa tay lên nút bấm. Tôi nhận thấy cả chúng tôi cũng lên tầng 2.

— Xin các ông chờ ở đây một lát. - Qiu Fang rõ ràng không giấu được vẻ mất bình tĩnh khi hắn chỉ vào một nhóm ghế trong một phòng đợi nho nhỏ, đối diện với cửa vào thang máy.

— Tại sao mình lại có cảm giác là có kẻ không muốn cho chúng ta nhìn thấy gã trai béo phị kia, - Phil nói thành tiếng những gì tôi đang nghĩ.

— Chắc gã đang nấp ở đâu đó để trốn chúng mình.

Chỉ trong vài phút, Qiu Fang quay trở lại, mời chúng tôi đi tiếp. Thế rồi chúng tôi đứng trước một người đàn ông rất gầy, rất cao, lịch sự cúi xuống chào khi chúng tôi bước vào và giơ tay mời chúng tôi ngồi xuống một nhóm ghế bành.

— Tôi là Sun Goh, giám đốc của cái danh nghiệp tồi tàn bé nhỏ này, - anh ta giải thích và chờ cho chúng tôi an vị. Thế rồi anh ta ngồi đối diện với chúng tôi, nhìn chúng tôi, nét mặt bình tĩnh như đá tảng. -Người ta nói rằng hai ông là những nhân vật rất nổi tiếng của FBI, - anh ta mỉm cười. - Tôi có thể giúp các ông được điều gì?

Phil mở chiếc cặp đựng hồ sơ mà chúng tôi mang theo. Anh đặt lên bàn những tờ giấy nạp hàng của con tàu Shanghai Express, rồi gõ gõ ngón tay trỏ lên trên.

— Mới cách đây vài ngày, các ông đánh mất cả chuyến hàng lớn trên con tàu này, đúng không? - Anh hỏi.

— Đáng tiếc, đó là sự thật. - Sun Goh buồn bã lắc đầu. - Nhưng món hàng dù sao chúng tôi cũng có thể thay thế được, một điều lại là bất khả thi với những thành viên bất hạnh của thủy thủ đoàn, những người đã cùng con tàu chìm xuống nước.

— Băng video, băng cassette và đĩa CD còn trống, - Phil đọc tờ giấy nạp hàng. - Đúng như vậy không?

— Đúng như thế đấy, thưa ông. - Sun Goh nhìn Phil trân trân. Có vẻ như anh ta không thèm chú ý tới tôi. Càng tốt, càng dễ cho tôi quan sát. Chỉ có điều tôi không phát hiện được bất kỳ một biểu hiện tình cảm nào trên khuôn mặt kia. Một khuôn mặt hoàn toàn dửng dưng lãnh cảm. Chủ nhân của nó đang chờ Phil nói tiếp.

Trước khi vào đây chúng tôi đã bàn bạc xem có nên đề cập tới những thùng gỗ mà con tàu tốc độ nhanh của thủy quân Mỹ đã vớt lên hay không, và chúng tôi thống nhất chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ.

Phil lại đưa tay vào trong cặp hồ sơ rồi đặt lên bàn một hộp carton đựng phần mềm.

— Ông có bán món hàng này không, thưa ông?

Sun Goh không chuyển động lấy một cái cơ duy nhất trên mặt.

— Chúng tôi là người nhập khẩu, thưa ông. Còn đây là sản phẩm Mỹ.

— Chính thế. - Phil hắng giọng và nhìn khoan vào mặt anh ta. - Nhưng hộp này cùng với rất nhiều hộp khác đã được tìm thấy ở chính khoảng biển mà con tàu Shanghai Express chìm xuống, thưa ông. Chúng tôi cho rằng nó là hàng Shanghai Express đã chở.

— Chắc có ai đó trên tàu dùng máy tính, thưa ông. - Sun Goh vững như thành.

— Thế thì họ phải dùng cả một rừng máy tính, bởi số lượng những món phần mềm được tìm thấy là rất lớn. - Phil đút hộp carton vào cặp. - Chúng tôi đã cho khám nghiệm, đây là đồ giả, ông Sun Goh. Chúng tôi tin chắc là mặt hàng này có xuất xứ từ Đông Nam Á.

— Ý ông muốn nói gì?

— Ông không nghĩ ra được sao?

— Thưa ông. - Sun Goh ngồi thẳng dậy như một cây nến, đặt chụm những đầu ngón tay vào nhau. - Chúng tôi là một hãng có danh tiếng, đã nhập khẩu hàng từ Đông Nam Á rất thành công từ nhiều năm nay. Chúng tôi không chịu trách nhiệm cho việc một con tàu ngoài những món hàng của chúng tôi có thể còn chở thêm những hàng khác.

— Dĩ nhiên rồi. Chắc chắn các ông cũng cung cấp hàng cho các siêu thị và các chợ kỹ thuật, các cửa hàng bán dàn nhạc Hifi hoặc cả những cửa hàng chuyên bán máy tính chứ?

— Tôi hoàn toàn không bằng lòng với những lời ngụ ý của ông, thưa ông đặc nhiệm.

Phil lờ đi như không nghe thấy lời phản đối đó.

— Theo những thông tin của chúng tôi thì chủ nhân chính thức trên giấy tờ của hãng Asia Import là ông Ray Miller. Có thể nói chuyện với ông ta không?

— Ông Ray Miller thường xuyên có việc phải ra nước ngoài, thưa ông đặc nhiệm. Tôi e rằng hiện không thể gặp được ông ấy.

— Chúng tôi có thể hẹn gặp ông ta được không?

— Tôi hiện không biết ông ta đang ở nước nào, ông ta không có thói quen báo cáo cho tôi biết, thưa ông.

Thật là một lý lẽ tiện dụng. Chủ nhân của hãng này luôn luôn đi đây đi đó và không bao giờ có thể gặp được - nếu hắn ta quả thật có tồn tại.

— Tôi rất ngạc nhiên về tầm cỡ và khuôn viên của hãng này, - tôi lên tiếng. - Liệu ông có thể cho phép chúng tôi đi thăm một vòng nhỏ trong khu vực của hãng, dĩ nhiên dưới sự giám sát của một trong các nhân viên của ông?

— Hiện chúng tôi đang rất bận rộn, các ông đã đến vào một thời điểm hết sức bất lợi, thưa ông. - Sun Goh vẫn bình tĩnh như không. - Đây không phải là một lời từ chối, có lẽ xin các ông gọi điện lại trong một vài ngày nữa và chúng ta sẽ thống nhất với nhau về một thời điểm nhất định, được không? Mặc dù tôi không thể tưởng tượng rằng hãng của chúng tôi lại có thể có điều gì khiến các ông quan tâm tới thế.

— Tôi thật sự quan tâm tới việc một hãng nhập khẩu như thế này được tổ chức ra sao, ý tôi muốn nói ông điều khiển những chuyến nhập hàng và tiếp tục chuyển hàng đi như thế nào... - Tôi ngưng ngắn trước khi nói tiếp. - À mà tiện thể vừa nói đến chuyện cung cấp hàng, hiện ông có gặp khó khăn gì không sau khi cả một lượng hàng lớn trên cả một con tàu chở hàng đã bị chìm xuống nước?

— Chúng tôi bao giờ cũng có đủ hàng dự trữ, thưa ông. Và chúng tôi vừa cho đặt một đợt hàng mới. - Sun Goh nhìn tôi rồi nhìn sang hướng Phil. - Nếu không có câu hỏi nào khác, thưa các quí ông...

Hai chúng tôi hiểu và đứng lên.

— Không, rất cảm ơn. Chúng tôi tự ra được.

Khi Sun Goh tiễn chúng tôi ra tới cửa, tay trợ lý của anh ta xuất hiện ngay lập tức. Chúng tôi im lặng theo thang máy xuống dưới.

Cái xe Cadillac màu trắng vẫn còn đứng trước cánh nhà quản trị. Tôi làm vẻ vô tình nhìn về hướng biển xe, ghi nhớ số. Chúng tôi không có cơ hội tiếp tục quan sát trong khoảng sân của Asia Import. Qiu Fang đưa chúng tôi ra tận xe Jaguar, đứng nhìn chúng tôi lên xe. Khi xe đã qua cánh cổng ra đến tận ngoài phố, tôi liếc vào gương hậu và vẫn thấy hắn đứng đó, nhìn theo.

— Bọn này chẳng thổ lộ cho chúng ta biết điều gì, - Phil nói khi chúng tôi đã ra khỏi khuôn viên của hãng Asia Import.

— Mặc dầu vậy, mình vẫn tin chắc hơn bao giờ hết là cái hãng này có chuyện bất bình thường, - tôi đáp lời anh. - Cái tên Sun Goh này thật trơn như rắn nhẵn như lươn.

— Nó không phải là tội có thể trừng trị bằng pháp luật, - Phil đáp lại. - Nhưng cậu nói rất có lý.

***

— Ta đi qua chỗ Lou Potter một lần nữa xem sao, - Phil đề nghị. - Tiện đường mà.

Đây cũng là việc tôi đang nghĩ tới. Năm phút sau đó, hai chúng tôi nhìn thấy tòa nhà có chứa văn phòng của Lou Potter. Còn cách nó khoảng chừng 200m, hai chúng tôi đột ngột thấy cái xe Ford bẩn thỉu của Lou Potter chuyển bánh.

— Ra hắn ta vẫn ở quanh đây, - Phil lẩm bẩm. - Chắc hắn chỉ ngủ cho hết cơn say.

— Chắc vậy. - Tôi đáp, nhưng vẫn giữ ý định nói chuyện với tay đại diện đó một lần nữa và nhấn ga. Khoảng cách giữa xe Jaguar và chiếc Ford màu nâu nhanh chóng thu lại.

Cái xe Ford đi đến cuối khúc phố nằm ngay bên cạnh một nhánh cầu cảng đã bỏ hoang và quay đầu. Một tích tắc sau, nó đi ngược về hướng chúng tôi. Rồi chúng tôi nhìn thấy chẳng phải anh chàng đại diện tàu thủy đang ngồi bên cạnh tay lái của chiếc xe màu nâu bẩn, mà là một gã trai người Tàu còn trẻ tuổi. Khi đi ngang xe Jaguar, gã chẳng thèm nhìn chúng tôi lấy một lần, trân trân lái xe đi thẳng.

Ngay từ lúc cái xe Ford quay đầu và đi ngược lại, tôi đã muốn chặn đường. Nhưng rồi tôi kịp thời nhận ra kẻ lạ ngồi đằng sau tay lái. Một thoáng sau đó tôi cũng quay chiếc xe Jaguar theo hướng kia và nhấn ga. Chúng tôi duổi theo chiếc Ford.

Ngoài xe Jaguar và chiếc Ford, trên đường chẳng còn xe nào khác. Động tác truy đuổi của chúng tôi rất dễ bị phát hiện. Phil dùng điện đàm tổ chức công việc canh chừng xe. Nhưng cho tới thời điểm nhận tin một xe đi tuần đã nhìn thấy nó, chúng tôi phải tiếp tục bám theo.

Đột ngột, cái xe tăng tốc và khoảng cách giữa hai xe lớn nhanh lên. Không còn cơ hội nào khác, tôi cũng phải tăng tốc độ.

Vậy ra gã đã phát hiện ra hai chúng tôi. Không thể thay đổi được tình huống nữa. Chỉ còn niềm hy vọng là một chiếc xe đi tuần đang có mặt trong khu vực gần đây nhảy ra làm hộ chúng tôi công việc này.

Cái xe Ford màu nâu bây giờ rõ ràng đang chạy vượt tốc độ trên xa lộ Miller chạy dọc theo bờ sông Hudson. Phía bên trái là những đoạn cầu cảng bỏ hoang đang lao vùn vụt về phía sau, bên phải là đường tàu hỏa.

Đi qua Lincoln ToWer, cả hai xe đến ngã rẽ vào phố số 72. Như tôi đã linh cảm trước, cái xe Ford không hề giảm tốc độ, đột ngột xoay bánh sang phải rồi tròng trành lao mất hút vào con phố 72, chạy về hướng công viên trung tâm. Tôi cũng làm theo chiếc xe Ford, không giảm tốc độ.

Với những bánh xe nghiến ken két lên mặt đường, hai chúng tôi lao vào con phố số 72, và chỉ một thoáng sau đó, tiếp tục lao theo chiếc Ford.

Chúng tôi còn nhìn thấy nó, nhưng chúng tôi không thu ngắn được khoảng cách. Gã trai người Tàu ngồi bên tay lái của Lou Potter liên tục đổi làn xe. Chỉ trong một tích tắc, gã vừa thoát qua một vụ dụng xe rất lớn, rồi một lần khác, hắn lại lướt sát mạng sườn một chiếc taxi, khiến những tia lửa nhỏ bắn tóe lên.

Nếu hắn tiếp tục làm như vậy, sớm hay muộn cũng có một vụ đâm xe. Mà đó là điều tôi không muốn. Chỉ cần chúng tôi không hoàn toàn mất hút hắn, chí ít ra cho tới khi có người nhận lấy trách nhiệm này.

Ngay sau đó, chúng tôi gặp may. Xe đi tuần thứ nhất báo cáo đã phát hiện ra chiếc Ford và nhận trách nhiệm bám theo. Một phút sau đến báo cáo của chiếc xe tuần thứ hai. Vậy là chúng tôi có thể an tâm lùi trở lại. Dĩ nhiên các bạn đồng nghiệp của lực lượng cảnh sát thành phố New York sẽ không bám theo chiếc Ford một cách lộ liễu khiến kẻ ngồi bên tay lái nhận ra. Người ta sẽ trao hắn như một quân bài từ xe này sang xe khác, cho tới khi hắn đến được mục tiêu.

Qua máy điện đàm, chúng tôi bám sát từng bước. Xe Ford bây giờ đã đến gần công viên trung tâm. Nhưng trước khi tới đó, nó rẽ sang phải, đi về hướng nam, về công viên trung tâm của khu vực phía Tây.

Hắn muốn đi đâu? Về hướng China Town? Sẽ tìm ra thôi. Tôi ngoặt xe vào đại lộ số 9, rồi chạy song song với công viên khu vực phía Tây, cũng về hướng nam.

***

Một nhà quan sát tinh ý chắc sẽ nhận ngay ra hệ thống anten hết sức đắt tiền trên nóc của một chiếc xe hòm màu xám có vẻ ngoài hết sức tầm thường đang đỗ ở góc phố số 42 và đại lộ Lexington, trước tòa nhà hành chính của hãng FuTech. Nhưng đáng tiếc là chẳng một ai chú ý tới nó.

Cái xe nhìn có vẻ rỗng, ít ra thì người ta cũng không thấy bóng người hiện lên trong cabin buồng lái. Nhưng sự thật lại khác. Khoang chứa đồ của chiếc xe chở hàng loại nhỏ đó có một khuôn cửa hẹp, được xây dựng đặc biệt, dẫn sang buồng lái. Trong khoang có hai gã trai trẻ người Tàu đang ngồi trước một loạt những máy móc điện tử đắt tiền. Một gã trai đeo trên đầu một đôi ống nghe rất to, gã kia nhìn trân trân lên màn hình đang có một điểm nhỏ nhấp nháy.

Gã đàn ông đeo tai nghe ngồi thẳng người dậy như một cây nến khi giọng nói của Walter Simmons vang lên mồm một. Người đàn ông ra lệnh cho cô thư ký nối anh ta với FBI.

Trong lúc Zhao Deng ngồi chờ Walter Simmons thì cả cô thư ký của anh cũng đã rời văn phòng, xuống ăn trưa trong nhà ăn của hãng. Fu Yung, một trong những gã cận vệ của Zhao Deng, đã tận dụng khoảng thời gian đó để mở khóa lẻn vào văn phòng, gắn một con bọ điện tử lên bàn làm việc của Simmons. Và bởi Zhao Deng là một gã đàn ông biết nhìn xa trông rộng, kẻ có thói quen lên kế hoạch và kiểm soát đến cả những yếu tố nhỏ nhặt nhất, nên trước khi cùng hai tay cận vệ tiến vào tòa nhà của FuTech, gã đã ra lệnh cho một gã trai người Tàu thứ ba lẻn xuống tầng hầm đựng xe, gắn một chiếc đài phát nho nhỏ vào ô-tô của Walter Simmons. Cái điểm bây bây giờ đang nhấp nháy trên màn hình chính là tín hiệu từ đài phát đó.

Chờ cho Walter Simmons kết thúc cuộc nói chuyện bằng điện thoại với FBI, gã trai người Tàu đang đeo tai nghe ngay lập tức rút ra một chiếc điện thoại di động và chọn số trong chiếc xe Cadillac của Zhao Deng. Mệnh lệnh mà hắn nhận được sau khi tường thuật lại toàn bộ câu chuyện của Walter Simmons là một mệnh lệnh hết sức rõ ràng.

Khi treo máy trở lại chỗ cũ và nhận thấy tên con trai ngồi trước màn hình đang liếc lại, gã chỉ gật đầu. Việc đã quyết định: Walter Simmons không được phép sống lâu hơn nữa.

***

Lou Potter hoàn toàn chẳng có ảo tưởng gì về mạng sống của mình. Chắc chắn chẳng cần lên kế hoạch dài lâu làm gì cho bõ công. Bọn người Tàu đã thể hiện cho anh biết chúng muốn gì ở anh, một kiểu thể hiện rất rõ ràng. Nhiều lần trong quá trình "nói chuyện", Lou Potter đã ngất đi, rồi lại bị đánh thức bằng những xô nước lã vả vào mặt.

Cuối cùng thì chúng cũng tin rằng anh thật không biết gì. Lou Potter chẳng còn đường nào khác là gọi điện về hãng tàu tại Panama, làm ra vẻ những công chức New York đã đưa ra một số yêu sách liên quan đến vụ chìm tàu Shanghai Express. Anh yêu cầu hãng phải gửi sang New York một nhân viên hữu trách, một người phải chịu trách nhiệm cung cấp đầy đủ mọi thông tin và cho anh những mệnh lệnh chi tiết về lối hành xử trước pháp luật.

Người ta còn phải thống nhất về thời điểm cũng như điểm gặp gỡ cụ thể, nhưng điều đó chắc chắn sẽ xẩy ra trong chỉ vài ngày tới. Hàng ngũ quản trị gia của hãng tàu thủy cần phải bàn bạc chi tiết về vụ việc rồi mới quyết định chọn người sang New York. Lou Potter vậy là có được một khoảng thời gian chênh vênh trước giá treo cổ. Ngu ngốc làm sao, khoảng thời gian chẳng giúp gì được cho anh. Lou đang ở trong một căn phòng tầng hầm ngột ngạt, tối om, hoàn toàn không có cơ hội ra khỏi nơi này. Mà nếu chúng có thả anh ra, thì cũng chỉ nhằm mục đích để đón tiếp đại diện của hãng tàu thủy và trao anh này vào tay bọn trai người Tàu.

Lou Potter vẫn hoàn toàn chưa hiểu tại sao bọn người mắt xếch này lại quan tâm đến vụ chìm tàu Shanghai Express đến như vậy. Chắc nó phải liên quan đến một lượng hàng nào đó, mặc dù theo giấy tờ chính thức, hàng trên Shanghai Express thật ra vừa chẳng mấy giá trị, vừa được bảo hiểm rồi. Dù sao chăng nữa, bọn chúng tỏ ra rất chua chát, bực bội. Ngu ngốc làm sao chúng lại bực với anh và trút mọi nỗi giận dữ lên đầu anh, mặc dù Lou Potter hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến vụ này.

Đã không biết bao nhiêu lần, anh giơ tay lắc lắc cánh cửa bằng gỗ rất dày đóng phía ngoài phòng giam, nhưng chỉ uổng công. Giờ thì Lou Potter cũng chẳng quan tâm xem có ai nghe anh hay không. Anh chỉ muốn ra khỏi đây. Lý trí của anh đã bị tắt công tắc từ lâu, cơn sợ chết lấp đầy dòng suy nghĩ và cảm xúc.

— Bọn chó đẻ khốn kiếp, thả tao ra! - Lou Potter gào lên, đập mạnh những nắm đấm vào cánh cửa.

Làm thế, anh chỉ khiến cho một vài dằm gỗ li ti nẩy ra, đâm vào tay đau nhói. Nhưng anh cũng chẳng quan tâm, thật ra anh chẳng còn cảm giác đau nữa. Sau một hồi, anh đầu hàng và thỉu người xuống nền phòng. Nỗi sợ hãi dâng lên như một làn sóng khổng lồ, khiến anh nức nở thành tiếng. Nếu có được vài ngụm rượu thì cũng còn đỡ, nhưng lũ con hoang có bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Một ngụm whisky tử tế chắc sẽ giúp anh thấy đỡ khổ và có lẽ sẽ giúp anh nghĩ ra được một điều gì.

Tuyệt vọng, người đàn ông cuộn tròn người lại trên nền đất và chìm xuống trong không khí ngày tận thế. Tới một lúc nào đó, anh ngủ thiếp đi, ngáy rất to.

Gã trai người Tàu đang đứng gác trước cửa nhìn vào rồi nhún vai, thoải mái ngả lưng vào tường. Gã da trắng trong phòng kia chỉ gây nên trong gã một cảm giác khinh bỉ cao độ. Đó là một tên hèn nhát, kẻ thậm chí không biết số phận đã được định đoạt của mình. Gã còn sống đấy, nhưng thật ra đã là một thây ma.

***

Chỉ mang theo bên mình một chiếc ca-táp đựng hồ sơ và xách nó lên máy bay nên Simon Perez không cần tiến hành thủ tục đóng gói hàng. Người đàn ông chẳng hào hứng chút nào với nhiệm vụ mới mẻ này. Mặc dù là thành viên của đội ngũ chỉ đạo hãng tàu thủy, nhưng ảnh hưởng của anh ta nhỏ bé hơn nhiều so với các bạn đồng nghiệp lớn tuổi và vì vậy, đại đa số nhưng công việc khó chịu đều được đổ dồn lên vai anh ta.

Nhưng chuyện đó rồi sẽ thay đổi, Simon Perez tự thề với mình như vậy. Chỉ vài năm nữa thôi, anh ta sẽ là kẻ nắm toàn quyền điều khiển hãng, mặc dù cánh đồng nghiệp hiện vẫn chưa tưởng tượng ra điều đó...

Người đàn ông nhìn quanh, tìm kiếm. Đằng sau hàng rào hải quan có một vài người đang ngỏng cổ lên nhìn, chờ bạn bè hay người thân đến bằng chiếc máy bay xuất phát từ Panama.

Simon Perez chưa bao giờ gặp Lou Potter, đại diện của hãng ở đây và thật ra bây giờ anh ta cũng chẳng hứng thú chút nào. Nhưng những thông tin mà Lou Potter chuyển sang nghe có vẻ rất gay gắt, gấp thúc. Có lẽ các công chức ở đây đang đoán rằng đằng sau vụ chìm tàu Shanghai Express có nhiều uẩn khúc. Mà nếu đúng như thế, rất có thể họ sẽ thổi cho số tiền đền bù thiệt hại của hãng bảo hiểm tan thành mây khói. Đó là điều chẳng ai muốn xảy ra. Nếu không, họ đã cố gắng từng đó thứ để làm gì?

Con tàu Shanghai Express đã quá cũ rồi, tất cả các bạn đồng nghiệp và Simon Perez đều thấy như vậy. Nó đã hoạt động trên ba chục năm nay và chi phí bảo hành, sửa chữa cho nó cứ liên tục tăng theo mỗi năm, về thời gian cuối này là mỗi quí. Shanghai Express phải biến mất, đó là một quyết định rất đơn giản. Việc cả một thủy thủ đoàn qua đó cũng bị thổi bay đi là một yếu tố không khiến cho đám người ở hãng thấy áy náy.

Ngoại trừ phương diện đó, Shanghai Express chẳng phải là con tàu đầu tiên và càng không phải con tàu cuối cùng kết thúc trong phương thức này. Con toán nhẫn tâm dần đã biến thành một kiểu làm ăn béo bở: Mua những con tàu đã cũ bằng giá rẻ, đăng ký bảo hiểm ở mức thật cao, rồi cho nó chìm xuống nước... và có ông trời trên kia làm chứng, rõ ràng họ chẳng phải là nhóm duy nhất làm ăn như vậy.

Simon Perez thầm rên lên khi bước chân tới cửa hải quan. Cho tới nay, hãng tàu thủy chưa gặp bất kỳ khó khăn nào. Người đàn ông tin rằng cả vấn đề này rồi cũng sẽ được anh ta "hóa biến" khỏi thế giới một cách nhẹ nhàng. Suy cho cùng, các vấn đề xuất hiện chỉ để được xử lý mà thôi!

Nhân viên hải quan lật lật trong cuốn hộ chiếu, nhìn thoáng người đàn ông, rồi đóng dấu lên một chỗ còn trống và chúc Simon Perez những ngày vui vẻ tại New York.

Cái gã đại diện khốn kiếp kia đâu rồi?

Lou Potter đứng đằng sau nhóm người đi đón bạn bè hoặc người thân và cân nhắc trong cơn hoảng hốt, làm cách nào qua mặt được những kẻ đang canh gác anh ta. Cơ hội hiện thời chẳng lớn.

Kèm anh ta tới đây có khoảng chừng một nửa tá trai Tàu, tất cả đều gây ấn tượng được luyện tập kỹ lưỡng và có những ánh mắt đề phòng tối đa. Thế nhưng, khốn kiếp, nếu đứng giữa ánh sáng công luận mà anh còn không có cơ hội, thì sẽ là bao giờ?

Lou Potter ngay lập tức nhận ra đại diện của hãng tàu thủy qua những lời miêu tả đã được cung cấp trước. Simon Perez trông có dáng vẻ một gã ăn chơi, khoảng chừng 40 tuổi, thân mình cao dong dỏng, những chuyển động rất điệu đàng. Dĩ nhiên người ta không miêu tả qua telephon thẳng thắn về anh ta như thế, nhưng Lou Potter tin chắc gã đàn ông mặc bộ complê màu trắng kia phải là Perez.

Đám con trai người Tàu đi cùng Lou Potter cũng nghĩ như vậy. Anh cảm nhận nét căng thẳng trong ánh mắt chúng, thấy dáng người chúng đột khẩn trương hơn hẳn. Giữa buổi trưa! Lou Potter thầm nghĩ trong chua chát. Đây là giờ quyết định.

Người đàn ông mặc bộ complê trắng đi qua cửa hải quan, đưa mắt tìm kiếm. Sau khi đã đưa mắt xin phép tay người Tàu kèm sát bên, Lou Potter bước lên trước một vài bước, giơ tay vẫy anh ta.

— Ông Perez phải không ạ? - Anh ta hỏi cho chắc chắn, sau khi gã ăn chơi đã dừng lại trước mặt anh.

— Còn anh là Lou Potter? - Người kia hỏi lại.

— Vâng. Mời ông theo tôi.

Đám con trai người Tàu đã lùi lại một vài bước, nhưng Lou Potter vẫn cảm nhận rõ những ánh mắt của chúng đang khoan xoáy vào người anh như những cây kim. Liệu anh có cơ hội sống sót và thoát khỏi chuyện này hay không? Dần dần, Lou Potter đâm nghi ngờ điều đó.

— Mời ông, tôi sẽ đưa ông về khách sạn. - Theo đề nghị của hãng tại Panama, Lou Potter đã đặt cho Simon Perez một căn phòng tại một khách sạn thuộc loại khá ở Manhattan. Perez sẽ ở lại New York cho đến khi mọi mối nghi ngờ được giải tỏa và hãng tin chắc sẽ được nhận tiền bảo hiểm.

— Tôi hy vọng anh không vô cớ mà bắt tôi đến đây, - Simon Perez gầm gừ. - Có loại người rất dễ dàng để cho kẻ khác thúc cho mình phát điên lên, có phải anh cũng là loại người đó không?

— Chắc chắn là không. FBI đã xuất hiện và đặt những câu hỏi hết sức khó chịu.

— FBI thì dính dáng gì đến vụ này? - Simon Perez ngạc nhiên. - Thôi được, rồi ta sẽ tìm ra thôi. Tôi tin là tôi không phải ở đây lâu.

Chà, nếu mày biết được, Lou Potter chua chát nghĩ thầm, trong khi chân vẫn bước cùng người đàn ông mặc complê trắng về hướng chiếc xe Ford của anh ta. Chiếc xe này vừa được đám con trai người Tàu lái từ văn phòng của anh lại đây.

Simon Perez nhìn cái xe bằng ánh mắt nghi ngờ.

— Trời đất, chả lẽ anh không có tiền mua cái xe cho tử tế hơn hả?

— Thì bản thân anh cũng biết anh trả cho tôi bao nhiêu lương, - Lou Potter cáu kỉnh đáp lại, mở cửa cho Simon Perez lên xe.

Người đàn ông mặc complê trắng không đối đáp, chỉ nhún vai rồi im lặng lên xe. Anh ta cần gì phải phí lời với một tay đại diện cỏn con như Lou Potter? Cái loại đại diện như thế này thời điểm nào anh ta cũng nắm trong tay cả vài tá, ngồi rải rác trên toàn thế giới.

Simon Perez vừa ngồi xuống thì một gã trai người Tàu đã chen vào ngồi cạnh anh ta. Trước khi vị khách Panama kịp phản đối, cánh cửa phía bên kia cũng mở ra, một gã trai người Tàu nữa xuất hiện. Cáu kỉnh, Simon Perez nhận ra rằng hai gã trai đã kẹp anh vào giữa, và chúng thúc vào người anh rất sát, bởi cái xe Ford đâu có rộng rãi gì. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Trước khi anh kịp vượt qua cơn ngạc nhiên của mình thì một gã con trai người Tàu khác ngồi vào ghế đằng trước, cạnh tay lái.

Lou Potter lúc đó đã ngồi xuống đằng sau tay lái, bật cho mô-tơ nổ. Anh ta điềm nhiên như chuyện có thêm ba gã trai nữa chui vào xe là chuyện bình thường nhất trên đời.

Đột ngột, Simon Perez cảm nhận nỗi sợ hãi đang nổ bùng ra trong tâm khảm mình, nó dâng lên cao, tụ thành một tảng đá nặng trong dạ dày. Trong quá khứ, anh ta đã trải qua không ít tình huống khó chịu và luôn đủ sức để xử lý chúng, bởi cái nghề anh ta đang theo đuổi là chuyện làm ăn nặng ký, không có chỗ cho khái niệm áy náy lương tâm. Nhưng ở đây là chuyện khác. Lần đầu tiên trong đời, Simon Perez cảm nhận một cái gì đó như là cơn sợ chết.

— Thế này là thế nào? - Anh ta phản đối, không nhìn vào mặt một ai cụ thể.

Người đàn ông đã muốn vươn người qua gã Tàu ngồi bên trái để với lấy nắm đấm cửa xe, nhưng rồi anh ta cân nhắc lại khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của gã kia. Vội vàng, anh ta rút tay về.

— Lou Potter, - anh ta vừa lẩm bẩm khe khẽ vừa thả người chìm xuống ghế.

— Tôi rất tiếc, tôi không làm gì được. - Giọng Lou Potter chán nản, đầu hàng. - Họ ập đến chỗ tôi, đặt một loạt câu hỏi về nguyên nhân chìm tàu Shanghai Express. Chắc họ không chịu nổi cái chuyện con tàu bị đắm.

Chẳng phải tình cờ mà Lou Potter nói chuyện thành thật như vậy. Gã đàn ông người Tàu béo phị đã báo trước anh ta được phẻp nói những gì và những gì không. Cái vẻ ngoài tưởng chừng cởi mở đó thật ra cũng đã được tính toán rất kỹ, nhằm mục đích thông tin cho đại diện của hãng tàu thủy biết để chuẩn bị cho những gì đang chờ đợi anh ta.

— Tôi thật không hiểu... - Simon Perez bắt đầu nói, nhưng ngay lập tức, gã trai người Tàu ngồi bên cạnh Lou Potter ngắt lời anh. Gã quay trở lại, nhìn thẳng vào mặt vị khách.

— Con tàu Shanghai Express có chở hàng của chúng tôi, - Fu Yung giải thích, giọng khẽ nhưng đanh. - Việc mất hàng khiến chúng tôi không hài lòng chút nào.

— Vâng, nhưng mà... chắc các ông có đăng ký bảo hiểm chứ?

— Dĩ nhiên. Nhưng tiếc là tiền bồi thường chỉ bằng một phần số tiền mà chúng tôi vừa mất.

— Ông nghe này, chúng tôi làm sao biết được là các ông lại đăng ký bảo hiểm hàng dưới giá trị? - Simon Perez phắt quên mọi nỗi nguy hiểm mà trước đây vài giây anh ta còn nhận thấy.

Té ra đây chỉ là một cuộc bàn cãi làm ăn hết sức bình thường. Anh ta hơi cúi người về phía trước, để nhìn người đàn ông đang nói chuyện với mình rõ hơn.

— Chúng tôi cũng thế thôi, ông hiểu đấy, chúng tôi cũng đâu có muốn mất con tàu đó, cả chúng tôi cũng phải chịu thiệt thòi. Nhưng như đã nói, nếu ông...

— Ông không hiểu gì hết, đại diện hãng tàu. - Gã trai người Tàu lắc đầu rất nhẹ. - Chúng tôi không thể bảo hiểm đúng với giá trị hàng, bởi chúng...không hoàn toàn hợp pháp.

— Như thế có nghĩa là sao? - Simon Perez há mồm ra nhìn gã.

— Số lượng hàng được đăng ký trên giấy tờ và số lượng hàng được chở thật sự trên con tàu không hoàn toàn giống nhau.

— Khoan đã, như vậy có nghĩa là... - Simon Perez hiểu ra. Anh ta ngả người ra đằng sau ghế, cười nhẹ. Ra mấy gã con trai này đã chất hàng lậu lên tàu, và đống hàng đó bây giờ nằm dưới đáy biển. Và dĩ nhiên, chúng không có cơ hội đòi tiền bồi thường của hãng bảo hiểm, ít nhất thì cũng chẳng ở mức giá trị thật sự của đám hàng... Xui xẻo rồi, bọn mắt xếch kia! Anh ta giễu cợt nghĩ thầm, rồi lại cúi người về phía trước.

— Ông nghe này! - Anh ta bắt đầu nói trở lại, giọng cương quyết. - Hãng tàu của tôi đâu có tội tình gì, nếu các ông chở hàng không hợp pháp...

Một cú thúc rất mạnh vào mạng sườn cắt ngang câu nói. Rên lên, Simon Perez thả người xuống ghế.

— Cẩn thận cái mồm! - Gã trai người Tàu ngồi bên phải rít lên.

— Con tàu Shanghai Express chìm vì bị đánh bom. - Gã đàn ông ngồi phía trước bình tĩnh giải thích tiếp. - Theo chúng tôi được biết, kể cả cảnh sát cũng đang điều tra theo hướng này. Chính các ông đã đánh chìm con tàu của mình, ông đại diện hãng tàu!

— Không, không đâu, tại sao ông lại nói chuyện vớ vẩn như vậy? - Simon Perez hối hả phủ nhận. - Tôi... chúng tôi... đó là một tai nạn....

— Tai nạn hay là không, - Fu Yung phẩy tay. - Bây giờ chúng tôi không quan tâm đến chuyện đó nữa, chúng tôi chỉ muốn được bồi thường.

— Nhưng hãng bảo hiểm của các ông...

— Họ trả cho chúng tôi 250 ngàn đô la, nếu chúng tôi gặp may. - Fu Yung lắc đầu. - Nhưng tổng giá trị của món hàng là 5 triệu.

— Năm... - Si mon Perez mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn gã con trai đằng trước. Thế rồi anh ta hiểu phía bên kia muốn gì.

— Điều đó có nghĩa là, các ông muốn...

— Đúng thế, chúng tôi muốn các ông trả 5 triệu đô la.

— Nhưng hãng bảo hiểm có trả...

— Trả tiền lẻ thôi, đại diện hãng tàu. Món tiền của hãng bảo hiểm chỉ đủ bồi thường cho tất cả những chuyện bực mình mà vụ tai nạn vừa rồi đã mang lại cho chúng tôi. Hãng tàu của các anh phải trả 5 triệu, và phải trả cho thật nhanh. Chúng tôi muốn có tiền trong vòng tuần tới.

— Cái đó... cái đó không thể được, - Simon Perez lẩm bẩm, và kinh hãi nhắm mắt lại. Con tàu Shanghai Express được đăng ký bảo hiểm với tổng giá trị 10 triệu đô la, họ không thể nào trừ ở số đó ra 5 triệu được. Mà phải chờ cả một khoảng thời gian dài nữa, hãng bảo hiểm mới chịu nhả tiền ra.

— Anh có chắc không? - Gã con trai người Tàu ngồi ở hàng ghế đằng trước ra vẻ bình thản. - Rồi ta sẽ nói chuyện tiếp ở khu nhà nghỉ của ông. Chúng tôi đã tự cho phép mời ông sang đây, thưa quí ngài!

***

"Xe đậu ở số 344 phố Mulberry", tổng đài thông báo. Vậy là chúng tôi đã đoán đúng, cái xe đó đi về hướng China Town.

Xe chúng tôi cách chỗ đó chỉ vài con phố. Chúng tôi đã bị giữ chân giữa đường bởi một tai nạn nhỏ khiến cho đại lộ số 9 chỉ còn một làn xe. Mà ai lái xe trên làn đường này cũng lại vừa đi với tốc độ sên bò vừa ngỏng cổ lên để xem chuyện gì đã gây nên tai nạn. Nếu không gặp chuyện đó, chắc chúng tôi đã tới China Town trước cả chiếc Ford. Phil ra lệnh cho các cảnh sát viên quan sát chiếc xe từ đằng xa, tuyệt đối không để những kẻ ngồi trong xe nhận thấy. Giờ thì chúng tôi biết xe đang ở đâu, và chỉ vài phút nữa chúng tôi sẽ tới, mọi việc có thể chờ.

Đã tới gần điểm hẹn, Phil nói lời cảm ơn. Đúng lúc anh định yêu cầu cảnh sát thành phố ngưng quan sát thì phía bên kia ngắt lời anh. Tôi nhìn thoáng qua khoé mắt, thấy người anh căng lên, tay anh cầm ống nghe chắc hơn.

— Tốt lắm, các anh cứ bám theo, nhưng đừng để họ nhận ra! - Anh ra lệnh rồi quay sang phía tôi. - Cái xe tiếp tục đi, - anh báo cáo. - Nhưng bây giờ có một người da trắng ngồi bên tay lái, theo miêu tả rất có thể là Lou Potter. Gã người Tàu đã ngồi xuống hàng ghế sau, ngoài ra còn có hai tên người Tàu nữa lên xe.

Như thế có nghĩa là sao? Chúng tôi thật sự chưa tìm được mối quan hệ. Tay đại diện hãng tàu liên quan thế nào với nhóm trai người Tàu. Lou Potter tự nhiên ở đâu mà chui ra đây?

Phil lại cầm ống nghe lên tai.

— Phố Mulberry, số 344, - anh nói. - Nhà đó là của ai?

— Chắc chắn đó là một cửa hàng, ở tầng trệt có một Restaurant Trung Quốc, nhưng đó là chuyện hết sức bình thường trong khu vực này.

Dĩ nhiên là các bạn đồng nghiệp cảnh sát thành phố chẳng thể xem được là thật sự hãng nào đang ngự trị trong ngôi nhà đó, mọi việc đã diễn tiến quá nhanh. Ngoài ra, họ vẫn muốn giữ khoảng cách để không khiến phía bên kia chú ý.

Phil yêu cầu họ gửi một xe nữa tới để im lặng quan sát ngôi nhà. Nhưng hiện thời, yếu tố quan trọng hơn cả dĩ nhiên là chiếc Ford với Lou Potter bên tay lái và ba gã người Tàu đi cùng.

Chiếc xe lại ra khỏi China Town. Nó vừa bỏ qua phố Centre và rẽ về hướng cầu Manhattan. Cầu Manhattan... họ muốn làm gì ở khu Brooklyn? Lúc chúng tôi qua cầu Williamsburg, thì chiếc Ford đang đi ngang qua công viên Prospect, về hướng phi trường Kennedy. Có phải họ muốn tới phi trường, và nếu như vậy, họ tìm cái gì ở đó?

Một nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi nhận được câu trả lời. Chiếc Ford rẽ vào khuôn viên phi trường và hướng tới bãi đậu xe trong đó. Trên đường đi, Phil đã gọi điện về trung tâm FBI xin thêm hai xe dân sự chở các bạn đồng nghiệp của chúng tôi đến hỗ trợ.

Vào thời điểm xe tôi lăn bánh vào phi trường, hai chiếc xe kia đã trên đường đi. Chỉ 15 phút nữa họ sẽ tới mục tiêu.

Tôi đậu xe Jaguar ở cùng bãi với chiếc Ford rồi cả hai chúng tôi xuống xe, lên đường tìm Lou Potter cùng đám con trai đi kèm.